La Thế Lương đầu vai bị trúng tên, là do Lý Mão Thỏ bắn.
La Thế Lương vứt bỏ thuộc hạ, thuộc hạ gã làm sao còn chí khí tái chiến, lập tức rơi vào khủng hoảng. Mà Lý Mão Thỏ đã dẫn người từ ba mặt đánh lại, nhìn thấy La Thế Lương và Sở Hoan đánh nhau một sống một chết, Lý Mão Thỏ giương cung nhắm ngay vào La Thế Lương, lúc La Thế Lương vung đao ra thì mũi tên cũng đã bắn trúng đầu vai gã.
Ba gã thuộc hạ La Thế Lương trong lòng run sợ, không dám tiếp tục đấu, vứt bỏ vũ khí đầu hàng. Mọi người cầm vũ khí lên, đem trói ba tên lại.
Sở Hoan chĩa mũi đao nhắm ngay cổ họng La Thế Lương, gã tuy rằng rất tức giận nhưng không dám cử động.
Doanh Nhân đang trốn cách đó không xa, thấy Sở Hoan bắt La Thế Lương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Gã cũng thấy đám người Lý Mão Thỏ xông đến lòng như trút được gáng nặng, một bụng phẫn nộ bước nhanh tới, chỉ vào La Thế Lương kêu lên:
- Sở Hoan, La Thế Lương ám sát bổn vương, tội ác tày trời, giết chết hắn cho ta!
Sở Hoan vẫn không động thủ.
Lúc này đãm người Vương Hàm cũng đã đến, Liễu béo mông băng bó chân bước khập khễnh, thấy Sở Hoan liền vui vẻ nói:
- Đại nhân, người không có việc gì là tốt rồi, ôi…!
Sở Hoan nhíu mày:
- Ngươi bị thương?
Liễu béo vội đáp:
- Trúng một tên!
Vương Hàm cũng nói:
- Trúng vào mông, không chết được đâu.
Lúc này đã có hai người tiến lên trói La Thế Lương lại. Sở Hoan thu đao, nhìn Lý Mão Thỏ nói:
- Lý Bách hộ, Phùng Bách hộ bị trọng thương, các ngươi có ai có thuốc trị thương không?
Lý Mão Thỏ giật mình kinh hãi hỏi:
- Hắn ở đâu?
Sở Hoan chỉ về phía Phùng Ngọ Mã đang nằm. Lý Mão Thỏ đi nhanh tới, đang đi đột nhiên dừng bước, quay lại thi lễ với Doanh Nhân. Doanh Nhân vội xua tay:
- Ngươi mau xem Phụng Ngọ Mã thế nào, không biết hắn còn sống hay đã chết.
Lý Mão Thỏ đáp ứng một tiếng, chạy về phía Phùng Ngọ Mã.
Lúc này La Thế Lương lạnh lùng nhìn Doanh Nhân đi tới, lớn tiếng nói:
- Doanh Nhân, có bản lĩnh cứ giết ta, lão tử sẽ không cầu xin một câu.
Doanh Nhân cả giận nói:
- Ngươi ám sát bổn vương mà còn muốn sống sao?
Trong tay gã cầm cây đao, liền giơ lên chém về phía La Thế Lương
Sở Hoan vội vàng can ngăn:
- Điện hạ chậm đã!
Doanh Nhân đại đao dừng ở không trung, quay đầu nhíu mày hỏi Sở Hoan:
- Sở Hoan, La Thế Lương tội ác tày trời, bổn vương giết hắn trước, quay về phủ Vân Sơn giết cửu tộc hắn.
Sở Hoan quay ngược chuôi đao, chắp tay nói:
- Điện hạ, ti tướng cả gan xin can ngăn. La Thế Lương không thể giết!
Doanh Nhân ngạc nhiên:
- Vì sao?
