La Định Tây lờ mờ hiểu ra thứ gì đó liền hạ giọng nói:
- Tiếu đốc, ý của ngài nói là nhị công tử bị hại vẫn là có liên quan đến Chu Lăng Nhạc?
Y lại cau mày nói:
- Thế nhưng đúng như Tiếu đại nhân nói, nếu thật là Chu Lăng Nhạc phái người mai phục, tại sao lại dùng mũi tên Tuyết Mộc?
- Chu Lăng Nhạc gian xảo đa đoan. Chiêu thức ấy gọi là thật thật hư hư, hư dùng thực tới thực dùng hư.
Tiếu Hoán Chương lập luận sắc sảo nói:
- Các ngươi đoán không sai, vụn gỗ mũi tên trên vết thương đúng là có người cố ý lưu lại. Hơn nữa, bọn chúng cũng nhất định khẳng định, chúng ta nhất định sẽ tìm được vụn gỗ, hơn nữa cũng chắc chắn chúng ta sẽ điều tra ra rằng mũi tên bắn chết bọn thị vệ đúng là mũi tên Tuyết Mộc.
Mấy người đều không dám nói lời nào, yên lặng nghe Tiếu Hoán Chương nói.
- Như Tiếu Hằng nói, chúng ta điều tra ra đối phương sử dụng mũi tên Tuyết Mộc. Điều thứ nhất hoài nghi nhất định chính là Chu Lăng Nhạc, Chu Lăng Nhạc cũng nhất định đoán được điểm này. Nhưng bọn hắn vì sao lại muốn như vậy?
Thần sắc Tiếu Hoán Chương tối tăm phiền muộn:
- Đạo lý rất đơn giản, bởi vì Chu Lăng Nhạc đoán được chứng cứ rõ ràng như vậy chúng ta ngược lại sẽ không hoài nghi cho hắn. Suy luận theo lẽ thường, nếu đúng là Chu Lăng Nhạc phái người ra tất nhiên sẽ không sử dụng mũi tên Tuyết Mộc. Nhưng hắn hết lần này đến lần khác dùng mũi tên Tuyết Mộc, để cho chúng ta hoài nghi hắn bởi vì hắn biết rõ chúng ta sẽ không tin sự tình đơn giản như vậy.
Nhìn về phía Tiếu Hằng nói:
- Có vẻ Tiếu Hằng mới nói chính là bởi vì sự tồn tại của mũi tên Tuyết Mộc, các ngươi ngược lại cảm thấy không phải Chu Lăng Nhạc gây nên. Mà một chiêu này của Chu Lăng Nhạc đúng là chiêu hư hư thật thật làm cho các ngươi đi sai đường để hắn tránh khỏi hiềm nghi.
Mấy người nhìn nhau đều bừng tỉnh.
Tiếu Hằng hổ thẹn nói:
- Thúc phụ cơ trí, nếu không phải thúc phụ, chúng ta tất nhiên sẽ không nghĩ rằng Chu Lăng Nhạc phái người hạ thủ... Thế nhưng thúc phụ vừa nói như vậy Chu Lăng Nhạc quả nhiên là gian trá đa đoan. Hắn cố ý để lại đầu mối, chính là vì để cho chúng ta cảm thấy sự tình không đơn giản, do đó sẽ hoài nghi cho Sở Hoan. Sau đó hắn đã hại nhị công tử, khiến cho thành Ngọc Điền không có người trấn thủ, lại có thể để chúng ta đem đầu mối này nhằm vào Tây Quan, ngồi trên núi nhìn hổ đấu đá.
Tiếu Hoán Chương thâm trầm nói:
- So với Sở Hoan, Chu Lăng Nhạc càng muốn thấy Bắc Sơn và Tây Quan thủy hỏa bất dung. Dã tâm của Chu Lăng Nhạc bừng bừng, một lòng muốn làm Tây Bắc Vương. Trước khi Sở Hoan đi đến Tây Bắc, hắn vẫn gây bức bách đối với Bắc Sơn ta. Một kình địch như Sở Hoan xuất hiện, đối với dã tâm xưng bá Tây Bắc của hắn là đả kích. Hắn biết rõ Bắc Sơn chúng ta và Tây Quan liên thủ, dã tâm mưu đồ Tây Bắc của hắn sẽ không thành, cho nên...!
Gã không nói tiếp, nhưng đôi mắt đã biến thành âm trầm đáng sợ.
