Sở Hoan xót xa nhìn con gái, sau đó quay sang hỏi Tôn Bác Liễu:
- Ngươi đã tìm ở trong phủ rồi? Không có tung tích của Lâm cô nương?
Tôn Bác Liễu nói:
- Tiểu nhân đã tìm hầu hết các nơi trong phủ, chỉ là vì đại nhân đã từng căn dặn, không được kinh động mọi người... vẫn chưa thấy tung tích của nàng.
Ngừng một lát, y nói tiếp:
- Nếu Lâm cô nương vẫn còn trong phủ, tiểu nhân nghĩ nàng nhất định đã trở về, tiểu thư vẫn chưa được ăn uống gì, chắc chắn Lâm cô nương cũng không thể yên tâm.
Sở Hoan càng nghi hoặc, hỏi nha hoàn:
- Trước khi đi Lâm cô nương có chỗ nào không đúng không?
Nha hoàn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trước khi đi Lâm cô nương một mực ôm tiểu thư, nô tỳ sợ nàng mệt, muốn giúp nàng, nàng cũng không để cho nô tỳ bế, vẫn cứ nhìn tiểu thư... Lúc đi, nàng hình như... hình như chảy nước mắt.
- Nước mắt?
Nha hoàn gật đầu nói:
- Vâng, nô tỳ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ thấy tiểu thư tròng mắt đỏ hoe, nước mắt chảy xuống, nàng... lúc đi, nàng dặn nô tỳ phải chăm sóc tốt cho tiểu thư, giống như còn lời gì muốn nói, nhưng lại không nói ra, sau khi nàng rời khỏi, đến giờ vẫn không nhìn thấy nàng.
Tôn bác liễu ở bên nói:
- Đại nhân, không thể để tiểu thư tiếp tục như vậy được, cứ khóc hoài như vậy, chưa nói đến chuyện sớm muộn sẽ bị người trong phủ nghe được, tiểu nhân chỉ lo lắng, nếu tiểu thư khóc như vậy cổ họng sẽ bị tổn thương mất.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, đưa đứa bé cho nha hoàn sau đó bước nhanh vào trong phòng, hắn chỉ thấy trong phòng bài trí vẫn sạch sẽ ngăn nắp. Lúc này trong phòng trống trơn, không hề thấy tung tích của người ấy.
Trong phòng có bàn trang điểm, Sở Hoan tìm kiếm một hồi, đều không phát hiện gì cả. Hắn chỉ cảm thấy, nếu như Lâm Đại Nhi thật sự cứ vậy mà rời đi, cũng nên lưu lại cho mình thư.
- Các người có thấy thư của Lâm cô nương để lại trong phòng không?
Sở Hoan hỏi.
- Đồ đạc trong phòng Lâm cô nương, bọn nô tỳ không dám động linh tinh.
Nha hoàn ở phía sau nói.
Sở Hoan tìm kiếm một lát, đi đến bên giường, nhìn lướt qua, rất nhanh liền nhìn thấy phía dưới gối lộ ra một góc, xốc gối lên, phía dưới quả nhiên là một phong thư.
Hắn vội vàng cầm lấy rồi mở thư ra, chỉ thấy bên trong viết vỏn vẹn mấy chữ.
- Ân oán đã xong, đối xử tốt với đứa trẻ!
Chỉ vẹn vẹn có mấy chữ thế nhưng Sở Hoan lại cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Phong thư để lại đây, cũng chứng tỏ Lâm Đại Nhi đã đi khỏi phủ Tổng đốc, hắn lại vừa tức giận lại vừa lo lắng.
Tức giận vì Lâm Đại Nhi quật cường, nàng vừa mới sinh con không đầy mấy ngày, còn chưa đầy tháng liền rời đi, thân thể tất nhiên là vô cùng suy yếu. Lo lắng vì Lâm Đại Nhi thân thể suy yếu, lại không có người thân thích, không thể nhờ vả ai, một mình lưu lạc bên ngoài thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
- Tôn đại phu, ngươi hãy đi làm hai chuyện. Thứ nhất, gọi Cừu Như Huyết đến, cứ nói ta có việc gấp tìm hắn, sau đó đi bẩm báo phu nhân, bảo nàng nhanh chóng đến đây. Chuyện thứ hai, mau chóng phái người đi tìm vú em trong thành.
Tôn bác liễu lập tức đồng ý, vội vàng lui ra.
