Đêm nay có trăng, dưới ánh trăng có một cỗ xe ngựa lộc cộc mà đi, phía sau có hai kỵ giả mặc y phục bằng vải thô.
Được Kiều Minh Đường trao quyền điều quân, Lâm đại nhân lúc này an vị trong xe, đối diện với y là Sở Hoan.
Kiều Minh Đường đem quyền chỉ huy trao lại cho Lâm đại nhân. Lâm đại nhân sau đó cho chúng tướng nghỉ ngơi hai canh giờ, vào giữa ban ngày, từ phủ thành Vân Sơn xuất phát.
Lúc này đây xuất động nhân thủ cũng không nhiều, bất quá cũng chỉ hai trăm người là hết, nhưng đều là những tướng sĩ tinh nhuệ dũng mãnh nhất Cấm Vệ quân.
Đại đa số mọi người đến bây giờ vẫn chưa biết, vị Lâm đại nhân này đến tột cùng là muốn làm gì?
Hai trăm người chia làm bảy tám nhóm người. Toán dẫn đầu chính là do Lâm đại nhân suất lĩnh.Y toàn thân trang phục thương nhân, chỉ mang theo bốn người. Sở Hoan chính là một trong số đó. Hơn nữa, bốn người này đều ăn mặc như tôi tớ, đi theo bên người Lâm đại nhân. Một người thành phu xe, hai kỵ mã đi theo, cũng không biết có phải trùng hợp hay không nhưng Lâm đại nhân đã chỉ đích danh Sở Hoan ngồi trong thùng xe.
Tuy chia làm tám nhóm người, nhưng Lâm đại nhân đã có kế hoạch kỹ càng. Nhìn hai trăm người có vẻ phân tán, nhưng Lâm đại nhân đã ước định tín hiệu, có thể trong một thời gian ngắn tụ tập được toàn bộ, hơn nữa, các nhóm phân tán không có tín hiệu liên lạc với nhau, chỉ cùng có chung tín hiệu liên lạc với Lâm đại nhân.
Bảy nhóm khác đều có tướng lãnh dẫn đầu đội, tín hiệu liên lạc cũng chỉ có các lĩnh đội biết.
Ngoài Lâm đại nhân, không ai biết tột cùng lần xuất binh là để làm gì? Sở Hoan thậm chí không biết các đạo quân khác cải trang thành gì nữa.
Nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, lần hành động này chỉ sợ có liên quan đến đám người Lâm Đại Nhi.
Chỉ là Lâm đại nhân không nói, Sở Hoan tất nhiên cũng không hỏi. Hơn nữa, hắn hiểu, mình không nên hỏi, có hỏi cũng không có câu trả lời.
Lâm đại nhân thẳng đường đi tới, nhàn nhã tự đắc, quả đúng như một thương nhân du sơn thưởng ngoạn. Y ngồi yên vị trên xe, nhắm mặt lại, như đã ngủ.
Lâm đại nhân thò hai tay từ trong ống áo ra ngoài. Sở Hoan tất nhiên thấy được tay của y. Hắn vốn tưởng rằng người này không phải là người đã nhìn thấy tại pháp trường, nhưng đôi tay trước mắt hắn cũng đeo bao tay đồng.
Sở Hoan không biết có phải là trùng hợp hay không?
Trên pháp trường, Sở Hoan ấn tượng nhất chính là cái bao tay cổ quái, người này tuy cũng đeo bao tay nhưng nhìn bên ngoài thì không lớn bằng, rất khó có khả năng là cùng một người.
Sở Hoan thậm chí cảm thấy cái bao tay đồng này cũng không phải là vũ khí đặc thù nào đó, càng không phải chỉ có một người sử dụng.
Nếu như người hắn đã nhìn thấy trên pháp trường chính là Lâm đại nhân, như vậy hình dạng tướng mạo đã có sự thay đổi rất lớn, chỉ có thể là dùng Dịch Dung thuật.