Thấy Sở Hoan đưa mắt ra hiệu, Doanh Nhân đi theo Sở Hoan nép sang một bên. Sở Hoan thì thầm:
- Điện hạ, đám thích khách trong thạch thất ngầm chắc chắn có liên quan đến La Thế Lương. Lần này ám sát Điện hạ âm mưu sắp đặt chặt chẽ, đến tột cùng là ai bày ra, hiện giờ chỉ có thể tra khảo La Thế Lương. Hơn nữa, Điện hạ cũng từng nói, nữ nhi của Thái Trang chủ tung tích không rõ, không tìm ra manh mối, cũng chỉ có thể tra khảo La Thế Lương mà thôi.
Doanh Nhân hơi trầm tư, đưa tay vuốt cằm, nói:
- Sở Hoan, ngươi nói không sai. La Thế Lương này không thể chết được.
Gã đột nhiên nghĩ đến cái gì, thấp giọng thì thầm:
- Nhưng La Thế Lương biết bổn vương vi hành, vì Lăng Sương cô nương mà kết thù với La Đỉnh, nếu hắn để lộ chuyện ra ngoài…
Sở Hoan lắc đầu:
- Điện hạ, thẩm vấn La Thế Lương chỉ có thể là mật thẩm, không nên ồn ào, tất nhiên sẽ không thể để lộ chuyện được. Hơn nữa, trong tay hắn không có chứng cứ rõ ràng, nếu tùy ý vọng ngôn, phạm vào tội vu oan giáng họa hoàng thân quốc thích.
Doanh Nhân gật đầu:
- Không sai!
La Thế Lương thấy Sở Hoan và Doanh Nhân nhỏ to bàn chuyện lập tức chửi ầm lên:
- Doanh Nhân, lão tử không giết được ngươi là ông trời không có mắt. Ngươi ngay cả lá gan giết lão tử cũng không có, đúng là vô năng vô sỉ đến tận cùng.
Doanh Nhân nghe gã nhục mạ, vô cùng phẫn nộ, đi đến đá một cước vào bụng La Thế Lương. La Thế Lương đau đớn ra mặt nhưng rất nhanh liền cười ha hả:
- Chỉ có thể làm cái việc này thôi sao? Lúc trước nghe nói ngươi dám đi đến kỹ viện, lão tử còn tưởng ngươi có vài phần đảm lượng, ai biết ngay cả dũng khí giết người cũng không có, thật sự đáng thất vọng.
Doanh Nhân nghe gã nói vậy, giật mình kêu lên:
- Bịt mồm hắn lại, không cho nói nữa!
Binh sĩ đứng sau lưng La Thế Lương dùng cán đao đập một nhát vào gáy gã, gã trợn ngược mắt quỵ xuống hôn mê tức thì.
- Trói hắn và đám thuộc hạ mang về phủ thành!
Sở Hoan tiến lên ra lệnh, rồi dùng hai tay dâng Huyết Ẩm đao cho Doanh Nhân:
- Điện hạ, ti tướng thất lễ!
Doanh Nhân cầm lấy bảo đao, nhìn một cái rồi nói:
- Trách không được Thái tử ca ca thích cây đao này, quả nhiên là bảo đao khó gặp. Chỉ tiếc bổn vương không có hứng thú với nó. Nếu không cũng sẽ khẩn cầu Thái tử ca ca cho bổn vương mới được.
Gã dừng một chút rồi hỏi Sở Hoan:
- Sở Hoan, ngươi có thích cây đao này không?
Sở Hoan ngớ người, không biết vì sao Doanh Nhân lại hỏi như vậy.
Doanh Nhân thấy Sở Hoan không trả lời ngay, lại hỏi:
- Ngươi có thích nó hay không?
Sở Hoan đáp:
- Điện hạ, ti tướng là người luyện võ, bảo đao như thế, bất cứ ai làm người tập võ cũng sẽ thích!
Doanh Nhân gật đầu:
- Tốt. Nếu ngươi đã nói như thế, bổn vương trong lòng hiểu rõ.
Gã cũng không nhiều lời, đem Huyết Ẩm đao trả lại cho Sở Hoan:
- Trước khi về đến phủ thành, ngươi tạm thời cứ giữ nó.
Đám thuộc hạ của Lý Mão Thỏ nhanh chóng dọn dẹp hiện trường.
