Chiến sự Tây Quan và Thiên Sơn chấm dứt, Sở Hoan lưu lại thành Hạ Châu chủ yếu là để xử lý sự vụ phía sau. Chuyện đầu tiên cần phải làm đương nhiên là việc hợp nhất kỵ binh Thiên Sơn.
Chính sách của Sở Hoan đối với kỵ binh Thiên Sơn vô cùng khoan hồng và ưu ái. Chỉ cần lưu lại quân đoàn kỵ binh, có thể miễn trừ lao dịch cho người nhà, hơn nữa trên phương diện thuế má sẽ được miễn giảm.
Sở Hoan để thuộc hạ truyền tin ra ngoài rằng hắn muốn thi hành Quân Điền lệnh ở Thiên Sơn đạo. Đám binh sĩ Thiên Sơn hầu như đều có xuất thân cùng khổ, nghe được người nhà mình sẽ được chia đất đai liền vui mừng khôn xiết. Bọn họ lại nghe nói Sở Hoan sẽ miễn trừ lao dịch, giảm bớt thuế má, tiếng hoan hô lại càng như sấm. Tuy có binh sĩ muốn trở về nhà cùng gia đình đoàn tụ, sống yên bình với nghề nông, nhưng phần đông binh sĩ vẫn nguyện ý tiếp tục lưu lại.
Hứa Thiệu với tư cách là chủ tướng xây dựng quân đoàn kỵ binh, trong thoáng chốc gánh trên vai quân vụ to lớn như vậy cũng phải vô cùng cố sức. Cũng may Sở Hoan thuyết phục được đám người Hầu Kim Cương. Hai người Hầu Kim Cương và Cố Lương Trần là tướng lĩnh kỵ binh Thiên Sơn, mặc dù chiến bại tại mã tràng Thanh Nguyên nhưng bản thân dù sao cũng là tướng lĩnh kỵ binh hạng nhất.
Sở Hoan phái người chạy khoái mã đưa về Sóc Tuyền một đạo công văn giao cho Tề Vương. Công văn truyền tới nơi, theo ý tứ của Sở Hoan, Tề Vương phê chuẩn cho phép. Theo tình thế Tây Bắc rung chuyển, để thuận tiện cho việc thống nhất chỉ huy binh mã Tây Bắc, hình thành một lực lượng có đủ lực tiễu trừ loạn phỉ, Tề Vương đồng ý cho Sở Hoan tiến hành chỉnh đốn binh mã ba đạo Tây Bắc, đặc biệt là tập trung vào kỵ binh. Theo đề nghị, Tây Bắc sẽ chỉ cho phép có một quân đoàn kỵ binh duy nhất.
Theo ý của Sở Hoan, ba đạo Tây Bắc thành lập một quân đoàn kỵ binh, căn cứ đặt tại Thanh Nguyên mã tràng. Từ nay về sau, quân đoàn này gọi là “Tây Bắc phong kỵ”, Hứa Thiệu là chủ tướng, phong chức “Phong Kỵ Kiêu Vũ tướng quân”, Hầu Kim Cương là “Phong Kỵ Tả tướng quân”, còn Cố Lương Trần là “ Phong Kỵ Hữu tướng quân”. Sự vụ của đoàn kỵ binh do ba người xử lý, cùng xây dựng và huấn luyện “Tây Bắc phong kỵ” mới được thành lập.
Hầu Kim Cương và Cố Lương Trần vốn là bại tướng áp ngục, đã tưởng sẽ gặp vận rủi bị chém đầu. Nhưng Sở Hoan không tính tới hiềm khích lúc trước, không giết lại dùng, hơn nữa còn để bọn họ phục chức như cũ trong đoàn kỵ binh. Về đối ngoại, còn có lệnh phong thưởng của Tề Vương nên đương nhiên không còn lời nào để nói, chỉ thề sẽ làm việc tận tâm tận lực, hoàn toàn thuần phục.
Ngay cả Minh Quý, trái với dự liệu của rất nhiều người, Sở Hoan chẳng những xá tội mà còn để Minh Quý thống lĩnh bộ hạ cũ trong Thiên Sơn quân quay về thành Minh Sa, tạm thời trợ giúp Thường Hoan duy trì trật tự Thiên Sơn đạo.
Minh Quý rất có uy vọng tại Thiên Sơn đạo. Một khi có lão tọa trấn, ít nhất người Thiên Sơn sẽ không còn địch ý quá sâu nữa.
