Người kia thấy trước sau bị chặn, khóe mắt run rẩy, nhưng chỉ trong chốc lát lại bình tĩnh trở lại, bỗng xoay người lại nhìn Sở Hoan:
- Ngươi là Sở Hoan?
Sở Hoan không ngạc nhiên, người này đã theo dõi mình, hiển nhiên là biết thân phận của mình, hắn mặt không cảm xúc hỏi lại:
- Ngươi là ai?
Người kia cười lạnh nói:
- Ta biết các ngươi đang tìm người.
Sở Hoan tỉnh bơ, thản nhiên nói:
- Thì sao?
- Các ngươi đang tìm một người phụ nữ.
Người kia thấy Sở Hoan có vẻ ung dung, có chút bất ngờ, ấp úng:
- Sở... Sở đại nhân, người ngươi muốn tìm, có phải họ Lâm hay không?
Cho dù Sở Hoan tâm tính kiên nghị, lúc này không tự chủ, tim đật thình thịch, tiến về phía trước vài bước, hỏi:
- Ngươi biết nàng ở đâu?
- Biết.
Người này nói ngay vào vấn đề chính:
- Bây giờ nàng đang trong tay chúng ta, nếu Sở đại nhân muốn gặp nàng, cũng không khó khăn.
Sở Hoan nheo mắt lại, ánh mắt dò xét, cuối cùng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Ta chỉ là người đưa tin.
Người kia nói:
- Sở đại nhân, nếu ngươi muốn gặp Lâm cô nương, bây giờ đi theo ta.
- Tại sao ta phải đi theo ngươi?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Ngươi lấy cái gì chứng minh nàng trong tay ngươi?
Người kia không chút hoang mang, rút từ trong người ra một tấm vải ném cho Sở Hoan. Sở Hoan tiếp lấy, chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt liền trầm xuống. Đây chỉ là một tấm vải bình thường, nhưng Sở Hoan nhìn một cái là có thể nhận ra, đây là loại vải may áo dài của Lâm Đại Nhi.
Sở Hoan liếc mắt ra hiệu, Mã Chính cùng Liễu Tùy Phong đã nhào lên. Người kia lắp bắp kinh hãi, nhưng không kháng cự, túy ý để hai người khống chế mình, cười lạnh nói:
- Sở đại nhân, nếu ngươi thật sự muốn nhìn thấy nàng, thì nên khách khí với ta một chút.
Sở Hoan cũng chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói:
- Bây giờ nàng đang ở đâu?
- Thứ cho ta không trả lời.
Người kia ỷ có Lâm Đại Nhi trong tay, nào có sợ, ngửa đầu:
- Nếu ngươi còn muốn nhìn thấy nàng sống, thì hãy làm theo điều ta nói, nếu không ta không chắc ngươi có thể sống để nhìn nàng hay không.
Sở Hoan cười lạnh lùng, một tay bỗng thò ra bóp cổ người nọ, hắn luyện “Long Tượng Nhược Kinh”, từ khi giao cấu với Tô Nương đột phá Tượng Đạo Chi, khí lực lúc trước không thể bì kịp. Nhìn không hề cường tráng, nhưng năng lượng đã đạt tới mức kinh sợ. Mặc dù chỉ dùng không đến ba phần khí lực, người kia đã có cảm giác cổ mình bị kìm sắp siết chặt, trong nháy mắt không thể hô hấp.
Sở Hoan lạnh nhạt, khuôn mặt người kia đỏ lên, hai mắt bắt đầu lồi ra ngoài, liều mạng giãy giụa, nhưng hai tay lại đang bị Mã Chính và Liễu Tùy Phong khống chế.
Trong lòng người này hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ Sở Hoan sẽ đối xử với mình như vậy. Một lát sau, thần chí mơ hồ, mồm há to, lười thè ra, cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng, tâm trạng rất thống khổ vô cùng.
Hắn thầm nghĩ Sở Hoan trong truyền thuyết là một kẻ điên, vừa gặp đã muốn giết người.
Hắn nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, thần trí bay bổng, bỗng giật mình một cái, một luồng không khí ùa vào, hắn tham lam hít lấy hít để. Đợi khi hồi phục lại mới phát hiện Sở Hoan đã thu tay về.
