Ngọc Hồng Trang cất giọng thều thào:
- Nước... cho ta nước...
Sở Hoan biết nàng uống quá nhiều rượu nên hiện giờ cảm thấy khát nước. Hắn tìm trong phòng được chén trà, ấm nước bên trong còn hơn một nửa là nước trà, sau đó liền rót nước trà ra bát cầm lại đầu giường.
Lúc này hắn chỉ thấy Ngọc Hồng Trang không biết từ lúc nào đã giật vạt áo trước ngực ra, cặp tuyết lê giống như hai ngọn núi lớn vươn cao ngạo nghễ.
Sở Hoan cười khổ lắc đầu, lúc thanh tỉnh Ngọc Hồng Trang thiên kiều bá mị, vừa xinh đẹp dụ hoặc vừa mang theo vẻ phong tình vô hạn. Nhưng sau khi say rượu liền không còn nhìn ra được dáng vẻ đó nữa.
Hắn ngồi ở mép giường, thấp giọng nói:
- Nước đây...!
Thấy Ngọc Hồng Trang vẫn đang nằm trên giường, khó có thể uống được nước, Sở Hoan thoáng do dự, sau đó quàng tay đỡ lấy cổ nâng nàng ngồi dậy. Đôi mắt nàng chợt mở ra, mơ mơ màng màng nhìn chung quanh. Sở Hoan đưa chén nước tới gần môi Ngọc Hồng Trang để cho nàng uống, vừa mới được một ngụm, nàng đã giơ cánh tay lên, không đợi Sở Hoan kịp phản ứng liền giật lấy chén nước, lẩm bẩm trong miệng:
- Thật mát...!
Vì quá đột ngột nên chén bị nghiêng, một nửa nước trong chén lập tức dội thẳng xuống lồng ngực Ngọc Hồng Trang. Sợi tơ dệt áo ngực vô cùng tốt, quả thật là loại hàng thượng đẳng, bị nước rơi xuống liền lập tức dán chặt trên da thịt. Bộ ngực nàng vốn tròn đầy no đủ, bình thường vốn có áo ngực che đậy kỹ càng, thế nhưng hiện giờ bị nước bắn lên, áo ngực liền dính sát vào da thịt, khiến cho hình dáng khuôn ngực có thể nhìn thấy rõ ràng, quả thật giống như hai chiếc bát lớn bị úp ngược, hơn nữa áo ngực lại có màu trắng, bởi vậy thật sự không thể che dấu được da thịt trắng nõn bên trong.
Áo ngực lúc này như có như không, buộc một vòng quanh bộ ngực tròn đầy hoàn mỹ. Ngọc Hồng Trang bị nước trà bắn lên ngực đương nhiên cũng có phản ứng, trong lúc mơ mơ màng màng có cảm giác rất không thoải mái. Nàng chợt thấy lạnh người nên liền đưa tay giật phắt áo ngực ra.
Sở Hoan khiếp vía hãi hùng, quay mặt qua chỗ khác, hắn thật sự không muốn lợi dụng lúc người khác thất thố. Đột nhiên nghe thấy âm thanh sột soạt, sau đó liền nhanh chóng trở lại yên tĩnh, qua một lúc lâu, Sở Hoan liếc mắt nhìn qua, tim hắn lại lập tức đập thình thịch. Dưới ánh đèn mờ ảo, một mảng tuyết trắng tới mức chói mắt đập thẳng tới. Chỉ thấy Ngọc Hồng Trang nằm trên giường, một cánh tay nâng lên dán sát lên mặt mơn trớn vuốt ve, bàn tay nhỏ còn lại đặt trên vùng bụng trắng loáng phẳng lì. Thân hình nàng hoàn hảo, tỉ lệ kích thước vô cùng ưu mỹ, chỉ duy nhất có một nơi không cân đối với thân thể là bộ ngực to lớn. Chiếc yếm màu trắng bị chính tay nàng kéo sang một bên, trong cơn say không tự chủ được mà phơi bày cả nửa thân trên. Có lẽ nàng không hề nghĩ tới, có Kiền Thát Bà hương hộ thể mà còn có người có thể ở bên cạnh nàng chiếm được tiện nghi.
Bộ ngực tuy to lớn nhưng không hề có dấu hiệu chảy xuống mà ngược lại vun cao thẳng đứng ngạo nghễ. Sở Hoan biết rõ thân hình của Ngọc Hồng Trang không thể giống người bình thường, hiện giờ còn có thể nhìn thấy lờ mờ những giọt nước nhỏ lăn chậm rãi trên bộ ngực to lớn tuyết trắng kia, hiển nhiên nước trà còn chưa trôi đi hết. Sở Hoan thở dồn đập, cũng không dám chăm chú nhìn, chỉ có thể quay lưng đi tới gần Ngọc Hồng Trang, đưa tay ra sau kéo lại chăn, giúp nàng đắp lên người.