Chỉ có Tôn Xán là không có ý định quy hàng, Sở Hoan cũng không miễn cưỡng, liền phái người hộ tống gã trở về quê nhà.
Sở Hoan xử lý xong chuyện quân đoàn kỵ binh của Hứa Thiệu, mặt khác viết một đạo công văn. Hiện giờ Chu Lăng Nhạc đã bị trừ, chiếc ghế Tổng đốc Thiên Sơn đạo vẫn còn để trống. Để yên ổn nhân tâm, cần phải nhanh chóng phái một người có đủ tài cán đi tới Thiên Sơn thực thi chính lệnh, nắm quyền Tổng đốc. Mà người hắn lựa chọn, chính là Chủ sự Hộ bộ ti Ngụy Vô Kỵ.
Ngoài ra Sở Hoan viết riêng cho Ngụy Vô Kỵ một phong thư, trình bày rõ ràng và chi tiết những việc cần phải làm trước tiên sau khi tiến vào Thiên Sơn. Chủ yếu là một số chính sách trấn an dân chúng Thiên Sơn, sau đó bắt đầu tiến hành kiểm kê đất đai, chuẩn bị mở đường cho việc thi hành Quân Điền lệnh tại nơi này.
Tất cả các châu phủ Tây Quan đều đã đồng loạt thi hành Quân Điền lệnh, mọi chuyện hiện giờ diễn ra hết sức thuận lợi. Bởi vậy nếu tiếp tục giữ Ngụy Vô Kỵ lại quả thật giống như dùng đao mổ trâu giết gà. Từ lúc bắt đầu, Ngụy Vô Kỵ đã là người phụ trách kiểm kê đất đai, sau đó gã chẳng những là người lên kế hoạch thi hành mà còn trực tiếp chỉ đạo thi hành toàn bộ Quân Điền lệnh tại Tây Quan.
Ngụy Vô Kỵ là người có tài, nhưng trước đây không có đất dụng võ.
Trải qua sự vụ Quân Điền lệnh, y được Sở Hoan lớn mật đề bạt, thậm chí cho gã đầy đủ sân khấu để thi triển tài hoa. Ngụy Vô Kỵ tận lực làm việc một thời gian cũng đã đủ để chứng minh tài năng của gã. Mặc dù mới chỉ làm quan mới hơn một năm nhưng trải qua rèn luyện trong thời gian này, năng lực xử lý chính sự của Ngụy Vô Kỵ đã vô cùng lão luyện. Đặc biệt là đối với Quân Điền lệnh, tất cả điểm lợi hại y nắm bắt vô cùng rõ ràng. Hôm nay Sở Hoan điều y đi Thiên Sơn là tin tưởng rằng dưới sự lãnh đạo của Ngụy Vô Kỵ, Thiên Sơn đạo sẽ thi hành thuận lợi Quân Điền lệnh.
Đối với đề nghị của Sở Hoan, Tề Vương đương nhiên không có bất kỳ ý kiến phản bác nào, công văn phong thưởng đám người Hứa Thiệu chính là do Ngụy Vô Kỵ tự mình mang tới.
Ngụy Vô Kỵ biết Sở Hoan muốn mình tiến vào Thiên Sơn, mục đích chủ yếu là để xử lý Quân Điền lệnh. Thế nên y dẫn theo mười tên quan lại thuộc cấp, bọn họ đều là nhân tài Ngụy Vô Kỵ phát hiện được trong lúc thi hành Quân Điền lệnh, đều có khả năng xử lý công việc vô cùng xuất sắc. Trong đám người này có tới một nửa là xuất thân rất bình thường, nhưng chỉ cần Ngụy Vô Kỵ trình lên công văn bổ nhiệm, Sở Hoan chưa bao giờ bác bỏ. Những người này nhanh chóng trở thành cốt cán trong “gánh hát” Quân Điền lệnh của Ngụy Vô Kỵ.
Trước khi tiến về Thiên Sơn, Ngụy Vô Kỵ đã hiểu rõ sự khác biệt rất lớn giữa Thiên Sơn và Tây Quan. Tuy y có sự tin tưởng rất lớn nhưng cũng biết sự tình tuyệt đối không có khả năng thuận lợi như vậy, trong lúc thi hành đương nhiên sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Có đám thuộc cấp kia bên cạnh, lực lượng của y cũng sẽ mạnh lên rất nhiều. Sở Hoan đối với chuyện này đương nhiên sẽ không có một chút dị nghị.
