Doanh Nhân nhìn nửa miếng ngọc bội kia, biến sắc mặt, lạnh lùng hỏi:
- Cái này.. sao lại ở trong tay ngươi?
Gã xông lên, đoạt lấy miếng ngọc bội trong tay Thái Thập Tam.
Thái Thập Tam thở dài:
- Điện hạ, xin hãy nhìn qua một chút đã.
Doanh Nhân cầm miếng ngọc bội, lật qua lật lại, vẻ mặt kinh ngạc:
- Cái này không phải… không phải cái kia… nhưng giống nhau như đúc…
- Ngọc bội vốn là song ngư, đây là tả vĩ ngư, mặt trước của ngư đồ, thể hiện phú quý, chữ trên bề mặt là chữ Phú.
Thái Thập Tam khẽ thở dài:
- Điện hạ, đến giờ điện hạ vẫn chưa tin hạ thần?
Doanh Nhân trên mặt vẫn chưa hết vẻ kinh ngạc:
- Ngươi … làm sao có được nửa khối ngọc bội này? Ngươi… rốt cuộc là ai?
Thái Thập Tam nhìn bốn phía lửa cháy rừng rực, nói:
- Điện hạ, lúc này mà giải thích thì không tiện. Phòng sắp sụp xuống, điện hạ phải khẩn trương rời khỏi đây.
Y quay sang nói với Phùng Ngọc Mã:
- Các ngươi muốn bảo hộ Điện hạ, vậy hãy đánh lạc hướng kẻ thù, ta sẽ dẫn Điện hạ đi trốn ở nơi an toàn.
Phùng Ngọ Mã cười lạnh:
- Vì sao chúng ta phải tin ngươi?
Doanh Nhân hơi trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi:
- Thái Thập Tam, ngươi nói chúng ta nên làm thế nào?
Gã nói lời này dường như là ám chỉ Thái Thập Tam có quyền quyết định, khiến tất cả mọi người bên cạnh đều ngơ ngác nhìn nhau.
Thái Thập Tam liền nói:
- Điện hạ, tìm một người có hình dáng giống Điện hạ, sau đó thay đổi y phục giả dạng Điện hạ thoát ra ngoài. Kẻ thù nhất định sẽ đuổi theo. Hạ thần chờ bọn hắn rời khỏi, sẽ dẫn Điện hạ đến nơi an toàn để trốn. Việc này không nên chậm trễ, xin Điện hạ lập tức hạ lệnh, chậm chạp sợ không kịp mất.
Doanh Nhân hình như có chút do dự, suy nghĩ rất lung, nhưng bốn phía lửa đã ngùn ngụt ập đến, Doanh Nhân bỗng đưa ra một quyết định khiến tất cả mọi người đều phải giật mình:
- Phùng Ngọ Mã, ngươi dẫn người chuẩn bị phá vây, bổn vương lưu lại, không có bổn vương đi theo, các ngươi cũng bớt đi được sự vướng víu.
Phùng Ngọ Mã và đám hộ vệ liên quan lập tức quỳ xuống:
- Điện hạ!
- Không cần nhiều lời!
Doanh Nhân quét mắt về bốn phía, chỉ vào một gã hộ vệ nói:
- Vóc dáng ngươi giống bổn vương nhất, mau đổi y phục!
Hộ vệ đang do dự, Doanh Nhân đã trầm giọng nói:
- Còn không nhanh lên!
Hộ vệ kia không dám cưỡng lệnh, lập tức đứng dậy cởi áo ngoài. Doanh Nhân cũng nhanh chóng cởi áo gấm trên người ra, ngay cả mũ quan trên đầu cũng tháo xuống, đội lên đầu hộ vệ kia.
Hộ vệ kia và Doanh Nhân nhang nhác nhau lúc này gã mặc xiêm y của Doanh Nhân vào, trong bóng đêm cũng khó phân biệt.