Dịch Dung thuật Sở Hoan đã từng nghe nói qua, kiếp trước, thông qua truyền thông hắn đã nghe nói nhiều về Dịch Dung thuật. Dịch Dung thuật thần thần bí bí, Sở Hoan cảm thấy không hẳn là không có khả năng, nhưng hắn vẫn bán tín bán nghi, không tin một người thật sự có thể thông qua Dịch Dung thuật mà biến thành người khác.
Vị Lâm đại nhân trước mắt này nếu quả thật là dùng Dịch Dung thuật, như vậy, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sự tồn tại của Dịch Dung thuật. Hơn nữa, Dịch Dung thuật biến một người thành một người khác hắn đã chứng kiến ngay trước mắt.
- Xem ra ngươi đối với đôi tay này rất có hứng thú.
Lâm đại nhân đột nhiên mở miệng nói.
Dù vậy, hai mắt vẫn không mở ra.
Sở Hoan khẽ giật mình:
- Ty chức thất lễ!
Lâm đại nhân hé mắt nhìn Sở Hoan cười nói:
- Biết vì sao ta phải đeo bao tay đồng không?
Sở Hoan sững sờ. Hắn đã đoán cái bao tay này được làm bằng đồng, nhưng khôg dám chắc chắn. Lúc này nghe rõ ràng như vậy mới xác định đúng là bằng đồng. Hắn suy nghĩ một chút mới nói:
- Có lẽ là vũ khí của đại nhân.
Lâm đại nhân cười ha hả:
- Ngươi rất có chủ kiến. Chỉ tiếc dưới gầm trời này có thứ vũ khí không bằng đồng không bằng sắt mà bằng da thịt.
- Da thịt?
- Đao pháp xuất thần nhập hóa, thương pháp không thể tưởng tượng, khí công hay thay đổi, cuối cùng đều kém độ bền của da thịt.
Lâm đại nhân chậm rãi nói:
- Công phu mạnh nhất thế gian, nói cho cùng, vẫn là Thể thuật!
- Thể thuật?
Sở Hoan lại giật mình.
Lâm đại nhân nâng một tay lên, nắm thành nắm đấm nói:
- Mình đồng da sắt, khai sơn phá thạch, đột phá cực hạn của thân thể cũng là Thể thuật.
Sở Hoan nghe vậy có chút giật mình. Đúng là không kìm nổi mà nghĩ tới La Đa đã truyền thụ Long Tượng kinh cho mình.
Da như bông, cốt như cương, khí như hồng.
Trong đó ba chữ “Cốt như cương” có vẻ khác với lời “Mình đồng da sắt” của Lâm đại nhân một trời một vực, nhưng điều La Đa muốn là da có khả năng co rút lại như bông vải, mà Lâm đại nhân tựa hồ đối với làn da lại muốn tu luyện thành đồng.
Nghe ý của Lâm đại nhân thì có vẻ thập phần tôn sùng Thể thuật, nhưng lại coi khinh đao thương khí công.
La Đa chẳng những cường điệu việc tu luyện da thịt, mà còn cường điệu luyện khí, so với tổng thể, Lâm đại nhân dường như có chút cực đoan, tuy nhiên, nếu người này đã tin tưởng Thể thuật, chắc chắn năng lực Thể thuật cũng phải kinh người.
Lâm đại nhân thấy Sở Hoan không nói lời nào, khóe miệng mỉm cười, hỏi:
- Ngươi không tin?
- Ty chức không dám!
Sở Hoan đáp:
-Ty chức võ công thấp kém, đối với đại nhân mà nói, kính mà không hiểu.
Lâm đại nhân cười ha ha, ngồi dậy nói:
- Cái này …(dịch câu này nhé)
Sở Hoan nhíu mày không hiểu.
- Tam Thập Tam Niên, sáu chiếc bao tay!
Lâm đại nhân chậm rãi nói:
- Chỉ tiếc chiếc bao tay này đã bảy năm, vẫn chưa vỡ ra.
- Vỡ ra?
Sở Hoan kinh ngạc:
- Đại nhân nói, cái bao tay này sẽ vỡ ra?
