Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc của nam nữ sau cơn mệt mỏi. Cửa sổ đóng chặt, bầu trời không trăng, ngay cả mặt trăng kia cũng chẳng cách nào nhìn cái đêm hỗn loạn này.
Cả hai người toàn thân đầy mồ hôi vẫn không nỡ tách ra. Cơ thể mềm mại trắng như tuyết của Tiếu phu nhân mềm nhũn dính sát trên người Tiếu Hằng.
Đợi đến lúc cơ thể có chút khí lực, lúc này một tay Tiếu phu nhân đặt trên ngực Tiếu Hằng, từ trên cao nhìn khuôn mặt tuấn tú, mị nhãn như tơ, đôi má hồng đào, sẵng giọng:
- Tên xấu xa này, đúng là sắc đảm ngập trời, ngay cả thê tử của thúc phụ cũng không buông tha.
Sau khi đã cùng Tiếu phu nhân làm chuyện mây mưa, Tiếu Hằng cảm thấy mỹ mãn, lúc này đương nhiên sẽ không còn sợ hãi người thím cao quý đoan trang thường ngày này nữa. Một tay đang chơi đùa bộ ngực trắng tuyết của nàng, tay kia vuốt ve bờ mông bóng loáng trắng tuyết, dù trên mặt có chút mệt mỏi, trong mắt lại tràn đầy vẻ hưng phấn, nhẹ giọng cười nói:
- Lẽ nào thím chưa từng nghe thúc phụ nói, một nam nhân, chẳng những phải có dã tâm, còn phải có gan...!
- Cho nên ngươi tuân theo lời thúc phụ, đem dã tâm và lá gan ngươi dùng trên người thím ngươi à?
Tiếu phu nhân cười khanh khách lên, thân thể mềm mại run lên, bộ ngực nhộn nhạo, khiến Tiếu Hằng lại muốn động đậy tay chân.
Tiếu Hằng thuận thế xoay người, ép cơ thể thành thục đầy đặn trắng nõn của Tiếu phu nhân dưới thân, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng vì thỏa mãn, khẽ thở dài:
- Được thím thành toàn, có chết cũng không tiếc...!
Tiếu phu nhân một tay che miệng Tiếu Hằng, sẵng giọng:
- Không cho phép nói bậy, nếu như ngươi chết, thím ngươi phải làm sao? Vừa có được cơ thể của thím, đã không thèm để ý đến thím nữa rồi à?
Tiếu Hằng vội nói:
- Thím nói đúng lắm... sau này cháu còn phải hầu hạ thím... thím, sau này ta có thể gọi nhũ danh của người không?
- Thế này không tốt sao?
Tiếu phu nhân mị nhãn như tơ, nói khẽ:
- Sau này cứ gọi ta là thím đi...!
- Cháu tuân mệnh!
Tiếu Hằng cảm thấy tim đập mạnh, hôn bờ môi đỏ thắm của Tiếu phu nhân một cái, hỏi:
- Trong lòng thím luôn nghĩ đến cháu, vì sao lúc đầu còn đuổi cháu đi? Thím cũng biết, lúc đó cháu đau lòng đến mức nào.
Tiếu phu nhân trợn mắt nhìn y, nói:
- Ngươi khi dễ thím, chẳng lẽ thím để ngươi tùy ý khi dễ? Ai nói thím ngày đêm nhớ ngươi, hôm nay... hôm nay thím bị ngươi cường bạo...!
Tiếu Hằng cười hắc hắc, ghé sát bên tai Tiếu phu nhân hỏi:
- Có đúng như vậy không?
Bộ ngực sữa của Tiếu phu nhân phập phồng, hơi thở dồn dập, run giọng nói:
- Kỳ thực... haizz, ai biết được ngươi thật lòng hay giả dối, thím đâu thể tùy tiện giao cơ thể này cho ngươi. Nếu ngươi không dám vào lần nữa, nghĩa là ngươi không dám mạo hiểm vì thím, đương nhiên thím sẽ không giao tấm thân này cho một tên gan nhỏ như chuột...!
