Doanh Nhân đi trên đường, chỉ cảm thấy bước đi rất nhẹ nhàng, khó khăn lắm hắn mới ra ngoài được, cho dù chỉ là nửa ngày thôi, nhưng trong nửa ngày đó, trải qua những chuyện trong phường cược, cũng đã khiến hắn cảm thấy vô cùng kích thích, kết quả cuối cùng tuy thật kinh hãi những không có gì nguy hại cả mà chỉ có cảm giác kích thích, lại còn cảm thấy rất thích thú nữa.
Tất nhiên hắn không thể quên được, người biến nguy thành an lập công đầu cho hắn chính là Sở Hoan, vừa đi ra ngoài phường cược, liền cầm lấy tay Sở Hoan, liên tục tán thưởng tài nghệ bài bạc kinh thiên của hắn, cảm giác rất thân thiết, khiến Tôn Đức Thắng đi bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc, đi theo Tề vương bao nhiêu năm nay, quả thật rất hiếm khi thấy Doanh Nhân có hảo cảm với một người nào đó.
Doanh Nhân cầm lấy tay Sở Hoan, tán thán một hồi, bỗng nhiên cười tủm tỉm nói:
- Sở Hoan, kỹ thuật bài bạc của người làm thế nào mà luyện được vậy? Có khó không?
Sở Hoan ngẫm nghĩ, rồi cười nói:
- Thực ra chỉ cẩn kiên trì nghị lực, thì cho dù khó đến mấy cũng đơn giản thôi.
- Nói hay lắm!
Doanh Nhân liên tục gật đầu, chỉ cảm thấy Sở Hoan làm việc rất dứt khoát và nói năng rất có lý, cứ thân thiết cầm tay Sở Hoan không chịu buông ra, rồi thấp giọng nói:
- Sở Hoan à, bản, bản công tử có một việc muốn phiền tới ngươi, ngươi không được từ chối đâu đó nhé.
- Từ công tử cứ nói!
Doanh Nhân cười ha hả nói:
- Sở Hoan, ngươi xem... có thể dạy... có thể dạy ta kỹ thuật bài bạc không?
Vừa nãy hắn thấy trên sòng bạc Sở Hoan rất có phong thái, trong lòng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, chỉ muốn bản thân mình cũng là một tay cao thủ về bài bạc, sau này cũng có trò để tiêu khiển.
Tôn Đức Thắng đứng bên cạnh định nói gì nhưng lại thôi, Sở Hoan cũng đã lắc đầu cười nói:
- Từ công tử, sắc là đao, bạc là độc, hai thứ đó không phải dễ chơi đâu. Lúc đầu Sở mỗ cũng chỉ vì kích động nhất thời, hôm nay thấy Từ công tử gặp khó khăn, nếu không thì Sở mỗ sẽ không ra tay đâu.
Rồi hắn thở dài, rất chân thành nhìn Doanh Nhân, nghiêm nghị nói:
- Nếu Từ công tử còn tin Sở mỗ, Sở mỗ khuyên người một câu, hai thứ đó càng ít va vào thì càng tốt.
Doanh Nhân có chút thất vọng, thậm chí còn có chút không vui, buông tay Sở Hoan ra, trong lòng thầm tính toán, trở về có nên tuyên bố danh phận rồi lệnh cho hắn dạy mình kỹ thuật bài bạc không nhỉ?
Bỗng nghe thấy Sở Hoan cười nói:
- Từ công tử, ở đây có môt tửu lầu, đi một hồi lâu rồi, bụng cũng đã đói, chi bằng Sở mỗ mời Từ công tử vào đó uống vài chén, thế nào?
Doanh Nhân quay đầu nhìn, quả nhiên bên cạnh có một tửu lầu, quả thật hắn vẫn chưa được thưởng thức rượu thịt ở dân gian, vốn đã thấy không vui rồi, trong chốc lát nghe được câu này liền vui vẻ nói:
- Để ta mời!
