Cam Ngọc Kiều ngây ngốc nhìn Sở Hoan, bờ môi khẽ động nhưng không biết phải nói gì.
Sở Hoan dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc trong giây lát rồi nói:
- Mấy vạn quân binh đang ở biên quan, đời sống khổ cực, điều kiện khó khăn. Từ khi lập quốc đến này, quân Tây Bắc đều đóng ở vùng đất đó. Nhạn Môn quan an cư lạc nghiệp, đời sống thái bình ấm no cũng nhờ có những người trấn giữ tại chốn biên cương xa xôi đó. Không sai, với nhiều người, mọi chuyện chỉ đơn thuần là miếng cơm manh áo, nhưng bọn họ thì khác, một bữa cơm với họ cũng không phải là việc gì dễ dàng, hoặc chính họ cũng không nhận ra tầm quan trọng của mình với đế quốc. Ngọc Kiều cô nương, cô ở chốn biên quan, ta biết tính tình cô nóng nảy, không câu nệ tiểu tiết. Chỉ là, ta hy vọng, từ nay về sau, cô có thể kiềm chế bản thân mình một chút. Giống như những gì ta vừa nói, làm việc gì cũng phải nghĩ đến người khác.
Cam Ngọc Kiều nghe Sở Hoan nói, ngoài dự đoán cô không hề phản bác lại mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu như trời xui đất khiến.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Thật ra ta biết, tối nay cô đến đây là vì trong lòng có chuyện khó chịu, muốn tới đây giáo huấn ta một trận. Thế nhưng, cô không biết trước sau, tự tiện hành động, đây không phải việc một người thông minh nên làm.
Hai má Cam Ngọc Kiều nóng lên, cúi đầu, khẽ đáp:
- Ta... ta chưa từng nghĩ đến việc giết người.
- Ta biết!
Sở Hoan vui mừng nói:
- Nếu như cô muốn giết người, không cần nói chuyện khách sáo, với năng lực của cô, có khi người chết trước chính là cô rồi. Ta biết chuyện này không liên quan đến người khác, nhưng cô phải nhớ kỹ, thế gian hiểm ác, lòng người khó đoán. Đương nhiên, ta sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này. Nhưng nếu như là người khác, nếu như có người thực sự muốn làm khó chuyện nay, việc tối nay cô làm đã tạo cho đối phương một sơ hở lớn. Chỉ cần không chú ý chút thôi sẽ gây nên đại họa.
- Ta biết!
Cam Ngọc Kiều khẽ gật đầu:
- Ngài... ngài có tiếp tục so đo việc này hay không?
- Cô đi trước đi.
Sở Hoan lại nằm xuống:
- Về sau đừng hành động theo cảm tính nữa. Ta đã dạy cô rồi, có nhiều chuyện, thương đạo không thể giải quyết được.
Cam Ngọc Kiều do dự hồi lâu rồi hỏi:
- Sở... Sở đại nhân, bọn họ nói, lúc ngài ở cung Tây Lương Thái Dương, ngài đem đao vào cung điện, quân thần Tây Lương cũng không dám nói nửa lời. Chuyện này là thật hay giả vậy?
- Cô muốn nghe việc này sao?
Sở Hoan mỉm cười đáp:
- Việc này là thật. Nhưng quân thần Tây Lương không phải không dám nói, chỉ là bọn họ không muốn làm phức tạp mọi chuyện lên thôi.
Thân thể Cam Ngọc Kiều đụng đụng vào người Sở Hoan. Sau đó, cô lại hỏi:
- Bọn họ còn nói, Tây Lương có một vị nhiếp chính vương, muốn phong ngài làm Bắc viện đại vương của Tây Lương, thế nhưng ngài đã từ chối?
- Cô cũng biết nhiều đấy nhỉ.
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Cô còn biết gì nữa?
