Đôi môi của Mị Nương mềm mại ấm nóng, thân thể của nàng càng thêm phập phồng thơm mềm. Sở Hoan hôn lên môi của nàng một cách bá đạo, thân thể lung linh mềm mại của Mị Nương tựa như thân rắn uốn éo. Hai cánh tay đặt tại ngực của Sở Hoan, đôi môi đỏ mọng bị ngăn chặn, chỉ có thể phát ra âm thanh “Ừm ừm” trong mũi.
Hai tay của nàng mặc dù đang đẩy, nhưng tựa hồ không có bao nhiêu khí lực. Sở Hoan chỉ cảm thấy hôn lên đôi môi đầy đặn thơm tho kia, đúng là miệng đầy một ngụm thơm ngát. Thân thể mê hoặc kia mềm mại giãy dụa, trong lúc bộ ngực đầy đặn vặn vẹo, ma sát lồng ngực của Sở Hoan, cảm giác đầy kia, khiến cho tâm thần Sở Hoan rung động, đầu óc đã bắt đầu có chút nóng lên.
Đang trầm mê trong sự mềm mại ngọt ngào của Mị Nương, hắn lại cảm thấy thân thể Mị Nương khẽ run rẩy. Theo đó hắn nghe được thanh âm “Ô ô ô” trong miệng Mị Nương, dường như đang khóc thút thít. Sở Hoan lập tức tỉnh táo lại, vội vàng rời khỏi môi Mị Nương, nhìn kỹ, chỉ thấy khuôn mặt thanh tú rơi lệ của Mị Nương càng thêm xinh đẹp, hàng lông mi cong cong hơi lay động, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm Sở Hoan. Trong lúc nhất thời, hắn không nhìn ra tâm tư của nàng.
- Đừng trách ta...!
Yên lặng một hồi, Sở Hoan có chút lúng túng nói:
- Là nàng...Là nàng câu dẫn...!
Mị Nương tựa hồ có chút tức giận, nói:
- Chàng khuya khoắt chạy đến trong phòng ta, còn cường bạo người ta... Hu hu hu, ta không còn mặt mũi sống tiếp nữa...!
Hai tay nàng ôm lấy mặt, như là đang khóc. Có điều, đôi mắt kia lại hơi xuyên qua khe hở nhìn Sở Hoan.
Trong bóng tối, Sở Hoan không thấy rõ cái nhìn lén qua khe hở kia của Mị Nương. Thấy thân hình quyến rũ kia lại nhẹ giọng nức nở, hắn thầm nghĩ chính mình thật sự có hơi quá?
Chỉ là báu vật này vốn quyến rũ, vừa rồi lại cố ý câu dẫn, bất kỳ người đàn ông nào, e là đều sẽ không cầm giữ được.
Thấy Sở Hoan không nói lời nào, Mị Nương bỗng thôi nức nở. Nàng không bỏ tay che mặt xuống mà chỉ nói:
- Này, tại sao chàng không nói gì? Người ta nói không còn mặt mũi sống tiếp nữa.
Sở Hoan lập tức tỉnh táo lại, đoán được tại sao nàng ta lại đùa giỡn hành hạ chính mình, khẽ thở phào nhưng lại cố ý thở dài, không nói gì.
Mị Nương có chút kỳ quái, nâng lên cặp đùi đẹp không bị thương kia, đạp nhẹ vào bên hông Sở Hoan, nói:
- Mau nói, nếu không nói, ta thật sự sẽ chết.
- Ôi...!
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Nói cái gì?
Mị Nương hơi mở tay, buồn bực nói:
- Chàng khinh bạc ta, còn cường bạo ta. Người ta không còn mặt mũi sống tiếp, chàng không có lời gì muốn nói?
Sở Hoan quay đầu nhìn nàng, Mị Nương vội khép chặt tay che mặt.
Sở Hoan cười trong lòng, nhưng vẫn nói:
- Cái này...Ta thật sự không biết nói thế nào. Nếu như...nếu như giữa chúng ta thật sự có xảy ra sự tình kia, nàng không có mặt mũi gặp người, ta tự nhiên phải quan tâm, thế nhưng...nhưng là bây giờ cũng không có phát sinh cái gì, cho nên...!
