Mị Nương gợi cảm xinh đẹp dáng người thanh thoát uyển chuyển, nhưng đao của nàng lại lạnh lùng tập kích người, chỉ trong nháy mắt, liên tục xuất vài đao, đối thủ cũng lui liền mấy bước, sát thủ khác bên cạnh đã từ một bên lao đến.
Vòng eo Mị Nương uốn éo, đã áp sát bên cạnh sát thủ, tốc độ cực nhanh, loan đao nhỏ trở tay chém một cái, “xoạt”, lưỡi đao đã chém vào vai sát thủ. Khuôn mặt như hoa của Mị Nương hơi thất sắc, nàng phát hiện loan đao của mình dù chém lên cơ thể của người kia nhưng không thể làm đối phương bị thương.
Bạch Tượng trầm giọng nói:
- Mị Nương, cơ thể của chúng đao thương khó nhập, điểm yếu là cổ họng.
Mị Nương hơi kinh ngạc, nàng có nghe nói có một loại công phu tên Thiết Bố Sam Kim Chung Tráo, nhưng loại công phu này rất khó luyện, nghe nói điều kiện thứ nhất là phải đồng tử chi thân, muốn luyện loại công phu này phải bỏ ra nổ lực người thường không thể tưởng tượng được. Khó khăn hơn là, dù loại công phu này được truyền tụng rộng rãi, nhưng người thực sự biết rõ phương pháp luyện tập thì rất ít. Mị Nương có nghe nói, người thật sự luyện được cơ thể đao thương bất nhập từ xưa đến nay chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng Bạch Tượng nói “bọn chúng” đao thương bất nhập, chẳng lẽ đám thích khách tối nay đều đã luyện được công phu Kim Chung Tráo, điều này quả thực khiến người nghe kinh sợ.
Bạch Tượng thấy Kim Lang Hầu rơi vào nguy hiểm, người của mình chẳng còn lại được mấy, liền không thèm để ý đến tên người lùn kia nữa, nghiêng người, vung đao chém vào một kẻ bên cạnh, trầm giọng nói:
- Kim Lang, ta tới giúp ngươi!
Theo đó là tiếng cười khằng khặc, Tiểu Hầu Tử quỷ mị tiến tới, giọng nói lanh lảnh:
- Đối thủ của ngươi là ta, ta đến chơi với ngươi...!
Bạch Tượng biết rõ Tiểu Hầu tử này là thủ lĩnh của đám sát thủ, bắt giặc bắt vua, cảm giác được thân ảnh Tiểu Hầu Tử đang lao đến bên cạnh mình, thanh đao vốn bổ về phía sát thủ đột ngột quay lại, biến chiêu cực khó hướng chém vào bên cạnh.
Lực của y rất mạnh, hơn nữa y đã phát huy tốc độ nhanh nhất của mình để chém đến. Chỉ có điều tốc độ của tên Tiểu Hầu Tử kia quả thực kinh người, đại đao của Bạch Tượng chưa lao đến, thân ảnh Tiểu Hầu Tử lóe lên, mất đi tung tích. Bạch Tượng kinh hãi, có cảm giác hông mình truyền đến một cơn đau dữ dội. Y không để ý đến đau đớn, nhấc chân lên đá, Tiểu Hầu Tử như tinh linh, quỷ mị xoay tròn quanh Bạch Tượng. Bạch Tượng lập tức cảm thấy phần lưng, phần bụng nhỏ, thậm chí là trước sau đầu truyền đến từng cơn đau nhức.
Tiểu Hầu Tử kia khặc khặc cười không ngớt, giống như ma quỷ.
Cơ thể Bạch Tượng to lớn, mặc dù tốc độ cũng không chậm, phản ứng cũng tương đối nhanh nhạy, thế nhưng so với tốc độ nhanh khủng khiếp của tên người lùn kia thì còn kém xa. Dù y có sức mạnh kinh khủng nhưng cũng chẳng có chỗ để dùng, nhất thời để lộ vẻ chật vật, đây là nỗi nhục của y, nhưng lại không thể làm gì khác được.
