Đội đưa dâu của Hồng gia cuối cùng cũng đã đến đường lớn của Phủ Tổng Đốc, dù sao cũng là lúc không bình thường, con đường này tuy là ngày đại hôn nhưng vẫn được phòng bị một cách nghiêm ngặt, hai bên đều có binh sĩ nghiêm trang tiếp đón.
Chuyển tới con đường này, khoảng cách tới Phủ Tổng Đốc vẫn còn một đoạn, trong lòng Hồng Chính Đạc trầm xuống, nhìn thấy ngoài cửa Phủ Tổng Đốc thực sự có đỗ kiệu hoa lớn. Nhân vật chủ yếu đưa dâu xem ra đã đi vào trong phủ, đại đa số người đưa dâu vẫn ở bên ngoài phủ, dựa theo phong tục Tây Bắc, Phủ Tổng Đốc sẽ đưa nước trà và điểm tâm ra để thăm hỏi đội ngũ đưa dâu.
Hồng Chính Đạc mở to hai mắt, ngớ người, nhìn về hướng Kỳ Hồng, thấy Kỳ Hồng cũng đầy một vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là quá sửng sốt với cảnh tượng xuất hiện trước mắt.
Tiếng chiêng trống bên ngoài không ngừng nghỉ, đi qua trước cửa phủ, bên đó nghe thấy động tĩnh lập tức liền có người từ phủ ra tiếp đón, dẫn đầu là Bùi Tích.
Sở Hoan không có cha mẹ huynh đệ, cũng không có họ hàng bên cạnh chỉ có người anh kết nghĩa trên đài Bùi Tích này, ngoài người này ra là quan viên lễ bộ tư của phủ Phạm Huyền.
Phạm Huyền chủ yếu là dẫn quan viên của lễ bộ tư tiếp đãi khách khứa trong Phủ Tổng Đốc, mà Bùi Tích đứng đợi đội ngũ đưa dâu đến thì ra cửa đón tiếp.
Kiệu hoa trước mặt đã nâng lên chuyển vị trí, Hồng Chính Đạc trong lòng kinh hãi nhưng nhìn thấy Bùi Tích ăn vận quần áo và trang sức hoa mỹ đi tới thì miễn cưỡng lộ ra nụ cười. Hai bên chào hỏi nhau, Hồng Chính Đạc lúc này cũng không tiện hỏi. Kiệu hoa dừng trước cửa phủ, tất cả dựa theo phong tục Tây Bắc, trong tiếng trống chiêng bà mối dẫn Tố Nương từ trong kiệu ra, hướng về chính đường.
Kỳ thật so với nội quan, phong tục của Tây Bắc đơn giản hơn rất nhiều, không tính là rất phức tạp, dựa theo quy củ, vốn dĩ sau khi tân nương đến thì phải đến chính đường cùng tân lang bái thiên địa phụ mẫu, chỉ là hôn lễ lần này không giống bình thường, Sở Hoan một lần cưới liền mấy vị tân nương, hiển nhiên không thể bái một lần lại một lần nữa, dựa theo trình tự đã ước hẹn trước, đợi mấy vị tân nương cùng đến nơi rồi thì đồng thời bái thiên địa.
Cho nên Tố Nương chỉ có thể dưới một đám người chờ đợi mà đến chính đường trước, đợi chờ tất cả các vị tân nương đều đến đông đủ.
Hồng Chính Đạc cùng các nhân vật đưa dâu chủ yếu được mời đến đại sảnh bên cạnh, thưởng thức trà. Hồng Chính Đạc đi vào bên trong sảnh liền nghe thấy bên trong một tràng cười nói vui vẻ, đã có người sớm vào bên trong rồi. Bọn họ vừa vào cửa, một nam trung niên vóc người thấp béo cười cười tiến về phía trước, chắp tay nói:
- Chính Đạc lão đệ, tốc độ của ngươi cũng chậm quá rồi, ta đã đợi ở đây lâu rồi.