Đi một vòng Quỷ môn quan, người này không còn hung hăng càn quấy nữa.
- Tên của ngươi?
- Ta... ta là Thiết Trang!
- Ngươi ở đâu?
Thiết Trang cắn răng nói:
- Sở đại nhân, ta có thể cho ngươi biết nàng ở nơi nào, hơn nữa cũng sẽ dẫn ngươi tới, nhưng... nhưng nếu ngươi muốn Lâm cô nương không bị tổn thương, có mấy lời... có mấy lời ta phải nói rõ ràng.
- Nói.
- Lâm cô nương đang trong tay chúng ra, hơn nữa cho đến hiện tại, vô cùng an toàn, không thiếu một sợi tóc.
Thiết Trang nói:
- Nhưng Sở đại nhân muốn gặp nàng, chỉ có thể một mình tới.
- Ngươi đang nói điều kiện với ta?
Thiết Trang vẻ mặt đau khổ nói:
- Sở đại nhân, ta không dám nói điều kiện, ta vừa nói rồi, ta chỉ đưa tin, điều kiện là bên trên đưa ra. Nếu Sở đại nhân làm theo lời của ta, Lâm cô nương sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Nhưng nếu Sở đại nhân phá hỏng quy tắc, ta sợ bọn họ sẽ làm khó Lâm cô nương.
Cừu Như Huyết cười lạnh nói:
- Ngươi nói địa điểm cho chúng ta, những chuyện khác không cần ngươi quản.
Thiết Trang lắc đầu nói:
- Ta biết tâm tư của các ngươi. Sau khi các ngươi biết rõ điạ điểm, sẽ lên kế hoạch cứu người, nhưng ta khuyên các ngươi, chiêu này không dùng được. Bên kia đã nói rõ, trừ khi nhìn thấy một mình Sở đại nhân, nếu như thấy bất cứ một bộ hạ nào của Sở đại nhân, họ sẽ động thủ không chút do dự. Bên cạnh Lâm cô nương lúc nào cũng có người trông coi, hơn nữa họ đều rất thận trọng, cơ bản các ngươi không thể tới gần.
Cừu Như Huyết còn muốn nói nữa, Sở Hoan đã đưa tay bảo dừng, hỏi:
- Nàng cách đây có xa lắm không?
- Ít nhất một ngày mới tới nơi.
Thiết Trang nói:
- Sở đại nhân, có đi cùng ta hay không, mời ngài suy nghĩ?
Mã Chính lập tức nói:
- Đại nhân, tuyệt đối không thể đi cùng với hắn. Người thân giá ngàn vàng, liên quan tới an nguy của Tây An, việc này nguy hiểm vạn phần, không thể để bọn chúng lừa gạt.
Cừu Nhu Huyết do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:
- Đại nhân, bọn họ bắt Lâm cô nương, mục đích là vì người. Người này lại theo dõi đại nhân, đủ thấy họ biết được hành tung của chúng ta, bên kia tất nhiên đã đặt bẫy. Chúng ta biết được chỗ của Lâm cô nương từ miệng hắn, sau đó lập kế hoạch cứu người, dù sao cũng hơn đại nhân đơn độc mạo hiểm.
Sở Hoan trầm ngầm một lát, nhìn chằm chằm vào Thiết Trang, nói:
- Ta đồng ý với ngươi!
Mấy người kinh hãi, Sở Hoan quay người lại, nói với Cừu Như Huyết:
- Cừu huynh, các ngươi không cần đi theo, bất kể thế nào ra cũng không thể ngồi nhìn Đại Nhi sa vào khốn cảnh mà không để ý.
Đám người Cừu Như Huyết khổ sở khuyên bảo, Sở Hoan đã quyết định, không thể thay đổi.
...
...
Sở Hoan cưỡi ngựa theo Thiết Trang ra khỏi trấn. Thiết Trang đi trước dẫn đường. Quả thật như Thiết Trang nói, đường rất xa, đi một ngày ngựa không dừng vó, cuối cùng cũng đến một vùng đất hoang vu.
Hoàng hôn, gió thu hiu hiu, cỏ lau bay loạn trong giá, nhìn có vẻ tịch liêu.
- Sở đại nhân, ở không xa phía trước.