Cam Ngọc Kiều bày ra bộ dạng tươi cười trước nay chưa từng có, đắc ý nói:
- Ta còn biết lúc ngài ở An Ấp, ngài đã tìm ra yêu nhân của Thiên Môn đạo, sau đó diệt trừ toàn bộ Thiên Môn đạo. Đúng rồi, là tướng quân gì đó đó?
- Mộc tướng quân!
- Đúng, chính là Mộc tướng quân.
Cam Ngọc Kiều lại vui vẻ:
- Bọn họ nói vị Mộc tướng quân đó ẩn mình rất kỹ, không ngờ lại trúng kế sách của ngài, bị ngài bắt được. Hơn nữa, ngài còn giết chết Mộc tướng quân đó. Bọn họ nói, Mộc tướng quân luyện một thứ võ công rất kỳ quái, toàn thân đều biến thành gỗ, đao thương không tiếp cận nổi. Vậy ngài làm thế nào để giết hắn vậy?
Sở Hoan vui mừng đáp:
- Bọn họ nói hơi quá rồi. Thật ra, ta không phải là người giết chết hắn, hắn bị lửa thiêu chết.
- Chết cháy sao?
Cam Ngọc Kiều khẽ giật mình:
- Nhưng người ta đều nói là ngài giết hắn.
- Biên quan Nhạn Môn cách An Ấp mấy trăm dặm. Những chuyện này truyền tới luôn khác sự thật rất nhiều.
Sở Hoan mỉm cười nói.
Cam Ngọc Kiều “a” một tiếng rồi hỏi:
- Vậy ôn dịch ở Tây quan là do ngài loại bỏ phải không? Bọn họ nói, ngài biết tiên pháp, chế tạo được tiên dược, nhờ thế mới diệt trừ được ôn dịch.
Sở Hoan cười đáp:
- Vậy cô nhìn ta trông có giống thần tiên hay không?
Cam Ngọc Kiều lắc đầu đáp:
- Không giống!
- Vậy là không phải rồi.
Sở Hoan đáp:
- Nào có tiên pháp gì chứ, chẳng qua là tìm được nguyên nhân xảy ra ôn dịch rồi nghiên cứu tìm ra thuốc mà thôi. Hơn nữa, giải dược cũng không phải do ta làm ra mà do Hạnh Lâm cao nhân bào chế ra.
Hắn giơ tay, sờ lên trán, trong lòng tự nhủ, vì sao mình lại nói chuyện với con hổ cái này nhỉ. Nửa đêm nửa hôm, cô nam quả nữ, Sở Hoan cũng không tiện để Cam Ngọc Kiều ở đây lâu, hắn khẽ nói:
- Ngọc Kiều cô nương, trời tối rồi, cô về nghĩ thật kỹ những chuyện đã xảy ra hôm nay đi. Về sau không nên tiếp tục hồ đồ như vậy nữa.
Cam Ngọc Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô từ trên giường đi xuống, bước vài bước về phía cửa sổ, dừng chân, quay đầu lại, không yên lòng hỏi:
- Sở... Sở đại nhân, chuyện tối nay?
- Trời biết, đất biết, cô biết, ta biết.
Sở Hoan khó hiểu cười:
- Coi như đây là bí mật giữa ta và cô, tuyệt đối không truyền ra ngoài. Cô thấy được chứ?
Cam Ngọc Kiều nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ nói:
- Ngài nói lời giữ lời chứ?
- Phải xem biểu hiện sau này của cô đã.
Sở Hoan đáp:
- Nếu như cô còn muốn tìm ta báo thù, nếu như ta tức giận, có khi không cẩn thận lại lộ ra mọi chuyện đấy.
- Sẽ không có chuyện đó đâu.
Cam Ngọc Kiều thấy Sở Hoan rộng lượng như vậy, cảm giác chán ghét Sở Hoan dần dần biến mất. Lúc này, cô lại thấy Sở Hoan rất thuận mắt:
- Sở đại nhân, ngài cũng biết dùng đao phải không?