Hồng Chính Đạc tất nhiên nhận ra người này, đây chính là con trai trưởng Phó Hợi của gia chủ Phó gia Phó Dụ Thịnh, tuổi tác không kém mình bao nhiêu, bình thường quan hệ ngược lại không tệ, lúc này nhìn thấy Phó Lợi, cảm thấy trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ mẹ nó thực sự là Phó gia đã đưa dâu tới nhưng tên Phó gia này rốt cuộc là đưa ai tới?
Gã nhớ rõ, trong dòng họ Phó gia nữ tử chưa xuất giá cũng không nhiều, miễn cưỡng tính đến độ tuổi của Sở gia chính xác chính là con gái Phó Hợi thì cũng không lớn hơn mười ba mười bốn tuổi. Trong lòng nghĩ không lẽ Phó gia một số nhà khác cảm thấy đỏ mắt nên đem chính cô con gái còn nhỏ của mình đưa đến đây.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hồng Chính Đạc, tròng mắt của Phó Hợi nhịn không được có vài tia đắc ý, kéo Hồng Chính Đạc đi sang ngồi xuống, còn có một thái độ quan tâm:
- Chính Đạc lão đệ, hai nhà kia vẫn chưa đến, chỉ sợ trên đường đưa dâu gặp phải phiền phức gì, việc bái đường này vẫn còn một hồi nữa, ngươi đi đường khẩn trương chắc mệt rồi? Nào, uống trà trước...!
Hồng Chính Đạc cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, nhịn không được hỏi:
- Phó Hợi, ngươi... ngươi rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì vậy? Chuyện... hôn sự này có quan hệ gì với Phó gia các ngươi?
Phó Hợi sửa sang lại xiêm y nói:
- Chính Đạc lão đệ, câu nói này của ngươi ta nghe không hiểu, cái gì mà với Phó gia chúng ta có quan hệ gì? Phó gia chúng ta là thân gia của Tổng Đốc Đại Nhân, hôm nay đưa tân nương tử tới, sao lại không có quan hệ gì?
- Tân nương tử?
Hồng gia lao tâm khổ tứ đến cuối cùng vẫn là thua mất một nước cờ, Hồng Chính Đạc lúc này trong bụng đang nín một bụng lửa giận.
- Tân nương tử của Phó gia các ngươi? Nói hưu nói vượn gì vậy, Phó gia các ngươi lấy đây ra tân nương tử?
- Hồng Chính Đạc, ăn nói khách khí một chút.
Phó Hợi cũng không phải là tên dễ trêu, dạo vào ghế:
- Nếu ngươi không tin, đi đại đường xem đi, tân nương Phó gia chúng ta hiện đang trong đại đường để chờ bái đường.
- Rốt cuộc làm trò quỷ gì vậy.
Hồng Chính Đạc hiện tại với một cái đầu mơ hồ:
- Phó Hợi, ngươi... ngươi đem con gái đưa tới đây rồi?
Phó Hợi liếc Hồng Chính Đạc một cái, lắc đầu nói:
- Tiểu cô nương trong nhà còn chưa tới lúc lập gia đình, là muội muội của ta.
- Muội muội?
Hồng Chính Đạc nghe vậy lập tức cười:
- Ngươi đang nói hưu nói vượn gì thế? Hai muội muội của ngươi đều đã lấy chồng, lấy đâu ra muội muội có thể gả nữa? Không lẽ là muội muội nào bị nhà chồng bỏ rồi cho nên...!
- Bụp!
Một thanh âm vang lên, quả đấm của Phó Hợi nện xuống mặt bàn, giơ tay chỉ vào Hồng Chính Đạc mắng:
- Tên họ Hồng này, ngươi nói lại một câu nữa thử xem? Mẹ nó chứ, trong mồm chó không nhả ra được ngà voi, chính là loại miệng thối nhà ngươi chỉ nói những lời nhảm nhí, hắt nước tiểu ra tự mình đi rửa.