Lúc này, Thiết Trang có vài phần khâm phục Sở Hoan. Hắn là một Tổng Đốc, Đại sứ biên cương, vì một nữ nhân lại dám độc thân mạo hiểm, cũng là có tình có nghĩa.
Lúc này Sở Hoan cũng nhìn thấy dưới nền trời xám xịt, ở phương xa xuất hiện một chấm đen. Khi tuấn mã chạy lại gần, điểm đen kia từ từ rộng mở, là một căn nhà gỗ ba gian.
Bốn phía một mảnh hoang vu, không một bóng người. Hai con tuấn mã chạy như bay tới trước nhà gỗ, Thiết Trang lớn tiếng nói:
- Đã mang Sở đại nhân đến.
Thanh âm truyền đi, nhưng không có hồi âm. Thiết Trang nhíu mày, Sở Hoan lạnh lùng nhìn Thiết Trang, hỏi:
- Đây là nơi ngươi nói? Lâm cô nương ở đâu?
Thiết Trang trán đổ mồ hôi, lúc này hắn đã nhìn rõ, ba gian phòng đều mở rộng cửa, trong phòng trống trơn, không một bóng người.
Đang muốn giải thích lại nghe được một thanh âm:
- Thiết Trang, đây là Sở Hoan?
Thanh âm vừa tới, sau phòng bước ra một người, áo quần một màu đen, trầm mặt.
Thiết Trang lập tức nói:
- Chính xác, bẩm Hầu gia, người đã đưa tới.
Người kia từ sau phòng ra, tay dắt một con ngựa. Thiết Trang kinh ngạc, chỉ nghe người kia nói:
- Hầu gia không ở đây, ta mang bọn ngươi đi gặp hắn!
Thiết Trang ngạc nhiên nói:
- Hầu gia không ở đây? Vậy thì ở đâu?
- Chuyện nên hỏi ngươi đừng hỏi, không nên hỏi cũng đừng hỏi.
Người kia lạnh lùng nói, nhìn sang Sở Hoan, chắp tay:
- Sở đại nhân, xin lỗi, Hầu gia biết Sở đại nhân trí sũng song toàn, cũng biết Sở đại nhân có quyền lớn, mặc dù ở đây vắng vẻ nhưng cũng ở trong phạm vi thế lực của Sở đại nhân. Sở đại nhân muốn điều động mấy trăm binh lính vây chỗ này cũng là chuyện dễ dàng. Một khi giao dịch xong, Sở đại nhân mang Lâm cô nương đi, để binh sĩ của ngươi đánh chúng ta một trận, cái được không bù nổi cái mất... Sở đại nhân, chúng ta khó xử, mong ngươi có thể lượng thứ.
Sở Hoan mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Xem ra các ngươi rất cẩn thận, toàn bộ Tây quan là phạm vi thế lực của bản Đốc, chẳng nhẽ Lâm cô nương lại không ở trong Tây quan?
- Đại nhân cũng không cần hỏi nhiều.
Người kia lại cười nói:
- Việc không nên chậm trễ. Hầu gia đang chờ Sở đại nhân đại giá quang lâm. Lâm cô nương chắc cũng mong Sở đại nhân sớm tới.
Xoay người lên ngựa, không nói câu nào thúc ngựa kiền đi. Thiết Trang cũng không nói thêm nữa, thúc ngựa đuổi theo, khóe mắt Sở Hoan nhảy lên, nhìn hai người đã đi xa một khoảng, quay đầu nhìn, cuối cùng cũng vung ngựa đi theo.
Cách nhà gỗ không tới năm dặm, Cừu Như Huyết mang theo hơn mười người trốn trong rừng cây.
Sở Hoan tất nhiên không có khả năng một mình mạo hiểm. Mặc dù trước mặt Thiết Trang không cho Cừu Như Huyết đi theo, nhưng đã ra ám hiệu, để Cừu Như Huyết dẫn người đuổi theo, hơn nữa còn đem Tổng Đốc lệnh phù giao cho Cừu Như Huyết.
Đại sứ biên cương của đế quốc, chẳng những có quan phù còn có lệnh phù, quan phù dùng để đóng lên chương ấn, không thể lúc nào cũng mang theo bên người. Mà lệnh phù nhỏ nhắn, có thể mang theo bên người, cũng là tín vật chứng minh thân phận.