La Định Tây nhìn Tiếu Hoán Chương với sắc mặt kính nể. Nếu như không phải Tiếu Hoán Chương, tất nhiên sẽ hiểu lầm là Tây Quan Sở Hoan gây nên. Đến lúc đó Bắc Sơn và Tây Quan thủy hỏa bất dung, hạc bạng tương tranh ở giữa quỷ kế của Chu Lăng Nhạc.
- Tần chủ sự, ngươi vất vả rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.
Tiếu Hoán Chương phất phất tay, Tần Lăng cáo lui đi xuống. Tiếu Hằng thấy Tần Lăng rời đi lập tức nắm quyền nói:
- Thúc phụ, Chu Lăng Nhạc hại chết nhị huynh, thù này không đội trời chung, chính là liều thượng chết cũng phải tìm hắn đền mạng. Cháu khẩn cầu thúc phụ hạ lệnh xuất binh Thiên Sơn... Cháu nguyện ý đi trước đến Tây Quan, thuyết phục Sở Hoan liên thủ xuất binh.
La Định Tây cũng mặt lạnh nói:
- Tiếu đốc, thù của nhị công tử không thể không báo. Chu Lăng Nhạc lòng lang dạ thú chính là quốc tặc. Tiếu đại nhân nói đúng lắm, chúng ta lập tức phải đến Tây Quan trước liên lạc với Sở Hoan hai đường xuất binh thảo phạt Chu Lăng Nhạc. Sở Hoan và Chu Lăng Nhạc thủy hỏa bất dung, Sở Hoan cũng vẫn muốn liên thủ cùng Bắc Sơn chúng ta đối phó với Chu Lăng Nhạc. Thời điểm này, chúng ta phái người đi trước Sở Hoan ắt sẽ vui mừng.
Tiếu Hoán Chương lắc đầu nói:
- Vấn đề này nếu chủ động, ngược lại sẽ bị Sở Hoan chiếm thế chủ động.
Như có điều suy nghĩ, bên trong linh đường hoàn toàn yên lặng, một lát sau Tiếu Hoán Chương cuối cùng cũng thâm trầm nói:
- Định Tây, ngày mai ngươi bắt đầu điều chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu. Ba ngày sau suất lĩnh 3000 cấm vệ quân, tập trung tới biên giới giữa Bắc Sơn và Tây Quan.
La Định Tây khẽ giật mình, Tiếu Hằng và Tiếu phu nhân càng là vẻ mặt ngạc nhiên như nghe lầm, La Định Tây không nhịn được hỏi:
- Tiếu đốc, ngài để cho ta lãnh binh đến Ngọc Điền trước sao?
Hắn chỉ cảm thấy Tiếu Hoán Chương có thể đang đau khổ, thần trí có chút không rõ ràng, nói sai.
- Tập trung binh ở biên giới Tây Quan... Đừng cho rằng bản đốc hồ đồ rồi.
Tiếu Hoán Chương thần sắc âm lãnh:
- Ở biên giới Tây Quan, điều động lương thảo, sửa chữa thành trì vững chắc, nhất định phải làm cho người ta cảm thấy thế cục khẩn trương của Bắc Sơn và Tây Quan. Thậm chí phải làm cho người ta cảm thấy quân nhân Bắc Sơn ta lúc nào cũng muốn tấn công vào Tây quan.
La Định Tây và Tiếu Hằng giống như hai tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không tới đầu, chỉ thấy mệnh lệnh này của Tiếu Hoán Chương có chút siêu việt lạ thường.
Lúc trước Tiếu Hoán Chương còn luôn miệng nói kẻ hiềm nghi lớn nhất giết chết Tiếu Tĩnh Khiêm là Thiên Sơn Chu Lăng Nhạc. Nhưng bây giờ hạ lệnh lại là binh chỉ Sở Hoan của Tây Quan, điều này làm cho vẻ mặt của hai người vô cùng nghi hoặc.
Nhìn thấy vẻ mặt hồ đồ của Tiếu Hằng và La Định Tây, Tiếu Hoán Chương cười lạnh một tiếng hỏi:
- Các ngươi cảm thấy, hiện tại thế lực của Bắc Sơn và Tây Quan cho dù liên hợp lại có thể địch nổi Chu Lăng Nhạc hay không?