Sở Hoan ngồi im lặng trong phòng, bên tai là tiếng khóc xé ruột xé gan của con gái. Suy nghĩ trong hắn đang vô cùng hỗn độn, lúc trước hắn kỳ thật vẫn lo lắng một ngày nào đó Lâm Đại Nhi sẽ rời bỏ hắn mà đi, nhưng vì còn sự tồn tại của đứa nhỏ, Sở Hoan vẫn cho rằng, đợi đến lúc đứa bé được sinh ra, thân là mẫu thân, tính cách quật cường của nàng tất nhiên sẽ thay đổi, sẽ không nỡ bỏ con mà đi. Thế nhưng cuối cùng, nữ tử quật cường ấy vẫn bỏ đi.
Trong lòng hắn có chút tức giận, ngay cả con nhỏ Lâm Đại Nhi cũng không để ý, cứ vậy mà rời đi, điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên hắn cũng hiểu rõ, trước nay Lâm Đại Nhi không có thiện cảm với mình, nàng ở lại đây, kỳ thật chỉ vì muốn sinh đứa trẻ ra.
Đúng như những gì viết trong thư, đối với Lâm Đại Nhi, sau khi đứa bé được sinh ra, ân oán của hai người coi như xóa bỏ, không ai nợ ai.
Hắn thực đang lo lắng cho tình cảnh của Lâm Đại Nhi, Đại Nhi sinh non, điều này chứng tỏ thân thể của nàng có vấn đề. Mấy ngày đầu sau khi sinh là lúc cơ thể suy yếu nhất, thời điểm này nàng rời đi, ở nơi Tây Bắc vẫn chưa yên bình này, thật sự không biết nàng sẽ gặp phải chuyện gì nữa.
Tố Nương đến sớm hơn Cừu Như Huyết một bước, trông thấy đứa nhỏ, nàng vô cùng giật mình. Sở Hoan cũng không có quá nhiều thời gian giải thích, nói:
- Tố Nương, những chuyện này, để sau ta sẽ giải thích cặn kẽ cho nàng. Bây giờ nàng mang đứa nhỏ đi, chăm sóc nó cho tốt, ta đã bảo tôn đại phu đi tìm vú em, sau khi tìm được hãy để vú nương cho nó bú.
Tố Nương vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì thì sau đó Cừu Như Huyết đến. Thấy cảnh tượng trước mắt, gã cũng có chút kinh ngạc, Sở Hoan cũng không giải thích nhiều, đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Ngươi trước kia là đao khách, không biết có am hiểu cách truy tìm tung tích không?
- Truy tìm tung tích?
Cừu Như Huyết ngạc nhiên hỏi:
- Đại nhân muốn tìm ai?
- Nơi này có dấu vết, bắt đầu từ nơi này, giúp ta truy tìm một người, chúng ta nhất định phải tìm được nàng.
Đang lúc hoàng hôn, trời đất như một mảng sương mờ, mây đen chạy đến sát chân trời. Trước khi trời tối hẳn, mưa phùn đã lác đác rơi.
Lâm Đại Nhi một thân nam trang, đi dưới làn mưa phùn. Sắc mặt của nàng tái nhợt, nàng ngẩng đầu nhìn chân trời, mưa phùn rơi trên mặt của nàng, xiêm y đã bị mưa làm cho ướt nhẹp.
Trên con đường nhỏ, trước chẳng thấy thôn sau chẳng thấy quán, sắc trời cũng đã tối, nàng đi một cách vô định về phía trước, không biết con đường phía trước sẽ dẫn tới đâu.
Trong đầu nàng vẫn nghĩ đến hài tử vừa mới sinh ra. Mấy lần nàng nghĩ phải trở về, thế nhưng mỗi lần dừng lại, rốt cục vẫn không thể xoay người trở về.
Từ khi mới bắt đầu, đứa trẻ ấy đã là một sai lầm. Se duyên cùng Sở Hoan vốn là chuyện bất đắc dĩ, thế nhưng sai lầm ấy lại dẫn đến một sai lầm khác.
Lúc trước, khi biết mình mang cốt nhục của Sở Hoan, mấy lần nàng đã định bỏ nó đi, thế nhưng bản năng của người mẹ đã khiến nàng không thể hạ quyết tâm ấy.
Bất luận mình và Sở Hoan có ân oán gì, đứa nhỏ quả thực vô tội.
Xa xa xuất hiện một tia sáng, Lâm Đại Nhi thấy cả người mình mềm nhũn, hơn nữa từ đầu đến chân có cảm giác buốt lạnh. Đôi chân vốn rắn chắc nay lại cảm thấy vô cùng bất lực.
