Sở Hoan lẩm bẩm tự nói:
- Vô thường.
Trong lòng hiểu rõ, hai chữ này nhìn như đơn giản, nhưng nếu như không ở vị trí của bình thường, thì sẽ rất khó mà hiểu được ý nghĩa sâu xa của hai từ này.
Bình thường từ nhỏ đã bắt đầu học binh thư, đến nay mặc dù chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng sự hiểu biết của hắn đối với binh pháp rất đặc biệt, chỉ nghe Bùi Tích nói mấy câu cuối cùng, Sở Hoan liền biết Bùi Tích trên binh pháp có tư tưởng vô cùng độc đáo.
Binh pháp là một môn đại học vấn, từ xưa đến nay, ít nhiều những anh kiệt sa đều nghiên cứu qua, nhưng được lưu danh vào sử sách, lại không có mấy.
Sở Hoan mặc dù nghe hiểu được ý tứ bên ngoài của những lời này, nhưng cũng biết rõ, không thật sự đạt tới cảnh giới nhất định, căn bản không thể cảm nhận được sự lĩnh hội trong lòng Bùi Tích.
Điều này giống như một người luyện đao, khi bắt đầu luyện đao thì cảm thấy tất cả các chiêu thức đều vô cùng lợi hại, sau đó lại thấy được đao phổ tuyệt diệu của tiền nhân, trong đó có ghi chép những chiêu thức huyền diệu, liền cảm thấy vô cùng kính phục. Đao pháp luyện tới một cảnh giới nhất định nghĩ lại những ngày đầu luyện đao, những chiêu thức ngày đầu luyện cảm thấy nó đã quá nhạt nhòa rồi, hơn nữa chỉ cần người nào luyện đao tới một cảnh giới nhất định, lúc đó mới có thể tiến vào một cảnh giới khác, mới có được một lĩnh hội mới về đao pháp.
Khi Bùi Tích nói ra câu nói đó, Sở Hoan liền cảm nhận được người này dường như trên binh pháp đã tiến vào một cảnh giới vô cùng cao, khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hắn biết rõ, có những tướng tài trên sa trường, cống hiến cả đời mình, cũng chưa chắc cảm ngộ được tất cả trên binh pháp, Bùi Tích vừa nhìn cũng không phải là đã từng dẫn quân đánh giặc qua, hơn nữa mặc dù tuổi tác hơn mình không nhiều, nhưng so với những lão tướng đích thịch trên sa trường đẫm máu, thì quả thật quá trẻ, người vừa ít tuổi lại chưa từng dẫn quân đánh giặc qua, thật có thể cảm nhận được nội dung quan trọng của cái gọi là binh pháp.
Nhưng Bùi Tích điềm tĩnh thản nhiên, đôi mắt sáng, hắn nói bình tĩnh, nhưng lại làm toát ra vẻ tự tin của hắn, Sở Hoan cũng rất tin tưởng ngộ tính thâm sâu về binh pháp của hắn.
Tuy nhiên nói gì thì nói, từ xưa đến nay, kì nhân dị sĩ mỗi triều đình mỗi thời đại đều có, có một số người sinh ra đã có một loại thiên phú, người bình thường không thể so được, Bùi Tích trên binh pháp có thiên phú hơn người, cũng không phải không có khả năng.
Thấy sắc mặt Sở Hoan hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, Bùi Tích thản nhiên cười, nói:
- Để Huynh đệ chê cười rồi. Nói những thứ này, vẫn là bởi vì vừa rồi ta nói qua, nam tử hán đại trượng phu, sống ở trên đời, cũng phải làm một việc không đó mới được. Những thứ mà ta học, cũng chỉ là tầm thường thôi, kiếp này chỉ sợ sẽ không có cơ hội dùng đến, đã không thể tung hoành trên sa trường, lại đến Kinh thành, cũng phải làm một số việc khiến bản thân không đến một cách vô ích. Hành hiệp trượng nghĩa, ta cũng chỉ có thể làm được những việc như vậy thôi.
