Lâm Đại Nhi nghĩ một lát, lắc lắc đầu nói:
- Phụ thân không hề nói gì tới sự liên quan tới Đạo Môn.
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhíu mày lại nói:
- Nhưng... phụ thân để lại một thứ.
Ánh mắt Lỗ Thiên Hữu sáng bừng lên nói:
- Có liên quan gì tới Đạo Môn không?
- Muội cũng không biết.
Lâm Đại Nhi lắc đầu nói:
- Phụ thân cũng không nhắc tới.
- Là thứ gì vậy?
Lỗ Thiên Hữu hỏi.
Lâm Đại Nhi nói:
- Là một viên đá.
- Viên đá sao?
- Dạ!
Lâm Đại Nhi gật đầu nói:
- Là một viên đá màu hồng, có chút cổ quái, lúc phụ thân qua đời đã đích thân đưa nó cho muội, bảo muội phải bảo quản cho tốt, không để lọt vào tay kẻ khác. Muội vẫn luôn giữ nó bên mình, chỉ có điều không biết trong đó rốt cuộc có gì mà cổ quái vậy.
Lỗ Thiên Hữu ngạc nhiên nói:
- Là viên đá màu hồng sao? Cái này đúng là cổ quái thật. E rằng cũng có chút liên quan tới Đạo Môn, hoặc là bản đồ để tìm ra Đạo Môn được cất giữ bên trên viên đá đó.
Hỏi tiếp:
- Viên đá đó hiện tại vẫn trên người muội chứ?
Lâm Đại Nhi cúi đầu, rất nhanh rồi ngẩng đầu lên, lắc đầu nói:
- Hiện tại... hiện tại không thấy nữa rồi.
Lỗ Thiên Hữu cau mày nói:
- Không còn sao?
- Lần trước chúng ta bắt cóc vợ của Kiều Minh Đường ở Kính Hà, dùng ả để trao đổi huynh và nhị thúc, nhưng cuối cùng lại bị bọn họ trốn thoát rồi.
Trong mắt Lâm Đại Nhi có chút tức giận:
- Lúc đó muội luôn nghĩ cách để cứu hai người, không để ý tới viên đá, tối hôm đó mới phát hiện viên đá đó đã không thấy nữa, không biết là rơi ở đâu.
Rồi tiếp tục tự trách:
- Đó là thứ mà trước lúc phụ thân lâm chung đã để lại cho muội, dặn dò muội phải bảo quản cẩn thận, thế mà muội đã không cẩn thận làm mất nó, muội... muội thật có lỗi với phụ thân.
Lỗ Thiên Hữu thở dài, an ủi:
- Nếu đã mất rồi, vậy thì cũng không còn cách nào khác, muội cũng đừng nên nghĩ nhiều làm gì.
Lâm Đại Nhi ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên nói:
- Nhưng muội luôn nghi ngờ bị một người lấy.
- Ố?
Lỗ Thiên Hữu nói:
- Là ai vậy?
Lâm Đại Nhi hơi trầm ngâm lắc đầu nói:
- Có lẽ muội đoán sai.
Trong lòng thì đang hiện ra bộ dạng của Sở Hoan, phát hiện sau khi viên đá bị mất, Lâm Đại Nhi cũng đã tìm lục soát Sở Hoan, nhưng vẫn không tìm được ra viên đá đó.
Nhưng sau này suy nghĩ lại, thường ngày bản thân rất cẩn thận thận trọng, viên đá luôn theo bên mình, có một lần duy nhất có thể bị mất, là lúc đang giằng co với Sở Hoan ở trên sông, cái tên tiểu tử đó còn xé cả chiếc yếm của mình ra, nàng không biết rằng viên đá màu hồng kia có phải là bị Sở Hoan nhân cơ hội đó lấy đi không nữa, hay là bị rơi xuống sông.
Nàng chỉ cảm thấy viên đá đó rất bình thường không có gì kỳ quái cả, những người khác cũng chưa chắc nhìn thấy được, Sở Hoan cũng chưa chắc đem viên đá đó đi được, rất có khả năng là bị rơi xuống sông rồi, nhưng vẫn không thể hoàn toàn khẳng định Sở Hoan không lấy đi viên đá đó.
Thực ra Sở Hoan và nàng âu yếm trên sông, nhưng tuổi tác của nàng cũng không còn trẻ tuổi gì, nhưng lại chưa bao giờ bị đàn ông chạm vào người, thi thoảng nghĩ lại, quả thật cũng có chút ngại ngùng và tim đập nhanh hơn.
