Khuôn mặt Sở Hoan lộ ra thần sắc kinh ngạc hỏi:
- Đậu Chủ Sự… Đậu Chủ Sự muốn rời khỏi? Điều này… Vì sao lại nói như vậy?
Nhìn qua dường như hơi rối loạn.
Đậu Dịch liếc mắt nói:
- Ty chức làm việc, tự hỏi cẩn trọng, chỉ có điều hôm nay đại nhân làm như vậy, khiến ty chức lạnh lẽo trong lòng, đại nhân không có lòng tín nhiệm đối với ty chức, ty chức lưu lại có ý nghĩa gì?
Gã hơi ngửa đầu:
- Hiện giờ ty chức đi cầu kiến Bộ Đường đại nhân, chuyển ty chức khỏi Độ Chi Tào, nếu ngay cả Bộ Đường đại nhân cũng cảm thấy ty chức làm việc bất lực, như vậy ty chức tình nguyện bãi quan miễn chức.
Sở Hoan cười nói:
- Đậu Chủ Sự nói quá lời. Bản quan chỉ muốn nhìn sổ sách, vì sao Đậu Chủ Sự lại phản ứng kịch liệt như thế, còn nói tới cái gì tín nhiệm không tín nhiệm? Bản quan nhận ân trạch của Thánh thượng, điều vào Độ Chi Tào, quản lý hạng mục công việc lớn nhỏ của Độ Chi Tào, đó cũng là việc thuộc bổn phận.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng trong mắt lại không có chút tươi cười nào:
- Hôm nay lần đầu tiên bản quan xử lý công việc, chỉ hỏi thêm một chút, Đậu Chủ Sự liền chụp cho bản quan cái mũ hoài nghi cấp dưới, điều này thật sự khiến bản quan nghĩ không ra, hơn nữa Đậu Chủ Sự còn luôn miệng muốn rời khỏi Độ Chi Tào, dường như điều này có hiềm nghi áp chế cấp trên rồi.
Khóe miệng Đậu Dịch co giật, cười lạnh nói:
- Ty chức không dám chụp mũ cho đại nhân, đại nhân cũng không nên chụp mũ cho ty chức. Áp chế cấp trên… cái mũ này của đại nhân quá nặng, ty chức không chịu nổi.
Sở Hoan vuốt ve quan ấn trong tay, sau một lát lại bọc lại lần nữa. Đậu Dịch thấy vậy, cắn khớp hàm, Sở Hoan đã thu hồi quan ấn, thản nhiên nói:
- Đậu Chủ Sự muốn rời khỏi, bản quan cũng không giữ được, ngươi cứ việc đi tìm Bộ Đường đại nhân, dùng tài năng của Đậu Chủ Sự, cho dù đến nha môn nào, chắc chắn đều sẽ được trọng dụng.
- Ngài… Ngài đây là dùng quyền mưu tư.
Đậu Dịch cực kỳ phẫn nộ:
- Sở đại nhân, ngài vừa tiến vào Hộ Bộ, đã muốn xa lánh lão thần sao?
Sở Hoan nhíu mày:
- Xa lánh lão thần? Đậu Chủ Sự, bản quan khuyên ngươi nói chuyện vẫn nên cẩn thận vì bản quan là cấp trên của ngươi, ngôn ngữ của ngươi bất kính, bất cứ lúc nào bản quan cũng có thể trị ngươi tội phạm thượng. Nếu như xa lãnh lão thần, bản quan cũng không có đuổi ngươi đi, là chính ngươi chuẩn bị rời khỏi, bản quan tự thấy không có năng lực giữ ngươi lại, ngươi muốn rời khỏi, bản quan sẽ không ngăn cản.
- Được, được, được!
Hiện giờ Đậu Dịch tức điên rồi, lúc trước thấy Sở Hoan sắc mặt vui mừng, vốn tưởng rằng một người như vậy hẳn là dễ khống chế, ai biết ngày hôm sau tiến vào, chuyện xử lý đầu tiên, là cạnh tranh với mình, Đậu Dịch làm sao có thể chịu được.