La Định Tây do dự một chút cuối cùng nói:
- Tiếu đốc, thứ lỗi cho tỳ chức nói thẳng, hai đạo liên thủ cùng chống lại Thiên Sơn nếu như là cố thủ ngược lại có thể giữ vững. Nhưng muốn tấn công Thiên Sơn, chỉ sợ không phải là đối thủ của Chu Lăng Nhạc. Chu Lăng Nhạc có gần vạn Hắc Phong kỵ, binh mã dưới tướng đã mấy vạn, quan trọng hơn là trang bị của bọn chúng chính là toàn bộ những gì tốt đẹp nhất của Tây Bắc. Hơn nữa, thủ hạ của Chu Lăng Nhạc phần đông chính là mãnh tướng, thêm vào cảnh trong Sa Châu hiểm yếu không ít cửa khẩu. Trong tay bọn chúng thuế ruộng dồi dào, chúng ta đánh vào Thiên Sơn chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
- Không sai.
Tiếu Hoán Chương gật đầu nói:
- Không thể phủ nhận thực lực của Chu Lăng Nhạc, ba đạo ở Tây Bắc, thủ khuất nhất chỉ... Quân nhân Bắc Sơn chúng ta mặc dù có mấy vạn người, nhưng phần lớn không trải qua huấn luyện tân binh, hơn nữa trang thiết bị cũng kém xa quân nhân Thiên Sơn. Đến như Sở Hoan bên kia, mặc dù quân nhân Bình Tây trong tay hắn, hắn cũng đang xây dựng thêm cấm vệ quân. Thế nhưng vấn đề lớn nhất chính là thiếu thuế ruộng, hậu cần đồ quân theo không kịp cũng chưa nói tới mạnh bao nhiêu. Thời điểm này nếu như vạch mặt Chu Lăng Nhạc, căn bản không có lợi đối với chúng ta.
Tiếu phu nhân mị nhãn một vòng, hiểu ra vấn đề gì đó, nhẹ giọng hỏi:
- Lão gia, người là chuẩn bị tương kế tựu kế mê hoặc Chu Lăng Nhạc?
Tiếu Hoán Chương cầm chặt tay Tiếu phu nhân nói khẽ:
- Phu nhân ý kiến hay, ta mặc dù biết cái chết của Tĩnh Khiêm. Chu Lăng Nhạc không tránh khỏi liên quan, nhưng mà... Vào lúc này, lại không thể vạch mặt Chu Lăng Nhạc, nhưng mối thù giết con không thể không báo.
Hắn chậm rãi đứng dậy nói, đi đến sau linh đường thấy thi thể trên giường che vải trắng thân thể nhẹ run, hai cánh tay một tay run rẩy vịn lấy Tiếu phu nhân đứng bên, Tiếu Hằng và La Định Tây một trái một phải đi theo.
- Tiếu Hằng, đợi đến sau khi làm xong tang sự của Tĩnh Khiêm ngươi đi Thiên Sơn một chuyến.
Tiếu Hoán Chương nói khẽ:
- Nói với Chu Lăng Nhạc, Sở Hoan phái người giết con trai của ta, ta với Sở Hoan không đội trời chung, cần phải nhanh chóng nói cho hắn biết. Nếu hắn muốn đoạt được Tây Quan, quân nhân Bắc Sơn ta nguyện nghe theo hiệu lệnh của hắn. Đánh bại Tây Quan bản đốc chỉ cần cái đầu của Sở Hoan, đất đai và thành trì của Tây Quan một tấc bản đốc cũng không cần.
Khóe mắt Tiếu Hằng run rẩy nhẹ giọng hỏi:
- Thúc phụ, chúng ta... chúng ta thật sự phải đánh Tây Quan sao?
Tiếu Hoán Chương lườm Tiếu Hằng một cái, bình tĩnh nói:
- Ngươi chỉ cần đem ý này của ta truyền cho Chu Lăng Nhạc, ngươi muốn Chu Lăng Nhạc tin tưởng bản đốc phải lấy đầu Sở Hoan xuống.
Dừng một chút lại cười lạnh nói:
- Chu Lăng Nhạc sẽ không kiềm chế quá lâu, Sở Hoan đồng thời thi hành mệnh lệnh ở Tây Quan. Hắn một mặt khẩn điền canh, một mặt tăng cường luyện binh. Đây là thứ Chu Lăng Nhạc không muốn thấy nhất. Chờ mỗi ngày một nhiều thực lực của Sở Hoan sẽ tăng lên một phần. Chu Lăng Nhạc sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cũng là bởi vì không nắm được tâm tư của bản đốc. Lần này, bản đốc muốn để cho hắn yên tâm, cho hắn tin tưởng quân tướng Bắc Sơn toàn lực giúp đỡ hắn. Như vậy không bao lâu, bất luận hắn tìm cớ gì đều sẽ xuất binh Tây Quan.
