Người điên trong chuồng ngựa thì ra là Hán Vương Doanh Bình.
Hán Vương tuấn mỹ khác thường như nữ nhân trước kia chẳng còn phong thái đó nữa, thậm chí ngay cả tên ăn mày cũng không bằng, xương gò má nhô cao trên khuôn mặt gầy guộc. Làn da từng trắng nõn hôm nay cũng đầy sẹo, mới nhìn tựa như ác quỷ tới từ địa ngục, dơ bẩn đáng sợ khác thường. Hán Vương trước mắt, cùng với vị Hán Vương tuấn lãng hoa quý trước kia quả thực là hai người khác nhau.
Nhưng đôi mắt kia vẫn không thay đổi, vẫn sáng lấp lánh, vẫn sắc bén thanh tịnh.
Điền Hậu đã nhận ra Hán Vương, nhưng lại có chút không dám tin.
Y nhìn nhìn xung quanh, rốt cuộc đã hiểu vì sao trước kia mình thấy nơi này có phần quen thuộc. Là vì nơi này vốn là chuồng ngựa trong hậu viện của phủ Hán Vương, mấy lần Thái tử truyền đòi Hán Vương đều phái Điền Hậu tự mình tới, chuồng ngựa này y cũng đã đến nhiều lần.
Chỉ là lần trước nhìn thấy Hán Vương đã hoàn toàn phát điên, không thành hình người. Trước kia, đôi mắt của Hán Vương đều ảm đạm vô quang, không còn thần thái, rất khác với ánh mắt hiện giờ.
Từ khi Hán Vương phát điên, trên thực tế vẫn bị giam cấm trong phủ Hán Vương, cổng và sân vắng vẻ, ngoại trừ mấy trung bộc còn ở lại trong Vương phủ, những người làm khác đã sớm tan đàn xẻ nghé.
Đột nhiên Hán Vương phát điên, đương nhiên sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý, thậm chí có lần đã có người cho rằng y giả điên giả dại.
Y cùng với Hoàng Củ mưu đồ soán vị tại Thông Thiên Điện, quốc tình gia pháp, đương nhiên đều phải bị trừng phạt, cho dù giả bộ điên cũng không thể trốn được sự trừng phạt của Hoàng đế. Kết quả là Hoàng đế cũng không hạ sát thủ xuống Hán Vương, chỉ giam lỏng trong phủ.
Hán Vương chính là kình địch lớn nhất của Thái tử, đương nhiên cần phải xác định xem y điên thật hay điên giả.
Từ sau khi Hán Vương phát điên, Thái tử không hề lơ là việc khảo nghiệm y, mà Điền Hậu vẫn luôn đi theo bên cạnh Thái tử, vẫn biết rõ Thái tử đối đãi với Hán Vương thế nào.
Thái tử thường xuyên tìm đủ cách lấy cớ gọi Hán Vương đến phủ Thái tử, lại dùng đủ thủ đoạn hành hạ Hán Vương cực kỳ tàn ác vũ nhục.
Trong mắt Thái tử, căn bản chẳng coi Hán Vương là người, thậm chí ngay cả một con chó cũng không bằng, giờ hồi tưởng lại những cảnh đó, chính Điền Hậu cũng cảm thấy sợ nổi da gà, thậm chí muốn phát nôn.
Khi đó y hoàn toàn xác định, nhất định Hán Vương đã thực sự phát điên, bởi vì là một người bình thường, căn bản sẽ không chịu được những thủ đoạn tàn khốc kia. Bị đánh vào tận xương cốt, cũng sẽ lộ ra sơ hở.
Nhưng Hán Vương si si ngốc ngốc, Thái tử kiểm tra vô số lần về cả tâm lý và sinh lý, cuối cùng xác định quả thực Hán Vương đã phát điên.
Nhưng Điền Hậu vẫn thực không ngờ đúng là Hán Vương đang giả điên.
Ánh mắt y tràn đầy kinh hãi, trong đầu nhớ lại những tra tấn trước kia Hán Vương đã phải chịu, nó đã vượt quá khỏi cực hạn mà huyết nhục có thể chịu được. Chỉ cần là thân huyết nhục, cũng không thể không lộ ra một chút ít sơ hở nào, cho dù là một ánh mát cũng sẽ bị Thái tử phát hiện ra. Nhưng Hán Vương cũng không thể tưởng được mà chịu đựng được, Điền Hậu thực sự không thể tưởng được làm sao y chịu nổi.