Trước kia Dương Đồng ở Độ Chi Tào, mọi việc lớn nhỏ mỗi ngày đều giao cho Đậu Dịch xử lý, chính lão vui vẻ thanh nhàn, mấy năm trôi qua, mặc dù Đậu Dịch chỉ là Hữu Chủ Sự Độ Chi Tào, nhưng quyền thế trong Độ Chi Tào đã sớm vượt qua Dương Đồng, bên ngoài Dương Đồng là lớn nhất Độ Chi Tào, nhưng thực sự nắm thực quyền, trên thực tế là Đậu Dịch.
Trên thực tế, trên dưới Độ Chi Tào đều muốn gọi Dương Đồng là ‘Chủ Sự Đóng Dấu”, đạo lý rất đơn giản, chuyện duy nhất Dương Đồng phụ trách ở Độ Chi Tào, chỉ sợ cũng chỉ có đóng quan ấn.
Trạng thái như vậy, dường như khiến bản thân Đậu Dịch cũng quên mình chỉ là nhân vật số hai, thậm chí trong đầu gã nghĩ theo thói quen rằng Sở Hoan hẳn là giống Dương Đồng, chỉ phụ trách đóng dấu.
Chỉ có điều Sở Hoan hiển nhiên khó khống chế hơn sự tưởng tượng của gã rất nhiều.
Thấy Sở Hoan thong dong ngồi trên ghế, bộ dạng cao nhân, Đậu Dịch vung tay áo, cười lạnh nói:
- Một khi đã như vậy, Sở đại nhân tự giải quyết cho tốt.
Gã không nói thêm một câu, xoay người rời đi.
Sở Hoan nhìn bóng lưng Đậu Dịch, cũng cười lạnh lùng, cầm công hàm kia, nhìn lướt qua, lập tức ném qua một bên, không để ý tới nữa.
Chỉ có điều không được bao lâu, chợt nghe bên ngoài truyền đến từng đợt loạn động, Sở Hoan nhíu mày, đứng dậy ra cửa, vừa ra cửa, liền thấy được bên ngoài hỗn loạn, trong viện Độ Chi Tào, có không ít quan viên từ các nơi tràn ra.
Sở Hoan đánh giá mọi người, chỉ thấy người tới thậm chí có hai ba mươi người, quan phục trên người, tới trong viện, nhưng người này thấy Sở Hoan đi ra từ trong phòng, nhìn nhau, lập tức yên tĩnh trở lại.
Sở Hoan liếc đám người kia một cái, trong lòng biets rõ, trăm phần trăm là Đậu Dịch giở trò quỷ, lạnh mặt, thản nhiên nói:
- Các ngươi muốn làm gì?
Một người tiến lên, chắp tay cười lạnh nói:
- Sở đại nhân, nghe nói ngài muốn bức Đậu Chủ Sự rời khỏi Độ Chi Tào?
Sở Hoan nhìn từ quan phục người này mà nhận ra, là một gã Phán Quan Độ Chi Tào.
- Đậu Chủ Sự tự nhân năng lực không được, không muốn lưu lại làm việc ở Độ Chi Tào, hắn chủ động đề xuất muốn đi xin Bộ Đường đại nhân điều hắn tới nơi khác.
Sở Hoan chắp tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh:
- Đậu Chủ Sự không có lòng lưu lại, như thế nào lại nói bản quan buộc hắn rời khỏi?
Phán Quan kia cười lạnh nói:
- Đậu Chủ Sự làm việc ở Độ Chi Tào mấy năm, vẫn luôn cẩn trọng, nếu không phải đại nhân bức bách, hắn sẽ rời đi sao?
Sở Hoan lạnh lùng nói:
- Ngươi thật to gán, ngươi đang trách cứ bản quan sao?
Một gã Phán Quan bên cạnh lại tiến lên lớn tiếng nói:
- Sở đại nhân, tính tình Đậu Chủ Sự, chúng ta đều rõ ràng, năng lực của hắn trong Độ Chi Tào ta ai cũng ca ngợi, hơn nữa hắn có cảm tình sâu đậm với Độ Chi Tào, nếu không phải có tình huống đặc biệt, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi nơi này. Hôm qua Sở đại nhân mới tiến vào Độ Chi Tào, hôm nay Đậu Chủ Sự liền rời khỏi, chẳng lẽ chuyện tình đúng là trùng hợp như thế? Tuy rằng ty chức quan chức thấp kém, nhưng tự hỏi cũng có một lời nhiệt huyết, Sở đại nhân bất công với Đậu Chủ Sự, ty chức tất nhiên muốn kêu bất bình cho Đậu Chủ Sự!