Hồng Chính Đạc trong bụng vốn là đang nổi giận, hai câu này của Phó Hợi lập tức kích nổ thùng thuốc, cầm tách trà trên bàn không chút do dự hướng phía Phó Lợi mà ném.
Phó Hợi cũng nhạy bén, lách mình tránh ra, tách trà kia liền va vào tường, vỡ thành nhiều mảnh, Phó Hợi tức giận nói:
- Đồ chó cái nhà ngươi, còn dám động thủ, tất cả đánh chết cái đồ không có giáo dục này đi...!
Gã tuy béo lùn nhưng thân thủ xem ra thật không tệ, lao đến, có thể vọt lên, một phi cước đá qua chỗ Hồng Chính Đạc.
Hồng Chính Đạc tuy né ra nhưng vẫn bị gã đạp vào lưng, lùi vài bước liền, mấy người phía sau lưng lập tức theo kịp đỡ lấy, Hồng Chính Đạc xắn tay áo mắng:
- Để đấy cho lão tử, hôm này không đánh chết tên cho cái này lão tử không phải là họ Hồng...!
Bên trong sảnh nhất thời ồn ào, hai bên đang định động chân động tay, Phạm Huyền đã vội vã đi tới, giơ tay nói:
- Chư vị, chư vị, không cần động thủ, hôm nay là ngày đại hỷ của Tổng Đốc Đại Nhân, nếu làm thành không vui, Tổng Đốc Đại nhân giận dữ thì không tốt đâu.
Phạm Huyền vừa nói, hai bên liền tỉnh táo trở lại. Nơi này là Phủ Tổng Đốc, hơn nữa là ngày đại hỷ, nếu thực sự đánh nhau rồi truyền ra ngoài thì thực sự mất thể diện, tất nhiên sẽ trở thành trò cười.
Hai bên đều tương đối lạnh nhạt, ngồi xuống. Hồng Chính Đạc không nhìn Phó Hợi, Phó Hợi cũng không nhìn Hồng Chính Đạc.
Đợi không bao lâu thì nghe thấy bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, nhìn thấy người bên trong phòng khách không ít nhưng vẻ mặt lạnh nhạt, Tiền Long Thiện vẻ mặt lạnh lùng, tìm lấy một chỗ, đặt mông ngồi xuống. Y nhìn Hồng Chính Đạc, trong mắt hiện vẻ tức giận rồi lập tức nhìn Phó Hợi nhíu mày, lúc này mới hỏi:
- Là tên chó cái nào thiếu đức tám đời, thả trâu trên phố?
Không ai phản ứng.
Tiền Long Thiện cười lạnh, nói:
- Hôm nay là ngày đại hỷ, lão tử sẽ không gây chuyện. Đợi sau điều tra xem là ai thả trâu trên phố, lão tử phải cho chúng đẹp mặt...!
- Đừng ở chỗ này một điều lão tử hai điều lão tử.
Hồng Chính Đạc nín lửa giận trong bụng:
- Ngươi là lão tử của ai?
- Ai con mẹ nó thả trâu trên phố ta là lão tử người đấy.
Tiền Long Thiện sắc mặt không thân thiện:
- Hồng Chính Đạc, vì sao ngươi lại mẫn cảm như vậy? Ngươi hãy nói thật đi, thả trâu trên phố có phải là chủ ý của Hồng gia các ngươi không?
Phó Hợi có chút hả hê, ở bên cạnh châm lửa:
- Lão Tiền, thả trâu trên phố? Sao lại như vậy? Lẽ nào các ngươi bị trâu chặn lại giữa phố sao? Thế còn ra làm sao nữa, loại thủ đoạn hạ lưu này không phải là cố tình tìm xúi quẩy ở Tiền gia các ngươi sao?