Mị Nương bỗng vung tay ra, chống tay ngồi dậy, nổi giận đùng đùng nói:
- Được, cái đồ lưu manh chàng, chàng nói, chàng muốn như thế nào?
Sở Hoan ngượng ngùng cười nói:
- Cũng không có gì...!
- Ồ!
Mị Nương đảo mắt, sát lại, nói khẽ:
- Chàng thực sự muốn phát sinh mấy cái gì đó?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ta không hề suy nghĩ bất cứ điều gì...!
- Tin chàng...mới là lạ...!
Mị Nương giơ tay chỉ bên cạnh, cười quyến rũ nói:
- Chàng không sợ bên kia? Nếu chàng có gan, bây giờ tới chạm vào ta. Nhưng đừng trách ta không nhắc nhở chàng, đến lúc đó...đến lúc đó thanh âm của ta quá lớn, nàng ta chạy tới, chàng cũng đừng trách ta...!
Nếu như những nữ nhân khác nói lời như vậy, Sở Hoan tất nhiên sợ hãi, nhưng hắn đối với Mị Nương mãi cũng thành thói quen. Không nói ra những lời khiến người khác khiếp sợ đã không phải là Mị Nương rồi.
Tướng mạo nàng vốn là quyến rũ cực điểm, hai đầu lông mày càng có một loại mị thái tự nhiên, nhất là cái cổ trắng như tuyết kia, cực kỳ mê người.
Trong tối mờ, cô nam quả nữ, thêm vào nữa là lời nói gây kích động của Mị Nương, tim Sở Hoan nhảy lên. Nhìn thân hình kiều diễm kia của nàng, nếu đổi lại là chỗ khác, chỉ sợ thật sự có chút nhịn không được, liền đem nữ tử quyến rũ này giải quyết tại chỗ. Mị Nương mặc dù đang khiêu khích, nhưng cũng nhắc nhở Sở Hoan, nếu như lúc này thật sự không khống chế nổi, phát sinh ra cái gì, đến lúc đó nữ tử quyến rũ này thật sự động tình, kêu ra tiếng, bị Lâm Đại Nhi ở sát vách nghe thấy được, hậu quả khó mà lường trước được.
Cũng không phải nói không thể cùng Mị Nương phát sinh cái gì, chỉ là Đại Nhi thì ở sát vách, ngay ở chỗ này phát sinh mấy thứ gì đó, Đại Nhi tất nhiên sẽ cảm thấy Sở Hoan háo sắc hèn hạ. Quan hệ với nàng vốn vừa mới hòa hoãn một chút, không thể phá hỏng như vậy được.
- Ta biết rõ chàng không dám...!
Khóe môi Mị Nương nhếch lên cười, muốn nói chuyện, Sở Hoan cũng đưa tay, “Xuỵt” một tiếng, biểu tình quyến rũ của Mị Nương tức khắc thu lại, hạ giọng nói:
- Làm sao vậy?
- Chàng nghe không?
Sở Hoan chỉ chỉ bên ngoài, Mị Nương ngừng thở, rất nhanh, cũng nghe được thanh âm, nói khẽ:
- Là hòa thượng kia...!
- Hình như rất nghiêm trọng.
Sở Hoan gật gật đầu:
- Từ lúc nãy nôn đến bây giờ...!
Hắn từ giường đứng dậy:
- Ta qua xem một chút...
Mị Nương hiểu được. Nhẹ giọng hỏi:
- Chàng chuẩn bị qua giúp gã?
- Gã có vẻ bệnh rất nguy kịch, ta cũng không giúp được gì.
Sở Hoan nói khẽ:
- Ta đi sang ngó xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra...!
- Ta đi cùng với chàng.
- Không cần, nàng ăn trước đi.
Sở Hoan nói khẽ:
- Đừng tùy ý đi đi lại lại, đắp thuốc lên, thương thế sẽ nhanh khỏi...!