Giọng gã chưa dứt, phía sau lập tức truyền đến tiếng động hỗn loạn:
- Đúng vậy, Đậu Chủ Sự làm việc cẩn trọng, chính là mẫu mực của chúng ta, hắn bị oan khuất, chúng ta không thể ngồi nhìn không hỏi.
Nhìn qua đám người kia thật sự là bức xúc.
Sở Hoan mặt không đổi sắc, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn biết được thế lực của Đậu Dịch ở Độ Chi Tào không bình thường, quan viên lớn nhỏ của Độ Chi Tào là mấy chục người, trước mắt gần ba mươi con người, hơn nữa phần lớn là Phán Quan, Bút Lại linh tinh, Đậu Dịch ra lệnh một tiếng, những người này liền tuôn qua gây rối, thần thông Đậu DỊch không nhỏ, đường đường Độ Chi Tào Hộ Bộ Đế quốc Đại Tần, dường như biến thành địa bàn của Đậu Dịch.
Lúc này lại có người kêu lên:
- Đậu Chủ Sự, Đậu Chủ Sự… !
Ánh mắt mọi người quay qua chỗ khác, liền nhìn thấy Đậu Dịch mang theo một cái bao, đi ra từ trong viện, nhìn bộ dáng, dường như thật sự muốn rời khỏi Độ Chi Tào.
Sở Hoan nhíu mày, Đậu Dịch cũng liếc Sở Hoan một cái, lập tức chắp tay nói với mọi người:
- Các vị, Đậu mỗ và các vị cộng sự nhiều năm, được các vị chiếu cố, vô cùng cảm kích.
Gã dừng một chút, thở dài nói:
- Chỉ có điều năng lực Đậu mỗ không được, Sở đại nhân khó có thể giữ lại dùng, Đậu Dịch ta là kẻ tự biết thân, lúc này đi gặp Bộ Đường đại nhân, cầu khẩn Bộ Đường đại nhân điều tới nơi khác, sau này gặp lại, mong các vị nhớ tới tình cũ, lên tiếng kêu gọi… !
Gã ra bộ cảm thán, dường như thật sự bị người bức đi.
…
…
Tình trạng Độ Chi Tào bên này, Hộ Bộ Thị Lang Lang Vô Hư đã biết được, vốn muốn lập tức chạy đến Độ Chi Tào xử lý, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nhanh chóng đi tới chính đường Hộ Bộ, tìm Hộ Bộ Thượng Thư Hồ Bất Phàm, vừa vào cửa liên tục nói:
- Bộ Đường đại nhân, không xong, không xong!
Hồ Bất Phàm ngồi trên ghế, nhàn nhã tự nhiên, mí mắt cũng không mở:
- Trời không sập xuống, xảy ra chuyện gì?
Lúc này Lang Vô Hư nói lại chuyện Độ Chi Tào một lần, lại nói:
- Bộ Đường đại nhân, tiểu tử Sở Hoan này thật đúng là không biết lượng sức, hắn cho hắn là ai vậy, ngồi lên ghế này, thật sự cho là bày ra quan uy.
Gã khom người nói:
- Đại nhân, ngài đi qua xem một cái, lúc này Độ Chi Tào hỗn loạn, như vậy là không được.
Hồ Bất Phàm đứng lên từ trên ghế, nhưng trầm ngâm một phen, lại ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Để cho nó loạn đi!
Lang Vô Hư sửng sốt.
- Sở Hoan nhậm chức chẳng qua hai ngày, Độ Chi Tào liền loạn, đây chẳng phải là chuyện rất rất tốt sao?
Hồ Bất Phàm dựa lên ghế, vuốt râu nói:
- Để bên kia loạn lên, đợi cho không thể chỉnh đốn, bản quan có thể vạch tội hắn với Thánh thượng, hắn biến Độ Chi Tạo mây đen mù mịt, không thể làm việc, đến lúc đó ảnh hưởng toàn bộ đế quốc vận chuyển, đã không chỉ Hộ Bộ, Công Bộ, Lễ Bộ thậm chí Binh Bộ đến lúc đó đều xảy ra sai sót, truy tra nguồn gốc, đến từ chính Sở Hoan, bản quan lại muốn nhìn một chút tiểu tử này có thể có kết cục tốt đẹp gì?
