Sở Hoan khẽ gật đầu. Đạo lý này, dĩ nhiên hắn hiểu. Bây giờ nghĩ lại, nếu không có quân Tây Bắc của Cam Hầu đột kích sau lưng, lâm trận đào ngũ, đừng nói đến thắng lợi, chỉ sợ quân Tây Quan sẽ phải đối mặt với một thất bại nặng nề.
- Thật ra, chúng ta đang nghĩ, có cách nào có thể đưa đội quân Thiên Sơn của Chu Lăng Nhạc ra khỏi Thiên Sơn hay không.
Bùi Tích nghiêm giọng nói:
- Chu Lăng Nhạc chưa bị tiêu diệt, Tây Bắc vĩnh viễn cũng không có được thái bình. Nhưng diệt trừ Chu Lăng Nhạc không phải là chuyện đơn giản. Nếu như ông ta muốn ở lại Thiên Sơn, chuẩn bị binh lính, chỉ sợ Nhị đệ không phải là đối thủ của ông ta.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Binh tướng của ông ta rất mạnh, hơn nữa, lương thực tiền tài đầy đủ. Ta đã nghĩ rồi, nếu ông ta tấn công từng bước, chúng ta không thể ngăn cản.
- Muốn tiêu diệt ông ta hoàn toàn chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là dẫn dụ ông ta ra khỏi Thiên Sơn, quyết chiến một trận lớn.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Đánh muộn không bằng đánh sớm, đánh nhỏ không bằng đánh lớn.
Sở Hoan sờ sờ cằm, như đang suy nghĩ gì đó rồi nói:
- Chu Lăng Nhạc có thể ra khỏi Thiên Sơn, vì ông ta tự tin với thực lực của mình, hơn nữa còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó là vì Cam Hầu. Ta nghĩ ông ta chậm chạp, không hành động thiếu suy nghĩ, chưa chắc là vì kiêng kỵ chúng ta mà vì ông ta còn kiêng kỵ quân Tây Bắc của Cam Hầu.
- Đúng vậy, điểm này rất quan trọng.
Bùi Tích cười nói:
- Trước khi chưa hiểu rõ tâm ý của Cam Hầu, Chu Lăng Nhạc vẫn luôn kiêng kỵ quân Tây Bắc. Vì thế, muốn ông ta ra khỏi Thiên Sơn quyết chiến, điểm quan trọng nhất là khiến ông ta không bị áp lực với quân Tây bắc. Dù vậy, Cam Hầu không thể chủ động lấy lòng Chu Lăng Nhạc. Chu Lăng Nhạc tính tình đa nghi. Nếu Cam Hầu chủ động tiếp cận, ông ta sẽ nghi ngờ. Nếu Cam Hầu án binh bất động, ông ta sẽ lo lắng...
Bùi Tích vuốt râu cười nói:
- Nhị đệ đi Nhạn Môn quan một chuyến, điều này rất quan trọng vì nó khiến Chu Lăng Nhạc ngày càng sốt ruột, cho rằng nhị đệ muốn lôi kéo Cam Hầu. Nếu nhị đệ liên thủ với quân Tây Bắc của Cam Hầu, cho dù không thể diệt trừ Chu Lăng Nhạc, nhưng nếu Chu Lăng Nhạc còn mưu đồ chiếm Tây Bắc, mọi chuyện sẽ trở nên rất khó khăn.
Sở Hoan cười đáp:
- Vì thế Chu Lăng Nhạc không chịu yếu thế, phái người liên lạc với Cam Hầu. Theo lời ông ta, cho dù Cam Hầu không giúp ông ta nhưng chỉ cần Cam Hầu chịu liên minh xem như đã thành công lớn.
Bùi Tích cười nói:
- Đúng vậy. Cam Hầu đang vắt óc nghĩ cách tiếp cận Chu Lăng Nhạc. Lần này Chu Lăng Nhạc chủ động đến tận cửa tìm. Đúng là cầu còn không được. Hơn nữa, Chu Lăng Nhạc đưa ra đề nghị kết thân với Cam Hầu, hàm ý trong đó, không cần nói cũng biết.
- Kết thân chưa chắc là thực. Có thể dùng Cam Ngọc Kiều làm con tin có lẽ mới là mục đích chính của Chu Lăng Nhạc.