Đột nhiên trong đầu Tiếu Hằng thoáng hiện linh quang, hiểu được thấp giọng nói:
- Thúc phụ nói là, chúng ta cố ý giả bộ như mắc bẫy, để Chu Lăng Nhạc cho rằng chúng ta và Tây Quan không đội trời chung, từ đó để hắn yên tâm đánh Tây Quan.
- Chu Lăng Nhạc sẽ không dễ dàng xuất binh, hơn nữa nói nhiều không có hành động thực tế hắn sẽ không dễ dàng động thủ.
Tiếu Hoán Chương nheo mắt lại:
- Cho nên chúng ta phải ra vẻ mình và Tây Quan không đội trời chung, vì thế khi thời gian tới, chúng ta có thể xuất binh đi đánh Tây quan giáp châu. Chỉ cần chúng ta thật sự xuất binh đánh, Chu Lăng Nhạc sẽ yên tâm, quân nhân Thiên Sơn của hắn tất nhiên cũng sẽ dốc toàn bộ lực lượng. Mục đích của bản đốc chính là muốn quân nhân Thiên Sơn của hắn xuất Thiên Sơn...!
La Định Tây lúc này cuối cùng cũng hiểu ra:
- Giả bộ như thủy hỏa bất dung với Tây Quan, thậm chí xuất thủ trước. Chu Lăng Nhạc thấy chúng ta thật sự đánh Tây Quan chỉ vì Tiếu đốc muốn báo thù vì nhị công tử. Hắn kiêng kỵ với Sở Hoan đã lâu, đã sớm nghĩ đoạt được Tây Quan, đến lúc đó tất nhiên sẽ xuất binh theo đường Bắc, muốn hai đường tiến quân đến Tây Quan... Chỉ cần quân đội của hắn ra khỏi Thiên Sơn, bên trong Thiên Sơn sẽ trống không...!
Trong mắt hiện ra thần thái:
- Tiêu đốc mưu tính sâu xa, ti chức biết phải làm như thế nào rồi.
- Ngoài triệu tập 3000 cấm vệ quân ra hướng biên giới ra, đến lúc đó, 5000 binh mã đóng ở thành Ngọc Điền rút sạch một nửa điều tới Thanh Châu, làm ra tư thái tiếp viên nam tuyến.
Tiếu Hoán Chương cười lạnh nói:
- Quân giữ thành Ngọc Điền bỏ chạy, Chu Lăng Nhạc càng tin tưởng chúng ta muốn buông tay bác liễu với Tây Quan.
Tiếu Hằng lập tức nói:
- Thúc phụ, ý của người, cháu hiểu rồi. Đợi khi tang sự của nhị huynh xong, cháu lập tức lên đường đến Thiên Sơn gặp mặt Chu Lăng Nhạc trước, đem ý của thúc phụ truyền đạt lại cho Chu Lăng Nhạc.
Tiếu Hoán Chương gật đầu, hướng La Định Tây nói:
- Định Tây đã muộn rồi, ngươi cũng đã mệt mỏi một ngày rồi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi. Tiếp theo còn rất nhiều chuyện phải làm.
Sau khi La Định Tây lui xuống, Tiếu Hoán Chương mới nhìn Tiếu Hằng nói:
- Hằng nhi, ta hỏi con nếu cái chết của Tĩnh Khiêm thật sự có liên quan đến Tĩnh Sanh, con thấy ta nên làm thế nào?
Tiếu Hằng trên mặt hơi biến sắc nói:
- Thúc phụ, kẻ hại chết nhị huynh không phải Chu Lăng Nhạc sao? Chuyện này...chuyện này có liên quan gì đến đại huynh?
- Ta cũng nghĩ chuyện này không có liên quan đến Tĩnh Sanh.
Khóe mắt Tiếu Hoán Chương run run:
- Thế nhưng... việc trên đời phần lớn không theo ý người, Chu Lăng Nhạc một thân một mình không thể làm nên chuyện như vậy, lúc trước ta đã nói qua hắn nhất định có nội ứng trong đó. Mà nội ứng đó, có lẽ thật sự là Tĩnh Sanh.