Mị Nương nhìn thấy tên lùn kia như con ong mật bay vòng tròn xung quanh Bạch Tượng, so với tốc độ kinh người này, động tác của Bạch Tượng Hầu trở nên chậm chạp ngốc nghếch. Bạch Tượng liên tục xuất đao, đều chém vào không khí, nhưng mỗi lần tên lùn xuất thủ, đều để lại thương tích trên người Bạch Tượng.
Nhìn thấy bên cạnh mình chỉ còn lại năm sáu người, Kim Lang tình thế nguy cấp, Bạch Tượng cũng bị người lùn cuốn lấy, Mị Nương lòng nóng như lửa đốt, muốn qua cứu viện, thế nhưng nàng cũng đang bị hai người vây lấy, không thoát thân nổi.
Có vài sát thủ đã giải quyết đối thủ của mình, đứng sang một bên, cầm vũ khí, xem cuộc chiến một cách đầy hứng thú.
Xiêm y trên người Bạch Tượng đã bị người lùn liên tục xuất thủ xé năm xẻ bảy. Cơ thể tái nhợt của y đã hiện ra một mảng lớn, đáng sợ hơn là, trên cơ thể y có vô số vết thương. Máu tươi đang tràn ra từ những vết thương đó, chỉ là trong chốc lát, toàn thân đã đầm đìa máu tươi, da thịt tái nhợt và máu tươi đỏ thẫm đan xen, trông càng đáng sợ.
Động tác của Bạch Tượng dĩ nhiên cũng chậm lại. Danh tiếng Thanh Thiên tứ hầu đã từng danh chấn một thời ở Hà Bắc đạo, Bạch Tượng chính là người dũng mãnh nhất trong tứ hầu, cũng luyện được công phu rất giỏi. Thế nhưng lần này lại bị người lùn trêu đùa, trên mặt y tràn đầy bi phẫn, rống lên một tiếng mạnh mẽ, không còn để tâm đến tên người lùn nữa, cơ thể khổng lồ bổ nhào về phía Kim Lang Hầu, hai sát thủ phóng đến ngăn lại, Bạch Tượng Hầu lại rống to một tiếng, âm thanh lôi đình.
Hai sát thủ kia bị tiếng rống của Bạch Tượng Hầu làm kinh sợ, Bạch Tượng Hầu dùng đại đao trong tay đột nhiên ném tới. Thế đao như sét đánh, hàn quang như lưu tinh. Không đợi sát thủ kịp phản ứng, lưỡi đao đã mạnh mẽ đâm vào cổ họng sát thủ, cũng không biết vì nhược điểm trí mạng của những sát thủ này là cổ họng, hay vì kình lực của Bạch Tượng Hầu lúc giận dữ quá khủng bố, trường đao đã xuyên qua cổ của người nọ.
Giờ khắc này, Bạch Tượng máu me khắp người giống như cây cột chống trời, người lùn kia cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời không dám tiến lên.
Bạch Tượng không dừng lại, chỉ vài bước, đã vọt tới bên cạnh Kim Lang Hầu. Kim Lang Hầu đang bị ba người bao vây tấn công, đã bị thương nhiều chỗ, trên người cũng loang lổ vết máu, giờ phút này cũng đang vùng vẫy giãy chết.
Nắm đấm của Bạch Tượng Hầu đánh thẳng vào một tên, phản ứng của kẻ kia cực nhanh, thanh búa thép trong tay giáng thẳng vào quyền của Bạch Tượng Hầu. Bạch Tượng Hầu không thu tay lại, “roạt” một tiếng, búa thép vô cùng sắc bén, hung hăng chặt nửa cánh tay của Bạch Tượng Hầu. Cũng đúng lúc này, cánh tay kia của Bạch Tượng Hầu hung hăng tấn công.
Sát thủ kia không ngờ lại có kẻ hung hãn như thế, cánh tay bị chặt mà vẫn liều mạng tấn công. Một tiếng nặng nề vang lên, Thiên Quân Cự Quyền của Bạch Tượng Hầu đã hung hăng đánh vào cổ sát thủ.
Tiếng xương vỡ vụn, tên kia giống như diều đứt dây bay ra ngoài, ngã xuống mặt đất, một ngụm máu tơi phun ra, cổ bị đánh gẫy, run rẩy hai cái rồi không động đậy nữa.