Nét mặt Sở Hoan trở nên nghiêm túc:
- Nếu Chu Lăng Nhạc thực sự muốn lôi kéo Cam Hầu, dĩ nhiên, ông ta phải điều tra rõ ràng tình hình của Cam Hầu. Chắc chắn ông ta hiểu rõ, người thân duy nhất của Cam Hầu là Cam Ngọc Kiều. Nếu Cam Hầu đồng ý tới Thiên Sơn kết thân với Chu gia, hai nhà Chu Cam liên minh, căn cơ sẽ vô cùng chắc chắn.
- Đúng vậy.
Bùi Tích thở dài:
- Dĩ nhiên, Cam Hầu biết mục đích của Chu Lăng Nhạc. Cam Hầu hiểu rõ, một khi Cam Ngọc Kiều bị đưa đến Thiên Sơn, Cam Ngọc Kiều cũng chính là con tin trong tay Chu Lăng Nhạc, sinh tử khó đoán. Nhưng kết thân với Chu gia là một cơ hội tốt ngàn năm có một. Cũng chỉ có vậy mới chiếm được lòng tin của Chu Lăng Nhạc. Cam Hầu không hề do dự, lấy đại cục làm trọng nên y đã đáp ứng yêu cầu của Chu Lăng Nhạc.
- Thì ra là vậy, thì ra là vậy...
Sở Hoan cười khổ nói:
- Sau khi Cam Ngọc Kiều biết về hôn sự này, cô ta không hề biết nội tình bên trong mà chỉ tưởng rằng Cam Hầu muốn dựa hơi Chu Lăng Nhạc. Cô nương này tính tình ngay thẳng, tự mình đi tới Sóc Tuyến, thông báo cho ta về hôn sự này. Chắc chắn cô ta cũng biết Cam Hầu và Chu Lăng Nhạc đã liên minh, mục đích là để đối phó ta. Vì vậy cô ta tới đây là muốn nhắc nhở ta cần phải chú ý hơn.
Bùi Tích nhìn Sở Hoan, nói:
- Thật ra, chuyện này nằm ngoài dự đoán của chúng ta. Chúng ta không ngờ Cam Ngọc Kiều sẽ âm thầm tới Sóc Tuyền... Tuy Cam Hầu phát hiện Cam Ngọc Kiều đã mất tích, nhưng cũng không hề phái người đi tìm cô ta. Dù sao đệ và Cam Ngọc Kiều mới chỉ gặp nhau một lần... Tuy nhiên, nhị đệ phong thái nhẹ nhàng, có lẽ mới gặp lần đầu, Cam cô nương đã có ấn tượng tốt với đệ.
Sở Hoan xấu hổ, vội nói:
- Đại ca chỉ hay nói đùa! Có lẽ Cam cô nương chán ghét Chu Lăng Nhạc. Trong mắt cô ta, nếu như Chu Lăng Nhạc không phải là người tốt, đệ đối đầu với Chu Lăng Nhạc, đương nhiên đệ sẽ là người tốt...
- Cũng chưa hẳn.
Bùi Tích mỉm cười nói:
- Nếu như trong mắt cô ta đệ chỉ là người tốt, cô ta sẽ không một mình tới Sóc Tuyền tìm đệ...
Sở Hoan cười khổ đáp:
- Cũng không biết hiện giờ cô ta thế nào rồi... Đại ca, cô ta rời khỏi Sóc Tuyền, tình nguyện tới Thiên Sơn, chắc chắn cũng biết nguyên do trong đó. Vì thế, cô ta tình nguyện hiến thân mình?
Nụ cười trên mặt Bùi Tích nhanh chóng biến mất, y khẽ vuốt cằm:
- Đây là chuyện trọng đại, hôn sự với Chu Lăng Nhạc là chuyện liên quan đến đại cục, không thể có sai lầm. Nếu không tất cả kế hoạch sẽ đổ xuống sông xuống biển hết.
Bùi Tích áy náy nhìn Sở Hoan, nói:
- Ta giấu đệ đi tìm Cam Ngọc Kiều là không đúng với đệ, mong đệ đừng trách ta.
- Đại ca làm vậy cũng chỉ vì đại cục mà thôi. Dĩ nhiên đệ không trách huynh.