Lỗ Thiên Hữu thấy manh mối cuối cùng đã không còn, cười khắc khổ nói:
- Xem ra muốn tìm được Đạo Môn, quả là vô cùng khó khăn rồi. Trong quan phủ ắt có rất nhiều cao thủ, bọn họ cũng có đã từng đi tìm tung tích của Đạo Môn ở Tây Sơn Đạo, bọn họ người đông thế mạnh, hơn nữa có tai mắt của quan phủ cũng không thể tìm được tung tích của Đạo Môn, hai người chúng ta không có một chút manh mối nào, nên càng khó tìm ra hơn.
Lâm Đại Nhi lắc đầu nói:
- Chưa chắc!
Lỗ Thiên Hữu thấy đang suy nghĩ liền hỏi:
- Đại Nhi, có phải muội đã nghĩ ra cái gì rồi không?
Lâm Đại Nhi nói:
- Thiên Hữu ca, có phải huynh nói mỏ đá Đinh Cốc là do quan phủ quản à?
Lỗ Thiên Hữu ngẩn người ra.
- Mỏ đó Đinh Cốc là ở Trần huyện.
Lâm Đại Nhi chậm rãi nói:
- Tuy nơi đó có phần hẻo lánh, nhưng quan phủ không thể không biết nơi đó vẫn còn một bãi đá. Trước khi Hắc Thủy Sơn bị bao vây, Hầu Mạc Tín cũng đã sớm biết được tin tức, nói cho chúng ta biết hướng đi của Cấm Vệ Quân, nhưng theo muội được biết, Cấm Vệ Quân xuất binh bao vây Hắc Thủy Sơn, vô cùng bí ẩn, sao Hầu Mạc Tín lại có thể biết được?
Lỗ Thiên Hữu hiển nhiên cảm thấy bên trong cũng có nghi hoặc.
- Hàn Mạc Tín có thể biết được, có thể là do Đạo Môn thông báo, còn Đạo Môn có thể biết được hướng hành quân của Cấm Vệ Quân, ta nghi rằng trong quan phủ hoặc trong Cấm Vệ Quân có người của Đạo Môn.
Vẻ mặt Lâm Đại Nhi nghiêm túc nói:
- Hàn Mạc Tín không những báo cáo sự việc cho kẻ địch tin tức bị bao vây Hắc Thủy Sơn, thậm chí còn nói rất rõ đường rút lui, chúng ta lui về mỏ đá Đinh Cốc, chính là địa điểm Hàn Mạc Tín chỉ định, hơn nữa trước khi Cừu Như Huyết xuất hiện, chúng ta vẫn luôn được an toàn ở mỏ đá Đinh Cốc, thậm trí người của quan phủ không hề có một người nào đó đến đây điều tra.
Lỗ Thiên Hữu có vẻ hiểu ra cái gì đó, hỏi:
- Đại Nhi, ý của muội có phải là, trong quan phủ Thông Châu, cũng có người của Đạo Môn sao?
- Hàn Mạc Tín đã từng nói, môn đồ của Thiên Môn Đạo trải khắp thiên hạ, không có chỗ nào là không có cả, một ai đó cũng có thể là môn đồ của Đạo Môn.
Lâm Đại Nhi nói:
- Lão nói như vậy, rõ ràng là biết rất rõ những việc của Thiên Môn Đạo, nhưng cũng nói rõ, những người của Thiên Môn Đạo không hề tụ tập ở một nơi nào đó mà trải khắp nơi, đều là được che dấu bằng những người có thân phận, người của quan phủ cũng là người, trong đó chưa chắc đã không có môn đồ của Đạo Môn.
- Muội nói không hề sai.
Lỗ Thiên Hữu vỗ tay nói:
- Các người ẩn mình ở mỏ đá Đinh Cốc, lại không hề có quan phủ tới điều tra, chỉ có thể nói trong quan phủ có người muốn bảo vệ các người, hơn nữa thân phận của người này tuyệt đối không hề thấp, thậm chí có thủ đoạn để che giấu giấu tích của mỏ đá Đinh Cốc.
Rồi hỏi:
- Đại Nhi, muội nói... huyện lệnh của Trần huyện có lẽ nào là môn đồ của Đạo Môn?
...
...