Tiếu Hằng bừng tỉnh, ôm lấy cơ thể Tiếu phu nhân:
- Thì ra là thế, đây là khảo nghiệm thím giành cho cháu...!
- Vì sao người ta lại muốn đến đây chứ? xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Tiếu phu nhân thấp giọng nói:
- Còn không phải biết rõ tâm tình của ngươi dành cho thím. Mấy năm nay, ngươi có lòng với thím, trong lòng thím biết rõ. Có ngươi luôn quan tâm chăm sóc, trong lòng thím rất vui, chỉ đến đây, mới có thể tránh được lão kia, cũng có thể... có thể để ngươi khi dễ ta chứ...!
Tiếu Hằng vui mừng không thôi, lúc này mới biết, vốn tưởng rằng mình tính kế với Tiếu phu nhân, ai ngờ người phụ nữ xinh đẹp này sớm có ý với mình. Lần này đi bái Phật, mục đích là cho mình một cơ hội.
Tiếu phu nhân đưa tay phủi nhẹ mái tóc xanh ướt nhẹp mồ hôi trước trán, nói khẽ:
- Duyên phận của chúng ta, chỉ có một đêm này thôi, sau này muốn ở cùng nhau, chắc chắn là không thể nào...!
Tiếu Hằng vội la lên:
- Sao thím lại nói thế?
- Về Du Xương, chỉ có thể ở trong phủ, không thể bước ra khỏi nhà, bên cạnh ngày đêm có người theo.
Tiếu phu nhân thở dài sâu kín:
- Có muốn ở cùng nhau cũng chẳng có cơ hội.
Tiếu Hằng nhíu mày nói:
- Cháu lúc nào cũng muốn ở cùng thím, làm sao có thể chia tách được?
- Chẳng lẽ ngươi không sợ thúc phụ ngươi?
Đôi mắt mê người của Tiếu phu nhân nhẹ nhàng chớp:
- Lão mà biết chuyện này, ta và ngươi sẽ không có đường sống... Đồ ngốc ạ, có thể có một đêm này, ngươi còn chưa thấy đủ sao?
Tiếu Hằng cười lạnh nói:
- Mấy năm nay, cháu chạy ngược chạy xuôi vì lão, giống như một con chó bị lão gọi lại kêu đi, nói cho cùng, chỉ vì muốn nhìn thấy thím... Tất cả những gì cháu làm, cũng chỉ để có được thím, nếu như không có được thím, hà cớ gì cháu phải nhẫn nhịn lão?
Tiếu phu nhân nói:
- Thím cũng biết ngươi đã làm rất nhiều, nhưng ngươi có làm bao nhiêu đi nữa, cũng chỉ là cháu lão, không phải con trai lão...!
Dừng một chút, ngón tay nhẹ nhàng vẽ thành hình tròn trên ngực Tiếu Hằng. Nàng xuất thân giàu có, từ nhỏ đã quen được chiều chuộng, hơn nữa lại rất chú ý chăm sóc, bàn tay nhỏ nhắn vừa mềm vừa trơn, sờ vào ngực Tiếu Hằng ngứa ngứa, rất thoải mái:
- Hiện nay lão còn dùng ngươi, cũng không thể thiếu được ngươi, nên chẳng có gì lo ngại. Nhưng Hằng nhi có từng nghĩ, nếu thúc phụ của ngươi chết rồi, ngươi sẽ đi đâu về đâu không?
Tiếu Hằng khẽ giật mình.
- Ngươi với Tĩnh Sanh vốn bất hòa, đến như Tĩnh Khiêm cũng không có thiện cảm với ngươi.
Tiếu phu nhân khẽ thở dài:
- Thúc phụ ngươi đi rồi, quyền lợi đều nằm trong tay bọn chúng, ngươi cảm thấy bọn chúng sẽ đối xử tử tế với ngươi sao?