Sở Hoan đáp.
Bùi Tích gật đầu rồi tiếp tục nói:
- Ta đã tìm được Cam Ngọc Kiều, nói rõ cho cô ta nội tình bên trong. Cô ta không hề tin mình lại là con cháu của 36 gia tộc. Nhưng cô ta hiểu rõ tính cách của Cam Hầu, biết Cam Hầu không phải là kẻ nịnh nọt. Việc kết thân với Chu gia hết sức kỳ quái, vì thế cô vẫn luôn hoài nghi trong lòng. Ta chỉ nói cho cô ta biết rằng, nếu muốn xác định lại chuyện này, cần phải trở về đại doanh Tây Bắc, tìm Cam Hầu. Cam Hầu sẽ nói lại cho cô ta nội tình mọi việc.
Sở Hoan hiểu ra vấn đề:
- Sau đó, từ đại doanh Tây Bắc, cô ta bị đưa đến Thiên Sơn. Dĩ nhiên, cô ta đã biết được mục đích thực sự của cuộc hôn nhân này từ miệng Cam Hầu.
- Phải.
Bùi Tích gật đầu đáp:
- Tuy trước đây cô ta không hiểu rõ về những gì liên quan đến đạo Thái Bình, lại càng không biết gia tộc của mình là Thái Bình chính nguyên từ mấy trăm năm trước; nhưng thân là một thành viên của 36 gia tộc, đến lúc cần đến sự dũng cảm, cô ta cũng không hề do dự. Một khi việc hôn nhân của hai nhà Chu Cam đã thành, đương nhiên, Chu Lăng Nhạc không biết mục đích thực sự của Cam Hầu. Ông ta lại càng không ngờ, Cam Hầu lại là một thành viên của 36 gia tộc.
Sở Hoan thở dài nói:
- Đừng nói đến Chu Lăng Nhạc, ngay cả đệ cũng không nghĩ tới chuyện này. Nếu đại ca không giải thích, đến giờ đệ cũng không dám tin tại sao khi lâm trận Cam Hầu lại đào ngũ. Lúc trước, đệ lo lắng đủ điều, không tìm ra lý do Cam Hầu bỏ Chu Lăng Nhạc. Đến giờ, đệ mới hiểu, từ đầu, Chu Lăng Nhạc đã bị qua mặt, mà đệ... cũng vậy.
- Ta biết nhị đệ thấy không thoải mái.
Bùi Tích cười khổ nói:
- Thật ra trước khi thực hiện kế hoạch này, ta đã suy nghĩ rất nhiều, xem liệu có nên nói chân tướng sự việc cho đệ biết không. Nhưng... càng nghĩ, ta lại càng thấy vẫn nên giấu đệ thì hơn. Đợi đến khi đại cục đã thành mới giải thích mọi việc với đệ.
Sở Hoan đáp:
- Nếu đại ca sớm nói cho đệ, ít nhất đệ cũng có thể giúp ích được gì đó.
Bùi Tích nghiêm giọng nói:
- Nhị đệ, công bằng mà nói, nếu lúc trước đệ biết rõ ta là môn đồ của đạo Thái Bình, trong lòng đệ sẽ nghĩ thế nào? Từ sau khi đạo Thái Bình xuất hiện, vẫn luôn bị triều đình chèn ép, đổ tiếng xấu. Trong mắt nhiều người, đạo Thái Bình chuyên đi sinh sự những việc không đâu, cứ như thể chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn...
Bùi Tích lắc đầu cười khổ:
- Ta biết tình nghĩa giữa ta và nhị đệ sâu sắc, đệ lại là ngườ itrọng tình trọng nghĩa. Nhưng đối với một môn đồ của đạo Thái Bình thì sao?
Sở Hoan há hốc miệng không nói nên lời.
- Hơn nữa, quyết chiến với Chu Lăng Nhạc, cho dù chuẩn bị cẩn thận đến đâu, nhưng cuối cùng vẫn khó tránh khỏi một trận huyết chiến khốc liệt.
Bùi Tích nghiêm mặt nói:
- Nhị đệ không biết về kế hoạch này mới có thể tìm được đường sống trong cõi chết. Khí thế toàn quân Tây Quan đều phụ thuộc vào nhị đệ. Nếu nhị đệ đã có ý muốn quyết chiến, toàn quân Tây Quan mới có thể dốc lòng dốc sức, cùng chung mối thù, quyết chiến đến cùng.
