Vẻ mặt Hoàng đế tràn đầy phẫn nộ, trong lòng quần thần lo lắng. Có người trong lòng đã rõ Ngụy Chính hôm nay lành ít dữ nhiều.
Những năm gần đây, hoàng đế trầm mê tu đạo, xây dựng triền miên, bỏ bê quốc sự. Trong triều số lượng quần thần can gián ngày càng nhiều, thậm chí có lúc người trước ngã xuống người sau kế tiếp.
Hoàng đế ra tay ác độc vô tình. Tất cả những người phản đối hắn tu đạo cơ hồ đều là tịch thu tài sản, giết cả nhà, đầu rơi máu chảy. Số người can gián cũng ít đi, cơ hồ hai ba năm nay chẳng còn ai khuyên can nữa rồi.
Lời nói thật thì khó nghe, vì thế lời thật lòng ngày càng ít. Trong triều cơ hồ khó có thể nghe được những lời khó nghe ấy nữa.
Thế nhưng, hôm nay Ngụy Chính lại mạo phạm Thiên Uy, không màng sống chết khuyên ngăn Hoàng đế. Những lời đó lại là những lời kiêng kị. Tất cả mọi người đều nghĩ Ngụy Chính đang tự tìm đường chết.
Ngụy Chính nói:
- Hồi bẩm thánh thượng, hạ thần gan nhỏ, từ khi vào triều làm quan để tránh họa nên không dám phát ngôn bừa bãi, chỉ sợ rước họa vào thân, thân tử danh bại.
Hoàng đế cười lạnh nhạt nói:
- Nhưng hôm nay gan ngươi đột nhiên biến to lên sao?
- Không phải gan hạ thần to mà hạ thần muốn làm tận bổn phận của mình.
Ngụy Chính ngẩng đầu nhìn Hoàng đế đang ngồi trên ghế Kim Long:
- Hạ thần ăn bổng lộc của vua, tự biết phải trung quân. Nếu chỉ bằng mặt không bằng lòng, không dám nói thật, lừa gạt thánh thượng, như vậy mới là phụ thánh ân.
Hoàng đế dựa vào ghế, hai mắt lạnh như băng:
- Theo như ngươi nói, vương quốc của Trẫm khắp nơi đều là trộm cướp, con dân Trẫm đang nước sôi lửa bỏng... Trẫm hỏi ngươi, thiên hạ này rốt cuộc có bao nhiêu nạn trộm cướp?
Ngụy Chính nghiêm mặt:
- Nạn trộm cướp nhiều như kiến.
Hộ bộ thượng thư Mã Hoành không nhịn được trách cứ:
- Ngụy Chính, ngươi đừng có bịa chuyện, nói ngoa trước mắt thánh thượng. Mặc dù cũng có một vài điêu dân làm loạn, nhưng đây chỉ là số ít, không đáng kể. Tuyệt nhiên không giống như ngươi ví với đàn kiến.
Ngụy Chính nhìn Mã Hoành, hỏi:
- Bộ đường đại nhân đã rời khỏi thành Bắc Kinh bao nhiêu lần?
Mã Hoành giật mình, tức giận nói:
- Ngươi được bao nhiêu lần?
Ngụy Chính chậm rãi nói:
- Hạ thần không dám nói là nhiều, nhưng chắc chắn rõ hơn Bộ đường đại nhân. Không nói đến phía Đông Nam ở Thiên An Môn, chỉ những con đường khác cộng lại, số người trộm cướp cũng đến mấy chục vạn.
Hoàng đế nhíu mày, quay sang nhìn Nạp Ngôn Chu Đình, hỏi:
- Chu Nạp Ngôn, trong thiên hạ có đến mấy chục vạn tên trộm cướp sao?
Chu Đình do dự một lát, nhìn sang Ngụy Chính, cung kính nói:
- Hồi bẩm Thánh Thượng, Ngụy Chính nói thì có chút khuếch đại, nhưng trộm cướp hoành hành trên các con phố thì là sự thật.
Nhìn vẻ mặt Hoàng Thượng không vui liền nói:
- Nhưng những tên trộm cướp đó toàn là bọn ô hợp, chỉ cần tinh binh lương tướng chinh phạt một lần có thể quét sạch.
