Trong ánh mắt ngạc nhiên thán phục của đám hoan khách, mỹ nhân Cao Ly Phác Trinh Hiền rốt cuộc diễn xong Phiến Tử Vũ (múa cây quạt), nàng lễ tiết Cao Ly với bốn phía, lập tức đứng lên đài tựa như đóa hoa tươi nở rộ rong lửa, trên khuôn mặt yêu nị tươi cười, hơi trúc trắc nhưng vô cùng lớn mật ném đôi mắt quyến rũ về bốn phía, diện mạo nàng yêu mị, ném ra đôi mắt quyền rũ, càng lộ ra vẻ quyến rũ, khiến rất nhiều linh hồn nhỏ bé của nam nhân đều bay ra.
Đúng lúc này năm năm người hầu nam trẻ tuổi áo xanh trong tay đều cầm đĩa gỗ màu đen đi ra, bên cạnh tuyển hoa đài đã có người lớn tiếng kêu lên:
- Mọi người ngắm hoa!
Giọng nói chưa dứt, đã có hoan khách giơ cao tay lên, lớn tiếng nói:
- Chỗ ta, dâng 5 đóa hoa!
Người hầu nam trẻ tuổi lưu loát chạy tới, hoan khách kia đã lấy ra ngân phiếu 150 lạng, thấp giọng nói một câu với người hầu nam trẻ tuổi, người hầu nam trẻ tuổi liền cao giọng hô:
- Thẩm đông gia cửa hàng gạo Thiên Mậu dâng 5 đóa hoa cho Phác Trinh Hiền cô nương của Bảo Hương Lầu, tạ ơn Thẩm gia thưởng!
Một mỹ nhân quần trắng đã mang theo rổ hoa cúc dâng lên đài, từ bên trong lấy ra năm đóa hoa, đều dính lên người mỹ nhân Cao Ly kia, hậu trường đều có người nhớ lại tên tuổi Thẩm đông gia và số lượng dâng hoa.
Kỳ thật văn hóa Đế quốc Đại Tần khá mở, chuyện văn nhân nhà thơ quan to quý nhân ở nơi phong nguyệt cũng không phải bê bối gì, hoàn toàn trái ngược, đây là một trong những đề tài nói chuyện cực kỳ quan trọng của ngày thường.
Tự ý lấy trăng gió, dường như cũng là chuyện cao nhã.
Năm đóa hoa vừa mới dính lên, phía dưới lại có người hô:
- Chỗ ta, chỗ ta dâng sáu đóa hoa!
- Tám đóa!
- Mười đóa!
- Dâng mười lăm đóa cho ta!
Năm tên hầu nam chạy ngược chạy xuôi giống như con thỏ, trong miệng đọc tên tuổi.
- Trương đông gia của cửa hàng dầu Trương thị dâng tám đóa hoa, tạ ơn Trương gia thưởng!
- Chu Thiên Vinh Chu công tử dâng mười lăm đóa hoa, tạ ơn Chu công tử thưởng!
- Lưu đại chưởng quỹ Thiên Nhất Các dâng mười tám đóa hoa, tạ ơn Lưu gia thưởng!
- Chu Thiên Vinh Chu công tử lại dâng thêm năm đáo hoa, tạ ơn Chu công tử lại thưởng!
GIọng nói không dứt lọt vào tai, xung quanh vô cùng náo nhiệt, tú bà Bảo Hương Lâu mặt mày hớn hở, không ngậm được miệng, hiểu được một đóa hoa là ba mươi lạng bạc, trong khoảng nửa khắc này đã có số bạc hơn một ngàn lạng vào sổ sách, mà số bạc này, cuối cùng đều chảy vào tay áo của nàng.
Sở Hoan bên này tự nhiên không hề động tĩnh, hôm nay Doanh Nhân dẫn người tới đây, thuần túy là đến vì Mạc Lăng Sương, cô nương khác cho dù có xinh có đẹp, trong mắt Doanh Nhân cũng là đần độn vô vị.