Sở Hoan gật đầu, nhìn bốn phía rồi nói:
- Đại ca gửi thư báo, muốn đệ dàn quân ở mã tràng Thanh Nguyên, sớm chuẩn bị quyết chiến với Chu Lăng Nhạc?
- Phải.
Bùi Tích nói:
- Cuộc chiến ở Hạ Châu thật ra chính là một phần của kế hoạch. Chu Lăng Nhạc và Cam Hầu kết thân, Chu Lăng Nhạc rất tín nhiệm Cam Hầu. Nhưng người này tính tình đa nghi, chưa chắc đã hoàn toàn tin tưởng Cam Hầu. Nếu quân Tây Bắc của Cam Hầu xung trận ở Hạ Châu, Chu Lăng Nhạc chắc chắn không thể nghi ngờ Cam Hầu. Hơn nữa, quân cố thủ ở Hạ Châu mấy ngày, sau khi lui về phòng thủ, trong lòng Chu Lăng Nhạc sẽ xuất hiện ý nghĩ khinh địch. Ông ta nhìn thấy quân cố thủ Hạ Châu mệt mỏi lui về, chắc chắn sẽ nắm chắc cơ hội đó, mau chóng quyết chiến với quân Tây Quan. Mục đích cuối cùng của chúng ta là muốn ông ta đưa quân Thiên Sơn ra quyết chiến.
Y dừng một chút rồi nói tiếp:
- Thật ra, đây là một bước đi mạo hiểm. Nếu trên đường quân Hạ Châu rút lui, Chu Lăng Nhạc phá bỏ hiệp ước, xuất binh tấn công, hậu quả khó lường.
- Đúng vậy.
Sở Hoan ngẫm lại, hắn cũng thấy lo lắng:
- Cũng may Chu Lăng Nhạc không hành động thiếu suy nghĩ, nếu không...
Bùi Tích chậm rãi đứng dậy, chống côn gỗ, giơ tay chỉ mã tràng Thanh Nguyên rồi nói:
- Nhị đệ, đệ xem đi. Mã tràng Thanh Nguyên đất đai bằng phẳng, phù hợp cho kỵ binh xuất kích. Nếu Chu Lăng Nhạc biết chúng ta sẽ tới đây, nhất định cũng sẽ nghĩ đến việc quyết chiến với chúng ta ở đây. Ông ta càng vội vã, chúng ta càng có lợi. Nhưng quân Tây Quan ở đây đã không còn đường rút lui nữa rồi. Nhị đệ đã từng đọc binh thư, không biết đệ có còn nhớ năm đó, Hoài Âm hầu Hàn Tín xuất quân đánh nước Triệu không? Quân Triệu đông gấp 10 lần quân Hán. Hàn Tín bày thủy trận, tìm đường sống trong cõi chết, khiến cho tướng sĩ dưới trướng hết lòng hy sinh, đánh một trận tử chiến. Nên nếu như quân Tây Quan muốn đánh bại quân Thiên Sơn hùng mạnh, nhất định phải quyết chiến đến cùng. Tìm đường sống trong cõi chết, khiến quân Thiên Sơn mệt mỏi suy sụp, hoàn toàn rơi vào thế trận của quân Tây Quan. Chỉ có như vậy, khi Cam Hầu lâm trận mới có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất. Nếu quân Tây Quan không thể chống cự, dễ dàng sụp đổ, chỉ biết dựa vào quân Tây Bắc, chắc chắn không thể đánh bại quân Thiên Sơn.
Lúc này, Sở Hoan đã hiểu rõ những bố trí tỉ mỉ của Bùi Tích. Thắng lợi của trận quyết chiến này hoàn toàn dựa vào sự bố trí tỉ mỉ của Bùi Tích, sự liều chết tấn công của quân Tây Quan. Chu Lăng Nhạc có Cam Hầu làm đồng minh, quân đông thế mạnh, trong lòng có ý chí quyết chiến. Một bên chứng chiến quân Tây Quan mệt mỏi rã rời, lựa chọn quyết chiến ở trường đua, chắc chắn ông ta sẽ trở nên vô cùng gấp gáp, muốn diệt trừ tận gốc Sở Hoan. Nào ngờ đâu, mọi chuyện đã nằm trong kế hoạch của Bùi Tích.