Nhìn Sở Hoan, bình tĩnh nói:
- Huynh đệ và ta không giống nhau, sau này đệ tất sẽ có tiền đồ lớn, không nên tiếp tục làm những việc một người địch 10 tên địch nữa, hiệp nghĩa chi khách, tuy nhiên dễ gây thù oán, chém giết gian nịnh, nhưng cuối cùng cũng không thay đổi được đại cục... Thế sự lúc này, loạn trong giặc ngoài, nếu có cơ hội báo quốc, đệ còn có thể làm một người tận trung với nước, không vì triều đình, mà chỉ vì thái bình cho bách tính thiên hạ mà thôi.
Sở Hoan ngẩn ra, chỉ cảm thấy lời này của Bùi Tích có hàm nghĩa lớn.
Bùi Tích lại cười nói:
- Sở huynh đệ có phải là đến từ Tây Sơn Đạo Vân Sơn Phủ?
Sở Hoan nhớ không hề nói với Bùi Tích lai lịch của mình, Bùi Tích thế nào mà lại biết được, nhưng nghe thấy Bùi Tích đã cười nói:
- Ta cũng từng ở Vân Sơn Phủ một thời gian, khẩu âm của huynh đệ, có mùi vị hơi giống ở đó.
Rồi vuốt râu nói:
- 39 bài thơ ca, đoạt lấy văn hoa, không biết đó có phải là bút tích của huynh đệ không?
Lúc này Sở Hoan thật sự cảm thấy kinh ngạc, thất thanh nói:
- Bùi đại ca sao mà biết được?
Hắn nói thế này, khác nào đã thừa nhận thân phận của bản thân.
Bùi Tích cười ha hả, nói:
- Vốn dĩ có chút hoài nghi, huynh đệ đã nói như vậy, vậy thì đúng là đệ rồi.
Sở Hoan không biết Bùi Tích sao lại biết được những việc này, lúc hắn trong cuộc tuyển chọn hoa khôi ở Bảo Hương lầu, vì muốn giải nguy cho Mạc Lăng Sương, trong giây lát đã viết ra 45 bài thơ, trong đó 39 bài đạt văn hoa, có thể nói tiếng tăm lẫy lừng.
Chỉ có điều mấy chục bài thơ đó, cũng chỉ là mượn mà thôi, lúc này nghe Bùi Tích nói như vậy, có chút xấu hổ, vẫn nói:
- Khiến Bùi đại ca chê cười rồi.
Bùi Tích cười nói:
- Đại Tần tuy rằng quốc thổ rộng lớn, nhưng Kinh thành là đầu não của đế quốc, việc thiên hạ, thực ra khắp các ngõ ngách trong Kinh thành đều lưu truyền. Ta nghe người ta nói, Tây Sơn Đạo có một vị đại tài tử, dùng ba mươi chín bài thơ đoạt được văn hoa, trước kia chưa từng có ai, trong lòng nghĩ rằng đó nhất định là một vị đại tài tử xuất chúng. Lần trước Sở huynh đệ nói ra tên tuổi, ta vẫn chỉ coi đó là trùng tên, nhưng giọng nói của Sở huynh đệ mang âm điệu của Tây Sơn Đạo, nên khiến ta không thể không hoài nghi người đó và đệ chính là một người.
Sở Hoan bất đắc dĩ cười nói:
- Kinh thành quả nhiên là khó lường, biết hết việc thiên hạ, lúc đó đệ cũng chỉ là ngẫu hứng thôi, không ngờ lại lan truyền đến tận Kinh thành.
Bùi Tích mỉm cười nói:
- Kinh thành Lạc An, mỗi ngày người ra người vào nườm nượp, danh tiếng của huynh đệ, làm sao mà không lan truyền đến đây chứ.
Dừng một lúc, lại nói tiếp:
- Huynh đệ từ Tây Sơn Đạo đến Kinh thành, hiển nhiên là có chỗ dựa, nghĩ tất sẽ có tiền đồ, những lời huynh nói vừa rồi, thực ra cũng hi vọng huynh đệ tiền đồ thuận lợi, sau này không cần phải làm những việc nghĩa khí.
Sở Hoan gãi gãi đầu, cười nói:
- Tài của đại ca, thắng đệ gấp mấy lần, tiểu đệ...!
Cười cười, cũng không nói thêm gì.
Bùi Tích hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Ta có lẽ không lâu nữa sẽ rời đi, nhưng trước khi rời đi, có thể quen được huynh đệ, cũng không uổng cho chuyến đi này.
- Bùi đại ca muốn rời đi?