Sở Hoan tựa vào ghế, nhấp trà, đây vẫn là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự xa hoa lãng phí nơi phong nguyệt, nghe đám quan to quý nhân này tiếng trước to hơn tiếng sau, số lượng đóa hoa cũng trước nhiều hơn sau, tuyệt đối tính là vung tiền như rác, bạc trong lòng những người này dường như chỉ là con số mà thôi, suy nghĩ một chút những dân chúng nghèo khổ mình chứng kiến, rất nhiều dân chúng địa phương ngay cả bụng cũng ăn không đủ no, chênh lệch cuộc sống giữa hai bên, không ngờ lớn như thế.
Một đóa hóa trong miệng những người này, đủ cho cuộc sống một năm thậm chí lâu hơn của rất nhiều dân chúng, nhưng trong khi bọn họ phất tay, ánh mắt cũng không chớp một cái.
Ngợp trong vàng son, ca múa thái bình, điều này khiến Sở Hoan rốt cuộc rõ ràng ý tứ tám chữ này.
Chỉ là trong khoảng khắc, trên quần áo vị mỹ nhân Cao Ly Phác Trinh Hiền kia khắp nơi nà hoa cúc, màu đỏ và màu vàng hoa lẫn, khoảng khắc hoa thơm, đã tới bảy mươi đóa hoa, vị giai nhân Cao Ly này chỉ trong thời gian ngắn ngủn đã thu hút hơn vạn lạng.
Sau khi ngoài bảy mươi đóa, xung quanh bắt đầu yên tĩnh một hồi, tuy rằng nói nơi này rất nhiều hào phú giá trị con người bạc triệu, nhưng dù sao chỉ là kỹ nữ, trong lòng đều có bảng giá của mình, ai cũng sẽ không thật sự ra giá trên trời nắm lấy một cô nương, hơn nữa cho dù trả cái gì thật lớn, cũng chưa chắc có thể ôm được mỹ nhân.
Tốt hơn phía trước dâng sáu mươi đóa, phía sau này dâng bảy mươi đóa, nếu tài lực người trước không thể đuổi kịp, cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bạc mình ném ra trôi theo dòng nước.
Hơn nữa nơi này chỉ lấy hiện ngân và ngân phiếu, không tồn tại chịu nợ cái gì bỏ ngân phiếu ra, mới có thể dâng hoa cho người, vô cùng thực tế.
Hồi lâu không ai lên tiếng, một tiếng la vang lên, giai nhân Cao Ly kia lại thi lễ bốn phía, lúc này mới lui xuống.
Rất nhanh, cô nương thứ hai liền đi lên, tới từ Phù Dung Các, có thể đại biểu Phù Dung Các xuất trận, tự nhiên cũng không phải cô nương bình thường, nhiều vẻ thướt tha, tự có khí chất.
Nàng cũng dâng lên điệu múa, lại giống như vừa rồi, có hoan khách dâng hoa, chẳng qua so với nữ tử Cao Ly phía trước, hoa của nữ tử này hiển nhiên ít hơn rất nhiều.
Như thế, từng cô nương mỗi người lên đài, Doanh Nhân cũng vô cùng nóng vội, chỉ còn chờ Mạc Lăng Sương xuất hiện, mãi đến vị thứ năm, trong tiếng nhạc tuyệt vời, chỉ thấy một nữ tử giống như một đóa mây trắng bay lên đài, áo nàng như tuyết, như mộng như ảo, thân khoác la thường tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi, vành tai rơi một mảnh mỹ ngọc huyễn hoặc, búi tóc như mây, một chiếc ngọc trâm cài nghiêng trên mái tóc nàng.
Đầu vai nàng khoác lụa, vải thưa chế thành, mơ hồ lộ ra bả vai mượt mà, da thịt trong trắng lộ hồng, dưới ánh đèn đỏ đẹp tới nỗi khiến Doanh Nhân gần như hít thở không thông, nàng bước tới, phất phới lay động, đẹp không thể nói.
So với vẻ phù dung trong nước lần trước gặp, cách ăn mặc của Mạc Lăng Sương hôm nay tự nhiên rực rỡ một chút, nhưng khuôn mặt thuần mỹ kia lại chưa thay đổi.
Doanh Nhân ngơ ngác mà nhìn Mạc Lăng Sương, giống như ma nhập.