Doanh Nhân lúc này mỏi mệt không chịu nổi, đi đến một sườn núi nhỏ ngồi xuống, vẫy Sở Hoan đi đến, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Sở Hoan, bổn vương chỉ sợ đã nghĩ sai về Thái tử ca ca.
Sở Hoan hỏi:
- Điện hạ vì sao nói như vậy?
- Lúc trước, kỳ thật bổn vương trong lòng vẫn nghi ngờ, cảm thấy lần ám sát bổn vương này có lẽ có liên quan đến Thái tử ca ca.
Doanh Nhân thở dài:
- Chỉ có điều hiện tại xem ra bổn vương đã hiểu nhầm Thái tử ca ca.
Gã nhìn Sở Hoan, ra hiệu hắn đến gần, hạ giọng nói:
- Trước đây bổn vương có nghe Tôn Đức Thắng nói qua, La Thế Lương và Tam ca rất gần gũi.
Gã nói xong sắc mặt có vẻ rất khó coi.
Sở Hoan biết Tam ca trong miệng Doanh Nhân chính là Hán vương Đại Tần Tam hoàng tử.
Doanh Nhân dùng ánh mắt cổ quái nhìn Sở Hoan, lại tiếp tục thì thầm:
- Bổn vương và Tam ca bất đồng, cho nên rất ít khi xuất hiện cùng nhau, ngay cả khi gặp mặt cũng rất ít khi nói chuyện. Chỉ có điều bổn vương xưa nay đối với Tam ca vô cùng kính trong, chưa bao giờ bất kính, càng không nói đến cừu cừu oán oán, bổn vương thật sự không nghĩ ra Tam ca vì sao… vì sao phải dồn bổn vương vào chỗ chết.
Sở Hoan nhíu mày, định nói gì nhưng rốt cuộc đứng yên lặng.
Doanh Nhân thấy Sở Hoan có vẻ e dè, chân thành nói:
- Sở Hoan, ngươi vài lần trợ giúp bổn vương, hơn nữa, lần này bổn vương có thể tìm được đường sống trong cõi chết là nhờ cả vào ngươi. Bổn vương đã xem ngươi như tâm phúc, đối với ngươi không có gì không dám nói, ngươi nếu muốn nói gì cứ tự nhiên, bất kể đúng sai bổn vương cũng không trách cứ.
Sở Hoan trong lòng hiểu rõ mấy lời này của Doanh Nhân là rất thành tâm.
Từ lúc Sở Hoan và Doanh Nhân quen biết nhau, trải qua bao nhiêu biến cố, nhất là quá trình đồng sinh cộng tử với nhau ở Trung Nghĩa trang càng khiến cho Doanh Nhân nảy sinh cảm kích đối với Sở Hoan.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Điện hạ, ti tướng thân phận thấp kém, đáng ra không nên nói, nhưng được Điện hạ coi trọng, cả gan xin góp lời.
- Ngươi nói đi!
Doanh Nhân giục.
Sở Hoan lúc này mới mở miệng:
- Điện hạ, La Thế Lương và Hán vương điện hạ có đi lại với nhau nhưng trước khi có chứng cớ, cũng không thể khẳng định việc La Thế Lương ám sát Điện hạ có liên quan đến Hán vương Điện hạ, Điện hạ không cần khổ sở, hết thảy chờ thẩm vấn La Thế Lương mới biết được.
Doanh Nhân trong lòng kỳ thật cũng không muốn tin mình bị chính huynh đệ mưu hại, nghe Sở Hoan nói như vậy, như cởi được gánh nặng:
- Không sai, Tam ca tuy rằng bất hòa với bổn vương nhưng bổn vương với Tam ca dẫu sao cũng là huynh đệ, không oán không cừu, Tam ca nhất định sẽ không hại ta, khẳng định La Thế Lương là muốn báo tư thù.
Chợt thấy Lý Mão Thỏ tiến đến, Doanh Nhân liền đứng dậy. Lý Mão Thỏ quỳ xuống một gối, thỉnh tội:
- Điện hạ chấn kinh, tiểu nhân tội đáng chết, khẩn cầu Điện hạ giáng tội.