Bên cạnh đường có một chiếc cột treo một chiếc bảng, chỗ này là một quán trà ven đường.
Những chỗ thế này, trước đây Tây Bắc có rất nhiều. Một số nơi vắng vẻ đều có người mở những quán trà, để người đi đường nghỉ chân một chút. Nhưng sau đó quân Tây Lương đánh vào, loại quán trà như thế này càng ngày càng ít, thậm chí không còn nữa.
Cũng may sau khi Sở Hoan lên nhậm chức, diệt trừ thổ phỉ an định người dân, tình hình ở Tây Quan có chuyển biến tốt, những quán trà này dần dần cũng mở trở lại.
Trong quán trà không có khách nào khác, chủ quán là một đôi vợ chồng trung niên, trông thấy Lâm Đại Nhi đi đến, người phụ nữ khoảng chừng 36, 37 tuổi, mặt mũi hiền lành chạy tới trước cửa chào:
- Công tử, bên ngoài có mưa, mau vào đây nghỉ ngơi một chút... Nơi này có trà nóng, nhìn cậu chắc là đi đường dài, vô cùng mệt mỏi, ăn một chút gì nhé.
Lâm Đại Nhi nhìn vào trong dò xét vài lần, bên trong bài trí vô cùng đơn giản, đàn ông trung niên mặc bộ quần áo may bằng vải thô nhìn có vẻ vô cùng chất phác, đang ở bên kia nhóm lửa.
Lâm Đại Nhi bước vào trong quán, ngồi xuống cạnh một chiếc bàn, người phụ nữ mỉm cười hỏi:
- Công tử muốn ăn chút gì? Ở đây đơn sơ, có bánh nướng áp chảo, còn có mì... !
Lâm Đại Nhi có chút ít hoảng hốt, nghe thấy vị phu nhân ấy hỏi như vậy, mới biết mình quả thực đã đói bụng. Đang muốn gọi chút đồ ăn, đột nhiên nghĩ ra bạc mang theo bên mình hình như không đủ, lúc nàng rời khỏi phủ Tổng đốc không hề mang theo bạc trong người, thứ duy nhất đáng giá, chính là miếng ngọc bội treo ở bên hông để đóng giả nam nhi.
Chỉ là nàng rời khỏi phủ Tổng đốc đã được ba ngày, trên đường đi tất nhiên phải dùng đến lộ phí. Ngày đầu tiên ăn cơm nàng đã dùng ngọc bội thế chấp. Lúc này chủ quán hiển nhiên cũng nhìn ra sự hoảng hốt của Lâm Đại Nhi.
Nàng tìm bạc trên người, thế nhưng số bạc ấy không đáng giá bằng miếng ngọc bội. Đúng là về mặt này Lâm Đại Nhi đã quá vô tâm, số bạc còn lại đã dùng hết trong mấy ngày qua, có thể nói lúc này trên người nàng chẳng còn một xu dính túi.
Ý thức được điều này, Đại Nhi bất lực, chỉ có thể đứng dậy rời khỏi.
Người phụ nữ hiển nhiên đã nhìn ra nguyên do, bà cười nói:
- Công tử không cần suy nghĩ nhiều, trên người không có mang bạc, nhưng đồ thì vẫn phải ăn. Đi ra ngoài, ai mà chẳng có lúc gặp khó khăn... !
Rồi bà chủ quay người lại nói với chồng:
- Mình à, làm cho công tử bát mì và hai chiếc bánh nướng áp chảo... !
Người đàn ông chân chất, nghe vậy đồng ý ngay.
Lâm Đại Nhi gượng cười nói:
- Đa tạ bà chủ, số bạc thiếu nợ, có cơ hội ta nhất định hoàn trả.
Bà chủ cười cười, đang định xoay người sang chỗ khác thì chợt nghe được tiếng vó ngựa thét vang. Trong mưa phùn, vài con ngựa chạy như bay tới, đỗ bên ngoài quán trà.
Bà chủ vội vàng nghênh đón, nhiệt tình nói:
- Mấy vị muốn nghỉ chân ở đây một chút sao?
Có ba người cưỡi ngựa đến, quần áo bình thường nhưng bên hông có mang theo đao. Đại Tần sớm đã ban hành luật đao thú, cấm dân chúng tự tạo binh khí chứ đừng nói đến chuyện mang theo đao bên mình.
Chỉ là Tây Bắc hiện nay chẳng còn như xưa, cái gọi là luật đao thú ở đây chẳng có mấy người để tâm, có không ít người qua lại đều mang theo vũ khí.