Trần huyện huyện lệnh lúc này đang quỳ dưới chân Vệ Thiên Thanh, dập đầu liên tục mấy cái liền, run rẩy nói:
- Thống chế đại nhân, hạ quan có tội, những thứ ghi bên trên không phải nói tất cả các mỏ đá, có một chỗ... có một chỗ vẫn chưa ghi vào đó.
Danh sách mỏ đá trong tay Lâm đại nhân cũng đã bốc cháy lên rồi, lão tiện tay ném trước mặt Trần Xung, vẻ rất thản nhiên nhìn Trần Xung, và không nói năng gì.
Dánh sách cháy bừng bừng, ngọn lửa rọi lên mặt Trần Xung, khiến vẻ mặt hắn trắng bệch ra.
Lần này hắn cũng đã hiểu được, phủ thành phái người tới, quả thực là điều tra mỏ đá, xem ra những vụ việc thiên tư làm mất kỷ cương ở mỏ đá đã bị bại lộ, thấy Vệ Thiên Thanh lạnh lùng nhìn mình, nên thẳng thắn nói:
- Vệ tổng chế, hạ quan cũng bị ép buộc bất đắc dĩ mà làm vậy thôi, thân phận của hạ quan hèn mọn, những việc ở trên, hạ quan... hạ quan không dám hỏi.
- Ngươi nói bề trên là có ý gì?
Vệ Thiên Thanh chậm rãi nói:
- Trần Xung, ngươi ngoan ngoãn mà khai sự thật ra, có lẽ ta sẽ cầu tình tổng đốc đại nhân giúp ngươi, nhưng nếu ngươi còn giấu diếm, thì ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không cứu được ngươi đâu, ngươi tự lựa chọn đi.
Trần Xung lập tức nói:
- Hạ quan biết ạ, quyết không giấu diếm gì đâu.
Rồi chỉ vào danh sách mỏ đá nói:
- Hai vị đại nhân, cái danh sách này, chính là của các vị quan trên, là để báo cáo với tổng đốc đại nhân và triều đình. Trên thực tế mỏ đó ở Trần huyện không chỉ có hai mươi bảy nơi, rốt cục có bao nhiêu, hạ quan... hạ quan quả thực cũng không nắm chính xác.
- Ngươi là một quan phụ mẫu của một huyện, những sự việc của Trần huyện, lẽ nào ngươi không biết sao?
Vệ Thiên Thanh cười lạnh lùng nói.
Trên trán và sau lưng của Trần Xung đã toát hết mồ hôi lạnh , nói:
- Bạo dân thường lui tới Trần huyện, hạ quan... một năm gần đây sức khỏe của hạ quan cũng không được tốt lắm, cho nên rất ít khi đi ra ngoài, rất nhiều việc công vụ, đều do Huyện thừa xử lý. Hạ quan cũng biết, Trần huyện có mấy mỏ đá tuy rằng đang khai thác, nhưng không hề ghi vào văn án, lại càng không bẩm báo với triều đình.
Vệ Thiên Thanh nhíu mày nói:
- Các ngươi tư thông khai mỏ sao?
- Không phải hạ quan, hạ quan tuyệt đối không có cái gan đó.
Trần Xung vội vàng xua tay nói:
- Tuy hạ quan là huyện lệnh của Trần huyện, nhưng những việc của mỏ đá, từ trước tới giờ đều không dám nhúng tay vào, mỏ đá từ trước tới giờ đều sở khai khoáng phụ trách tài vụ, còn Thông Châu hộ bộ ti thì phái người đến xử lý những việc lớn nhỏ ở mỏ đá, và còn buôn bán với bên ngoài nữa, đều là... đều là người của hộ bộ ti xử lý cả, sở khai khoáng cũng thi thoảng mới tới thị sát một lần thôi.
- Ngươi muốn nói, những kẻ tư thông khai thác quặng đá là sở khai khoáng và hộ bộ ti liên kết giở trò sao?
Vẻ mặt Vệ Thiên Thanh lạnh lùng nói.
Trần Xung đã tới nước này, cũng chẳng quan tâm tới cái khác nữa, cũng biết rằng nếu bản thân giấu diếm gì, thì có khả năng mất đầu rất cao, liền trả lời:
- Hạ quan cũng không dám khẳng định là do bọn họ giở trò, nhưng... dù sao bọn họ cũng không tránh khỏi can dự. Người của hộ bộ ti đã từng tới cảnh cáo hạ quan, tư thông khai thác quặng đá, huyện nha môn không được ghi vào trong văn án, huyện nha môn, hộ bộ ti, sở khai khoáng phải thống nhất với nhau, nếu có gì sai sót, thì cái đầu của hạ quan rơi xuống đầu tiên.