Hán Vương lạnh lùng nhìn Điền Hậu, lại chuyển sang cánh tay kia, thản nhiên nói:
- Trong mắt y, giá trị của ngươi chỉ là một cánh tay mà thôi.
- Thần đã là một phế nhân, vì sao Vương gia lại gọi tới? Vương gia giả ngây giả dại, trăm phương ngàn kế, đương nhiên tính toán cũng không ít, lại dễ dàng để lộ chân tướng với thần như vậy, ngài thực sự không sợ thần để lộ ra ngoài sao?
Hán Vương lắc đầu:
- Bởi vì Bổn vương biết rõ, miệng của ngươi sẽ vững hơn bất cứ người nào khác!
- Vương gia tín nhiệm thần như vậy sao?
- Tín nhiệm ngươi?
Hán Vương lạnh lùng cười:
- Ngươi là cái thá gì, sao Bổn Vương lại tín nhiệm ngươi? Chỉ là Bổn Vương biết rõ, con chó nhà ngươi muốn cắn người, muốn phát tiết hết nỗi hận trong lòng ra ngoài. Hiện nay chỉ có Bổn Vương có thể giúp ngươi, trừ phi ngươi muốn chết đi đầy đầu oán hận như một con chó ghẻ, nếu không, ngươi chỉ có thể giữ bí mật này cho ta.
Khóe mắt Điền Hậu run rẩy, trầm mặc một lát, rốt cuộc nói:
- Ngài giúp ta? Vương gia, ngài đừng quên, hiện giờ ngài cũng là chó nhà có tang. Phe Hán Vương của ngài da lông đều không còn, trong thiên hạ còn có mấy người mà ngài có thể sai động? Ngài nói không sai, thế lực của Thái tử khổng lồ, thần muốn giết y, nhưng ngài cũng đã nói, y chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể lấy mạng thần...!
Y nhìn hai mắt Hán Vương dò xét, cười lên chói tai:
- Ngài là đế trụ của Hoàng đế, nhưng bây giờ ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng. Giống như ta, chỉ là chó nhà có tang, ngài giả ngây giả dại, có thể giữ được tính mạng đã là phước lớn, dựa vào cái gì mà ganh đua cao thấp với Thái tử?
Hán Vương cười quỷ dị:
- Ngươi cảm thấy Bổn Vương không đối phó được y sao?
- Năm đó phe Hán Vương quyền nghiêng triều dã, đơn giản là nhờ có tộc của Hoàng Củ làm trụ cột.
Điền Hậu chậm rãi nói:
- Tộc của Hoàng Củ đã không còn tồn tại. Sau chuyện Thông Thiên Điện, phe Hán Vương đã bị đả kích nghiêm trọng, những bộ hạ của ngài đều tìm đến nương tựa dưới trướng Tề Vương. Sau khi Thái tử đắc thế, phe Tề Vương cũng chao đảo. Cho dù là phe Hán Vương hay Tề Vương đều trở thành lịch sử. Đã không có tộc Hoàng thị, cái gì ngài cũng không còn...!
Hán Vương chỉ quỷ dị cười cười, không nói lời nào.
- Tốt xấu gì Tề Vương cũng vẫn còn một Tổng đốc Tây quan Sở Hoan để mà dựa vào, ngài lại không có bất kỳ chỗ nào để quay sang.
Điền Hậu cười lạnh:
- Năm đó ngài mượn thế lực của tộc Hoàng thị, nắm giữ tài nguyên, thanh thế phe Hán Vương lớn mạnh, thậm chí đã khống chế Võ Kinh Vệ Kinh thành. Nhưng lúc này không giống với trước kia, Võ Kinh Vệ hiện đang trong tay Thái tử, kể cả mười hai Đồn vệ quân cũng có tay Thái tử nhúng vào. Đến như Lôi Cô Hành và Xích Luyện Điện, ngài còn biết rõ hơn thần, bọn họ cũng kết giao thân thiết với Thái tử, chắc chắn, không cần do dự bọn họ cũng sẽ không chọn ngài... Ngài muốn giúp ta, nhưng bây giờ ngay cả chính bản thân mình ngài cũng không giúp được...!
Đột nhiên từ trong cổ họng của Hán Vương phát ra tiếng khục khục do nén cười, tiếng cười như nước sôi muốn trào ra nhưng bị nắp ấm ngăn lại, không thể giải phóng. Điền Hậu nhìn Hán Vương cười một cách cổ quái mà nhíu mày.