Ý hắn bảo Mị Nương không cần nhiều lời. Hắn ra khỏi cửa, đóng cửa lại, lúc này mới bước nhẹ đi qua nơi hòa thượng bị bệnh ở bên kia.
Hắn tới bên cửa sổ, thấy cửa sổ kia vẫn còn khe hở. Quả nhiên cho đến giờ, cũng không có ai động vào nơi này. Nhìn xuyên qua khe hở vào bên trong, chỉ thấy hòa thượng kia nằm sấp bên mép giường, nôn xuống nền, có vẻ thống khổ dị thường, tựa hồ muốn đem lục phủ ngũ tạng nôn ra.
Sở Hoan nhíu mày, lòng nghĩ, bộ dạng như thế này, hòa thường bị bệnh này chỉ sợ sống không được bao lâu.
Một lát sau, hòa thường bị bệnh kia không nôn tiếp nữa, ghé vào bên mép giường, nửa người trên buông thỏng, đầu rũ xuống, tất cả lại trở nên yên tĩnh. Sở Hoan chờ một chút, vừa muốn rời đi, chợt nghe hòa thượng bị bệnh kia phát ra thanh âm đáng sợ:
- Các ngươi đi đi...Đừng bám lấy ta nữa...Cầu xin các ngươi, ta cầu xin các ngươi, đừng bám lấy ta nữa...!
Nghe được lời nói khó hiểu này, Sở Hoan lại thu chân lại, nhìn lại vào bên trong, nhìn thấy hòa thượng bị bệnh kia gục xuống bên giường như cũ, nhưng mà thân thể run rẩy, một cánh tay vung vẩy lung tung, có vẻ đang xua đuổi cái gì đó.
Sở Hoan xác định trong phòng không có người khác, hòa thượng bị bệnh này rõ ràng nói mê sảng.
- Các ngươi đã hành hạ ta hơn hai mươi năm rồi...!
Giọng nói của hòa thượng bị bệnh thê lương, mang theo sự sợ hãi vô cùng:
- Ta cầu xin các ngươi, buông tha ta, đừng lại bám lấy ta... Mặc dù ta có sai, nhưng những thứ đó không phải xuất phát từ tâm của ta...!
Sở Hoan giật mình.
Hắn mơ hồ hiểu được, hòa thượng bị bệnh này bị Tâm Ma quấn lấy.
Dựa theo sự giải thích của Quỷ Thần, đó chính là bị Quỷ Hồn quấn lấy rồi, nghe lời của hắn, có vẻ bị dây dưa hơn hai mươi năm.
Nói cách khác, ác mộng trong lòng của hòa thượng bị bệnh này, hơn hai mươi năm chưa từng tan đi.
Không hề nghi ngờ, hòa thượng bị bệnh này chắc chắn đã từng trải qua một loạt sự tình khiến gã không thể quên lại vô cùng đáng sợ.
Yên lặng một lúc, hòa thượng bị bệnh lần nữa vung vẩy cánh tay:
- Đừng hại ta...Hơn hai mươi năm, ta đêm ngày tụng kinh để các ngươi siêu độ...Ta đã chuộc lại những gì lỗi lầm đã phạm phải, cầu xin các ngươi buông tha ta...Thời gian ta sống chẳng còn nhiều nữa, các ngươi...Các ngươi cần gì phải dồn ép không tha...!
Đêm khuya đen như mực, cộng thêm giọng điệu thê lương của gã, Sở Hoan chỉ cảm thấy nổi da gà. Bốn phía như có một trận gió lạnh phiêu đãng, Sở Hoan không kìm được dâng lên một cỗ hàn ý.
Rất nhanh sau đó hắn lại thấy hòa thượng bị bệnh kia nôn. Hình như đã rất lâu gã chưa ăn gì, vô cùng suy yếu, trong bụng không có cái gì có thể nôn, chỉ là vẫn cứ nôn.
