Đại ca, huynh không sao chứ?
Sở Hoan nhìn Bùi Tích, thấy bề ngoài của y trông vô cùng tiều tụy. Hắn nhẹ giọng hỏi:
- Cam tướng quân chuẩn bị lợi dụng kỵ binh truy kích quân Thiên Sơn, ta đã phái Hứa Thiệu suất lĩnh kỵ binh nghe theo chỉ huy của y!
Bùi Tích gật đầu nói:
- Tinh thần quân Thiên Sơn đã sụp đổ, không có cách nào tổ chức đội ngũ nữa, thừa dịp bọn họ còn chưa kịp thở, tập kích bọn đồ quân nhu đội, bây giờ vừa đúng thời cơ.
Sở Hoan nghĩ gì đó, hỏi:
- Đại ca, huynh vừa nói, Cam tướng quân sẵn sàng bỏ ra cái giá rất lớn vì ta, không biết vì sao lại nói thế?
Dừng một chút, hắn hỏi tiếp:
- Tại sao đang lúc lâm trận, Cam tướng quân lại đào ngũ, giúp chúng ta tập kích Thiên Sơn quân từ phía sau?
Bùi Tích quay người nhìn về phía Sở Hoan, rồi đột nhiên, y quỳ xuống. Sở Hoan lắp bắp sợ hãi, vội vàng đỡ y dậy.
- Đại ca, huynh... Huynh làm cái gì vậy?
Bùi Tích cười khổ nói:
- Nhị đệ, chuyện Cam Hầu, trước kia ta không bẩm báo với đệ, mặc dù có nguyên do, nhưng vẫn phạm vào điều cấm kỵ, ta vẫn nên thỉnh tội với đệ!
- Đại ca, huynh đã nhận ta là Nhị đệ, đã biết rõ chúng ta chính là huynh đệ.
Sở Hoan nói:
- Đệ tin tưởng đại ca làm vậy nhất định có lý do của đại ca, hơn nữa nếu như không phải đại ca thuyết phục Cam tướng quân, Cam tướng quân cũng không thể giúp chúng ta một tay. Nếu không có được thắng lợi sau cùng đấy, huynh đệ chúng ta, có lẽ đã không thể ở chỗ này nói chuyện với nhau.
Bùi Tích bị Sở Hoan nâng dậy, thở dài một tiếng, nói:
- Nhị đệ có tấm lòng bao dung, nhất định có thể làm nên sự nghiệp lớn, ta đã không nhìn lầm người.
- Đại ca, ý huynh là...!
Sở Hoan thấy vẻ mặt Bùi Tích vô cùng mệt mỏi, dìu y đến bên phiến đá ngồi xuống. Hiển nhiên Bùi Tích đã rất mệt mỏi, sau khi ngồi xuống, y mới nói:
- Nhị đệ, đệ nói không sai, Cam Hầu lâm trận đào ngũ, đúng là ta đã có thương thảo với y. Thậm chí Cam Hầu liên minh cùng Chu Nhạc Lăng liên minh, đều là do chúng ta đã có thương nghị trước đấy.
Sở Hoan khẽ giật mình, ngạc nhiên nói:
- Đại ca, chẳng lẽ huynh... Huynh quen biết với Cam Hầu?
- Đâu chỉ quen biết?
Bùi Tích cười nhạt một tiếng, cũng không giải thích ngay, mà lại hỏi:
- Nhị đệ, ta hỏi đệ, Cam Ngọc Kiều cô nương bị đệ dàn xếp ở ngoài am Minh Hà đột nhiên mất tích trong đêm, sau đó bị quân Tây Bắc mang đến Thiên Sơn, chắc đệ cũng đã biết. Nàng ta làm thế nào để rời khỏi am Minh Hà, lại làm thế nào để rời khỏi thành Sóc Tuyền?
Sở Hoan nhíu mày.
Việc này đương nhiên hắn chưa từng quên. Cam Ngọc Kiều từ Tây Bắc đại doanh một mình tới Sóc Tuyền. Vì muốn kéo dài chuyện hôn sự của hai nhà Chu Cam, Sở Hoan đã đem giấu cô ta ở am Minh Hà trong thành Sóc Tuyền.
Đây là việc được giữ kín tuyệt đối, nhưng tại thời điểm đại hôn của Sở Hoan, Cam Ngọc Kiều đột nhiên biến mất khỏi am Minh Hà Sở Hoan âm thầm phái người tìm trong toàn thành, nhưng không thấy, cuối cùng biết Cam Ngọc Kiều đã khởi hành đến nơi đóng quân của Tây Bắc quân, bị đưa đến Thiên Sơn kết hôn.
Đây vẫn luôn là dấu hỏi trong lòng Sở Hoan.