Hoàng Thượng nghe xong, sắc mặt giãn ra một chút, nói:
- Hiện đạo tặc ở đâu nhiều nhất?
- Phía Đông Nam Thiên An Môn thì không cần phải nói.
Chu Đình nói:
- Ngoài ra, Hà Bắc có Thanh Thiên Vương; Đường Xuyên Trung có vài nhóm trộm cướp, mạnh nhất chính là Trịnh Thái Thành, còn có Hoàng Thắng, Khúc Mã Đồng, Bọn Lam Vu hoành hành cả đường Phúc Hải, loạn đảng Phương Khặc... Ngoài Thành Thiên Vương thì những nhóm khác đều có thể quét sạch một lần, một ngày có thể bình định.
Lâm Nguyên Phương lập tức nói:
- Chu Nạp Ngôn nói phải. Xuyên Trung Đạo có Hách liên minh tọa trấn, dưới tay y có Thiện Chiến Xuyên Quân, nên bọn loạn phỉ Xuyên Trung không lớn mạnh được. Còn bọn Lam Vu đường Phúc Hải cũng có thể quét sạch. Đại Tần ta hùng bình bách phương, bọn quê mùa đó cũng chẳng đủ để giết.
Sắc mặt Hoàng đế vô cùng khó coi, Ngụy Chính lại hỏi ngược lại :
- Chư vị đại nhân, hạ quan muốn hỏi, Đại Tần hùng binh vạn bách mà mọi người nói đến hiện giờ đang ở đâu?
Chúng thần nhíu mày, Ngụy Chính lại nói:
- Thánh Thượng, hạ thần vạch tội người đầu tiên chính là Kiều Minh Đường, người thứ hai chính là các quan trung thư lục bộ tư nha môn nhận bổng lộc mà không làm tròn chức trách.
Quần thần tức khắc vô cùng hoảng sợ. Trong lòng nghĩ tên Lễ bộ tư chủ sự cỏn con như ngươi phát điên rồi hay sao? Lần này có lẽ đắc tội hết với tất cả quan chức cao trong triều.
Hoàng đế “ ồ” một tiếng, liếc nhìn các cao quan trọng thần, hỏi:
- Ngươi hạch tội bọn họ chuyện gì?
- Ăn bổng lộc của vua lại không trung quân.
Ngụy Chính xúc động nói:
- Bọn họ là cao quan trọng thần, phải biết cùng Thánh Thượng phân ưu, phải biết cầu phúc cho lê dân bá tánh, nhưng bọn họ lại như lũ ăn bám. Mặc kệ tình hình đất nước ngày càng đi xuống, sống chết mặc bay, che dấu Thánh Thượng, không can Thánh Thượng bắc tuần, quả đúng là hành vi của gian thần.
Sắc mặt quần thần vô cùng khó coi. Lúc này toàn thân Kiều Minh Đường đổ mồ hôi, biết rõ hôm nay Ngụy Chính phải chết nhưng còn liên lụy đến cả bản thân.
- Theo như ngươi nói, văn võ trong triều chỉ có riêng ngươi là trung thần sao?
Hoàng đế châm biếm nói:
- Tất cả mọi người là gian thần, Trẫm trọng dụng gian thần, khác nào là hôn quân.
Ngụy Chính nói:
- Thần không dám...Nhưng Thánh Thượng thánh giá bắc tuần là không nên.
- Không nên?
- Tình hình Đông Nam nguy cấp, thanh thế nạn trộm cướp ở Hà Bắc to lớn, Thánh Thượng nên ở Kinh Sư nghĩ mưu chọn thời điểm thích hợp.
Ngụy Chính lớn tiếng nói:
- Kinh Sư là căn nguyên của đế quốc, Thánh Thượng ở kinh thành Lạc An, vương quốc mới có thể ổn định. Lúc này rời kinh bắc tuần, quả thật...!
Do dự một lát, Hoàng Đế lạnh nhạt hỏi:
- Quả thật làm sao?
Ngụy Chính cắn răng nói lớn:
- Quả thật tự hủy Trường Thành!