- Thật ra, chúng ta đang nghĩ, có cách nào có thể đưa đội quân Thiên Sơn của Chu Lăng Nhạc ra khỏi Thiên Sơn hay không.
Bùi Tích nghiêm giọng nói:
- Chu Lăng Nhạc chưa bị tiêu diệt, Tây Bắc vĩnh viễn cũng không có được thái bình. Nhưng diệt trừ Chu Lăng Nhạc không phải là chuyện đơn giản. Nếu như ông ta muốn ở lại Thiên Sơn, chuẩn bị binh lính, chỉ sợ Nhị đệ không phải là đối thủ của ông ta.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Binh tướng của ông ta rất mạnh, hơn nữa, lương thực tiền tài đầy đủ. Ta đã nghĩ rồi, nếu ông ta tấn công từng bước, chúng ta không thể ngăn cản.
- Muốn tiêu diệt ông ta hoàn toàn chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là dẫn dụ ông ta ra khỏi Thiên Sơn, quyết chiến một trận lớn.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Đánh muộn không bằng đánh sớm, đánh nhỏ không bằng đánh lớn.
Sở Hoan sờ sờ cằm, như đang suy nghĩ gì đó rồi nói:
- Chu Lăng Nhạc có thể ra khỏi Thiên Sơn, vì ông ta tự tin với thực lực của mình, hơn nữa còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó là vì Cam Hầu. Ta nghĩ ông ta chậm chạp, không hành động thiếu suy nghĩ, chưa chắc là vì kiêng kỵ chúng ta mà vì ông ta còn kiêng kỵ quân Tây Bắc của Cam Hầu.
- Đúng vậy, điểm này rất quan trọng.
Bùi Tích cười nói:
- Trước khi chưa hiểu rõ tâm ý của Cam Hầu, Chu Lăng Nhạc vẫn luôn kiêng kỵ quân Tây Bắc. Vì thế, muốn ông ta ra khỏi Thiên Sơn quyết chiến, điểm quan trọng nhất là khiến ông ta không bị áp lực với quân Tây bắc. Dù vậy, Cam Hầu không thể chủ động lấy lòng Chu Lăng Nhạc. Chu Lăng Nhạc tính tình đa nghi. Nếu Cam Hầu chủ động tiếp cận, ông ta sẽ nghi ngờ. Nếu Cam Hầu án binh bất động, ông ta sẽ lo lắng...
Bùi Tích vuốt râu cười nói:
- Nhị đệ đi Nhạn Môn quan một chuyến, điều này rất quan trọng vì nó khiến Chu Lăng Nhạc ngày càng sốt ruột, cho rằng nhị đệ muốn lôi kéo Cam Hầu. Nếu nhị đệ liên thủ với quân Tây Bắc của Cam Hầu, cho dù không thể diệt trừ Chu Lăng Nhạc, nhưng nếu Chu Lăng Nhạc còn mưu đồ chiếm Tây Bắc, mọi chuyện sẽ trở nên rất khó khăn.
Sở Hoan cười đáp:
- Vì thế Chu Lăng Nhạc không chịu yếu thế, phái người liên lạc với Cam Hầu. Theo lời ông ta, cho dù Cam Hầu không giúp ông ta nhưng chỉ cần Cam Hầu chịu liên minh xem như đã thành công lớn.
Bùi Tích cười nói:
- Đúng vậy. Cam Hầu đang vắt óc nghĩ cách tiếp cận Chu Lăng Nhạc. Lần này Chu Lăng Nhạc chủ động đến tận cửa tìm. Đúng là cầu còn không được. Hơn nữa, Chu Lăng Nhạc đưa ra đề nghị kết thân với Cam Hầu, hàm ý trong đó, không cần nói cũng biết.
- Kết thân chưa chắc là thực. Có thể dùng Cam Ngọc Kiều làm con tin có lẽ mới là mục đích chính của Chu Lăng Nhạc.