Vẻ phù dung trong nước của Lăng Sương, đã khiến Doanh Nhân kinh tựa người trời, mà lúc này cách ăn mặc xinh đẹp như vậy, cũng khiến gã lạnh hội được một loại xinh đẹp khác của Lăng Sương.
Sở Hoan cũng nhìn Mạc Lăng Sương trên đài, xem nàng xuất hiện, thật đúng là có cảm giác kinh diễm. Thị lực của hắn rất tốt, nhìn thấy ánh mắt Mạc Lăng Sương, bỗng nhiên run lên trong lòng. Hắn mơ hồ thấy, tuy rằng trên mặt Lăng Sương mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng nụ cười kia lại vô cùng miễn cưỡng, đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, nhìn quanh xinh đẹp, dường như lại có ngàn vạn lời muốn nói vậy.
Bên trong tiếng nhạc, Lăng Sương đã duyên dáng múa lên.
Nàng múa vũ đạo truyền thống Trung Nguyên, căn cơ vững chắc, hơn nữa dáng người vô cùng tốt, eo nhỏ duyên dáng uốn éo, hai chiếc cánh trắng giống như trường long không ngừng bay múa, gắn nàng dưới lụa hồng.
Đàn tranh như mộng, khèn tiêu huyền áo, làn điệu thanh u, mây bay nước chảy.
Lăng Sương nhẹ nhàng nhảy múa, nhẹ nhàng gống như con bướm, cả người mềm mại không xương, bất chợt mà đến, nhanh chóng lùi đi, mùi thơm tản bay, bóng hình xinh đẹp mơ hồ.
Âm luật vũ đạo phối hợp rất ăn ý, đầu tiên là nhẹ nhàng như nước, sau một lát, âm khúc biến đổi, không ngờ có âm thanh đàn nhị xen vào trong đó, trở nên khảng khái gợn đục khơi trong, leng keng có lực, trên mặt Sở Hoan quả thật nghiêm nghị lên, bị làn điệu leng keng và điệu múa của Lăng Sương hấp dẫn, chỉ cảm thấy Lăng Sương trước mắt đã hóa thành còn bướm, bay múa giữa cát vàng sa mạc, mang theo vẻ kiều diễm rung động lòng người, mờ ảo như cô nhạn trên trời, cô lang sa mạc, từng trận minh thanh, quạnh hiu thê liêu, bên trong thê lương mơ hồ có nỗi nhớ quê nhè nhẹ.
Tiếng nhạc đẩy cao, Lăng Sương đột nhiên múa hai tay, múa với dải lụa hồng, không ngờ không trung giống như rơi xuống vài quả cầu lửa, xoay tròn trên đài tuyển hoa, mọi người không kịp nhìn, âm điệu đã ngừng, lại hình như có dư vị chân trời.
Đôi mắt Doanh Nhân quả thật si ngốc mà nhìn lên đài, mà Lăng Sương dường như cũng nhìn thấy Doanh Nhân, trong khi xoay tròn, mỗi lần quay tới, ánh mắt đều nhìn về phía Doanh Nhân vài lần, ánh mắt của nàng lưu chuyển, rốt cuộc thấy được Sở Hoan bên cạnh Doanh Nhân.
Lụa hồng bay múa, Doanh Nhân nhìn không thấy gương mặt Lăng Sương, nhưng đôi mắt đẹp của Lăng Sương lại có thể thấy được Sở Hoan rõ ràng, trên mặt nàng vốn không có nụ cười, nhưng giờ phút này lại lộ ra nụ cười thản nhiên.
Tiếng đàn dừng lại, tiếng động hiu quạnh gián đoạn trong nháy mắt, Lăng Sương đã giống như con bướm nằm sấp trên mặt đất, đình viện vừa rồi còn như sông biển cuồn cuộn, trong chốc lát lại trở thành gió êm sóng lặng, sóng nước tĩnh lặng.
Không ít người còn đang im lặng thưởng thức.
Sở Hoan cũng khen ngợi trong lòng, âm nhạc vũ đạo như vậy, cũng chỉ ở đây mới có thể nghe thấy được, ngàn năm sau chỉ có thể thấy trong phim ảnh lớn mà thôi.