Hắn cũng thấy rất kỳ lạ, cửa thành Sóc Tuyền đã kiểm tra nghiêm ngặt, trừ phi Cam Ngọc Kiều biết phi thiên độn địa, nếu không tuyệt đối không có khả năng đi ra khỏi thành. Hắn vẫn nghĩ mãi không ra, Cam Ngọc Kiều làm thế nào đi ra khỏi Sóc Tuyền.
Lúc này, Bùi Tích đột nhiên hỏi tới chuyện đó, Sở Hoan ngạc nhiên, mơ hồ cảm giác được gì đó. Hắn nhìn chằm chằm Bùi Tích, suy nghĩ một chút, cuối cùng cười khổ nói:
- Dù thế nào cũng không phải là đại ca mang đi chứ?
Kỳ thực, khả năng đó, trong lòng Sở Hoan cũng không phải chưa từng nghĩ qua.
Tin tức Cam Ngọc Kiều tiến về Sóc Tuyền, Sở Hoan đã phong bế nghiêm ngặt, nhưng cũng không giấu diếm Bùi Tích. Chẳng những Bùi Tích biết rõ Cam Ngọc Kiều đang ở Sóc Tuyền, mà còn biết rõ Cam Ngọc Kiều đang ẩn thân tại am Minh Hà.
Biết rõ chỗ ẩn thân Cam Ngọc Kiều cũng chỉ có ba người, ngoại trừ Sở Hoan cùng hộ vệ thân tín Kỳ Hồng thì chỉ có Bùi Tích.
Sau khi Sở Hoan biết Cam Ngọc Kiều mất tích, rất nhanh Sở Hoan liền nghi ngờ Bùi Tích, nhưng cũng không nghĩ thêm nhiều. Cho dù hắn cảm thấy sự việc Cam Ngọc Kiều mất tích có chút liên quan đến Bùi Tích, nhưng thực sự không muốn đoán mò.
Lúc này, Bùi Tích khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, Cam Ngọc Kiều có thể rời khỏi Sóc Tuyền, chính là do ta!
Sở Hoan khẽ giật mình. Mặc dù hắn có chút hoài nghi, nhưng khi Bùi Tích khẳng định đáp án cho hắn, đúng là Sở Hoan có cảm giác lòng như trầm xuống. Hắn thoáng im lặng, rồi mới cười khổ nói:
- Vì sao đại ca phải làm như vậy? Chẳng lẽ là vì thành toàn việc hôn nhân hai nhà Chu Cam?
- Đúng vậy.
Thanh âm của Bùi Tích trầm thấp mà nghiêm nghị.
- Bất luận như thế nào, quan hệ thông gia giữa hai nhà Chu Cam đều không thể có vấn đề gì, nếu không tất cả mọi thứ đều sẽ như nước chảy về biển Đông...!
- Tất cả?
Sở Hoan cau mày nói:
- Đại ca nói tất cả mọi thứ, là chỉ cái gì?
- Tâm huyết, kế hoạch cùng với hy vọng!
Bùi Tích gằn từng chữ.
Sở Hoan thấy vẻ mặt Bùi Tích nghiêm túc và trang trọng, thì hơi kinh ngạc, cảm giác trong lúc này mọi chuyện thật kỳ quặc. Bùi Tích đối với hắn có tình nghĩa, hắn đương nhiên biết rõ, nếu như không có đầy đủ lý do, Bùi Tích tuyệt đối sẽ không tự mình đưa Cam Ngọc Kiều đi.
- Nhị đệ chắc chắn đã phát hiện ở trên bệ cửa sổ của am Minh Hà có mê hương!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Là ai đó cố tình bày mê trận, muốn ta nghĩ rằng Cam cô nương là bị mê hương làm bất tỉnh, sau đó bị người cướp đi.
Bùi Tích thở dài:
- Kỳ thật ta cũng biết mình thừa giấy vẽ voi. Với trí thông minh của Nhị đệ, đương nhiên có thể phát hiện trong đó có sơ hở...!
- Lúc đại ca rời đi, là ngồi xe ngựa?
Sở Hoan nói khẽ:
- Binh sĩ thủ thành đương nhiên sẽ không kiểm tra xe của đại ca, cũng chỉ có đại ca mới có thể mang Cam cô nương ra ngoài!
Bùi Tích nói:
- Trong lòng đệ phải chăng đã sớm hoài nghi là ta gây nên?
- Đệ cũng đã nghĩ tới, nhưng lại không nghĩ là đại ca sẽ làm như vậy.
Sở Hoan thở dài:
- Quan hệ thông gia Chu Cam kia, đối với chúng ta không có lợi, đệ vẫn cho là đại ca tuyệt đối sẽ không cho phép hôn sự này thành công!
Bùi Tích đưa tay ra, vỗ vỗ cánh tay Sở Hoan, nói:
- Nhị đệ, chuyện cho tới bây giờ, có chút bí mật, cũng không cần giấu diếm đệ nữa... Đệ tất nhiên cũng cần biết rõ chuyện này.
- Bí mật?
Bùi Tích trầm ngâm một lát, rốt cục hỏi:
- Nhị đệ còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?