Phùng Ngọ Mã vẻ mặt nghiêm trọng, gã thật sự không hiểu vì sao Doanh Nhân nhìn thấy nửa miếng ngọc bội kia liền tín nhiệm Thái Thập Tam. Lúc này gã đúng là cũng không biết nên nói gì nữa.
Thái Thập Tam thấy chuyện thay đổi y phục đã ổn, chỉ vào Phùng Ngọ Mã, rồi chỉ sang Lý Mão Thỏ hỏi:
- Ngoài hai người ra, võ công người nào tốt nhất?
Phùng Ngọ Mã nhíu mày:
- Vì sao lại nói như thế?
Thái Thập Tam nhìn người bị sẹo đao liếc mắt một cái, thở dài:
- Sức khỏe hắn không tốt, đề phòng có chuyện chẳng hay, cần có một cao thủ tráo đổi y phục với hắn, ở lại bên cạnh Điện hạ.
Doanh Nhân chỉ vào Sở Hoan nói:
- Sở Hoan, ngươi đi theo bổn vương!
Phùng Ngọ Mã hỏi:
- Vì sao thuộc hạ và Lý Bách hộ lại không thể?
Gã tự tin võ công của mình hơn hẳn Sở Hoan, cảm thấy nếu cần có người lưu lại bảo hộ bên cạnh Điện hạ, nhất định đó là mình, hoặc nếu không thì Lý Mão Thỏ cũng còn có lý hơn là Sở Hoan nhiều.
Thái Thập Tam nghiêm nghị:
- Các ngươi vừa rồi đã nói, đêm qua, bọn chúng đã thăm dò thực lực, cho nên bọn chúng đối với các ngươi đã có chút hiểu biết. Ngươi và vị Lý Bách hộ này võ công cao nhất, đương nhiên bọn chúng cũng chú ý nhất, nếu lần này phá vây, trong đám hộ vệ thiếu một trong hai người, bọn chúng nhất định sẽ nghi ngờ.
Phụng Ngọ Mã đang còn phân vân thì Doanh Nhân đã lên tiếng:
- Phùng Bách hộ, nghe Thái Thập Tam. Sở Hoan, thay quần áo thường lưu lại.
Sở Hoan tuy rằng cảm thấy Thái Thập Tam dường như không có ác ý, nhưng cũng hoàn toàn không hiểu y muốn cái gì, trong lúc đó, người sẹo đao đã nhanh chóng cởi bỏ y phục, Sở Hoan biết không thể chần chừ, liền thay đổi xiêm y.
Thay đổi y phục xong, người sẹo đao đưa đèn lồng cho Sở Hoan, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thái Thập Tam, lạy hai cái, khàn giọng nói:
- Hai mươi năm nay có thể cùng ngươi bình tĩnh sống qua ngày, chết cũng không tiếc.
Thái Thập Tam nhìn người sẹo đao, đôi mắt phiếm hồng, đưa tay lên nói:
- Các ngươi… mau đi đi…
Phùng Ngọ Mã chắp tay nói với Doanh Nhân:
- Điện hạ, tiểu nhân trước tiên đánh lạc hướng kẻ thù, đợi đến hừng đông, tiểu nhân sẽ phái người đi cầu viện, chính mình cũng sẽ dẫn người quay lại tìm Điện hạ.
Doanh Nhân thở dài:
- Các ngươi nhất định phải cẩn thận!
Phùng Ngọ Mã quay người nhìn về phía Sở Hoan, nghiêm nghị nói:
- Sở Hoan, an nguy của Điện hạ, giao cả cho ngươi!
Sở Hoan cũng nghiêm nghị đáp:
- Sở Hoan sẽ đem cả tính mạng mình bảo vệ an nguy cho Điện hạ.
Phùng Ngọ Mã không nói thêm lời nào, vung tay lên, cao giọng quát:
- Bảo hộ Điện hạ rời khỏi đây.