Bùi Tích nhìn Tần Lôi đang ngủ gáy trên giường, khẽ thở dài:
- Mặc dù không nỡ bỏ đứa trẻ này, nhưng lại không thể chăm sóc cho nó suốt đời. Nếu như có khả năng, đợi sau khi ta rời đi, huynh đệ nếu như có tâm, mong rằng chăm sóc phần nào đó.
Nói đến đây, vẻ mặt hơi ảm đạm.
Sở Hoan nhíu mày nói:
- Đại ca làm gì mà phải rời đi?
- Kinh thành không phải là chỗ của ta.
Bùi Tích bình tĩnh nói:
- Ta vào Kinh thành nương nhờ sư huynh, thực ra cũng hi vọng những thứ mình đã học, thấy đế quốc lâm vào tình thế nguy hiểm, muốn giúp một phần lực, nhưng bây giờ xem ra thì đó chỉ là hi vọng xa vời mà thôi. Vào Kinh, nhìn nhiều rồi, cũng hiểu nhiều rồi. Ta tầm thường vô danh, xuất thân bần hàn, người lại bị tàn tật, cho dù có cơ hội vào quan thự, nhưng cũng chưa chắc được trọng dụng.
Lập tức cười nói:
- Thôi, không nói những chuyện này nữa, huynh đệ tự bảo trọng nhé.
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói:
- Bùi đại ca, tiểu đệ có một yêu cầu quá đáng, không biết Bùi đại ca có thể đống ý không?
Bùi Tích nói:
- Đệ nói.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, mới nói:
- Tiểu đệ lần đầu vào Kinh, lại nhận được nhiều chỉ bảo của đại ca, cùng một nghĩa khí với Bùi đại ca, không biết có thể kết nghĩa huynh đệ với Bùi đại ca không?
Bùi Tích ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói:
- Ý đệ là muốn kết bái huynh đệ với ta sao?
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy, là tiểu đệ muốn kết nghĩa huynh đệ với huynh.
Bùi Tích nói:
- Một người tàn tật như ta, Sở huynh đệ sẵn lòng cùng ta kết thành huynh đệ?
Sở Hoan đột nhiên đề xuất muốn kết nghĩa huynh đệ, hiển nhiên là khiến Bùi Tích cảm thấy bất ngờ.
Bùi Tích xuất thân bần hàn, mặc dù tài học đầy bụng, nhưng vì hắn thuở nhỏ vì nguyên cố nào đó bị tàn tật một chân, phải chịu những ánh mắt ghẻ lạnh, từ nhỏ đến lớn, những người bên cạnh đại đa số đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, những người giao thiệp với hắn đã ít lại càng ít hơn.
Bùi Tích phải chịu sự lạnh nhạt thờ ơ và cực khổ, đếm không hết, cũng may lòng dạ hắn rộng lượng, trải qua nhiều, liền không quan tâm đến, người khác dùng ánh mắt ghẻ lạnh nhìn hắn thậm chí nói những lời châm chọc, hắn cũng chỉ cười, nhưng hắn lại không ngờ, Sở Hoan lại chủ động đề xuất muốn kết nghĩa huynh đệ với một người tàn tậ như mình, chuyện này thật sự ngoài dự đoán của hắn.
Sở Hoan vô cùng thành khẩn gật đầu, thấy vẻ mặt chân thành của Sở Hoan, Bùi Tích bỗng nhiên lộ ta sự ôn hòa và nụ cười tươi, cười nói:
- Huynh đệ không chê, ta đương nhiên là cầu còn không được. Ta đi khắp Đại giang Nam Bắc, chưa từng có ai thật tâm đối với ta, không ngờ ở Kinh thành gặp được huynh đệ. Huynh đệ đêm nay muốn kết nghĩa với ta, thực ra ta vô cùng vui mừng, huynh đệ muốn cùng ta kết nghĩa kim lan, thật đúng với ý ta.
Sở Hoan lập tức đứng lên, hành lễ, nói:
- Đại ca tại thượng, xin nhận tiểu đệ Sở Hoan một vái!
Bùi Tích cũng quỳ xuống đối diện, nói:
- Vô tửu vô hương, nhưng trên có trời dưới có đất, đêm nay Bùi Tích ta ở đây cùng Sở Hoan kết làm huynh đệ.