Lăng Sương chậm rãi đứng lên, tuy rằng quần áo nàng tươi đẹp, nhưng cả người lại tĩnh lặng như mặt nước, lại một lần nữa khôi phục phong tư thanh liên nổi trên mặt nước này.
Lập tức có người kêu lên:
- Mọi người ngắm hoa!
Doanh Nhân kích động, liền muốn đứng dậy kêu to, lại bị Sở Hoan giơ tay đè lại.
Doanh Nhân hơi gấp, hiện giờ gã biết, nữ tử hiến nghệ trên đài hôm nay bất kể có thể trở thành hành thủ hay không, tối nay các nàng đều phải bị hái tấm biển, mà có tư cách hái tấm biển, đó là hoan khách dâng nhiều hoa nhất.
Doanh Nhân lo lắng nhất trong lòng, đó là tối nay Lăng Sương phải hầu hạ nam nhân khác, trong lòng gã quả thật không có ý niệm giữ lấy thân thể Lăng Sương, chỉ là hy vọng Lăng Sương không bị người khác đoạt được.
Sở Hoan thấp giọng nói:
- Nhìn tình hình trước nói sau, không nên quá vội!
Lúc này đã có người bắt đầu dâng hoa.
Bằng lòng mà nói, tuy rằng Lăng Sương rất đẹp, nhưng tối nay tranh đoạt hoa khôi, không đâu mà không phải giai nhân tuyệt mỹ, hơn nữa đều có phong tình, kỹ thuật nhảy của Lăng Sương khiến người ta mê say, nhưng vũ đạo của các cô nương khác cũng không kém hơn.
Phác Trinh Hiền Bảo Hương Lâu lúc trước và một vị tên Thôi Mị Nhi của Thanh Thu Quán đều rất được hoan nghênh, dâng hoa phần lớn, trong mắt DOanh Nhân, Mạc Lăng Sương là tốt nhất, chính là người đẹp nhất thiên hạ, nhưng cũng không phải khẩu vị tất cả nam nhân đều là một, cũng không phải tất cả nam nhân đều coi trọng Lăng Sương, Lăng Sương có vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại thiếu quyến rũ.
Ngoài ra hôm còn có an bài xuất trận hôm nay, cũng rất có ý tứ.
Bảo Hương Lầu là thanh lâu xếp hạng lớn nhất của Vân Sơn Lục Ba, cho nên cô nương Phác Trinh Hiền người ta là người thứ nhất xuất trướng, mà những khách tìm hoa khác ngay từ đầu đều cầm ngân phiếu, bốn phía dâng hoa, càng đến phía sau, bạc trong tay không ít người cũng càng khẩn trương, có một số người coi trọng Lăng Sương, nhưng trong tay lại chưa chắc đủ bạc.
Cho nên ai xuất trướng trước, người đó chiếm hết tiện nghi.
Lăng Sương xuất trướng thứ năm, nguyên nhân cũng rất đơn giản, tuy rằng THúy Ngọc Lầu chỗ nàng là một trong Vân Sơn Lục Ba, nhưng thực lực xếp ở phía sau, điều này cũng khiến Lăng Sương xuất trướng khá muộn.
Tuy là như thế, dâng hoa cho Lăng Sương vẫn không ở số ít, tiếng kêu từng hồi, chẳng qua trong khoảng khắc, trên người Lăng Sương cũng gắn hơn trăm đóa hoa gấm màu tím.
Nụ cười Lăng Sương vô cùng cứng ngắc, cũng không khoe khoang phong tình, chỉ giống như thanh liên lẳng lặng đứng ở đó, đôi mắt cũng lẳng lặng nhìn Sở Hoan bên này.
Sở Hoan và Doanh Nhân ngồi cạnh, ánh mắt Lăng Sương nhìn về bên này, Doanh Nhân chỉ cho là đang nhìn mình, trong lòng lại vô cùng kích động, hạ quyết tâm, tối nay bất kể thế nào cũng phải trợ giúp Lăng Sương, không để nàng bị nam nhân khác tao đạp.
Số hoa dâng lên đã tới tám mươi đóa, xung quanh một mảnh yên lặng, dường như đã không còn người dân hoa, hơn tám mươi hoa gấm màu tím, đã hai ngàn bốn trăm lạng, một số tiền lớn như thế, coi như là cực kỳ quý giá.