- Đương nhiên nhớ rõ.
Sở Hoan lập tức đáp:
- Lúc ấy đại ca bày cờ kiếm sống.
- Đúng vậy a...!
Bùi Tích khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Nhị đệ là người trượng nghĩa, thấy ta bị khi dễ, liền ra tay tương trợ. Đây là nhân duyên giữa ta và đệ. Có lẽ mệnh trời sắp đặt cho huynh đệ ta gặp nhau lúc đó... Chỉ là nhị đệ có biết tại sao ta lại bày cờ ở kinh thành?
Sở Hoan sững sờ.
- Đại ca không phải đến kinh thành tìm sư huynh... u-aaa, chính là Tần Tiêu phụ thân của Lôi Nhi, chỉ là vì Tần Tiêu đã chết, cho nên mới lưu lạc tại kinh sư!
Bùi Tích gật đầu nói:
- Kỳ thật những lời này cũng không giả. Đúng là ta đến kinh sư tìm Tần Tiêu sư huynh, đến gần đó, mới biết được sư huynh đã qua đời... Ta cố ý bày cờ giã đường, mục đích là muốn tìm hiểu một số chuyện. Kinh sư chính là nơi có nhiều thế hệ hỗn tạp của ngư long, tin tức cũng linh thông nhất, ở kinh sư có thể thăm dò được rất nhiều tin tức chuẩn xác.
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Nghe ngóng tin tức?
Bùi Tích mỉm cười, lập tức như có điều suy nghĩ, một lát mới nói:
- Ta và đệ chia tay ở kinh thành, ta đi Tây Bắc, đệ có biết là để làm gì không?
- Không phải đại ca nói là muốn tìm nơi nương tựa trong quân đội, vì nước cống hiến một phần sức lực sao?
- Lời này cũng không giả, đúng là ta muốn vì nước cống hiến, nhưng không phải Tần quốc, mà là ngàn vạn lê dân bách tính trong lòng quốc gia ở Trung Nguyên kia!
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Thái Bình quốc gia!
- Thái Bình... Thái Bình quốc gia...!
Sở Hoan thốt ra:
- Thái Bình đạo!
Bùi Tích lại là mỉm cười, nói:
- Nhị đệ quả nhiên cũng biết rõ Thái Bình đạo đấy...!
Y nhẹ giọng thấp niệm:
- Trời xanh đã mất, hoàng thiên đương lập, tuổi tại giáp, thiên hạ thái bình!
Sở Hoan bỗng nhiên đứng dậy, miệng há hốc, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi, hai nắm đấm lập tức nắm chặt lại. Lúc này binh tướng đều đứng cách bọn họ một chút. Kỳ Hồng là người hiểu quy củ, nên dù là khi đang bảo vệ Sở Hoan, cũng đảm bảo đứng ngoài tầm mười bước chân. Lúc này, không ai thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Sở Hoan. Hắn nhìn chằm chằm vào Bùi Tích, tuy nhiên chỉ thấy Bùi Tích đang mỉm cười thản nhiên. Nhưng sâu trong đôi mắt lại vô cùng nghiêm túc và trang trọng.
Sau một lát, Sở Hoan hít sâu một hơi, mới nói khẽ:
- Thì ra... thì ra huynh là người Thiên Môn đạo...!
Bùi Tích nhíu mày.
- Thiên Môn không phải Thái Bình, Thái Bình cũng không phải Thiên Môn, đạo phi đạo, người cũng không phải người!
Giờ phút này, Sở Hoan rơi vào nỗi khiếp sợ có thể nói là trước đó chưa từng có. Hắn vạn lần không ngờ, huynh đệ kết nghĩa của mình, mình vô cùng tín nhiệm lại có liên quan đến Thái Bình đạo, thậm chí là tín đồ Thái Bình đạo. Hắn cau mày, trong lòng biết việc này không phải chuyện đùa, cũng không tiện để cho các tướng sĩ chứng kiến thái độ thất thố của mình, hắn chậm rãi ngồi xuống, lặng im không nói.
Đối với Thái Bình đạo, đương nhiên Sở Hoan không có hảo cảm gì. Thái Bình đạo ngày xưa mà nói cũng chính là Thiên Môn đạo ngày nay. Khi hắn ở An Ấp phá được âm mưu của bè lũ Mộc Tướng quân, có khai quật được ở bên trong núi rất nhiều mật đạo. Biết rõ Thiên Môn đạo căn bản không xem dân chúng là con người, khi khai quật núi bên trong đầy vũng hố người chết, mùi hôi đầy trời, ký ức đó đến nay hãy còn như mới.