- Vì sao cô nương lại hỏi vậy?
- Ta muốn biết ngài và ca ca của ta, đao pháp của ai lợi hại hơn?
Sở Hoan cười đáp:
- Đao pháp của lệnh huynh được rèn luyện từ sa trường đao thật thương thật, vừa thực dụng vừa mạnh mẽ. Những động tác võ thuật đẹp mắt có thể không bằng Cam tướng quân.
Cam Ngọc Kiều suy nghĩ hồi lâu, không nói thêm lời nào rồi lộn ra khỏi cửa sổ.
Thấy Cam Ngọc Kiều rời đi, Sở Hoan mới thở dài nhẹ nhõm. Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thấy thân ảnh của Cam Ngọc Kiều biến mất trong màn đêm, hắn mới đóng cửa sổ lại.
Ngày hôm sau, Sở Hoan cũng không ở lại Thiên Cô bảo. Mục đích của chuyến đi này hắn đã đạt được. Sau khi giao muối cho Cam Hầu, hắn liền lên đường đến Nhạn Môn quan.
Khoảng cách đến Nhạn Môn quan không dài, cũng chỉ có 3 ngày đường mà thôi. Cam Hầu tiễn Sở Hoan 10 dặm, Sở Hoan thống lĩnh đội quân bôn ba trên đường, ngoài Nhạn Môn quan, hắn còn muốn dò xét trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại đã sớm được khởi công, lúc này đã hoàn thành hơn phân nửa. Toàn bộ trung tâm Phương Viên dài hơn 10 dặm, ngoài các cửa hàng buôn bán còn xây dựng khách điếm nghỉ ngơi.
Đám thương nhân ở Tây quan đạo rất hứng thú với việc thành lập trung tâm thương mại. Hơn nữa, khoản tiền bỏ ra xây dựng trung tâm thương mại, phần lớn đều do đám thương nhân tự động hiến tặng.
Thi công trung tâm thương mại cũng không phải là một công trình nhỏ.
Vì thế, bên phía xây dựng đã phải chuẩn bị không ít nhân lực, đã thế còn điều động cả ngàn người. Bất luận là kiến trúc xây dựng hay tiền công ăn uống đều phải chi một số tiền không nhỏ. Kho bạc của Tây Quan đạo yếu kém, hơn nữa số bạc không nhiều, còn có nhiều nơi cần dùng đến. Vì thế Sở Hoan đã nghĩ đến việc nhờ sự giúp đỡ của thương nhân để xây dựng nơi này.
Do đó, Sở Hoan ra lệnh, với những thương nhân trợ giúp xây dựng trung tâm thương mại, đợi đến khi công trình hoàn thành, bọn họ sẽ nhận được một số đặc quyền nhất định, ví dụ như: giảm bớt thuế...
Một số thương nhân không thèm quan tâm đến khoản miễn giảm thuế cỏn con. Bọn họ báo cáo với Sở Hoan cho phép bọn họ kinh doanh một số cửa hàng phụ trợ ở trung tâm thương mại, như khách điếm, quán ăn... Đến lúc đó, thương nhân hai nước qua lại tấp nập, nơi đây sẽ trở thành khu vực tập trung lưu lượng người cực lớn, việc kinh doanh khách điếm, quán ăn cũng sẽ rất phát đạt. Có thể tới trung tâm thương mại đều là những kẻ lắm tiền, cho dù giá cả đắt đỏ đến mấy cũng không lo không có khách.
Sở Hoan vui vẻ chấp thuận. Xây dựng trung tâm thương mại không chỉ để mua bán hàng hóa, một số cửa hàng phụ trợ tất nhiên không thể không có.
Không thể không nói, người bên phía xây dựng vẫn rất cẩn thận với công trình này. Trước khi khởi công, bọn họ đã thiết kế một bản vẽ.