Mọi người lập tức vây quanh Tề Vương giả kia, người sẹo đao cũng rút đao cầm lên tay, đi theo ra ngoài, mới đi được vài bước, Thái Thập Tam đột nhiên kêu lên:
- Ngân Cốc!
Người sẹo đao chân bước chậm lại nhưng vẫn không quay đầu, Thái Thập Tam sau lưng run giọng nói:
- Cuộc đời này có thể kết huynh đệ với ngươi là vinh quang của ta!
Người sẹo đao cũng run lên, nhưng không đáp lại.
Liễu béo trải qua thời gian bên cạnh Sở Hoan, trong lòng cũng biết lần này phá vây lành ít dữ nhiều, bước chân hơi chậm một chút, rốt cuộc thấp giọng nói:
- Đại nhân, nếu có thể sống sót trở về, đại nhân có thể mời ty chức đi kỹ viện một lần không?
- Một lần làm sao đủ?
Tuy rằng chuyện cấp bách nhưng Sở Hoan vẫn cười nói:
- Phải tìm khắp các hồng cô nương chứ?
Liễu béo cười:
- Đại nhân, giữ lời đấy nhé!
Phùng Ngọ Mã lúc này đã dùng chân đá văng cửa, quát lớn:
- Các huynh đệ, lao ra!
Gã dẫn đầu xông ra ngoài, phía sau chúng hộ vệ cũng không chút do dự, vây quanh Tề Vương giả, xông ra ngoài!
Lửa cháy rừng rực, đã có một cột nhà rơi xuống, Doanh Nhân kêu lên:
- Thái Thập Tam, chúng ta đi đâu bây giờ?
Thái Thập Tam vẻ mặt ngưng trọng, nói:
- Điện hạ không cần gấp, đợi bọn họ đi xa một chút, lửa càng lớn, bọn chúng càng không nghi ngờ chúng ta còn ở lại.
Sở Hoan nắm chặt đao hộ vệ bên cạnh Doanh Nhân, biết Thái Thập Tam nói cũng có lý, nếu phòng ốc sụp xuống, cho dù có kẻ thù ẩn núp theo dõi cũng không nghĩ trong này còn có người.
Lại nghe răng rắc mấy tiếng, thêm vài cây cột rơi xuống, Thái Thập Tam cuối cùng nói:
- Điện hạ, chúng ta đi!
Sức khỏe y không tốt, mỗi bước đều phải cố gắng hết sức, nhưng vì tình thế cấp bách nên cắn răng chống đỡ, cố gắng đi nhanh một chút.
Doanh Nhân và Sở Hoan đi theo phía sau, ra sân, rẽ về hướng Đông, không bao lâu, liền nghe phía sau ầm ầm vang lên, quay đầu lại nhìn, đã thấy phòng ốc kia sụp xuống, may mắn rời trước vài bước, nếu không, chỉ sợ đã táng thân trong biển lửa.
Dưới ngọn lửa cháy rừng rực, xung quanh sáng như ban ngày, màn trời dường như cũng bị ngọn lửa nướng chín.
Sở Hoan lúc này cũng không biết đám người Phùng Ngọ Mã như thế nào, chỉ mong bọn họ có thể an toàn thoát thân, hắn đi sát sau lưng Thái Thập Tam, thấy y bước nhanh về phía linh đường.
Vào sân, qua cánh cửa, Sở Hoan nhanh chóng xoay người đóng cửa lại, Doanh Nhân vội nói:
- Thái Thập Tam, chúng ta… chúng ta trốn ở đây sao?
Thái Thập Tam lắc đầu nói:
- Đối phương giảo hoạt nhiều thủ đoạn, mặc dù có người đóng giả thành Điện hạ, nhưng chỉ sợ chẳng bao lâu cũng sẽ bị phát hiện. Một khi bọn chúng biết bị lừa, sẽ quay trở về, lục soát toàn trang, linh đường này bọn chúng nhất định không bỏ qua.