Lúc trước hắn ở đây, trước mặt nhiều người, đã hạ quyết tâm phải tiêu diệt Thiên Môn đạo. Cùng Thiên Môn đạo thế bất lưỡng cập, thủy hỏa bất dung. Về sau khi hắn đi vào Tây Bắc, trong sắc lệnh ban xuống có một mục đặc đặc biệt nhằm vào Thiên Môn Đạo, những người truyền bá Thiên Môn tà thuyết mê hoặc người khác, đều sẽ xử lý nặng. Thậm chí cả vùng Tây Quan, chỉ cần có tín đồ Thiên Môn đạo xuất hiện, lập tức truy nã, ai tố cáo sẽ có phần thưởng.
- Thiên Môn không phải Thái Bình, Thái Bình cũng không phải Thiên Môn... Đạo phi đạo...!
Sở Hoan cố gắng giữ bình tĩnh sau cú sốc, rồi hỏi:
- Lời này là có ý gì?
Bùi Tích nghiêm mặt nói:
- Thiên Môn đạo hôm nay cũng không phải xuất thân từ Thái Bình Chính Nguyên. Bọn họ bất quá là mượn ảnh hưởng của Thái Bình đạo, mê hoặc lòng người mà thôi. Hơn nữa tôn chỉ làm việc của Thiên Môn đạo hoàn toàn trái ngược với Thái Bình đạo. Ta có thể nói cho đệ biết, Thái Bình Chính Nguyên cùng Thiên Môn đạo thế lưỡng bất cập, vẫn còn như nước với lửa. Cho nên, đệ nên minh bạch, Thiên Môn đạo không phải Thái Bình đạo, mà Thái Bình đạo cũng tuyệt đối không tha thứ cho Thiên Môn đạo.
Sở Hoan nghe vậy, hỏi:
- Đại ca nói vậy có ý là, Thiên môn Đạo cũng không phải Thái Bình Đạo? Huynh cùng Thiên Môn Đạo cũng không có quan hệ?
- Đệ vẫn muốn gọi ta là đại ca chứ?
Bùi Tích lại hỏi.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Đệ và huynh đã kết nghĩa kim lan, giống như tay chân, một ngày là đại ca, cả đời này cũng là đại ca kết nghĩa của ta.
Trong mắt Bùi Tích hiện ra một tia ấm áp, lộ ra vẻ mỉm cười, y gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta nói rồi, Thiên Môn đạo muốn lấy Thái Bình đạo làm vỏ bọc mà thôi, nhưng Thái Bình Chính Nguyên căn bản không thừa nhận, hơn nữa Thái Bình đạo đối với hành vi của Thiên Môn đạo cũng căm thù đến tận xương tủy. Ta với Thiên Môn mà nói cũng không phải không có vấn đề gì, còn nếu nói có quan hệ, đó chính là thủy hỏa bất dung, không đội trời chung!
Sở Hoan sờ cằm, còn có chút mơ hồ, hỏi:
- Đại ca lời huynh nói đệ không hiểu nhiều lắm, huynh nói Thái Bình Chính Nguyên, là có ý gì?
- Thái Bình đạo xuất phát từ đạo gia, đạo gia là tông sư có tài năng kinh thiên động đầ, Trương Giác sáng lập Thái Bình đạo là một trong những người như thế.
Bùi Tích nhìn thẳng vào Sở Hoan.
- Nhị đệ, nhân vật này, đệ đương nhiên sẽ không lạ lẫm!
Sở Hoan gật gật đầu, nói:
- Đệ biết.
- Trương Giác được xem là thiên tài tái thế, biết thiên văn địa lý, thao lược binh pháp cũng đều tinh thục. Lấy “Thái Bình lĩnh sách” làm căn cơ. Đối với thế nhân phản đối bóc lột, không phân biệt giàu nghèo, chủ trương ngang hàng với nhau về đạo lý, nên được đại đa số người dân khổ cực ủng hộ. Ngài dùng cái thiện giáo hóa thế nhân, tung hoành thiên hạ hơn mười năm, giáo đồ trăm vạn. Trăm vạn giáo đồ trong tay ngài được thống lĩnh trên dưới như một. Nếu như không phải ngài mất sớm, mà năng lực của Địa Công tướng quân cùng Nhân Công tướng quân thua Thiên Công tướng quá xa thì việc Thái Bình Đạo khởi sự cũng chưa chắc đã thất bại ngay!
Sở Hoan biết rõ Thiên Công tướng quân là Trương Giác, mà Địa Công tướng quân và Nhân Công tướng quân là hai đệ đệ của Trương Giác, Trương Lương và Trương Bảo.
Nghe giọng Bùi Tích, đối với Trương Giác hiển nhiên là hết sức tán thưởng. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn lại hỏi:
- Đại ca, Trương Giác chết như thế nào?
Ban đầu, khi hắn ở An ấp, cũng nghe nói Thần Y vệ Huyền Vũ Thiên hộ cùng Mộc Tướng quân giằng co có nói về cái chết của Trương Giác. Nghe nói Trương Giác là vì tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, bên trong cơ thể bị thiêu đốt đến chết, cũng không biết là thật hay giả.