Bản vẽ do Sở Hoan tự mình xét duyệt. Sau khi bản vẽ được phê chuẩn, bọn họ mới tiến hành thiết kế. Sau khi tới thăm quan trung tâm thương mại, chứng kiến cách sắp xếp ở đây, Sở Hoan mới thấy hắn đã phê duyệt một bản thảo độc nhất vô nhị.
Khách sạn, tiệm cơm, cửa hàng, nhà kho... bố cục vô cùng hợp lý, ngay ngắn.
Sau khi kiểm tra công trình, Sở Hoan mới cảm thấy yên tâm. Hắn cũng không ở lại trung tâm thương mại mà chỉ nghỉ ngơi 1 ngày rồi lại lên đường quay về Sóc Tuyền.
Đợi đến khi hắn lại đi qua Thiên Cô lâu, Cam Hầu và Cam Ngọc Kiều đã dời đi. Ở Thiên Cô lâu nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, hắn lại tiếp tục lên đường. Trên đường đi không để ý đến thời gian, lần trước tới Nhạn Môn quan, ven đường kiểm tra việc thực thi quân điền lệnh, nên hơn nửa tháng mới tới. Lần này trở về, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, chưa đến bốn ngày, bọn họ đã ở trong địa phận Việt Châu.
Ngày đi vào địa phận Việt Châu, bọn họ đã đón trận tuyết rơi đầu tiên trong mùa đông năm ấy. Mùa tuyết ở Tây Bắc sớm hơn ở Quan nội, tuyết rơi như lông ngỗng, bay phấp phới đầy trời.
Một ngày này, do thám phía trước bỗng phi ngựa tới bẩm báo:
- Đại nhân, phía trước có một đám người chặn đường, bọn họ nói muốn kêu oan với đại nhân.
Sở Hoan nhíu mày, Kỳ Hoành cũng đã phân phó mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Đoàn người chưa đi được bao lâu, phía trước quả nhiên xuất hiện một đám người đông nghịt. Sở Hoan tưởng rằng người tới kêu oan đều là dân thường. Thế nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra, đám người chắn trên con đường lớn đều là phú hào giàu có, mặc quần áo lụa là gấm vóc.
Kỳ Hoành thúc ngựa đi tới, trầm giọng quát:
- Các ngươi là ai? Tổng đốc đại nhân ở đây, còn không mau tránh đường!
Một đám người thấy thế nhao nhao quỳ xuống, đồng thanh gào thét:
- Oan uổng quá!
Còn có người hét lớn:
- Xin tổng đốc đại nhân làm chủ cho!
Sở Hoan nghi hoặc, thúc ngựa đi lên trước, cũng không hề xuống ngựa.
Hắn từ trên cao nhìn xuống nhóm người phía dưới, trầm giọng hỏi:
- Bản đốc chính là Sở Hoan, các ngươi tới đây kêu oan, có điểm gì oan khuất cứ nói.
Hắn giơ tay lên nói:
- Các ngươi đứng lên trước đã.
Mọi người lại nhao nhao đứng dậy. Một người tầm hơn 60 lúc mọi người đang túm tụm bước lên trước tiên. Ông ta tuổi già sức yếu, chắp tay nói:
- Tổng đốc đại nhân, chúng ta oan quá, muốn bẩm báo mọi chuyện với Tổng đốc đại nhân.
Sở Hoan nhìn chằm chằm ông già đó, hỏi:
- Mùa đông giá rét, các ngươi tụ tập ở đây kêu oan, chắc hẳn oan khuất không nhỏ. Có điểm gì oan khuất cứ nói ra. Nếu như thật sự bị oan, bản đốc nhất định sẽ làm chủ cho các ngươi.
- Tổng đốc đại nhân, chúng ta muốn kiện chủ sự bộ hộ Ngụy Vô Kỵ.
Ông ta đau đớn nói:
- Ngụy Vô Kỵ ngang ngược bá đạo, gã muốn đẩy chúng ta vào đường chết. Mong Tổng đốc đại nhân làm chủ cho chúng ta.