Một kích kinh khủng của Bạch Tượng Hầu khiến cho tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, dường như trong nháy mắt tất cả mọi người đều dừng tay.
Máu tươi từ miệng vết chém trên tay Bạch Tượng Hầu chảy ra như nước. Da thịt y tái nhợt hôm nay bị máu tươi nhuộm đỏ, toàn thân loang lỗ vết máu, nhìn giống như huyết nhân toàn thân đỏ tươi.
Bạch Tượng xoay người, nhìn tên người lùn ánh mắt thâm độc cách mình không xa, khàn khàn hỏi:
- Các ngươi không phải... không phải người của Sở Hoan, các ngươi... rốt cuộc là ai?
Cái đầu nhỏ của người lùn nghiêng qua trái, lại nghiêng thêm chút nữa, dường như đang quan sát Bạch Tượng Hầu, lập tức cười khặc khặc nói:
- Thú vị lắm... ngươi khiến cho đêm nay trở nên rất thú vị!
Đúng lúc này, một tên sát thủ cách Bạch Tượng Hầu không xa đang cầm chùy đồng nhẹ nhàng bước đến gần Bạch Tượng Hầu, giống như báo săn mồi, phóng người lên, vung chủy đồng đập xuống đầu Bạch Tượng Hầu.
- Hư hư hư!
Vài đạo hành tinh xé không gian, chùy đồng của sát thủ kia chưa rơi xuống, mấy đạo hàn tinh đã chui vào giữa cổ gã. Trong nháy mắt cả người gã ngã nhào xuống đất, cơ thể run rẩy, miệng sùi bọt mép, rồi mất mạng.
Mọi người lắp bắp kinh hãi, nhãn lực tốt đã biết rõ ám khí từ đâu bay ra, nhìn sang, chỉ thấy một mỹ nhân đeo tấm mặt nạ đẹp đẽ đang chậm rãi buông tay ngọc xuống.
Mị Nương nhìn thấy sát thủ đánh lén Bạch Tượng Hầu, quyết định rất nhanh, tung ra ám khí, mấy ám khí này là sát chiêu cuối cùng của nàng Kiến Huyết Phong Hầu.
- Mị Nương... đi nhanh đi... không cần lo cho ta!
Bạch Tượng mất quá nhiều máu, dù có là người sắt thì cũng chẳng chịu đựng nổi, cơ thể khôi ngô khổng lồ lung lay muốn ngã xuống.
- Bắt lấy nàng ta!
Ánh mắt người lùn cuối cùng cũng dừng lại ở Mị Nương, trông thấy cơ thể mềm mại mỹ miều khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải tim đập không thôi kia, đầu lưỡi thè ra liếm môi, lộ ra nụ cười tàn khốc.
- Bắt sống đấy... !
Mấy tên sát thủ ở gần Mị Nương không chút do dự, đồng thời xông đến. Trong nháy mắt, chúng đã vây Mị Nương vào giữa. Đôi mắt mê người của Mị Nương đầy sát ý, không sợ hãi chút nào, vung đao tiến đón.
Nàng biết rõ đêm nay chắc chắn phải chết, đã đến nước này thì chẳng còn gì phải sợ nữa, dù có chết, cũng phải kéo theo vài tấm đệm lưng.
Bạch Tượng nhìn thấy Mị Nương bị bao vây, muốn xông tới cứu viện. Gã sát thủ bên cạnh lăn đến, ánh đao sượt qua, huyết quang bay lượn, một chân của Bạch Tượng Hầu bị chém đứt.
Cơ thể của y mất trọng lượng, đột nhiên ngã quỵ, một tiếng rầm vang lên, bàn chân kia dẫm lên sau ót Bạch Tượng Hầu, cười lạnh nói:
- Đợi khi ngươi tận mắt thấy bọn ta bắt được đồng bọn của ngươi, ta sẽ cho ngươi nếm mùi vị bị giẫm chết.
Bạch Tượng toàn thân đầy máu, muốn ngẩng đầu lên, nhưng sức lực của tên sát thủ không hề nhỏ, giẫm chặt đầu y.