Sở Hoan nhìn Bùi Tích, thấy bề ngoài của y trông vô cùng tiều tụy. Hắn nhẹ giọng hỏi:
- Cam tướng quân chuẩn bị lợi dụng kỵ binh truy kích quân Thiên Sơn, ta đã phái Hứa Thiệu suất lĩnh kỵ binh nghe theo chỉ huy của y!
Bùi Tích gật đầu nói:
- Tinh thần quân Thiên Sơn đã sụp đổ, không có cách nào tổ chức đội ngũ nữa, thừa dịp bọn họ còn chưa kịp thở, tập kích bọn đồ quân nhu đội, bây giờ vừa đúng thời cơ.
Sở Hoan nghĩ gì đó, hỏi:
- Đại ca, huynh vừa nói, Cam tướng quân sẵn sàng bỏ ra cái giá rất lớn vì ta, không biết vì sao lại nói thế?
Dừng một chút, hắn hỏi tiếp:
- Tại sao đang lúc lâm trận, Cam tướng quân lại đào ngũ, giúp chúng ta tập kích Thiên Sơn quân từ phía sau?
Bùi Tích quay người nhìn về phía Sở Hoan, rồi đột nhiên, y quỳ xuống. Sở Hoan lắp bắp sợ hãi, vội vàng đỡ y dậy.
- Đại ca, huynh... Huynh làm cái gì vậy?
Bùi Tích cười khổ nói:
- Nhị đệ, chuyện Cam Hầu, trước kia ta không bẩm báo với đệ, mặc dù có nguyên do, nhưng vẫn phạm vào điều cấm kỵ, ta vẫn nên thỉnh tội với đệ!
- Đại ca, huynh đã nhận ta là Nhị đệ, đã biết rõ chúng ta chính là huynh đệ.
Sở Hoan nói:
- Đệ tin tưởng đại ca làm vậy nhất định có lý do của đại ca, hơn nữa nếu như không phải đại ca thuyết phục Cam tướng quân, Cam tướng quân cũng không thể giúp chúng ta một tay. Nếu không có được thắng lợi sau cùng đấy, huynh đệ chúng ta, có lẽ đã không thể ở chỗ này nói chuyện với nhau.
Bùi Tích bị Sở Hoan nâng dậy, thở dài một tiếng, nói:
- Nhị đệ có tấm lòng bao dung, nhất định có thể làm nên sự nghiệp lớn, ta đã không nhìn lầm người.
- Đại ca, ý huynh là...!
Sở Hoan thấy vẻ mặt Bùi Tích vô cùng mệt mỏi, dìu y đến bên phiến đá ngồi xuống. Hiển nhiên Bùi Tích đã rất mệt mỏi, sau khi ngồi xuống, y mới nói:
- Nhị đệ, đệ nói không sai, Cam Hầu lâm trận đào ngũ, đúng là ta đã có thương thảo với y. Thậm chí Cam Hầu liên minh cùng Chu Nhạc Lăng liên minh, đều là do chúng ta đã có thương nghị trước đấy.
Sở Hoan khẽ giật mình, ngạc nhiên nói:
- Đại ca, chẳng lẽ huynh... Huynh quen biết với Cam Hầu?
- Đâu chỉ quen biết?
Bùi Tích cười nhạt một tiếng, cũng không giải thích ngay, mà lại hỏi:
- Nhị đệ, ta hỏi đệ, Cam Ngọc Kiều cô nương bị đệ dàn xếp ở ngoài am Minh Hà đột nhiên mất tích trong đêm, sau đó bị quân Tây Bắc mang đến Thiên Sơn, chắc đệ cũng đã biết. Nàng ta làm thế nào để rời khỏi am Minh Hà, lại làm thế nào để rời khỏi thành Sóc Tuyền?
Sở Hoan nhíu mày.
Việc này đương nhiên hắn chưa từng quên. Cam Ngọc Kiều từ Tây Bắc đại doanh một mình tới Sóc Tuyền. Vì muốn kéo dài chuyện hôn sự của hai nhà Chu Cam, Sở Hoan đã đem giấu cô ta ở am Minh Hà trong thành Sóc Tuyền.
Đây là việc được giữ kín tuyệt đối, nhưng tại thời điểm đại hôn của Sở Hoan, Cam Ngọc Kiều đột nhiên biến mất khỏi am Minh Hà Sở Hoan âm thầm phái người tìm trong toàn thành, nhưng không thấy, cuối cùng biết Cam Ngọc Kiều đã khởi hành đến nơi đóng quân của Tây Bắc quân, bị đưa đến Thiên Sơn kết hôn.
Đây vẫn luôn là dấu hỏi trong lòng Sở Hoan.
Hắn cũng thấy rất kỳ lạ, cửa thành Sóc Tuyền đã kiểm tra nghiêm ngặt, trừ phi Cam Ngọc Kiều biết phi thiên độn địa, nếu không tuyệt đối không có khả năng đi ra khỏi thành. Hắn vẫn nghĩ mãi không ra, Cam Ngọc Kiều làm thế nào đi ra khỏi Sóc Tuyền.