Ngụy Vô Kỵ sau khi tới thành Hạ Châu liền dừng lại hai ngày. Sở Hoan hầu như dành toàn bộ thời gian để đàm luận với Ngụy Vô Kỵ biện pháp chỉnh đốn quan lại Thiên Sơn đạo.
Sở Hoan biết Ngụy Vô Kỵ dẫn theo mười quan viên đi tới Thiên Sơn. Dưới con mắt của người Thiên Sơn, bọn họ là người từ ngoài tới nên rất dễ bị xa lánh. Bởi vậy hắn liên tục dặn dò, sau khi tới Thiên Sơn đạo cần phải thực hiện Quân Điền lệnh trước, làm tốt bước đầu tiên là thu phục nhân tâm, không được kiêu ngạo hay xu nịnh, cũng không được để phát sinh xung đột giữa thân sĩ và dân chúng Thiên Sơn. Muốn lập được uy danh đương nhiên phải kiên trì thi hành chính lệnh, dù cho gặp phải bao nhiêu khó khăn vẫn nhất định phải kiên trì.
Sở Hoan hiểu rõ Ngụy Vô Kỵ làm việc cẩn thận, thế nên để cho y rảnh tay thi hành Quân Điền lệnh tuyệt đối sẽ không phát sinh vấn đề. Có điều hắn sai Ngụy Vô Kỵ tiến vào Thiên Sơn, một phần mục đích là chuyện Quân Điền lệnh, trọng yếu nhất là hy vọng Ngụy Vô Kỵ có thể nhanh chóng ổn định Thiên Sơn đạo, để có thể làm chỗ dựa vững chắc cho hắn sau này. Bởi vậy Sở Hoan dặn dò kỹ càng, sau khi tới Thiên Sơn đạo một thời gian cần phải tiến hành khảo hạch phẩm hạnh quan viên, lưu lại một bộ phận làm việc đắc lực, còn lại cần mạnh mẽ gạt bỏ đám quan lại sâu mọt. Tổng số quan lại Thiên Sơ đạo đâu chỉ có mấy trăm, muốn xây dựng một hệ thống quan lại vững mạnh, nhất định phải từ trong đống đổ nát phát triển mới hoàn toàn. Không cần quan tâm tới thân phận, dùng tất cả lực lượng đề bạt, phân công người có tài, có như thế mới khiến đám người Ngụy Vô Kỵ nhanh chóng dung nhập được Thiên Sơn đạo.
Ngụy Vô Kỵ được Sở Hoan coi trọng, từ trước tới giờ đều cảm kích không thôi. Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, lời nhắn nhủ của Sở Hoan, y đều khắc cốt ghi tâm trong lòng.
Trước khi chuẩn bị đi, Sở Hoan bày tửu yến đưa tiễn đám người Ngụy Vô Kỵ, thậm chí còn tự thân dẫn đội ngũ ra ngoài thành hai mươi dặm.
Sau khi tiễn Ngụy Vô Kỵ, Sở Hoan liền hạ lệnh cho các huyện Hạ Châu bắt đầu mượn lương thực chuẩn bị gieo trồng vụ mới. Vốn tất cả các châu huyện Tây Quan đều đã chuẩn bị chuyện mượn lương thực, nhưng do chiến sự nổi lên, việc mượn lương bị trì hoãn. Cũng may là chiến sự nhanh chóng kết thúc nên mọi chuyện không bị trì hoãn quá lâu, tất cả vẫn còn có thể xử lý kịp thời. Các khoản lương thực hiện cũng đã được khai báo lên, dựa theo sự tính toán về số lượng đồng ruộng trong toàn đạo, theo số lượng lương thực tích trữ trong kho các châu phủ để phái quan viên Hộ bộ tiến hành phân bổ lương thực cho các châu huyện. Quan viên Hộ bộ sẽ chịu trách nhiệm giám sát việc vận chuyển lương thực giữa các nơi.