Mấy người đi vào tửu lầu, tiểu nhị đến nghênh đón, Sở Hoan muốn một căn phòng nho nhã, sau khi mấy người vào đó, Doanh Nhân ngồi xuống, Tôn Đức Thắng và Phùng Ngọ Mã nào dám ngồi ngang hàng với Tề vương, nên vẫn cứ đứng một bên, Doanh Nhân nháy nháy mắt, Tôn Đức Thắng mới bất đắc dĩ ngồi xuống, Phùng Ngọ Mã cũng ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, hai người ít nhiều gì cũng có chút gò bó, Sở Hoan đi vào rồi ngồi xuống, gọi thực ăn rồi hỏi Doanh Nhân:
- Từ công tử có uống chút không nhỉ?
Sở Hoan tất nhiên là không biết, những cái hay của Doanh Nhân không hề ít, trong đó mỹ tửu chính là một trong những thứ hắn ham mê nhất.
- Ở tửu lầu các ngươi có loại rượu nào ngon nhất?
Doanh Nhân dựa vào ghế tựa hỏi tiểu nhị.
Tiểu nhị thấy mấy người này ăn mặc cũng không phải là người nghèo khó gì, vội nói:
- Rượu ngon nhất hiện tại của tửu lầu chúng tôi là Thiên Diệp Hồng...!
Hắn vẫn chưa nói xong, Sở Hoan cũng đã cười nói:
- Chưa cần mang lên loại rượu mà ngươi nói, ngươi đi lấy hai vò Thanh hoa diếu tới đây!
Thanh hoa diếu là một loại rượu rất bình dân, nhưng tên phàm phu tục tử thường dùng loại rượu này, tiểu nhị có chút kỳ lạ, nhưng vẫn dạ vâng rồi hỏi tiếp:
- Còn gọi thêm gì nữa không ạ? Thiên Diệp Hồng của bản điếm...!
Sở Hoan nhíu mày lại, lạnh lùng nói:
- Tai ngươi bị điếc à?
Tiểu nhị vội vàng cười xòa nói:
- Tiểu nhân lắm mồm rồi!
Hắn quay người đi ra, trong lòng không khỏi phỉ báng Sở Hoan.
Doanh Nhân đợi tiểu nhị đi ra, mới ghé sát hỏi:
- Sở Hoan, Thiên Diệp Hồng là gì thế? tên tiểu nhị kia nói đó là rượu ngon nhất của tửu lầu này, vì sao không uống Thiên Diệp Hồng? Bản... bản Tiểu Cửu muốn nếm thử xem sao!
Sở Hoan cười nói:
- Từ công tử, thực ra Sở mỗ cho rằng, trước khi uống mỹ tửu, nếu thưởng thức những loại rượu khác, sau đó mới thưởng thức mỹ tửu, lúc đó mới nếm được sự khác biệt của mỹ tửu, Từ công tử cảm thấy thế nào?
Doanh Nhân ngẫm nghĩ rồi cười nói:
- Hay đâu!
Lúc này mới nói với Tôn Đức Thắng:
- Tôn Đức Thắng, chúng ta còn bao nhiêu bạc?
Tôn Đức Thắng thì nhớ như in, không chút do dự nói:
- Vẫn còn hơn bảy ngàn lượng!
Doanh Nhân vung tay lên nói:
- Lấy hai ngàn lượng ra, đưa cho Sở Hoan, hôm nay hắn lập được đại công, bản công tử phải thưởng có hắn mới được.
Rồi lại nói với Sở Hoan:
- Sở Hoan, hôm nay ngươi giúp bản công tử thoát khỏi khó khăn này, sau này bản công tử sẽ hậu đãi ngươi sau.
Tôn Đức Thắng tuy có chút không muốn, nhưng vẫn phải lấy ra tờ ngân lượng hai ngàn lượng đưa cho Sở Hoan, Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Từ công tử, số bạc này ta không thể nhận. Nếu không có ban chỉ của Từ công tử thì cũng không thể thắng lại được. Sở Hoan chỉ là góp chút công lao thôi, số bạc này không thể nhận được.