Thấy Vệ Thiên Thanh vẫn lạnh lùng nhìn mình, hắn vội vàng nói:
- Thân phận của hạ quan hèn mọn, làm sao dám cãi lời, hơn nữa... hơn nữa mỗi tháng, hộ bộ ti đều cho người mang đến cho hạ quan một chút bạc, mỗi lần đều bảy tám mươi lạng bạc, thứ nhất là do hạ quan ham tiền tài, thứ hai... thứ hai cũng không dám đối chọi với hộ bộ ti và sở khai khoáng, cho nên...
Không dám tiếp tục nói nữa.
Cuối cùng Lâm đại nhân cũng thản nhiên nói:
- Mỗi tháng ngươi có thể thu về bảy tám mươi lạng bạc, trong con mắt của bọn chúng, cái đó thì đáng gì, mỗi năm bọn họ có thể thu về hàng ngàn lượng bạc, tư thông khai khoáng, mỗi năm thu về lợi ích là quá lớn.
Vệ Thiên Thanh nắm tay nói:
- Sở khai khoáng là do triều đình lập ra để giám sát địa phương, đặc biết thiết lập cả nha môn, vốn để phòng ngừa địa phương tư thông khai khoáng, làm những việc mất kỉ cương, không ngờ bọn họ lại nhúng tay vào đó...
Vẻ mặt của hắn ngưng đọng, rõ ràng là vô cùng phẫn nộ.
- Chỉ cần là mèo, thì rất khó cưỡng lại mùi tanh hấp dẫn của cá.
Lâm đại nhân thản nhiên nói:
- Chỉ có điều vụ án tư thông khai thác khoáng sản, cuối cùng sẽ do Kiều tổng đốc phái người đến điều tra triệt để, điều chúng ta phải làm, không phải là điều tra vụ án tư thông khai thác khoáng sản.
Trần Xung nghe vậy, lập tức ngẩn người ra.
Hai vị đại nhân này rõ ràng là đang điều tra vụ án tư thông khai thác khoáng sản, vì sao lại không thừa nhận.
Vệ Thiên Thanh nói:
- Trần Xung, trong tay ta có một nhóm phạm nhân, nên muốn mượn đại lao huyện nha dùng tạm.
Trần Xung vội vàng nói:
- Hạ quan nghe theo lời sai bảo.
Rồi thầm nghĩ: có một nhóm phạm nhân sao? Lẽ nào hai vị đại nhân này đã động thủ, bắt những người khai thác khoáng sản lậu sao?
Vệ Thiên Thanh dặn dò xong, hỏi:
- Ngươi có biết vụ việc ở mỏ đá Đinh Cốc không?
Trần Xung lắc đầu nói:
- Những điều hạ quan biết không được nhiều, nhưng hạ quan biết mỏ đá Đinh Cốc sớm muộn gì cũng bị khai thác, trong lòng cứ đoán không biết là khai thác công hay khai thác tư nữa, ngay cả lúc này, hạ quan cũng không biết Đinh Cốc cũng đã mở mỏ đá rồi. Nếu là khai thác công thì hộ bộ ti sẽ thông báo nha môn để làm chút thủ tục, nếu đã không thông báo thì họ cũng đã khai thác tư rồi, cái này rõ ràng là bên trên câu kết khai thác khoáng sản tư. Những công nhân khai thác khoáng sản này đều là người của hộ bộ ti phụ trách, còn nếu khai thác công thì đôi lúc cũng để huyện nha giúp chút việc.
Vệ Thiên Thanh gật gật đầu, nhìn Lâm đại nhân, nói:
- Loạn đảng của mỏ đá Đinh Cốc, xem ra có quan hệ với hộ bộ ti rồi.
Trần Xung thầm giật mình, thầm nói: khai thác khoáng sản làm sao lại có loạn đảng nhỉ?
Càng thêm sợ hãi hơn, nếu liên quan tới khai thác khoáng sản lậu, thì bãi quan miễn chức thì khó mà miễn được, mang chút bạc mọn bản thân tích lũy được trước kia xuất ra chút ít, không biết chừng có thể giữ được cái mạng sống, nhưng nếu liên quan tới loạn đảng, vậy thì chết chắc rồi.