Doanh Nhân nhíu mày:
- Vậy vì sao lại tới đây?
Thái Thập Tam đi đến một góc phòng vừa nói vừa thở:
- Điện hạ, ngài theo ta!
Y đứng bên cạnh một cái linh vị, cầm linh vị lên nhẹ nhàng chuyển động, linh vị kia lắc lắc mấy cái, chợt nghe cọt kẹt vang lên, mặt đất bên cạnh không ngờ từ từ nứt ra, xuất hiện một cái động tối thui.
Doanh Nhân đi đến gần, gật gù:
- Hóa ra nơi này còn có mật thất. Đây đúng là chỗ trốn tốt, bọn họ nhất định không thể phát hiện.
Vẻ mặt gã đang căng thẳng có chút bình tĩnh trở lại.
Thái Thập Tam cầm một ngọn đèn lên, hươ hươ trên hố mấy lượt, ngẩng đầu nói:
- Điện hạ, mời xuống dưới, ở đây an toàn rồi!
Doanh Nhân đang định bước xuống, Sở Hoan đã xông lên, nhìn vào bên trong, chỉ thấy từ phía trên có mấy thầm đá, dưới ánh đèn dầu, bên trong quả thật có một địa đạo. Hắn nhìn kỹ một chút, rồi mới quay đầu lại nói:
- Điện hạ, có thể đi xuống!
Doanh Nhân lúc này mới đi xuống. Sở Hoan theo sát phía sau, tới bậc thang đá, đeo đao vào hông, nâng hai tay lên dùng sức kéo phiến đá lấp lại, xác định đã khít, lúc này mới đi vào bên trong thông đạo.
Thái Thập Tam giơ ngọn đèn lên dẫn đường, Doanh Nhân ở giữa, Sở Hoan sau cùng, thông đạo này cũng không tính là lớn, chỉ đủ cho một người đi lại, hơn nữa, người cao lớn còn phải hơi cúi xuống chút.
- Địa đạo này dẫn đến đâu?
Doanh Nhân cảm giác không khí có sức ép, ngực căng tức, không kìm nổi nhẹ giọng hỏi.
- Điện hạ không cần nóng vội, còn một đoạn nữa!
Thái Thập Tam giải thích:
- Thông đạo này nối thẳng ra phía ngoài trang, trước mắt có một thạch thất, chúng ta có thể nghỉ tạm, hạ thần đã chuẩn bị sẵn một ít lương khô và nước uống.
Sở Hoan nhíu mày:
- Thái Trang chủ, vì sao nơi này còn có địa đạo? Là Trang chủ cho xây dựng?
Thái Thập Tam nói:
- Không phải. Ta ở nơi này 20 năm, địa đạo này đã được xây dựng từ 26 năm trước.
- Trang viện này cũng không nhỏ.
Sở Hoan nói:
- Lại còn có cả thông đạo, không biết ai mới là chủ nhân đích thực của trang viện này.
Hắn như thoáng suy nghĩ, hạ giọng nói:
- 26 năm trước, nơi này, khi đó hẳn là biên giới Hán Dương quốc…
Thái Thập Tam nói:
- Không sai! Đây là biệt viện của Hán Dương quốc Trung Hiếu Lăng vương. Năm đó, Mậu Huyện là đất tấn phong của Hán Dương quốc Trung Hiếu Lăng vương, Trung Hiếu Lăng vương ở trong này xây một khu biệt viện, hằng năm có đến nửa năm là ở trong này.
Doanh Nhân ngạc nhiên:
- Trung Hiếu Lăng vương? Thái Thập Tam, trang viện của Trung Hiếu Lăng vương vì sao lại thành thôn trang của ngươi?
Gã chợt nhớ đến điều gì, hỏi tiếp:
- Đúng rồi, nửa miếng ngọc bội làm sao lại ở trong tay ngươi? Ngươi và mẫu hậu có quan hệ gì?