- Việc này liên quan gì đến ngươi?
Tiền Long Thiện tâm tình không tốt, liếc Phó Hợi một cái.
- Ngươi từ đâu ra vậy?
Phó Hợi đang muốn phát tác, một tên quan viên vội vã đi tới, nói:
- Các vị, đội ngũ của Tô gia cũng đến rồi, lập tức phải bái đường rồi, các vị nhanh chóng sang bên đại đường!
Nghe nói đội ngũ đến rồi, mấy người cũng không có thời gian tranh cãi nữa, vội vã thu dọn, nhanh chóng đi đến đại đường.
Bên chính đường này giăng đèn kết hoa, bài vị tổ tông cũng đã sắp xếp xong, bên trong chính đường tất cả việc bái đường đã chuẩn bị xong. Đám người Hồng Chính Đạc đến bên ngoài chính đường sớm đã được quan viên bộ lễ sắp xếp xong, giữa chính đường, ba vị tân nương tử đều đã chùm khăn đỏ đang đợi, rất nhiều người nhìn dáng vẻ của ba vị tân nương trong phòng, lại nghe nói tân nương tử mà Tô gia vừa dẫn tới đều có chút kỳ lạ, thầm nghĩ Tổng Đốc đại nhân lúc trước không phải nói muốn cưới ba vị phu nhân, tại sao đột nhiên lại biến thành bốn người.
Bà mai của Tô gia cuối cùng dắt Lâm Lang đi vào phủ Tổng Đốc, giống như ba vị tân nương trước, bước qua bàn hàng đi vào trong chính đường. Bùi Tích đã được sắp xếp ở vị trí ngồi chủ nhà, bên cạnh là chủ sự của lục bộ tư, Đỗ Phụ Công là tổng quản của Tân Diêm Thự cũng ngồi trong chính đường. Trong chính đường bày biện năm miếng đệm tròn, một trước bốn sau, cái đầu tiên đương nhiên là chỗ của Sở Hoan, bốn cái phía sau là miếng đệm cùng để bái đường của bốn vị tân nương.
Đợi Lâm Lang tiến vào chính đường, bốn vị nương tử dưới sự nâng đỡ của bà mối, theo thứ tự bước đến trước miếng đệm, lần lượt từ trái qua phải là Tố Nương, Lâm Lang, Đại Nhi, vị sau cùng toàn thân ăn mặc đẹp đẽ, đội mũ lông phượng, vai quàng khăn khăn đỏ che mặt.
Mọi người chỉ biết là tân nương tử Phó gia đưa tới nhưng vị tân nương này rốt cuộc là người nào mọi người giữa lúc này căn bản không biết.
Sở Hoan được một đám người vây quanh, mặc bộ đồ tân lang tươi mới, đội mũ quan của tân lang, đi vào trong chính đường. Phạm Huyền đích thân làm lễ, đứng ở bên cạnh, Sở Hoan nhìn thấy bốn vị tân nương xếp thành một hàng, cảm khái không thôi. Y dựa theo quy củ bước đến miếng đệm tròn phía trước, bốn vị tân nương đi theo sau, Phạm Huyền hạ lệnh một tiếng, Sở Hoan dẫn đầu quỳ xuống, bốn kiều nữ phía sau dưới sự nâng đỡ của bà mồi quỳ xuống.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, cái gọi là cao đường chỉ có thể là Bùi Tích, sau cùng là phu thê giao bái. Sở Hoan cùng bốn vị phu nhân từng người một vái lạy.
Theo phong tục của Tây Bắc, nếu là nạp thiếp tái giá người đến sau phải kính trà tất cả những người đến trước, hôm nay đùng một cái đón vào bốn nàng nhưng quy định này vẫn là không thể bỏ được. Bốn tân nương tử dâng trà Bùi Tích trước, sau đó ba người Lâm Lang phải dâng trà Tố Nương, tiếp sau đó Đại Nhi và tân nương của Phó gia dâng trà cho Lâm Lang, đến cuối cùng tân nương Phó gia dâng trà cho Đại Nhi.