Doanh Nhân lắc đầu:
- Lý Mão Thỏ, không trách ngươi. Phùng Ngọ Mã như thế nào rồi?
- Phùng Bách hộ mất máu quá nhiều, hơn nữa trên người có hơn mười vết thương, tiểu nhân đã cho uống thuốc trị thương.
Lý Mão Thỏ cung kính:
- Miệng vết thương tuy rằng không đến mức trí mạng, nhưng muốn phục hồi chỉ sợ cũng mất mấy tháng…
Doanh Nhân nhẹ nhàng thở ra:
- Ngươi nói tính mạng hắn không đáng ngại chứ?
Lý Mảo Thỏ đáp:
- Vâng!
Doanh Nhân lộ ra vẻ tươi cười:
- Tốt, ngươi đứng lên nói.
Phùng Ngọ Mã vì bảo hộ Doanh Nhân mà trọng thương, Doanh Nhân nghe nói Phùng Ngọ Mã tính mạng có thể giữ lại, trong lòng tất nhiên là vui mừng.
Khi Lý Mão Thỏ đứng dậy, Doanh Nhân mới hỏi:
- Các ngươi làm sao đến được đây? Đám thích khách kia hiện tại thế nào?
Lý Mão Thỏ nói:
- Tiểu nhân cùng Phùng Bách hộ thoát khỏi sơn trang, sau đó, Phùng Bách hộ âm thầm trở lại sơn trang, tiểu nhân suất lĩnh những người khác đi về phía Nam.Vốn tưởng rằng mặt sau có người đuổi theo sẽ phải chịu sự truy sát, nhưng bọn chúng vẫn không hiện thân, chỉ lẳng lặng đi theo phía sai. Tiểu nhân sợ rằng có trong đó có dối trá, liền ngộ biến tòng quyền, đi đến một rừng cây, tiểu nhân hạ lệnh mấy người ẩn nấp trên cây, dẫn theo những người khác tiếp tục đi về phía trước, dẫn đám thích khách truy đuổi theo.
Doanh Nhân vỗ tay:
- Bổn vương hiểu rồi, đây là dụ địch vào bẫy. Lão sư cũng từng nói qua, ngươi là đem đám thích khách đó tập trung vào rừng cây, sau đó, tập kích hai mặt trước sau đúng không?
Lý Mão Thỏ gật đầu:
- Điện hạ anh minh, đúng là như thế. Hết thảy đều như sở liệu của Điện hạ. Chỉ có điều tiểu nhân cũng không ngờ bọn họ nhân lực không nhiều, chẳng qua chỉ hơn 10 người, công phu cũng kém, chỉ một trận hỗn chiến đã bị giết hết. Chúng ta tổn thất hai người.
Gã dừng một chút, tiếp tục nói:
- Tiểu nhân thấy đám người này lơi lỏng yếu kém nên lo rằng bị trúng kế điệu hổ ly sơn, bèn dẫn người quay trở lại, ở trong sơn trang không tìm thấy Điện hạ, lại phát hiện La Thế Lương dẫn theo một đám kỵ binh ở bên ngoài sơn trang.
Doanh Nhân hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.
- Tiểu nhân dẫn người trốn ở ngoài sơn trang, cảm thấy La Thế Lương đột nhiên xuất hiện ở đây có chút cổ quái, cho nên cũng không lộ diện chào hỏi. Bọn họ vào sơn trang không lâu sau liền trở ra cưỡi ngựa rời khỏi, tiểu nhân không biết bọn họ muốn làm gì liền đi theo dấu chân ngựa, mới phát hiện La Thế Lương đúng là muốn tạo phản, cho nên…
Lý Mão Thỏ dừng lại, sự tình sau đó như thế nào Doanh Nhân cũng đã biết rồi.