Trong triều ồn ào huyên náo, quần thần nhao nhao trách cứ:
- Ngụy Chính, ngươi nói năng hỗn láo, phán bừa quốc sự, đối với thánh thượng là đại bất kính. Thánh Thượng, thần khẩn cầu nghiêm trị Ngụy Chính.
- Trong lòng Thánh Thượng ắt có mưu kế lâu dài, Lễ bộ tư chủ sự nhỏ bé như ngươi có thể hiểu sao?
- Đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo. Thánh Thượng, những kẻ gian ác như này phải trừng trị nghiêm minh.
Vốn dĩ Ngụy Chính có chút lo lắng, nhưng thấy tứ bề chửi bới, thần sắc lại càng trở lên kiên nghị, lớn tiếng nói:
- Thánh Thượng, hạ thần góp lời, vốn cũng chẳng nghĩ tới sống chết. Chỉ cầu Thánh Thượng nghĩ cho muôn dân trăm họ mà khởi giá về Kinh, tọa trấn kinh thành, an dân bình loạn. Nếu không...nước Đại Tần ta chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát...!
Kiều Minh Đường lúc này cũng không thể nhịn nổi, quát lớn :
- Ngụy Chính, câm mồm...Ngươi...!
Y thở hổn hển cuối cùng cũng không biết nên nói gì cho phải.
Trong tiếng la hét ầm ĩ có tiếng cười vang lên. Trong lúc quần thần kinh ngạc, từ phía sau ghế Kim Long có một người mặc bộ đồ trắng như lông cáo, dáng vẻ thướt tha mềm mại, xinh đẹp như hoa bước ra.
Có người cũng đã nhận ra là sủng phi của Hoàng Đế – Tuyết Hoa Nương Nương.
Quần thần không ngờ Tuyết Hoa nương nương lại đột nhiên xuất hiện, tức khắc đều im lặng. Hoàng đế nhìn thấy Tuyết Hoa nương nương bèn đưa bàn tay khô héo già nua ra, Tuyết Hoa nương nương đưa bàn tay thon thả đón lấy, được Hoàng đế kéo đến ngồi trên ghế Kim Long.
Chiếc ghế Kim Long vô cùng rộng lớn, Hoàng đế cùng Tuyết Hoa nương nương cùng ngồi nhưng không có cảm giác gì là chật chội.
Hoàng đế nói:
- Đêm khuya thế này, ái phi không đi ngủ sao?
- Thánh Thượng không chú ý Long thể. Đêm khuya tiếp kiến đại thần, nô tì lo lắng cho Long thể của Thánh Thượng nên mới đến đây coi trộm một chút.
Thân thể mềm mại của Tuyết Hoa Nương Nương dựa vào Hoàng đế, dịu dàng nói:
- Thánh Thượng, thần sắc người không tốt, có phải có người trọc giận người?
- Những lời nói của vị trung thần này nàng có nghe thấy không?
- Nô tì nghe được một chút.
Tuyết Hoa nương nương dáng người xinh đẹp, nụ cười yêu diễm:
- Một tên quan địa phương lại dám mạo phạm Thánh Thượng, thật đáng chết.
Không đợi Hoàng đế nói, Ngụy Chính vội nói:
- Từ xưa đến nay, Hậu cung không được tham gia chính sự. Thánh Thượng, xin nghe thần tấu hết.
- Ngươi còn muốn nói điều gì?
- Hạ thần ăn bổng lộc của Thánh Thượng không nhẫn tâm nhìn nước Đại Tần một tay Thánh Thượng kiến thiết bị hủy hoại.
Ngụy Chính lớn tiếng nói:
- Thân phận hạ thần tuy thấp bé, nhưng đã làm hết bổn phận của bản thân. Hạ thần không chỉ muốn khuyên Thánh Thượng khởi giá về Kinh, tọa chấn kinh thành, còn muốn khuyên Thánh Thượng đừng chìm đắm trong tu đạo, càng không nên để Hậu cung can thiệp chính sự.
Hoàng đế như cười như không, nói:
- Ngươi bảo ta không tu đạo?
- Từ khi Thánh Thượng tu đạo đến nay, tiêu hao quốc tài, luyện đan tu đạo, khởi công xây dựng đạo quan, quốc khố hiện nay nhập không đủ xuất...!