Hắn đúng là rất ngạc nhiên, cái bao này tuy nói là làm bằng đồng nhưng vẫn còn có chút thô mộc, đồng là chất cứng, dùng dao găm chém mạnh cũng chưa chắc đã bẻ gẫy. Lâm đại nhân luôn miệng nói là làm vỡ, không thể không khiến hắn giật mình.
Lâm đại nhân xòe năm ngón tay ra, mỉm cười:
- Thể thuật khai sơn phá thạch, nhưng nếu đạt tới cực hạn thì có thể dùng da thịt đánh vỡ cả chất đồng. Chiếc bao tay sợi đồng nhỏ yếu như sợi tóc, ta mất ba năm mới có thể thoải mái làm vỡ, từ nay về sau mỗi một bao tay sợi đồng đều thêm thô, mỗi lần vỡ một bao tay, thì cũng giống như thể thuật tăng thêm một bậc thang.
Sở Hoan thán phục:
- Đại nhân thần công, ty chức khâm phục!
- Môn công phu này gọi là Khai Bi Thủ.
Lâm đại nhân nhìn Sở Hoan nói:
- Ngươi có nghĩ là sẽ có được một đôi tay như vậy không?
Sở Hoan cảm thấy người này đang nói đùa. Người luyện Tam Thập Tam Niên, nếu luyện thuận lợi, cũng tốn ba mươi ba năm luyện Khai Bi Thủ, đến sau đó đã là lão đầu hơn năm mươi tuổi.
- Đại nhân công phu cao minh như thế người thường không có khả năng luyện. được.
Sở Hoan nghe danh đoán chữ, hiểu rằng Thể thuật luyện chính là da thịt, da thịt nhất định phải trải qua luyện tập cực kỳ thống khổ, chịu đựng những nỗi đau người thường khó lòng vượt qua. Tuy không phải là sợ gian khổ, cũng không phải là không có hứng thú, nhưng hắn vẫn khiêm tốn nói:
- Ty chức ngu dốt sợ luyện không thành môn công phu này.
Lâm đại nhân thở dài:
- Không thể nói vậy!
Rồi y thu hồi tay:
- Đơn giản là cảm thấy vất vả mà thôi. Chỉ là ngươi không biết, luyện da thịt không chỉ có được một đôi tay không như sắt như đồng, hơn nữa, tu luyện Thể thuật, trong cương có nhu, thiên biến vạn hóa, phàm phu tục tử há có khả năng lĩnh hội?
- Trong cương có nhu?
Sở Hoan khó hiểu.
Lâm đại nhân cười hắc hắc, điệu cười cực kỳ cổ quái, Sở Hoan nghi hoặc nhìn y, thì thấy đầu Lâm đại nhân bắt đầu chuyển động, phía bên trái thay đổi rất nhanh, Sở Hoan lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đầu vị Lâm đại nhân này, không thể tưởng tượng có thể xoay 180 độ, cái ót nhằm ngay chính mắt mình, tình cảnh này quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi.
Sở Hoan ở kiếp trước đã xem qua một ít kỳ thuật, khi đó đã cảm thấy ngạc nhiên. Người thường uốn éo 90 độ, cũng đã cảm thấy phải cố hết sức. Uốn đến 180 độ, người thường tuyệt không thể làm được. Nhưng lúc này Lâm đại nhân đã ngay trước mắt mình quay đầu 180 độ. Sở Hoan tuy đã gặp nhiều chuyện không sợ hãi nhưng giờ phút này trên mặt vẫn không dấu được vẻ kinh ngạc tột độ.
- Muốn làm được như thế, cốt yếu chính là trong nhu có cương, làn da cũng vậy, trong cương có nhu.
Lâm đại nhân cười nói:
- Hiện tại ngươi đã hiểu ý ta chưa? Trong lòng ngươi có lẽ đã không hiểu đúng về Thể thuật. Thể thuật tuyệt không phải là không thể như ngươi nghĩ.
Sở Hoan thở dài:
- Ty chức không dám. Hôm nay được chứng kiến thần công của đại nhân, ty chức đã hiểu lợi hại của Thể thuật.
- Cho nên nếu ngươi nguyện ý, ta có thể truyền thụ Thể thuật cho ngươi.