Sở Hoan do dự một chút, vẫn theo cửa chính đi vào. Trong phòng của hòa thượng bị bệnh tỏa khắp một cỗ hương vị kỳ quái, có một ít nấm mốc thối. Hắn đi đến bên hòa thượng bị bệnh, nhìn thấy bên giường, trên mặt đất đều là vết bẩn, hiển nhiên là do nôn ra. Hắn nhíu mày, hòa thượng bị bệnh nôn oẹ một trận, thoáng nhìn chân Sở Hoan, cả người nhất thời run rẩy kịch liệt. Gã dùng hết toàn lực lùi về phía giường, kéo cái chăn có mùi mốc meo che chắn lại thân thể, run lẩy bẩy:
- Cầu xin các người...Hơn hai mươi năm giày vò, chẳng lẽ...Chẳng lẽ còn không đủ để chuộc tội lỗi của ta?
Sở Hoan thấy bộ dáng đáng thương bi thảm của gã, có chút thương cảm, nói khẽ:
- Đại sư, ta không phải quỷ quái, không cần phải sợ, ngươi...ngươi rốt cuộc làm sao vậy?
Hòa thượng kia giống như nói mơ:
- Các ngươi không lừa được ta...Các ngươi là đến lấy mạng...Không lừa được ta, cầu xin các ngươi...Đi mau, các ngươi đi mau đi...!
Gã lấy chăn bao lấy đầu mình, cánh tay khua loạn, cái chăn kia cũng run rẩy theo thân thể của gã.
Sở Hoan nghĩ người này bị ác mộng giày vò rất sâu rồi, nói khẽ:
- Đại sư, người nhìn một cái liền biết rõ, ta là khách hành hương tá túc tại quý tự, không phải quỷ.
Hòa thượng thấp giọng nói cái gì đó, Sở Hoan nhất thời cũng không nghe rõ. Không lâu sau, hắn thấy hòa thượng bị bệnh kéo một góc chăn, theo khe hở nhìn ra, có vẻ trông thấy Sở Hoan cũng không khiếp sợ. Lúc này, gã mới kéo phía sau, nhìn nhìn bốn phía. Sở Hoan muốn nói chuyện, ngón tay hòa thượng bị bệnh chặn bên miệng, “Xuỵt” một tiếng:
- Đừng nói chuyện, bọn họ ngủ rồi...Đừng đánh thức bọn họ...!
Sở Hoan nhìn bộ dáng của gã, giống như một người bị bệnh thần kinh, cực kỳ khó hiểu.
Ban ngày nghe gã cùng Trí Lương hòa thượng nói chuyện, như là một người tương đối nhanh trí, nhưng bây giờ hòa thượng bị bệnh này với người ban ngày quả thực là hai người.
- Đại sư, lão nói bọn họ, là chỉ ai?
Sở Hoan nghi ngờ hỏi:
- Ai đều ngủ rồi?
Hòa thượng bị bệnh nôn nóng nói:
- Đừng nói gì, là bọn họ...những người chết kia. Bọn họ đi theo ta đến nơi này, hơn hai mươi năm đều không cho ta được yên tĩnh. Bọn họ muốn ta chết...Đừng đánh thức bọn họ...!
- Người chết?
Sở Hoan càng kinh ngạc, hòa thượng bị bệnh nói thần thần bí bí, bộ dạng nghiêm trang làm cho Sở Hoan không kìm được nhìn xung quanh. Hắn lại nhẹ giọng hỏi:
- Đại sư, lão nói người chết, là những người nào? Họ chết như thế nào?
Hòa thượng bị bệnh ngẩn ngơ, thân thể lại một lần nữa co quắp kịch liệt. Hắn lấy chăn bọc lấy thân thể của mình, thừ người ra nói:
- Người già...trẻ nhỏ...phụ nữ...hòa thượng..., bọn họ đều chết hết, máu, thật là nhiều máu, khắp nơi đều là máu... A, bọn họ lại sống lại kìa, ngươi...ngươi thấy không, bọn họ đều trợn mắt...bọn họ đang nhìn ta...!
Sở Hoan cảm giác trên dưới toàn thân sợ hãi, không nhịn được hỏi:
- Bọn họ tại sao phải tìm lão? Người chết tại sao phải tìm lão? Bọn họ chết như thế nào?
- Dao găm...búa...cung tên...giáo dài...!