Lúc này, Bùi Tích đột nhiên hỏi tới chuyện đó, Sở Hoan ngạc nhiên, mơ hồ cảm giác được gì đó. Hắn nhìn chằm chằm Bùi Tích, suy nghĩ một chút, cuối cùng cười khổ nói:
- Dù thế nào cũng không phải là đại ca mang đi chứ?
Kỳ thực, khả năng đó, trong lòng Sở Hoan cũng không phải chưa từng nghĩ qua.
Tin tức Cam Ngọc Kiều tiến về Sóc Tuyền, Sở Hoan đã phong bế nghiêm ngặt, nhưng cũng không giấu diếm Bùi Tích. Chẳng những Bùi Tích biết rõ Cam Ngọc Kiều đang ở Sóc Tuyền, mà còn biết rõ Cam Ngọc Kiều đang ẩn thân tại am Minh Hà.
Biết rõ chỗ ẩn thân Cam Ngọc Kiều cũng chỉ có ba người, ngoại trừ Sở Hoan cùng hộ vệ thân tín Kỳ Hồng thì chỉ có Bùi Tích.
Sau khi Sở Hoan biết Cam Ngọc Kiều mất tích, rất nhanh Sở Hoan liền nghi ngờ Bùi Tích, nhưng cũng không nghĩ thêm nhiều. Cho dù hắn cảm thấy sự việc Cam Ngọc Kiều mất tích có chút liên quan đến Bùi Tích, nhưng thực sự không muốn đoán mò.
Lúc này, Bùi Tích khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, Cam Ngọc Kiều có thể rời khỏi Sóc Tuyền, chính là do ta!
Sở Hoan khẽ giật mình. Mặc dù hắn có chút hoài nghi, nhưng khi Bùi Tích khẳng định đáp án cho hắn, đúng là Sở Hoan có cảm giác lòng như trầm xuống. Hắn thoáng im lặng, rồi mới cười khổ nói:
- Vì sao đại ca phải làm như vậy? Chẳng lẽ là vì thành toàn việc hôn nhân hai nhà Chu Cam?
- Đúng vậy.
Thanh âm của Bùi Tích trầm thấp mà nghiêm nghị.
- Bất luận như thế nào, quan hệ thông gia giữa hai nhà Chu Cam đều không thể có vấn đề gì, nếu không tất cả mọi thứ đều sẽ như nước chảy về biển Đông...!
- Tất cả?
Sở Hoan cau mày nói:
- Đại ca nói tất cả mọi thứ, là chỉ cái gì?
- Tâm huyết, kế hoạch cùng với hy vọng!
Bùi Tích gằn từng chữ.
Sở Hoan thấy vẻ mặt Bùi Tích nghiêm túc và trang trọng, thì hơi kinh ngạc, cảm giác trong lúc này mọi chuyện thật kỳ quặc. Bùi Tích đối với hắn có tình nghĩa, hắn đương nhiên biết rõ, nếu như không có đầy đủ lý do, Bùi Tích tuyệt đối sẽ không tự mình đưa Cam Ngọc Kiều đi.
- Nhị đệ chắc chắn đã phát hiện ở trên bệ cửa sổ của am Minh Hà có mê hương!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Là ai đó cố tình bày mê trận, muốn ta nghĩ rằng Cam cô nương là bị mê hương làm bất tỉnh, sau đó bị người cướp đi.
Bùi Tích thở dài:
- Kỳ thật ta cũng biết mình thừa giấy vẽ voi. Với trí thông minh của Nhị đệ, đương nhiên có thể phát hiện trong đó có sơ hở...!
- Lúc đại ca rời đi, là ngồi xe ngựa?
Sở Hoan nói khẽ:
- Binh sĩ thủ thành đương nhiên sẽ không kiểm tra xe của đại ca, cũng chỉ có đại ca mới có thể mang Cam cô nương ra ngoài!
Bùi Tích nói:
- Trong lòng đệ phải chăng đã sớm hoài nghi là ta gây nên?
- Đệ cũng đã nghĩ tới, nhưng lại không nghĩ là đại ca sẽ làm như vậy.
Sở Hoan thở dài:
- Quan hệ thông gia Chu Cam kia, đối với chúng ta không có lợi, đệ vẫn cho là đại ca tuyệt đối sẽ không cho phép hôn sự này thành công!
Bùi Tích đưa tay ra, vỗ vỗ cánh tay Sở Hoan, nói:
- Nhị đệ, chuyện cho tới bây giờ, có chút bí mật, cũng không cần giấu diếm đệ nữa... Đệ tất nhiên cũng cần biết rõ chuyện này.
- Bí mật?
Bùi Tích trầm ngâm một lát, rốt cục hỏi:
- Nhị đệ còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau?
- Đương nhiên nhớ rõ.