Chỉ sờ trong chốc lát nhưng có mấy lần đụng phải da thịt Ngọc Hồng Trang, tay chân Sở Hoan luống cuống mãi không sờ thấy chăn đâu. Cuối cùng hắn dứt khoát xoay người, tìm được chiếc chăn, đang định kéo lên phủ lấy thân hình Ngọc Hồng Trang, che đi cảnh xuân mê người. Nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy thân thể Ngọc Hồng Trang khẽ động, hai bàn tay đã hoàn toàn đặt trên ngực, các ngón tay ôm vòng quanh bộ ngực to lớn tròn đầy. Cảnh tượng bất ngờ này càng khiến Sở Hoan phun huyết, toàn thân nóng bừng lên.
Hiển nhiên đây chỉ là hành động vô thức trong cơn say của Ngọc Hồng Trang, nhưng dưới đôi bàn tay ấy, bộ ngực của nàng lại càng bị gò ép vươn cao tới cực điểm, đẹp đến mê người, đặc biệt là khe sâu hun hút nhìn không thấy đáy ở giữa.
Sở Hoan ngơ ngác một hồi, mặc dù cũng không phải là kẻ khờ khạo thế nhưng hắn cảm thấy trong thời điểm này chiếm tiện nghi của người khác là không tốt. Nhưng trong đầu hắn chợt có suy nghĩ, bản thân mình luôn cảm thấy Ngọc Hồng Trang là người của Đại Tâm tông, hơn nữa khả năng này tới tám chín phần, có điều từ trước tới giờ không xác định được. Hắn mấy lần muốn tìm hiểu xem trên ngực Ngọc Hồng Trang có ký tự chữ “Vạn” hay không, nhưng bộ ngực của nữ nhân không phải đơn giản là có thể nhìn thấy được, bởi vậy cho tới bây giờ hắn không có cơ hội khẳng định suy đoán của mình.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trong phòng tràn ngập mùi rượu và mùi nồng đậm của Kiền Thất Bà hương phát ra từ thân Ngọc Hồng Trang. Tuy Sở Hoan đã ngậm dược hoàn thối trong miệng, Kiền Thát Bà hương không thể ăn mòn đầu óc của hắn, nhưng loại hương vị khác thường này vốn ẩn chứa mùi thơm thân thể của nữ nhân, có sức mê hoặc không hề tầm thường đối với nam nhân. Hiện giờ thân thể trắng như tuyết đang uốn éo, khêu gợi ở ngay trước mắt, thật sự khiến cho Sở Hoan cũng cảm thấy kích động.
Đặc tính kỳ dị của Kiền Thát Bà hương càng tăng thêm sự mê hoặc cho thân thể. Hơn nữa trong cơn say gương mặt Ngọc Hồng Trang cũng trở nên ửng hồng, tất cả mọi yếu tố kết hợp lại sẽ tạo thành hấp dẫn trí mạng đối với bất cứ người đàn ông nào. Sở Hoan cũng chỉ là thân thể máu thịt, lúc này tâm cũng đã sắp loạn. Hắn lập tức hít sâu một hơi, tự nhủ rằng mình không cố ý khinh bạc Ngọc Hồng Trang. Nữ nhân này cất giấu quá nhiều bí mật, bản thân mình muốn tìm hiểu thì có một số việc chỉ đành tùy cơ ứng biến mà thôi.
Sở Hoan buông chăn xuống, một tay chậm rãi đưa tới. Trong lòng hắn có chút do dự nhưng rất nhanh liền đưa ra quyết định, đầu ngón tay đã chạm vào da thịt bộ ngực to lớn của Ngọc Hồng Trang. Cảm giác truyền về mười phần bóng láng, thật giống như sờ vào đồ sứ. Dường như trong cùng một lúc đó, Sở Hoan cũng cảm giác được hết sức rõ ràng, mùi vị Kiền Thát Bà hương càng thêm nồng đậm. Hắn biết khu tuyết trắng này là nơi khởi nguồn của tinh dầu tỏa mùi hương của Ngọc Hồng Trang.
Hắn chạm vào chỗ đó, thân thể Ngọc Hồng Trang sẽ tự nhiên xuất hiện phản ứng mãnh liệt.