Sở Hoan lòng âm thầm khen ngợi. Phùng Ngọc Mã cố nhiên tâm tư kín đáo, mà Lý Mão Thỏ cũng là người nhạy bén. Thần Y vệ làm người ta nghe tên đã sợ mất mật, quả nhiên là có lý. Nhân tài xuất hiện lớp lớp…
La Thế Lương vứt bỏ thuộc hạ, thuộc hạ gã làm sao còn chí khí tái chiến, lập tức rơi vào khủng hoảng. Mà Lý Mão Thỏ đã dẫn người từ ba mặt đánh lại, nhìn thấy La Thế Lương và Sở Hoan đánh nhau một sống một chết, Lý Mão Thỏ giương cung nhắm ngay vào La Thế Lương, lúc La Thế Lương vung đao ra thì mũi tên cũng đã bắn trúng đầu vai gã.
Ba gã thuộc hạ La Thế Lương trong lòng run sợ, không dám tiếp tục đấu, vứt bỏ vũ khí đầu hàng. Mọi người cầm vũ khí lên, đem trói ba tên lại.
Sở Hoan chĩa mũi đao nhắm ngay cổ họng La Thế Lương, gã tuy rằng rất tức giận nhưng không dám cử động.
Doanh Nhân đang trốn cách đó không xa, thấy Sở Hoan bắt La Thế Lương lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Gã cũng thấy đám người Lý Mão Thỏ xông đến lòng như trút được gáng nặng, một bụng phẫn nộ bước nhanh tới, chỉ vào La Thế Lương kêu lên:
- Sở Hoan, La Thế Lương ám sát bổn vương, tội ác tày trời, giết chết hắn cho ta!
Sở Hoan vẫn không động thủ.
Lúc này đãm người Vương Hàm cũng đã đến, Liễu béo mông băng bó chân bước khập khễnh, thấy Sở Hoan liền vui vẻ nói:
- Đại nhân, người không có việc gì là tốt rồi, ôi…!
Sở Hoan nhíu mày:
- Ngươi bị thương?
Liễu béo vội đáp:
- Trúng một tên!
Vương Hàm cũng nói:
- Trúng vào mông, không chết được đâu.
Lúc này đã có hai người tiến lên trói La Thế Lương lại. Sở Hoan thu đao, nhìn Lý Mão Thỏ nói:
- Lý Bách hộ, Phùng Bách hộ bị trọng thương, các ngươi có ai có thuốc trị thương không?
Lý Mão Thỏ giật mình kinh hãi hỏi:
- Hắn ở đâu?
Sở Hoan chỉ về phía Phùng Ngọ Mã đang nằm. Lý Mão Thỏ đi nhanh tới, đang đi đột nhiên dừng bước, quay lại thi lễ với Doanh Nhân. Doanh Nhân vội xua tay:
- Ngươi mau xem Phụng Ngọ Mã thế nào, không biết hắn còn sống hay đã chết.
Lý Mão Thỏ đáp ứng một tiếng, chạy về phía Phùng Ngọ Mã.
Lúc này La Thế Lương lạnh lùng nhìn Doanh Nhân đi tới, lớn tiếng nói:
- Doanh Nhân, có bản lĩnh cứ giết ta, lão tử sẽ không cầu xin một câu.
Doanh Nhân cả giận nói:
- Ngươi ám sát bổn vương mà còn muốn sống sao?
Trong tay gã cầm cây đao, liền giơ lên chém về phía La Thế Lương
Sở Hoan vội vàng can ngăn:
- Điện hạ chậm đã!
Doanh Nhân đại đao dừng ở không trung, quay đầu nhíu mày hỏi Sở Hoan:
- Sở Hoan, La Thế Lương tội ác tày trời, bổn vương giết hắn trước, quay về phủ Vân Sơn giết cửu tộc hắn.
Sở Hoan quay ngược chuôi đao, chắp tay nói:
- Điện hạ, ti tướng cả gan xin can ngăn. La Thế Lương không thể giết!
Doanh Nhân ngạc nhiên:
- Vì sao?