Nếu đổi lại là trước lúc chiến sự, đầu óc Sở Hoan vẫn còn vô cùng căng thẳng. Nhưng hiện giờ chiến sự đã kết thúc, chẳng những một lần hành động dứt khoát đánh tan tập đoàn Chu Lăng Nhạc, mà lại còn đạt được số lượng lớn chiến lợi phẩm, trong đó có không ít lương thực. Chỗ lương thực chất cao như núi này đúng là đã giải quyết tốt lo lắng lớn trong lòng Sở Hoan. Lúc trước hắn cũng đã mượn không ít lương thực từ thân sĩ Tây Quan, nhưng so với nhu cầu của bốn châu thì còn xa mới đủ dùng. Hiện giờ chỗ lương thực Chu Lăng Nhạc đưa tới, đương nhiên nhiên đã đủ để giải quyết vấn đề của Hạ Châu. Chuyện này khiến cho sách lược mượn lương có thể tiến hành một cách thuận lợi rồi.
Cam Hầu chỉ dừng chân tại Hạ Châu một thời gian ngắn, sau đó trừ một bộ phận binh sĩ của Thường Hoan đang đóng tại Thiên Sơn, gã thống lĩnh Tây Bắc quân trở về Nhạn Môn quan. Sở Hoan phân ra một bộ phận lương thực, mặt khác phân phối thêm một số lượng muối mới cùng vận chuyển về Nhạn Môn quan, đây coi như là khao thưởng quân sĩ Tây Bắc. Ngay cả tướng sĩ tử trận cũng được hắn trợ cấp rất trọng hậu.
Tới khi sự vụ Hạ Châu xử lý ổn thỏa đã trải qua gần một tháng, Sở Hoan giao lại chính sự cho Hàn Anh và Hoàng Ngọc Đàm. Còn Kim Châu, bởi vì Phương Như Thủy hội quân cùng Thường Hoan bất ngờ tập kích cảnh nội Thiên Sơn đạo nên binh mã Kim Châu hiện vẫn đóng ở thành Sa Châu. Thế cục Thiên Sơn còn chưa ổn định, Phương Như Thủy tạm thời không thể rút khỏi Sa Châu. Sở Hoan chỉ có thể sai Lang Oa Tử vốn đang trấn thủ Hồ Lô sơn suất lĩnh một nghìn năm trăm binh sĩ tiến về tiếp quản Kim Châu.
Thời điểm đại quân Sở Hoan trở về Sóc Tuyền, khí trời đã trở nên ấm áp. Vó ngựa rền vang thảo nguyên, thời tiết vô cùng tốt, Đại tướng quân Bùi Tích suất lĩnh binh mã trực tiếp trở về quân doanh ngoài thành. Bùi tích đã quen sinh hoạt trong quân doanh nên cũng không muốn vào thành. Dưới sự hộ vệ của đám người Kỳ Hoành, Sở Hoan phóng ngựa như bay vào trong thành.
Tuy mới xuất chinh hơn một tháng nhưng đối với Sở Hoan lại giống như đã trải qua rất nhiều năm. Bởi vì thời điểm xuất chinh, Sở Hoan thậm chí đã nghĩ tới chuyện chết trận sa trường. Lần này lại được nhìn thấy thành Sóc Tuyền nguy nga dưới trời xa, hắn có cảm giác đã trải qua mấy kiếp nhân sinh. Trong lòng chợt nhớ tới kiều thê ái thiếp trong nhà, Sở Hoan biết các nàng đương nhiên sẽ rất lo lắng, bởi vậy càng ra roi thúc ngựa phi như điện, chỉ mong được trở lại phủ đệ gặp thê tử hài nhi trong nháy mắt.
Chưa tới dưới thành, từ xa Sở Hoan đã thấy một đám người đông đúc đứng ở cổng thành. Còn chưa kịp nhìn rõ ràng đã nghe tiếng nhạc hoan hỉ vang lên. Sở Hoan thả chậm ngựa, đám người kia nhanh chóng đi tới phía này.
Kỳ Hoành ở bên cạnh cười nói:
- Sở đốc, sợ rằng đám người bên trong Sóc Tuyền đã biết được đại nhân thắng trận trở về nên tổ chức nghi lễ chào đón.
Trong lòng Sở Hoan cảm thấy rất vui vẻ. Dù sao hắn thắng trận một đường khải hoàn trở về, mấy vạn đại quân dưới trướng cũng không cần che dấu hành tung. Trên con đường này thỉnh thoảng có dân chúng hai bên đường hoan hô chào đón, thế nên bên phía Sóc Tuyền biết được tin tức, tổ chức nhân sự chờ ở nơi này chào đón cũng không phải là chuyện kỳ lạ.