Thần sắc hòa thượng bị bệnh ngưng trệ, đồng tử sợ hãi:
- Giết chết, đều là bị giết chết đấy...Là ta cho người giết chết bọn họ...Không đúng, không phải ta, không phải ta giết...!
Hai tay của nàng mặc dù đang đẩy, nhưng tựa hồ không có bao nhiêu khí lực. Sở Hoan chỉ cảm thấy hôn lên đôi môi đầy đặn thơm tho kia, đúng là miệng đầy một ngụm thơm ngát. Thân thể mê hoặc kia mềm mại giãy dụa, trong lúc bộ ngực đầy đặn vặn vẹo, ma sát lồng ngực của Sở Hoan, cảm giác đầy kia, khiến cho tâm thần Sở Hoan rung động, đầu óc đã bắt đầu có chút nóng lên.
Đang trầm mê trong sự mềm mại ngọt ngào của Mị Nương, hắn lại cảm thấy thân thể Mị Nương khẽ run rẩy. Theo đó hắn nghe được thanh âm “Ô ô ô” trong miệng Mị Nương, dường như đang khóc thút thít. Sở Hoan lập tức tỉnh táo lại, vội vàng rời khỏi môi Mị Nương, nhìn kỹ, chỉ thấy khuôn mặt thanh tú rơi lệ của Mị Nương càng thêm xinh đẹp, hàng lông mi cong cong hơi lay động, đôi mắt ấy nhìn chằm chằm Sở Hoan. Trong lúc nhất thời, hắn không nhìn ra tâm tư của nàng.
- Đừng trách ta...!
Yên lặng một hồi, Sở Hoan có chút lúng túng nói:
- Là nàng...Là nàng câu dẫn...!
Mị Nương tựa hồ có chút tức giận, nói:
- Chàng khuya khoắt chạy đến trong phòng ta, còn cường bạo người ta... Hu hu hu, ta không còn mặt mũi sống tiếp nữa...!
Hai tay nàng ôm lấy mặt, như là đang khóc. Có điều, đôi mắt kia lại hơi xuyên qua khe hở nhìn Sở Hoan.
Trong bóng tối, Sở Hoan không thấy rõ cái nhìn lén qua khe hở kia của Mị Nương. Thấy thân hình quyến rũ kia lại nhẹ giọng nức nở, hắn thầm nghĩ chính mình thật sự có hơi quá?
Chỉ là báu vật này vốn quyến rũ, vừa rồi lại cố ý câu dẫn, bất kỳ người đàn ông nào, e là đều sẽ không cầm giữ được.
Thấy Sở Hoan không nói lời nào, Mị Nương bỗng thôi nức nở. Nàng không bỏ tay che mặt xuống mà chỉ nói:
- Này, tại sao chàng không nói gì? Người ta nói không còn mặt mũi sống tiếp nữa.
Sở Hoan lập tức tỉnh táo lại, đoán được tại sao nàng ta lại đùa giỡn hành hạ chính mình, khẽ thở phào nhưng lại cố ý thở dài, không nói gì.
Mị Nương có chút kỳ quái, nâng lên cặp đùi đẹp không bị thương kia, đạp nhẹ vào bên hông Sở Hoan, nói:
- Mau nói, nếu không nói, ta thật sự sẽ chết.
- Ôi...!
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Nói cái gì?
Mị Nương hơi mở tay, buồn bực nói:
- Chàng khinh bạc ta, còn cường bạo ta. Người ta không còn mặt mũi sống tiếp, chàng không có lời gì muốn nói?
Sở Hoan quay đầu nhìn nàng, Mị Nương vội khép chặt tay che mặt.
Sở Hoan cười trong lòng, nhưng vẫn nói:
- Cái này...Ta thật sự không biết nói thế nào. Nếu như...nếu như giữa chúng ta thật sự có xảy ra sự tình kia, nàng không có mặt mũi gặp người, ta tự nhiên phải quan tâm, thế nhưng...nhưng là bây giờ cũng không có phát sinh cái gì, cho nên...!
Mị Nương bỗng vung tay ra, chống tay ngồi dậy, nổi giận đùng đùng nói:
- Được, cái đồ lưu manh chàng, chàng nói, chàng muốn như thế nào?