Doanh Nhân ban thưởng, vốn đã rất hào phóng, Sở Hoan không tiếp nhận, hắn cảm thấy không vui, mặt dài ra, rồi lại cầm ngân lượng trên tay Tôn Đức Thắng nói:
- Sở Hoan, nếu không phải ngươi giúp ta, thì bốn ngàn lượng của ta cũng không thể lấy lại được. Bản công tử không phải là kẻ ngốc, cũng biết thế là là đúng là sai, số bạc này ngươi có nhận không? Nếu ngươi không nhận thì ta sẽ xé nó đi.
Sở Hoan biết rằng những lời của Vương tôn công tử nói ra là không thể đùa được, ngẫm nghĩ một lát rồi cẩm số ngân lượng chia làm ba phần, một phần đặt trước mặt Tôn Đức Thắng, một phần đặt trước mặt Phùng Ngọ Mã, rồi cười nói:
- Từ công tử, hôm nay có thể chuyển bại thành thắng, ngoài Từ công tử khẳng khái giúp tiền, cũng bởi vì có hai vị bằng hữu này trấn thủ, số ngân lượng này chia làm ba phần, ban người chúng ta mỗi người một phần, cũng coi như Từ công tử đã ban thưởng cho ba người chúng ta, không biết như vậy có được không?
Doanh Nhân thấy Sở Hoan như vậy, càng thấy thích hơn, vỗ tay cười nói:
- Sở Hoan, ngươi là người mà bản công tử cảm thấy khoái nhất đó. Không ngờ bản công tử đưa ngân lượng cho ngươi, ngươi lại xử trí như thế nào thì đó là việc của ngươi.
Doanh Nhân càng cảm thấy hứng thú với Sở Hoan hơn.
Tôn Đức Thắng vốn dĩ cũng chẳng thích gì Sở Hoan, thậm chí còn thấy có chút phản cảm nữa, nhưng khi thấy số ngân lượng này bày trước mặt hắn, thái độ của hắn đối với Sở Hoan xoay chuyển một trăm tám mươi độ, lúc này lại thấy Sở Hoan là một người vô cùng hào sảng, khiến người khác đặc biệt thích thú, còn Phùng Ngọ Mã từ lúc vào đây vẻ mặt vẫn lạnh như tiền, nhưng khi thấy Sở Hoan làm vậy liền nhìn Sở Hoan một cái rồi mỉm cười, cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Sở huynh đệ không tham tiền tài, cùng chung hoạn nạn, đúng là một người trọng nghĩa khí.
Sở Hoan mỉm cười, hắn biết tên mặt lạnh như tiền này là bách hộ của Thần Y Vệ, không thể đắc tội được, nhưng khi không biết thân thế hắn thế nào thì không thể thâm giao được.
Tiểu nhị rất nhanh đã mang rượu lên, lần này Sở Hoan rất nhanh tay, đích thân mở bình rượu ra, rồi rót rượu cho mấy người, cười nói:
- Từ công tử, và hai vị bằng hữu, chúng ta lần đầu quen nhau, đây cũng là duyên phận, Sở mỗ mời ba vị một chén!
Cũng không nói nhiều, hắn ngửa cổ lên uống cạn.
Doanh Nhân cầm chén rượu lên, ngực một hơi, đột nhiên lông mày nhíu lại, rồi bỗng nhiên quay đầu lại, rồi nhổ phì số rượu trong miệng ra, không kìm nổi tức giận nói:
- Đây là cái gì? Là rượu sao?
Từ lúc hắn sinh ra tới hôm nay, thưởng thức qua mỹ tửu quá nhiều rồi, nhưng chưa từng thử qua loại rượu thấp kém này, rượu vào miệng đã cảm thấy khác khác, lập tức nổi trận lôi đình.