- Ngươi có biết đó là ai không?
Hán Vương chắp một tay sau lưng, giơ ngón tay chỉ một người đội mũ rộng vành bên cạnh.
Từ sau khi đưa Điền Hậu tới chuồng ngựa, người nọ vẫn đứng một bên như tượng đá, không nhúc nhích, ngay cả một câu cũng không nói.
Điền Hậu nhìn sang, trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Y cũng biết võ công của người nọ tuyệt đối không yếu, nếu không, cũng không thể lặng lẽ giải quyết hai gã thích khách không một tiếng động, trong thâm tâm vốn còn tưởng là một bộ hạ do Hán Vương chiêu mộ, nhưng Hán Vương đã hỏi vậy, hiển nhiên thân phận của người này cũng không tầm thường.
- Bổn Vương không cần Lôi Cô Hành, cũng không cần Xích Luyện Điện, lại càng không cần phe Hán Vương gì hết.
Hán Vương chỉ một nắm tay lên trời:
- Thứ Bổn Vương cần là thiên đạo!
- Thiên đạo?
Điền Hậu khẽ giật mình.
Người đội mũ kia giơ tay lên, chậm chậm tháo mũ xuống, Điền Hậu mới nhìn ra trên đầu người này không có lấy một cọng tóc, là một cái đầu trọc lóc như hòa thượng. Y tinh mắt nhìn lại, đầu kẻ đó không có sẹo hương, cũng không phải người xuất gia.
Đầu trọc cũng không khiến cho Điền Hậu bất ngờ, bất ngờ là màu da của người này.
Trước kia không nhìn rõ khuôn mặt của người này Điền Hậu cũng không chú ý, lúc này người nọ tháo mũ xuống, y không chú ý cũng không được. Tướng mạo người này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là màu da vàng như nến, đó là một màu vàng xạm tựa như mắc bệnh, nhưng ánh mắt của y rõ ràng hết sức tinh tường.
Điền Hậu đã từng gặp nhiều người, nhưng chưa bao giờ thấy ai có màu da vàng xạm như thế này. Trong ngọn đèn dầu lờ mờ, màu da vàng như nến kia thậm chí còn hơi nhàn nhạt sáng lên.
Điền Hậu thấy có người kỳ lạ như vậy, không nhịn được xiết chặt tay, kìm lòng không đặng mà lùi lại một bước.
- Một người ôm hận chết đi trọn đời sẽ không được siêu sinh.
Tiếng cười của người nọ cũng khàn khàn:
- Muốn thoát khỏi kiếp không thể siêu sinh chỉ có hai cách.
Điền Hậu nhìn người nọ chằm chàm, y lại tiếp tục nói:
- Phương pháp thứ nhất, đương nhiên là trước khi rời nhân thế phát tiết hoàn toàn nỗi hận của mình, không phải ôm hận mà chết đi.
- Vậy còn phương pháp thứ hai?
Điền Hậu hỏi.
- Vĩnh sinh bất diệt. Có hận ý, cũng không cần phải trải qua sinh tử, cũng trọn đời không siêu sinh.
- Vĩnh sinh bất diệt?
Điền Hậu nở nụ cười khinh thường:
- Giữa thiên hạ này, có vĩnh sinh bất diệt sao? Sao ta chưa bao giờ nghe nói?
- Đơn giản là lão Quân chưa từng hàng lâm, cũng vì ngươi không phải là đệ tử của lão Quân.
Người da vàng nọ đứng bên cạnh Điền Hậu, nhỏ giọng tụng niệm:
- Thiên Môn sơ khai, lão Quân giáng thế, phàm ngã đạo dân, đắc hưởng vĩnh sinh...!
Bỗng nhiên Điền Hậu biến sắc, thất thanh nói:
- Ngươi... ngươi là người của Thiên Môn Đạo?
- Thiên Môn sáu đạo, Tướng đạo cầm đầu, thất hùng Tướng đạo hành tẩu thiên hạ.
Người da vàng nọ cười nhạt một tiếng, chắp hai tay sau lưng:
- Kim qua thiết mã, tung hoành phi mỹ, chính là Kim Tướng quân!
Từ trong ánh mắt của Điền Hậu lại hiện ra vẻ khiếp sợ đến tận xương tủ thực không ngờ người da vàng như nến này lại chính là Thất Hùng Kim Tướng quân trong Tướng đạo trong truyền thuyết.