Nét mặt Sở Hoan trở nên nghiêm túc:
- Nếu Chu Lăng Nhạc thực sự muốn lôi kéo Cam Hầu, dĩ nhiên, ông ta phải điều tra rõ ràng tình hình của Cam Hầu. Chắc chắn ông ta hiểu rõ, người thân duy nhất của Cam Hầu là Cam Ngọc Kiều. Nếu Cam Hầu đồng ý tới Thiên Sơn kết thân với Chu gia, hai nhà Chu Cam liên minh, căn cơ sẽ vô cùng chắc chắn.
- Đúng vậy.
Bùi Tích thở dài:
- Dĩ nhiên, Cam Hầu biết mục đích của Chu Lăng Nhạc. Cam Hầu hiểu rõ, một khi Cam Ngọc Kiều bị đưa đến Thiên Sơn, Cam Ngọc Kiều cũng chính là con tin trong tay Chu Lăng Nhạc, sinh tử khó đoán. Nhưng kết thân với Chu gia là một cơ hội tốt ngàn năm có một. Cũng chỉ có vậy mới chiếm được lòng tin của Chu Lăng Nhạc. Cam Hầu không hề do dự, lấy đại cục làm trọng nên y đã đáp ứng yêu cầu của Chu Lăng Nhạc.
- Thì ra là vậy, thì ra là vậy...
Sở Hoan cười khổ nói:
- Sau khi Cam Ngọc Kiều biết về hôn sự này, cô ta không hề biết nội tình bên trong mà chỉ tưởng rằng Cam Hầu muốn dựa hơi Chu Lăng Nhạc. Cô nương này tính tình ngay thẳng, tự mình đi tới Sóc Tuyến, thông báo cho ta về hôn sự này. Chắc chắn cô ta cũng biết Cam Hầu và Chu Lăng Nhạc đã liên minh, mục đích là để đối phó ta. Vì vậy cô ta tới đây là muốn nhắc nhở ta cần phải chú ý hơn.
Bùi Tích nhìn Sở Hoan, nói:
- Thật ra, chuyện này nằm ngoài dự đoán của chúng ta. Chúng ta không ngờ Cam Ngọc Kiều sẽ âm thầm tới Sóc Tuyền... Tuy Cam Hầu phát hiện Cam Ngọc Kiều đã mất tích, nhưng cũng không hề phái người đi tìm cô ta. Dù sao đệ và Cam Ngọc Kiều mới chỉ gặp nhau một lần... Tuy nhiên, nhị đệ phong thái nhẹ nhàng, có lẽ mới gặp lần đầu, Cam cô nương đã có ấn tượng tốt với đệ.
Sở Hoan xấu hổ, vội nói:
- Đại ca chỉ hay nói đùa! Có lẽ Cam cô nương chán ghét Chu Lăng Nhạc. Trong mắt cô ta, nếu như Chu Lăng Nhạc không phải là người tốt, đệ đối đầu với Chu Lăng Nhạc, đương nhiên đệ sẽ là người tốt...
- Cũng chưa hẳn.
Bùi Tích mỉm cười nói:
- Nếu như trong mắt cô ta đệ chỉ là người tốt, cô ta sẽ không một mình tới Sóc Tuyền tìm đệ...
Sở Hoan cười khổ đáp:
- Cũng không biết hiện giờ cô ta thế nào rồi... Đại ca, cô ta rời khỏi Sóc Tuyền, tình nguyện tới Thiên Sơn, chắc chắn cũng biết nguyên do trong đó. Vì thế, cô ta tình nguyện hiến thân mình?
Nụ cười trên mặt Bùi Tích nhanh chóng biến mất, y khẽ vuốt cằm:
- Đây là chuyện trọng đại, hôn sự với Chu Lăng Nhạc là chuyện liên quan đến đại cục, không thể có sai lầm. Nếu không tất cả kế hoạch sẽ đổ xuống sông xuống biển hết.
Bùi Tích áy náy nhìn Sở Hoan, nói:
- Ta giấu đệ đi tìm Cam Ngọc Kiều là không đúng với đệ, mong đệ đừng trách ta.
- Đại ca làm vậy cũng chỉ vì đại cục mà thôi. Dĩ nhiên đệ không trách huynh.
Sở Hoan đáp.