Sở Hoan tập trung tư tưởng thanh tỉnh, ngón tay trượt nhẹ tới khe nhũ hoa, động tác chậm rãi, từ tốn. Hai má hắn cũng nóng dần lên, tuy rằng hành động lần này có chút không phải, nhưng cơ hội này vô cùng hiếm hoi, hắn khó có thể buông tha được.
Một vùng da thịt trắng nõn, ngón tay Sở Hoan nhẹ nhàng trượt vào rãnh sâu. Qua ánh đèn dầu trong phòng, hắn phát hiện bộ ngực trắng như tuyết lúc này dần chuyển sang ửng hồng, giống như nhưng tia máu nhỏ
bắt đầu khuyết tán ra, khiến cho màu tuyết trắng càng thêm vô cùng kiều diễm. Càng mê người hơn là hai điểm đậu tương nhỏ xinh trên bộ ngực cũng bắt đầu trở thành đỏ tươi. Cặp tuyết lê căng tròn lúc này nhanh chóng sung huyết, từ màu phấn hồng biến thành đỏ tươi, hai điểm đậu tương cũng dần dần dựng lên thẳng đứng...
Sở Hoan ngừng thở, hai ngón tay đã thăm dò vào rãnh sâu màu trắng kia giống như lọt vào mây mù. Hắn hơi nhích tay về phía trước, hai ngón tay tách ra, ý muốn khám phá khe sâu, kiểm chứng xem bên trong có đánh dấu ký tự chữ “Vạn” hay không. Chỉ có điều khe rãnh quá sâu, từ lúc bắt đầu tới giờ còn chưa thấy đáy, điều này khiến hắn bất chợt cau mày. Đúng lúc này nghe được tiếng ngâm tiêu hồn từ trong cổ họng Ngọc Hồng Trang, nàng nâng một tay lên đặt ở trên ngực mình. Càng khiến Sở Hoan kinh diễm là hắn nhìn thấy nàng rất thành thạo dùng hai ngón tay kẹp lấy hạt đậu tương, bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn. Trong cổ họng nàng liên tiếp phát ra những tiếng ngâm tiêu hồn khiến người khác đỏ mặt.
Cảnh tượng này vô cùng hương diễm, tim Sở Hoan nhảy lên kịch liệt, vội vàng xoay người quay mặt đi. Hắn còn đang nghĩ xem có nên tiếp tục khám phá hay không thì có cảm giác cổ tay mình bị xiết chặt, Ngọc Hồng Trang đã bắt được cổ tay mình, hơn nữa nắm đúng vào mạch môn.
Trong lòng hắn cả kinh, liền nghĩ rằng Ngọc Hồng Trang đã tỉnh lại, muốn khống chế mạch môn của mình. Hắn đang định rút tay lại thì liền thấy cánh tay Ngọc Hồng Trang kéo cánh tay Sở Hoan tới, đặt lên trên bộ ngực của nàng. Sở Hoan còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng đưa tay lên bộ ngực to lớn kia, hai má nàng càng thêm ửng hồng, hàm răng cắn lên cặp một thơm mọng, càng nhìn càng thấy kiều diễm say lòng người.
Hai đùi nàng nhẹ nhàng co lại, xoắn lại, giống như hai con rắn cuốn lấy nhau, vòng eo uốn éo, lắc nhẹ qua lại. Trong lúc nhất thời Sở Hoan cũng không biết được đến cùng là có chuyện gì phát sinh. Chỉ thấy hai con ngươi của Ngọc Hồng Trang đột nhiên mở ra, đôi mắt mờ ảo mông lung say lòng người, sau một tiếng ngâm khẽ, liền nghe được giọng Ngọc Hồng Trang nhẹ như gió tiêu hồn:
- Nóng quá... hôn ta...!
Sở Hoan khẽ giật mình, cũng không biết lúc này Ngọc Hồng Trang là say hay tỉnh, hắn chỉ cảm giác được toàn thân nóng lên. Hai tay Ngọc Hồng Trang đang vuốt ve bộ ngực của mình biến hóa thành các loại hình dạng khác nhau, hơn nữa còn tỏ vẻ giống như khó chịu, không biết đến cùng là phát sinh chuyện gì. Sở Hoan liền cảm thấy cổ áo bị Ngọc Hồng Trang nắm lấy, dùng sức kéo xuống, gò má hắn nhanh chóng dán lên đỉnh núi tuyết đầy đặn. Một mùi thơm thấm tới tận ruột gan lập tức xông lên mũi, điểm đậu tương nhỏ xinh kia đã gần ngay trước mắt, đỏ tươi kiều diễm.