Hai người đối diện vái nhau, vái ba vái, rồi Bùi Tích đứng lên trước, đỡ Sở Hoan lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi cùng cười phá lên, Tần Lôi mặc dù ngủ rất say, nhưng tiếng cười lớn của hai người, đã làm Tần Lôi thức tỉnh, ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhìn hai người, thắc mắc hỏi:
- Hai người vui mừng như vậy, là có chân vịt ăn phải không?
Bình thường lớn tuổi, đương nhiên là đại ca rồi, Sở Hoan là đệ, sau khi hai người kết nghĩa, ngồi xuống, nói chuyện.
...
...
Sáng sớm ngày hôm sau Sở Hoan trở về nhà trọ, lúc này, hắn đã cảm nhận được thế lực khủng bố của An Quốc Công ở Kinh thành, xung quanh Kinh thành đã bắt đầu nghiêm mật điều tra, vô số binh sĩ Võ Kinh Vệ đã xuất hiện trên những con phố lớn nhỏ của Kinh thành, một khi thấy ai khả nghi, lập tức kiểm tra, Sở Hoan trên đường đúng là có gặp phải mấy lần tra hỏi của binh sĩ, may là lúc trước Tôn Đức Thắng làm một việc đúng đắn, để lại cho Sở Hoan một bức văn thiếp, đó là dấu ấn của trong cung, nếu như gặp phải kiểm tra, bức văn thiếp này đủ có thể chứng minh Sở Hoan là người được Tề Vương triệu tập vào Kinh thành đợi lệnh.
Bởi vì có bức văn thiếp này, binh sĩ của Võ Kinh Vệ không hề làm khó cho Sở Hoan, Sở Hoan cũng thuận lợi quay về nhà trọ, chỉ có điều trên đường đi, thấy binh sĩ của Võ Kinh Vệ như sói như hổ, người đi trên được chỉ cần có chút không đúng, lập tức bị binh sĩ kiểm tra, nghiêm ngặt tra hỏi, thậm chí có một số binh sĩ mượn cơ hội này xảo trá vơ vét tài sản.
Lúc tới nhà trọ, trời đã sáng, trong đại sảnh nhà trọ đã tụ tập không ít người, đều là đang thầm thì rỉ tai nhau, Sở Hoan nghe loáng thoáng, những người này đang bàn luận việc Phò mã bị giết, hiển nhiên chỉ trong vòng một đêm, tin tức Phò mã Hoàng Đình Lãng bị giết đã lan truyền khắp nơi.
Sở Hoan đi về phòng mình, chưa bước vào cửa, đột nhiên cửa phòng bên cạnh mở ra, Thường Dịch bước ra, thấy Sở Hoan, lập tức tươi cười nói:
- Sở huynh đã về rồi đấy à?
Sở Hoan không có thiện cảm gì với người này, chỉ khẽ gật đầu, chào hỏi qua loa mà thôi.
Thường Dịch lại không cảm thấy được mà ghé sát vào, cười nói:
- Tối qua Sở huynh cả đêm không về.
Sở Hoan hơi nở nụ cười, ôn hòa nói:
- Thường huynh luôn chú ý hành tung của ta sao?
Thường Dịch sửng sốt, có chút xấu hổ, lập tức cười nói:
- Sở huynh hiểu lầm rồi, chỉ là tối qua Kinh thành xảy ra một chuyện lớn, Sở huynh cả đêm không về, tại hạ quả thật luôn lo lắng.
Sở Hoan cười nói:
- Làm phiền Thường huynh lo lắng rồi. Không biết chuyện lớn mà Thường huynh nói là chuyện gì?
Thường Dịch ghé sát vào nói:
- Lẽ nào Sở huynh không biết? Tối qua Phò mã bị người ám sát rồi.
- Ô?
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Thường huynh tin tức cũng thật là nhanh. Huynh vừa mới ngủ dậy, đã đi ra ngoài nghe ngóng tin tức rồi mới về?
Thường Dịch hiển nhiên cảm nhận được Sở Hoan mặc dù cười, nhưng đối với bản thân lại không có thiện cảm nhiều, có chút lúng túng nói:
- Thực ra chuyện này từ đêm hôm qua đã xôn xao lên rồi, trời chưa sáng liền đã có binh sĩ xông vào nhà trọ kiểm tra, ta cho dù không muốn biết, thì cũng không thể không được.