Trong cung hắn được Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương sủng ái, những người trong cung cũng coi hắn như là một ngôi sao vậy, cho nên tính tính của hắn thay đổi là thôi đổi liền, tuy được Hoàng hậu và Từ Tòng Dương dạy dỗ, cũng đã bộc lộ nhiều ưu điểm, nhưng khuyết điểm thì lại rất rõ ràng, tuổi thì cũng mười sau mười bảy, nhưng tính tình thì như một đứa trẻ vậy, mưa gió biến ảo cực nhanh.
Tên tiểu nhị đứng bên cạnh ngẩn người ra, trong lòng thầm nghĩ: tuy loại rượu này cũng hơi kém một chút, nhưng cũng không tới nổi không thể uống được.
Hắn cứ tưởng mấy người này cố tình gây khó dễ.
- Loại rượu này không thể uống được.
Vẻ mặt Doanh Nhân trầm ngâm, chỉ tay về hai vò rượu Thanh hoa diếu:
- Mau cầm đi, đổi rượu ngon lên đây.
Tiểu nhị vô cùng thận trọng nói:
- Mấy vị có cần uống Thiên Diệp Hồng không?
Tên tiểu nhị này cũng được Phương gia của Hãn Châu mua chuộc rồi, bắt đầu giới thiệu và quảng bá cho thượng hiệu nhà Phương gia.
Sở Hoan cười nói:
- Xem ra Từ công tử đã không quen với loại rượu thấp kém này rồi, thôi vậy, tiểu nhị, mau mang hai vò Thiên Diệp Hồng tới đây để thưởng thức nào!
Tiểu nhị lập tức hớn hở nói:
- Dạ, tiểu nhân sẽ đi liền!
Hắn quay đầu đi ra, Sở Hoan cũng đã đứng dậy, chắp tay nói:
- Từ công tử, ta có vẻ buồn quá rồi, muốn đi giải quyết tý!
Cũng không nói nhiều, rồi quay đầu đi ra cửa.
Doanh Nhân ngồi trên ghế tựa, rồi chỉ vào hai vò Thanh hoa diếu nói:
- Cái này mà cũng gọi là rượu sao? Cái tửu lầu này muốn lừa gạt chúng ta đây mà.
Tôn Đức Thắng cũng cười hạ giọng nói:
- Điện hạ, đây là rượu giành cho phàm phu tục tử, nên Điện hạ không thích là phải rồi.
Đúng lúc này, bỗng nghĩ thấy dưới cửa sổ hô lên:
- Mưa rồi, mưa rồi!
Doanh Nhân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, bên ngoài quả nhiên trời đất u ám, liền nhíu mày lại nói:
- Mưa thì mưa có gì mà kêu toáng lên thế chứ.
Hắn uống phải rượu kém, trong lòng vô cùng khó chịu.
Sở Hoan rất nhanh đã quay trở lại, rồi ngồi vào chỗ cũ, vừa ngồi xuống, tiểu nhị cũng đã mang hai vò mỹ tửu tiến vào, bình rượu được điêu khắc rất mỹ quan, Thanh hoa diếu và hai bình rượu này quả thật không thể sánh kịp.
Sở Hoan dặn dò nói:
- Mở lắp ra, châm tửu cho bọn ta.
Tiểu nhị lập tức mở lắp bình rượu, rất ân cần châm rượu cho mấy người, lúc lắp bình rượu được mở ra, liền có mùi rượu thoang thoảng bay vào mũi, tâm trạng Doanh Nhân bỗng vui hẳn lên, hỏi:
- Đây là Thiên Diệp Hồng sao?
Tiểu nhị vội vàng nói:
- Khách quan, đây chính là Thiên Diệp Hồng, là loại rượu ngon nhất của quán chúng tôi, bảo đảm khách quan hài lòng, lần sau sẽ tới đây.
Doanh Nhân nhìn vào rượu trong chén, lại rướn cổ gần ngửi ngửi, cười nói:
- Mỹ tửu phải có ba thứ đó là sắc, hương, vị, Thiên Diệp Hồng này sắc rất thuần, hương rất thơm, xem ra cũng là một loại rượu ngon. Chỉ có điều không biết vị thế nào?