Ngụy Chính đứng thẳng người:
- Hiện nay thiên hạ phân loạn, phỉ loạn thiên tai xảy ra triền miên, triều đình không bỏ ra nổi bạc bình cứu tế...!
- Câm mồm!
Hoàng đế cuối cùng không nhịn được nữa, lạnh lùng nói:
- Ngụy Chính, là ai sai ngươi nói những lời này?
Trong lòng Ngụy Chính lập tức bình tĩnh lại.
- Hồi bẩm Thánh Thượng, đây đều là những lời tâm huyết của hạ thần, không hề có ai sai bảo.
Lâm Nguyên Phương thừa cơ, cười lạnh nói :
- Ngụy Chính, ngươi chỉ là một tên Lễ bộ tư chủ sự nhỏ bé, nếu không có người đỡ lưng sao dám nói những lời mạo phạm thiên uy?
- Mặc dù chức quan hạ thần hèn mọn nhưng là thần tử của Đại Tần.
Ngụy Chính không hề sợ hãi nói:
- Đã là thần tử Đại Tần phải làm hết bổn phận của thần tử.
Nhìn về phía Kiều Minh Đường, nói:
- Những lời này, Kiều Minh Đường đã không nói mà cũng không dám nói, càng không nhắn nhủ thần nói. Y như một kẻ ăn bám, mà ăn bám thì cũng là một loại gian thần. Nếu nói có người xúi bẩy hạ thần gián ngôn thì chính là lê dân bách tính sai hạ thần nói. Lê dân bách tính khốn khô vô cùng. Họ là con dân của Thánh Thượng chỉ mong Thánh Thượng thương cảm lê dân bách tính, chăm lo việc nước để cho thiên hạ phồn vinh thái bình.
Tuyết Hoa nương nương cười rộ lên, Hoàng đế nhíu mày, hỏi:
- Ái phi, sao nàng lại cười?
Tuyết Hoa nương nương dịu dàng nói:
- Thánh Thượng, người này mua chuộc danh tiếng. Hắn làm như vậy cũng chỉ muốn lưu lại danh tiếng chính trực của bản thân... Nô tì nghe nói có những người không hám tài, không hám sắc, mà chỉ muốn cầu danh. Vốn dĩ thiên hạ vô sự lại nói thiên hạ phân loạn, cũng là muốn lưu danh mà thôi.
- Ái phi nói đúng.
Hoàng đế vuốt cằm, nhìn Ngụy Chính, hỏi:
- Ái phi thấy nên trừng phạt kẻ tham danh này như thế nào?
- Thánh Thượng không thể giết hắn.
Tuyết Hoa nương nương cười nói:
- Nếu giết hắn khác nào biến hắn thành người chính trực. Như vậy mưu kế của hắn chẳng phải thành công rồi sao?
- Ồ!
Hoàng đế nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tuyết Hoa nương nương, hỏi:
- Vậy ái phi có cách gì hay? Vừa không để gian kế của hắn thành công, lại có thể trừng phạt tội ăn nói ngông cuồng của hắn?
Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Hoa nương nương khẽ xoay, để sát vào tai Hoàng đế, nói nhỏ vài câu. Hoàng đế khẽ vuốt râu, cười lớn nói:
- Vẫn là ái phi thông minh.
Tuyết Hoa nương nương cười ha hả, vẫy tay gọi Thượng thư bộ lại Lâm Nguyên Phương. Lâm Nguyên Phương cong người, vội vàng qua bên. Tuyết Hoa nương nương nói nhỏ vào tai y vài câu, mặt mày Lâm Nguyên Phương hớn hở:
- Nương nương anh minh. Kế đó có thể trừng phạt được tên đạo chích bất kính này, lại khiến âm mưu mưu đồ danh tiếng của hắn thất bại...!
Quay sang nhìn Hoàng đế, thấy Hoàng đế khẽ gật đầu, Lâm Nguyên Phương mới cong người, lui ra đại sảnh.
Quần thần ngơ ngác nhìn nhau, không biết Tuyết Hoa nương nương đề xuất cho Hoàng đế kế sách gì. Nhưng mọi người đều rõ, phen này Ngụy Chính sống không bằng chết.