Chính sách của Sở Hoan đối với kỵ binh Thiên Sơn vô cùng khoan hồng và ưu ái. Chỉ cần lưu lại quân đoàn kỵ binh, có thể miễn trừ lao dịch cho người nhà, hơn nữa trên phương diện thuế má sẽ được miễn giảm.
Sở Hoan để thuộc hạ truyền tin ra ngoài rằng hắn muốn thi hành Quân Điền lệnh ở Thiên Sơn đạo. Đám binh sĩ Thiên Sơn hầu như đều có xuất thân cùng khổ, nghe được người nhà mình sẽ được chia đất đai liền vui mừng khôn xiết. Bọn họ lại nghe nói Sở Hoan sẽ miễn trừ lao dịch, giảm bớt thuế má, tiếng hoan hô lại càng như sấm. Tuy có binh sĩ muốn trở về nhà cùng gia đình đoàn tụ, sống yên bình với nghề nông, nhưng phần đông binh sĩ vẫn nguyện ý tiếp tục lưu lại.
Hứa Thiệu với tư cách là chủ tướng xây dựng quân đoàn kỵ binh, trong thoáng chốc gánh trên vai quân vụ to lớn như vậy cũng phải vô cùng cố sức. Cũng may Sở Hoan thuyết phục được đám người Hầu Kim Cương. Hai người Hầu Kim Cương và Cố Lương Trần là tướng lĩnh kỵ binh Thiên Sơn, mặc dù chiến bại tại mã tràng Thanh Nguyên nhưng bản thân dù sao cũng là tướng lĩnh kỵ binh hạng nhất.
Sở Hoan phái người chạy khoái mã đưa về Sóc Tuyền một đạo công văn giao cho Tề Vương. Công văn truyền tới nơi, theo ý tứ của Sở Hoan, Tề Vương phê chuẩn cho phép. Theo tình thế Tây Bắc rung chuyển, để thuận tiện cho việc thống nhất chỉ huy binh mã Tây Bắc, hình thành một lực lượng có đủ lực tiễu trừ loạn phỉ, Tề Vương đồng ý cho Sở Hoan tiến hành chỉnh đốn binh mã ba đạo Tây Bắc, đặc biệt là tập trung vào kỵ binh. Theo đề nghị, Tây Bắc sẽ chỉ cho phép có một quân đoàn kỵ binh duy nhất.
Theo ý của Sở Hoan, ba đạo Tây Bắc thành lập một quân đoàn kỵ binh, căn cứ đặt tại Thanh Nguyên mã tràng. Từ nay về sau, quân đoàn này gọi là “Tây Bắc phong kỵ”, Hứa Thiệu là chủ tướng, phong chức “Phong Kỵ Kiêu Vũ tướng quân”, Hầu Kim Cương là “Phong Kỵ Tả tướng quân”, còn Cố Lương Trần là “ Phong Kỵ Hữu tướng quân”. Sự vụ của đoàn kỵ binh do ba người xử lý, cùng xây dựng và huấn luyện “Tây Bắc phong kỵ” mới được thành lập.
Hầu Kim Cương và Cố Lương Trần vốn là bại tướng áp ngục, đã tưởng sẽ gặp vận rủi bị chém đầu. Nhưng Sở Hoan không tính tới hiềm khích lúc trước, không giết lại dùng, hơn nữa còn để bọn họ phục chức như cũ trong đoàn kỵ binh. Về đối ngoại, còn có lệnh phong thưởng của Tề Vương nên đương nhiên không còn lời nào để nói, chỉ thề sẽ làm việc tận tâm tận lực, hoàn toàn thuần phục.
Ngay cả Minh Quý, trái với dự liệu của rất nhiều người, Sở Hoan chẳng những xá tội mà còn để Minh Quý thống lĩnh bộ hạ cũ trong Thiên Sơn quân quay về thành Minh Sa, tạm thời trợ giúp Thường Hoan duy trì trật tự Thiên Sơn đạo.
Minh Quý rất có uy vọng tại Thiên Sơn đạo. Một khi có lão tọa trấn, ít nhất người Thiên Sơn sẽ không còn địch ý quá sâu nữa.