Ba người này nhìn có vẻ không mấy lương thiện. Người đầu tiên xuống ngựa giữa hai hàng lông mày còn có một nốt ruồi đen. Sau khi phân phó đồng bọn buộc ngựa cho cẩn thận, y dò xét bà chủ vài lần, ánh mắt chăm chú vào bộ ngực vô cùng đầy đặn của bà chủ rồi cợt nhả hỏi:
- Đúng vậy, mấy huynh đệ ta đi đường gặp mưa, muốn ở đây nghỉ ngơi một chút, bà chủ, ở đây có món ngon gì không?
Bà chủ thấy người có nốt ruồi đen này nét mặt không mấy lương thiện, cặp mắt thì dính chặt lấy ngực mình nên có chút lo sợ, nhưng vẫn phải miễn cưỡng cười nói:
- Có trà nóng, có mì sợi, còn có bánh nướng áp chảo, mấy vị muốn ăn gì?
Y vuốt chòm râu, cười hì hì hỏi:
- Có bánh bao không?
- Không có.
Bà chủ lắc đầu nói.
Y cười hắc hắc nói:
- Bà chủ thích gạt người? Ta nhìn thấy có bánh bao lớn, chẳng lẽ ngươi muốn cất giấu?
Bà chủ miễn cưỡng gượng cười nói:
- Khách quan cứ nói đùa, ở đây không có bánh bao, chỉ có mì sợi cùng bánh nướng áp chảo... !
Y quả thực to gan lớn mật, đưa tay ra xoa bộ ngực của bà chủ rồi cợt nhả nói:
- Phía dưới này không phải là hai chiếc bánh bao vừa to vừa trắng sao? Bà chủ đừng có mà nói dối, ta nhìn thấy rồi.
Bà chủ vội vàng lui về phía sau, người đàn ông thật thà trong quán thấy thế liền tiến đến. Mặc dù tức giận, nhưng nhìn thấy đối phương một tên cao to vạm vỡ, ông kìm lửa giận xuống, vừa cười vừa nói:
- Mời mấy vị khách quan vào bên trong, bánh nướng áp chảo vừa làm xong, bên ngoài mưa lớn, trời lạnh, ăn bánh cho ấm người.
Tên có nốt ruồi liếc nhìn người đàn ông kia nhìn một cái, nói:
- Hôm nay bọn ông chỉ muốn ăn bánh bao, bánh áp chảo cái khỉ gì, bọn này không có hứng!
Sau đó y móc ra một thỏi bạc và ném cho người đàn ông, nói:
- Đây là bạc mua bánh bao, nhận bạc của ta, hai chiếc bánh bao kia hôm nay bọn ông đây phải ăn cho thỏa thích.
Lúc này hai người khác cũng tiến lên, cả ba mang vẻ cợt nhả.
Người đàn ông sắc mặt trầm xuống, nói:
- Xin lỗi mấy vị, ở đây không bánh bao, hay là các ngươi đi chỗ khác tìm.
Rồi ông kéo tay của vợ muốn đi vào nhà. "Keng" một thanh âm vang lên, một cây đao đã đặt lên cổ của ông chủ, tên có nốt ruồi cười lạnh nói:
- Ngươi tiếc bánh bao, muốn mất mạng hả?
Bà chủ lập tức biến sắc, thất thanh nói:
- Đừng... !
- Không muốn hắn chết thì hãy ngoan ngoãn mang bánh bao ra đây.
Tên có nốt ruồi cười hắc hắc, thò tay đi vuốt ve mặt bà chủ:
- Tuổi thì hơi lớn một chút, nhưng ở nơi hoang vu lại có hai chiếc bánh bao lớn, cũng có thể tạm chấp nhận... !
Ông chủ lửa giận ngút trời, bất chấp đao lớn gác trên cổ, ông ngẩng đầu giật tay tên có nốt ruồi ra khỏi mặt vợ mình, mắng:
- Nếu các ngươi làm điều sằng bậy, ông đây liều mạng với chúng mày!
Tên nốt ruồi người tung ra một cước, đá vào lưng ông chủ, người đàn ông ấy kêu thảm một tiếng, ngã ngửa trên mặt đất. Tên nốt ruồi thuận tay kéo cánh tay bà chủ, cười nói:
- Tới đây, tiền đã đưa rồi, lão tử muốn kiểm hàng.
Y xé áo bà chủ, bên cạnh một gã đồng bọn lập tức bắt lấy hai tay bà chủ, kìm chặt ở phía sau. Tên nốt ruồi một tay cầm đao, tay kia đã hướng tới bộ ngực của bà chủ
- Ngươi đã tìm ở trong phủ rồi? Không có tung tích của Lâm cô nương?