Cầm chén rượu lên, uống một ngụm.
Tất nhiên hắn không thể quên được, người biến nguy thành an lập công đầu cho hắn chính là Sở Hoan, vừa đi ra ngoài phường cược, liền cầm lấy tay Sở Hoan, liên tục tán thưởng tài nghệ bài bạc kinh thiên của hắn, cảm giác rất thân thiết, khiến Tôn Đức Thắng đi bên cạnh cũng cảm thấy kinh ngạc, đi theo Tề vương bao nhiêu năm nay, quả thật rất hiếm khi thấy Doanh Nhân có hảo cảm với một người nào đó.
Doanh Nhân cầm lấy tay Sở Hoan, tán thán một hồi, bỗng nhiên cười tủm tỉm nói:
- Sở Hoan, kỹ thuật bài bạc của người làm thế nào mà luyện được vậy? Có khó không?
Sở Hoan ngẫm nghĩ, rồi cười nói:
- Thực ra chỉ cẩn kiên trì nghị lực, thì cho dù khó đến mấy cũng đơn giản thôi.
- Nói hay lắm!
Doanh Nhân liên tục gật đầu, chỉ cảm thấy Sở Hoan làm việc rất dứt khoát và nói năng rất có lý, cứ thân thiết cầm tay Sở Hoan không chịu buông ra, rồi thấp giọng nói:
- Sở Hoan à, bản, bản công tử có một việc muốn phiền tới ngươi, ngươi không được từ chối đâu đó nhé.
- Từ công tử cứ nói!
Doanh Nhân cười ha hả nói:
- Sở Hoan, ngươi xem... có thể dạy... có thể dạy ta kỹ thuật bài bạc không?
Vừa nãy hắn thấy trên sòng bạc Sở Hoan rất có phong thái, trong lòng cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, chỉ muốn bản thân mình cũng là một tay cao thủ về bài bạc, sau này cũng có trò để tiêu khiển.
Tôn Đức Thắng đứng bên cạnh định nói gì nhưng lại thôi, Sở Hoan cũng đã lắc đầu cười nói:
- Từ công tử, sắc là đao, bạc là độc, hai thứ đó không phải dễ chơi đâu. Lúc đầu Sở mỗ cũng chỉ vì kích động nhất thời, hôm nay thấy Từ công tử gặp khó khăn, nếu không thì Sở mỗ sẽ không ra tay đâu.
Rồi hắn thở dài, rất chân thành nhìn Doanh Nhân, nghiêm nghị nói:
- Nếu Từ công tử còn tin Sở mỗ, Sở mỗ khuyên người một câu, hai thứ đó càng ít va vào thì càng tốt.
Doanh Nhân có chút thất vọng, thậm chí còn có chút không vui, buông tay Sở Hoan ra, trong lòng thầm tính toán, trở về có nên tuyên bố danh phận rồi lệnh cho hắn dạy mình kỹ thuật bài bạc không nhỉ?
Bỗng nghe thấy Sở Hoan cười nói:
- Từ công tử, ở đây có môt tửu lầu, đi một hồi lâu rồi, bụng cũng đã đói, chi bằng Sở mỗ mời Từ công tử vào đó uống vài chén, thế nào?
Doanh Nhân quay đầu nhìn, quả nhiên bên cạnh có một tửu lầu, quả thật hắn vẫn chưa được thưởng thức rượu thịt ở dân gian, vốn đã thấy không vui rồi, trong chốc lát nghe được câu này liền vui vẻ nói:
- Để ta mời!