Những năm gần đây, hoàng đế trầm mê tu đạo, xây dựng triền miên, bỏ bê quốc sự. Trong triều số lượng quần thần can gián ngày càng nhiều, thậm chí có lúc người trước ngã xuống người sau kế tiếp.
Hoàng đế ra tay ác độc vô tình. Tất cả những người phản đối hắn tu đạo cơ hồ đều là tịch thu tài sản, giết cả nhà, đầu rơi máu chảy. Số người can gián cũng ít đi, cơ hồ hai ba năm nay chẳng còn ai khuyên can nữa rồi.
Lời nói thật thì khó nghe, vì thế lời thật lòng ngày càng ít. Trong triều cơ hồ khó có thể nghe được những lời khó nghe ấy nữa.
Thế nhưng, hôm nay Ngụy Chính lại mạo phạm Thiên Uy, không màng sống chết khuyên ngăn Hoàng đế. Những lời đó lại là những lời kiêng kị. Tất cả mọi người đều nghĩ Ngụy Chính đang tự tìm đường chết.
Ngụy Chính nói:
- Hồi bẩm thánh thượng, hạ thần gan nhỏ, từ khi vào triều làm quan để tránh họa nên không dám phát ngôn bừa bãi, chỉ sợ rước họa vào thân, thân tử danh bại.
Hoàng đế cười lạnh nhạt nói:
- Nhưng hôm nay gan ngươi đột nhiên biến to lên sao?
- Không phải gan hạ thần to mà hạ thần muốn làm tận bổn phận của mình.
Ngụy Chính ngẩng đầu nhìn Hoàng đế đang ngồi trên ghế Kim Long:
- Hạ thần ăn bổng lộc của vua, tự biết phải trung quân. Nếu chỉ bằng mặt không bằng lòng, không dám nói thật, lừa gạt thánh thượng, như vậy mới là phụ thánh ân.
Hoàng đế dựa vào ghế, hai mắt lạnh như băng:
- Theo như ngươi nói, vương quốc của Trẫm khắp nơi đều là trộm cướp, con dân Trẫm đang nước sôi lửa bỏng... Trẫm hỏi ngươi, thiên hạ này rốt cuộc có bao nhiêu nạn trộm cướp?
Ngụy Chính nghiêm mặt:
- Nạn trộm cướp nhiều như kiến.
Hộ bộ thượng thư Mã Hoành không nhịn được trách cứ:
- Ngụy Chính, ngươi đừng có bịa chuyện, nói ngoa trước mắt thánh thượng. Mặc dù cũng có một vài điêu dân làm loạn, nhưng đây chỉ là số ít, không đáng kể. Tuyệt nhiên không giống như ngươi ví với đàn kiến.
Ngụy Chính nhìn Mã Hoành, hỏi:
- Bộ đường đại nhân đã rời khỏi thành Bắc Kinh bao nhiêu lần?
Mã Hoành giật mình, tức giận nói:
- Ngươi được bao nhiêu lần?
Ngụy Chính chậm rãi nói:
- Hạ thần không dám nói là nhiều, nhưng chắc chắn rõ hơn Bộ đường đại nhân. Không nói đến phía Đông Nam ở Thiên An Môn, chỉ những con đường khác cộng lại, số người trộm cướp cũng đến mấy chục vạn.
Hoàng đế nhíu mày, quay sang nhìn Nạp Ngôn Chu Đình, hỏi:
- Chu Nạp Ngôn, trong thiên hạ có đến mấy chục vạn tên trộm cướp sao?
Chu Đình do dự một lát, nhìn sang Ngụy Chính, cung kính nói:
- Hồi bẩm Thánh Thượng, Ngụy Chính nói thì có chút khuếch đại, nhưng trộm cướp hoành hành trên các con phố thì là sự thật.
Nhìn vẻ mặt Hoàng Thượng không vui liền nói:
- Nhưng những tên trộm cướp đó toàn là bọn ô hợp, chỉ cần tinh binh lương tướng chinh phạt một lần có thể quét sạch.