Lúc này Mị Nương một địch bốn, nếu chiến đấu một một, với thân thủ của nàng, ngoại trừ tên người lùn, tất nhiên sẽ không thua bất kỳ ai, cho dù một chọi hai cũng sẽ không phải rơi vào thế hạ phong. Nhưng lúc này một chọi bốn, vô cùng nguy hiểm, đoản đao, roi sắt, móc câu đủ các loại binh khí giăng khắp nơi, một thanh loan đao nhỏ của Mị Nương khó lòng chống lại.
“Phốc” một tiếng, tên sát thủ móc sắt đã tìm được khe hở, đánh vào hạ bàn của Mị Nương. Mị Nương muốn ngăn chặn cú đánh, nhưng được cái này mất cái kia, nàng cảm thấy toàn thân đau đớn, móc sắt đã kéo một vết thương trên đùi nàng. Cơn đau nhức khiến Mị Nương nhíu mày, nàng chặn phía trước, mong lui được ra sau, nhưng tên phía sau đã lao lên, lưỡi đao nhắm thẳng vào lưng ngọc của Mị Nương.
Kim Lang Hầu ở xa nhìn thấy, biết Mị Nương rơi vào cửu tử nhất sinh, không dám nhìn nữa, quay đầu đi.
Bỗng nhiên “soạt” một tiếng, như rồng gầm phượng hót, trong bóng tối, một vệt hào quang sáng lên, bổ vào bóng đêm, tạo thành màn chắn.
Đao thanh réo rắt, đao quang như điện.
Một vòng máu tươi trào ra, vô cùng đẹp đẽ, vòng máu ấy bắn thẳng tắp một đường.
Cùng với máu tươi phun ra, còn có một cái đầu, tên sát thủ tập kích sau lưng Mị Nương, đao chưa đến, đầu người đã bay. Khi đầu rơi xuống đất, một bóng người từ sau thi thể không đầu như báo săn phóng ra, đao quang lại lóe lên, khí lạnh run người, huyết vụ tung bay, cổ tay của tên sát thủ cầm roi cũng bị chặt đứt bay giữa không trung.
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, mọi người trông thấy, có một người đã bay đến che chắn Mị Nương.
Trong mắt người lùn hiện ra vẻ oán độc, nhìn chằm chằm kẻ bảo vệ Mị Nương kia, bắp thịt trên mặt co quắp, nhổ ra hai chữ - Sở —— hoan ——!
Vòng eo Mị Nương uốn éo, đã áp sát bên cạnh sát thủ, tốc độ cực nhanh, loan đao nhỏ trở tay chém một cái, “xoạt”, lưỡi đao đã chém vào vai sát thủ. Khuôn mặt như hoa của Mị Nương hơi thất sắc, nàng phát hiện loan đao của mình dù chém lên cơ thể của người kia nhưng không thể làm đối phương bị thương.
Bạch Tượng trầm giọng nói:
- Mị Nương, cơ thể của chúng đao thương khó nhập, điểm yếu là cổ họng.
Mị Nương hơi kinh ngạc, nàng có nghe nói có một loại công phu tên Thiết Bố Sam Kim Chung Tráo, nhưng loại công phu này rất khó luyện, nghe nói điều kiện thứ nhất là phải đồng tử chi thân, muốn luyện loại công phu này phải bỏ ra nổ lực người thường không thể tưởng tượng được. Khó khăn hơn là, dù loại công phu này được truyền tụng rộng rãi, nhưng người thực sự biết rõ phương pháp luyện tập thì rất ít. Mị Nương có nghe nói, người thật sự luyện được cơ thể đao thương bất nhập từ xưa đến nay chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng Bạch Tượng nói “bọn chúng” đao thương bất nhập, chẳng lẽ đám thích khách tối nay đều đã luyện được công phu Kim Chung Tráo, điều này quả thực khiến người nghe kinh sợ.
Bạch Tượng thấy Kim Lang Hầu rơi vào nguy hiểm, người của mình chẳng còn lại được mấy, liền không thèm để ý đến tên người lùn kia nữa, nghiêng người, vung đao chém vào một kẻ bên cạnh, trầm giọng nói:
- Kim Lang, ta tới giúp ngươi!
Theo đó là tiếng cười khằng khặc, Tiểu Hầu Tử quỷ mị tiến tới, giọng nói lanh lảnh:
- Đối thủ của ngươi là ta, ta đến chơi với ngươi...!