Lang Vô Hư dường như hiểu được, cười nói:
- Đại nhân anh minh. Chúng ta đang nghĩ đuổi tiểu tử này ra khỏi Hộ Bộ thế nào, hôm nay hắn gây ra chuyện này, đó là tự mình muốn hết. Độ Chi Tào rối loạn, kẻ xui xẻo đầu tiên chính là tiểu tử này. Đến lúc đó không cần chúng ta ra tay, các Bộ khác đều có người dâng tấu buộc tội Sở Hoan, bãi miễn quan chức thì thôi, nếu có cơ hội, chúng ta nhất định phải đưa tiểu tử này vào chỗ chết.
Hồ Bất Phàm cười âm trầm, bĩu môi nói:
- Ngươi hãy đi nhìn chằm chằm, có tình huống thế nào, lập tức báo lại cho ta!
Lang Vô Hư cung kính thi lễ, lui xuống.
Lúc này đại viện Độ Chi Tào đã loạn, mọi người có vẻ lòng đầy căm phẫn, nhìn thấy Đậu Dịch bộ dạng ủy khuất, đám quan viên Độ Chi Tào đều dùng ánh mắt căm thù nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan lại có vẻ bình tĩnh tự nhiên, chắp hai tay sau lưng, đứng trước cửa lớn, ánh mặt trời chiếu xuống, dường như hắn đang nhàn nhã phơi nắng thái dương.
- Đậu Chủ Sự, ngài muốn đi, để chúng ta làm như thế nào?
Lập tức có một gã Phán Quan lớn tiếng kêu lên:
- Ngài muốn đi, ty chức bất tài, cũng muốn đi theo ngài!
- Không sai.
Lại có người kêu lên:
- Nơi này không giữ người, chúng ta tự đi nơi khác. Nếu triều đình có thuyên chuyển khác thì thôi, nếu không có thuyên chuyển, đơn giản từ quan về nhà mà thôi!
- Chúng ta có lòng tận trung vì nước, nhưng có người lại ngại chúng ta vướng víu, một khi đã như vậy, rõ ràng không làm nữa.
Trong lúc nhất thời tiếng người ồn ào, đại viện Độ Chi Tào oanh động.
Sở Hoan hít sâu một hơi, rốt cuộc lớn tiếng nói:
- Các ngươi đều muốn đi sao?
Giọng hắn cực kỳ vang dội, tuy trong viện ồn ào, nhưng một tiếng này vẫn ép thanh âm đám đông xuống, vang dội có lực.
Tất cả mọi người ngẩn ra, lập tức nhìn về phía Sở Hoan.
Sở Hoan liếc mọi người một cái, rốt cuộc nói:
- Đậu Chủ Sự, làm việc không nên nóng vội, chúng ta an tâm chờ một chút, bước từng bước, như vậy đi, bản quan tới Độ Chi Tào, còn chưa từng triệu tập mọi người trong Độ Chi Tào gặp mặt, nhân cơ hội này, tụ tập mọi người trong Độ Chi Tào tới đây, có một số việc, chúng ta… chúng ta vẫn nên bàn luận đi!
Giọng hắn ôn hòa, mang khuôn mặt cười, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ít người nhìn thấy bộ dạng này của Sở Hoan, còn tưởng rằng Sở Hoan không cách nào ứng phó cục diện như vậy, cho nên yếu thế thỏa hiệp.
Đậu Dịch thấy Sở Hoan cười khanh khách nhìn mình, cũng nghĩ rằng Sở Hoan bị thanh thế này hù sợ, hôm nay gã hưng sư động chúng như vậy, mục đích đúng là muốn tranh đua cao thấp với Sở Hoan, khiến Sở Hoan nhìn Độ Chi Tào rốt cuộc là năng lực của ai lớn nhất, chỉ cần Sở Hoan chịu thua, sau này sẽ không ngóc đầu lên được tại Độ Chi Tào, chỉ có thể là một con rối.
Giờ phút này thấy Sở Hoan có ý tứ buông lỏng, khóe miệng Đậu Dịch nổi lên vẻ đắc ý, khua tay nói:
- Sở đại nhân muốn gặp mọi người, vậy để mọi người qua đi!