- Cái này.. sao lại ở trong tay ngươi?
Gã xông lên, đoạt lấy miếng ngọc bội trong tay Thái Thập Tam.
Thái Thập Tam thở dài:
- Điện hạ, xin hãy nhìn qua một chút đã.
Doanh Nhân cầm miếng ngọc bội, lật qua lật lại, vẻ mặt kinh ngạc:
- Cái này không phải… không phải cái kia… nhưng giống nhau như đúc…
- Ngọc bội vốn là song ngư, đây là tả vĩ ngư, mặt trước của ngư đồ, thể hiện phú quý, chữ trên bề mặt là chữ Phú.
Thái Thập Tam khẽ thở dài:
- Điện hạ, đến giờ điện hạ vẫn chưa tin hạ thần?
Doanh Nhân trên mặt vẫn chưa hết vẻ kinh ngạc:
- Ngươi … làm sao có được nửa khối ngọc bội này? Ngươi… rốt cuộc là ai?
Thái Thập Tam nhìn bốn phía lửa cháy rừng rực, nói:
- Điện hạ, lúc này mà giải thích thì không tiện. Phòng sắp sụp xuống, điện hạ phải khẩn trương rời khỏi đây.
Y quay sang nói với Phùng Ngọc Mã:
- Các ngươi muốn bảo hộ Điện hạ, vậy hãy đánh lạc hướng kẻ thù, ta sẽ dẫn Điện hạ đi trốn ở nơi an toàn.
Phùng Ngọ Mã cười lạnh:
- Vì sao chúng ta phải tin ngươi?
Doanh Nhân hơi trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi:
- Thái Thập Tam, ngươi nói chúng ta nên làm thế nào?
Gã nói lời này dường như là ám chỉ Thái Thập Tam có quyền quyết định, khiến tất cả mọi người bên cạnh đều ngơ ngác nhìn nhau.
Thái Thập Tam liền nói:
- Điện hạ, tìm một người có hình dáng giống Điện hạ, sau đó thay đổi y phục giả dạng Điện hạ thoát ra ngoài. Kẻ thù nhất định sẽ đuổi theo. Hạ thần chờ bọn hắn rời khỏi, sẽ dẫn Điện hạ đến nơi an toàn để trốn. Việc này không nên chậm trễ, xin Điện hạ lập tức hạ lệnh, chậm chạp sợ không kịp mất.
Doanh Nhân hình như có chút do dự, suy nghĩ rất lung, nhưng bốn phía lửa đã ngùn ngụt ập đến, Doanh Nhân bỗng đưa ra một quyết định khiến tất cả mọi người đều phải giật mình:
- Phùng Ngọ Mã, ngươi dẫn người chuẩn bị phá vây, bổn vương lưu lại, không có bổn vương đi theo, các ngươi cũng bớt đi được sự vướng víu.
Phùng Ngọ Mã và đám hộ vệ liên quan lập tức quỳ xuống:
- Điện hạ!
- Không cần nhiều lời!
Doanh Nhân quét mắt về bốn phía, chỉ vào một gã hộ vệ nói:
- Vóc dáng ngươi giống bổn vương nhất, mau đổi y phục!
Hộ vệ đang do dự, Doanh Nhân đã trầm giọng nói:
- Còn không nhanh lên!
Hộ vệ kia không dám cưỡng lệnh, lập tức đứng dậy cởi áo ngoài. Doanh Nhân cũng nhanh chóng cởi áo gấm trên người ra, ngay cả mũ quan trên đầu cũng tháo xuống, đội lên đầu hộ vệ kia.
Hộ vệ kia và Doanh Nhân nhang nhác nhau lúc này gã mặc xiêm y của Doanh Nhân vào, trong bóng đêm cũng khó phân biệt.