- Tiếu đốc, ý của ngài nói là nhị công tử bị hại vẫn là có liên quan đến Chu Lăng Nhạc?
Y lại cau mày nói:
- Thế nhưng đúng như Tiếu đại nhân nói, nếu thật là Chu Lăng Nhạc phái người mai phục, tại sao lại dùng mũi tên Tuyết Mộc?
- Chu Lăng Nhạc gian xảo đa đoan. Chiêu thức ấy gọi là thật thật hư hư, hư dùng thực tới thực dùng hư.
Tiếu Hoán Chương lập luận sắc sảo nói:
- Các ngươi đoán không sai, vụn gỗ mũi tên trên vết thương đúng là có người cố ý lưu lại. Hơn nữa, bọn chúng cũng nhất định khẳng định, chúng ta nhất định sẽ tìm được vụn gỗ, hơn nữa cũng chắc chắn chúng ta sẽ điều tra ra rằng mũi tên bắn chết bọn thị vệ đúng là mũi tên Tuyết Mộc.
Mấy người đều không dám nói lời nào, yên lặng nghe Tiếu Hoán Chương nói.
- Như Tiếu Hằng nói, chúng ta điều tra ra đối phương sử dụng mũi tên Tuyết Mộc. Điều thứ nhất hoài nghi nhất định chính là Chu Lăng Nhạc, Chu Lăng Nhạc cũng nhất định đoán được điểm này. Nhưng bọn hắn vì sao lại muốn như vậy?
Thần sắc Tiếu Hoán Chương tối tăm phiền muộn:
- Đạo lý rất đơn giản, bởi vì Chu Lăng Nhạc đoán được chứng cứ rõ ràng như vậy chúng ta ngược lại sẽ không hoài nghi cho hắn. Suy luận theo lẽ thường, nếu đúng là Chu Lăng Nhạc phái người ra tất nhiên sẽ không sử dụng mũi tên Tuyết Mộc. Nhưng hắn hết lần này đến lần khác dùng mũi tên Tuyết Mộc, để cho chúng ta hoài nghi hắn bởi vì hắn biết rõ chúng ta sẽ không tin sự tình đơn giản như vậy.
Nhìn về phía Tiếu Hằng nói:
- Có vẻ Tiếu Hằng mới nói chính là bởi vì sự tồn tại của mũi tên Tuyết Mộc, các ngươi ngược lại cảm thấy không phải Chu Lăng Nhạc gây nên. Mà một chiêu này của Chu Lăng Nhạc đúng là chiêu hư hư thật thật làm cho các ngươi đi sai đường để hắn tránh khỏi hiềm nghi.
Mấy người nhìn nhau đều bừng tỉnh.
Tiếu Hằng hổ thẹn nói:
- Thúc phụ cơ trí, nếu không phải thúc phụ, chúng ta tất nhiên sẽ không nghĩ rằng Chu Lăng Nhạc phái người hạ thủ... Thế nhưng thúc phụ vừa nói như vậy Chu Lăng Nhạc quả nhiên là gian trá đa đoan. Hắn cố ý để lại đầu mối, chính là vì để cho chúng ta cảm thấy sự tình không đơn giản, do đó sẽ hoài nghi cho Sở Hoan. Sau đó hắn đã hại nhị công tử, khiến cho thành Ngọc Điền không có người trấn thủ, lại có thể để chúng ta đem đầu mối này nhằm vào Tây Quan, ngồi trên núi nhìn hổ đấu đá.
Tiếu Hoán Chương thâm trầm nói:
- So với Sở Hoan, Chu Lăng Nhạc càng muốn thấy Bắc Sơn và Tây Quan thủy hỏa bất dung. Dã tâm của Chu Lăng Nhạc bừng bừng, một lòng muốn làm Tây Bắc Vương. Trước khi Sở Hoan đi đến Tây Bắc, hắn vẫn gây bức bách đối với Bắc Sơn ta. Một kình địch như Sở Hoan xuất hiện, đối với dã tâm xưng bá Tây Bắc của hắn là đả kích. Hắn biết rõ Bắc Sơn chúng ta và Tây Quan liên thủ, dã tâm mưu đồ Tây Bắc của hắn sẽ không thành, cho nên...!
Gã không nói tiếp, nhưng đôi mắt đã biến thành âm trầm đáng sợ.