Sở Hoan lập tức đáp:
- Lúc ấy đại ca bày cờ kiếm sống.
- Đúng vậy a...!
Bùi Tích khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Nhị đệ là người trượng nghĩa, thấy ta bị khi dễ, liền ra tay tương trợ. Đây là nhân duyên giữa ta và đệ. Có lẽ mệnh trời sắp đặt cho huynh đệ ta gặp nhau lúc đó... Chỉ là nhị đệ có biết tại sao ta lại bày cờ ở kinh thành?
Sở Hoan sững sờ.
- Đại ca không phải đến kinh thành tìm sư huynh... u-aaa, chính là Tần Tiêu phụ thân của Lôi Nhi, chỉ là vì Tần Tiêu đã chết, cho nên mới lưu lạc tại kinh sư!
Bùi Tích gật đầu nói:
- Kỳ thật những lời này cũng không giả. Đúng là ta đến kinh sư tìm Tần Tiêu sư huynh, đến gần đó, mới biết được sư huynh đã qua đời... Ta cố ý bày cờ giã đường, mục đích là muốn tìm hiểu một số chuyện. Kinh sư chính là nơi có nhiều thế hệ hỗn tạp của ngư long, tin tức cũng linh thông nhất, ở kinh sư có thể thăm dò được rất nhiều tin tức chuẩn xác.
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Nghe ngóng tin tức?
Bùi Tích mỉm cười, lập tức như có điều suy nghĩ, một lát mới nói:
- Ta và đệ chia tay ở kinh thành, ta đi Tây Bắc, đệ có biết là để làm gì không?
- Không phải đại ca nói là muốn tìm nơi nương tựa trong quân đội, vì nước cống hiến một phần sức lực sao?
- Lời này cũng không giả, đúng là ta muốn vì nước cống hiến, nhưng không phải Tần quốc, mà là ngàn vạn lê dân bách tính trong lòng quốc gia ở Trung Nguyên kia!
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Thái Bình quốc gia!
- Thái Bình... Thái Bình quốc gia...!
Sở Hoan thốt ra:
- Thái Bình đạo!
Bùi Tích lại là mỉm cười, nói:
- Nhị đệ quả nhiên cũng biết rõ Thái Bình đạo đấy...!
Y nhẹ giọng thấp niệm:
- Trời xanh đã mất, hoàng thiên đương lập, tuổi tại giáp, thiên hạ thái bình!
Sở Hoan bỗng nhiên đứng dậy, miệng há hốc, trên mặt hiện ra vẻ kinh hãi, hai nắm đấm lập tức nắm chặt lại. Lúc này binh tướng đều đứng cách bọn họ một chút. Kỳ Hồng là người hiểu quy củ, nên dù là khi đang bảo vệ Sở Hoan, cũng đảm bảo đứng ngoài tầm mười bước chân. Lúc này, không ai thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Sở Hoan. Hắn nhìn chằm chằm vào Bùi Tích, tuy nhiên chỉ thấy Bùi Tích đang mỉm cười thản nhiên. Nhưng sâu trong đôi mắt lại vô cùng nghiêm túc và trang trọng.
Sau một lát, Sở Hoan hít sâu một hơi, mới nói khẽ:
- Thì ra... thì ra huynh là người Thiên Môn đạo...!
Bùi Tích nhíu mày.
- Thiên Môn không phải Thái Bình, Thái Bình cũng không phải Thiên Môn, đạo phi đạo, người cũng không phải người!
Giờ phút này, Sở Hoan rơi vào nỗi khiếp sợ có thể nói là trước đó chưa từng có. Hắn vạn lần không ngờ, huynh đệ kết nghĩa của mình, mình vô cùng tín nhiệm lại có liên quan đến Thái Bình đạo, thậm chí là tín đồ Thái Bình đạo. Hắn cau mày, trong lòng biết việc này không phải chuyện đùa, cũng không tiện để cho các tướng sĩ chứng kiến thái độ thất thố của mình, hắn chậm rãi ngồi xuống, lặng im không nói.
Đối với Thái Bình đạo, đương nhiên Sở Hoan không có hảo cảm gì. Thái Bình đạo ngày xưa mà nói cũng chính là Thiên Môn đạo ngày nay. Khi hắn ở An Ấp phá được âm mưu của bè lũ Mộc Tướng quân, có khai quật được ở bên trong núi rất nhiều mật đạo. Biết rõ Thiên Môn đạo căn bản không xem dân chúng là con người, khi khai quật núi bên trong đầy vũng hố người chết, mùi hôi đầy trời, ký ức đó đến nay hãy còn như mới.