Tiếu Hằng nhíu mày, nói:
- Đại huynh luôn xem cháu như kẻ thù, đợi đến lúc y có được quyền lực, e rằng cháu sẽ chết không có chỗ chôn.
- Hằng nhi cam tâm ngồi chờ chết sao?
Hai mắt Tiếu phu nhân chớp chớp:
- Cho dù là Tĩnh Sanh hay Tĩnh Khiêm, so với ngươi, vẫn kém xa lắm. Tính tình Tĩnh Sanh nóng nảy, làm việc không chu toàn, còn Tĩnh Khiêm chỉ thích tranh giành đấu đá... Ta lo Tiếu gia sau này sẽ suy tàn trong tay bọn chúng...!
Tiếu Hằng suy nghĩ, cười khổ nói:
- Chuyện đã như vậy, cháu có thể làm được gì?
Tiếu phu nhân cười yêu mị, nói khẽ:
- Nếu thúc phụ ngươi đem cả gia tộc giao cho ngươi, dĩ nhiên ngươi không còn khổ não nữa.
- Trao lại cho cháu?
Tiếu Hằng lắc đầu nói:
- Thím, thúc phụ làm người, thím cũng hiểu rõ. Đại huynh và nhị huynh vô tài vô đức vẫn có thể nắm giữ chức vụ quan trọng, cháu chạy ngược chạy xuôi vì lão, đến giờ, cũng chỉ có một chức vụ ở Bộ lại. Nói là chủ sự Bộ lại, nhưng khảo hạch, bổ nhiệm, miễn nhiệm quan viên Bắc Sơn đạo, xưa nay không phải Bộ lại có thể tự làm chủ, đều do thúc phụ một tay khâm điểm. Bộ lại chỉ là một chiếc thùng rỗng kêu to mà thôi.
Dừng lại một chút, nói:
- Lão đối đãi với cháu như vậy, sao có thể đem vị trí gia chủ giao cho cháu? Cho dù lão có ý định này, Đại huynh và Nhị huynh sao có thể đồng ý?
Tiếu phu nhân buồn bã nói:
- Đúng vậy... nếu không có đại huynh, nhị huynh ngươi, nhìn khắp gia tộc Tiếu thị, cũng chỉ có mình ngươi có thể gánh vác trọng trách gia chủ... Tuy nhiên có hai huynh đệ bọn chúng, ngươi...!
Khuôn mặt xinh đẹp vô cùng buồn bã, bàn tay trắng như ngọc vuốt ve lồng ngực Tiếu Hằng, thấp giọng nói:
- Nếu ngươi có thể trở thành gia chủ, sau này chúng ta có thể thường xuyên ở cạnh nhau, bằng không...!
Tiếu Hằng nhíu mày, thần sắc dần dần ngưng trọng, trong mắt dần hiện lên sự tàn khốc.
- Thôi, không nói chuyện này nữa, sau này sẽ từ từ nghĩ cách.
Mắt Tiếu phu nhân sắp chảy nước mắt:
- Thím mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát... Tên bại hoại ngươi, giày vò chết thím rồi...!
Tiếu Hằng nhìn thấy bộ dạng yêu mị của nàng, có chút ủ rũ, hiểu rõ ý tứ, đặt Tiếu phu nhân lên người, cười hắc y nói:
- Chẳng biết bao giờ mới có thể ở cạnh thím lần nữa, tối nay thím mệt mỏi, để cháu hầu hạ cho tốt nhé...!
Sau đó liền tách cặp đùi trắng muốt của Tiếu phu nhân ra, giơ súng nghênh tiếp, Tiếu phu nhân uốn éo người, giọng nói yêu mị:
- Đừng... dừng lại, đừng... dừng lại, Hằng nhi, cơ thể thím yếu đuối, không chịu nỗi giày vò như vậy đâu, cầu xin ngươi...!
Nàng cắn cặp môi đỏ mọng, đôi mắt hồn xiêu phách lạc, vòng eo giãy dụa tự như con cừu trắng, giọng nói van xin kia càng kích thích thú tính của Tiếu Hằng.