Bạch Tượng biết rõ Tiểu Hầu tử này là thủ lĩnh của đám sát thủ, bắt giặc bắt vua, cảm giác được thân ảnh Tiểu Hầu Tử đang lao đến bên cạnh mình, thanh đao vốn bổ về phía sát thủ đột ngột quay lại, biến chiêu cực khó hướng chém vào bên cạnh.
Lực của y rất mạnh, hơn nữa y đã phát huy tốc độ nhanh nhất của mình để chém đến. Chỉ có điều tốc độ của tên Tiểu Hầu Tử kia quả thực kinh người, đại đao của Bạch Tượng chưa lao đến, thân ảnh Tiểu Hầu Tử lóe lên, mất đi tung tích. Bạch Tượng kinh hãi, có cảm giác hông mình truyền đến một cơn đau dữ dội. Y không để ý đến đau đớn, nhấc chân lên đá, Tiểu Hầu Tử như tinh linh, quỷ mị xoay tròn quanh Bạch Tượng. Bạch Tượng lập tức cảm thấy phần lưng, phần bụng nhỏ, thậm chí là trước sau đầu truyền đến từng cơn đau nhức.
Tiểu Hầu Tử kia khặc khặc cười không ngớt, giống như ma quỷ.
Cơ thể Bạch Tượng to lớn, mặc dù tốc độ cũng không chậm, phản ứng cũng tương đối nhanh nhạy, thế nhưng so với tốc độ nhanh khủng khiếp của tên người lùn kia thì còn kém xa. Dù y có sức mạnh kinh khủng nhưng cũng chẳng có chỗ để dùng, nhất thời để lộ vẻ chật vật, đây là nỗi nhục của y, nhưng lại không thể làm gì khác được.
Mị Nương nhìn thấy tên lùn kia như con ong mật bay vòng tròn xung quanh Bạch Tượng, so với tốc độ kinh người này, động tác của Bạch Tượng Hầu trở nên chậm chạp ngốc nghếch. Bạch Tượng liên tục xuất đao, đều chém vào không khí, nhưng mỗi lần tên lùn xuất thủ, đều để lại thương tích trên người Bạch Tượng.
Nhìn thấy bên cạnh mình chỉ còn lại năm sáu người, Kim Lang tình thế nguy cấp, Bạch Tượng cũng bị người lùn cuốn lấy, Mị Nương lòng nóng như lửa đốt, muốn qua cứu viện, thế nhưng nàng cũng đang bị hai người vây lấy, không thoát thân nổi.
Có vài sát thủ đã giải quyết đối thủ của mình, đứng sang một bên, cầm vũ khí, xem cuộc chiến một cách đầy hứng thú.
Xiêm y trên người Bạch Tượng đã bị người lùn liên tục xuất thủ xé năm xẻ bảy. Cơ thể tái nhợt của y đã hiện ra một mảng lớn, đáng sợ hơn là, trên cơ thể y có vô số vết thương. Máu tươi đang tràn ra từ những vết thương đó, chỉ là trong chốc lát, toàn thân đã đầm đìa máu tươi, da thịt tái nhợt và máu tươi đỏ thẫm đan xen, trông càng đáng sợ.
Động tác của Bạch Tượng dĩ nhiên cũng chậm lại. Danh tiếng Thanh Thiên tứ hầu đã từng danh chấn một thời ở Hà Bắc đạo, Bạch Tượng chính là người dũng mãnh nhất trong tứ hầu, cũng luyện được công phu rất giỏi. Thế nhưng lần này lại bị người lùn trêu đùa, trên mặt y tràn đầy bi phẫn, rống lên một tiếng mạnh mẽ, không còn để tâm đến tên người lùn nữa, cơ thể khổng lồ bổ nhào về phía Kim Lang Hầu, hai sát thủ phóng đến ngăn lại, Bạch Tượng Hầu lại rống to một tiếng, âm thanh lôi đình.