Thấy Sở Hoan đưa mắt ra hiệu, Doanh Nhân đi theo Sở Hoan nép sang một bên. Sở Hoan thì thầm:
- Điện hạ, đám thích khách trong thạch thất ngầm chắc chắn có liên quan đến La Thế Lương. Lần này ám sát Điện hạ âm mưu sắp đặt chặt chẽ, đến tột cùng là ai bày ra, hiện giờ chỉ có thể tra khảo La Thế Lương. Hơn nữa, Điện hạ cũng từng nói, nữ nhi của Thái Trang chủ tung tích không rõ, không tìm ra manh mối, cũng chỉ có thể tra khảo La Thế Lương mà thôi.
Doanh Nhân hơi trầm tư, đưa tay vuốt cằm, nói:
- Sở Hoan, ngươi nói không sai. La Thế Lương này không thể chết được.
Gã đột nhiên nghĩ đến cái gì, thấp giọng thì thầm:
- Nhưng La Thế Lương biết bổn vương vi hành, vì Lăng Sương cô nương mà kết thù với La Đỉnh, nếu hắn để lộ chuyện ra ngoài…
Sở Hoan lắc đầu:
- Điện hạ, thẩm vấn La Thế Lương chỉ có thể là mật thẩm, không nên ồn ào, tất nhiên sẽ không thể để lộ chuyện được. Hơn nữa, trong tay hắn không có chứng cứ rõ ràng, nếu tùy ý vọng ngôn, phạm vào tội vu oan giáng họa hoàng thân quốc thích.
Doanh Nhân gật đầu:
- Không sai!
La Thế Lương thấy Sở Hoan và Doanh Nhân nhỏ to bàn chuyện lập tức chửi ầm lên:
- Doanh Nhân, lão tử không giết được ngươi là ông trời không có mắt. Ngươi ngay cả lá gan giết lão tử cũng không có, đúng là vô năng vô sỉ đến tận cùng.
Doanh Nhân nghe gã nhục mạ, vô cùng phẫn nộ, đi đến đá một cước vào bụng La Thế Lương. La Thế Lương đau đớn ra mặt nhưng rất nhanh liền cười ha hả:
- Chỉ có thể làm cái việc này thôi sao? Lúc trước nghe nói ngươi dám đi đến kỹ viện, lão tử còn tưởng ngươi có vài phần đảm lượng, ai biết ngay cả dũng khí giết người cũng không có, thật sự đáng thất vọng.
Doanh Nhân nghe gã nói vậy, giật mình kêu lên:
- Bịt mồm hắn lại, không cho nói nữa!
Binh sĩ đứng sau lưng La Thế Lương dùng cán đao đập một nhát vào gáy gã, gã trợn ngược mắt quỵ xuống hôn mê tức thì.
- Trói hắn và đám thuộc hạ mang về phủ thành!
Sở Hoan tiến lên ra lệnh, rồi dùng hai tay dâng Huyết Ẩm đao cho Doanh Nhân:
- Điện hạ, ti tướng thất lễ!
Doanh Nhân cầm lấy bảo đao, nhìn một cái rồi nói:
- Trách không được Thái tử ca ca thích cây đao này, quả nhiên là bảo đao khó gặp. Chỉ tiếc bổn vương không có hứng thú với nó. Nếu không cũng sẽ khẩn cầu Thái tử ca ca cho bổn vương mới được.
Gã dừng một chút rồi hỏi Sở Hoan:
- Sở Hoan, ngươi có thích cây đao này không?
Sở Hoan ngớ người, không biết vì sao Doanh Nhân lại hỏi như vậy.
Doanh Nhân thấy Sở Hoan không trả lời ngay, lại hỏi:
- Ngươi có thích nó hay không?
Sở Hoan đáp:
- Điện hạ, ti tướng là người luyện võ, bảo đao như thế, bất cứ ai làm người tập võ cũng sẽ thích!
Doanh Nhân gật đầu:
- Tốt. Nếu ngươi đã nói như thế, bổn vương trong lòng hiểu rõ.
Gã cũng không nhiều lời, đem Huyết Ẩm đao trả lại cho Sở Hoan:
- Trước khi về đến phủ thành, ngươi tạm thời cứ giữ nó.
Đám thuộc hạ của Lý Mão Thỏ nhanh chóng dọn dẹp hiện trường.