Đúng lúc này, trong bóng đêm, nghe thấy tiếng thở dài truyền đến.
Tiếng thở dài này như sấm sét giữa trời quang, khiến thần sắc Tiếu Hằng đại biến.
Tiếu phu nhân không nghe thấy, thấy Tiếu Hằng bỗng nhiên ngồi dậy, hơi giật mình, cũng ngồi dậy, hỏi:
- Hằng nhi, ngươi làm sao vậy?
Lúc này Tiếu Hằng mặt xám như tro, hồn bay phách lạc, nhìn xung quanh phòng, không thấy có bóng người, nhíu mày, hạ thấp giọng hỏi:
- Thím, thím có nghe thấy âm thanh cổ quái gì không?
Phu nhân hoa dung thất sắc, kinh ngạc nói:
- Sao... sao có người được?
Lúc nãy họ đã đóng chặt cửa sổ, để phòng ngừa bất trắc, thậm chí còn đặt một chiếc ghế ở cửa đại sảnh. Nếu có người đi vào từ cửa chính, dĩ nhiên sẽ phát ra tiếng động, trong lòng nàng nghĩ lẽ nào trong lúc cùng Tiếu Hằng điên loan đảo phượng, ý loạn tình mê đã có người lén bước vào, phát ra tiếng động mà mình không nghe thấy sao?
Nàng kéo chăn, che chắn cơ thể mình. Tiếu Hằng cũng kéo chiếc áo choàng, khoác lên người, thuận tay cầm thanh trường kiếm đặt bên trên, bình thần tĩnh khí, quét khắp phòng một lần nữa. Bỗng y nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn nóc nhà, vừa nhìn lên, hồn bay phách lạc, muốn té ngã trên mặt đất.
Lúc y nhìn lên, trên nóc nhà, chẳng biết một miếng mái ngói đã bị giở đi lúc nào, để lộ ra một lỗ hổng to bằng nắm đấm.
Tiếu phu nhân nhìn theo ánh mắt y, cũng thấy lỗ hổng kia, khuôn mặt xinh đẹp lập tức tái nhợt, cơ thể đầy đặn run lên, thất thanh nói:
- Hằng nhi, có người...!
Tiếu Hằng gần như đứng không vững, y cảm thấy toàn thân đã toát mồ hôi lạnh.
Tối nay được hoàn thành tâm nguyện, cùng người phụ nữ xinh đẹp này điên loan đảo phượng, Tiếu Hằng vốn vô cùng vui mừng, nhưng chuyện này, nếu để lan truyền ra ngoài, hậu quả khó mà lường được.
Trong thời đại này, nam nữ bình thường lén cấu kết, bị người khác biết được đã hậu quả không lường. Huống chi hai người quan hệ mẫu chất, nếu để người ta biết, chẳng những chết không có chỗ chôn, hơn nữa còn thân bại danh liệt, vĩnh viễn bị thóa mạ.
Cho dù Tiếu Hằng hay Tiếu phu nhân đều đã tỉnh lại từ trong nhu tình mật ý, hoảng hốt nhìn lỗ hổng to bằng nắm đấm trên nóc nhà. Hàn ý từ gan bàn chân bay thẳng đến đỉnh đầu.
- Hằng nhi, mau tìm cho ra.
Tiếu phu nhân dẫu sao cũng không phải người phụ nữ bình thường.
Tiếu Hằng cứ nghĩ mình trù tính mưu kế dụ dỗ Tiếu phu nhân, thực tế thì Tiếu phu nhân bố trí tỉ mỉ, đang dẫn dụ Tiếu Hằng mắc câu, nàng tâm cơ rất sâu, biết rõ mấu chốt của sự việc:
- Không thể để hắn đi được...!
Tiếu Hằng dẫu sao cũng là người thông minh, hiểu rõ ý của Tiếu phu nhân, đó là phải tìm được kẻ rình lén, giết người diệt khẩu, vô luận như thế nào, cũng không thể để người khác biết chuyện tối nay.