- Phụ thân không hề nói gì tới sự liên quan tới Đạo Môn.
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhíu mày lại nói:
- Nhưng... phụ thân để lại một thứ.
Ánh mắt Lỗ Thiên Hữu sáng bừng lên nói:
- Có liên quan gì tới Đạo Môn không?
- Muội cũng không biết.
Lâm Đại Nhi lắc đầu nói:
- Phụ thân cũng không nhắc tới.
- Là thứ gì vậy?
Lỗ Thiên Hữu hỏi.
Lâm Đại Nhi nói:
- Là một viên đá.
- Viên đá sao?
- Dạ!
Lâm Đại Nhi gật đầu nói:
- Là một viên đá màu hồng, có chút cổ quái, lúc phụ thân qua đời đã đích thân đưa nó cho muội, bảo muội phải bảo quản cho tốt, không để lọt vào tay kẻ khác. Muội vẫn luôn giữ nó bên mình, chỉ có điều không biết trong đó rốt cuộc có gì mà cổ quái vậy.
Lỗ Thiên Hữu ngạc nhiên nói:
- Là viên đá màu hồng sao? Cái này đúng là cổ quái thật. E rằng cũng có chút liên quan tới Đạo Môn, hoặc là bản đồ để tìm ra Đạo Môn được cất giữ bên trên viên đá đó.
Hỏi tiếp:
- Viên đá đó hiện tại vẫn trên người muội chứ?
Lâm Đại Nhi cúi đầu, rất nhanh rồi ngẩng đầu lên, lắc đầu nói:
- Hiện tại... hiện tại không thấy nữa rồi.
Lỗ Thiên Hữu cau mày nói:
- Không còn sao?
- Lần trước chúng ta bắt cóc vợ của Kiều Minh Đường ở Kính Hà, dùng ả để trao đổi huynh và nhị thúc, nhưng cuối cùng lại bị bọn họ trốn thoát rồi.
Trong mắt Lâm Đại Nhi có chút tức giận:
- Lúc đó muội luôn nghĩ cách để cứu hai người, không để ý tới viên đá, tối hôm đó mới phát hiện viên đá đó đã không thấy nữa, không biết là rơi ở đâu.
Rồi tiếp tục tự trách:
- Đó là thứ mà trước lúc phụ thân lâm chung đã để lại cho muội, dặn dò muội phải bảo quản cẩn thận, thế mà muội đã không cẩn thận làm mất nó, muội... muội thật có lỗi với phụ thân.
Lỗ Thiên Hữu thở dài, an ủi:
- Nếu đã mất rồi, vậy thì cũng không còn cách nào khác, muội cũng đừng nên nghĩ nhiều làm gì.
Lâm Đại Nhi ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên nói:
- Nhưng muội luôn nghi ngờ bị một người lấy.
- Ố?
Lỗ Thiên Hữu nói:
- Là ai vậy?
Lâm Đại Nhi hơi trầm ngâm lắc đầu nói:
- Có lẽ muội đoán sai.
Trong lòng thì đang hiện ra bộ dạng của Sở Hoan, phát hiện sau khi viên đá bị mất, Lâm Đại Nhi cũng đã tìm lục soát Sở Hoan, nhưng vẫn không tìm được ra viên đá đó.
Nhưng sau này suy nghĩ lại, thường ngày bản thân rất cẩn thận thận trọng, viên đá luôn theo bên mình, có một lần duy nhất có thể bị mất, là lúc đang giằng co với Sở Hoan ở trên sông, cái tên tiểu tử đó còn xé cả chiếc yếm của mình ra, nàng không biết rằng viên đá màu hồng kia có phải là bị Sở Hoan nhân cơ hội đó lấy đi không nữa, hay là bị rơi xuống sông.
Nàng chỉ cảm thấy viên đá đó rất bình thường không có gì kỳ quái cả, những người khác cũng chưa chắc nhìn thấy được, Sở Hoan cũng chưa chắc đem viên đá đó đi được, rất có khả năng là bị rơi xuống sông rồi, nhưng vẫn không thể hoàn toàn khẳng định Sở Hoan không lấy đi viên đá đó.
Thực ra Sở Hoan và nàng âu yếm trên sông, nhưng tuổi tác của nàng cũng không còn trẻ tuổi gì, nhưng lại chưa bao giờ bị đàn ông chạm vào người, thi thoảng nghĩ lại, quả thật cũng có chút ngại ngùng và tim đập nhanh hơn.