- Ngọc lão bản, ngươi... ngươi say...!
Sở Hoan cảm thấy cổ họng mình có chút phát khô, kỳ thật nếu là lúc bình thường hắn không ngại cùng với Ngọc Hồng Trang thân cận chung một chỗ, chỉ có điều lúc này Ngọc Hồng Trang đã ở trong cơn say, đầu óc không còn tỉnh táo. Tuy hắn thừa nhận thân thể Ngọc Hồng Trang có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn, nhưng cũng sẽ không làm chuyện lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Chỉ có điều việc đã tới nước này, Sở Hoan cũng không do dự nữa. Hắn đưa tay lên ôm chặt lấy hai ngọn núi của Ngọc Hồng Trang rồi nhẹ nhàng tách ra hai bên. Lúc này cuối cùng cũng nhìn được rõ ràng, đúng như hắn suy đoán, trong khe nhũ hoa của nàng đột nhiên xuất hiện ký tự chữ “Vạn”, kích thước và kiểu cách giống như đúc với ấn phù trên ngực Dạ Xoa Vương.
Tới lúc này, Sở Hoan rút cuộc đã có thể hoàn toàn xác định được, Ngọc Hồng Trang và Dạ Xoa Vương đều là đệ tử Đại Tâm tông, hơn nữa địa vị của hai người chắc chắn không tầm thường.
Ký tự “Vạn” chia làm hai loại lớn nhỏ khác nhau, một loại giống như trên ngực Lưu Tụ Quang nhỏ hơn một chút, Trường Mi A Thị Đa cùng với Hổ Văn công tử cũng tương tự như thế. Loại còn lại giống như trên ngực Ngọc Hồng Trang, Dạ Xoa Vương và vị công tử áo lam trong Trung Nghĩa trang kia.
Không thể nghi ngờ, thân phận mấy người Ngọc Hồng Trang cao hơn so với đám người Lưu Tụ Quang kia. Mấy người bọn nàng thuộc về các bộ Vương, mà đám người Lưu Tụ Quang địa vị thấp hơn một bậc, rất có thể là một trong những thuộc hạ của mấy người Ngọc Hồng Trang.
Kể từ đó, Sở Hoan cũng có thể xác định được, trong đầu Ngọc Hồng Trang biết rõ rất nhiều bí mật. Rất nhiều băn khoăn trong lòng mình, nàng có thể giải thích rõ ràng.
Chỉ có điều lúc Ngọc Hồng Trang tỉnh táo, đương nhiên sẽ không dễ dàng giải thích cho mình. Chỉ có trong cơn mộng say, nàng mới vô ý để lộ chút tin tức Sở Hoan chưa biết rõ. Nhưng muốn thừa lúc này giải thích nhiều chuyện, hiển nhiên cũng cực kỳ khó khăn. Hai bàn tay Sở Hoan cảm giác được trong sự mềm mại còn mang theo cả co dãn đàn hồi, trơn trượt kích thích tới mê người, trong lúc hắn đang suy nghĩ, hai bàn tay vẫn ôm chặt lấy ngực Ngọc Hồng Trang. Dù có chút không đành lòng nhưng cuối cùng hắn vẫn buông tay, lui về phía sau. Cặp tuyết lê được thả lỏng lập tức rung động giống như gợn nước, rung rinh không ngớt.
Cổ họng Sở Hoan “ực” một tiếng, rút cuộc vẫn kéo chăn phủ lên thân thể Ngọc Hồng Trang. Hắn trầm mặc một lát, đang định thừa dịp nàng trong cơn mộng say mà hỏi mấy vấn đề. Nhưng không ngờ trong chốc lát ngắn ngủi, Ngọc Hồng Trang đã chìm vào giấc ngủ, Sở Hoan kêu vài tiếng nhưng nàng cũng không có phản ứng, xem ra thật sự đã sâu giấc nồng.
Hắn biết không thể làm gì, lưu lại cũng không tiện nên đứng dậy đi tới cửa. Chợt Sở Hoan quay đầu nhìn lại thoáng qua, do dự một lúc, cuối cùng đẩy cửa bước ra ngoài, sau đó tiện tay đóng cửa lại đi ra sân trong.
Gió đêm thổi qua, đầu óc Sở Hoan liền cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, nghĩ tới một hồi hương diễm vừa rồi, có cảm giác như đang ở trong một giấc mộng. Hắn đi tới cửa sổ nhìn vào trong phòng, thấy mỹ nhân kia được chăn che phủ thân thể kia đang sâu trong giấc mộng liền cười khổ lắc đầu.
- Nước... cho ta nước...