Doanh Nhân lúc này mỏi mệt không chịu nổi, đi đến một sườn núi nhỏ ngồi xuống, vẫy Sở Hoan đi đến, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Sở Hoan, bổn vương chỉ sợ đã nghĩ sai về Thái tử ca ca.
Sở Hoan hỏi:
- Điện hạ vì sao nói như vậy?
- Lúc trước, kỳ thật bổn vương trong lòng vẫn nghi ngờ, cảm thấy lần ám sát bổn vương này có lẽ có liên quan đến Thái tử ca ca.
Doanh Nhân thở dài:
- Chỉ có điều hiện tại xem ra bổn vương đã hiểu nhầm Thái tử ca ca.
Gã nhìn Sở Hoan, ra hiệu hắn đến gần, hạ giọng nói:
- Trước đây bổn vương có nghe Tôn Đức Thắng nói qua, La Thế Lương và Tam ca rất gần gũi.
Gã nói xong sắc mặt có vẻ rất khó coi.
Sở Hoan biết Tam ca trong miệng Doanh Nhân chính là Hán vương Đại Tần Tam hoàng tử.
Doanh Nhân dùng ánh mắt cổ quái nhìn Sở Hoan, lại tiếp tục thì thầm:
- Bổn vương và Tam ca bất đồng, cho nên rất ít khi xuất hiện cùng nhau, ngay cả khi gặp mặt cũng rất ít khi nói chuyện. Chỉ có điều bổn vương xưa nay đối với Tam ca vô cùng kính trong, chưa bao giờ bất kính, càng không nói đến cừu cừu oán oán, bổn vương thật sự không nghĩ ra Tam ca vì sao… vì sao phải dồn bổn vương vào chỗ chết.
Sở Hoan nhíu mày, định nói gì nhưng rốt cuộc đứng yên lặng.
Doanh Nhân thấy Sở Hoan có vẻ e dè, chân thành nói:
- Sở Hoan, ngươi vài lần trợ giúp bổn vương, hơn nữa, lần này bổn vương có thể tìm được đường sống trong cõi chết là nhờ cả vào ngươi. Bổn vương đã xem ngươi như tâm phúc, đối với ngươi không có gì không dám nói, ngươi nếu muốn nói gì cứ tự nhiên, bất kể đúng sai bổn vương cũng không trách cứ.
Sở Hoan trong lòng hiểu rõ mấy lời này của Doanh Nhân là rất thành tâm.
Từ lúc Sở Hoan và Doanh Nhân quen biết nhau, trải qua bao nhiêu biến cố, nhất là quá trình đồng sinh cộng tử với nhau ở Trung Nghĩa trang càng khiến cho Doanh Nhân nảy sinh cảm kích đối với Sở Hoan.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Điện hạ, ti tướng thân phận thấp kém, đáng ra không nên nói, nhưng được Điện hạ coi trọng, cả gan xin góp lời.
- Ngươi nói đi!
Doanh Nhân giục.
Sở Hoan lúc này mới mở miệng:
- Điện hạ, La Thế Lương và Hán vương điện hạ có đi lại với nhau nhưng trước khi có chứng cớ, cũng không thể khẳng định việc La Thế Lương ám sát Điện hạ có liên quan đến Hán vương Điện hạ, Điện hạ không cần khổ sở, hết thảy chờ thẩm vấn La Thế Lương mới biết được.
Doanh Nhân trong lòng kỳ thật cũng không muốn tin mình bị chính huynh đệ mưu hại, nghe Sở Hoan nói như vậy, như cởi được gánh nặng:
- Không sai, Tam ca tuy rằng bất hòa với bổn vương nhưng bổn vương với Tam ca dẫu sao cũng là huynh đệ, không oán không cừu, Tam ca nhất định sẽ không hại ta, khẳng định La Thế Lương là muốn báo tư thù.
Chợt thấy Lý Mão Thỏ tiến đến, Doanh Nhân liền đứng dậy. Lý Mão Thỏ quỳ xuống một gối, thỉnh tội:
- Điện hạ chấn kinh, tiểu nhân tội đáng chết, khẩn cầu Điện hạ giáng tội.