Lâm đại nhân cười tủm tỉm. Lúc này y đã quay đầu lại, vẻ mặt bộc lộ sự vui mừng của một thương nhân khi nhìn thấy bảo vật:
- Tuy nhiên ngươi phải đáp ứng một điều kiện.
- Ý của đại nhân là…?
- Gia nhập Thần Y vệ!
Lâm đại nhân cười nói:
- Rất nhiều người tha thiết ước mơ điều này. Ta cho ngươi cơ hội đó. Gia nhập Thần Y vệ, ta có thể chỉ giáo Thể thuật cho ngươi. Sự huyền diệu của Thế thuật còn vượt xa tưởng tượng của ngươi nhiều.
Sở Hoan giờ mới hiểu, Lâm đại nhân thể hiện sự kỳ diệu của Thể thuật trước mắt mình, chính là để mình hiếu kỳ, mục đích là muốn mình gia nhập Thần Y vệ.
Chính như lời Lâm đại nhân đã nói, ối người muốn gia nhập Thần Y vệ. Thần Y vệ lương bổng cao nhất trong giới quân binh đế quốc Đại Tần. Thần Y vệ chính là thủ hạ trực tiếp của Hoàng đế. Cho dù là quan lớn quan trọng đến đâu, cũng phải có vài phần kiêng nể. Vô luận là vật chất hay địa vị đều cực cao.
Hơn nữa, Thần Y vệ là nha môn là người ta mới nghe danh đã sợ mất mật. Có chỗ dựa như thế phía sau, cơ hồ không có mấy ai dám đắc tội với họ.
Sở Hoan đối với quy chế tuyển cử vào Thần Y vệ cũng không phải đã hoàn toàn thông hiểu, nhưng có nghe nói là yêu cầu cực kỳ hà khắc, một ngàn người chỉ chọn được một. Không có chỗ nào không phải là tinh duệ trong tinh duệ.
Lúc này Lâm đại nhân đột nhiên mở miệng mời hắn gia nhập Thần Y vệ, Sở Hoan ngớ người mãi sau mới dám mở miệng:
- Đại nhân chẳng lẽ là… người của Thần Y vệ?
Lâm đại nhân cũng không trả lời, chỉ nói:
- Thần Y vệ 12 Đại bách hộ, đang có một vị trí để trống. Ngươi gia nhập Thần Y vệ do ta giới thiệu, có lẽ sẽ ngồi vào vị trí trống đó.
- Đại nhân vì sao yêu mến như vậy?
- Chỉ cần là nhân tài, ta đều thưởng thức!
Lâm đại nhân tựa người vào thùng xe, nhìn chằm chằm vào Sở Hoan:
- Ngươi có chịu không?
Sở Hoan suy nghĩ một lúc lắc đầu nói:
- Ty chức đã lĩnh mệnh của Tề vương!
- Tề vương không thành vấn đề.
Lâm đại nhân thản nhiên:
- Chỉ cần ngươi đáp ứng, Tề vương nhất định sẽ thả người!
Sở Hoan nói:
- Chỉ là ty chức đã nhận lời với Tề vương, chỉ cần điện hạ muốn dùng, ty chức sẽ xả thân vì điện hạ!
Lâm đại nhân lắc đầu thở dài:
- Cơ hội tốt ngươi lại không muốn! Nếu không phải là Phùng Ngọ Mã và Lý Mão Thỏ cùng nhau tiến cử, ta cũng không cho ngươi cơ hội này.
Sở Hoan giờ mới hiểu được, điều khiến Lâm đại nhân muốn mình gia nhập Thần Y vệ chính là vì hai người Phùng Ngọ Mã và Lý Mão Thỏ cùng tiến cử. Nghĩ đến Phùng Ngọ Mã bị thươg sau khi trở về phủ Vân Sơn vẫn chưa gặp lại, liền hỏi:
- Ty chức mạo muội, không biết Phùng Bách hộ thương thế như thế nào?
Lâm đại nhân thản nhiên:
- Không chết được.
Rồi y nhắm mắt lại, hai tay thu vào trong tay áo, không nói thêm lời nào.