Cả hai người toàn thân đầy mồ hôi vẫn không nỡ tách ra. Cơ thể mềm mại trắng như tuyết của Tiếu phu nhân mềm nhũn dính sát trên người Tiếu Hằng.
Đợi đến lúc cơ thể có chút khí lực, lúc này một tay Tiếu phu nhân đặt trên ngực Tiếu Hằng, từ trên cao nhìn khuôn mặt tuấn tú, mị nhãn như tơ, đôi má hồng đào, sẵng giọng:
- Tên xấu xa này, đúng là sắc đảm ngập trời, ngay cả thê tử của thúc phụ cũng không buông tha.
Sau khi đã cùng Tiếu phu nhân làm chuyện mây mưa, Tiếu Hằng cảm thấy mỹ mãn, lúc này đương nhiên sẽ không còn sợ hãi người thím cao quý đoan trang thường ngày này nữa. Một tay đang chơi đùa bộ ngực trắng tuyết của nàng, tay kia vuốt ve bờ mông bóng loáng trắng tuyết, dù trên mặt có chút mệt mỏi, trong mắt lại tràn đầy vẻ hưng phấn, nhẹ giọng cười nói:
- Lẽ nào thím chưa từng nghe thúc phụ nói, một nam nhân, chẳng những phải có dã tâm, còn phải có gan...!
- Cho nên ngươi tuân theo lời thúc phụ, đem dã tâm và lá gan ngươi dùng trên người thím ngươi à?
Tiếu phu nhân cười khanh khách lên, thân thể mềm mại run lên, bộ ngực nhộn nhạo, khiến Tiếu Hằng lại muốn động đậy tay chân.
Tiếu Hằng thuận thế xoay người, ép cơ thể thành thục đầy đặn trắng nõn của Tiếu phu nhân dưới thân, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng vì thỏa mãn, khẽ thở dài:
- Được thím thành toàn, có chết cũng không tiếc...!
Tiếu phu nhân một tay che miệng Tiếu Hằng, sẵng giọng:
- Không cho phép nói bậy, nếu như ngươi chết, thím ngươi phải làm sao? Vừa có được cơ thể của thím, đã không thèm để ý đến thím nữa rồi à?
Tiếu Hằng vội nói:
- Thím nói đúng lắm... sau này cháu còn phải hầu hạ thím... thím, sau này ta có thể gọi nhũ danh của người không?
- Thế này không tốt sao?
Tiếu phu nhân mị nhãn như tơ, nói khẽ:
- Sau này cứ gọi ta là thím đi...!
- Cháu tuân mệnh!
Tiếu Hằng cảm thấy tim đập mạnh, hôn bờ môi đỏ thắm của Tiếu phu nhân một cái, hỏi:
- Trong lòng thím luôn nghĩ đến cháu, vì sao lúc đầu còn đuổi cháu đi? Thím cũng biết, lúc đó cháu đau lòng đến mức nào.
Tiếu phu nhân trợn mắt nhìn y, nói:
- Ngươi khi dễ thím, chẳng lẽ thím để ngươi tùy ý khi dễ? Ai nói thím ngày đêm nhớ ngươi, hôm nay... hôm nay thím bị ngươi cường bạo...!
Tiếu Hằng cười hắc hắc, ghé sát bên tai Tiếu phu nhân hỏi:
- Có đúng như vậy không?
Bộ ngực sữa của Tiếu phu nhân phập phồng, hơi thở dồn dập, run giọng nói:
- Kỳ thực... haizz, ai biết được ngươi thật lòng hay giả dối, thím đâu thể tùy tiện giao cơ thể này cho ngươi. Nếu ngươi không dám vào lần nữa, nghĩa là ngươi không dám mạo hiểm vì thím, đương nhiên thím sẽ không giao tấm thân này cho một tên gan nhỏ như chuột...!