Sở Hoan ngượng ngùng cười nói:
- Cũng không có gì...!
- Ồ!
Mị Nương đảo mắt, sát lại, nói khẽ:
- Chàng thực sự muốn phát sinh mấy cái gì đó?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ta không hề suy nghĩ bất cứ điều gì...!
- Tin chàng...mới là lạ...!
Mị Nương giơ tay chỉ bên cạnh, cười quyến rũ nói:
- Chàng không sợ bên kia? Nếu chàng có gan, bây giờ tới chạm vào ta. Nhưng đừng trách ta không nhắc nhở chàng, đến lúc đó...đến lúc đó thanh âm của ta quá lớn, nàng ta chạy tới, chàng cũng đừng trách ta...!
Nếu như những nữ nhân khác nói lời như vậy, Sở Hoan tất nhiên sợ hãi, nhưng hắn đối với Mị Nương mãi cũng thành thói quen. Không nói ra những lời khiến người khác khiếp sợ đã không phải là Mị Nương rồi.
Tướng mạo nàng vốn là quyến rũ cực điểm, hai đầu lông mày càng có một loại mị thái tự nhiên, nhất là cái cổ trắng như tuyết kia, cực kỳ mê người.
Trong tối mờ, cô nam quả nữ, thêm vào nữa là lời nói gây kích động của Mị Nương, tim Sở Hoan nhảy lên. Nhìn thân hình kiều diễm kia của nàng, nếu đổi lại là chỗ khác, chỉ sợ thật sự có chút nhịn không được, liền đem nữ tử quyến rũ này giải quyết tại chỗ. Mị Nương mặc dù đang khiêu khích, nhưng cũng nhắc nhở Sở Hoan, nếu như lúc này thật sự không khống chế nổi, phát sinh ra cái gì, đến lúc đó nữ tử quyến rũ này thật sự động tình, kêu ra tiếng, bị Lâm Đại Nhi ở sát vách nghe thấy được, hậu quả khó mà lường trước được.
Cũng không phải nói không thể cùng Mị Nương phát sinh cái gì, chỉ là Đại Nhi thì ở sát vách, ngay ở chỗ này phát sinh mấy thứ gì đó, Đại Nhi tất nhiên sẽ cảm thấy Sở Hoan háo sắc hèn hạ. Quan hệ với nàng vốn vừa mới hòa hoãn một chút, không thể phá hỏng như vậy được.
- Ta biết rõ chàng không dám...!
Khóe môi Mị Nương nhếch lên cười, muốn nói chuyện, Sở Hoan cũng đưa tay, “Xuỵt” một tiếng, biểu tình quyến rũ của Mị Nương tức khắc thu lại, hạ giọng nói:
- Làm sao vậy?
- Chàng nghe không?
Sở Hoan chỉ chỉ bên ngoài, Mị Nương ngừng thở, rất nhanh, cũng nghe được thanh âm, nói khẽ:
- Là hòa thượng kia...!
- Hình như rất nghiêm trọng.
Sở Hoan gật gật đầu:
- Từ lúc nãy nôn đến bây giờ...!
Hắn từ giường đứng dậy:
- Ta qua xem một chút...
Mị Nương hiểu được. Nhẹ giọng hỏi:
- Chàng chuẩn bị qua giúp gã?
- Gã có vẻ bệnh rất nguy kịch, ta cũng không giúp được gì.
Sở Hoan nói khẽ:
- Ta đi sang ngó xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra...!
- Ta đi cùng với chàng.
- Không cần, nàng ăn trước đi.
Sở Hoan nói khẽ:
- Đừng tùy ý đi đi lại lại, đắp thuốc lên, thương thế sẽ nhanh khỏi...!
Ý hắn bảo Mị Nương không cần nhiều lời. Hắn ra khỏi cửa, đóng cửa lại, lúc này mới bước nhẹ đi qua nơi hòa thượng bị bệnh ở bên kia.