Chỉ có Tôn Xán là không có ý định quy hàng, Sở Hoan cũng không miễn cưỡng, liền phái người hộ tống gã trở về quê nhà.
Sở Hoan xử lý xong chuyện quân đoàn kỵ binh của Hứa Thiệu, mặt khác viết một đạo công văn. Hiện giờ Chu Lăng Nhạc đã bị trừ, chiếc ghế Tổng đốc Thiên Sơn đạo vẫn còn để trống. Để yên ổn nhân tâm, cần phải nhanh chóng phái một người có đủ tài cán đi tới Thiên Sơn thực thi chính lệnh, nắm quyền Tổng đốc. Mà người hắn lựa chọn, chính là Chủ sự Hộ bộ ti Ngụy Vô Kỵ.
Ngoài ra Sở Hoan viết riêng cho Ngụy Vô Kỵ một phong thư, trình bày rõ ràng và chi tiết những việc cần phải làm trước tiên sau khi tiến vào Thiên Sơn. Chủ yếu là một số chính sách trấn an dân chúng Thiên Sơn, sau đó bắt đầu tiến hành kiểm kê đất đai, chuẩn bị mở đường cho việc thi hành Quân Điền lệnh tại nơi này.
Tất cả các châu phủ Tây Quan đều đã đồng loạt thi hành Quân Điền lệnh, mọi chuyện hiện giờ diễn ra hết sức thuận lợi. Bởi vậy nếu tiếp tục giữ Ngụy Vô Kỵ lại quả thật giống như dùng đao mổ trâu giết gà. Từ lúc bắt đầu, Ngụy Vô Kỵ đã là người phụ trách kiểm kê đất đai, sau đó gã chẳng những là người lên kế hoạch thi hành mà còn trực tiếp chỉ đạo thi hành toàn bộ Quân Điền lệnh tại Tây Quan.
Ngụy Vô Kỵ là người có tài, nhưng trước đây không có đất dụng võ.
Trải qua sự vụ Quân Điền lệnh, y được Sở Hoan lớn mật đề bạt, thậm chí cho gã đầy đủ sân khấu để thi triển tài hoa. Ngụy Vô Kỵ tận lực làm việc một thời gian cũng đã đủ để chứng minh tài năng của gã. Mặc dù mới chỉ làm quan mới hơn một năm nhưng trải qua rèn luyện trong thời gian này, năng lực xử lý chính sự của Ngụy Vô Kỵ đã vô cùng lão luyện. Đặc biệt là đối với Quân Điền lệnh, tất cả điểm lợi hại y nắm bắt vô cùng rõ ràng. Hôm nay Sở Hoan điều y đi Thiên Sơn là tin tưởng rằng dưới sự lãnh đạo của Ngụy Vô Kỵ, Thiên Sơn đạo sẽ thi hành thuận lợi Quân Điền lệnh.
Đối với đề nghị của Sở Hoan, Tề Vương đương nhiên không có bất kỳ ý kiến phản bác nào, công văn phong thưởng đám người Hứa Thiệu chính là do Ngụy Vô Kỵ tự mình mang tới.
Ngụy Vô Kỵ biết Sở Hoan muốn mình tiến vào Thiên Sơn, mục đích chủ yếu là để xử lý Quân Điền lệnh. Thế nên y dẫn theo mười tên quan lại thuộc cấp, bọn họ đều là nhân tài Ngụy Vô Kỵ phát hiện được trong lúc thi hành Quân Điền lệnh, đều có khả năng xử lý công việc vô cùng xuất sắc. Trong đám người này có tới một nửa là xuất thân rất bình thường, nhưng chỉ cần Ngụy Vô Kỵ trình lên công văn bổ nhiệm, Sở Hoan chưa bao giờ bác bỏ. Những người này nhanh chóng trở thành cốt cán trong “gánh hát” Quân Điền lệnh của Ngụy Vô Kỵ.
Trước khi tiến về Thiên Sơn, Ngụy Vô Kỵ đã hiểu rõ sự khác biệt rất lớn giữa Thiên Sơn và Tây Quan. Tuy y có sự tin tưởng rất lớn nhưng cũng biết sự tình tuyệt đối không có khả năng thuận lợi như vậy, trong lúc thi hành đương nhiên sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Có đám thuộc cấp kia bên cạnh, lực lượng của y cũng sẽ mạnh lên rất nhiều. Sở Hoan đối với chuyện này đương nhiên sẽ không có một chút dị nghị.