Bùi Tích gật đầu rồi tiếp tục nói:
- Ta đã tìm được Cam Ngọc Kiều, nói rõ cho cô ta nội tình bên trong. Cô ta không hề tin mình lại là con cháu của 36 gia tộc. Nhưng cô ta hiểu rõ tính cách của Cam Hầu, biết Cam Hầu không phải là kẻ nịnh nọt. Việc kết thân với Chu gia hết sức kỳ quái, vì thế cô vẫn luôn hoài nghi trong lòng. Ta chỉ nói cho cô ta biết rằng, nếu muốn xác định lại chuyện này, cần phải trở về đại doanh Tây Bắc, tìm Cam Hầu. Cam Hầu sẽ nói lại cho cô ta nội tình mọi việc.
Sở Hoan hiểu ra vấn đề:
- Sau đó, từ đại doanh Tây Bắc, cô ta bị đưa đến Thiên Sơn. Dĩ nhiên, cô ta đã biết được mục đích thực sự của cuộc hôn nhân này từ miệng Cam Hầu.
- Phải.
Bùi Tích gật đầu đáp:
- Tuy trước đây cô ta không hiểu rõ về những gì liên quan đến đạo Thái Bình, lại càng không biết gia tộc của mình là Thái Bình chính nguyên từ mấy trăm năm trước; nhưng thân là một thành viên của 36 gia tộc, đến lúc cần đến sự dũng cảm, cô ta cũng không hề do dự. Một khi việc hôn nhân của hai nhà Chu Cam đã thành, đương nhiên, Chu Lăng Nhạc không biết mục đích thực sự của Cam Hầu. Ông ta lại càng không ngờ, Cam Hầu lại là một thành viên của 36 gia tộc.
Sở Hoan thở dài nói:
- Đừng nói đến Chu Lăng Nhạc, ngay cả đệ cũng không nghĩ tới chuyện này. Nếu đại ca không giải thích, đến giờ đệ cũng không dám tin tại sao khi lâm trận Cam Hầu lại đào ngũ. Lúc trước, đệ lo lắng đủ điều, không tìm ra lý do Cam Hầu bỏ Chu Lăng Nhạc. Đến giờ, đệ mới hiểu, từ đầu, Chu Lăng Nhạc đã bị qua mặt, mà đệ... cũng vậy.
- Ta biết nhị đệ thấy không thoải mái.
Bùi Tích cười khổ nói:
- Thật ra trước khi thực hiện kế hoạch này, ta đã suy nghĩ rất nhiều, xem liệu có nên nói chân tướng sự việc cho đệ biết không. Nhưng... càng nghĩ, ta lại càng thấy vẫn nên giấu đệ thì hơn. Đợi đến khi đại cục đã thành mới giải thích mọi việc với đệ.
Sở Hoan đáp:
- Nếu đại ca sớm nói cho đệ, ít nhất đệ cũng có thể giúp ích được gì đó.
Bùi Tích nghiêm giọng nói:
- Nhị đệ, công bằng mà nói, nếu lúc trước đệ biết rõ ta là môn đồ của đạo Thái Bình, trong lòng đệ sẽ nghĩ thế nào? Từ sau khi đạo Thái Bình xuất hiện, vẫn luôn bị triều đình chèn ép, đổ tiếng xấu. Trong mắt nhiều người, đạo Thái Bình chuyên đi sinh sự những việc không đâu, cứ như thể chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn...
Bùi Tích lắc đầu cười khổ:
- Ta biết tình nghĩa giữa ta và nhị đệ sâu sắc, đệ lại là ngườ itrọng tình trọng nghĩa. Nhưng đối với một môn đồ của đạo Thái Bình thì sao?
Sở Hoan há hốc miệng không nói nên lời.
- Hơn nữa, quyết chiến với Chu Lăng Nhạc, cho dù chuẩn bị cẩn thận đến đâu, nhưng cuối cùng vẫn khó tránh khỏi một trận huyết chiến khốc liệt.
Bùi Tích nghiêm mặt nói:
- Nhị đệ không biết về kế hoạch này mới có thể tìm được đường sống trong cõi chết. Khí thế toàn quân Tây Quan đều phụ thuộc vào nhị đệ. Nếu nhị đệ đã có ý muốn quyết chiến, toàn quân Tây Quan mới có thể dốc lòng dốc sức, cùng chung mối thù, quyết chiến đến cùng.