Cừu Như Huyết có lệnh phù nhanh chóng đến quan phủ địa phương điều động một tốp nhân thủ. Căn cứ theo ký hiệu Sở Hoan lưu lại dọc đường, bám cách một đoạn, chỉ sợ bị đối phương phát hiện, cho nên không dám bám quá chặt.
Cừu Như Huyết lúc này đang cùng các binh sĩ tụ tập chung một chỗ, vẽ trên đất vị trí xuất phát, vạch ra điểm đến, nên hành động thế nào, sắp xếp binh lính chỗ sáng chỗ tối, một khi động thủ thì chia ra hai đường hành động.
Đang vạch kế hoạch, một gã trinh sát chạy đến như bay, bẩm:
- Tổng Đốc đại nhân đến một ngôi nhà gỗ, nơi đó có một người đứng chờ, sau đó đại nhân rời đi theo người kia.
Cừu Như Huyết nhíu mày, đứng dậy dẫn dám người đi đến căn nhà gỗ kia, nhìn thấy quanh nhà gỗ hoang vu không bóng người, quạnh quẽ tới đáng sợ, lập tức kiếm tra trong ngoài một lần, nhíu mày, thần sắc ngưng trọng:
- Tình hình e là đã thay đổi.
Mã Chính lập tức nói:
- Lúc trước ở đây có người, nhìn dấu vết nơi này, người cũng không ít.
Cừu Như Huyết dù sao cũng có kinh nghiệm phong phú trên giang hồ, suy nghĩ một chút, vẻ mặt có chút biến sắc:
- Không xong rồi, đối thủ quá giảo hoạt... Nếu ta không lầm, đây là cứ điểm của bọn họ, nhưng sau đó bọn hắn lại đổi chỗ...!
Liễu Tùy Phong vội đáp:
- Cừu đại hiệp, đại nhân đang trong nguy hiểm, chúng ta mau đuổi theo.
Cừu Như Huyết nhanh chóng tìm được dấu chân ngựa, trầm giọng nói:
- Theo dấu ngựa, đuổi theo.
Cừu Như Huyết như ngựa quen đường, dẫn mọi người tìm dấu vết của Sở Hoan. Móng ngựa của Sở Hoan cố ý để lại vết chân khác biệt với móng ngựa bình thường, dễ dàng nhận ra dấu vết móng ngựa lưu lại, rất dễ truy tung.
Cừu Như Huyết dẫn mọi người đuổi hơn mười dặm, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, lờ mờ trông thấy đằng trước có mấy bóng người, mọi người lập tức tản ra, lại nghe Cừu Như Huyết nói:
- Là ngựa.
Lọ mọ đi lên đã thấy ba con ngựa buộc trên cọc gỗ, một con trong đó chính là tuấn mã của Sở Hoan.
Mặc dù Sở Hoan có thần câu như Lôi Hỏa Kỳ Lân, nhưng không dễ dàng cưỡi, đơn giản là Lôi Hỏa Kỳ Lân quá dễ làm người ta chú ý. Rất nhiều người cũng biết Sở Hoan có một con ngựa tốt như vậy, cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân giống như là bạo lộ thân phận của mình, con tuấn mã trước mắt mặt dù không so với Lôi Hỏa Kỳ Lân nhưng cũng là ngựa Tây Lương thuần chủng. Chỉ là ngựa phía trước, người lại không có.
- Mọi người tách ra tìm bốn phía....!
Cừu Như Huyết nhíu chặt chân mày:
- Ngựa ở đây, vậy đại nhân cũng sẽ không đi quá xa...!
Thanh âm im bặt, chậm rãi đi tới con đường cách đó không xa. Cách mấy cọc ngựa bảy tám bước là một con đường lầy lội, sau khi mưa để lại dấu vết quá rõ ràng. Cừu Như Huyết chỉ nhìn thoáng qua, bèn nói:
- Không đi ngựa, mà thay bằng xe ngựa... Đại nhân đổi xe ngựa rời đi.
Mã Chính cười lạnh nói:
- Xem ra đối thủ quả nhiên giảo hoạt, chỉ sợ bọn họ đoán được đại nhân sẽ để lại dấu vết nên mới cẩn trọng như vậy...!
- Tìm theo dấu xe ngựa.
Cừu Như Huyết cười lạnh nói:
- Ta xem bọn hắn có thể chạy đi đâu.