Ngụy Vô Kỵ sau khi tới thành Hạ Châu liền dừng lại hai ngày. Sở Hoan hầu như dành toàn bộ thời gian để đàm luận với Ngụy Vô Kỵ biện pháp chỉnh đốn quan lại Thiên Sơn đạo.
Sở Hoan biết Ngụy Vô Kỵ dẫn theo mười quan viên đi tới Thiên Sơn. Dưới con mắt của người Thiên Sơn, bọn họ là người từ ngoài tới nên rất dễ bị xa lánh. Bởi vậy hắn liên tục dặn dò, sau khi tới Thiên Sơn đạo cần phải thực hiện Quân Điền lệnh trước, làm tốt bước đầu tiên là thu phục nhân tâm, không được kiêu ngạo hay xu nịnh, cũng không được để phát sinh xung đột giữa thân sĩ và dân chúng Thiên Sơn. Muốn lập được uy danh đương nhiên phải kiên trì thi hành chính lệnh, dù cho gặp phải bao nhiêu khó khăn vẫn nhất định phải kiên trì.
Sở Hoan hiểu rõ Ngụy Vô Kỵ làm việc cẩn thận, thế nên để cho y rảnh tay thi hành Quân Điền lệnh tuyệt đối sẽ không phát sinh vấn đề. Có điều hắn sai Ngụy Vô Kỵ tiến vào Thiên Sơn, một phần mục đích là chuyện Quân Điền lệnh, trọng yếu nhất là hy vọng Ngụy Vô Kỵ có thể nhanh chóng ổn định Thiên Sơn đạo, để có thể làm chỗ dựa vững chắc cho hắn sau này. Bởi vậy Sở Hoan dặn dò kỹ càng, sau khi tới Thiên Sơn đạo một thời gian cần phải tiến hành khảo hạch phẩm hạnh quan viên, lưu lại một bộ phận làm việc đắc lực, còn lại cần mạnh mẽ gạt bỏ đám quan lại sâu mọt. Tổng số quan lại Thiên Sơ đạo đâu chỉ có mấy trăm, muốn xây dựng một hệ thống quan lại vững mạnh, nhất định phải từ trong đống đổ nát phát triển mới hoàn toàn. Không cần quan tâm tới thân phận, dùng tất cả lực lượng đề bạt, phân công người có tài, có như thế mới khiến đám người Ngụy Vô Kỵ nhanh chóng dung nhập được Thiên Sơn đạo.
Ngụy Vô Kỵ được Sở Hoan coi trọng, từ trước tới giờ đều cảm kích không thôi. Kẻ sĩ chết vì tri kỷ, lời nhắn nhủ của Sở Hoan, y đều khắc cốt ghi tâm trong lòng.
Trước khi chuẩn bị đi, Sở Hoan bày tửu yến đưa tiễn đám người Ngụy Vô Kỵ, thậm chí còn tự thân dẫn đội ngũ ra ngoài thành hai mươi dặm.
Sau khi tiễn Ngụy Vô Kỵ, Sở Hoan liền hạ lệnh cho các huyện Hạ Châu bắt đầu mượn lương thực chuẩn bị gieo trồng vụ mới. Vốn tất cả các châu huyện Tây Quan đều đã chuẩn bị chuyện mượn lương thực, nhưng do chiến sự nổi lên, việc mượn lương bị trì hoãn. Cũng may là chiến sự nhanh chóng kết thúc nên mọi chuyện không bị trì hoãn quá lâu, tất cả vẫn còn có thể xử lý kịp thời. Các khoản lương thực hiện cũng đã được khai báo lên, dựa theo sự tính toán về số lượng đồng ruộng trong toàn đạo, theo số lượng lương thực tích trữ trong kho các châu phủ để phái quan viên Hộ bộ tiến hành phân bổ lương thực cho các châu huyện. Quan viên Hộ bộ sẽ chịu trách nhiệm giám sát việc vận chuyển lương thực giữa các nơi.