Điền Hậu đi theo Thái tử nhiều năm, rất nhiều bí mật mà người khác không biết, y đi theo Thái tử đương nhiên cũng biết một chút.
Thiên Môn Đạo bắt nguồn từ Giang Hoài, tiền triều cũng không quá để ý, đợi đến khi triều đình ý thức được thì Thiên Môn Đạo đã đầu độc được dân tâm, có khi đã âm mưu mưu phản. Thiên Môn Đạo giống như một thứ ôn dịch, nhanh chóng tràn ngập, thẳng đến khi trở thành mối họa uy hiếp lớn nhất đối với triều đình hiện nay.
Khi mới biết đến Thiên Môn Đạo, triều đình cũng không biết nhiều lắm, nhưng từ khi Thiên Môn Đạo lan tràn càng lúc càng lớn, triều đình cũng biết càng ngày càng nhiều hơn.
Điền Hậu đi theo bên cạnh Thái tử, đã biết Thiên Môn Đạo chia làm sáu đạo, Kim, Quỷ, Ám, Tướng, Thuật, Binh, mà trong sáu đạo đương nhiên mạnh nhất là Tướng đạo Thất Hùng.
Cho tới hôm nay, ngay cả Thái tử cũng không biết Tướng đạo có phải chỉ có bảy người này không, nhưng lại không hề nghi ngờ, Thất Hùng Tướng đạo lại là nhân vật quan trọng của Thiên Môn Đạo, thống soái vài chục vạn đạo đồ Thiên Môn Đạo.
Mà người trước mắt này lại chính là Kim Tướng quân một trong Thất hùng của Tướng đạo Thiên Môn Đạo. Đương nhiên Điền Hậu cũng biết rõ, ngoài Mộc Tướng quân một trong Thất Hùng Tướng đạo khi Sở Hoan ở An Ấp không chú ý, vị trước mắt này chính là vị Tướng quân Thiên Môn Đạo thứ hai mà Điền Hậu biết.
Chỉ là bây giờ y cũng không ngờ, Hán Vương vậy mà lại đi cùng Kim Tướng quân Thiên Môn Đạo.
Hán Vương tuấn mỹ khác thường như nữ nhân trước kia chẳng còn phong thái đó nữa, thậm chí ngay cả tên ăn mày cũng không bằng, xương gò má nhô cao trên khuôn mặt gầy guộc. Làn da từng trắng nõn hôm nay cũng đầy sẹo, mới nhìn tựa như ác quỷ tới từ địa ngục, dơ bẩn đáng sợ khác thường. Hán Vương trước mắt, cùng với vị Hán Vương tuấn lãng hoa quý trước kia quả thực là hai người khác nhau.
Nhưng đôi mắt kia vẫn không thay đổi, vẫn sáng lấp lánh, vẫn sắc bén thanh tịnh.
Điền Hậu đã nhận ra Hán Vương, nhưng lại có chút không dám tin.
Y nhìn nhìn xung quanh, rốt cuộc đã hiểu vì sao trước kia mình thấy nơi này có phần quen thuộc. Là vì nơi này vốn là chuồng ngựa trong hậu viện của phủ Hán Vương, mấy lần Thái tử truyền đòi Hán Vương đều phái Điền Hậu tự mình tới, chuồng ngựa này y cũng đã đến nhiều lần.
Chỉ là lần trước nhìn thấy Hán Vương đã hoàn toàn phát điên, không thành hình người. Trước kia, đôi mắt của Hán Vương đều ảm đạm vô quang, không còn thần thái, rất khác với ánh mắt hiện giờ.
Từ khi Hán Vương phát điên, trên thực tế vẫn bị giam cấm trong phủ Hán Vương, cổng và sân vắng vẻ, ngoại trừ mấy trung bộc còn ở lại trong Vương phủ, những người làm khác đã sớm tan đàn xẻ nghé.
Đột nhiên Hán Vương phát điên, đương nhiên sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý, thậm chí có lần đã có người cho rằng y giả điên giả dại.
Y cùng với Hoàng Củ mưu đồ soán vị tại Thông Thiên Điện, quốc tình gia pháp, đương nhiên đều phải bị trừng phạt, cho dù giả bộ điên cũng không thể trốn được sự trừng phạt của Hoàng đế. Kết quả là Hoàng đế cũng không hạ sát thủ xuống Hán Vương, chỉ giam lỏng trong phủ.