Tôn Bác Liễu nói:
- Tiểu nhân đã tìm hầu hết các nơi trong phủ, chỉ là vì đại nhân đã từng căn dặn, không được kinh động mọi người... vẫn chưa thấy tung tích của nàng.
Ngừng một lát, y nói tiếp:
- Nếu Lâm cô nương vẫn còn trong phủ, tiểu nhân nghĩ nàng nhất định đã trở về, tiểu thư vẫn chưa được ăn uống gì, chắc chắn Lâm cô nương cũng không thể yên tâm.
Sở Hoan càng nghi hoặc, hỏi nha hoàn:
- Trước khi đi Lâm cô nương có chỗ nào không đúng không?
Nha hoàn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trước khi đi Lâm cô nương một mực ôm tiểu thư, nô tỳ sợ nàng mệt, muốn giúp nàng, nàng cũng không để cho nô tỳ bế, vẫn cứ nhìn tiểu thư... Lúc đi, nàng hình như... hình như chảy nước mắt.
- Nước mắt?
Nha hoàn gật đầu nói:
- Vâng, nô tỳ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ thấy tiểu thư tròng mắt đỏ hoe, nước mắt chảy xuống, nàng... lúc đi, nàng dặn nô tỳ phải chăm sóc tốt cho tiểu thư, giống như còn lời gì muốn nói, nhưng lại không nói ra, sau khi nàng rời khỏi, đến giờ vẫn không nhìn thấy nàng.
Tôn bác liễu ở bên nói:
- Đại nhân, không thể để tiểu thư tiếp tục như vậy được, cứ khóc hoài như vậy, chưa nói đến chuyện sớm muộn sẽ bị người trong phủ nghe được, tiểu nhân chỉ lo lắng, nếu tiểu thư khóc như vậy cổ họng sẽ bị tổn thương mất.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, đưa đứa bé cho nha hoàn sau đó bước nhanh vào trong phòng, hắn chỉ thấy trong phòng bài trí vẫn sạch sẽ ngăn nắp. Lúc này trong phòng trống trơn, không hề thấy tung tích của người ấy.
Trong phòng có bàn trang điểm, Sở Hoan tìm kiếm một hồi, đều không phát hiện gì cả. Hắn chỉ cảm thấy, nếu như Lâm Đại Nhi thật sự cứ vậy mà rời đi, cũng nên lưu lại cho mình thư.
- Các người có thấy thư của Lâm cô nương để lại trong phòng không?
Sở Hoan hỏi.
- Đồ đạc trong phòng Lâm cô nương, bọn nô tỳ không dám động linh tinh.
Nha hoàn ở phía sau nói.
Sở Hoan tìm kiếm một lát, đi đến bên giường, nhìn lướt qua, rất nhanh liền nhìn thấy phía dưới gối lộ ra một góc, xốc gối lên, phía dưới quả nhiên là một phong thư.
Hắn vội vàng cầm lấy rồi mở thư ra, chỉ thấy bên trong viết vỏn vẹn mấy chữ.
- Ân oán đã xong, đối xử tốt với đứa trẻ!
Chỉ vẹn vẹn có mấy chữ thế nhưng Sở Hoan lại cảm thấy lòng mình trĩu nặng. Phong thư để lại đây, cũng chứng tỏ Lâm Đại Nhi đã đi khỏi phủ Tổng đốc, hắn lại vừa tức giận lại vừa lo lắng.
Tức giận vì Lâm Đại Nhi quật cường, nàng vừa mới sinh con không đầy mấy ngày, còn chưa đầy tháng liền rời đi, thân thể tất nhiên là vô cùng suy yếu. Lo lắng vì Lâm Đại Nhi thân thể suy yếu, lại không có người thân thích, không thể nhờ vả ai, một mình lưu lạc bên ngoài thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
- Tôn đại phu, ngươi hãy đi làm hai chuyện. Thứ nhất, gọi Cừu Như Huyết đến, cứ nói ta có việc gấp tìm hắn, sau đó đi bẩm báo phu nhân, bảo nàng nhanh chóng đến đây. Chuyện thứ hai, mau chóng phái người đi tìm vú em trong thành.
Tôn bác liễu lập tức đồng ý, vội vàng lui ra.