- Vô thường.
Trong lòng hiểu rõ, hai chữ này nhìn như đơn giản, nhưng nếu như không ở vị trí của bình thường, thì sẽ rất khó mà hiểu được ý nghĩa sâu xa của hai từ này.
Bình thường từ nhỏ đã bắt đầu học binh thư, đến nay mặc dù chỉ hơn ba mươi tuổi, nhưng sự hiểu biết của hắn đối với binh pháp rất đặc biệt, chỉ nghe Bùi Tích nói mấy câu cuối cùng, Sở Hoan liền biết Bùi Tích trên binh pháp có tư tưởng vô cùng độc đáo.
Binh pháp là một môn đại học vấn, từ xưa đến nay, ít nhiều những anh kiệt sa đều nghiên cứu qua, nhưng được lưu danh vào sử sách, lại không có mấy.
Sở Hoan mặc dù nghe hiểu được ý tứ bên ngoài của những lời này, nhưng cũng biết rõ, không thật sự đạt tới cảnh giới nhất định, căn bản không thể cảm nhận được sự lĩnh hội trong lòng Bùi Tích.
Điều này giống như một người luyện đao, khi bắt đầu luyện đao thì cảm thấy tất cả các chiêu thức đều vô cùng lợi hại, sau đó lại thấy được đao phổ tuyệt diệu của tiền nhân, trong đó có ghi chép những chiêu thức huyền diệu, liền cảm thấy vô cùng kính phục. Đao pháp luyện tới một cảnh giới nhất định nghĩ lại những ngày đầu luyện đao, những chiêu thức ngày đầu luyện cảm thấy nó đã quá nhạt nhòa rồi, hơn nữa chỉ cần người nào luyện đao tới một cảnh giới nhất định, lúc đó mới có thể tiến vào một cảnh giới khác, mới có được một lĩnh hội mới về đao pháp.
Khi Bùi Tích nói ra câu nói đó, Sở Hoan liền cảm nhận được người này dường như trên binh pháp đã tiến vào một cảnh giới vô cùng cao, khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hắn biết rõ, có những tướng tài trên sa trường, cống hiến cả đời mình, cũng chưa chắc cảm ngộ được tất cả trên binh pháp, Bùi Tích vừa nhìn cũng không phải là đã từng dẫn quân đánh giặc qua, hơn nữa mặc dù tuổi tác hơn mình không nhiều, nhưng so với những lão tướng đích thịch trên sa trường đẫm máu, thì quả thật quá trẻ, người vừa ít tuổi lại chưa từng dẫn quân đánh giặc qua, thật có thể cảm nhận được nội dung quan trọng của cái gọi là binh pháp.
Nhưng Bùi Tích điềm tĩnh thản nhiên, đôi mắt sáng, hắn nói bình tĩnh, nhưng lại làm toát ra vẻ tự tin của hắn, Sở Hoan cũng rất tin tưởng ngộ tính thâm sâu về binh pháp của hắn.
Tuy nhiên nói gì thì nói, từ xưa đến nay, kì nhân dị sĩ mỗi triều đình mỗi thời đại đều có, có một số người sinh ra đã có một loại thiên phú, người bình thường không thể so được, Bùi Tích trên binh pháp có thiên phú hơn người, cũng không phải không có khả năng.
Thấy sắc mặt Sở Hoan hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, Bùi Tích thản nhiên cười, nói:
- Để Huynh đệ chê cười rồi. Nói những thứ này, vẫn là bởi vì vừa rồi ta nói qua, nam tử hán đại trượng phu, sống ở trên đời, cũng phải làm một việc không đó mới được. Những thứ mà ta học, cũng chỉ là tầm thường thôi, kiếp này chỉ sợ sẽ không có cơ hội dùng đến, đã không thể tung hoành trên sa trường, lại đến Kinh thành, cũng phải làm một số việc khiến bản thân không đến một cách vô ích. Hành hiệp trượng nghĩa, ta cũng chỉ có thể làm được những việc như vậy thôi.