Chuyển tới con đường này, khoảng cách tới Phủ Tổng Đốc vẫn còn một đoạn, trong lòng Hồng Chính Đạc trầm xuống, nhìn thấy ngoài cửa Phủ Tổng Đốc thực sự có đỗ kiệu hoa lớn. Nhân vật chủ yếu đưa dâu xem ra đã đi vào trong phủ, đại đa số người đưa dâu vẫn ở bên ngoài phủ, dựa theo phong tục Tây Bắc, Phủ Tổng Đốc sẽ đưa nước trà và điểm tâm ra để thăm hỏi đội ngũ đưa dâu.
Hồng Chính Đạc mở to hai mắt, ngớ người, nhìn về hướng Kỳ Hồng, thấy Kỳ Hồng cũng đầy một vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là quá sửng sốt với cảnh tượng xuất hiện trước mắt.
Tiếng chiêng trống bên ngoài không ngừng nghỉ, đi qua trước cửa phủ, bên đó nghe thấy động tĩnh lập tức liền có người từ phủ ra tiếp đón, dẫn đầu là Bùi Tích.
Sở Hoan không có cha mẹ huynh đệ, cũng không có họ hàng bên cạnh chỉ có người anh kết nghĩa trên đài Bùi Tích này, ngoài người này ra là quan viên lễ bộ tư của phủ Phạm Huyền.
Phạm Huyền chủ yếu là dẫn quan viên của lễ bộ tư tiếp đãi khách khứa trong Phủ Tổng Đốc, mà Bùi Tích đứng đợi đội ngũ đưa dâu đến thì ra cửa đón tiếp.
Kiệu hoa trước mặt đã nâng lên chuyển vị trí, Hồng Chính Đạc trong lòng kinh hãi nhưng nhìn thấy Bùi Tích ăn vận quần áo và trang sức hoa mỹ đi tới thì miễn cưỡng lộ ra nụ cười. Hai bên chào hỏi nhau, Hồng Chính Đạc lúc này cũng không tiện hỏi. Kiệu hoa dừng trước cửa phủ, tất cả dựa theo phong tục Tây Bắc, trong tiếng trống chiêng bà mối dẫn Tố Nương từ trong kiệu ra, hướng về chính đường.
Kỳ thật so với nội quan, phong tục của Tây Bắc đơn giản hơn rất nhiều, không tính là rất phức tạp, dựa theo quy củ, vốn dĩ sau khi tân nương đến thì phải đến chính đường cùng tân lang bái thiên địa phụ mẫu, chỉ là hôn lễ lần này không giống bình thường, Sở Hoan một lần cưới liền mấy vị tân nương, hiển nhiên không thể bái một lần lại một lần nữa, dựa theo trình tự đã ước hẹn trước, đợi mấy vị tân nương cùng đến nơi rồi thì đồng thời bái thiên địa.
Cho nên Tố Nương chỉ có thể dưới một đám người chờ đợi mà đến chính đường trước, đợi chờ tất cả các vị tân nương đều đến đông đủ.
Hồng Chính Đạc cùng các nhân vật đưa dâu chủ yếu được mời đến đại sảnh bên cạnh, thưởng thức trà. Hồng Chính Đạc đi vào bên trong sảnh liền nghe thấy bên trong một tràng cười nói vui vẻ, đã có người sớm vào bên trong rồi. Bọn họ vừa vào cửa, một nam trung niên vóc người thấp béo cười cười tiến về phía trước, chắp tay nói:
- Chính Đạc lão đệ, tốc độ của ngươi cũng chậm quá rồi, ta đã đợi ở đây lâu rồi.