Lỗ Thiên Hữu thấy manh mối cuối cùng đã không còn, cười khắc khổ nói:
- Xem ra muốn tìm được Đạo Môn, quả là vô cùng khó khăn rồi. Trong quan phủ ắt có rất nhiều cao thủ, bọn họ cũng có đã từng đi tìm tung tích của Đạo Môn ở Tây Sơn Đạo, bọn họ người đông thế mạnh, hơn nữa có tai mắt của quan phủ cũng không thể tìm được tung tích của Đạo Môn, hai người chúng ta không có một chút manh mối nào, nên càng khó tìm ra hơn.
Lâm Đại Nhi lắc đầu nói:
- Chưa chắc!
Lỗ Thiên Hữu thấy đang suy nghĩ liền hỏi:
- Đại Nhi, có phải muội đã nghĩ ra cái gì rồi không?
Lâm Đại Nhi nói:
- Thiên Hữu ca, có phải huynh nói mỏ đá Đinh Cốc là do quan phủ quản à?
Lỗ Thiên Hữu ngẩn người ra.
- Mỏ đó Đinh Cốc là ở Trần huyện.
Lâm Đại Nhi chậm rãi nói:
- Tuy nơi đó có phần hẻo lánh, nhưng quan phủ không thể không biết nơi đó vẫn còn một bãi đá. Trước khi Hắc Thủy Sơn bị bao vây, Hầu Mạc Tín cũng đã sớm biết được tin tức, nói cho chúng ta biết hướng đi của Cấm Vệ Quân, nhưng theo muội được biết, Cấm Vệ Quân xuất binh bao vây Hắc Thủy Sơn, vô cùng bí ẩn, sao Hầu Mạc Tín lại có thể biết được?
Lỗ Thiên Hữu hiển nhiên cảm thấy bên trong cũng có nghi hoặc.
- Hàn Mạc Tín có thể biết được, có thể là do Đạo Môn thông báo, còn Đạo Môn có thể biết được hướng hành quân của Cấm Vệ Quân, ta nghi rằng trong quan phủ hoặc trong Cấm Vệ Quân có người của Đạo Môn.
Vẻ mặt Lâm Đại Nhi nghiêm túc nói:
- Hàn Mạc Tín không những báo cáo sự việc cho kẻ địch tin tức bị bao vây Hắc Thủy Sơn, thậm chí còn nói rất rõ đường rút lui, chúng ta lui về mỏ đá Đinh Cốc, chính là địa điểm Hàn Mạc Tín chỉ định, hơn nữa trước khi Cừu Như Huyết xuất hiện, chúng ta vẫn luôn được an toàn ở mỏ đá Đinh Cốc, thậm trí người của quan phủ không hề có một người nào đó đến đây điều tra.
Lỗ Thiên Hữu có vẻ hiểu ra cái gì đó, hỏi:
- Đại Nhi, ý của muội có phải là, trong quan phủ Thông Châu, cũng có người của Đạo Môn sao?
- Hàn Mạc Tín đã từng nói, môn đồ của Thiên Môn Đạo trải khắp thiên hạ, không có chỗ nào là không có cả, một ai đó cũng có thể là môn đồ của Đạo Môn.
Lâm Đại Nhi nói:
- Lão nói như vậy, rõ ràng là biết rất rõ những việc của Thiên Môn Đạo, nhưng cũng nói rõ, những người của Thiên Môn Đạo không hề tụ tập ở một nơi nào đó mà trải khắp nơi, đều là được che dấu bằng những người có thân phận, người của quan phủ cũng là người, trong đó chưa chắc đã không có môn đồ của Đạo Môn.
- Muội nói không hề sai.
Lỗ Thiên Hữu vỗ tay nói:
- Các người ẩn mình ở mỏ đá Đinh Cốc, lại không hề có quan phủ tới điều tra, chỉ có thể nói trong quan phủ có người muốn bảo vệ các người, hơn nữa thân phận của người này tuyệt đối không hề thấp, thậm chí có thủ đoạn để che giấu giấu tích của mỏ đá Đinh Cốc.
Rồi hỏi:
- Đại Nhi, muội nói... huyện lệnh của Trần huyện có lẽ nào là môn đồ của Đạo Môn?
...
...