Hắn tới bên cửa sổ, thấy cửa sổ kia vẫn còn khe hở. Quả nhiên cho đến giờ, cũng không có ai động vào nơi này. Nhìn xuyên qua khe hở vào bên trong, chỉ thấy hòa thượng kia nằm sấp bên mép giường, nôn xuống nền, có vẻ thống khổ dị thường, tựa hồ muốn đem lục phủ ngũ tạng nôn ra.
Sở Hoan nhíu mày, lòng nghĩ, bộ dạng như thế này, hòa thường bị bệnh này chỉ sợ sống không được bao lâu.
Một lát sau, hòa thường bị bệnh kia không nôn tiếp nữa, ghé vào bên mép giường, nửa người trên buông thỏng, đầu rũ xuống, tất cả lại trở nên yên tĩnh. Sở Hoan chờ một chút, vừa muốn rời đi, chợt nghe hòa thượng bị bệnh kia phát ra thanh âm đáng sợ:
- Các ngươi đi đi...Đừng bám lấy ta nữa...Cầu xin các ngươi, ta cầu xin các ngươi, đừng bám lấy ta nữa...!
Nghe được lời nói khó hiểu này, Sở Hoan lại thu chân lại, nhìn lại vào bên trong, nhìn thấy hòa thượng bị bệnh kia gục xuống bên giường như cũ, nhưng mà thân thể run rẩy, một cánh tay vung vẩy lung tung, có vẻ đang xua đuổi cái gì đó.
Sở Hoan xác định trong phòng không có người khác, hòa thượng bị bệnh này rõ ràng nói mê sảng.
- Các ngươi đã hành hạ ta hơn hai mươi năm rồi...!
Giọng nói của hòa thượng bị bệnh thê lương, mang theo sự sợ hãi vô cùng:
- Ta cầu xin các ngươi, buông tha ta, đừng lại bám lấy ta... Mặc dù ta có sai, nhưng những thứ đó không phải xuất phát từ tâm của ta...!
Sở Hoan giật mình.
Hắn mơ hồ hiểu được, hòa thượng bị bệnh này bị Tâm Ma quấn lấy.
Dựa theo sự giải thích của Quỷ Thần, đó chính là bị Quỷ Hồn quấn lấy rồi, nghe lời của hắn, có vẻ bị dây dưa hơn hai mươi năm.
Nói cách khác, ác mộng trong lòng của hòa thượng bị bệnh này, hơn hai mươi năm chưa từng tan đi.
Không hề nghi ngờ, hòa thượng bị bệnh này chắc chắn đã từng trải qua một loạt sự tình khiến gã không thể quên lại vô cùng đáng sợ.
Yên lặng một lúc, hòa thượng bị bệnh lần nữa vung vẩy cánh tay:
- Đừng hại ta...Hơn hai mươi năm, ta đêm ngày tụng kinh để các ngươi siêu độ...Ta đã chuộc lại những gì lỗi lầm đã phạm phải, cầu xin các ngươi buông tha ta...Thời gian ta sống chẳng còn nhiều nữa, các ngươi...Các ngươi cần gì phải dồn ép không tha...!
Đêm khuya đen như mực, cộng thêm giọng điệu thê lương của gã, Sở Hoan chỉ cảm thấy nổi da gà. Bốn phía như có một trận gió lạnh phiêu đãng, Sở Hoan không kìm được dâng lên một cỗ hàn ý.
Rất nhanh sau đó hắn lại thấy hòa thượng bị bệnh kia nôn. Hình như đã rất lâu gã chưa ăn gì, vô cùng suy yếu, trong bụng không có cái gì có thể nôn, chỉ là vẫn cứ nôn.
Sở Hoan do dự một chút, vẫn theo cửa chính đi vào. Trong phòng của hòa thượng bị bệnh tỏa khắp một cỗ hương vị kỳ quái, có một ít nấm mốc thối. Hắn đi đến bên hòa thượng bị bệnh, nhìn thấy bên giường, trên mặt đất đều là vết bẩn, hiển nhiên là do nôn ra. Hắn nhíu mày, hòa thượng bị bệnh nôn oẹ một trận, thoáng nhìn chân Sở Hoan, cả người nhất thời run rẩy kịch liệt. Gã dùng hết toàn lực lùi về phía giường, kéo cái chăn có mùi mốc meo che chắn lại thân thể, run lẩy bẩy:
- Cầu xin các người...Hơn hai mươi năm giày vò, chẳng lẽ...Chẳng lẽ còn không đủ để chuộc tội lỗi của ta?