Phùng Ngọ Mã vẻ mặt nghiêm trọng, gã thật sự không hiểu vì sao Doanh Nhân nhìn thấy nửa miếng ngọc bội kia liền tín nhiệm Thái Thập Tam. Lúc này gã đúng là cũng không biết nên nói gì nữa.
Thái Thập Tam thấy chuyện thay đổi y phục đã ổn, chỉ vào Phùng Ngọ Mã, rồi chỉ sang Lý Mão Thỏ hỏi:
- Ngoài hai người ra, võ công người nào tốt nhất?
Phùng Ngọ Mã nhíu mày:
- Vì sao lại nói như thế?
Thái Thập Tam nhìn người bị sẹo đao liếc mắt một cái, thở dài:
- Sức khỏe hắn không tốt, đề phòng có chuyện chẳng hay, cần có một cao thủ tráo đổi y phục với hắn, ở lại bên cạnh Điện hạ.
Doanh Nhân chỉ vào Sở Hoan nói:
- Sở Hoan, ngươi đi theo bổn vương!
Phùng Ngọ Mã hỏi:
- Vì sao thuộc hạ và Lý Bách hộ lại không thể?
Gã tự tin võ công của mình hơn hẳn Sở Hoan, cảm thấy nếu cần có người lưu lại bảo hộ bên cạnh Điện hạ, nhất định đó là mình, hoặc nếu không thì Lý Mão Thỏ cũng còn có lý hơn là Sở Hoan nhiều.
Thái Thập Tam nghiêm nghị:
- Các ngươi vừa rồi đã nói, đêm qua, bọn chúng đã thăm dò thực lực, cho nên bọn chúng đối với các ngươi đã có chút hiểu biết. Ngươi và vị Lý Bách hộ này võ công cao nhất, đương nhiên bọn chúng cũng chú ý nhất, nếu lần này phá vây, trong đám hộ vệ thiếu một trong hai người, bọn chúng nhất định sẽ nghi ngờ.
Phụng Ngọ Mã đang còn phân vân thì Doanh Nhân đã lên tiếng:
- Phùng Bách hộ, nghe Thái Thập Tam. Sở Hoan, thay quần áo thường lưu lại.
Sở Hoan tuy rằng cảm thấy Thái Thập Tam dường như không có ác ý, nhưng cũng hoàn toàn không hiểu y muốn cái gì, trong lúc đó, người sẹo đao đã nhanh chóng cởi bỏ y phục, Sở Hoan biết không thể chần chừ, liền thay đổi xiêm y.
Thay đổi y phục xong, người sẹo đao đưa đèn lồng cho Sở Hoan, đột nhiên quỳ xuống trước mặt Thái Thập Tam, lạy hai cái, khàn giọng nói:
- Hai mươi năm nay có thể cùng ngươi bình tĩnh sống qua ngày, chết cũng không tiếc.
Thái Thập Tam nhìn người sẹo đao, đôi mắt phiếm hồng, đưa tay lên nói:
- Các ngươi… mau đi đi…
Phùng Ngọ Mã chắp tay nói với Doanh Nhân:
- Điện hạ, tiểu nhân trước tiên đánh lạc hướng kẻ thù, đợi đến hừng đông, tiểu nhân sẽ phái người đi cầu viện, chính mình cũng sẽ dẫn người quay lại tìm Điện hạ.
Doanh Nhân thở dài:
- Các ngươi nhất định phải cẩn thận!
Phùng Ngọ Mã quay người nhìn về phía Sở Hoan, nghiêm nghị nói:
- Sở Hoan, an nguy của Điện hạ, giao cả cho ngươi!
Sở Hoan cũng nghiêm nghị đáp:
- Sở Hoan sẽ đem cả tính mạng mình bảo vệ an nguy cho Điện hạ.
Phùng Ngọ Mã không nói thêm lời nào, vung tay lên, cao giọng quát:
- Bảo hộ Điện hạ rời khỏi đây.