Hồng Chính Đạc tất nhiên nhận ra người này, đây chính là con trai trưởng Phó Hợi của gia chủ Phó gia Phó Dụ Thịnh, tuổi tác không kém mình bao nhiêu, bình thường quan hệ ngược lại không tệ, lúc này nhìn thấy Phó Lợi, cảm thấy trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ mẹ nó thực sự là Phó gia đã đưa dâu tới nhưng tên Phó gia này rốt cuộc là đưa ai tới?
Gã nhớ rõ, trong dòng họ Phó gia nữ tử chưa xuất giá cũng không nhiều, miễn cưỡng tính đến độ tuổi của Sở gia chính xác chính là con gái Phó Hợi thì cũng không lớn hơn mười ba mười bốn tuổi. Trong lòng nghĩ không lẽ Phó gia một số nhà khác cảm thấy đỏ mắt nên đem chính cô con gái còn nhỏ của mình đưa đến đây.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hồng Chính Đạc, tròng mắt của Phó Hợi nhịn không được có vài tia đắc ý, kéo Hồng Chính Đạc đi sang ngồi xuống, còn có một thái độ quan tâm:
- Chính Đạc lão đệ, hai nhà kia vẫn chưa đến, chỉ sợ trên đường đưa dâu gặp phải phiền phức gì, việc bái đường này vẫn còn một hồi nữa, ngươi đi đường khẩn trương chắc mệt rồi? Nào, uống trà trước...!
Hồng Chính Đạc cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, nhịn không được hỏi:
- Phó Hợi, ngươi... ngươi rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì vậy? Chuyện... hôn sự này có quan hệ gì với Phó gia các ngươi?
Phó Hợi sửa sang lại xiêm y nói:
- Chính Đạc lão đệ, câu nói này của ngươi ta nghe không hiểu, cái gì mà với Phó gia chúng ta có quan hệ gì? Phó gia chúng ta là thân gia của Tổng Đốc Đại Nhân, hôm nay đưa tân nương tử tới, sao lại không có quan hệ gì?
- Tân nương tử?
Hồng gia lao tâm khổ tứ đến cuối cùng vẫn là thua mất một nước cờ, Hồng Chính Đạc lúc này trong bụng đang nín một bụng lửa giận.
- Tân nương tử của Phó gia các ngươi? Nói hưu nói vượn gì vậy, Phó gia các ngươi lấy đây ra tân nương tử?
- Hồng Chính Đạc, ăn nói khách khí một chút.
Phó Hợi cũng không phải là tên dễ trêu, dạo vào ghế:
- Nếu ngươi không tin, đi đại đường xem đi, tân nương Phó gia chúng ta hiện đang trong đại đường để chờ bái đường.
- Rốt cuộc làm trò quỷ gì vậy.
Hồng Chính Đạc hiện tại với một cái đầu mơ hồ:
- Phó Hợi, ngươi... ngươi đem con gái đưa tới đây rồi?
Phó Hợi liếc Hồng Chính Đạc một cái, lắc đầu nói:
- Tiểu cô nương trong nhà còn chưa tới lúc lập gia đình, là muội muội của ta.
- Muội muội?
Hồng Chính Đạc nghe vậy lập tức cười:
- Ngươi đang nói hưu nói vượn gì thế? Hai muội muội của ngươi đều đã lấy chồng, lấy đâu ra muội muội có thể gả nữa? Không lẽ là muội muội nào bị nhà chồng bỏ rồi cho nên...!
- Bụp!
Một thanh âm vang lên, quả đấm của Phó Hợi nện xuống mặt bàn, giơ tay chỉ vào Hồng Chính Đạc mắng:
- Tên họ Hồng này, ngươi nói lại một câu nữa thử xem? Mẹ nó chứ, trong mồm chó không nhả ra được ngà voi, chính là loại miệng thối nhà ngươi chỉ nói những lời nhảm nhí, hắt nước tiểu ra tự mình đi rửa.