Hai sát thủ kia bị tiếng rống của Bạch Tượng Hầu làm kinh sợ, Bạch Tượng Hầu dùng đại đao trong tay đột nhiên ném tới. Thế đao như sét đánh, hàn quang như lưu tinh. Không đợi sát thủ kịp phản ứng, lưỡi đao đã mạnh mẽ đâm vào cổ họng sát thủ, cũng không biết vì nhược điểm trí mạng của những sát thủ này là cổ họng, hay vì kình lực của Bạch Tượng Hầu lúc giận dữ quá khủng bố, trường đao đã xuyên qua cổ của người nọ.
Giờ khắc này, Bạch Tượng máu me khắp người giống như cây cột chống trời, người lùn kia cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhất thời không dám tiến lên.
Bạch Tượng không dừng lại, chỉ vài bước, đã vọt tới bên cạnh Kim Lang Hầu. Kim Lang Hầu đang bị ba người bao vây tấn công, đã bị thương nhiều chỗ, trên người cũng loang lổ vết máu, giờ phút này cũng đang vùng vẫy giãy chết.
Nắm đấm của Bạch Tượng Hầu đánh thẳng vào một tên, phản ứng của kẻ kia cực nhanh, thanh búa thép trong tay giáng thẳng vào quyền của Bạch Tượng Hầu. Bạch Tượng Hầu không thu tay lại, “roạt” một tiếng, búa thép vô cùng sắc bén, hung hăng chặt nửa cánh tay của Bạch Tượng Hầu. Cũng đúng lúc này, cánh tay kia của Bạch Tượng Hầu hung hăng tấn công.
Sát thủ kia không ngờ lại có kẻ hung hãn như thế, cánh tay bị chặt mà vẫn liều mạng tấn công. Một tiếng nặng nề vang lên, Thiên Quân Cự Quyền của Bạch Tượng Hầu đã hung hăng đánh vào cổ sát thủ.
Tiếng xương vỡ vụn, tên kia giống như diều đứt dây bay ra ngoài, ngã xuống mặt đất, một ngụm máu tơi phun ra, cổ bị đánh gẫy, run rẩy hai cái rồi không động đậy nữa.
Một kích kinh khủng của Bạch Tượng Hầu khiến cho tất cả mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, dường như trong nháy mắt tất cả mọi người đều dừng tay.
Máu tươi từ miệng vết chém trên tay Bạch Tượng Hầu chảy ra như nước. Da thịt y tái nhợt hôm nay bị máu tươi nhuộm đỏ, toàn thân loang lỗ vết máu, nhìn giống như huyết nhân toàn thân đỏ tươi.
Bạch Tượng xoay người, nhìn tên người lùn ánh mắt thâm độc cách mình không xa, khàn khàn hỏi:
- Các ngươi không phải... không phải người của Sở Hoan, các ngươi... rốt cuộc là ai?
Cái đầu nhỏ của người lùn nghiêng qua trái, lại nghiêng thêm chút nữa, dường như đang quan sát Bạch Tượng Hầu, lập tức cười khặc khặc nói:
- Thú vị lắm... ngươi khiến cho đêm nay trở nên rất thú vị!
Đúng lúc này, một tên sát thủ cách Bạch Tượng Hầu không xa đang cầm chùy đồng nhẹ nhàng bước đến gần Bạch Tượng Hầu, giống như báo săn mồi, phóng người lên, vung chủy đồng đập xuống đầu Bạch Tượng Hầu.
- Hư hư hư!
Vài đạo hành tinh xé không gian, chùy đồng của sát thủ kia chưa rơi xuống, mấy đạo hàn tinh đã chui vào giữa cổ gã. Trong nháy mắt cả người gã ngã nhào xuống đất, cơ thể run rẩy, miệng sùi bọt mép, rồi mất mạng.
Mọi người lắp bắp kinh hãi, nhãn lực tốt đã biết rõ ám khí từ đâu bay ra, nhìn sang, chỉ thấy một mỹ nhân đeo tấm mặt nạ đẹp đẽ đang chậm rãi buông tay ngọc xuống.
Mị Nương nhìn thấy sát thủ đánh lén Bạch Tượng Hầu, quyết định rất nhanh, tung ra ám khí, mấy ám khí này là sát chiêu cuối cùng của nàng Kiến Huyết Phong Hầu.
- Mị Nương... đi nhanh đi... không cần lo cho ta!
Bạch Tượng mất quá nhiều máu, dù có là người sắt thì cũng chẳng chịu đựng nổi, cơ thể khôi ngô khổng lồ lung lay muốn ngã xuống.