Tiếu Hằng bừng tỉnh, ôm lấy cơ thể Tiếu phu nhân:
- Thì ra là thế, đây là khảo nghiệm thím giành cho cháu...!
- Vì sao người ta lại muốn đến đây chứ? xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Tiếu phu nhân thấp giọng nói:
- Còn không phải biết rõ tâm tình của ngươi dành cho thím. Mấy năm nay, ngươi có lòng với thím, trong lòng thím biết rõ. Có ngươi luôn quan tâm chăm sóc, trong lòng thím rất vui, chỉ đến đây, mới có thể tránh được lão kia, cũng có thể... có thể để ngươi khi dễ ta chứ...!
Tiếu Hằng vui mừng không thôi, lúc này mới biết, vốn tưởng rằng mình tính kế với Tiếu phu nhân, ai ngờ người phụ nữ xinh đẹp này sớm có ý với mình. Lần này đi bái Phật, mục đích là cho mình một cơ hội.
Tiếu phu nhân đưa tay phủi nhẹ mái tóc xanh ướt nhẹp mồ hôi trước trán, nói khẽ:
- Duyên phận của chúng ta, chỉ có một đêm này thôi, sau này muốn ở cùng nhau, chắc chắn là không thể nào...!
Tiếu Hằng vội la lên:
- Sao thím lại nói thế?
- Về Du Xương, chỉ có thể ở trong phủ, không thể bước ra khỏi nhà, bên cạnh ngày đêm có người theo.
Tiếu phu nhân thở dài sâu kín:
- Có muốn ở cùng nhau cũng chẳng có cơ hội.
Tiếu Hằng nhíu mày nói:
- Cháu lúc nào cũng muốn ở cùng thím, làm sao có thể chia tách được?
- Chẳng lẽ ngươi không sợ thúc phụ ngươi?
Đôi mắt mê người của Tiếu phu nhân nhẹ nhàng chớp:
- Lão mà biết chuyện này, ta và ngươi sẽ không có đường sống... Đồ ngốc ạ, có thể có một đêm này, ngươi còn chưa thấy đủ sao?
Tiếu Hằng cười lạnh nói:
- Mấy năm nay, cháu chạy ngược chạy xuôi vì lão, giống như một con chó bị lão gọi lại kêu đi, nói cho cùng, chỉ vì muốn nhìn thấy thím... Tất cả những gì cháu làm, cũng chỉ để có được thím, nếu như không có được thím, hà cớ gì cháu phải nhẫn nhịn lão?
Tiếu phu nhân nói:
- Thím cũng biết ngươi đã làm rất nhiều, nhưng ngươi có làm bao nhiêu đi nữa, cũng chỉ là cháu lão, không phải con trai lão...!
Dừng một chút, ngón tay nhẹ nhàng vẽ thành hình tròn trên ngực Tiếu Hằng. Nàng xuất thân giàu có, từ nhỏ đã quen được chiều chuộng, hơn nữa lại rất chú ý chăm sóc, bàn tay nhỏ nhắn vừa mềm vừa trơn, sờ vào ngực Tiếu Hằng ngứa ngứa, rất thoải mái:
- Hiện nay lão còn dùng ngươi, cũng không thể thiếu được ngươi, nên chẳng có gì lo ngại. Nhưng Hằng nhi có từng nghĩ, nếu thúc phụ của ngươi chết rồi, ngươi sẽ đi đâu về đâu không?
Tiếu Hằng khẽ giật mình.
- Ngươi với Tĩnh Sanh vốn bất hòa, đến như Tĩnh Khiêm cũng không có thiện cảm với ngươi.
Tiếu phu nhân khẽ thở dài:
- Thúc phụ ngươi đi rồi, quyền lợi đều nằm trong tay bọn chúng, ngươi cảm thấy bọn chúng sẽ đối xử tử tế với ngươi sao?
Tiếu Hằng nhíu mày, nói:
- Đại huynh luôn xem cháu như kẻ thù, đợi đến lúc y có được quyền lực, e rằng cháu sẽ chết không có chỗ chôn.