Được Kiều Minh Đường trao quyền điều quân, Lâm đại nhân lúc này an vị trong xe, đối diện với y là Sở Hoan.
Kiều Minh Đường đem quyền chỉ huy trao lại cho Lâm đại nhân. Lâm đại nhân sau đó cho chúng tướng nghỉ ngơi hai canh giờ, vào giữa ban ngày, từ phủ thành Vân Sơn xuất phát.
Lúc này đây xuất động nhân thủ cũng không nhiều, bất quá cũng chỉ hai trăm người là hết, nhưng đều là những tướng sĩ tinh nhuệ dũng mãnh nhất Cấm Vệ quân.
Đại đa số mọi người đến bây giờ vẫn chưa biết, vị Lâm đại nhân này đến tột cùng là muốn làm gì?
Hai trăm người chia làm bảy tám nhóm người. Toán dẫn đầu chính là do Lâm đại nhân suất lĩnh.Y toàn thân trang phục thương nhân, chỉ mang theo bốn người. Sở Hoan chính là một trong số đó. Hơn nữa, bốn người này đều ăn mặc như tôi tớ, đi theo bên người Lâm đại nhân. Một người thành phu xe, hai kỵ mã đi theo, cũng không biết có phải trùng hợp hay không nhưng Lâm đại nhân đã chỉ đích danh Sở Hoan ngồi trong thùng xe.
Tuy chia làm tám nhóm người, nhưng Lâm đại nhân đã có kế hoạch kỹ càng. Nhìn hai trăm người có vẻ phân tán, nhưng Lâm đại nhân đã ước định tín hiệu, có thể trong một thời gian ngắn tụ tập được toàn bộ, hơn nữa, các nhóm phân tán không có tín hiệu liên lạc với nhau, chỉ cùng có chung tín hiệu liên lạc với Lâm đại nhân.
Bảy nhóm khác đều có tướng lãnh dẫn đầu đội, tín hiệu liên lạc cũng chỉ có các lĩnh đội biết.
Ngoài Lâm đại nhân, không ai biết tột cùng lần xuất binh là để làm gì? Sở Hoan thậm chí không biết các đạo quân khác cải trang thành gì nữa.
Nhưng hắn mơ hồ cảm giác được, lần hành động này chỉ sợ có liên quan đến đám người Lâm Đại Nhi.
Chỉ là Lâm đại nhân không nói, Sở Hoan tất nhiên cũng không hỏi. Hơn nữa, hắn hiểu, mình không nên hỏi, có hỏi cũng không có câu trả lời.
Lâm đại nhân thẳng đường đi tới, nhàn nhã tự đắc, quả đúng như một thương nhân du sơn thưởng ngoạn. Y ngồi yên vị trên xe, nhắm mặt lại, như đã ngủ.
Lâm đại nhân thò hai tay từ trong ống áo ra ngoài. Sở Hoan tất nhiên thấy được tay của y. Hắn vốn tưởng rằng người này không phải là người đã nhìn thấy tại pháp trường, nhưng đôi tay trước mắt hắn cũng đeo bao tay đồng.
Sở Hoan không biết có phải là trùng hợp hay không?
Trên pháp trường, Sở Hoan ấn tượng nhất chính là cái bao tay cổ quái, người này tuy cũng đeo bao tay nhưng nhìn bên ngoài thì không lớn bằng, rất khó có khả năng là cùng một người.
Sở Hoan thậm chí cảm thấy cái bao tay đồng này cũng không phải là vũ khí đặc thù nào đó, càng không phải chỉ có một người sử dụng.
Nếu như người hắn đã nhìn thấy trên pháp trường chính là Lâm đại nhân, như vậy hình dạng tướng mạo đã có sự thay đổi rất lớn, chỉ có thể là dùng Dịch Dung thuật.
Dịch Dung thuật Sở Hoan đã từng nghe nói qua, kiếp trước, thông qua truyền thông hắn đã nghe nói nhiều về Dịch Dung thuật. Dịch Dung thuật thần thần bí bí, Sở Hoan cảm thấy không hẳn là không có khả năng, nhưng hắn vẫn bán tín bán nghi, không tin một người thật sự có thể thông qua Dịch Dung thuật mà biến thành người khác.