Mọi người lập tức vây quanh Tề Vương giả kia, người sẹo đao cũng rút đao cầm lên tay, đi theo ra ngoài, mới đi được vài bước, Thái Thập Tam đột nhiên kêu lên:
- Ngân Cốc!
Người sẹo đao chân bước chậm lại nhưng vẫn không quay đầu, Thái Thập Tam sau lưng run giọng nói:
- Cuộc đời này có thể kết huynh đệ với ngươi là vinh quang của ta!
Người sẹo đao cũng run lên, nhưng không đáp lại.
Liễu béo trải qua thời gian bên cạnh Sở Hoan, trong lòng cũng biết lần này phá vây lành ít dữ nhiều, bước chân hơi chậm một chút, rốt cuộc thấp giọng nói:
- Đại nhân, nếu có thể sống sót trở về, đại nhân có thể mời ty chức đi kỹ viện một lần không?
- Một lần làm sao đủ?
Tuy rằng chuyện cấp bách nhưng Sở Hoan vẫn cười nói:
- Phải tìm khắp các hồng cô nương chứ?
Liễu béo cười:
- Đại nhân, giữ lời đấy nhé!
Phùng Ngọ Mã lúc này đã dùng chân đá văng cửa, quát lớn:
- Các huynh đệ, lao ra!
Gã dẫn đầu xông ra ngoài, phía sau chúng hộ vệ cũng không chút do dự, vây quanh Tề Vương giả, xông ra ngoài!
Lửa cháy rừng rực, đã có một cột nhà rơi xuống, Doanh Nhân kêu lên:
- Thái Thập Tam, chúng ta đi đâu bây giờ?
Thái Thập Tam vẻ mặt ngưng trọng, nói:
- Điện hạ không cần gấp, đợi bọn họ đi xa một chút, lửa càng lớn, bọn chúng càng không nghi ngờ chúng ta còn ở lại.
Sở Hoan nắm chặt đao hộ vệ bên cạnh Doanh Nhân, biết Thái Thập Tam nói cũng có lý, nếu phòng ốc sụp xuống, cho dù có kẻ thù ẩn núp theo dõi cũng không nghĩ trong này còn có người.
Lại nghe răng rắc mấy tiếng, thêm vài cây cột rơi xuống, Thái Thập Tam cuối cùng nói:
- Điện hạ, chúng ta đi!
Sức khỏe y không tốt, mỗi bước đều phải cố gắng hết sức, nhưng vì tình thế cấp bách nên cắn răng chống đỡ, cố gắng đi nhanh một chút.
Doanh Nhân và Sở Hoan đi theo phía sau, ra sân, rẽ về hướng Đông, không bao lâu, liền nghe phía sau ầm ầm vang lên, quay đầu lại nhìn, đã thấy phòng ốc kia sụp xuống, may mắn rời trước vài bước, nếu không, chỉ sợ đã táng thân trong biển lửa.
Dưới ngọn lửa cháy rừng rực, xung quanh sáng như ban ngày, màn trời dường như cũng bị ngọn lửa nướng chín.
Sở Hoan lúc này cũng không biết đám người Phùng Ngọ Mã như thế nào, chỉ mong bọn họ có thể an toàn thoát thân, hắn đi sát sau lưng Thái Thập Tam, thấy y bước nhanh về phía linh đường.
Vào sân, qua cánh cửa, Sở Hoan nhanh chóng xoay người đóng cửa lại, Doanh Nhân vội nói:
- Thái Thập Tam, chúng ta… chúng ta trốn ở đây sao?
Thái Thập Tam lắc đầu nói:
- Đối phương giảo hoạt nhiều thủ đoạn, mặc dù có người đóng giả thành Điện hạ, nhưng chỉ sợ chẳng bao lâu cũng sẽ bị phát hiện. Một khi bọn chúng biết bị lừa, sẽ quay trở về, lục soát toàn trang, linh đường này bọn chúng nhất định không bỏ qua.