Sở Hoan ngồi im lặng trong phòng, bên tai là tiếng khóc xé ruột xé gan của con gái. Suy nghĩ trong hắn đang vô cùng hỗn độn, lúc trước hắn kỳ thật vẫn lo lắng một ngày nào đó Lâm Đại Nhi sẽ rời bỏ hắn mà đi, nhưng vì còn sự tồn tại của đứa nhỏ, Sở Hoan vẫn cho rằng, đợi đến lúc đứa bé được sinh ra, thân là mẫu thân, tính cách quật cường của nàng tất nhiên sẽ thay đổi, sẽ không nỡ bỏ con mà đi. Thế nhưng cuối cùng, nữ tử quật cường ấy vẫn bỏ đi.
Trong lòng hắn có chút tức giận, ngay cả con nhỏ Lâm Đại Nhi cũng không để ý, cứ vậy mà rời đi, điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Tuy nhiên hắn cũng hiểu rõ, trước nay Lâm Đại Nhi không có thiện cảm với mình, nàng ở lại đây, kỳ thật chỉ vì muốn sinh đứa trẻ ra.
Đúng như những gì viết trong thư, đối với Lâm Đại Nhi, sau khi đứa bé được sinh ra, ân oán của hai người coi như xóa bỏ, không ai nợ ai.
Hắn thực đang lo lắng cho tình cảnh của Lâm Đại Nhi, Đại Nhi sinh non, điều này chứng tỏ thân thể của nàng có vấn đề. Mấy ngày đầu sau khi sinh là lúc cơ thể suy yếu nhất, thời điểm này nàng rời đi, ở nơi Tây Bắc vẫn chưa yên bình này, thật sự không biết nàng sẽ gặp phải chuyện gì nữa.
Tố Nương đến sớm hơn Cừu Như Huyết một bước, trông thấy đứa nhỏ, nàng vô cùng giật mình. Sở Hoan cũng không có quá nhiều thời gian giải thích, nói:
- Tố Nương, những chuyện này, để sau ta sẽ giải thích cặn kẽ cho nàng. Bây giờ nàng mang đứa nhỏ đi, chăm sóc nó cho tốt, ta đã bảo tôn đại phu đi tìm vú em, sau khi tìm được hãy để vú nương cho nó bú.
Tố Nương vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì thì sau đó Cừu Như Huyết đến. Thấy cảnh tượng trước mắt, gã cũng có chút kinh ngạc, Sở Hoan cũng không giải thích nhiều, đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Ngươi trước kia là đao khách, không biết có am hiểu cách truy tìm tung tích không?
- Truy tìm tung tích?
Cừu Như Huyết ngạc nhiên hỏi:
- Đại nhân muốn tìm ai?
- Nơi này có dấu vết, bắt đầu từ nơi này, giúp ta truy tìm một người, chúng ta nhất định phải tìm được nàng.
Đang lúc hoàng hôn, trời đất như một mảng sương mờ, mây đen chạy đến sát chân trời. Trước khi trời tối hẳn, mưa phùn đã lác đác rơi.
Lâm Đại Nhi một thân nam trang, đi dưới làn mưa phùn. Sắc mặt của nàng tái nhợt, nàng ngẩng đầu nhìn chân trời, mưa phùn rơi trên mặt của nàng, xiêm y đã bị mưa làm cho ướt nhẹp.
Trên con đường nhỏ, trước chẳng thấy thôn sau chẳng thấy quán, sắc trời cũng đã tối, nàng đi một cách vô định về phía trước, không biết con đường phía trước sẽ dẫn tới đâu.
Trong đầu nàng vẫn nghĩ đến hài tử vừa mới sinh ra. Mấy lần nàng nghĩ phải trở về, thế nhưng mỗi lần dừng lại, rốt cục vẫn không thể xoay người trở về.
Từ khi mới bắt đầu, đứa trẻ ấy đã là một sai lầm. Se duyên cùng Sở Hoan vốn là chuyện bất đắc dĩ, thế nhưng sai lầm ấy lại dẫn đến một sai lầm khác.
Lúc trước, khi biết mình mang cốt nhục của Sở Hoan, mấy lần nàng đã định bỏ nó đi, thế nhưng bản năng của người mẹ đã khiến nàng không thể hạ quyết tâm ấy.
Bất luận mình và Sở Hoan có ân oán gì, đứa nhỏ quả thực vô tội.
Xa xa xuất hiện một tia sáng, Lâm Đại Nhi thấy cả người mình mềm nhũn, hơn nữa từ đầu đến chân có cảm giác buốt lạnh. Đôi chân vốn rắn chắc nay lại cảm thấy vô cùng bất lực.
Bên cạnh đường có một chiếc cột treo một chiếc bảng, chỗ này là một quán trà ven đường.