Lúc trước hắn ở đây, trước mặt nhiều người, đã hạ quyết tâm phải tiêu diệt Thiên Môn đạo. Cùng Thiên Môn đạo thế bất lưỡng cập, thủy hỏa bất dung. Về sau khi hắn đi vào Tây Bắc, trong sắc lệnh ban xuống có một mục đặc đặc biệt nhằm vào Thiên Môn Đạo, những người truyền bá Thiên Môn tà thuyết mê hoặc người khác, đều sẽ xử lý nặng. Thậm chí cả vùng Tây Quan, chỉ cần có tín đồ Thiên Môn đạo xuất hiện, lập tức truy nã, ai tố cáo sẽ có phần thưởng.
- Thiên Môn không phải Thái Bình, Thái Bình cũng không phải Thiên Môn... Đạo phi đạo...!
Sở Hoan cố gắng giữ bình tĩnh sau cú sốc, rồi hỏi:
- Lời này là có ý gì?
Bùi Tích nghiêm mặt nói:
- Thiên Môn đạo hôm nay cũng không phải xuất thân từ Thái Bình Chính Nguyên. Bọn họ bất quá là mượn ảnh hưởng của Thái Bình đạo, mê hoặc lòng người mà thôi. Hơn nữa tôn chỉ làm việc của Thiên Môn đạo hoàn toàn trái ngược với Thái Bình đạo. Ta có thể nói cho đệ biết, Thái Bình Chính Nguyên cùng Thiên Môn đạo thế lưỡng bất cập, vẫn còn như nước với lửa. Cho nên, đệ nên minh bạch, Thiên Môn đạo không phải Thái Bình đạo, mà Thái Bình đạo cũng tuyệt đối không tha thứ cho Thiên Môn đạo.
Sở Hoan nghe vậy, hỏi:
- Đại ca nói vậy có ý là, Thiên môn Đạo cũng không phải Thái Bình Đạo? Huynh cùng Thiên Môn Đạo cũng không có quan hệ?
- Đệ vẫn muốn gọi ta là đại ca chứ?
Bùi Tích lại hỏi.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Đệ và huynh đã kết nghĩa kim lan, giống như tay chân, một ngày là đại ca, cả đời này cũng là đại ca kết nghĩa của ta.
Trong mắt Bùi Tích hiện ra một tia ấm áp, lộ ra vẻ mỉm cười, y gật đầu nói:
- Đúng vậy, ta nói rồi, Thiên Môn đạo muốn lấy Thái Bình đạo làm vỏ bọc mà thôi, nhưng Thái Bình Chính Nguyên căn bản không thừa nhận, hơn nữa Thái Bình đạo đối với hành vi của Thiên Môn đạo cũng căm thù đến tận xương tủy. Ta với Thiên Môn mà nói cũng không phải không có vấn đề gì, còn nếu nói có quan hệ, đó chính là thủy hỏa bất dung, không đội trời chung!
Sở Hoan sờ cằm, còn có chút mơ hồ, hỏi:
- Đại ca lời huynh nói đệ không hiểu nhiều lắm, huynh nói Thái Bình Chính Nguyên, là có ý gì?
- Thái Bình đạo xuất phát từ đạo gia, đạo gia là tông sư có tài năng kinh thiên động đầ, Trương Giác sáng lập Thái Bình đạo là một trong những người như thế.
Bùi Tích nhìn thẳng vào Sở Hoan.
- Nhị đệ, nhân vật này, đệ đương nhiên sẽ không lạ lẫm!
Sở Hoan gật gật đầu, nói:
- Đệ biết.
- Trương Giác được xem là thiên tài tái thế, biết thiên văn địa lý, thao lược binh pháp cũng đều tinh thục. Lấy “Thái Bình lĩnh sách” làm căn cơ. Đối với thế nhân phản đối bóc lột, không phân biệt giàu nghèo, chủ trương ngang hàng với nhau về đạo lý, nên được đại đa số người dân khổ cực ủng hộ. Ngài dùng cái thiện giáo hóa thế nhân, tung hoành thiên hạ hơn mười năm, giáo đồ trăm vạn. Trăm vạn giáo đồ trong tay ngài được thống lĩnh trên dưới như một. Nếu như không phải ngài mất sớm, mà năng lực của Địa Công tướng quân cùng Nhân Công tướng quân thua Thiên Công tướng quá xa thì việc Thái Bình Đạo khởi sự cũng chưa chắc đã thất bại ngay!
Sở Hoan biết rõ Thiên Công tướng quân là Trương Giác, mà Địa Công tướng quân và Nhân Công tướng quân là hai đệ đệ của Trương Giác, Trương Lương và Trương Bảo.
Nghe giọng Bùi Tích, đối với Trương Giác hiển nhiên là hết sức tán thưởng. Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn lại hỏi:
- Đại ca, Trương Giác chết như thế nào?
Ban đầu, khi hắn ở An ấp, cũng nghe nói Thần Y vệ Huyền Vũ Thiên hộ cùng Mộc Tướng quân giằng co có nói về cái chết của Trương Giác. Nghe nói Trương Giác là vì tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, bên trong cơ thể bị thiêu đốt đến chết, cũng không biết là thật hay giả.
/1596
|