La Định Tây nhìn Tiếu Hoán Chương với sắc mặt kính nể. Nếu như không phải Tiếu Hoán Chương, tất nhiên sẽ hiểu lầm là Tây Quan Sở Hoan gây nên. Đến lúc đó Bắc Sơn và Tây Quan thủy hỏa bất dung, hạc bạng tương tranh ở giữa quỷ kế của Chu Lăng Nhạc.
- Tần chủ sự, ngươi vất vả rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.
Tiếu Hoán Chương phất phất tay, Tần Lăng cáo lui đi xuống. Tiếu Hằng thấy Tần Lăng rời đi lập tức nắm quyền nói:
- Thúc phụ, Chu Lăng Nhạc hại chết nhị huynh, thù này không đội trời chung, chính là liều thượng chết cũng phải tìm hắn đền mạng. Cháu khẩn cầu thúc phụ hạ lệnh xuất binh Thiên Sơn... Cháu nguyện ý đi trước đến Tây Quan, thuyết phục Sở Hoan liên thủ xuất binh.
La Định Tây cũng mặt lạnh nói:
- Tiếu đốc, thù của nhị công tử không thể không báo. Chu Lăng Nhạc lòng lang dạ thú chính là quốc tặc. Tiếu đại nhân nói đúng lắm, chúng ta lập tức phải đến Tây Quan trước liên lạc với Sở Hoan hai đường xuất binh thảo phạt Chu Lăng Nhạc. Sở Hoan và Chu Lăng Nhạc thủy hỏa bất dung, Sở Hoan cũng vẫn muốn liên thủ cùng Bắc Sơn chúng ta đối phó với Chu Lăng Nhạc. Thời điểm này, chúng ta phái người đi trước Sở Hoan ắt sẽ vui mừng.
Tiếu Hoán Chương lắc đầu nói:
- Vấn đề này nếu chủ động, ngược lại sẽ bị Sở Hoan chiếm thế chủ động.
Như có điều suy nghĩ, bên trong linh đường hoàn toàn yên lặng, một lát sau Tiếu Hoán Chương cuối cùng cũng thâm trầm nói:
- Định Tây, ngày mai ngươi bắt đầu điều chỉnh quân chuẩn bị chiến đấu. Ba ngày sau suất lĩnh 3000 cấm vệ quân, tập trung tới biên giới giữa Bắc Sơn và Tây Quan.
La Định Tây khẽ giật mình, Tiếu Hằng và Tiếu phu nhân càng là vẻ mặt ngạc nhiên như nghe lầm, La Định Tây không nhịn được hỏi:
- Tiếu đốc, ngài để cho ta lãnh binh đến Ngọc Điền trước sao?
Hắn chỉ cảm thấy Tiếu Hoán Chương có thể đang đau khổ, thần trí có chút không rõ ràng, nói sai.
- Tập trung binh ở biên giới Tây Quan... Đừng cho rằng bản đốc hồ đồ rồi.
Tiếu Hoán Chương thần sắc âm lãnh:
- Ở biên giới Tây Quan, điều động lương thảo, sửa chữa thành trì vững chắc, nhất định phải làm cho người ta cảm thấy thế cục khẩn trương của Bắc Sơn và Tây Quan. Thậm chí phải làm cho người ta cảm thấy quân nhân Bắc Sơn ta lúc nào cũng muốn tấn công vào Tây quan.
La Định Tây và Tiếu Hằng giống như hai tên hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không tới đầu, chỉ thấy mệnh lệnh này của Tiếu Hoán Chương có chút siêu việt lạ thường.
Lúc trước Tiếu Hoán Chương còn luôn miệng nói kẻ hiềm nghi lớn nhất giết chết Tiếu Tĩnh Khiêm là Thiên Sơn Chu Lăng Nhạc. Nhưng bây giờ hạ lệnh lại là binh chỉ Sở Hoan của Tây Quan, điều này làm cho vẻ mặt của hai người vô cùng nghi hoặc.
Nhìn thấy vẻ mặt hồ đồ của Tiếu Hằng và La Định Tây, Tiếu Hoán Chương cười lạnh một tiếng hỏi:
- Các ngươi cảm thấy, hiện tại thế lực của Bắc Sơn và Tây Quan cho dù liên hợp lại có thể địch nổi Chu Lăng Nhạc hay không?