Hồng Chính Đạc trong bụng vốn là đang nổi giận, hai câu này của Phó Hợi lập tức kích nổ thùng thuốc, cầm tách trà trên bàn không chút do dự hướng phía Phó Lợi mà ném.
Phó Hợi cũng nhạy bén, lách mình tránh ra, tách trà kia liền va vào tường, vỡ thành nhiều mảnh, Phó Hợi tức giận nói:
- Đồ chó cái nhà ngươi, còn dám động thủ, tất cả đánh chết cái đồ không có giáo dục này đi...!
Gã tuy béo lùn nhưng thân thủ xem ra thật không tệ, lao đến, có thể vọt lên, một phi cước đá qua chỗ Hồng Chính Đạc.
Hồng Chính Đạc tuy né ra nhưng vẫn bị gã đạp vào lưng, lùi vài bước liền, mấy người phía sau lưng lập tức theo kịp đỡ lấy, Hồng Chính Đạc xắn tay áo mắng:
- Để đấy cho lão tử, hôm này không đánh chết tên cho cái này lão tử không phải là họ Hồng...!
Bên trong sảnh nhất thời ồn ào, hai bên đang định động chân động tay, Phạm Huyền đã vội vã đi tới, giơ tay nói:
- Chư vị, chư vị, không cần động thủ, hôm nay là ngày đại hỷ của Tổng Đốc Đại Nhân, nếu làm thành không vui, Tổng Đốc Đại nhân giận dữ thì không tốt đâu.
Phạm Huyền vừa nói, hai bên liền tỉnh táo trở lại. Nơi này là Phủ Tổng Đốc, hơn nữa là ngày đại hỷ, nếu thực sự đánh nhau rồi truyền ra ngoài thì thực sự mất thể diện, tất nhiên sẽ trở thành trò cười.
Hai bên đều tương đối lạnh nhạt, ngồi xuống. Hồng Chính Đạc không nhìn Phó Hợi, Phó Hợi cũng không nhìn Hồng Chính Đạc.
Đợi không bao lâu thì nghe thấy bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, nhìn thấy người bên trong phòng khách không ít nhưng vẻ mặt lạnh nhạt, Tiền Long Thiện vẻ mặt lạnh lùng, tìm lấy một chỗ, đặt mông ngồi xuống. Y nhìn Hồng Chính Đạc, trong mắt hiện vẻ tức giận rồi lập tức nhìn Phó Hợi nhíu mày, lúc này mới hỏi:
- Là tên chó cái nào thiếu đức tám đời, thả trâu trên phố?
Không ai phản ứng.
Tiền Long Thiện cười lạnh, nói:
- Hôm nay là ngày đại hỷ, lão tử sẽ không gây chuyện. Đợi sau điều tra xem là ai thả trâu trên phố, lão tử phải cho chúng đẹp mặt...!
- Đừng ở chỗ này một điều lão tử hai điều lão tử.
Hồng Chính Đạc nín lửa giận trong bụng:
- Ngươi là lão tử của ai?
- Ai con mẹ nó thả trâu trên phố ta là lão tử người đấy.
Tiền Long Thiện sắc mặt không thân thiện:
- Hồng Chính Đạc, vì sao ngươi lại mẫn cảm như vậy? Ngươi hãy nói thật đi, thả trâu trên phố có phải là chủ ý của Hồng gia các ngươi không?
Phó Hợi có chút hả hê, ở bên cạnh châm lửa:
- Lão Tiền, thả trâu trên phố? Sao lại như vậy? Lẽ nào các ngươi bị trâu chặn lại giữa phố sao? Thế còn ra làm sao nữa, loại thủ đoạn hạ lưu này không phải là cố tình tìm xúi quẩy ở Tiền gia các ngươi sao?
- Việc này liên quan gì đến ngươi?
Tiền Long Thiện tâm tình không tốt, liếc Phó Hợi một cái.
- Ngươi từ đâu ra vậy?