Sở Hoan gật đầu, nhìn bốn phía rồi nói:
- Đại ca gửi thư báo, muốn đệ dàn quân ở mã tràng Thanh Nguyên, sớm chuẩn bị quyết chiến với Chu Lăng Nhạc?
- Phải.
Bùi Tích nói:
- Cuộc chiến ở Hạ Châu thật ra chính là một phần của kế hoạch. Chu Lăng Nhạc và Cam Hầu kết thân, Chu Lăng Nhạc rất tín nhiệm Cam Hầu. Nhưng người này tính tình đa nghi, chưa chắc đã hoàn toàn tin tưởng Cam Hầu. Nếu quân Tây Bắc của Cam Hầu xung trận ở Hạ Châu, Chu Lăng Nhạc chắc chắn không thể nghi ngờ Cam Hầu. Hơn nữa, quân cố thủ ở Hạ Châu mấy ngày, sau khi lui về phòng thủ, trong lòng Chu Lăng Nhạc sẽ xuất hiện ý nghĩ khinh địch. Ông ta nhìn thấy quân cố thủ Hạ Châu mệt mỏi lui về, chắc chắn sẽ nắm chắc cơ hội đó, mau chóng quyết chiến với quân Tây Quan. Mục đích cuối cùng của chúng ta là muốn ông ta đưa quân Thiên Sơn ra quyết chiến.
Y dừng một chút rồi nói tiếp:
- Thật ra, đây là một bước đi mạo hiểm. Nếu trên đường quân Hạ Châu rút lui, Chu Lăng Nhạc phá bỏ hiệp ước, xuất binh tấn công, hậu quả khó lường.
- Đúng vậy.
Sở Hoan ngẫm lại, hắn cũng thấy lo lắng:
- Cũng may Chu Lăng Nhạc không hành động thiếu suy nghĩ, nếu không...
Bùi Tích chậm rãi đứng dậy, chống côn gỗ, giơ tay chỉ mã tràng Thanh Nguyên rồi nói:
- Nhị đệ, đệ xem đi. Mã tràng Thanh Nguyên đất đai bằng phẳng, phù hợp cho kỵ binh xuất kích. Nếu Chu Lăng Nhạc biết chúng ta sẽ tới đây, nhất định cũng sẽ nghĩ đến việc quyết chiến với chúng ta ở đây. Ông ta càng vội vã, chúng ta càng có lợi. Nhưng quân Tây Quan ở đây đã không còn đường rút lui nữa rồi. Nhị đệ đã từng đọc binh thư, không biết đệ có còn nhớ năm đó, Hoài Âm hầu Hàn Tín xuất quân đánh nước Triệu không? Quân Triệu đông gấp 10 lần quân Hán. Hàn Tín bày thủy trận, tìm đường sống trong cõi chết, khiến cho tướng sĩ dưới trướng hết lòng hy sinh, đánh một trận tử chiến. Nên nếu như quân Tây Quan muốn đánh bại quân Thiên Sơn hùng mạnh, nhất định phải quyết chiến đến cùng. Tìm đường sống trong cõi chết, khiến quân Thiên Sơn mệt mỏi suy sụp, hoàn toàn rơi vào thế trận của quân Tây Quan. Chỉ có như vậy, khi Cam Hầu lâm trận mới có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất. Nếu quân Tây Quan không thể chống cự, dễ dàng sụp đổ, chỉ biết dựa vào quân Tây Bắc, chắc chắn không thể đánh bại quân Thiên Sơn.
Lúc này, Sở Hoan đã hiểu rõ những bố trí tỉ mỉ của Bùi Tích. Thắng lợi của trận quyết chiến này hoàn toàn dựa vào sự bố trí tỉ mỉ của Bùi Tích, sự liều chết tấn công của quân Tây Quan. Chu Lăng Nhạc có Cam Hầu làm đồng minh, quân đông thế mạnh, trong lòng có ý chí quyết chiến. Một bên chứng chiến quân Tây Quan mệt mỏi rã rời, lựa chọn quyết chiến ở trường đua, chắc chắn ông ta sẽ trở nên vô cùng gấp gáp, muốn diệt trừ tận gốc Sở Hoan. Nào ngờ đâu, mọi chuyện đã nằm trong kế hoạch của Bùi Tích.
/1596
|