Doanh Nhân lắc đầu:
- Lý Mão Thỏ, không trách ngươi. Phùng Ngọ Mã như thế nào rồi?
- Phùng Bách hộ mất máu quá nhiều, hơn nữa trên người có hơn mười vết thương, tiểu nhân đã cho uống thuốc trị thương.
Lý Mão Thỏ cung kính:
- Miệng vết thương tuy rằng không đến mức trí mạng, nhưng muốn phục hồi chỉ sợ cũng mất mấy tháng…
Doanh Nhân nhẹ nhàng thở ra:
- Ngươi nói tính mạng hắn không đáng ngại chứ?
Lý Mảo Thỏ đáp:
- Vâng!
Doanh Nhân lộ ra vẻ tươi cười:
- Tốt, ngươi đứng lên nói.
Phùng Ngọ Mã vì bảo hộ Doanh Nhân mà trọng thương, Doanh Nhân nghe nói Phùng Ngọ Mã tính mạng có thể giữ lại, trong lòng tất nhiên là vui mừng.
Khi Lý Mão Thỏ đứng dậy, Doanh Nhân mới hỏi:
- Các ngươi làm sao đến được đây? Đám thích khách kia hiện tại thế nào?
Lý Mão Thỏ nói:
- Tiểu nhân cùng Phùng Bách hộ thoát khỏi sơn trang, sau đó, Phùng Bách hộ âm thầm trở lại sơn trang, tiểu nhân suất lĩnh những người khác đi về phía Nam.Vốn tưởng rằng mặt sau có người đuổi theo sẽ phải chịu sự truy sát, nhưng bọn chúng vẫn không hiện thân, chỉ lẳng lặng đi theo phía sai. Tiểu nhân sợ rằng có trong đó có dối trá, liền ngộ biến tòng quyền, đi đến một rừng cây, tiểu nhân hạ lệnh mấy người ẩn nấp trên cây, dẫn theo những người khác tiếp tục đi về phía trước, dẫn đám thích khách truy đuổi theo.
Doanh Nhân vỗ tay:
- Bổn vương hiểu rồi, đây là dụ địch vào bẫy. Lão sư cũng từng nói qua, ngươi là đem đám thích khách đó tập trung vào rừng cây, sau đó, tập kích hai mặt trước sau đúng không?
Lý Mão Thỏ gật đầu:
- Điện hạ anh minh, đúng là như thế. Hết thảy đều như sở liệu của Điện hạ. Chỉ có điều tiểu nhân cũng không ngờ bọn họ nhân lực không nhiều, chẳng qua chỉ hơn 10 người, công phu cũng kém, chỉ một trận hỗn chiến đã bị giết hết. Chúng ta tổn thất hai người.
Gã dừng một chút, tiếp tục nói:
- Tiểu nhân thấy đám người này lơi lỏng yếu kém nên lo rằng bị trúng kế điệu hổ ly sơn, bèn dẫn người quay trở lại, ở trong sơn trang không tìm thấy Điện hạ, lại phát hiện La Thế Lương dẫn theo một đám kỵ binh ở bên ngoài sơn trang.
Doanh Nhân hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.
- Tiểu nhân dẫn người trốn ở ngoài sơn trang, cảm thấy La Thế Lương đột nhiên xuất hiện ở đây có chút cổ quái, cho nên cũng không lộ diện chào hỏi. Bọn họ vào sơn trang không lâu sau liền trở ra cưỡi ngựa rời khỏi, tiểu nhân không biết bọn họ muốn làm gì liền đi theo dấu chân ngựa, mới phát hiện La Thế Lương đúng là muốn tạo phản, cho nên…
Lý Mão Thỏ dừng lại, sự tình sau đó như thế nào Doanh Nhân cũng đã biết rồi.
Sở Hoan lòng âm thầm khen ngợi. Phùng Ngọc Mã cố nhiên tâm tư kín đáo, mà Lý Mão Thỏ cũng là người nhạy bén. Thần Y vệ làm người ta nghe tên đã sợ mất mật, quả nhiên là có lý. Nhân tài xuất hiện lớp lớp…
/1596
|