Trần huyện huyện lệnh lúc này đang quỳ dưới chân Vệ Thiên Thanh, dập đầu liên tục mấy cái liền, run rẩy nói:
- Thống chế đại nhân, hạ quan có tội, những thứ ghi bên trên không phải nói tất cả các mỏ đá, có một chỗ... có một chỗ vẫn chưa ghi vào đó.
Danh sách mỏ đá trong tay Lâm đại nhân cũng đã bốc cháy lên rồi, lão tiện tay ném trước mặt Trần Xung, vẻ rất thản nhiên nhìn Trần Xung, và không nói năng gì.
Dánh sách cháy bừng bừng, ngọn lửa rọi lên mặt Trần Xung, khiến vẻ mặt hắn trắng bệch ra.
Lần này hắn cũng đã hiểu được, phủ thành phái người tới, quả thực là điều tra mỏ đá, xem ra những vụ việc thiên tư làm mất kỷ cương ở mỏ đá đã bị bại lộ, thấy Vệ Thiên Thanh lạnh lùng nhìn mình, nên thẳng thắn nói:
- Vệ tổng chế, hạ quan cũng bị ép buộc bất đắc dĩ mà làm vậy thôi, thân phận của hạ quan hèn mọn, những việc ở trên, hạ quan... hạ quan không dám hỏi.
- Ngươi nói bề trên là có ý gì?
Vệ Thiên Thanh chậm rãi nói:
- Trần Xung, ngươi ngoan ngoãn mà khai sự thật ra, có lẽ ta sẽ cầu tình tổng đốc đại nhân giúp ngươi, nhưng nếu ngươi còn giấu diếm, thì ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không cứu được ngươi đâu, ngươi tự lựa chọn đi.
Trần Xung lập tức nói:
- Hạ quan biết ạ, quyết không giấu diếm gì đâu.
Rồi chỉ vào danh sách mỏ đá nói:
- Hai vị đại nhân, cái danh sách này, chính là của các vị quan trên, là để báo cáo với tổng đốc đại nhân và triều đình. Trên thực tế mỏ đó ở Trần huyện không chỉ có hai mươi bảy nơi, rốt cục có bao nhiêu, hạ quan... hạ quan quả thực cũng không nắm chính xác.
- Ngươi là một quan phụ mẫu của một huyện, những sự việc của Trần huyện, lẽ nào ngươi không biết sao?
Vệ Thiên Thanh cười lạnh lùng nói.
Trên trán và sau lưng của Trần Xung đã toát hết mồ hôi lạnh , nói:
- Bạo dân thường lui tới Trần huyện, hạ quan... một năm gần đây sức khỏe của hạ quan cũng không được tốt lắm, cho nên rất ít khi đi ra ngoài, rất nhiều việc công vụ, đều do Huyện thừa xử lý. Hạ quan cũng biết, Trần huyện có mấy mỏ đá tuy rằng đang khai thác, nhưng không hề ghi vào văn án, lại càng không bẩm báo với triều đình.
Vệ Thiên Thanh nhíu mày nói:
- Các ngươi tư thông khai mỏ sao?
- Không phải hạ quan, hạ quan tuyệt đối không có cái gan đó.
Trần Xung vội vàng xua tay nói:
- Tuy hạ quan là huyện lệnh của Trần huyện, nhưng những việc của mỏ đá, từ trước tới giờ đều không dám nhúng tay vào, mỏ đá từ trước tới giờ đều sở khai khoáng phụ trách tài vụ, còn Thông Châu hộ bộ ti thì phái người đến xử lý những việc lớn nhỏ ở mỏ đá, và còn buôn bán với bên ngoài nữa, đều là... đều là người của hộ bộ ti xử lý cả, sở khai khoáng cũng thi thoảng mới tới thị sát một lần thôi.
- Ngươi muốn nói, những kẻ tư thông khai thác quặng đá là sở khai khoáng và hộ bộ ti liên kết giở trò sao?
Vẻ mặt Vệ Thiên Thanh lạnh lùng nói.
Trần Xung đã tới nước này, cũng chẳng quan tâm tới cái khác nữa, cũng biết rằng nếu bản thân giấu diếm gì, thì có khả năng mất đầu rất cao, liền trả lời:
- Hạ quan cũng không dám khẳng định là do bọn họ giở trò, nhưng... dù sao bọn họ cũng không tránh khỏi can dự. Người của hộ bộ ti đã từng tới cảnh cáo hạ quan, tư thông khai thác quặng đá, huyện nha môn không được ghi vào trong văn án, huyện nha môn, hộ bộ ti, sở khai khoáng phải thống nhất với nhau, nếu có gì sai sót, thì cái đầu của hạ quan rơi xuống đầu tiên.