Mấy người đi vào tửu lầu, tiểu nhị đến nghênh đón, Sở Hoan muốn một căn phòng nho nhã, sau khi mấy người vào đó, Doanh Nhân ngồi xuống, Tôn Đức Thắng và Phùng Ngọ Mã nào dám ngồi ngang hàng với Tề vương, nên vẫn cứ đứng một bên, Doanh Nhân nháy nháy mắt, Tôn Đức Thắng mới bất đắc dĩ ngồi xuống, Phùng Ngọ Mã cũng ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, hai người ít nhiều gì cũng có chút gò bó, Sở Hoan đi vào rồi ngồi xuống, gọi thực ăn rồi hỏi Doanh Nhân:
- Từ công tử có uống chút không nhỉ?
Sở Hoan tất nhiên là không biết, những cái hay của Doanh Nhân không hề ít, trong đó mỹ tửu chính là một trong những thứ hắn ham mê nhất.
- Ở tửu lầu các ngươi có loại rượu nào ngon nhất?
Doanh Nhân dựa vào ghế tựa hỏi tiểu nhị.
Tiểu nhị thấy mấy người này ăn mặc cũng không phải là người nghèo khó gì, vội nói:
- Rượu ngon nhất hiện tại của tửu lầu chúng tôi là Thiên Diệp Hồng...!
Hắn vẫn chưa nói xong, Sở Hoan cũng đã cười nói:
- Chưa cần mang lên loại rượu mà ngươi nói, ngươi đi lấy hai vò Thanh hoa diếu tới đây!
Thanh hoa diếu là một loại rượu rất bình dân, nhưng tên phàm phu tục tử thường dùng loại rượu này, tiểu nhị có chút kỳ lạ, nhưng vẫn dạ vâng rồi hỏi tiếp:
- Còn gọi thêm gì nữa không ạ? Thiên Diệp Hồng của bản điếm...!
Sở Hoan nhíu mày lại, lạnh lùng nói:
- Tai ngươi bị điếc à?
Tiểu nhị vội vàng cười xòa nói:
- Tiểu nhân lắm mồm rồi!
Hắn quay người đi ra, trong lòng không khỏi phỉ báng Sở Hoan.
Doanh Nhân đợi tiểu nhị đi ra, mới ghé sát hỏi:
- Sở Hoan, Thiên Diệp Hồng là gì thế? tên tiểu nhị kia nói đó là rượu ngon nhất của tửu lầu này, vì sao không uống Thiên Diệp Hồng? Bản... bản Tiểu Cửu muốn nếm thử xem sao!
Sở Hoan cười nói:
- Từ công tử, thực ra Sở mỗ cho rằng, trước khi uống mỹ tửu, nếu thưởng thức những loại rượu khác, sau đó mới thưởng thức mỹ tửu, lúc đó mới nếm được sự khác biệt của mỹ tửu, Từ công tử cảm thấy thế nào?
Doanh Nhân ngẫm nghĩ rồi cười nói:
- Hay đâu!
Lúc này mới nói với Tôn Đức Thắng:
- Tôn Đức Thắng, chúng ta còn bao nhiêu bạc?
Tôn Đức Thắng thì nhớ như in, không chút do dự nói:
- Vẫn còn hơn bảy ngàn lượng!
Doanh Nhân vung tay lên nói:
- Lấy hai ngàn lượng ra, đưa cho Sở Hoan, hôm nay hắn lập được đại công, bản công tử phải thưởng có hắn mới được.
Rồi lại nói với Sở Hoan:
- Sở Hoan, hôm nay ngươi giúp bản công tử thoát khỏi khó khăn này, sau này bản công tử sẽ hậu đãi ngươi sau.
Tôn Đức Thắng tuy có chút không muốn, nhưng vẫn phải lấy ra tờ ngân lượng hai ngàn lượng đưa cho Sở Hoan, Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Từ công tử, số bạc này ta không thể nhận. Nếu không có ban chỉ của Từ công tử thì cũng không thể thắng lại được. Sở Hoan chỉ là góp chút công lao thôi, số bạc này không thể nhận được.