Sở Hoan biết nàng uống quá nhiều rượu nên hiện giờ cảm thấy khát nước. Hắn tìm trong phòng được chén trà, ấm nước bên trong còn hơn một nửa là nước trà, sau đó liền rót nước trà ra bát cầm lại đầu giường.
Lúc này hắn chỉ thấy Ngọc Hồng Trang không biết từ lúc nào đã giật vạt áo trước ngực ra, cặp tuyết lê giống như hai ngọn núi lớn vươn cao ngạo nghễ.
Sở Hoan cười khổ lắc đầu, lúc thanh tỉnh Ngọc Hồng Trang thiên kiều bá mị, vừa xinh đẹp dụ hoặc vừa mang theo vẻ phong tình vô hạn. Nhưng sau khi say rượu liền không còn nhìn ra được dáng vẻ đó nữa.
Hắn ngồi ở mép giường, thấp giọng nói:
- Nước đây...!
Thấy Ngọc Hồng Trang vẫn đang nằm trên giường, khó có thể uống được nước, Sở Hoan thoáng do dự, sau đó quàng tay đỡ lấy cổ nâng nàng ngồi dậy. Đôi mắt nàng chợt mở ra, mơ mơ màng màng nhìn chung quanh. Sở Hoan đưa chén nước tới gần môi Ngọc Hồng Trang để cho nàng uống, vừa mới được một ngụm, nàng đã giơ cánh tay lên, không đợi Sở Hoan kịp phản ứng liền giật lấy chén nước, lẩm bẩm trong miệng:
- Thật mát...!
Vì quá đột ngột nên chén bị nghiêng, một nửa nước trong chén lập tức dội thẳng xuống lồng ngực Ngọc Hồng Trang. Sợi tơ dệt áo ngực vô cùng tốt, quả thật là loại hàng thượng đẳng, bị nước rơi xuống liền lập tức dán chặt trên da thịt. Bộ ngực nàng vốn tròn đầy no đủ, bình thường vốn có áo ngực che đậy kỹ càng, thế nhưng hiện giờ bị nước bắn lên, áo ngực liền dính sát vào da thịt, khiến cho hình dáng khuôn ngực có thể nhìn thấy rõ ràng, quả thật giống như hai chiếc bát lớn bị úp ngược, hơn nữa áo ngực lại có màu trắng, bởi vậy thật sự không thể che dấu được da thịt trắng nõn bên trong.
Áo ngực lúc này như có như không, buộc một vòng quanh bộ ngực tròn đầy hoàn mỹ. Ngọc Hồng Trang bị nước trà bắn lên ngực đương nhiên cũng có phản ứng, trong lúc mơ mơ màng màng có cảm giác rất không thoải mái. Nàng chợt thấy lạnh người nên liền đưa tay giật phắt áo ngực ra.
Sở Hoan khiếp vía hãi hùng, quay mặt qua chỗ khác, hắn thật sự không muốn lợi dụng lúc người khác thất thố. Đột nhiên nghe thấy âm thanh sột soạt, sau đó liền nhanh chóng trở lại yên tĩnh, qua một lúc lâu, Sở Hoan liếc mắt nhìn qua, tim hắn lại lập tức đập thình thịch. Dưới ánh đèn mờ ảo, một mảng tuyết trắng tới mức chói mắt đập thẳng tới. Chỉ thấy Ngọc Hồng Trang nằm trên giường, một cánh tay nâng lên dán sát lên mặt mơn trớn vuốt ve, bàn tay nhỏ còn lại đặt trên vùng bụng trắng loáng phẳng lì. Thân hình nàng hoàn hảo, tỉ lệ kích thước vô cùng ưu mỹ, chỉ duy nhất có một nơi không cân đối với thân thể là bộ ngực to lớn. Chiếc yếm màu trắng bị chính tay nàng kéo sang một bên, trong cơn say không tự chủ được mà phơi bày cả nửa thân trên. Có lẽ nàng không hề nghĩ tới, có Kiền Thát Bà hương hộ thể mà còn có người có thể ở bên cạnh nàng chiếm được tiện nghi.
Bộ ngực tuy to lớn nhưng không hề có dấu hiệu chảy xuống mà ngược lại vun cao thẳng đứng ngạo nghễ. Sở Hoan biết rõ thân hình của Ngọc Hồng Trang không thể giống người bình thường, hiện giờ còn có thể nhìn thấy lờ mờ những giọt nước nhỏ lăn chậm rãi trên bộ ngực to lớn tuyết trắng kia, hiển nhiên nước trà còn chưa trôi đi hết. Sở Hoan thở dồn đập, cũng không dám chăm chú nhìn, chỉ có thể quay lưng đi tới gần Ngọc Hồng Trang, đưa tay ra sau kéo lại chăn, giúp nàng đắp lên người.