Nhìn Sở Hoan, bình tĩnh nói:
- Huynh đệ và ta không giống nhau, sau này đệ tất sẽ có tiền đồ lớn, không nên tiếp tục làm những việc một người địch 10 tên địch nữa, hiệp nghĩa chi khách, tuy nhiên dễ gây thù oán, chém giết gian nịnh, nhưng cuối cùng cũng không thay đổi được đại cục... Thế sự lúc này, loạn trong giặc ngoài, nếu có cơ hội báo quốc, đệ còn có thể làm một người tận trung với nước, không vì triều đình, mà chỉ vì thái bình cho bách tính thiên hạ mà thôi.
Sở Hoan ngẩn ra, chỉ cảm thấy lời này của Bùi Tích có hàm nghĩa lớn.
Bùi Tích lại cười nói:
- Sở huynh đệ có phải là đến từ Tây Sơn Đạo Vân Sơn Phủ?
Sở Hoan nhớ không hề nói với Bùi Tích lai lịch của mình, Bùi Tích thế nào mà lại biết được, nhưng nghe thấy Bùi Tích đã cười nói:
- Ta cũng từng ở Vân Sơn Phủ một thời gian, khẩu âm của huynh đệ, có mùi vị hơi giống ở đó.
Rồi vuốt râu nói:
- 39 bài thơ ca, đoạt lấy văn hoa, không biết đó có phải là bút tích của huynh đệ không?
Lúc này Sở Hoan thật sự cảm thấy kinh ngạc, thất thanh nói:
- Bùi đại ca sao mà biết được?
Hắn nói thế này, khác nào đã thừa nhận thân phận của bản thân.
Bùi Tích cười ha hả, nói:
- Vốn dĩ có chút hoài nghi, huynh đệ đã nói như vậy, vậy thì đúng là đệ rồi.
Sở Hoan không biết Bùi Tích sao lại biết được những việc này, lúc hắn trong cuộc tuyển chọn hoa khôi ở Bảo Hương lầu, vì muốn giải nguy cho Mạc Lăng Sương, trong giây lát đã viết ra 45 bài thơ, trong đó 39 bài đạt văn hoa, có thể nói tiếng tăm lẫy lừng.
Chỉ có điều mấy chục bài thơ đó, cũng chỉ là mượn mà thôi, lúc này nghe Bùi Tích nói như vậy, có chút xấu hổ, vẫn nói:
- Khiến Bùi đại ca chê cười rồi.
Bùi Tích cười nói:
- Đại Tần tuy rằng quốc thổ rộng lớn, nhưng Kinh thành là đầu não của đế quốc, việc thiên hạ, thực ra khắp các ngõ ngách trong Kinh thành đều lưu truyền. Ta nghe người ta nói, Tây Sơn Đạo có một vị đại tài tử, dùng ba mươi chín bài thơ đoạt được văn hoa, trước kia chưa từng có ai, trong lòng nghĩ rằng đó nhất định là một vị đại tài tử xuất chúng. Lần trước Sở huynh đệ nói ra tên tuổi, ta vẫn chỉ coi đó là trùng tên, nhưng giọng nói của Sở huynh đệ mang âm điệu của Tây Sơn Đạo, nên khiến ta không thể không hoài nghi người đó và đệ chính là một người.
Sở Hoan bất đắc dĩ cười nói:
- Kinh thành quả nhiên là khó lường, biết hết việc thiên hạ, lúc đó đệ cũng chỉ là ngẫu hứng thôi, không ngờ lại lan truyền đến tận Kinh thành.
Bùi Tích mỉm cười nói:
- Kinh thành Lạc An, mỗi ngày người ra người vào nườm nượp, danh tiếng của huynh đệ, làm sao mà không lan truyền đến đây chứ.
Dừng một lúc, lại nói tiếp:
- Huynh đệ từ Tây Sơn Đạo đến Kinh thành, hiển nhiên là có chỗ dựa, nghĩ tất sẽ có tiền đồ, những lời huynh nói vừa rồi, thực ra cũng hi vọng huynh đệ tiền đồ thuận lợi, sau này không cần phải làm những việc nghĩa khí.
Sở Hoan gãi gãi đầu, cười nói:
- Tài của đại ca, thắng đệ gấp mấy lần, tiểu đệ...!
Cười cười, cũng không nói thêm gì.
Bùi Tích hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Ta có lẽ không lâu nữa sẽ rời đi, nhưng trước khi rời đi, có thể quen được huynh đệ, cũng không uổng cho chuyến đi này.
- Bùi đại ca muốn rời đi?