Yên tĩnh một hồi, Doanh Nhân thấy không còn người kêu lên nữa, đang muốn đứng dậy, bỗng nghe cách đó không xa một giọng nói thản nhiên vang lên:
- Dâng một trăm đóa cho ta!i tán thán mê hồn.
Đúng lúc này năm năm người hầu nam trẻ tuổi áo xanh trong tay đều cầm đĩa gỗ màu đen đi ra, bên cạnh tuyển hoa đài đã có người lớn tiếng kêu lên:
- Mọi người ngắm hoa!
Giọng nói chưa dứt, đã có hoan khách giơ cao tay lên, lớn tiếng nói:
- Chỗ ta, dâng 5 đóa hoa!
Người hầu nam trẻ tuổi lưu loát chạy tới, hoan khách kia đã lấy ra ngân phiếu 150 lạng, thấp giọng nói một câu với người hầu nam trẻ tuổi, người hầu nam trẻ tuổi liền cao giọng hô:
- Thẩm đông gia cửa hàng gạo Thiên Mậu dâng 5 đóa hoa cho Phác Trinh Hiền cô nương của Bảo Hương Lầu, tạ ơn Thẩm gia thưởng!
Một mỹ nhân quần trắng đã mang theo rổ hoa cúc dâng lên đài, từ bên trong lấy ra năm đóa hoa, đều dính lên người mỹ nhân Cao Ly kia, hậu trường đều có người nhớ lại tên tuổi Thẩm đông gia và số lượng dâng hoa.
Kỳ thật văn hóa Đế quốc Đại Tần khá mở, chuyện văn nhân nhà thơ quan to quý nhân ở nơi phong nguyệt cũng không phải bê bối gì, hoàn toàn trái ngược, đây là một trong những đề tài nói chuyện cực kỳ quan trọng của ngày thường.
Tự ý lấy trăng gió, dường như cũng là chuyện cao nhã.
Năm đóa hoa vừa mới dính lên, phía dưới lại có người hô:
- Chỗ ta, chỗ ta dâng sáu đóa hoa!
- Tám đóa!
- Mười đóa!
- Dâng mười lăm đóa cho ta!
Năm tên hầu nam chạy ngược chạy xuôi giống như con thỏ, trong miệng đọc tên tuổi.
- Trương đông gia của cửa hàng dầu Trương thị dâng tám đóa hoa, tạ ơn Trương gia thưởng!
- Chu Thiên Vinh Chu công tử dâng mười lăm đóa hoa, tạ ơn Chu công tử thưởng!
- Lưu đại chưởng quỹ Thiên Nhất Các dâng mười tám đóa hoa, tạ ơn Lưu gia thưởng!
- Chu Thiên Vinh Chu công tử lại dâng thêm năm đáo hoa, tạ ơn Chu công tử lại thưởng!
GIọng nói không dứt lọt vào tai, xung quanh vô cùng náo nhiệt, tú bà Bảo Hương Lâu mặt mày hớn hở, không ngậm được miệng, hiểu được một đóa hoa là ba mươi lạng bạc, trong khoảng nửa khắc này đã có số bạc hơn một ngàn lạng vào sổ sách, mà số bạc này, cuối cùng đều chảy vào tay áo của nàng.
Sở Hoan bên này tự nhiên không hề động tĩnh, hôm nay Doanh Nhân dẫn người tới đây, thuần túy là đến vì Mạc Lăng Sương, cô nương khác cho dù có xinh có đẹp, trong mắt Doanh Nhân cũng là đần độn vô vị.
Sở Hoan tựa vào ghế, nhấp trà, đây vẫn là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự xa hoa lãng phí nơi phong nguyệt, nghe đám quan to quý nhân này tiếng trước to hơn tiếng sau, số lượng đóa hoa cũng trước nhiều hơn sau, tuyệt đối tính là vung tiền như rác, bạc trong lòng những người này dường như chỉ là con số mà thôi, suy nghĩ một chút những dân chúng nghèo khổ mình chứng kiến, rất nhiều dân chúng địa phương ngay cả bụng cũng ăn không đủ no, chênh lệch cuộc sống giữa hai bên, không ngờ lớn như thế.