- Đậu Chủ Sự… Đậu Chủ Sự muốn rời khỏi? Điều này… Vì sao lại nói như vậy?
Nhìn qua dường như hơi rối loạn.
Đậu Dịch liếc mắt nói:
- Ty chức làm việc, tự hỏi cẩn trọng, chỉ có điều hôm nay đại nhân làm như vậy, khiến ty chức lạnh lẽo trong lòng, đại nhân không có lòng tín nhiệm đối với ty chức, ty chức lưu lại có ý nghĩa gì?
Gã hơi ngửa đầu:
- Hiện giờ ty chức đi cầu kiến Bộ Đường đại nhân, chuyển ty chức khỏi Độ Chi Tào, nếu ngay cả Bộ Đường đại nhân cũng cảm thấy ty chức làm việc bất lực, như vậy ty chức tình nguyện bãi quan miễn chức.
Sở Hoan cười nói:
- Đậu Chủ Sự nói quá lời. Bản quan chỉ muốn nhìn sổ sách, vì sao Đậu Chủ Sự lại phản ứng kịch liệt như thế, còn nói tới cái gì tín nhiệm không tín nhiệm? Bản quan nhận ân trạch của Thánh thượng, điều vào Độ Chi Tào, quản lý hạng mục công việc lớn nhỏ của Độ Chi Tào, đó cũng là việc thuộc bổn phận.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười thản nhiên, nhưng trong mắt lại không có chút tươi cười nào:
- Hôm nay lần đầu tiên bản quan xử lý công việc, chỉ hỏi thêm một chút, Đậu Chủ Sự liền chụp cho bản quan cái mũ hoài nghi cấp dưới, điều này thật sự khiến bản quan nghĩ không ra, hơn nữa Đậu Chủ Sự còn luôn miệng muốn rời khỏi Độ Chi Tào, dường như điều này có hiềm nghi áp chế cấp trên rồi.
Khóe miệng Đậu Dịch co giật, cười lạnh nói:
- Ty chức không dám chụp mũ cho đại nhân, đại nhân cũng không nên chụp mũ cho ty chức. Áp chế cấp trên… cái mũ này của đại nhân quá nặng, ty chức không chịu nổi.
Sở Hoan vuốt ve quan ấn trong tay, sau một lát lại bọc lại lần nữa. Đậu Dịch thấy vậy, cắn khớp hàm, Sở Hoan đã thu hồi quan ấn, thản nhiên nói:
- Đậu Chủ Sự muốn rời khỏi, bản quan cũng không giữ được, ngươi cứ việc đi tìm Bộ Đường đại nhân, dùng tài năng của Đậu Chủ Sự, cho dù đến nha môn nào, chắc chắn đều sẽ được trọng dụng.
- Ngài… Ngài đây là dùng quyền mưu tư.
Đậu Dịch cực kỳ phẫn nộ:
- Sở đại nhân, ngài vừa tiến vào Hộ Bộ, đã muốn xa lánh lão thần sao?
Sở Hoan nhíu mày:
- Xa lánh lão thần? Đậu Chủ Sự, bản quan khuyên ngươi nói chuyện vẫn nên cẩn thận vì bản quan là cấp trên của ngươi, ngôn ngữ của ngươi bất kính, bất cứ lúc nào bản quan cũng có thể trị ngươi tội phạm thượng. Nếu như xa lãnh lão thần, bản quan cũng không có đuổi ngươi đi, là chính ngươi chuẩn bị rời khỏi, bản quan tự thấy không có năng lực giữ ngươi lại, ngươi muốn rời khỏi, bản quan sẽ không ngăn cản.
- Được, được, được!
Hiện giờ Đậu Dịch tức điên rồi, lúc trước thấy Sở Hoan sắc mặt vui mừng, vốn tưởng rằng một người như vậy hẳn là dễ khống chế, ai biết ngày hôm sau tiến vào, chuyện xử lý đầu tiên, là cạnh tranh với mình, Đậu Dịch làm sao có thể chịu được.