Những chỗ thế này, trước đây Tây Bắc có rất nhiều. Một số nơi vắng vẻ đều có người mở những quán trà, để người đi đường nghỉ chân một chút. Nhưng sau đó quân Tây Lương đánh vào, loại quán trà như thế này càng ngày càng ít, thậm chí không còn nữa.
Cũng may sau khi Sở Hoan lên nhậm chức, diệt trừ thổ phỉ an định người dân, tình hình ở Tây Quan có chuyển biến tốt, những quán trà này dần dần cũng mở trở lại.
Trong quán trà không có khách nào khác, chủ quán là một đôi vợ chồng trung niên, trông thấy Lâm Đại Nhi đi đến, người phụ nữ khoảng chừng 36, 37 tuổi, mặt mũi hiền lành chạy tới trước cửa chào:
- Công tử, bên ngoài có mưa, mau vào đây nghỉ ngơi một chút... Nơi này có trà nóng, nhìn cậu chắc là đi đường dài, vô cùng mệt mỏi, ăn một chút gì nhé.
Lâm Đại Nhi nhìn vào trong dò xét vài lần, bên trong bài trí vô cùng đơn giản, đàn ông trung niên mặc bộ quần áo may bằng vải thô nhìn có vẻ vô cùng chất phác, đang ở bên kia nhóm lửa.
Lâm Đại Nhi bước vào trong quán, ngồi xuống cạnh một chiếc bàn, người phụ nữ mỉm cười hỏi:
- Công tử muốn ăn chút gì? Ở đây đơn sơ, có bánh nướng áp chảo, còn có mì... !
Lâm Đại Nhi có chút ít hoảng hốt, nghe thấy vị phu nhân ấy hỏi như vậy, mới biết mình quả thực đã đói bụng. Đang muốn gọi chút đồ ăn, đột nhiên nghĩ ra bạc mang theo bên mình hình như không đủ, lúc nàng rời khỏi phủ Tổng đốc không hề mang theo bạc trong người, thứ duy nhất đáng giá, chính là miếng ngọc bội treo ở bên hông để đóng giả nam nhi.
Chỉ là nàng rời khỏi phủ Tổng đốc đã được ba ngày, trên đường đi tất nhiên phải dùng đến lộ phí. Ngày đầu tiên ăn cơm nàng đã dùng ngọc bội thế chấp. Lúc này chủ quán hiển nhiên cũng nhìn ra sự hoảng hốt của Lâm Đại Nhi.
Nàng tìm bạc trên người, thế nhưng số bạc ấy không đáng giá bằng miếng ngọc bội. Đúng là về mặt này Lâm Đại Nhi đã quá vô tâm, số bạc còn lại đã dùng hết trong mấy ngày qua, có thể nói lúc này trên người nàng chẳng còn một xu dính túi.
Ý thức được điều này, Đại Nhi bất lực, chỉ có thể đứng dậy rời khỏi.
Người phụ nữ hiển nhiên đã nhìn ra nguyên do, bà cười nói:
- Công tử không cần suy nghĩ nhiều, trên người không có mang bạc, nhưng đồ thì vẫn phải ăn. Đi ra ngoài, ai mà chẳng có lúc gặp khó khăn... !
Rồi bà chủ quay người lại nói với chồng:
- Mình à, làm cho công tử bát mì và hai chiếc bánh nướng áp chảo... !
Người đàn ông chân chất, nghe vậy đồng ý ngay.
Lâm Đại Nhi gượng cười nói:
- Đa tạ bà chủ, số bạc thiếu nợ, có cơ hội ta nhất định hoàn trả.
Bà chủ cười cười, đang định xoay người sang chỗ khác thì chợt nghe được tiếng vó ngựa thét vang. Trong mưa phùn, vài con ngựa chạy như bay tới, đỗ bên ngoài quán trà.
Bà chủ vội vàng nghênh đón, nhiệt tình nói:
- Mấy vị muốn nghỉ chân ở đây một chút sao?
Có ba người cưỡi ngựa đến, quần áo bình thường nhưng bên hông có mang theo đao. Đại Tần sớm đã ban hành luật đao thú, cấm dân chúng tự tạo binh khí chứ đừng nói đến chuyện mang theo đao bên mình.
Chỉ là Tây Bắc hiện nay chẳng còn như xưa, cái gọi là luật đao thú ở đây chẳng có mấy người để tâm, có không ít người qua lại đều mang theo vũ khí.