Sở Hoan dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc trong giây lát rồi nói:
- Mấy vạn quân binh đang ở biên quan, đời sống khổ cực, điều kiện khó khăn. Từ khi lập quốc đến này, quân Tây Bắc đều đóng ở vùng đất đó. Nhạn Môn quan an cư lạc nghiệp, đời sống thái bình ấm no cũng nhờ có những người trấn giữ tại chốn biên cương xa xôi đó. Không sai, với nhiều người, mọi chuyện chỉ đơn thuần là miếng cơm manh áo, nhưng bọn họ thì khác, một bữa cơm với họ cũng không phải là việc gì dễ dàng, hoặc chính họ cũng không nhận ra tầm quan trọng của mình với đế quốc. Ngọc Kiều cô nương, cô ở chốn biên quan, ta biết tính tình cô nóng nảy, không câu nệ tiểu tiết. Chỉ là, ta hy vọng, từ nay về sau, cô có thể kiềm chế bản thân mình một chút. Giống như những gì ta vừa nói, làm việc gì cũng phải nghĩ đến người khác.
Cam Ngọc Kiều nghe Sở Hoan nói, ngoài dự đoán cô không hề phản bác lại mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu như trời xui đất khiến.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Thật ra ta biết, tối nay cô đến đây là vì trong lòng có chuyện khó chịu, muốn tới đây giáo huấn ta một trận. Thế nhưng, cô không biết trước sau, tự tiện hành động, đây không phải việc một người thông minh nên làm.
Hai má Cam Ngọc Kiều nóng lên, cúi đầu, khẽ đáp:
- Ta... ta chưa từng nghĩ đến việc giết người.
- Ta biết!
Sở Hoan vui mừng nói:
- Nếu như cô muốn giết người, không cần nói chuyện khách sáo, với năng lực của cô, có khi người chết trước chính là cô rồi. Ta biết chuyện này không liên quan đến người khác, nhưng cô phải nhớ kỹ, thế gian hiểm ác, lòng người khó đoán. Đương nhiên, ta sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này. Nhưng nếu như là người khác, nếu như có người thực sự muốn làm khó chuyện nay, việc tối nay cô làm đã tạo cho đối phương một sơ hở lớn. Chỉ cần không chú ý chút thôi sẽ gây nên đại họa.
- Ta biết!
Cam Ngọc Kiều khẽ gật đầu:
- Ngài... ngài có tiếp tục so đo việc này hay không?
- Cô đi trước đi.
Sở Hoan lại nằm xuống:
- Về sau đừng hành động theo cảm tính nữa. Ta đã dạy cô rồi, có nhiều chuyện, thương đạo không thể giải quyết được.
Cam Ngọc Kiều do dự hồi lâu rồi hỏi:
- Sở... Sở đại nhân, bọn họ nói, lúc ngài ở cung Tây Lương Thái Dương, ngài đem đao vào cung điện, quân thần Tây Lương cũng không dám nói nửa lời. Chuyện này là thật hay giả vậy?
- Cô muốn nghe việc này sao?
Sở Hoan mỉm cười đáp:
- Việc này là thật. Nhưng quân thần Tây Lương không phải không dám nói, chỉ là bọn họ không muốn làm phức tạp mọi chuyện lên thôi.
Thân thể Cam Ngọc Kiều đụng đụng vào người Sở Hoan. Sau đó, cô lại hỏi:
- Bọn họ còn nói, Tây Lương có một vị nhiếp chính vương, muốn phong ngài làm Bắc viện đại vương của Tây Lương, thế nhưng ngài đã từ chối?
- Cô cũng biết nhiều đấy nhỉ.
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Cô còn biết gì nữa?
Cam Ngọc Kiều bày ra bộ dạng tươi cười trước nay chưa từng có, đắc ý nói:
- Ta còn biết lúc ngài ở An Ấp, ngài đã tìm ra yêu nhân của Thiên Môn đạo, sau đó diệt trừ toàn bộ Thiên Môn đạo. Đúng rồi, là tướng quân gì đó đó?