Bùi Tích nhìn Tần Lôi đang ngủ gáy trên giường, khẽ thở dài:
- Mặc dù không nỡ bỏ đứa trẻ này, nhưng lại không thể chăm sóc cho nó suốt đời. Nếu như có khả năng, đợi sau khi ta rời đi, huynh đệ nếu như có tâm, mong rằng chăm sóc phần nào đó.
Nói đến đây, vẻ mặt hơi ảm đạm.
Sở Hoan nhíu mày nói:
- Đại ca làm gì mà phải rời đi?
- Kinh thành không phải là chỗ của ta.
Bùi Tích bình tĩnh nói:
- Ta vào Kinh thành nương nhờ sư huynh, thực ra cũng hi vọng những thứ mình đã học, thấy đế quốc lâm vào tình thế nguy hiểm, muốn giúp một phần lực, nhưng bây giờ xem ra thì đó chỉ là hi vọng xa vời mà thôi. Vào Kinh, nhìn nhiều rồi, cũng hiểu nhiều rồi. Ta tầm thường vô danh, xuất thân bần hàn, người lại bị tàn tật, cho dù có cơ hội vào quan thự, nhưng cũng chưa chắc được trọng dụng.
Lập tức cười nói:
- Thôi, không nói những chuyện này nữa, huynh đệ tự bảo trọng nhé.
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng nói:
- Bùi đại ca, tiểu đệ có một yêu cầu quá đáng, không biết Bùi đại ca có thể đống ý không?
Bùi Tích nói:
- Đệ nói.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, mới nói:
- Tiểu đệ lần đầu vào Kinh, lại nhận được nhiều chỉ bảo của đại ca, cùng một nghĩa khí với Bùi đại ca, không biết có thể kết nghĩa huynh đệ với Bùi đại ca không?
Bùi Tích ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói:
- Ý đệ là muốn kết bái huynh đệ với ta sao?
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy, là tiểu đệ muốn kết nghĩa huynh đệ với huynh.
Bùi Tích nói:
- Một người tàn tật như ta, Sở huynh đệ sẵn lòng cùng ta kết thành huynh đệ?
Sở Hoan đột nhiên đề xuất muốn kết nghĩa huynh đệ, hiển nhiên là khiến Bùi Tích cảm thấy bất ngờ.
Bùi Tích xuất thân bần hàn, mặc dù tài học đầy bụng, nhưng vì hắn thuở nhỏ vì nguyên cố nào đó bị tàn tật một chân, phải chịu những ánh mắt ghẻ lạnh, từ nhỏ đến lớn, những người bên cạnh đại đa số đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn, những người giao thiệp với hắn đã ít lại càng ít hơn.
Bùi Tích phải chịu sự lạnh nhạt thờ ơ và cực khổ, đếm không hết, cũng may lòng dạ hắn rộng lượng, trải qua nhiều, liền không quan tâm đến, người khác dùng ánh mắt ghẻ lạnh nhìn hắn thậm chí nói những lời châm chọc, hắn cũng chỉ cười, nhưng hắn lại không ngờ, Sở Hoan lại chủ động đề xuất muốn kết nghĩa huynh đệ với một người tàn tậ như mình, chuyện này thật sự ngoài dự đoán của hắn.
Sở Hoan vô cùng thành khẩn gật đầu, thấy vẻ mặt chân thành của Sở Hoan, Bùi Tích bỗng nhiên lộ ta sự ôn hòa và nụ cười tươi, cười nói:
- Huynh đệ không chê, ta đương nhiên là cầu còn không được. Ta đi khắp Đại giang Nam Bắc, chưa từng có ai thật tâm đối với ta, không ngờ ở Kinh thành gặp được huynh đệ. Huynh đệ đêm nay muốn kết nghĩa với ta, thực ra ta vô cùng vui mừng, huynh đệ muốn cùng ta kết nghĩa kim lan, thật đúng với ý ta.
Sở Hoan lập tức đứng lên, hành lễ, nói:
- Đại ca tại thượng, xin nhận tiểu đệ Sở Hoan một vái!
Bùi Tích cũng quỳ xuống đối diện, nói:
- Vô tửu vô hương, nhưng trên có trời dưới có đất, đêm nay Bùi Tích ta ở đây cùng Sở Hoan kết làm huynh đệ.