Ba người này nhìn có vẻ không mấy lương thiện. Người đầu tiên xuống ngựa giữa hai hàng lông mày còn có một nốt ruồi đen. Sau khi phân phó đồng bọn buộc ngựa cho cẩn thận, y dò xét bà chủ vài lần, ánh mắt chăm chú vào bộ ngực vô cùng đầy đặn của bà chủ rồi cợt nhả hỏi:
- Đúng vậy, mấy huynh đệ ta đi đường gặp mưa, muốn ở đây nghỉ ngơi một chút, bà chủ, ở đây có món ngon gì không?
Bà chủ thấy người có nốt ruồi đen này nét mặt không mấy lương thiện, cặp mắt thì dính chặt lấy ngực mình nên có chút lo sợ, nhưng vẫn phải miễn cưỡng cười nói:
- Có trà nóng, có mì sợi, còn có bánh nướng áp chảo, mấy vị muốn ăn gì?
Y vuốt chòm râu, cười hì hì hỏi:
- Có bánh bao không?
- Không có.
Bà chủ lắc đầu nói.
Y cười hắc hắc nói:
- Bà chủ thích gạt người? Ta nhìn thấy có bánh bao lớn, chẳng lẽ ngươi muốn cất giấu?
Bà chủ miễn cưỡng gượng cười nói:
- Khách quan cứ nói đùa, ở đây không có bánh bao, chỉ có mì sợi cùng bánh nướng áp chảo... !
Y quả thực to gan lớn mật, đưa tay ra xoa bộ ngực của bà chủ rồi cợt nhả nói:
- Phía dưới này không phải là hai chiếc bánh bao vừa to vừa trắng sao? Bà chủ đừng có mà nói dối, ta nhìn thấy rồi.
Bà chủ vội vàng lui về phía sau, người đàn ông thật thà trong quán thấy thế liền tiến đến. Mặc dù tức giận, nhưng nhìn thấy đối phương một tên cao to vạm vỡ, ông kìm lửa giận xuống, vừa cười vừa nói:
- Mời mấy vị khách quan vào bên trong, bánh nướng áp chảo vừa làm xong, bên ngoài mưa lớn, trời lạnh, ăn bánh cho ấm người.
Tên có nốt ruồi liếc nhìn người đàn ông kia nhìn một cái, nói:
- Hôm nay bọn ông chỉ muốn ăn bánh bao, bánh áp chảo cái khỉ gì, bọn này không có hứng!
Sau đó y móc ra một thỏi bạc và ném cho người đàn ông, nói:
- Đây là bạc mua bánh bao, nhận bạc của ta, hai chiếc bánh bao kia hôm nay bọn ông đây phải ăn cho thỏa thích.
Lúc này hai người khác cũng tiến lên, cả ba mang vẻ cợt nhả.
Người đàn ông sắc mặt trầm xuống, nói:
- Xin lỗi mấy vị, ở đây không bánh bao, hay là các ngươi đi chỗ khác tìm.
Rồi ông kéo tay của vợ muốn đi vào nhà. "Keng" một thanh âm vang lên, một cây đao đã đặt lên cổ của ông chủ, tên có nốt ruồi cười lạnh nói:
- Ngươi tiếc bánh bao, muốn mất mạng hả?
Bà chủ lập tức biến sắc, thất thanh nói:
- Đừng... !
- Không muốn hắn chết thì hãy ngoan ngoãn mang bánh bao ra đây.
Tên có nốt ruồi cười hắc hắc, thò tay đi vuốt ve mặt bà chủ:
- Tuổi thì hơi lớn một chút, nhưng ở nơi hoang vu lại có hai chiếc bánh bao lớn, cũng có thể tạm chấp nhận... !
Ông chủ lửa giận ngút trời, bất chấp đao lớn gác trên cổ, ông ngẩng đầu giật tay tên có nốt ruồi ra khỏi mặt vợ mình, mắng:
- Nếu các ngươi làm điều sằng bậy, ông đây liều mạng với chúng mày!
Tên nốt ruồi người tung ra một cước, đá vào lưng ông chủ, người đàn ông ấy kêu thảm một tiếng, ngã ngửa trên mặt đất. Tên nốt ruồi thuận tay kéo cánh tay bà chủ, cười nói:
- Tới đây, tiền đã đưa rồi, lão tử muốn kiểm hàng.
Y xé áo bà chủ, bên cạnh một gã đồng bọn lập tức bắt lấy hai tay bà chủ, kìm chặt ở phía sau. Tên nốt ruồi một tay cầm đao, tay kia đã hướng tới bộ ngực của bà chủ
/1596
|