- Mộc tướng quân!
- Đúng, chính là Mộc tướng quân.
Cam Ngọc Kiều lại vui vẻ:
- Bọn họ nói vị Mộc tướng quân đó ẩn mình rất kỹ, không ngờ lại trúng kế sách của ngài, bị ngài bắt được. Hơn nữa, ngài còn giết chết Mộc tướng quân đó. Bọn họ nói, Mộc tướng quân luyện một thứ võ công rất kỳ quái, toàn thân đều biến thành gỗ, đao thương không tiếp cận nổi. Vậy ngài làm thế nào để giết hắn vậy?
Sở Hoan vui mừng đáp:
- Bọn họ nói hơi quá rồi. Thật ra, ta không phải là người giết chết hắn, hắn bị lửa thiêu chết.
- Chết cháy sao?
Cam Ngọc Kiều khẽ giật mình:
- Nhưng người ta đều nói là ngài giết hắn.
- Biên quan Nhạn Môn cách An Ấp mấy trăm dặm. Những chuyện này truyền tới luôn khác sự thật rất nhiều.
Sở Hoan mỉm cười nói.
Cam Ngọc Kiều “a” một tiếng rồi hỏi:
- Vậy ôn dịch ở Tây quan là do ngài loại bỏ phải không? Bọn họ nói, ngài biết tiên pháp, chế tạo được tiên dược, nhờ thế mới diệt trừ được ôn dịch.
Sở Hoan cười đáp:
- Vậy cô nhìn ta trông có giống thần tiên hay không?
Cam Ngọc Kiều lắc đầu đáp:
- Không giống!
- Vậy là không phải rồi.
Sở Hoan đáp:
- Nào có tiên pháp gì chứ, chẳng qua là tìm được nguyên nhân xảy ra ôn dịch rồi nghiên cứu tìm ra thuốc mà thôi. Hơn nữa, giải dược cũng không phải do ta làm ra mà do Hạnh Lâm cao nhân bào chế ra.
Hắn giơ tay, sờ lên trán, trong lòng tự nhủ, vì sao mình lại nói chuyện với con hổ cái này nhỉ. Nửa đêm nửa hôm, cô nam quả nữ, Sở Hoan cũng không tiện để Cam Ngọc Kiều ở đây lâu, hắn khẽ nói:
- Ngọc Kiều cô nương, trời tối rồi, cô về nghĩ thật kỹ những chuyện đã xảy ra hôm nay đi. Về sau không nên tiếp tục hồ đồ như vậy nữa.
Cam Ngọc Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô từ trên giường đi xuống, bước vài bước về phía cửa sổ, dừng chân, quay đầu lại, không yên lòng hỏi:
- Sở... Sở đại nhân, chuyện tối nay?
- Trời biết, đất biết, cô biết, ta biết.
Sở Hoan khó hiểu cười:
- Coi như đây là bí mật giữa ta và cô, tuyệt đối không truyền ra ngoài. Cô thấy được chứ?
Cam Ngọc Kiều nhẹ nhàng thở ra, vui vẻ nói:
- Ngài nói lời giữ lời chứ?
- Phải xem biểu hiện sau này của cô đã.
Sở Hoan đáp:
- Nếu như cô còn muốn tìm ta báo thù, nếu như ta tức giận, có khi không cẩn thận lại lộ ra mọi chuyện đấy.
- Sẽ không có chuyện đó đâu.
Cam Ngọc Kiều thấy Sở Hoan rộng lượng như vậy, cảm giác chán ghét Sở Hoan dần dần biến mất. Lúc này, cô lại thấy Sở Hoan rất thuận mắt:
- Sở đại nhân, ngài cũng biết dùng đao phải không?
- Vì sao cô nương lại hỏi vậy?