La Định Tây do dự một chút cuối cùng nói:
- Tiếu đốc, thứ lỗi cho tỳ chức nói thẳng, hai đạo liên thủ cùng chống lại Thiên Sơn nếu như là cố thủ ngược lại có thể giữ vững. Nhưng muốn tấn công Thiên Sơn, chỉ sợ không phải là đối thủ của Chu Lăng Nhạc. Chu Lăng Nhạc có gần vạn Hắc Phong kỵ, binh mã dưới tướng đã mấy vạn, quan trọng hơn là trang bị của bọn chúng chính là toàn bộ những gì tốt đẹp nhất của Tây Bắc. Hơn nữa, thủ hạ của Chu Lăng Nhạc phần đông chính là mãnh tướng, thêm vào cảnh trong Sa Châu hiểm yếu không ít cửa khẩu. Trong tay bọn chúng thuế ruộng dồi dào, chúng ta đánh vào Thiên Sơn chỉ sợ lành ít dữ nhiều.
- Không sai.
Tiếu Hoán Chương gật đầu nói:
- Không thể phủ nhận thực lực của Chu Lăng Nhạc, ba đạo ở Tây Bắc, thủ khuất nhất chỉ... Quân nhân Bắc Sơn chúng ta mặc dù có mấy vạn người, nhưng phần lớn không trải qua huấn luyện tân binh, hơn nữa trang thiết bị cũng kém xa quân nhân Thiên Sơn. Đến như Sở Hoan bên kia, mặc dù quân nhân Bình Tây trong tay hắn, hắn cũng đang xây dựng thêm cấm vệ quân. Thế nhưng vấn đề lớn nhất chính là thiếu thuế ruộng, hậu cần đồ quân theo không kịp cũng chưa nói tới mạnh bao nhiêu. Thời điểm này nếu như vạch mặt Chu Lăng Nhạc, căn bản không có lợi đối với chúng ta.
Tiếu phu nhân mị nhãn một vòng, hiểu ra vấn đề gì đó, nhẹ giọng hỏi:
- Lão gia, người là chuẩn bị tương kế tựu kế mê hoặc Chu Lăng Nhạc?
Tiếu Hoán Chương cầm chặt tay Tiếu phu nhân nói khẽ:
- Phu nhân ý kiến hay, ta mặc dù biết cái chết của Tĩnh Khiêm. Chu Lăng Nhạc không tránh khỏi liên quan, nhưng mà... Vào lúc này, lại không thể vạch mặt Chu Lăng Nhạc, nhưng mối thù giết con không thể không báo.
Hắn chậm rãi đứng dậy nói, đi đến sau linh đường thấy thi thể trên giường che vải trắng thân thể nhẹ run, hai cánh tay một tay run rẩy vịn lấy Tiếu phu nhân đứng bên, Tiếu Hằng và La Định Tây một trái một phải đi theo.
- Tiếu Hằng, đợi đến sau khi làm xong tang sự của Tĩnh Khiêm ngươi đi Thiên Sơn một chuyến.
Tiếu Hoán Chương nói khẽ:
- Nói với Chu Lăng Nhạc, Sở Hoan phái người giết con trai của ta, ta với Sở Hoan không đội trời chung, cần phải nhanh chóng nói cho hắn biết. Nếu hắn muốn đoạt được Tây Quan, quân nhân Bắc Sơn ta nguyện nghe theo hiệu lệnh của hắn. Đánh bại Tây Quan bản đốc chỉ cần cái đầu của Sở Hoan, đất đai và thành trì của Tây Quan một tấc bản đốc cũng không cần.
Khóe mắt Tiếu Hằng run rẩy nhẹ giọng hỏi:
- Thúc phụ, chúng ta... chúng ta thật sự phải đánh Tây Quan sao?
Tiếu Hoán Chương lườm Tiếu Hằng một cái, bình tĩnh nói:
- Ngươi chỉ cần đem ý này của ta truyền cho Chu Lăng Nhạc, ngươi muốn Chu Lăng Nhạc tin tưởng bản đốc phải lấy đầu Sở Hoan xuống.
Dừng một chút lại cười lạnh nói:
- Chu Lăng Nhạc sẽ không kiềm chế quá lâu, Sở Hoan đồng thời thi hành mệnh lệnh ở Tây Quan. Hắn một mặt khẩn điền canh, một mặt tăng cường luyện binh. Đây là thứ Chu Lăng Nhạc không muốn thấy nhất. Chờ mỗi ngày một nhiều thực lực của Sở Hoan sẽ tăng lên một phần. Chu Lăng Nhạc sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cũng là bởi vì không nắm được tâm tư của bản đốc. Lần này, bản đốc muốn để cho hắn yên tâm, cho hắn tin tưởng quân tướng Bắc Sơn toàn lực giúp đỡ hắn. Như vậy không bao lâu, bất luận hắn tìm cớ gì đều sẽ xuất binh Tây Quan.