Vị Lâm đại nhân trước mắt này nếu quả thật là dùng Dịch Dung thuật, như vậy, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sự tồn tại của Dịch Dung thuật. Hơn nữa, Dịch Dung thuật biến một người thành một người khác hắn đã chứng kiến ngay trước mắt.
- Xem ra ngươi đối với đôi tay này rất có hứng thú.
Lâm đại nhân đột nhiên mở miệng nói.
Dù vậy, hai mắt vẫn không mở ra.
Sở Hoan khẽ giật mình:
- Ty chức thất lễ!
Lâm đại nhân hé mắt nhìn Sở Hoan cười nói:
- Biết vì sao ta phải đeo bao tay đồng không?
Sở Hoan sững sờ. Hắn đã đoán cái bao tay này được làm bằng đồng, nhưng khôg dám chắc chắn. Lúc này nghe rõ ràng như vậy mới xác định đúng là bằng đồng. Hắn suy nghĩ một chút mới nói:
- Có lẽ là vũ khí của đại nhân.
Lâm đại nhân cười ha hả:
- Ngươi rất có chủ kiến. Chỉ tiếc dưới gầm trời này có thứ vũ khí không bằng đồng không bằng sắt mà bằng da thịt.
- Da thịt?
- Đao pháp xuất thần nhập hóa, thương pháp không thể tưởng tượng, khí công hay thay đổi, cuối cùng đều kém độ bền của da thịt.
Lâm đại nhân chậm rãi nói:
- Công phu mạnh nhất thế gian, nói cho cùng, vẫn là Thể thuật!
- Thể thuật?
Sở Hoan lại giật mình.
Lâm đại nhân nâng một tay lên, nắm thành nắm đấm nói:
- Mình đồng da sắt, khai sơn phá thạch, đột phá cực hạn của thân thể cũng là Thể thuật.
Sở Hoan nghe vậy có chút giật mình. Đúng là không kìm nổi mà nghĩ tới La Đa đã truyền thụ Long Tượng kinh cho mình.
Da như bông, cốt như cương, khí như hồng.
Trong đó ba chữ “Cốt như cương” có vẻ khác với lời “Mình đồng da sắt” của Lâm đại nhân một trời một vực, nhưng điều La Đa muốn là da có khả năng co rút lại như bông vải, mà Lâm đại nhân tựa hồ đối với làn da lại muốn tu luyện thành đồng.
Nghe ý của Lâm đại nhân thì có vẻ thập phần tôn sùng Thể thuật, nhưng lại coi khinh đao thương khí công.
La Đa chẳng những cường điệu việc tu luyện da thịt, mà còn cường điệu luyện khí, so với tổng thể, Lâm đại nhân dường như có chút cực đoan, tuy nhiên, nếu người này đã tin tưởng Thể thuật, chắc chắn năng lực Thể thuật cũng phải kinh người.
Lâm đại nhân thấy Sở Hoan không nói lời nào, khóe miệng mỉm cười, hỏi:
- Ngươi không tin?
- Ty chức không dám!
Sở Hoan đáp:
-Ty chức võ công thấp kém, đối với đại nhân mà nói, kính mà không hiểu.
Lâm đại nhân cười ha ha, ngồi dậy nói:
- Cái này …(dịch câu này nhé)
Sở Hoan nhíu mày không hiểu.
- Tam Thập Tam Niên, sáu chiếc bao tay!
Lâm đại nhân chậm rãi nói:
- Chỉ tiếc chiếc bao tay này đã bảy năm, vẫn chưa vỡ ra.
- Vỡ ra?
Sở Hoan kinh ngạc:
- Đại nhân nói, cái bao tay này sẽ vỡ ra?
Hắn đúng là rất ngạc nhiên, cái bao này tuy nói là làm bằng đồng nhưng vẫn còn có chút thô mộc, đồng là chất cứng, dùng dao găm chém mạnh cũng chưa chắc đã bẻ gẫy. Lâm đại nhân luôn miệng nói là làm vỡ, không thể không khiến hắn giật mình.