- Ta muốn biết ngài và ca ca của ta, đao pháp của ai lợi hại hơn?
Sở Hoan cười đáp:
- Đao pháp của lệnh huynh được rèn luyện từ sa trường đao thật thương thật, vừa thực dụng vừa mạnh mẽ. Những động tác võ thuật đẹp mắt có thể không bằng Cam tướng quân.
Cam Ngọc Kiều suy nghĩ hồi lâu, không nói thêm lời nào rồi lộn ra khỏi cửa sổ.
Thấy Cam Ngọc Kiều rời đi, Sở Hoan mới thở dài nhẹ nhõm. Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thấy thân ảnh của Cam Ngọc Kiều biến mất trong màn đêm, hắn mới đóng cửa sổ lại.
Ngày hôm sau, Sở Hoan cũng không ở lại Thiên Cô bảo. Mục đích của chuyến đi này hắn đã đạt được. Sau khi giao muối cho Cam Hầu, hắn liền lên đường đến Nhạn Môn quan.
Khoảng cách đến Nhạn Môn quan không dài, cũng chỉ có 3 ngày đường mà thôi. Cam Hầu tiễn Sở Hoan 10 dặm, Sở Hoan thống lĩnh đội quân bôn ba trên đường, ngoài Nhạn Môn quan, hắn còn muốn dò xét trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại đã sớm được khởi công, lúc này đã hoàn thành hơn phân nửa. Toàn bộ trung tâm Phương Viên dài hơn 10 dặm, ngoài các cửa hàng buôn bán còn xây dựng khách điếm nghỉ ngơi.
Đám thương nhân ở Tây quan đạo rất hứng thú với việc thành lập trung tâm thương mại. Hơn nữa, khoản tiền bỏ ra xây dựng trung tâm thương mại, phần lớn đều do đám thương nhân tự động hiến tặng.
Thi công trung tâm thương mại cũng không phải là một công trình nhỏ.
Vì thế, bên phía xây dựng đã phải chuẩn bị không ít nhân lực, đã thế còn điều động cả ngàn người. Bất luận là kiến trúc xây dựng hay tiền công ăn uống đều phải chi một số tiền không nhỏ. Kho bạc của Tây Quan đạo yếu kém, hơn nữa số bạc không nhiều, còn có nhiều nơi cần dùng đến. Vì thế Sở Hoan đã nghĩ đến việc nhờ sự giúp đỡ của thương nhân để xây dựng nơi này.
Do đó, Sở Hoan ra lệnh, với những thương nhân trợ giúp xây dựng trung tâm thương mại, đợi đến khi công trình hoàn thành, bọn họ sẽ nhận được một số đặc quyền nhất định, ví dụ như: giảm bớt thuế...
Một số thương nhân không thèm quan tâm đến khoản miễn giảm thuế cỏn con. Bọn họ báo cáo với Sở Hoan cho phép bọn họ kinh doanh một số cửa hàng phụ trợ ở trung tâm thương mại, như khách điếm, quán ăn... Đến lúc đó, thương nhân hai nước qua lại tấp nập, nơi đây sẽ trở thành khu vực tập trung lưu lượng người cực lớn, việc kinh doanh khách điếm, quán ăn cũng sẽ rất phát đạt. Có thể tới trung tâm thương mại đều là những kẻ lắm tiền, cho dù giá cả đắt đỏ đến mấy cũng không lo không có khách.
Sở Hoan vui vẻ chấp thuận. Xây dựng trung tâm thương mại không chỉ để mua bán hàng hóa, một số cửa hàng phụ trợ tất nhiên không thể không có.
Không thể không nói, người bên phía xây dựng vẫn rất cẩn thận với công trình này. Trước khi khởi công, bọn họ đã thiết kế một bản vẽ.
Bản vẽ do Sở Hoan tự mình xét duyệt. Sau khi bản vẽ được phê chuẩn, bọn họ mới tiến hành thiết kế. Sau khi tới thăm quan trung tâm thương mại, chứng kiến cách sắp xếp ở đây, Sở Hoan mới thấy hắn đã phê duyệt một bản thảo độc nhất vô nhị.