Hán Vương chính là kình địch lớn nhất của Thái tử, đương nhiên cần phải xác định xem y điên thật hay điên giả.
Từ sau khi Hán Vương phát điên, Thái tử không hề lơ là việc khảo nghiệm y, mà Điền Hậu vẫn luôn đi theo bên cạnh Thái tử, vẫn biết rõ Thái tử đối đãi với Hán Vương thế nào.
Thái tử thường xuyên tìm đủ cách lấy cớ gọi Hán Vương đến phủ Thái tử, lại dùng đủ thủ đoạn hành hạ Hán Vương cực kỳ tàn ác vũ nhục.
Trong mắt Thái tử, căn bản chẳng coi Hán Vương là người, thậm chí ngay cả một con chó cũng không bằng, giờ hồi tưởng lại những cảnh đó, chính Điền Hậu cũng cảm thấy sợ nổi da gà, thậm chí muốn phát nôn.
Khi đó y hoàn toàn xác định, nhất định Hán Vương đã thực sự phát điên, bởi vì là một người bình thường, căn bản sẽ không chịu được những thủ đoạn tàn khốc kia. Bị đánh vào tận xương cốt, cũng sẽ lộ ra sơ hở.
Nhưng Hán Vương si si ngốc ngốc, Thái tử kiểm tra vô số lần về cả tâm lý và sinh lý, cuối cùng xác định quả thực Hán Vương đã phát điên.
Nhưng Điền Hậu vẫn thực không ngờ đúng là Hán Vương đang giả điên.
Ánh mắt y tràn đầy kinh hãi, trong đầu nhớ lại những tra tấn trước kia Hán Vương đã phải chịu, nó đã vượt quá khỏi cực hạn mà huyết nhục có thể chịu được. Chỉ cần là thân huyết nhục, cũng không thể không lộ ra một chút ít sơ hở nào, cho dù là một ánh mát cũng sẽ bị Thái tử phát hiện ra. Nhưng Hán Vương cũng không thể tưởng được mà chịu đựng được, Điền Hậu thực sự không thể tưởng được làm sao y chịu nổi.
Hán Vương lạnh lùng nhìn Điền Hậu, lại chuyển sang cánh tay kia, thản nhiên nói:
- Trong mắt y, giá trị của ngươi chỉ là một cánh tay mà thôi.
- Thần đã là một phế nhân, vì sao Vương gia lại gọi tới? Vương gia giả ngây giả dại, trăm phương ngàn kế, đương nhiên tính toán cũng không ít, lại dễ dàng để lộ chân tướng với thần như vậy, ngài thực sự không sợ thần để lộ ra ngoài sao?
Hán Vương lắc đầu:
- Bởi vì Bổn vương biết rõ, miệng của ngươi sẽ vững hơn bất cứ người nào khác!
- Vương gia tín nhiệm thần như vậy sao?
- Tín nhiệm ngươi?
Hán Vương lạnh lùng cười:
- Ngươi là cái thá gì, sao Bổn Vương lại tín nhiệm ngươi? Chỉ là Bổn Vương biết rõ, con chó nhà ngươi muốn cắn người, muốn phát tiết hết nỗi hận trong lòng ra ngoài. Hiện nay chỉ có Bổn Vương có thể giúp ngươi, trừ phi ngươi muốn chết đi đầy đầu oán hận như một con chó ghẻ, nếu không, ngươi chỉ có thể giữ bí mật này cho ta.
Khóe mắt Điền Hậu run rẩy, trầm mặc một lát, rốt cuộc nói:
- Ngài giúp ta? Vương gia, ngài đừng quên, hiện giờ ngài cũng là chó nhà có tang. Phe Hán Vương của ngài da lông đều không còn, trong thiên hạ còn có mấy người mà ngài có thể sai động? Ngài nói không sai, thế lực của Thái tử khổng lồ, thần muốn giết y, nhưng ngài cũng đã nói, y chỉ cần động một đầu ngón tay là có thể lấy mạng thần...!
Y nhìn hai mắt Hán Vương dò xét, cười lên chói tai:
- Ngài là đế trụ của Hoàng đế, nhưng bây giờ ngay cả một tên ăn mày cũng không bằng. Giống như ta, chỉ là chó nhà có tang, ngài giả ngây giả dại, có thể giữ được tính mạng đã là phước lớn, dựa vào cái gì mà ganh đua cao thấp với Thái tử?