Nếu đổi lại là trước lúc chiến sự, đầu óc Sở Hoan vẫn còn vô cùng căng thẳng. Nhưng hiện giờ chiến sự đã kết thúc, chẳng những một lần hành động dứt khoát đánh tan tập đoàn Chu Lăng Nhạc, mà lại còn đạt được số lượng lớn chiến lợi phẩm, trong đó có không ít lương thực. Chỗ lương thực chất cao như núi này đúng là đã giải quyết tốt lo lắng lớn trong lòng Sở Hoan. Lúc trước hắn cũng đã mượn không ít lương thực từ thân sĩ Tây Quan, nhưng so với nhu cầu của bốn châu thì còn xa mới đủ dùng. Hiện giờ chỗ lương thực Chu Lăng Nhạc đưa tới, đương nhiên nhiên đã đủ để giải quyết vấn đề của Hạ Châu. Chuyện này khiến cho sách lược mượn lương có thể tiến hành một cách thuận lợi rồi.
Cam Hầu chỉ dừng chân tại Hạ Châu một thời gian ngắn, sau đó trừ một bộ phận binh sĩ của Thường Hoan đang đóng tại Thiên Sơn, gã thống lĩnh Tây Bắc quân trở về Nhạn Môn quan. Sở Hoan phân ra một bộ phận lương thực, mặt khác phân phối thêm một số lượng muối mới cùng vận chuyển về Nhạn Môn quan, đây coi như là khao thưởng quân sĩ Tây Bắc. Ngay cả tướng sĩ tử trận cũng được hắn trợ cấp rất trọng hậu.
Tới khi sự vụ Hạ Châu xử lý ổn thỏa đã trải qua gần một tháng, Sở Hoan giao lại chính sự cho Hàn Anh và Hoàng Ngọc Đàm. Còn Kim Châu, bởi vì Phương Như Thủy hội quân cùng Thường Hoan bất ngờ tập kích cảnh nội Thiên Sơn đạo nên binh mã Kim Châu hiện vẫn đóng ở thành Sa Châu. Thế cục Thiên Sơn còn chưa ổn định, Phương Như Thủy tạm thời không thể rút khỏi Sa Châu. Sở Hoan chỉ có thể sai Lang Oa Tử vốn đang trấn thủ Hồ Lô sơn suất lĩnh một nghìn năm trăm binh sĩ tiến về tiếp quản Kim Châu.
Thời điểm đại quân Sở Hoan trở về Sóc Tuyền, khí trời đã trở nên ấm áp. Vó ngựa rền vang thảo nguyên, thời tiết vô cùng tốt, Đại tướng quân Bùi Tích suất lĩnh binh mã trực tiếp trở về quân doanh ngoài thành. Bùi tích đã quen sinh hoạt trong quân doanh nên cũng không muốn vào thành. Dưới sự hộ vệ của đám người Kỳ Hoành, Sở Hoan phóng ngựa như bay vào trong thành.
Tuy mới xuất chinh hơn một tháng nhưng đối với Sở Hoan lại giống như đã trải qua rất nhiều năm. Bởi vì thời điểm xuất chinh, Sở Hoan thậm chí đã nghĩ tới chuyện chết trận sa trường. Lần này lại được nhìn thấy thành Sóc Tuyền nguy nga dưới trời xa, hắn có cảm giác đã trải qua mấy kiếp nhân sinh. Trong lòng chợt nhớ tới kiều thê ái thiếp trong nhà, Sở Hoan biết các nàng đương nhiên sẽ rất lo lắng, bởi vậy càng ra roi thúc ngựa phi như điện, chỉ mong được trở lại phủ đệ gặp thê tử hài nhi trong nháy mắt.
Chưa tới dưới thành, từ xa Sở Hoan đã thấy một đám người đông đúc đứng ở cổng thành. Còn chưa kịp nhìn rõ ràng đã nghe tiếng nhạc hoan hỉ vang lên. Sở Hoan thả chậm ngựa, đám người kia nhanh chóng đi tới phía này.
Kỳ Hoành ở bên cạnh cười nói:
- Sở đốc, sợ rằng đám người bên trong Sóc Tuyền đã biết được đại nhân thắng trận trở về nên tổ chức nghi lễ chào đón.
Trong lòng Sở Hoan cảm thấy rất vui vẻ. Dù sao hắn thắng trận một đường khải hoàn trở về, mấy vạn đại quân dưới trướng cũng không cần che dấu hành tung. Trên con đường này thỉnh thoảng có dân chúng hai bên đường hoan hô chào đón, thế nên bên phía Sóc Tuyền biết được tin tức, tổ chức nhân sự chờ ở nơi này chào đón cũng không phải là chuyện kỳ lạ.
/1596
|