Khách sạn, tiệm cơm, cửa hàng, nhà kho... bố cục vô cùng hợp lý, ngay ngắn.
Sau khi kiểm tra công trình, Sở Hoan mới cảm thấy yên tâm. Hắn cũng không ở lại trung tâm thương mại mà chỉ nghỉ ngơi 1 ngày rồi lại lên đường quay về Sóc Tuyền.
Đợi đến khi hắn lại đi qua Thiên Cô lâu, Cam Hầu và Cam Ngọc Kiều đã dời đi. Ở Thiên Cô lâu nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, hắn lại tiếp tục lên đường. Trên đường đi không để ý đến thời gian, lần trước tới Nhạn Môn quan, ven đường kiểm tra việc thực thi quân điền lệnh, nên hơn nửa tháng mới tới. Lần này trở về, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, chưa đến bốn ngày, bọn họ đã ở trong địa phận Việt Châu.
Ngày đi vào địa phận Việt Châu, bọn họ đã đón trận tuyết rơi đầu tiên trong mùa đông năm ấy. Mùa tuyết ở Tây Bắc sớm hơn ở Quan nội, tuyết rơi như lông ngỗng, bay phấp phới đầy trời.
Một ngày này, do thám phía trước bỗng phi ngựa tới bẩm báo:
- Đại nhân, phía trước có một đám người chặn đường, bọn họ nói muốn kêu oan với đại nhân.
Sở Hoan nhíu mày, Kỳ Hoành cũng đã phân phó mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Đoàn người chưa đi được bao lâu, phía trước quả nhiên xuất hiện một đám người đông nghịt. Sở Hoan tưởng rằng người tới kêu oan đều là dân thường. Thế nhưng lúc này hắn mới phát hiện ra, đám người chắn trên con đường lớn đều là phú hào giàu có, mặc quần áo lụa là gấm vóc.
Kỳ Hoành thúc ngựa đi tới, trầm giọng quát:
- Các ngươi là ai? Tổng đốc đại nhân ở đây, còn không mau tránh đường!
Một đám người thấy thế nhao nhao quỳ xuống, đồng thanh gào thét:
- Oan uổng quá!
Còn có người hét lớn:
- Xin tổng đốc đại nhân làm chủ cho!
Sở Hoan nghi hoặc, thúc ngựa đi lên trước, cũng không hề xuống ngựa.
Hắn từ trên cao nhìn xuống nhóm người phía dưới, trầm giọng hỏi:
- Bản đốc chính là Sở Hoan, các ngươi tới đây kêu oan, có điểm gì oan khuất cứ nói.
Hắn giơ tay lên nói:
- Các ngươi đứng lên trước đã.
Mọi người lại nhao nhao đứng dậy. Một người tầm hơn 60 lúc mọi người đang túm tụm bước lên trước tiên. Ông ta tuổi già sức yếu, chắp tay nói:
- Tổng đốc đại nhân, chúng ta oan quá, muốn bẩm báo mọi chuyện với Tổng đốc đại nhân.
Sở Hoan nhìn chằm chằm ông già đó, hỏi:
- Mùa đông giá rét, các ngươi tụ tập ở đây kêu oan, chắc hẳn oan khuất không nhỏ. Có điểm gì oan khuất cứ nói ra. Nếu như thật sự bị oan, bản đốc nhất định sẽ làm chủ cho các ngươi.
- Tổng đốc đại nhân, chúng ta muốn kiện chủ sự bộ hộ Ngụy Vô Kỵ.
Ông ta đau đớn nói:
- Ngụy Vô Kỵ ngang ngược bá đạo, gã muốn đẩy chúng ta vào đường chết. Mong Tổng đốc đại nhân làm chủ cho chúng ta.
/1596
|