- Ngươi là Sở Hoan?
Sở Hoan không ngạc nhiên, người này đã theo dõi mình, hiển nhiên là biết thân phận của mình, hắn mặt không cảm xúc hỏi lại:
- Ngươi là ai?
Người kia cười lạnh nói:
- Ta biết các ngươi đang tìm người.
Sở Hoan tỉnh bơ, thản nhiên nói:
- Thì sao?
- Các ngươi đang tìm một người phụ nữ.
Người kia thấy Sở Hoan có vẻ ung dung, có chút bất ngờ, ấp úng:
- Sở... Sở đại nhân, người ngươi muốn tìm, có phải họ Lâm hay không?
Cho dù Sở Hoan tâm tính kiên nghị, lúc này không tự chủ, tim đật thình thịch, tiến về phía trước vài bước, hỏi:
- Ngươi biết nàng ở đâu?
- Biết.
Người này nói ngay vào vấn đề chính:
- Bây giờ nàng đang trong tay chúng ta, nếu Sở đại nhân muốn gặp nàng, cũng không khó khăn.
Sở Hoan nheo mắt lại, ánh mắt dò xét, cuối cùng hỏi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Ta chỉ là người đưa tin.
Người kia nói:
- Sở đại nhân, nếu ngươi muốn gặp Lâm cô nương, bây giờ đi theo ta.
- Tại sao ta phải đi theo ngươi?
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Ngươi lấy cái gì chứng minh nàng trong tay ngươi?
Người kia không chút hoang mang, rút từ trong người ra một tấm vải ném cho Sở Hoan. Sở Hoan tiếp lấy, chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt liền trầm xuống. Đây chỉ là một tấm vải bình thường, nhưng Sở Hoan nhìn một cái là có thể nhận ra, đây là loại vải may áo dài của Lâm Đại Nhi.
Sở Hoan liếc mắt ra hiệu, Mã Chính cùng Liễu Tùy Phong đã nhào lên. Người kia lắp bắp kinh hãi, nhưng không kháng cự, túy ý để hai người khống chế mình, cười lạnh nói:
- Sở đại nhân, nếu ngươi thật sự muốn nhìn thấy nàng, thì nên khách khí với ta một chút.
Sở Hoan cũng chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói:
- Bây giờ nàng đang ở đâu?
- Thứ cho ta không trả lời.
Người kia ỷ có Lâm Đại Nhi trong tay, nào có sợ, ngửa đầu:
- Nếu ngươi còn muốn nhìn thấy nàng sống, thì hãy làm theo điều ta nói, nếu không ta không chắc ngươi có thể sống để nhìn nàng hay không.
Sở Hoan cười lạnh lùng, một tay bỗng thò ra bóp cổ người nọ, hắn luyện “Long Tượng Nhược Kinh”, từ khi giao cấu với Tô Nương đột phá Tượng Đạo Chi, khí lực lúc trước không thể bì kịp. Nhìn không hề cường tráng, nhưng năng lượng đã đạt tới mức kinh sợ. Mặc dù chỉ dùng không đến ba phần khí lực, người kia đã có cảm giác cổ mình bị kìm sắp siết chặt, trong nháy mắt không thể hô hấp.
Sở Hoan lạnh nhạt, khuôn mặt người kia đỏ lên, hai mắt bắt đầu lồi ra ngoài, liều mạng giãy giụa, nhưng hai tay lại đang bị Mã Chính và Liễu Tùy Phong khống chế.
Trong lòng người này hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ Sở Hoan sẽ đối xử với mình như vậy. Một lát sau, thần chí mơ hồ, mồm há to, lười thè ra, cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng, tâm trạng rất thống khổ vô cùng.
Hắn thầm nghĩ Sở Hoan trong truyền thuyết là một kẻ điên, vừa gặp đã muốn giết người.
Hắn nghĩ mình chắc chắn sẽ chết, thần trí bay bổng, bỗng giật mình một cái, một luồng không khí ùa vào, hắn tham lam hít lấy hít để. Đợi khi hồi phục lại mới phát hiện Sở Hoan đã thu tay về.
Đi một vòng Quỷ môn quan, người này không còn hung hăng càn quấy nữa.
- Tên của ngươi?