Một đóa hóa trong miệng những người này, đủ cho cuộc sống một năm thậm chí lâu hơn của rất nhiều dân chúng, nhưng trong khi bọn họ phất tay, ánh mắt cũng không chớp một cái.
Ngợp trong vàng son, ca múa thái bình, điều này khiến Sở Hoan rốt cuộc rõ ràng ý tứ tám chữ này.
Chỉ là trong khoảng khắc, trên quần áo vị mỹ nhân Cao Ly Phác Trinh Hiền kia khắp nơi nà hoa cúc, màu đỏ và màu vàng hoa lẫn, khoảng khắc hoa thơm, đã tới bảy mươi đóa hoa, vị giai nhân Cao Ly này chỉ trong thời gian ngắn ngủn đã thu hút hơn vạn lạng.
Sau khi ngoài bảy mươi đóa, xung quanh bắt đầu yên tĩnh một hồi, tuy rằng nói nơi này rất nhiều hào phú giá trị con người bạc triệu, nhưng dù sao chỉ là kỹ nữ, trong lòng đều có bảng giá của mình, ai cũng sẽ không thật sự ra giá trên trời nắm lấy một cô nương, hơn nữa cho dù trả cái gì thật lớn, cũng chưa chắc có thể ôm được mỹ nhân.
Tốt hơn phía trước dâng sáu mươi đóa, phía sau này dâng bảy mươi đóa, nếu tài lực người trước không thể đuổi kịp, cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn bạc mình ném ra trôi theo dòng nước.
Hơn nữa nơi này chỉ lấy hiện ngân và ngân phiếu, không tồn tại chịu nợ cái gì bỏ ngân phiếu ra, mới có thể dâng hoa cho người, vô cùng thực tế.
Hồi lâu không ai lên tiếng, một tiếng la vang lên, giai nhân Cao Ly kia lại thi lễ bốn phía, lúc này mới lui xuống.
Rất nhanh, cô nương thứ hai liền đi lên, tới từ Phù Dung Các, có thể đại biểu Phù Dung Các xuất trận, tự nhiên cũng không phải cô nương bình thường, nhiều vẻ thướt tha, tự có khí chất.
Nàng cũng dâng lên điệu múa, lại giống như vừa rồi, có hoan khách dâng hoa, chẳng qua so với nữ tử Cao Ly phía trước, hoa của nữ tử này hiển nhiên ít hơn rất nhiều.
Như thế, từng cô nương mỗi người lên đài, Doanh Nhân cũng vô cùng nóng vội, chỉ còn chờ Mạc Lăng Sương xuất hiện, mãi đến vị thứ năm, trong tiếng nhạc tuyệt vời, chỉ thấy một nữ tử giống như một đóa mây trắng bay lên đài, áo nàng như tuyết, như mộng như ảo, thân khoác la thường tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi, vành tai rơi một mảnh mỹ ngọc huyễn hoặc, búi tóc như mây, một chiếc ngọc trâm cài nghiêng trên mái tóc nàng.
Đầu vai nàng khoác lụa, vải thưa chế thành, mơ hồ lộ ra bả vai mượt mà, da thịt trong trắng lộ hồng, dưới ánh đèn đỏ đẹp tới nỗi khiến Doanh Nhân gần như hít thở không thông, nàng bước tới, phất phới lay động, đẹp không thể nói.
So với vẻ phù dung trong nước lần trước gặp, cách ăn mặc của Mạc Lăng Sương hôm nay tự nhiên rực rỡ một chút, nhưng khuôn mặt thuần mỹ kia lại chưa thay đổi.
Doanh Nhân ngơ ngác mà nhìn Mạc Lăng Sương, giống như ma nhập.
Vẻ phù dung trong nước của Lăng Sương, đã khiến Doanh Nhân kinh tựa người trời, mà lúc này cách ăn mặc xinh đẹp như vậy, cũng khiến gã lạnh hội được một loại xinh đẹp khác của Lăng Sương.