Lâm đại nhân xòe năm ngón tay ra, mỉm cười:
- Thể thuật khai sơn phá thạch, nhưng nếu đạt tới cực hạn thì có thể dùng da thịt đánh vỡ cả chất đồng. Chiếc bao tay sợi đồng nhỏ yếu như sợi tóc, ta mất ba năm mới có thể thoải mái làm vỡ, từ nay về sau mỗi một bao tay sợi đồng đều thêm thô, mỗi lần vỡ một bao tay, thì cũng giống như thể thuật tăng thêm một bậc thang.
Sở Hoan thán phục:
- Đại nhân thần công, ty chức khâm phục!
- Môn công phu này gọi là Khai Bi Thủ.
Lâm đại nhân nhìn Sở Hoan nói:
- Ngươi có nghĩ là sẽ có được một đôi tay như vậy không?
Sở Hoan cảm thấy người này đang nói đùa. Người luyện Tam Thập Tam Niên, nếu luyện thuận lợi, cũng tốn ba mươi ba năm luyện Khai Bi Thủ, đến sau đó đã là lão đầu hơn năm mươi tuổi.
- Đại nhân công phu cao minh như thế người thường không có khả năng luyện. được.
Sở Hoan nghe danh đoán chữ, hiểu rằng Thể thuật luyện chính là da thịt, da thịt nhất định phải trải qua luyện tập cực kỳ thống khổ, chịu đựng những nỗi đau người thường khó lòng vượt qua. Tuy không phải là sợ gian khổ, cũng không phải là không có hứng thú, nhưng hắn vẫn khiêm tốn nói:
- Ty chức ngu dốt sợ luyện không thành môn công phu này.
Lâm đại nhân thở dài:
- Không thể nói vậy!
Rồi y thu hồi tay:
- Đơn giản là cảm thấy vất vả mà thôi. Chỉ là ngươi không biết, luyện da thịt không chỉ có được một đôi tay không như sắt như đồng, hơn nữa, tu luyện Thể thuật, trong cương có nhu, thiên biến vạn hóa, phàm phu tục tử há có khả năng lĩnh hội?
- Trong cương có nhu?
Sở Hoan khó hiểu.
Lâm đại nhân cười hắc hắc, điệu cười cực kỳ cổ quái, Sở Hoan nghi hoặc nhìn y, thì thấy đầu Lâm đại nhân bắt đầu chuyển động, phía bên trái thay đổi rất nhanh, Sở Hoan lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đầu vị Lâm đại nhân này, không thể tưởng tượng có thể xoay 180 độ, cái ót nhằm ngay chính mắt mình, tình cảnh này quả nhiên là không thể tưởng tượng nổi.
Sở Hoan ở kiếp trước đã xem qua một ít kỳ thuật, khi đó đã cảm thấy ngạc nhiên. Người thường uốn éo 90 độ, cũng đã cảm thấy phải cố hết sức. Uốn đến 180 độ, người thường tuyệt không thể làm được. Nhưng lúc này Lâm đại nhân đã ngay trước mắt mình quay đầu 180 độ. Sở Hoan tuy đã gặp nhiều chuyện không sợ hãi nhưng giờ phút này trên mặt vẫn không dấu được vẻ kinh ngạc tột độ.
- Muốn làm được như thế, cốt yếu chính là trong nhu có cương, làn da cũng vậy, trong cương có nhu.
Lâm đại nhân cười nói:
- Hiện tại ngươi đã hiểu ý ta chưa? Trong lòng ngươi có lẽ đã không hiểu đúng về Thể thuật. Thể thuật tuyệt không phải là không thể như ngươi nghĩ.
Sở Hoan thở dài:
- Ty chức không dám. Hôm nay được chứng kiến thần công của đại nhân, ty chức đã hiểu lợi hại của Thể thuật.
- Cho nên nếu ngươi nguyện ý, ta có thể truyền thụ Thể thuật cho ngươi.