- Ta... ta là Thiết Trang!
- Ngươi ở đâu?
Thiết Trang cắn răng nói:
- Sở đại nhân, ta có thể cho ngươi biết nàng ở nơi nào, hơn nữa cũng sẽ dẫn ngươi tới, nhưng... nhưng nếu ngươi muốn Lâm cô nương không bị tổn thương, có mấy lời... có mấy lời ta phải nói rõ ràng.
- Nói.
- Lâm cô nương đang trong tay chúng ra, hơn nữa cho đến hiện tại, vô cùng an toàn, không thiếu một sợi tóc.
Thiết Trang nói:
- Nhưng Sở đại nhân muốn gặp nàng, chỉ có thể một mình tới.
- Ngươi đang nói điều kiện với ta?
Thiết Trang vẻ mặt đau khổ nói:
- Sở đại nhân, ta không dám nói điều kiện, ta vừa nói rồi, ta chỉ đưa tin, điều kiện là bên trên đưa ra. Nếu Sở đại nhân làm theo lời của ta, Lâm cô nương sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Nhưng nếu Sở đại nhân phá hỏng quy tắc, ta sợ bọn họ sẽ làm khó Lâm cô nương.
Cừu Như Huyết cười lạnh nói:
- Ngươi nói địa điểm cho chúng ta, những chuyện khác không cần ngươi quản.
Thiết Trang lắc đầu nói:
- Ta biết tâm tư của các ngươi. Sau khi các ngươi biết rõ điạ điểm, sẽ lên kế hoạch cứu người, nhưng ta khuyên các ngươi, chiêu này không dùng được. Bên kia đã nói rõ, trừ khi nhìn thấy một mình Sở đại nhân, nếu như thấy bất cứ một bộ hạ nào của Sở đại nhân, họ sẽ động thủ không chút do dự. Bên cạnh Lâm cô nương lúc nào cũng có người trông coi, hơn nữa họ đều rất thận trọng, cơ bản các ngươi không thể tới gần.
Cừu Như Huyết còn muốn nói nữa, Sở Hoan đã đưa tay bảo dừng, hỏi:
- Nàng cách đây có xa lắm không?
- Ít nhất một ngày mới tới nơi.
Thiết Trang nói:
- Sở đại nhân, có đi cùng ta hay không, mời ngài suy nghĩ?
Mã Chính lập tức nói:
- Đại nhân, tuyệt đối không thể đi cùng với hắn. Người thân giá ngàn vàng, liên quan tới an nguy của Tây An, việc này nguy hiểm vạn phần, không thể để bọn chúng lừa gạt.
Cừu Nhu Huyết do dự một chút, cuối cùng vẫn nói:
- Đại nhân, bọn họ bắt Lâm cô nương, mục đích là vì người. Người này lại theo dõi đại nhân, đủ thấy họ biết được hành tung của chúng ta, bên kia tất nhiên đã đặt bẫy. Chúng ta biết được chỗ của Lâm cô nương từ miệng hắn, sau đó lập kế hoạch cứu người, dù sao cũng hơn đại nhân đơn độc mạo hiểm.
Sở Hoan trầm ngầm một lát, nhìn chằm chằm vào Thiết Trang, nói:
- Ta đồng ý với ngươi!
Mấy người kinh hãi, Sở Hoan quay người lại, nói với Cừu Như Huyết:
- Cừu huynh, các ngươi không cần đi theo, bất kể thế nào ra cũng không thể ngồi nhìn Đại Nhi sa vào khốn cảnh mà không để ý.
Đám người Cừu Như Huyết khổ sở khuyên bảo, Sở Hoan đã quyết định, không thể thay đổi.
...
...
Sở Hoan cưỡi ngựa theo Thiết Trang ra khỏi trấn. Thiết Trang đi trước dẫn đường. Quả thật như Thiết Trang nói, đường rất xa, đi một ngày ngựa không dừng vó, cuối cùng cũng đến một vùng đất hoang vu.
Hoàng hôn, gió thu hiu hiu, cỏ lau bay loạn trong giá, nhìn có vẻ tịch liêu.
- Sở đại nhân, ở không xa phía trước.
Lúc này, Thiết Trang có vài phần khâm phục Sở Hoan. Hắn là một Tổng Đốc, Đại sứ biên cương, vì một nữ nhân lại dám độc thân mạo hiểm, cũng là có tình có nghĩa.