Hoàng Thượng nghe xong, sắc mặt giãn ra một chút, nói:
- Hiện đạo tặc ở đâu nhiều nhất?
- Phía Đông Nam Thiên An Môn thì không cần phải nói.
Chu Đình nói:
- Ngoài ra, Hà Bắc có Thanh Thiên Vương; Đường Xuyên Trung có vài nhóm trộm cướp, mạnh nhất chính là Trịnh Thái Thành, còn có Hoàng Thắng, Khúc Mã Đồng, Bọn Lam Vu hoành hành cả đường Phúc Hải, loạn đảng Phương Khặc... Ngoài Thành Thiên Vương thì những nhóm khác đều có thể quét sạch một lần, một ngày có thể bình định.
Lâm Nguyên Phương lập tức nói:
- Chu Nạp Ngôn nói phải. Xuyên Trung Đạo có Hách liên minh tọa trấn, dưới tay y có Thiện Chiến Xuyên Quân, nên bọn loạn phỉ Xuyên Trung không lớn mạnh được. Còn bọn Lam Vu đường Phúc Hải cũng có thể quét sạch. Đại Tần ta hùng bình bách phương, bọn quê mùa đó cũng chẳng đủ để giết.
Sắc mặt Hoàng đế vô cùng khó coi, Ngụy Chính lại hỏi ngược lại :
- Chư vị đại nhân, hạ quan muốn hỏi, Đại Tần hùng binh vạn bách mà mọi người nói đến hiện giờ đang ở đâu?
Chúng thần nhíu mày, Ngụy Chính lại nói:
- Thánh Thượng, hạ thần vạch tội người đầu tiên chính là Kiều Minh Đường, người thứ hai chính là các quan trung thư lục bộ tư nha môn nhận bổng lộc mà không làm tròn chức trách.
Quần thần tức khắc vô cùng hoảng sợ. Trong lòng nghĩ tên Lễ bộ tư chủ sự cỏn con như ngươi phát điên rồi hay sao? Lần này có lẽ đắc tội hết với tất cả quan chức cao trong triều.
Hoàng đế “ ồ” một tiếng, liếc nhìn các cao quan trọng thần, hỏi:
- Ngươi hạch tội bọn họ chuyện gì?
- Ăn bổng lộc của vua lại không trung quân.
Ngụy Chính xúc động nói:
- Bọn họ là cao quan trọng thần, phải biết cùng Thánh Thượng phân ưu, phải biết cầu phúc cho lê dân bá tánh, nhưng bọn họ lại như lũ ăn bám. Mặc kệ tình hình đất nước ngày càng đi xuống, sống chết mặc bay, che dấu Thánh Thượng, không can Thánh Thượng bắc tuần, quả đúng là hành vi của gian thần.
Sắc mặt quần thần vô cùng khó coi. Lúc này toàn thân Kiều Minh Đường đổ mồ hôi, biết rõ hôm nay Ngụy Chính phải chết nhưng còn liên lụy đến cả bản thân.
- Theo như ngươi nói, văn võ trong triều chỉ có riêng ngươi là trung thần sao?
Hoàng đế châm biếm nói:
- Tất cả mọi người là gian thần, Trẫm trọng dụng gian thần, khác nào là hôn quân.
Ngụy Chính nói:
- Thần không dám...Nhưng Thánh Thượng thánh giá bắc tuần là không nên.
- Không nên?
- Tình hình Đông Nam nguy cấp, thanh thế nạn trộm cướp ở Hà Bắc to lớn, Thánh Thượng nên ở Kinh Sư nghĩ mưu chọn thời điểm thích hợp.
Ngụy Chính lớn tiếng nói:
- Kinh Sư là căn nguyên của đế quốc, Thánh Thượng ở kinh thành Lạc An, vương quốc mới có thể ổn định. Lúc này rời kinh bắc tuần, quả thật...!
Do dự một lát, Hoàng Đế lạnh nhạt hỏi:
- Quả thật làm sao?
Ngụy Chính cắn răng nói lớn:
- Quả thật tự hủy Trường Thành!
Trong triều ồn ào huyên náo, quần thần nhao nhao trách cứ:
- Ngụy Chính, ngươi nói năng hỗn láo, phán bừa quốc sự, đối với thánh thượng là đại bất kính. Thánh Thượng, thần khẩn cầu nghiêm trị Ngụy Chính.