Hán Vương cười quỷ dị:
- Ngươi cảm thấy Bổn Vương không đối phó được y sao?
- Năm đó phe Hán Vương quyền nghiêng triều dã, đơn giản là nhờ có tộc của Hoàng Củ làm trụ cột.
Điền Hậu chậm rãi nói:
- Tộc của Hoàng Củ đã không còn tồn tại. Sau chuyện Thông Thiên Điện, phe Hán Vương đã bị đả kích nghiêm trọng, những bộ hạ của ngài đều tìm đến nương tựa dưới trướng Tề Vương. Sau khi Thái tử đắc thế, phe Tề Vương cũng chao đảo. Cho dù là phe Hán Vương hay Tề Vương đều trở thành lịch sử. Đã không có tộc Hoàng thị, cái gì ngài cũng không còn...!
Hán Vương chỉ quỷ dị cười cười, không nói lời nào.
- Tốt xấu gì Tề Vương cũng vẫn còn một Tổng đốc Tây quan Sở Hoan để mà dựa vào, ngài lại không có bất kỳ chỗ nào để quay sang.
Điền Hậu cười lạnh:
- Năm đó ngài mượn thế lực của tộc Hoàng thị, nắm giữ tài nguyên, thanh thế phe Hán Vương lớn mạnh, thậm chí đã khống chế Võ Kinh Vệ Kinh thành. Nhưng lúc này không giống với trước kia, Võ Kinh Vệ hiện đang trong tay Thái tử, kể cả mười hai Đồn vệ quân cũng có tay Thái tử nhúng vào. Đến như Lôi Cô Hành và Xích Luyện Điện, ngài còn biết rõ hơn thần, bọn họ cũng kết giao thân thiết với Thái tử, chắc chắn, không cần do dự bọn họ cũng sẽ không chọn ngài... Ngài muốn giúp ta, nhưng bây giờ ngay cả chính bản thân mình ngài cũng không giúp được...!
Đột nhiên từ trong cổ họng của Hán Vương phát ra tiếng khục khục do nén cười, tiếng cười như nước sôi muốn trào ra nhưng bị nắp ấm ngăn lại, không thể giải phóng. Điền Hậu nhìn Hán Vương cười một cách cổ quái mà nhíu mày.
- Ngươi có biết đó là ai không?
Hán Vương chắp một tay sau lưng, giơ ngón tay chỉ một người đội mũ rộng vành bên cạnh.
Từ sau khi đưa Điền Hậu tới chuồng ngựa, người nọ vẫn đứng một bên như tượng đá, không nhúc nhích, ngay cả một câu cũng không nói.
Điền Hậu nhìn sang, trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Y cũng biết võ công của người nọ tuyệt đối không yếu, nếu không, cũng không thể lặng lẽ giải quyết hai gã thích khách không một tiếng động, trong thâm tâm vốn còn tưởng là một bộ hạ do Hán Vương chiêu mộ, nhưng Hán Vương đã hỏi vậy, hiển nhiên thân phận của người này cũng không tầm thường.
- Bổn Vương không cần Lôi Cô Hành, cũng không cần Xích Luyện Điện, lại càng không cần phe Hán Vương gì hết.
Hán Vương chỉ một nắm tay lên trời:
- Thứ Bổn Vương cần là thiên đạo!
- Thiên đạo?
Điền Hậu khẽ giật mình.
Người đội mũ kia giơ tay lên, chậm chậm tháo mũ xuống, Điền Hậu mới nhìn ra trên đầu người này không có lấy một cọng tóc, là một cái đầu trọc lóc như hòa thượng. Y tinh mắt nhìn lại, đầu kẻ đó không có sẹo hương, cũng không phải người xuất gia.
Đầu trọc cũng không khiến cho Điền Hậu bất ngờ, bất ngờ là màu da của người này.
Trước kia không nhìn rõ khuôn mặt của người này Điền Hậu cũng không chú ý, lúc này người nọ tháo mũ xuống, y không chú ý cũng không được. Tướng mạo người này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là màu da vàng như nến, đó là một màu vàng xạm tựa như mắc bệnh, nhưng ánh mắt của y rõ ràng hết sức tinh tường.
Điền Hậu đã từng gặp nhiều người, nhưng chưa bao giờ thấy ai có màu da vàng xạm như thế này. Trong ngọn đèn dầu lờ mờ, màu da vàng như nến kia thậm chí còn hơi nhàn nhạt sáng lên.