Lúc này Sở Hoan cũng nhìn thấy dưới nền trời xám xịt, ở phương xa xuất hiện một chấm đen. Khi tuấn mã chạy lại gần, điểm đen kia từ từ rộng mở, là một căn nhà gỗ ba gian.
Bốn phía một mảnh hoang vu, không một bóng người. Hai con tuấn mã chạy như bay tới trước nhà gỗ, Thiết Trang lớn tiếng nói:
- Đã mang Sở đại nhân đến.
Thanh âm truyền đi, nhưng không có hồi âm. Thiết Trang nhíu mày, Sở Hoan lạnh lùng nhìn Thiết Trang, hỏi:
- Đây là nơi ngươi nói? Lâm cô nương ở đâu?
Thiết Trang trán đổ mồ hôi, lúc này hắn đã nhìn rõ, ba gian phòng đều mở rộng cửa, trong phòng trống trơn, không một bóng người.
Đang muốn giải thích lại nghe được một thanh âm:
- Thiết Trang, đây là Sở Hoan?
Thanh âm vừa tới, sau phòng bước ra một người, áo quần một màu đen, trầm mặt.
Thiết Trang lập tức nói:
- Chính xác, bẩm Hầu gia, người đã đưa tới.
Người kia từ sau phòng ra, tay dắt một con ngựa. Thiết Trang kinh ngạc, chỉ nghe người kia nói:
- Hầu gia không ở đây, ta mang bọn ngươi đi gặp hắn!
Thiết Trang ngạc nhiên nói:
- Hầu gia không ở đây? Vậy thì ở đâu?
- Chuyện nên hỏi ngươi đừng hỏi, không nên hỏi cũng đừng hỏi.
Người kia lạnh lùng nói, nhìn sang Sở Hoan, chắp tay:
- Sở đại nhân, xin lỗi, Hầu gia biết Sở đại nhân trí sũng song toàn, cũng biết Sở đại nhân có quyền lớn, mặc dù ở đây vắng vẻ nhưng cũng ở trong phạm vi thế lực của Sở đại nhân. Sở đại nhân muốn điều động mấy trăm binh lính vây chỗ này cũng là chuyện dễ dàng. Một khi giao dịch xong, Sở đại nhân mang Lâm cô nương đi, để binh sĩ của ngươi đánh chúng ta một trận, cái được không bù nổi cái mất... Sở đại nhân, chúng ta khó xử, mong ngươi có thể lượng thứ.
Sở Hoan mặt không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Xem ra các ngươi rất cẩn thận, toàn bộ Tây quan là phạm vi thế lực của bản Đốc, chẳng nhẽ Lâm cô nương lại không ở trong Tây quan?
- Đại nhân cũng không cần hỏi nhiều.
Người kia lại cười nói:
- Việc không nên chậm trễ. Hầu gia đang chờ Sở đại nhân đại giá quang lâm. Lâm cô nương chắc cũng mong Sở đại nhân sớm tới.
Xoay người lên ngựa, không nói câu nào thúc ngựa kiền đi. Thiết Trang cũng không nói thêm nữa, thúc ngựa đuổi theo, khóe mắt Sở Hoan nhảy lên, nhìn hai người đã đi xa một khoảng, quay đầu nhìn, cuối cùng cũng vung ngựa đi theo.
Cách nhà gỗ không tới năm dặm, Cừu Như Huyết mang theo hơn mười người trốn trong rừng cây.
Sở Hoan tất nhiên không có khả năng một mình mạo hiểm. Mặc dù trước mặt Thiết Trang không cho Cừu Như Huyết đi theo, nhưng đã ra ám hiệu, để Cừu Như Huyết dẫn người đuổi theo, hơn nữa còn đem Tổng Đốc lệnh phù giao cho Cừu Như Huyết.
Đại sứ biên cương của đế quốc, chẳng những có quan phù còn có lệnh phù, quan phù dùng để đóng lên chương ấn, không thể lúc nào cũng mang theo bên người. Mà lệnh phù nhỏ nhắn, có thể mang theo bên người, cũng là tín vật chứng minh thân phận.