Chỉ sờ trong chốc lát nhưng có mấy lần đụng phải da thịt Ngọc Hồng Trang, tay chân Sở Hoan luống cuống mãi không sờ thấy chăn đâu. Cuối cùng hắn dứt khoát xoay người, tìm được chiếc chăn, đang định kéo lên phủ lấy thân hình Ngọc Hồng Trang, che đi cảnh xuân mê người. Nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy thân thể Ngọc Hồng Trang khẽ động, hai bàn tay đã hoàn toàn đặt trên ngực, các ngón tay ôm vòng quanh bộ ngực to lớn tròn đầy. Cảnh tượng bất ngờ này càng khiến Sở Hoan phun huyết, toàn thân nóng bừng lên.
Hiển nhiên đây chỉ là hành động vô thức trong cơn say của Ngọc Hồng Trang, nhưng dưới đôi bàn tay ấy, bộ ngực của nàng lại càng bị gò ép vươn cao tới cực điểm, đẹp đến mê người, đặc biệt là khe sâu hun hút nhìn không thấy đáy ở giữa.
Sở Hoan ngơ ngác một hồi, mặc dù cũng không phải là kẻ khờ khạo thế nhưng hắn cảm thấy trong thời điểm này chiếm tiện nghi của người khác là không tốt. Nhưng trong đầu hắn chợt có suy nghĩ, bản thân mình luôn cảm thấy Ngọc Hồng Trang là người của Đại Tâm tông, hơn nữa khả năng này tới tám chín phần, có điều từ trước tới giờ không xác định được. Hắn mấy lần muốn tìm hiểu xem trên ngực Ngọc Hồng Trang có ký tự chữ “Vạn” hay không, nhưng bộ ngực của nữ nhân không phải đơn giản là có thể nhìn thấy được, bởi vậy cho tới bây giờ hắn không có cơ hội khẳng định suy đoán của mình.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, trong phòng tràn ngập mùi rượu và mùi nồng đậm của Kiền Thất Bà hương phát ra từ thân Ngọc Hồng Trang. Tuy Sở Hoan đã ngậm dược hoàn thối trong miệng, Kiền Thát Bà hương không thể ăn mòn đầu óc của hắn, nhưng loại hương vị khác thường này vốn ẩn chứa mùi thơm thân thể của nữ nhân, có sức mê hoặc không hề tầm thường đối với nam nhân. Hiện giờ thân thể trắng như tuyết đang uốn éo, khêu gợi ở ngay trước mắt, thật sự khiến cho Sở Hoan cũng cảm thấy kích động.
Đặc tính kỳ dị của Kiền Thát Bà hương càng tăng thêm sự mê hoặc cho thân thể. Hơn nữa trong cơn say gương mặt Ngọc Hồng Trang cũng trở nên ửng hồng, tất cả mọi yếu tố kết hợp lại sẽ tạo thành hấp dẫn trí mạng đối với bất cứ người đàn ông nào. Sở Hoan cũng chỉ là thân thể máu thịt, lúc này tâm cũng đã sắp loạn. Hắn lập tức hít sâu một hơi, tự nhủ rằng mình không cố ý khinh bạc Ngọc Hồng Trang. Nữ nhân này cất giấu quá nhiều bí mật, bản thân mình muốn tìm hiểu thì có một số việc chỉ đành tùy cơ ứng biến mà thôi.
Sở Hoan buông chăn xuống, một tay chậm rãi đưa tới. Trong lòng hắn có chút do dự nhưng rất nhanh liền đưa ra quyết định, đầu ngón tay đã chạm vào da thịt bộ ngực to lớn của Ngọc Hồng Trang. Cảm giác truyền về mười phần bóng láng, thật giống như sờ vào đồ sứ. Dường như trong cùng một lúc đó, Sở Hoan cũng cảm giác được hết sức rõ ràng, mùi vị Kiền Thát Bà hương càng thêm nồng đậm. Hắn biết khu tuyết trắng này là nơi khởi nguồn của tinh dầu tỏa mùi hương của Ngọc Hồng Trang.
Hắn chạm vào chỗ đó, thân thể Ngọc Hồng Trang sẽ tự nhiên xuất hiện phản ứng mãnh liệt.