Trước kia Dương Đồng ở Độ Chi Tào, mọi việc lớn nhỏ mỗi ngày đều giao cho Đậu Dịch xử lý, chính lão vui vẻ thanh nhàn, mấy năm trôi qua, mặc dù Đậu Dịch chỉ là Hữu Chủ Sự Độ Chi Tào, nhưng quyền thế trong Độ Chi Tào đã sớm vượt qua Dương Đồng, bên ngoài Dương Đồng là lớn nhất Độ Chi Tào, nhưng thực sự nắm thực quyền, trên thực tế là Đậu Dịch.
Trên thực tế, trên dưới Độ Chi Tào đều muốn gọi Dương Đồng là ‘Chủ Sự Đóng Dấu”, đạo lý rất đơn giản, chuyện duy nhất Dương Đồng phụ trách ở Độ Chi Tào, chỉ sợ cũng chỉ có đóng quan ấn.
Trạng thái như vậy, dường như khiến bản thân Đậu Dịch cũng quên mình chỉ là nhân vật số hai, thậm chí trong đầu gã nghĩ theo thói quen rằng Sở Hoan hẳn là giống Dương Đồng, chỉ phụ trách đóng dấu.
Chỉ có điều Sở Hoan hiển nhiên khó khống chế hơn sự tưởng tượng của gã rất nhiều.
Thấy Sở Hoan thong dong ngồi trên ghế, bộ dạng cao nhân, Đậu Dịch vung tay áo, cười lạnh nói:
- Một khi đã như vậy, Sở đại nhân tự giải quyết cho tốt.
Gã không nói thêm một câu, xoay người rời đi.
Sở Hoan nhìn bóng lưng Đậu Dịch, cũng cười lạnh lùng, cầm công hàm kia, nhìn lướt qua, lập tức ném qua một bên, không để ý tới nữa.
Chỉ có điều không được bao lâu, chợt nghe bên ngoài truyền đến từng đợt loạn động, Sở Hoan nhíu mày, đứng dậy ra cửa, vừa ra cửa, liền thấy được bên ngoài hỗn loạn, trong viện Độ Chi Tào, có không ít quan viên từ các nơi tràn ra.
Sở Hoan đánh giá mọi người, chỉ thấy người tới thậm chí có hai ba mươi người, quan phục trên người, tới trong viện, nhưng người này thấy Sở Hoan đi ra từ trong phòng, nhìn nhau, lập tức yên tĩnh trở lại.
Sở Hoan liếc đám người kia một cái, trong lòng biets rõ, trăm phần trăm là Đậu Dịch giở trò quỷ, lạnh mặt, thản nhiên nói:
- Các ngươi muốn làm gì?
Một người tiến lên, chắp tay cười lạnh nói:
- Sở đại nhân, nghe nói ngài muốn bức Đậu Chủ Sự rời khỏi Độ Chi Tào?
Sở Hoan nhìn từ quan phục người này mà nhận ra, là một gã Phán Quan Độ Chi Tào.
- Đậu Chủ Sự tự nhân năng lực không được, không muốn lưu lại làm việc ở Độ Chi Tào, hắn chủ động đề xuất muốn đi xin Bộ Đường đại nhân điều hắn tới nơi khác.
Sở Hoan chắp tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh:
- Đậu Chủ Sự không có lòng lưu lại, như thế nào lại nói bản quan buộc hắn rời khỏi?
Phán Quan kia cười lạnh nói:
- Đậu Chủ Sự làm việc ở Độ Chi Tào mấy năm, vẫn luôn cẩn trọng, nếu không phải đại nhân bức bách, hắn sẽ rời đi sao?
Sở Hoan lạnh lùng nói:
- Ngươi thật to gán, ngươi đang trách cứ bản quan sao?
Một gã Phán Quan bên cạnh lại tiến lên lớn tiếng nói:
- Sở đại nhân, tính tình Đậu Chủ Sự, chúng ta đều rõ ràng, năng lực của hắn trong Độ Chi Tào ta ai cũng ca ngợi, hơn nữa hắn có cảm tình sâu đậm với Độ Chi Tào, nếu không phải có tình huống đặc biệt, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi nơi này. Hôm qua Sở đại nhân mới tiến vào Độ Chi Tào, hôm nay Đậu Chủ Sự liền rời khỏi, chẳng lẽ chuyện tình đúng là trùng hợp như thế? Tuy rằng ty chức quan chức thấp kém, nhưng tự hỏi cũng có một lời nhiệt huyết, Sở đại nhân bất công với Đậu Chủ Sự, ty chức tất nhiên muốn kêu bất bình cho Đậu Chủ Sự!