Sở Hoan thấy bộ dáng đáng thương bi thảm của gã, có chút thương cảm, nói khẽ:
- Đại sư, ta không phải quỷ quái, không cần phải sợ, ngươi...ngươi rốt cuộc làm sao vậy?
Hòa thượng kia giống như nói mơ:
- Các ngươi không lừa được ta...Các ngươi là đến lấy mạng...Không lừa được ta, cầu xin các ngươi...Đi mau, các ngươi đi mau đi...!
Gã lấy chăn bao lấy đầu mình, cánh tay khua loạn, cái chăn kia cũng run rẩy theo thân thể của gã.
Sở Hoan nghĩ người này bị ác mộng giày vò rất sâu rồi, nói khẽ:
- Đại sư, người nhìn một cái liền biết rõ, ta là khách hành hương tá túc tại quý tự, không phải quỷ.
Hòa thượng thấp giọng nói cái gì đó, Sở Hoan nhất thời cũng không nghe rõ. Không lâu sau, hắn thấy hòa thượng bị bệnh kéo một góc chăn, theo khe hở nhìn ra, có vẻ trông thấy Sở Hoan cũng không khiếp sợ. Lúc này, gã mới kéo phía sau, nhìn nhìn bốn phía. Sở Hoan muốn nói chuyện, ngón tay hòa thượng bị bệnh chặn bên miệng, “Xuỵt” một tiếng:
- Đừng nói chuyện, bọn họ ngủ rồi...Đừng đánh thức bọn họ...!
Sở Hoan nhìn bộ dáng của gã, giống như một người bị bệnh thần kinh, cực kỳ khó hiểu.
Ban ngày nghe gã cùng Trí Lương hòa thượng nói chuyện, như là một người tương đối nhanh trí, nhưng bây giờ hòa thượng bị bệnh này với người ban ngày quả thực là hai người.
- Đại sư, lão nói bọn họ, là chỉ ai?
Sở Hoan nghi ngờ hỏi:
- Ai đều ngủ rồi?
Hòa thượng bị bệnh nôn nóng nói:
- Đừng nói gì, là bọn họ...những người chết kia. Bọn họ đi theo ta đến nơi này, hơn hai mươi năm đều không cho ta được yên tĩnh. Bọn họ muốn ta chết...Đừng đánh thức bọn họ...!
- Người chết?
Sở Hoan càng kinh ngạc, hòa thượng bị bệnh nói thần thần bí bí, bộ dạng nghiêm trang làm cho Sở Hoan không kìm được nhìn xung quanh. Hắn lại nhẹ giọng hỏi:
- Đại sư, lão nói người chết, là những người nào? Họ chết như thế nào?
Hòa thượng bị bệnh ngẩn ngơ, thân thể lại một lần nữa co quắp kịch liệt. Hắn lấy chăn bọc lấy thân thể của mình, thừ người ra nói:
- Người già...trẻ nhỏ...phụ nữ...hòa thượng..., bọn họ đều chết hết, máu, thật là nhiều máu, khắp nơi đều là máu... A, bọn họ lại sống lại kìa, ngươi...ngươi thấy không, bọn họ đều trợn mắt...bọn họ đang nhìn ta...!
Sở Hoan cảm giác trên dưới toàn thân sợ hãi, không nhịn được hỏi:
- Bọn họ tại sao phải tìm lão? Người chết tại sao phải tìm lão? Bọn họ chết như thế nào?
- Dao găm...búa...cung tên...giáo dài...!
Thần sắc hòa thượng bị bệnh ngưng trệ, đồng tử sợ hãi:
- Giết chết, đều là bị giết chết đấy...Là ta cho người giết chết bọn họ...Không đúng, không phải ta, không phải ta giết...!
/1596
|