Doanh Nhân ban thưởng, vốn đã rất hào phóng, Sở Hoan không tiếp nhận, hắn cảm thấy không vui, mặt dài ra, rồi lại cầm ngân lượng trên tay Tôn Đức Thắng nói:
- Sở Hoan, nếu không phải ngươi giúp ta, thì bốn ngàn lượng của ta cũng không thể lấy lại được. Bản công tử không phải là kẻ ngốc, cũng biết thế là là đúng là sai, số bạc này ngươi có nhận không? Nếu ngươi không nhận thì ta sẽ xé nó đi.
Sở Hoan biết rằng những lời của Vương tôn công tử nói ra là không thể đùa được, ngẫm nghĩ một lát rồi cẩm số ngân lượng chia làm ba phần, một phần đặt trước mặt Tôn Đức Thắng, một phần đặt trước mặt Phùng Ngọ Mã, rồi cười nói:
- Từ công tử, hôm nay có thể chuyển bại thành thắng, ngoài Từ công tử khẳng khái giúp tiền, cũng bởi vì có hai vị bằng hữu này trấn thủ, số ngân lượng này chia làm ba phần, ban người chúng ta mỗi người một phần, cũng coi như Từ công tử đã ban thưởng cho ba người chúng ta, không biết như vậy có được không?
Doanh Nhân thấy Sở Hoan như vậy, càng thấy thích hơn, vỗ tay cười nói:
- Sở Hoan, ngươi là người mà bản công tử cảm thấy khoái nhất đó. Không ngờ bản công tử đưa ngân lượng cho ngươi, ngươi lại xử trí như thế nào thì đó là việc của ngươi.
Doanh Nhân càng cảm thấy hứng thú với Sở Hoan hơn.
Tôn Đức Thắng vốn dĩ cũng chẳng thích gì Sở Hoan, thậm chí còn thấy có chút phản cảm nữa, nhưng khi thấy số ngân lượng này bày trước mặt hắn, thái độ của hắn đối với Sở Hoan xoay chuyển một trăm tám mươi độ, lúc này lại thấy Sở Hoan là một người vô cùng hào sảng, khiến người khác đặc biệt thích thú, còn Phùng Ngọ Mã từ lúc vào đây vẻ mặt vẫn lạnh như tiền, nhưng khi thấy Sở Hoan làm vậy liền nhìn Sở Hoan một cái rồi mỉm cười, cuối cùng cũng mở miệng nói:
- Sở huynh đệ không tham tiền tài, cùng chung hoạn nạn, đúng là một người trọng nghĩa khí.
Sở Hoan mỉm cười, hắn biết tên mặt lạnh như tiền này là bách hộ của Thần Y Vệ, không thể đắc tội được, nhưng khi không biết thân thế hắn thế nào thì không thể thâm giao được.
Tiểu nhị rất nhanh đã mang rượu lên, lần này Sở Hoan rất nhanh tay, đích thân mở bình rượu ra, rồi rót rượu cho mấy người, cười nói:
- Từ công tử, và hai vị bằng hữu, chúng ta lần đầu quen nhau, đây cũng là duyên phận, Sở mỗ mời ba vị một chén!
Cũng không nói nhiều, hắn ngửa cổ lên uống cạn.
Doanh Nhân cầm chén rượu lên, ngực một hơi, đột nhiên lông mày nhíu lại, rồi bỗng nhiên quay đầu lại, rồi nhổ phì số rượu trong miệng ra, không kìm nổi tức giận nói:
- Đây là cái gì? Là rượu sao?
Từ lúc hắn sinh ra tới hôm nay, thưởng thức qua mỹ tửu quá nhiều rồi, nhưng chưa từng thử qua loại rượu thấp kém này, rượu vào miệng đã cảm thấy khác khác, lập tức nổi trận lôi đình.
Trong cung hắn được Hoàng đế bệ hạ và Hoàng hậu nương nương sủng ái, những người trong cung cũng coi hắn như là một ngôi sao vậy, cho nên tính tính của hắn thay đổi là thôi đổi liền, tuy được Hoàng hậu và Từ Tòng Dương dạy dỗ, cũng đã bộc lộ nhiều ưu điểm, nhưng khuyết điểm thì lại rất rõ ràng, tuổi thì cũng mười sau mười bảy, nhưng tính tình thì như một đứa trẻ vậy, mưa gió biến ảo cực nhanh.