- Hằng nhi cam tâm ngồi chờ chết sao?
Hai mắt Tiếu phu nhân chớp chớp:
- Cho dù là Tĩnh Sanh hay Tĩnh Khiêm, so với ngươi, vẫn kém xa lắm. Tính tình Tĩnh Sanh nóng nảy, làm việc không chu toàn, còn Tĩnh Khiêm chỉ thích tranh giành đấu đá... Ta lo Tiếu gia sau này sẽ suy tàn trong tay bọn chúng...!
Tiếu Hằng suy nghĩ, cười khổ nói:
- Chuyện đã như vậy, cháu có thể làm được gì?
Tiếu phu nhân cười yêu mị, nói khẽ:
- Nếu thúc phụ ngươi đem cả gia tộc giao cho ngươi, dĩ nhiên ngươi không còn khổ não nữa.
- Trao lại cho cháu?
Tiếu Hằng lắc đầu nói:
- Thím, thúc phụ làm người, thím cũng hiểu rõ. Đại huynh và nhị huynh vô tài vô đức vẫn có thể nắm giữ chức vụ quan trọng, cháu chạy ngược chạy xuôi vì lão, đến giờ, cũng chỉ có một chức vụ ở Bộ lại. Nói là chủ sự Bộ lại, nhưng khảo hạch, bổ nhiệm, miễn nhiệm quan viên Bắc Sơn đạo, xưa nay không phải Bộ lại có thể tự làm chủ, đều do thúc phụ một tay khâm điểm. Bộ lại chỉ là một chiếc thùng rỗng kêu to mà thôi.
Dừng lại một chút, nói:
- Lão đối đãi với cháu như vậy, sao có thể đem vị trí gia chủ giao cho cháu? Cho dù lão có ý định này, Đại huynh và Nhị huynh sao có thể đồng ý?
Tiếu phu nhân buồn bã nói:
- Đúng vậy... nếu không có đại huynh, nhị huynh ngươi, nhìn khắp gia tộc Tiếu thị, cũng chỉ có mình ngươi có thể gánh vác trọng trách gia chủ... Tuy nhiên có hai huynh đệ bọn chúng, ngươi...!
Khuôn mặt xinh đẹp vô cùng buồn bã, bàn tay trắng như ngọc vuốt ve lồng ngực Tiếu Hằng, thấp giọng nói:
- Nếu ngươi có thể trở thành gia chủ, sau này chúng ta có thể thường xuyên ở cạnh nhau, bằng không...!
Tiếu Hằng nhíu mày, thần sắc dần dần ngưng trọng, trong mắt dần hiện lên sự tàn khốc.
- Thôi, không nói chuyện này nữa, sau này sẽ từ từ nghĩ cách.
Mắt Tiếu phu nhân sắp chảy nước mắt:
- Thím mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát... Tên bại hoại ngươi, giày vò chết thím rồi...!
Tiếu Hằng nhìn thấy bộ dạng yêu mị của nàng, có chút ủ rũ, hiểu rõ ý tứ, đặt Tiếu phu nhân lên người, cười hắc y nói:
- Chẳng biết bao giờ mới có thể ở cạnh thím lần nữa, tối nay thím mệt mỏi, để cháu hầu hạ cho tốt nhé...!
Sau đó liền tách cặp đùi trắng muốt của Tiếu phu nhân ra, giơ súng nghênh tiếp, Tiếu phu nhân uốn éo người, giọng nói yêu mị:
- Đừng... dừng lại, đừng... dừng lại, Hằng nhi, cơ thể thím yếu đuối, không chịu nỗi giày vò như vậy đâu, cầu xin ngươi...!
Nàng cắn cặp môi đỏ mọng, đôi mắt hồn xiêu phách lạc, vòng eo giãy dụa tự như con cừu trắng, giọng nói van xin kia càng kích thích thú tính của Tiếu Hằng.