Điền Hậu thấy có người kỳ lạ như vậy, không nhịn được xiết chặt tay, kìm lòng không đặng mà lùi lại một bước.
- Một người ôm hận chết đi trọn đời sẽ không được siêu sinh.
Tiếng cười của người nọ cũng khàn khàn:
- Muốn thoát khỏi kiếp không thể siêu sinh chỉ có hai cách.
Điền Hậu nhìn người nọ chằm chàm, y lại tiếp tục nói:
- Phương pháp thứ nhất, đương nhiên là trước khi rời nhân thế phát tiết hoàn toàn nỗi hận của mình, không phải ôm hận mà chết đi.
- Vậy còn phương pháp thứ hai?
Điền Hậu hỏi.
- Vĩnh sinh bất diệt. Có hận ý, cũng không cần phải trải qua sinh tử, cũng trọn đời không siêu sinh.
- Vĩnh sinh bất diệt?
Điền Hậu nở nụ cười khinh thường:
- Giữa thiên hạ này, có vĩnh sinh bất diệt sao? Sao ta chưa bao giờ nghe nói?
- Đơn giản là lão Quân chưa từng hàng lâm, cũng vì ngươi không phải là đệ tử của lão Quân.
Người da vàng nọ đứng bên cạnh Điền Hậu, nhỏ giọng tụng niệm:
- Thiên Môn sơ khai, lão Quân giáng thế, phàm ngã đạo dân, đắc hưởng vĩnh sinh...!
Bỗng nhiên Điền Hậu biến sắc, thất thanh nói:
- Ngươi... ngươi là người của Thiên Môn Đạo?
- Thiên Môn sáu đạo, Tướng đạo cầm đầu, thất hùng Tướng đạo hành tẩu thiên hạ.
Người da vàng nọ cười nhạt một tiếng, chắp hai tay sau lưng:
- Kim qua thiết mã, tung hoành phi mỹ, chính là Kim Tướng quân!
Từ trong ánh mắt của Điền Hậu lại hiện ra vẻ khiếp sợ đến tận xương tủ thực không ngờ người da vàng như nến này lại chính là Thất Hùng Kim Tướng quân trong Tướng đạo trong truyền thuyết.
Điền Hậu đi theo Thái tử nhiều năm, rất nhiều bí mật mà người khác không biết, y đi theo Thái tử đương nhiên cũng biết một chút.
Thiên Môn Đạo bắt nguồn từ Giang Hoài, tiền triều cũng không quá để ý, đợi đến khi triều đình ý thức được thì Thiên Môn Đạo đã đầu độc được dân tâm, có khi đã âm mưu mưu phản. Thiên Môn Đạo giống như một thứ ôn dịch, nhanh chóng tràn ngập, thẳng đến khi trở thành mối họa uy hiếp lớn nhất đối với triều đình hiện nay.
Khi mới biết đến Thiên Môn Đạo, triều đình cũng không biết nhiều lắm, nhưng từ khi Thiên Môn Đạo lan tràn càng lúc càng lớn, triều đình cũng biết càng ngày càng nhiều hơn.
Điền Hậu đi theo bên cạnh Thái tử, đã biết Thiên Môn Đạo chia làm sáu đạo, Kim, Quỷ, Ám, Tướng, Thuật, Binh, mà trong sáu đạo đương nhiên mạnh nhất là Tướng đạo Thất Hùng.
Cho tới hôm nay, ngay cả Thái tử cũng không biết Tướng đạo có phải chỉ có bảy người này không, nhưng lại không hề nghi ngờ, Thất Hùng Tướng đạo lại là nhân vật quan trọng của Thiên Môn Đạo, thống soái vài chục vạn đạo đồ Thiên Môn Đạo.
Mà người trước mắt này lại chính là Kim Tướng quân một trong Thất hùng của Tướng đạo Thiên Môn Đạo. Đương nhiên Điền Hậu cũng biết rõ, ngoài Mộc Tướng quân một trong Thất Hùng Tướng đạo khi Sở Hoan ở An Ấp không chú ý, vị trước mắt này chính là vị Tướng quân Thiên Môn Đạo thứ hai mà Điền Hậu biết.
Chỉ là bây giờ y cũng không ngờ, Hán Vương vậy mà lại đi cùng Kim Tướng quân Thiên Môn Đạo.
/1596
|