Giọng gã chưa dứt, phía sau lập tức truyền đến tiếng động hỗn loạn:
- Đúng vậy, Đậu Chủ Sự làm việc cẩn trọng, chính là mẫu mực của chúng ta, hắn bị oan khuất, chúng ta không thể ngồi nhìn không hỏi.
Nhìn qua đám người kia thật sự là bức xúc.
Sở Hoan mặt không đổi sắc, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn biết được thế lực của Đậu Dịch ở Độ Chi Tào không bình thường, quan viên lớn nhỏ của Độ Chi Tào là mấy chục người, trước mắt gần ba mươi con người, hơn nữa phần lớn là Phán Quan, Bút Lại linh tinh, Đậu Dịch ra lệnh một tiếng, những người này liền tuôn qua gây rối, thần thông Đậu DỊch không nhỏ, đường đường Độ Chi Tào Hộ Bộ Đế quốc Đại Tần, dường như biến thành địa bàn của Đậu Dịch.
Lúc này lại có người kêu lên:
- Đậu Chủ Sự, Đậu Chủ Sự… !
Ánh mắt mọi người quay qua chỗ khác, liền nhìn thấy Đậu Dịch mang theo một cái bao, đi ra từ trong viện, nhìn bộ dáng, dường như thật sự muốn rời khỏi Độ Chi Tào.
Sở Hoan nhíu mày, Đậu Dịch cũng liếc Sở Hoan một cái, lập tức chắp tay nói với mọi người:
- Các vị, Đậu mỗ và các vị cộng sự nhiều năm, được các vị chiếu cố, vô cùng cảm kích.
Gã dừng một chút, thở dài nói:
- Chỉ có điều năng lực Đậu mỗ không được, Sở đại nhân khó có thể giữ lại dùng, Đậu Dịch ta là kẻ tự biết thân, lúc này đi gặp Bộ Đường đại nhân, cầu khẩn Bộ Đường đại nhân điều tới nơi khác, sau này gặp lại, mong các vị nhớ tới tình cũ, lên tiếng kêu gọi… !
Gã ra bộ cảm thán, dường như thật sự bị người bức đi.
…
…
Tình trạng Độ Chi Tào bên này, Hộ Bộ Thị Lang Lang Vô Hư đã biết được, vốn muốn lập tức chạy đến Độ Chi Tào xử lý, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nhanh chóng đi tới chính đường Hộ Bộ, tìm Hộ Bộ Thượng Thư Hồ Bất Phàm, vừa vào cửa liên tục nói:
- Bộ Đường đại nhân, không xong, không xong!
Hồ Bất Phàm ngồi trên ghế, nhàn nhã tự nhiên, mí mắt cũng không mở:
- Trời không sập xuống, xảy ra chuyện gì?
Lúc này Lang Vô Hư nói lại chuyện Độ Chi Tào một lần, lại nói:
- Bộ Đường đại nhân, tiểu tử Sở Hoan này thật đúng là không biết lượng sức, hắn cho hắn là ai vậy, ngồi lên ghế này, thật sự cho là bày ra quan uy.
Gã khom người nói:
- Đại nhân, ngài đi qua xem một cái, lúc này Độ Chi Tào hỗn loạn, như vậy là không được.
Hồ Bất Phàm đứng lên từ trên ghế, nhưng trầm ngâm một phen, lại ngồi xuống, thản nhiên nói:
- Để cho nó loạn đi!
Lang Vô Hư sửng sốt.
- Sở Hoan nhậm chức chẳng qua hai ngày, Độ Chi Tào liền loạn, đây chẳng phải là chuyện rất rất tốt sao?
Hồ Bất Phàm dựa lên ghế, vuốt râu nói:
- Để bên kia loạn lên, đợi cho không thể chỉnh đốn, bản quan có thể vạch tội hắn với Thánh thượng, hắn biến Độ Chi Tạo mây đen mù mịt, không thể làm việc, đến lúc đó ảnh hưởng toàn bộ đế quốc vận chuyển, đã không chỉ Hộ Bộ, Công Bộ, Lễ Bộ thậm chí Binh Bộ đến lúc đó đều xảy ra sai sót, truy tra nguồn gốc, đến từ chính Sở Hoan, bản quan lại muốn nhìn một chút tiểu tử này có thể có kết cục tốt đẹp gì?