Đột nhiên trong đầu Tiếu Hằng thoáng hiện linh quang, hiểu được thấp giọng nói:
- Thúc phụ nói là, chúng ta cố ý giả bộ như mắc bẫy, để Chu Lăng Nhạc cho rằng chúng ta và Tây Quan không đội trời chung, từ đó để hắn yên tâm đánh Tây Quan.
- Chu Lăng Nhạc sẽ không dễ dàng xuất binh, hơn nữa nói nhiều không có hành động thực tế hắn sẽ không dễ dàng động thủ.
Tiếu Hoán Chương nheo mắt lại:
- Cho nên chúng ta phải ra vẻ mình và Tây Quan không đội trời chung, vì thế khi thời gian tới, chúng ta có thể xuất binh đi đánh Tây quan giáp châu. Chỉ cần chúng ta thật sự xuất binh đánh, Chu Lăng Nhạc sẽ yên tâm, quân nhân Thiên Sơn của hắn tất nhiên cũng sẽ dốc toàn bộ lực lượng. Mục đích của bản đốc chính là muốn quân nhân Thiên Sơn của hắn xuất Thiên Sơn...!
La Định Tây lúc này cuối cùng cũng hiểu ra:
- Giả bộ như thủy hỏa bất dung với Tây Quan, thậm chí xuất thủ trước. Chu Lăng Nhạc thấy chúng ta thật sự đánh Tây Quan chỉ vì Tiếu đốc muốn báo thù vì nhị công tử. Hắn kiêng kỵ với Sở Hoan đã lâu, đã sớm nghĩ đoạt được Tây Quan, đến lúc đó tất nhiên sẽ xuất binh theo đường Bắc, muốn hai đường tiến quân đến Tây Quan... Chỉ cần quân đội của hắn ra khỏi Thiên Sơn, bên trong Thiên Sơn sẽ trống không...!
Trong mắt hiện ra thần thái:
- Tiêu đốc mưu tính sâu xa, ti chức biết phải làm như thế nào rồi.
- Ngoài triệu tập 3000 cấm vệ quân ra hướng biên giới ra, đến lúc đó, 5000 binh mã đóng ở thành Ngọc Điền rút sạch một nửa điều tới Thanh Châu, làm ra tư thái tiếp viên nam tuyến.
Tiếu Hoán Chương cười lạnh nói:
- Quân giữ thành Ngọc Điền bỏ chạy, Chu Lăng Nhạc càng tin tưởng chúng ta muốn buông tay bác liễu với Tây Quan.
Tiếu Hằng lập tức nói:
- Thúc phụ, ý của người, cháu hiểu rồi. Đợi khi tang sự của nhị huynh xong, cháu lập tức lên đường đến Thiên Sơn gặp mặt Chu Lăng Nhạc trước, đem ý của thúc phụ truyền đạt lại cho Chu Lăng Nhạc.
Tiếu Hoán Chương gật đầu, hướng La Định Tây nói:
- Định Tây đã muộn rồi, ngươi cũng đã mệt mỏi một ngày rồi, lui xuống nghỉ ngơi trước đi. Tiếp theo còn rất nhiều chuyện phải làm.
Sau khi La Định Tây lui xuống, Tiếu Hoán Chương mới nhìn Tiếu Hằng nói:
- Hằng nhi, ta hỏi con nếu cái chết của Tĩnh Khiêm thật sự có liên quan đến Tĩnh Sanh, con thấy ta nên làm thế nào?
Tiếu Hằng trên mặt hơi biến sắc nói:
- Thúc phụ, kẻ hại chết nhị huynh không phải Chu Lăng Nhạc sao? Chuyện này...chuyện này có liên quan gì đến đại huynh?
- Ta cũng nghĩ chuyện này không có liên quan đến Tĩnh Sanh.
Khóe mắt Tiếu Hoán Chương run run:
- Thế nhưng... việc trên đời phần lớn không theo ý người, Chu Lăng Nhạc một thân một mình không thể làm nên chuyện như vậy, lúc trước ta đã nói qua hắn nhất định có nội ứng trong đó. Mà nội ứng đó, có lẽ thật sự là Tĩnh Sanh.
/1596
|