Hai người đối diện vái nhau, vái ba vái, rồi Bùi Tích đứng lên trước, đỡ Sở Hoan lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi cùng cười phá lên, Tần Lôi mặc dù ngủ rất say, nhưng tiếng cười lớn của hai người, đã làm Tần Lôi thức tỉnh, ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhìn hai người, thắc mắc hỏi:
- Hai người vui mừng như vậy, là có chân vịt ăn phải không?
Bình thường lớn tuổi, đương nhiên là đại ca rồi, Sở Hoan là đệ, sau khi hai người kết nghĩa, ngồi xuống, nói chuyện.
...
...
Sáng sớm ngày hôm sau Sở Hoan trở về nhà trọ, lúc này, hắn đã cảm nhận được thế lực khủng bố của An Quốc Công ở Kinh thành, xung quanh Kinh thành đã bắt đầu nghiêm mật điều tra, vô số binh sĩ Võ Kinh Vệ đã xuất hiện trên những con phố lớn nhỏ của Kinh thành, một khi thấy ai khả nghi, lập tức kiểm tra, Sở Hoan trên đường đúng là có gặp phải mấy lần tra hỏi của binh sĩ, may là lúc trước Tôn Đức Thắng làm một việc đúng đắn, để lại cho Sở Hoan một bức văn thiếp, đó là dấu ấn của trong cung, nếu như gặp phải kiểm tra, bức văn thiếp này đủ có thể chứng minh Sở Hoan là người được Tề Vương triệu tập vào Kinh thành đợi lệnh.
Bởi vì có bức văn thiếp này, binh sĩ của Võ Kinh Vệ không hề làm khó cho Sở Hoan, Sở Hoan cũng thuận lợi quay về nhà trọ, chỉ có điều trên đường đi, thấy binh sĩ của Võ Kinh Vệ như sói như hổ, người đi trên được chỉ cần có chút không đúng, lập tức bị binh sĩ kiểm tra, nghiêm ngặt tra hỏi, thậm chí có một số binh sĩ mượn cơ hội này xảo trá vơ vét tài sản.
Lúc tới nhà trọ, trời đã sáng, trong đại sảnh nhà trọ đã tụ tập không ít người, đều là đang thầm thì rỉ tai nhau, Sở Hoan nghe loáng thoáng, những người này đang bàn luận việc Phò mã bị giết, hiển nhiên chỉ trong vòng một đêm, tin tức Phò mã Hoàng Đình Lãng bị giết đã lan truyền khắp nơi.
Sở Hoan đi về phòng mình, chưa bước vào cửa, đột nhiên cửa phòng bên cạnh mở ra, Thường Dịch bước ra, thấy Sở Hoan, lập tức tươi cười nói:
- Sở huynh đã về rồi đấy à?
Sở Hoan không có thiện cảm gì với người này, chỉ khẽ gật đầu, chào hỏi qua loa mà thôi.
Thường Dịch lại không cảm thấy được mà ghé sát vào, cười nói:
- Tối qua Sở huynh cả đêm không về.
Sở Hoan hơi nở nụ cười, ôn hòa nói:
- Thường huynh luôn chú ý hành tung của ta sao?
Thường Dịch sửng sốt, có chút xấu hổ, lập tức cười nói:
- Sở huynh hiểu lầm rồi, chỉ là tối qua Kinh thành xảy ra một chuyện lớn, Sở huynh cả đêm không về, tại hạ quả thật luôn lo lắng.
Sở Hoan cười nói:
- Làm phiền Thường huynh lo lắng rồi. Không biết chuyện lớn mà Thường huynh nói là chuyện gì?
Thường Dịch ghé sát vào nói:
- Lẽ nào Sở huynh không biết? Tối qua Phò mã bị người ám sát rồi.
- Ô?
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Thường huynh tin tức cũng thật là nhanh. Huynh vừa mới ngủ dậy, đã đi ra ngoài nghe ngóng tin tức rồi mới về?
Thường Dịch hiển nhiên cảm nhận được Sở Hoan mặc dù cười, nhưng đối với bản thân lại không có thiện cảm nhiều, có chút lúng túng nói:
- Thực ra chuyện này từ đêm hôm qua đã xôn xao lên rồi, trời chưa sáng liền đã có binh sĩ xông vào nhà trọ kiểm tra, ta cho dù không muốn biết, thì cũng không thể không được.
/1596
|