Đúng lúc này, trong bóng đêm, nghe thấy tiếng thở dài truyền đến.
Tiếng thở dài này như sấm sét giữa trời quang, khiến thần sắc Tiếu Hằng đại biến.
Tiếu phu nhân không nghe thấy, thấy Tiếu Hằng bỗng nhiên ngồi dậy, hơi giật mình, cũng ngồi dậy, hỏi:
- Hằng nhi, ngươi làm sao vậy?
Lúc này Tiếu Hằng mặt xám như tro, hồn bay phách lạc, nhìn xung quanh phòng, không thấy có bóng người, nhíu mày, hạ thấp giọng hỏi:
- Thím, thím có nghe thấy âm thanh cổ quái gì không?
Phu nhân hoa dung thất sắc, kinh ngạc nói:
- Sao... sao có người được?
Lúc nãy họ đã đóng chặt cửa sổ, để phòng ngừa bất trắc, thậm chí còn đặt một chiếc ghế ở cửa đại sảnh. Nếu có người đi vào từ cửa chính, dĩ nhiên sẽ phát ra tiếng động, trong lòng nàng nghĩ lẽ nào trong lúc cùng Tiếu Hằng điên loan đảo phượng, ý loạn tình mê đã có người lén bước vào, phát ra tiếng động mà mình không nghe thấy sao?
Nàng kéo chăn, che chắn cơ thể mình. Tiếu Hằng cũng kéo chiếc áo choàng, khoác lên người, thuận tay cầm thanh trường kiếm đặt bên trên, bình thần tĩnh khí, quét khắp phòng một lần nữa. Bỗng y nghĩ ra gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn nóc nhà, vừa nhìn lên, hồn bay phách lạc, muốn té ngã trên mặt đất.
Lúc y nhìn lên, trên nóc nhà, chẳng biết một miếng mái ngói đã bị giở đi lúc nào, để lộ ra một lỗ hổng to bằng nắm đấm.
Tiếu phu nhân nhìn theo ánh mắt y, cũng thấy lỗ hổng kia, khuôn mặt xinh đẹp lập tức tái nhợt, cơ thể đầy đặn run lên, thất thanh nói:
- Hằng nhi, có người...!
Tiếu Hằng gần như đứng không vững, y cảm thấy toàn thân đã toát mồ hôi lạnh.
Tối nay được hoàn thành tâm nguyện, cùng người phụ nữ xinh đẹp này điên loan đảo phượng, Tiếu Hằng vốn vô cùng vui mừng, nhưng chuyện này, nếu để lan truyền ra ngoài, hậu quả khó mà lường được.
Trong thời đại này, nam nữ bình thường lén cấu kết, bị người khác biết được đã hậu quả không lường. Huống chi hai người quan hệ mẫu chất, nếu để người ta biết, chẳng những chết không có chỗ chôn, hơn nữa còn thân bại danh liệt, vĩnh viễn bị thóa mạ.
Cho dù Tiếu Hằng hay Tiếu phu nhân đều đã tỉnh lại từ trong nhu tình mật ý, hoảng hốt nhìn lỗ hổng to bằng nắm đấm trên nóc nhà. Hàn ý từ gan bàn chân bay thẳng đến đỉnh đầu.
- Hằng nhi, mau tìm cho ra.
Tiếu phu nhân dẫu sao cũng không phải người phụ nữ bình thường.
Tiếu Hằng cứ nghĩ mình trù tính mưu kế dụ dỗ Tiếu phu nhân, thực tế thì Tiếu phu nhân bố trí tỉ mỉ, đang dẫn dụ Tiếu Hằng mắc câu, nàng tâm cơ rất sâu, biết rõ mấu chốt của sự việc:
- Không thể để hắn đi được...!
Tiếu Hằng dẫu sao cũng là người thông minh, hiểu rõ ý của Tiếu phu nhân, đó là phải tìm được kẻ rình lén, giết người diệt khẩu, vô luận như thế nào, cũng không thể để người khác biết chuyện tối nay.
/1596
|