- Trong lòng Thánh Thượng ắt có mưu kế lâu dài, Lễ bộ tư chủ sự nhỏ bé như ngươi có thể hiểu sao?
- Đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo. Thánh Thượng, những kẻ gian ác như này phải trừng trị nghiêm minh.
Vốn dĩ Ngụy Chính có chút lo lắng, nhưng thấy tứ bề chửi bới, thần sắc lại càng trở lên kiên nghị, lớn tiếng nói:
- Thánh Thượng, hạ thần góp lời, vốn cũng chẳng nghĩ tới sống chết. Chỉ cầu Thánh Thượng nghĩ cho muôn dân trăm họ mà khởi giá về Kinh, tọa trấn kinh thành, an dân bình loạn. Nếu không...nước Đại Tần ta chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong chốc lát...!
Kiều Minh Đường lúc này cũng không thể nhịn nổi, quát lớn :
- Ngụy Chính, câm mồm...Ngươi...!
Y thở hổn hển cuối cùng cũng không biết nên nói gì cho phải.
Trong tiếng la hét ầm ĩ có tiếng cười vang lên. Trong lúc quần thần kinh ngạc, từ phía sau ghế Kim Long có một người mặc bộ đồ trắng như lông cáo, dáng vẻ thướt tha mềm mại, xinh đẹp như hoa bước ra.
Có người cũng đã nhận ra là sủng phi của Hoàng Đế – Tuyết Hoa Nương Nương.
Quần thần không ngờ Tuyết Hoa nương nương lại đột nhiên xuất hiện, tức khắc đều im lặng. Hoàng đế nhìn thấy Tuyết Hoa nương nương bèn đưa bàn tay khô héo già nua ra, Tuyết Hoa nương nương đưa bàn tay thon thả đón lấy, được Hoàng đế kéo đến ngồi trên ghế Kim Long.
Chiếc ghế Kim Long vô cùng rộng lớn, Hoàng đế cùng Tuyết Hoa nương nương cùng ngồi nhưng không có cảm giác gì là chật chội.
Hoàng đế nói:
- Đêm khuya thế này, ái phi không đi ngủ sao?
- Thánh Thượng không chú ý Long thể. Đêm khuya tiếp kiến đại thần, nô tì lo lắng cho Long thể của Thánh Thượng nên mới đến đây coi trộm một chút.
Thân thể mềm mại của Tuyết Hoa Nương Nương dựa vào Hoàng đế, dịu dàng nói:
- Thánh Thượng, thần sắc người không tốt, có phải có người trọc giận người?
- Những lời nói của vị trung thần này nàng có nghe thấy không?
- Nô tì nghe được một chút.
Tuyết Hoa nương nương dáng người xinh đẹp, nụ cười yêu diễm:
- Một tên quan địa phương lại dám mạo phạm Thánh Thượng, thật đáng chết.
Không đợi Hoàng đế nói, Ngụy Chính vội nói:
- Từ xưa đến nay, Hậu cung không được tham gia chính sự. Thánh Thượng, xin nghe thần tấu hết.
- Ngươi còn muốn nói điều gì?
- Hạ thần ăn bổng lộc của Thánh Thượng không nhẫn tâm nhìn nước Đại Tần một tay Thánh Thượng kiến thiết bị hủy hoại.
Ngụy Chính lớn tiếng nói:
- Thân phận hạ thần tuy thấp bé, nhưng đã làm hết bổn phận của bản thân. Hạ thần không chỉ muốn khuyên Thánh Thượng khởi giá về Kinh, tọa chấn kinh thành, còn muốn khuyên Thánh Thượng đừng chìm đắm trong tu đạo, càng không nên để Hậu cung can thiệp chính sự.
Hoàng đế như cười như không, nói:
- Ngươi bảo ta không tu đạo?
- Từ khi Thánh Thượng tu đạo đến nay, tiêu hao quốc tài, luyện đan tu đạo, khởi công xây dựng đạo quan, quốc khố hiện nay nhập không đủ xuất...!