Sở Hoan cũng nhìn Mạc Lăng Sương trên đài, xem nàng xuất hiện, thật đúng là có cảm giác kinh diễm. Thị lực của hắn rất tốt, nhìn thấy ánh mắt Mạc Lăng Sương, bỗng nhiên run lên trong lòng. Hắn mơ hồ thấy, tuy rằng trên mặt Lăng Sương mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng nụ cười kia lại vô cùng miễn cưỡng, đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, nhìn quanh xinh đẹp, dường như lại có ngàn vạn lời muốn nói vậy.
Bên trong tiếng nhạc, Lăng Sương đã duyên dáng múa lên.
Nàng múa vũ đạo truyền thống Trung Nguyên, căn cơ vững chắc, hơn nữa dáng người vô cùng tốt, eo nhỏ duyên dáng uốn éo, hai chiếc cánh trắng giống như trường long không ngừng bay múa, gắn nàng dưới lụa hồng.
Đàn tranh như mộng, khèn tiêu huyền áo, làn điệu thanh u, mây bay nước chảy.
Lăng Sương nhẹ nhàng nhảy múa, nhẹ nhàng gống như con bướm, cả người mềm mại không xương, bất chợt mà đến, nhanh chóng lùi đi, mùi thơm tản bay, bóng hình xinh đẹp mơ hồ.
Âm luật vũ đạo phối hợp rất ăn ý, đầu tiên là nhẹ nhàng như nước, sau một lát, âm khúc biến đổi, không ngờ có âm thanh đàn nhị xen vào trong đó, trở nên khảng khái gợn đục khơi trong, leng keng có lực, trên mặt Sở Hoan quả thật nghiêm nghị lên, bị làn điệu leng keng và điệu múa của Lăng Sương hấp dẫn, chỉ cảm thấy Lăng Sương trước mắt đã hóa thành còn bướm, bay múa giữa cát vàng sa mạc, mang theo vẻ kiều diễm rung động lòng người, mờ ảo như cô nhạn trên trời, cô lang sa mạc, từng trận minh thanh, quạnh hiu thê liêu, bên trong thê lương mơ hồ có nỗi nhớ quê nhè nhẹ.
Tiếng nhạc đẩy cao, Lăng Sương đột nhiên múa hai tay, múa với dải lụa hồng, không ngờ không trung giống như rơi xuống vài quả cầu lửa, xoay tròn trên đài tuyển hoa, mọi người không kịp nhìn, âm điệu đã ngừng, lại hình như có dư vị chân trời.
Đôi mắt Doanh Nhân quả thật si ngốc mà nhìn lên đài, mà Lăng Sương dường như cũng nhìn thấy Doanh Nhân, trong khi xoay tròn, mỗi lần quay tới, ánh mắt đều nhìn về phía Doanh Nhân vài lần, ánh mắt của nàng lưu chuyển, rốt cuộc thấy được Sở Hoan bên cạnh Doanh Nhân.
Lụa hồng bay múa, Doanh Nhân nhìn không thấy gương mặt Lăng Sương, nhưng đôi mắt đẹp của Lăng Sương lại có thể thấy được Sở Hoan rõ ràng, trên mặt nàng vốn không có nụ cười, nhưng giờ phút này lại lộ ra nụ cười thản nhiên.
Tiếng đàn dừng lại, tiếng động hiu quạnh gián đoạn trong nháy mắt, Lăng Sương đã giống như con bướm nằm sấp trên mặt đất, đình viện vừa rồi còn như sông biển cuồn cuộn, trong chốc lát lại trở thành gió êm sóng lặng, sóng nước tĩnh lặng.
Không ít người còn đang im lặng thưởng thức.
Sở Hoan cũng khen ngợi trong lòng, âm nhạc vũ đạo như vậy, cũng chỉ ở đây mới có thể nghe thấy được, ngàn năm sau chỉ có thể thấy trong phim ảnh lớn mà thôi.
Lăng Sương chậm rãi đứng lên, tuy rằng quần áo nàng tươi đẹp, nhưng cả người lại tĩnh lặng như mặt nước, lại một lần nữa khôi phục phong tư thanh liên nổi trên mặt nước này.
Lập tức có người kêu lên:
- Mọi người ngắm hoa!
Doanh Nhân kích động, liền muốn đứng dậy kêu to, lại bị Sở Hoan giơ tay đè lại.