Lang Vô Hư dường như hiểu được, cười nói:
- Đại nhân anh minh. Chúng ta đang nghĩ đuổi tiểu tử này ra khỏi Hộ Bộ thế nào, hôm nay hắn gây ra chuyện này, đó là tự mình muốn hết. Độ Chi Tào rối loạn, kẻ xui xẻo đầu tiên chính là tiểu tử này. Đến lúc đó không cần chúng ta ra tay, các Bộ khác đều có người dâng tấu buộc tội Sở Hoan, bãi miễn quan chức thì thôi, nếu có cơ hội, chúng ta nhất định phải đưa tiểu tử này vào chỗ chết.
Hồ Bất Phàm cười âm trầm, bĩu môi nói:
- Ngươi hãy đi nhìn chằm chằm, có tình huống thế nào, lập tức báo lại cho ta!
Lang Vô Hư cung kính thi lễ, lui xuống.
Lúc này đại viện Độ Chi Tào đã loạn, mọi người có vẻ lòng đầy căm phẫn, nhìn thấy Đậu Dịch bộ dạng ủy khuất, đám quan viên Độ Chi Tào đều dùng ánh mắt căm thù nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan lại có vẻ bình tĩnh tự nhiên, chắp hai tay sau lưng, đứng trước cửa lớn, ánh mặt trời chiếu xuống, dường như hắn đang nhàn nhã phơi nắng thái dương.
- Đậu Chủ Sự, ngài muốn đi, để chúng ta làm như thế nào?
Lập tức có một gã Phán Quan lớn tiếng kêu lên:
- Ngài muốn đi, ty chức bất tài, cũng muốn đi theo ngài!
- Không sai.
Lại có người kêu lên:
- Nơi này không giữ người, chúng ta tự đi nơi khác. Nếu triều đình có thuyên chuyển khác thì thôi, nếu không có thuyên chuyển, đơn giản từ quan về nhà mà thôi!
- Chúng ta có lòng tận trung vì nước, nhưng có người lại ngại chúng ta vướng víu, một khi đã như vậy, rõ ràng không làm nữa.
Trong lúc nhất thời tiếng người ồn ào, đại viện Độ Chi Tào oanh động.
Sở Hoan hít sâu một hơi, rốt cuộc lớn tiếng nói:
- Các ngươi đều muốn đi sao?
Giọng hắn cực kỳ vang dội, tuy trong viện ồn ào, nhưng một tiếng này vẫn ép thanh âm đám đông xuống, vang dội có lực.
Tất cả mọi người ngẩn ra, lập tức nhìn về phía Sở Hoan.
Sở Hoan liếc mọi người một cái, rốt cuộc nói:
- Đậu Chủ Sự, làm việc không nên nóng vội, chúng ta an tâm chờ một chút, bước từng bước, như vậy đi, bản quan tới Độ Chi Tào, còn chưa từng triệu tập mọi người trong Độ Chi Tào gặp mặt, nhân cơ hội này, tụ tập mọi người trong Độ Chi Tào tới đây, có một số việc, chúng ta… chúng ta vẫn nên bàn luận đi!
Giọng hắn ôn hòa, mang khuôn mặt cười, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ít người nhìn thấy bộ dạng này của Sở Hoan, còn tưởng rằng Sở Hoan không cách nào ứng phó cục diện như vậy, cho nên yếu thế thỏa hiệp.
Đậu Dịch thấy Sở Hoan cười khanh khách nhìn mình, cũng nghĩ rằng Sở Hoan bị thanh thế này hù sợ, hôm nay gã hưng sư động chúng như vậy, mục đích đúng là muốn tranh đua cao thấp với Sở Hoan, khiến Sở Hoan nhìn Độ Chi Tào rốt cuộc là năng lực của ai lớn nhất, chỉ cần Sở Hoan chịu thua, sau này sẽ không ngóc đầu lên được tại Độ Chi Tào, chỉ có thể là một con rối.
Giờ phút này thấy Sở Hoan có ý tứ buông lỏng, khóe miệng Đậu Dịch nổi lên vẻ đắc ý, khua tay nói:
- Sở đại nhân muốn gặp mọi người, vậy để mọi người qua đi!
/1596
|