- Bắt lấy nàng ta!
Ánh mắt người lùn cuối cùng cũng dừng lại ở Mị Nương, trông thấy cơ thể mềm mại mỹ miều khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải tim đập không thôi kia, đầu lưỡi thè ra liếm môi, lộ ra nụ cười tàn khốc.
- Bắt sống đấy... !
Mấy tên sát thủ ở gần Mị Nương không chút do dự, đồng thời xông đến. Trong nháy mắt, chúng đã vây Mị Nương vào giữa. Đôi mắt mê người của Mị Nương đầy sát ý, không sợ hãi chút nào, vung đao tiến đón.
Nàng biết rõ đêm nay chắc chắn phải chết, đã đến nước này thì chẳng còn gì phải sợ nữa, dù có chết, cũng phải kéo theo vài tấm đệm lưng.
Bạch Tượng nhìn thấy Mị Nương bị bao vây, muốn xông tới cứu viện. Gã sát thủ bên cạnh lăn đến, ánh đao sượt qua, huyết quang bay lượn, một chân của Bạch Tượng Hầu bị chém đứt.
Cơ thể của y mất trọng lượng, đột nhiên ngã quỵ, một tiếng rầm vang lên, bàn chân kia dẫm lên sau ót Bạch Tượng Hầu, cười lạnh nói:
- Đợi khi ngươi tận mắt thấy bọn ta bắt được đồng bọn của ngươi, ta sẽ cho ngươi nếm mùi vị bị giẫm chết.
Bạch Tượng toàn thân đầy máu, muốn ngẩng đầu lên, nhưng sức lực của tên sát thủ không hề nhỏ, giẫm chặt đầu y.
Lúc này Mị Nương một địch bốn, nếu chiến đấu một một, với thân thủ của nàng, ngoại trừ tên người lùn, tất nhiên sẽ không thua bất kỳ ai, cho dù một chọi hai cũng sẽ không phải rơi vào thế hạ phong. Nhưng lúc này một chọi bốn, vô cùng nguy hiểm, đoản đao, roi sắt, móc câu đủ các loại binh khí giăng khắp nơi, một thanh loan đao nhỏ của Mị Nương khó lòng chống lại.
“Phốc” một tiếng, tên sát thủ móc sắt đã tìm được khe hở, đánh vào hạ bàn của Mị Nương. Mị Nương muốn ngăn chặn cú đánh, nhưng được cái này mất cái kia, nàng cảm thấy toàn thân đau đớn, móc sắt đã kéo một vết thương trên đùi nàng. Cơn đau nhức khiến Mị Nương nhíu mày, nàng chặn phía trước, mong lui được ra sau, nhưng tên phía sau đã lao lên, lưỡi đao nhắm thẳng vào lưng ngọc của Mị Nương.
Kim Lang Hầu ở xa nhìn thấy, biết Mị Nương rơi vào cửu tử nhất sinh, không dám nhìn nữa, quay đầu đi.
Bỗng nhiên “soạt” một tiếng, như rồng gầm phượng hót, trong bóng tối, một vệt hào quang sáng lên, bổ vào bóng đêm, tạo thành màn chắn.
Đao thanh réo rắt, đao quang như điện.
Một vòng máu tươi trào ra, vô cùng đẹp đẽ, vòng máu ấy bắn thẳng tắp một đường.
Cùng với máu tươi phun ra, còn có một cái đầu, tên sát thủ tập kích sau lưng Mị Nương, đao chưa đến, đầu người đã bay. Khi đầu rơi xuống đất, một bóng người từ sau thi thể không đầu như báo săn phóng ra, đao quang lại lóe lên, khí lạnh run người, huyết vụ tung bay, cổ tay của tên sát thủ cầm roi cũng bị chặt đứt bay giữa không trung.
Giữa tiếng kêu gào thê thảm, mọi người trông thấy, có một người đã bay đến che chắn Mị Nương.
Trong mắt người lùn hiện ra vẻ oán độc, nhìn chằm chằm kẻ bảo vệ Mị Nương kia, bắp thịt trên mặt co quắp, nhổ ra hai chữ - Sở —— hoan ——!
/1596
|