Doanh Nhân hơi gấp, hiện giờ gã biết, nữ tử hiến nghệ trên đài hôm nay bất kể có thể trở thành hành thủ hay không, tối nay các nàng đều phải bị hái tấm biển, mà có tư cách hái tấm biển, đó là hoan khách dâng nhiều hoa nhất.
Doanh Nhân lo lắng nhất trong lòng, đó là tối nay Lăng Sương phải hầu hạ nam nhân khác, trong lòng gã quả thật không có ý niệm giữ lấy thân thể Lăng Sương, chỉ là hy vọng Lăng Sương không bị người khác đoạt được.
Sở Hoan thấp giọng nói:
- Nhìn tình hình trước nói sau, không nên quá vội!
Lúc này đã có người bắt đầu dâng hoa.
Bằng lòng mà nói, tuy rằng Lăng Sương rất đẹp, nhưng tối nay tranh đoạt hoa khôi, không đâu mà không phải giai nhân tuyệt mỹ, hơn nữa đều có phong tình, kỹ thuật nhảy của Lăng Sương khiến người ta mê say, nhưng vũ đạo của các cô nương khác cũng không kém hơn.
Phác Trinh Hiền Bảo Hương Lâu lúc trước và một vị tên Thôi Mị Nhi của Thanh Thu Quán đều rất được hoan nghênh, dâng hoa phần lớn, trong mắt DOanh Nhân, Mạc Lăng Sương là tốt nhất, chính là người đẹp nhất thiên hạ, nhưng cũng không phải khẩu vị tất cả nam nhân đều là một, cũng không phải tất cả nam nhân đều coi trọng Lăng Sương, Lăng Sương có vẻ đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại thiếu quyến rũ.
Ngoài ra hôm còn có an bài xuất trận hôm nay, cũng rất có ý tứ.
Bảo Hương Lầu là thanh lâu xếp hạng lớn nhất của Vân Sơn Lục Ba, cho nên cô nương Phác Trinh Hiền người ta là người thứ nhất xuất trướng, mà những khách tìm hoa khác ngay từ đầu đều cầm ngân phiếu, bốn phía dâng hoa, càng đến phía sau, bạc trong tay không ít người cũng càng khẩn trương, có một số người coi trọng Lăng Sương, nhưng trong tay lại chưa chắc đủ bạc.
Cho nên ai xuất trướng trước, người đó chiếm hết tiện nghi.
Lăng Sương xuất trướng thứ năm, nguyên nhân cũng rất đơn giản, tuy rằng THúy Ngọc Lầu chỗ nàng là một trong Vân Sơn Lục Ba, nhưng thực lực xếp ở phía sau, điều này cũng khiến Lăng Sương xuất trướng khá muộn.
Tuy là như thế, dâng hoa cho Lăng Sương vẫn không ở số ít, tiếng kêu từng hồi, chẳng qua trong khoảng khắc, trên người Lăng Sương cũng gắn hơn trăm đóa hoa gấm màu tím.
Nụ cười Lăng Sương vô cùng cứng ngắc, cũng không khoe khoang phong tình, chỉ giống như thanh liên lẳng lặng đứng ở đó, đôi mắt cũng lẳng lặng nhìn Sở Hoan bên này.
Sở Hoan và Doanh Nhân ngồi cạnh, ánh mắt Lăng Sương nhìn về bên này, Doanh Nhân chỉ cho là đang nhìn mình, trong lòng lại vô cùng kích động, hạ quyết tâm, tối nay bất kể thế nào cũng phải trợ giúp Lăng Sương, không để nàng bị nam nhân khác tao đạp.
Số hoa dâng lên đã tới tám mươi đóa, xung quanh một mảnh yên lặng, dường như đã không còn người dân hoa, hơn tám mươi hoa gấm màu tím, đã hai ngàn bốn trăm lạng, một số tiền lớn như thế, coi như là cực kỳ quý giá.
Yên tĩnh một hồi, Doanh Nhân thấy không còn người kêu lên nữa, đang muốn đứng dậy, bỗng nghe cách đó không xa một giọng nói thản nhiên vang lên:
- Dâng một trăm đóa cho ta!i tán thán mê hồn.
/1596
|