Sở Hoan tập trung tư tưởng thanh tỉnh, ngón tay trượt nhẹ tới khe nhũ hoa, động tác chậm rãi, từ tốn. Hai má hắn cũng nóng dần lên, tuy rằng hành động lần này có chút không phải, nhưng cơ hội này vô cùng hiếm hoi, hắn khó có thể buông tha được.
Một vùng da thịt trắng nõn, ngón tay Sở Hoan nhẹ nhàng trượt vào rãnh sâu. Qua ánh đèn dầu trong phòng, hắn phát hiện bộ ngực trắng như tuyết lúc này dần chuyển sang ửng hồng, giống như nhưng tia máu nhỏ
bắt đầu khuyết tán ra, khiến cho màu tuyết trắng càng thêm vô cùng kiều diễm. Càng mê người hơn là hai điểm đậu tương nhỏ xinh trên bộ ngực cũng bắt đầu trở thành đỏ tươi. Cặp tuyết lê căng tròn lúc này nhanh chóng sung huyết, từ màu phấn hồng biến thành đỏ tươi, hai điểm đậu tương cũng dần dần dựng lên thẳng đứng...
Sở Hoan ngừng thở, hai ngón tay đã thăm dò vào rãnh sâu màu trắng kia giống như lọt vào mây mù. Hắn hơi nhích tay về phía trước, hai ngón tay tách ra, ý muốn khám phá khe sâu, kiểm chứng xem bên trong có đánh dấu ký tự chữ “Vạn” hay không. Chỉ có điều khe rãnh quá sâu, từ lúc bắt đầu tới giờ còn chưa thấy đáy, điều này khiến hắn bất chợt cau mày. Đúng lúc này nghe được tiếng ngâm tiêu hồn từ trong cổ họng Ngọc Hồng Trang, nàng nâng một tay lên đặt ở trên ngực mình. Càng khiến Sở Hoan kinh diễm là hắn nhìn thấy nàng rất thành thạo dùng hai ngón tay kẹp lấy hạt đậu tương, bắt đầu nhẹ nhàng xoa nắn. Trong cổ họng nàng liên tiếp phát ra những tiếng ngâm tiêu hồn khiến người khác đỏ mặt.
Cảnh tượng này vô cùng hương diễm, tim Sở Hoan nhảy lên kịch liệt, vội vàng xoay người quay mặt đi. Hắn còn đang nghĩ xem có nên tiếp tục khám phá hay không thì có cảm giác cổ tay mình bị xiết chặt, Ngọc Hồng Trang đã bắt được cổ tay mình, hơn nữa nắm đúng vào mạch môn.
Trong lòng hắn cả kinh, liền nghĩ rằng Ngọc Hồng Trang đã tỉnh lại, muốn khống chế mạch môn của mình. Hắn đang định rút tay lại thì liền thấy cánh tay Ngọc Hồng Trang kéo cánh tay Sở Hoan tới, đặt lên trên bộ ngực của nàng. Sở Hoan còn chưa kịp phản ứng đã bị nàng đưa tay lên bộ ngực to lớn kia, hai má nàng càng thêm ửng hồng, hàm răng cắn lên cặp một thơm mọng, càng nhìn càng thấy kiều diễm say lòng người.
Hai đùi nàng nhẹ nhàng co lại, xoắn lại, giống như hai con rắn cuốn lấy nhau, vòng eo uốn éo, lắc nhẹ qua lại. Trong lúc nhất thời Sở Hoan cũng không biết được đến cùng là có chuyện gì phát sinh. Chỉ thấy hai con ngươi của Ngọc Hồng Trang đột nhiên mở ra, đôi mắt mờ ảo mông lung say lòng người, sau một tiếng ngâm khẽ, liền nghe được giọng Ngọc Hồng Trang nhẹ như gió tiêu hồn:
- Nóng quá... hôn ta...!
Sở Hoan khẽ giật mình, cũng không biết lúc này Ngọc Hồng Trang là say hay tỉnh, hắn chỉ cảm giác được toàn thân nóng lên. Hai tay Ngọc Hồng Trang đang vuốt ve bộ ngực của mình biến hóa thành các loại hình dạng khác nhau, hơn nữa còn tỏ vẻ giống như khó chịu, không biết đến cùng là phát sinh chuyện gì. Sở Hoan liền cảm thấy cổ áo bị Ngọc Hồng Trang nắm lấy, dùng sức kéo xuống, gò má hắn nhanh chóng dán lên đỉnh núi tuyết đầy đặn. Một mùi thơm thấm tới tận ruột gan lập tức xông lên mũi, điểm đậu tương nhỏ xinh kia đã gần ngay trước mắt, đỏ tươi kiều diễm.
- Ngọc lão bản, ngươi... ngươi say...!