Cừu Như Huyết có lệnh phù nhanh chóng đến quan phủ địa phương điều động một tốp nhân thủ. Căn cứ theo ký hiệu Sở Hoan lưu lại dọc đường, bám cách một đoạn, chỉ sợ bị đối phương phát hiện, cho nên không dám bám quá chặt.
Cừu Như Huyết lúc này đang cùng các binh sĩ tụ tập chung một chỗ, vẽ trên đất vị trí xuất phát, vạch ra điểm đến, nên hành động thế nào, sắp xếp binh lính chỗ sáng chỗ tối, một khi động thủ thì chia ra hai đường hành động.
Đang vạch kế hoạch, một gã trinh sát chạy đến như bay, bẩm:
- Tổng Đốc đại nhân đến một ngôi nhà gỗ, nơi đó có một người đứng chờ, sau đó đại nhân rời đi theo người kia.
Cừu Như Huyết nhíu mày, đứng dậy dẫn dám người đi đến căn nhà gỗ kia, nhìn thấy quanh nhà gỗ hoang vu không bóng người, quạnh quẽ tới đáng sợ, lập tức kiếm tra trong ngoài một lần, nhíu mày, thần sắc ngưng trọng:
- Tình hình e là đã thay đổi.
Mã Chính lập tức nói:
- Lúc trước ở đây có người, nhìn dấu vết nơi này, người cũng không ít.
Cừu Như Huyết dù sao cũng có kinh nghiệm phong phú trên giang hồ, suy nghĩ một chút, vẻ mặt có chút biến sắc:
- Không xong rồi, đối thủ quá giảo hoạt... Nếu ta không lầm, đây là cứ điểm của bọn họ, nhưng sau đó bọn hắn lại đổi chỗ...!
Liễu Tùy Phong vội đáp:
- Cừu đại hiệp, đại nhân đang trong nguy hiểm, chúng ta mau đuổi theo.
Cừu Như Huyết nhanh chóng tìm được dấu chân ngựa, trầm giọng nói:
- Theo dấu ngựa, đuổi theo.
Cừu Như Huyết như ngựa quen đường, dẫn mọi người tìm dấu vết của Sở Hoan. Móng ngựa của Sở Hoan cố ý để lại vết chân khác biệt với móng ngựa bình thường, dễ dàng nhận ra dấu vết móng ngựa lưu lại, rất dễ truy tung.
Cừu Như Huyết dẫn mọi người đuổi hơn mười dặm, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, lờ mờ trông thấy đằng trước có mấy bóng người, mọi người lập tức tản ra, lại nghe Cừu Như Huyết nói:
- Là ngựa.
Lọ mọ đi lên đã thấy ba con ngựa buộc trên cọc gỗ, một con trong đó chính là tuấn mã của Sở Hoan.
Mặc dù Sở Hoan có thần câu như Lôi Hỏa Kỳ Lân, nhưng không dễ dàng cưỡi, đơn giản là Lôi Hỏa Kỳ Lân quá dễ làm người ta chú ý. Rất nhiều người cũng biết Sở Hoan có một con ngựa tốt như vậy, cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân giống như là bạo lộ thân phận của mình, con tuấn mã trước mắt mặt dù không so với Lôi Hỏa Kỳ Lân nhưng cũng là ngựa Tây Lương thuần chủng. Chỉ là ngựa phía trước, người lại không có.
- Mọi người tách ra tìm bốn phía....!
Cừu Như Huyết nhíu chặt chân mày:
- Ngựa ở đây, vậy đại nhân cũng sẽ không đi quá xa...!
Thanh âm im bặt, chậm rãi đi tới con đường cách đó không xa. Cách mấy cọc ngựa bảy tám bước là một con đường lầy lội, sau khi mưa để lại dấu vết quá rõ ràng. Cừu Như Huyết chỉ nhìn thoáng qua, bèn nói:
- Không đi ngựa, mà thay bằng xe ngựa... Đại nhân đổi xe ngựa rời đi.
Mã Chính cười lạnh nói:
- Xem ra đối thủ quả nhiên giảo hoạt, chỉ sợ bọn họ đoán được đại nhân sẽ để lại dấu vết nên mới cẩn trọng như vậy...!
- Tìm theo dấu xe ngựa.
Cừu Như Huyết cười lạnh nói:
- Ta xem bọn hắn có thể chạy đi đâu.
/1596
|