Tên tiểu nhị đứng bên cạnh ngẩn người ra, trong lòng thầm nghĩ: tuy loại rượu này cũng hơi kém một chút, nhưng cũng không tới nổi không thể uống được.
Hắn cứ tưởng mấy người này cố tình gây khó dễ.
- Loại rượu này không thể uống được.
Vẻ mặt Doanh Nhân trầm ngâm, chỉ tay về hai vò rượu Thanh hoa diếu:
- Mau cầm đi, đổi rượu ngon lên đây.
Tiểu nhị vô cùng thận trọng nói:
- Mấy vị có cần uống Thiên Diệp Hồng không?
Tên tiểu nhị này cũng được Phương gia của Hãn Châu mua chuộc rồi, bắt đầu giới thiệu và quảng bá cho thượng hiệu nhà Phương gia.
Sở Hoan cười nói:
- Xem ra Từ công tử đã không quen với loại rượu thấp kém này rồi, thôi vậy, tiểu nhị, mau mang hai vò Thiên Diệp Hồng tới đây để thưởng thức nào!
Tiểu nhị lập tức hớn hở nói:
- Dạ, tiểu nhân sẽ đi liền!
Hắn quay đầu đi ra, Sở Hoan cũng đã đứng dậy, chắp tay nói:
- Từ công tử, ta có vẻ buồn quá rồi, muốn đi giải quyết tý!
Cũng không nói nhiều, rồi quay đầu đi ra cửa.
Doanh Nhân ngồi trên ghế tựa, rồi chỉ vào hai vò Thanh hoa diếu nói:
- Cái này mà cũng gọi là rượu sao? Cái tửu lầu này muốn lừa gạt chúng ta đây mà.
Tôn Đức Thắng cũng cười hạ giọng nói:
- Điện hạ, đây là rượu giành cho phàm phu tục tử, nên Điện hạ không thích là phải rồi.
Đúng lúc này, bỗng nghĩ thấy dưới cửa sổ hô lên:
- Mưa rồi, mưa rồi!
Doanh Nhân đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, bên ngoài quả nhiên trời đất u ám, liền nhíu mày lại nói:
- Mưa thì mưa có gì mà kêu toáng lên thế chứ.
Hắn uống phải rượu kém, trong lòng vô cùng khó chịu.
Sở Hoan rất nhanh đã quay trở lại, rồi ngồi vào chỗ cũ, vừa ngồi xuống, tiểu nhị cũng đã mang hai vò mỹ tửu tiến vào, bình rượu được điêu khắc rất mỹ quan, Thanh hoa diếu và hai bình rượu này quả thật không thể sánh kịp.
Sở Hoan dặn dò nói:
- Mở lắp ra, châm tửu cho bọn ta.
Tiểu nhị lập tức mở lắp bình rượu, rất ân cần châm rượu cho mấy người, lúc lắp bình rượu được mở ra, liền có mùi rượu thoang thoảng bay vào mũi, tâm trạng Doanh Nhân bỗng vui hẳn lên, hỏi:
- Đây là Thiên Diệp Hồng sao?
Tiểu nhị vội vàng nói:
- Khách quan, đây chính là Thiên Diệp Hồng, là loại rượu ngon nhất của quán chúng tôi, bảo đảm khách quan hài lòng, lần sau sẽ tới đây.
Doanh Nhân nhìn vào rượu trong chén, lại rướn cổ gần ngửi ngửi, cười nói:
- Mỹ tửu phải có ba thứ đó là sắc, hương, vị, Thiên Diệp Hồng này sắc rất thuần, hương rất thơm, xem ra cũng là một loại rượu ngon. Chỉ có điều không biết vị thế nào?
Cầm chén rượu lên, uống một ngụm.
/1596
|