Ngụy Chính đứng thẳng người:
- Hiện nay thiên hạ phân loạn, phỉ loạn thiên tai xảy ra triền miên, triều đình không bỏ ra nổi bạc bình cứu tế...!
- Câm mồm!
Hoàng đế cuối cùng không nhịn được nữa, lạnh lùng nói:
- Ngụy Chính, là ai sai ngươi nói những lời này?
Trong lòng Ngụy Chính lập tức bình tĩnh lại.
- Hồi bẩm Thánh Thượng, đây đều là những lời tâm huyết của hạ thần, không hề có ai sai bảo.
Lâm Nguyên Phương thừa cơ, cười lạnh nói :
- Ngụy Chính, ngươi chỉ là một tên Lễ bộ tư chủ sự nhỏ bé, nếu không có người đỡ lưng sao dám nói những lời mạo phạm thiên uy?
- Mặc dù chức quan hạ thần hèn mọn nhưng là thần tử của Đại Tần.
Ngụy Chính không hề sợ hãi nói:
- Đã là thần tử Đại Tần phải làm hết bổn phận của thần tử.
Nhìn về phía Kiều Minh Đường, nói:
- Những lời này, Kiều Minh Đường đã không nói mà cũng không dám nói, càng không nhắn nhủ thần nói. Y như một kẻ ăn bám, mà ăn bám thì cũng là một loại gian thần. Nếu nói có người xúi bẩy hạ thần gián ngôn thì chính là lê dân bách tính sai hạ thần nói. Lê dân bách tính khốn khô vô cùng. Họ là con dân của Thánh Thượng chỉ mong Thánh Thượng thương cảm lê dân bách tính, chăm lo việc nước để cho thiên hạ phồn vinh thái bình.
Tuyết Hoa nương nương cười rộ lên, Hoàng đế nhíu mày, hỏi:
- Ái phi, sao nàng lại cười?
Tuyết Hoa nương nương dịu dàng nói:
- Thánh Thượng, người này mua chuộc danh tiếng. Hắn làm như vậy cũng chỉ muốn lưu lại danh tiếng chính trực của bản thân... Nô tì nghe nói có những người không hám tài, không hám sắc, mà chỉ muốn cầu danh. Vốn dĩ thiên hạ vô sự lại nói thiên hạ phân loạn, cũng là muốn lưu danh mà thôi.
- Ái phi nói đúng.
Hoàng đế vuốt cằm, nhìn Ngụy Chính, hỏi:
- Ái phi thấy nên trừng phạt kẻ tham danh này như thế nào?
- Thánh Thượng không thể giết hắn.
Tuyết Hoa nương nương cười nói:
- Nếu giết hắn khác nào biến hắn thành người chính trực. Như vậy mưu kế của hắn chẳng phải thành công rồi sao?
- Ồ!
Hoàng đế nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tuyết Hoa nương nương, hỏi:
- Vậy ái phi có cách gì hay? Vừa không để gian kế của hắn thành công, lại có thể trừng phạt tội ăn nói ngông cuồng của hắn?
Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Hoa nương nương khẽ xoay, để sát vào tai Hoàng đế, nói nhỏ vài câu. Hoàng đế khẽ vuốt râu, cười lớn nói:
- Vẫn là ái phi thông minh.
Tuyết Hoa nương nương cười ha hả, vẫy tay gọi Thượng thư bộ lại Lâm Nguyên Phương. Lâm Nguyên Phương cong người, vội vàng qua bên. Tuyết Hoa nương nương nói nhỏ vào tai y vài câu, mặt mày Lâm Nguyên Phương hớn hở:
- Nương nương anh minh. Kế đó có thể trừng phạt được tên đạo chích bất kính này, lại khiến âm mưu mưu đồ danh tiếng của hắn thất bại...!
Quay sang nhìn Hoàng đế, thấy Hoàng đế khẽ gật đầu, Lâm Nguyên Phương mới cong người, lui ra đại sảnh.
Quần thần ngơ ngác nhìn nhau, không biết Tuyết Hoa nương nương đề xuất cho Hoàng đế kế sách gì. Nhưng mọi người đều rõ, phen này Ngụy Chính sống không bằng chết.
/1596
|