Sở Hoan cảm thấy cổ họng mình có chút phát khô, kỳ thật nếu là lúc bình thường hắn không ngại cùng với Ngọc Hồng Trang thân cận chung một chỗ, chỉ có điều lúc này Ngọc Hồng Trang đã ở trong cơn say, đầu óc không còn tỉnh táo. Tuy hắn thừa nhận thân thể Ngọc Hồng Trang có sức hấp dẫn rất lớn đối với hắn, nhưng cũng sẽ không làm chuyện lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Chỉ có điều việc đã tới nước này, Sở Hoan cũng không do dự nữa. Hắn đưa tay lên ôm chặt lấy hai ngọn núi của Ngọc Hồng Trang rồi nhẹ nhàng tách ra hai bên. Lúc này cuối cùng cũng nhìn được rõ ràng, đúng như hắn suy đoán, trong khe nhũ hoa của nàng đột nhiên xuất hiện ký tự chữ “Vạn”, kích thước và kiểu cách giống như đúc với ấn phù trên ngực Dạ Xoa Vương.
Tới lúc này, Sở Hoan rút cuộc đã có thể hoàn toàn xác định được, Ngọc Hồng Trang và Dạ Xoa Vương đều là đệ tử Đại Tâm tông, hơn nữa địa vị của hai người chắc chắn không tầm thường.
Ký tự “Vạn” chia làm hai loại lớn nhỏ khác nhau, một loại giống như trên ngực Lưu Tụ Quang nhỏ hơn một chút, Trường Mi A Thị Đa cùng với Hổ Văn công tử cũng tương tự như thế. Loại còn lại giống như trên ngực Ngọc Hồng Trang, Dạ Xoa Vương và vị công tử áo lam trong Trung Nghĩa trang kia.
Không thể nghi ngờ, thân phận mấy người Ngọc Hồng Trang cao hơn so với đám người Lưu Tụ Quang kia. Mấy người bọn nàng thuộc về các bộ Vương, mà đám người Lưu Tụ Quang địa vị thấp hơn một bậc, rất có thể là một trong những thuộc hạ của mấy người Ngọc Hồng Trang.
Kể từ đó, Sở Hoan cũng có thể xác định được, trong đầu Ngọc Hồng Trang biết rõ rất nhiều bí mật. Rất nhiều băn khoăn trong lòng mình, nàng có thể giải thích rõ ràng.
Chỉ có điều lúc Ngọc Hồng Trang tỉnh táo, đương nhiên sẽ không dễ dàng giải thích cho mình. Chỉ có trong cơn mộng say, nàng mới vô ý để lộ chút tin tức Sở Hoan chưa biết rõ. Nhưng muốn thừa lúc này giải thích nhiều chuyện, hiển nhiên cũng cực kỳ khó khăn. Hai bàn tay Sở Hoan cảm giác được trong sự mềm mại còn mang theo cả co dãn đàn hồi, trơn trượt kích thích tới mê người, trong lúc hắn đang suy nghĩ, hai bàn tay vẫn ôm chặt lấy ngực Ngọc Hồng Trang. Dù có chút không đành lòng nhưng cuối cùng hắn vẫn buông tay, lui về phía sau. Cặp tuyết lê được thả lỏng lập tức rung động giống như gợn nước, rung rinh không ngớt.
Cổ họng Sở Hoan “ực” một tiếng, rút cuộc vẫn kéo chăn phủ lên thân thể Ngọc Hồng Trang. Hắn trầm mặc một lát, đang định thừa dịp nàng trong cơn mộng say mà hỏi mấy vấn đề. Nhưng không ngờ trong chốc lát ngắn ngủi, Ngọc Hồng Trang đã chìm vào giấc ngủ, Sở Hoan kêu vài tiếng nhưng nàng cũng không có phản ứng, xem ra thật sự đã sâu giấc nồng.
Hắn biết không thể làm gì, lưu lại cũng không tiện nên đứng dậy đi tới cửa. Chợt Sở Hoan quay đầu nhìn lại thoáng qua, do dự một lúc, cuối cùng đẩy cửa bước ra ngoài, sau đó tiện tay đóng cửa lại đi ra sân trong.
Gió đêm thổi qua, đầu óc Sở Hoan liền cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, nghĩ tới một hồi hương diễm vừa rồi, có cảm giác như đang ở trong một giấc mộng. Hắn đi tới cửa sổ nhìn vào trong phòng, thấy mỹ nhân kia được chăn che phủ thân thể kia đang sâu trong giấc mộng liền cười khổ lắc đầu.
/1596
|