Thấy Vệ Thiên Thanh vẫn lạnh lùng nhìn mình, hắn vội vàng nói:
- Thân phận của hạ quan hèn mọn, làm sao dám cãi lời, hơn nữa... hơn nữa mỗi tháng, hộ bộ ti đều cho người mang đến cho hạ quan một chút bạc, mỗi lần đều bảy tám mươi lạng bạc, thứ nhất là do hạ quan ham tiền tài, thứ hai... thứ hai cũng không dám đối chọi với hộ bộ ti và sở khai khoáng, cho nên...
Không dám tiếp tục nói nữa.
Cuối cùng Lâm đại nhân cũng thản nhiên nói:
- Mỗi tháng ngươi có thể thu về bảy tám mươi lạng bạc, trong con mắt của bọn chúng, cái đó thì đáng gì, mỗi năm bọn họ có thể thu về hàng ngàn lượng bạc, tư thông khai khoáng, mỗi năm thu về lợi ích là quá lớn.
Vệ Thiên Thanh nắm tay nói:
- Sở khai khoáng là do triều đình lập ra để giám sát địa phương, đặc biết thiết lập cả nha môn, vốn để phòng ngừa địa phương tư thông khai khoáng, làm những việc mất kỉ cương, không ngờ bọn họ lại nhúng tay vào đó...
Vẻ mặt của hắn ngưng đọng, rõ ràng là vô cùng phẫn nộ.
- Chỉ cần là mèo, thì rất khó cưỡng lại mùi tanh hấp dẫn của cá.
Lâm đại nhân thản nhiên nói:
- Chỉ có điều vụ án tư thông khai thác khoáng sản, cuối cùng sẽ do Kiều tổng đốc phái người đến điều tra triệt để, điều chúng ta phải làm, không phải là điều tra vụ án tư thông khai thác khoáng sản.
Trần Xung nghe vậy, lập tức ngẩn người ra.
Hai vị đại nhân này rõ ràng là đang điều tra vụ án tư thông khai thác khoáng sản, vì sao lại không thừa nhận.
Vệ Thiên Thanh nói:
- Trần Xung, trong tay ta có một nhóm phạm nhân, nên muốn mượn đại lao huyện nha dùng tạm.
Trần Xung vội vàng nói:
- Hạ quan nghe theo lời sai bảo.
Rồi thầm nghĩ: có một nhóm phạm nhân sao? Lẽ nào hai vị đại nhân này đã động thủ, bắt những người khai thác khoáng sản lậu sao?
Vệ Thiên Thanh dặn dò xong, hỏi:
- Ngươi có biết vụ việc ở mỏ đá Đinh Cốc không?
Trần Xung lắc đầu nói:
- Những điều hạ quan biết không được nhiều, nhưng hạ quan biết mỏ đá Đinh Cốc sớm muộn gì cũng bị khai thác, trong lòng cứ đoán không biết là khai thác công hay khai thác tư nữa, ngay cả lúc này, hạ quan cũng không biết Đinh Cốc cũng đã mở mỏ đá rồi. Nếu là khai thác công thì hộ bộ ti sẽ thông báo nha môn để làm chút thủ tục, nếu đã không thông báo thì họ cũng đã khai thác tư rồi, cái này rõ ràng là bên trên câu kết khai thác khoáng sản tư. Những công nhân khai thác khoáng sản này đều là người của hộ bộ ti phụ trách, còn nếu khai thác công thì đôi lúc cũng để huyện nha giúp chút việc.
Vệ Thiên Thanh gật gật đầu, nhìn Lâm đại nhân, nói:
- Loạn đảng của mỏ đá Đinh Cốc, xem ra có quan hệ với hộ bộ ti rồi.
Trần Xung thầm giật mình, thầm nói: khai thác khoáng sản làm sao lại có loạn đảng nhỉ?
Càng thêm sợ hãi hơn, nếu liên quan tới khai thác khoáng sản lậu, thì bãi quan miễn chức thì khó mà miễn được, mang chút bạc mọn bản thân tích lũy được trước kia xuất ra chút ít, không biết chừng có thể giữ được cái mạng sống, nhưng nếu liên quan tới loạn đảng, vậy thì chết chắc rồi.
/1596
|