Phó Hợi đang muốn phát tác, một tên quan viên vội vã đi tới, nói:
- Các vị, đội ngũ của Tô gia cũng đến rồi, lập tức phải bái đường rồi, các vị nhanh chóng sang bên đại đường!
Nghe nói đội ngũ đến rồi, mấy người cũng không có thời gian tranh cãi nữa, vội vã thu dọn, nhanh chóng đi đến đại đường.
Bên chính đường này giăng đèn kết hoa, bài vị tổ tông cũng đã sắp xếp xong, bên trong chính đường tất cả việc bái đường đã chuẩn bị xong. Đám người Hồng Chính Đạc đến bên ngoài chính đường sớm đã được quan viên bộ lễ sắp xếp xong, giữa chính đường, ba vị tân nương tử đều đã chùm khăn đỏ đang đợi, rất nhiều người nhìn dáng vẻ của ba vị tân nương trong phòng, lại nghe nói tân nương tử mà Tô gia vừa dẫn tới đều có chút kỳ lạ, thầm nghĩ Tổng Đốc đại nhân lúc trước không phải nói muốn cưới ba vị phu nhân, tại sao đột nhiên lại biến thành bốn người.
Bà mai của Tô gia cuối cùng dắt Lâm Lang đi vào phủ Tổng Đốc, giống như ba vị tân nương trước, bước qua bàn hàng đi vào trong chính đường. Bùi Tích đã được sắp xếp ở vị trí ngồi chủ nhà, bên cạnh là chủ sự của lục bộ tư, Đỗ Phụ Công là tổng quản của Tân Diêm Thự cũng ngồi trong chính đường. Trong chính đường bày biện năm miếng đệm tròn, một trước bốn sau, cái đầu tiên đương nhiên là chỗ của Sở Hoan, bốn cái phía sau là miếng đệm cùng để bái đường của bốn vị tân nương.
Đợi Lâm Lang tiến vào chính đường, bốn vị nương tử dưới sự nâng đỡ của bà mối, theo thứ tự bước đến trước miếng đệm, lần lượt từ trái qua phải là Tố Nương, Lâm Lang, Đại Nhi, vị sau cùng toàn thân ăn mặc đẹp đẽ, đội mũ lông phượng, vai quàng khăn khăn đỏ che mặt.
Mọi người chỉ biết là tân nương tử Phó gia đưa tới nhưng vị tân nương này rốt cuộc là người nào mọi người giữa lúc này căn bản không biết.
Sở Hoan được một đám người vây quanh, mặc bộ đồ tân lang tươi mới, đội mũ quan của tân lang, đi vào trong chính đường. Phạm Huyền đích thân làm lễ, đứng ở bên cạnh, Sở Hoan nhìn thấy bốn vị tân nương xếp thành một hàng, cảm khái không thôi. Y dựa theo quy củ bước đến miếng đệm tròn phía trước, bốn vị tân nương đi theo sau, Phạm Huyền hạ lệnh một tiếng, Sở Hoan dẫn đầu quỳ xuống, bốn kiều nữ phía sau dưới sự nâng đỡ của bà mồi quỳ xuống.
Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, cái gọi là cao đường chỉ có thể là Bùi Tích, sau cùng là phu thê giao bái. Sở Hoan cùng bốn vị phu nhân từng người một vái lạy.
Theo phong tục của Tây Bắc, nếu là nạp thiếp tái giá người đến sau phải kính trà tất cả những người đến trước, hôm nay đùng một cái đón vào bốn nàng nhưng quy định này vẫn là không thể bỏ được. Bốn tân nương tử dâng trà Bùi Tích trước, sau đó ba người Lâm Lang phải dâng trà Tố Nương, tiếp sau đó Đại Nhi và tân nương của Phó gia dâng trà cho Lâm Lang, đến cuối cùng tân nương Phó gia dâng trà cho Đại Nhi.
/1596
|