Lâm đại nhân cười tủm tỉm. Lúc này y đã quay đầu lại, vẻ mặt bộc lộ sự vui mừng của một thương nhân khi nhìn thấy bảo vật:
- Tuy nhiên ngươi phải đáp ứng một điều kiện.
- Ý của đại nhân là…?
- Gia nhập Thần Y vệ!
Lâm đại nhân cười nói:
- Rất nhiều người tha thiết ước mơ điều này. Ta cho ngươi cơ hội đó. Gia nhập Thần Y vệ, ta có thể chỉ giáo Thể thuật cho ngươi. Sự huyền diệu của Thế thuật còn vượt xa tưởng tượng của ngươi nhiều.
Sở Hoan giờ mới hiểu, Lâm đại nhân thể hiện sự kỳ diệu của Thể thuật trước mắt mình, chính là để mình hiếu kỳ, mục đích là muốn mình gia nhập Thần Y vệ.
Chính như lời Lâm đại nhân đã nói, ối người muốn gia nhập Thần Y vệ. Thần Y vệ lương bổng cao nhất trong giới quân binh đế quốc Đại Tần. Thần Y vệ chính là thủ hạ trực tiếp của Hoàng đế. Cho dù là quan lớn quan trọng đến đâu, cũng phải có vài phần kiêng nể. Vô luận là vật chất hay địa vị đều cực cao.
Hơn nữa, Thần Y vệ là nha môn là người ta mới nghe danh đã sợ mất mật. Có chỗ dựa như thế phía sau, cơ hồ không có mấy ai dám đắc tội với họ.
Sở Hoan đối với quy chế tuyển cử vào Thần Y vệ cũng không phải đã hoàn toàn thông hiểu, nhưng có nghe nói là yêu cầu cực kỳ hà khắc, một ngàn người chỉ chọn được một. Không có chỗ nào không phải là tinh duệ trong tinh duệ.
Lúc này Lâm đại nhân đột nhiên mở miệng mời hắn gia nhập Thần Y vệ, Sở Hoan ngớ người mãi sau mới dám mở miệng:
- Đại nhân chẳng lẽ là… người của Thần Y vệ?
Lâm đại nhân cũng không trả lời, chỉ nói:
- Thần Y vệ 12 Đại bách hộ, đang có một vị trí để trống. Ngươi gia nhập Thần Y vệ do ta giới thiệu, có lẽ sẽ ngồi vào vị trí trống đó.
- Đại nhân vì sao yêu mến như vậy?
- Chỉ cần là nhân tài, ta đều thưởng thức!
Lâm đại nhân tựa người vào thùng xe, nhìn chằm chằm vào Sở Hoan:
- Ngươi có chịu không?
Sở Hoan suy nghĩ một lúc lắc đầu nói:
- Ty chức đã lĩnh mệnh của Tề vương!
- Tề vương không thành vấn đề.
Lâm đại nhân thản nhiên:
- Chỉ cần ngươi đáp ứng, Tề vương nhất định sẽ thả người!
Sở Hoan nói:
- Chỉ là ty chức đã nhận lời với Tề vương, chỉ cần điện hạ muốn dùng, ty chức sẽ xả thân vì điện hạ!
Lâm đại nhân lắc đầu thở dài:
- Cơ hội tốt ngươi lại không muốn! Nếu không phải là Phùng Ngọ Mã và Lý Mão Thỏ cùng nhau tiến cử, ta cũng không cho ngươi cơ hội này.
Sở Hoan giờ mới hiểu được, điều khiến Lâm đại nhân muốn mình gia nhập Thần Y vệ chính là vì hai người Phùng Ngọ Mã và Lý Mão Thỏ cùng tiến cử. Nghĩ đến Phùng Ngọ Mã bị thươg sau khi trở về phủ Vân Sơn vẫn chưa gặp lại, liền hỏi:
- Ty chức mạo muội, không biết Phùng Bách hộ thương thế như thế nào?
Lâm đại nhân thản nhiên:
- Không chết được.
Rồi y nhắm mắt lại, hai tay thu vào trong tay áo, không nói thêm lời nào.
/1596
|