Doanh Nhân nhíu mày:
- Vậy vì sao lại tới đây?
Thái Thập Tam đi đến một góc phòng vừa nói vừa thở:
- Điện hạ, ngài theo ta!
Y đứng bên cạnh một cái linh vị, cầm linh vị lên nhẹ nhàng chuyển động, linh vị kia lắc lắc mấy cái, chợt nghe cọt kẹt vang lên, mặt đất bên cạnh không ngờ từ từ nứt ra, xuất hiện một cái động tối thui.
Doanh Nhân đi đến gần, gật gù:
- Hóa ra nơi này còn có mật thất. Đây đúng là chỗ trốn tốt, bọn họ nhất định không thể phát hiện.
Vẻ mặt gã đang căng thẳng có chút bình tĩnh trở lại.
Thái Thập Tam cầm một ngọn đèn lên, hươ hươ trên hố mấy lượt, ngẩng đầu nói:
- Điện hạ, mời xuống dưới, ở đây an toàn rồi!
Doanh Nhân đang định bước xuống, Sở Hoan đã xông lên, nhìn vào bên trong, chỉ thấy từ phía trên có mấy thầm đá, dưới ánh đèn dầu, bên trong quả thật có một địa đạo. Hắn nhìn kỹ một chút, rồi mới quay đầu lại nói:
- Điện hạ, có thể đi xuống!
Doanh Nhân lúc này mới đi xuống. Sở Hoan theo sát phía sau, tới bậc thang đá, đeo đao vào hông, nâng hai tay lên dùng sức kéo phiến đá lấp lại, xác định đã khít, lúc này mới đi vào bên trong thông đạo.
Thái Thập Tam giơ ngọn đèn lên dẫn đường, Doanh Nhân ở giữa, Sở Hoan sau cùng, thông đạo này cũng không tính là lớn, chỉ đủ cho một người đi lại, hơn nữa, người cao lớn còn phải hơi cúi xuống chút.
- Địa đạo này dẫn đến đâu?
Doanh Nhân cảm giác không khí có sức ép, ngực căng tức, không kìm nổi nhẹ giọng hỏi.
- Điện hạ không cần nóng vội, còn một đoạn nữa!
Thái Thập Tam giải thích:
- Thông đạo này nối thẳng ra phía ngoài trang, trước mắt có một thạch thất, chúng ta có thể nghỉ tạm, hạ thần đã chuẩn bị sẵn một ít lương khô và nước uống.
Sở Hoan nhíu mày:
- Thái Trang chủ, vì sao nơi này còn có địa đạo? Là Trang chủ cho xây dựng?
Thái Thập Tam nói:
- Không phải. Ta ở nơi này 20 năm, địa đạo này đã được xây dựng từ 26 năm trước.
- Trang viện này cũng không nhỏ.
Sở Hoan nói:
- Lại còn có cả thông đạo, không biết ai mới là chủ nhân đích thực của trang viện này.
Hắn như thoáng suy nghĩ, hạ giọng nói:
- 26 năm trước, nơi này, khi đó hẳn là biên giới Hán Dương quốc…
Thái Thập Tam nói:
- Không sai! Đây là biệt viện của Hán Dương quốc Trung Hiếu Lăng vương. Năm đó, Mậu Huyện là đất tấn phong của Hán Dương quốc Trung Hiếu Lăng vương, Trung Hiếu Lăng vương ở trong này xây một khu biệt viện, hằng năm có đến nửa năm là ở trong này.
Doanh Nhân ngạc nhiên:
- Trung Hiếu Lăng vương? Thái Thập Tam, trang viện của Trung Hiếu Lăng vương vì sao lại thành thôn trang của ngươi?
Gã chợt nhớ đến điều gì, hỏi tiếp:
- Đúng rồi, nửa miếng ngọc bội làm sao lại ở trong tay ngươi? Ngươi và mẫu hậu có quan hệ gì?
/1596
|