Thủy Dũng thấy thân hình Thân lão địa không nhúc nhích, máu nhuộm đỏ toàn thân, cuối cùng dừng tay, lúc này đã tỉnh táo lại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt có chút kinh hãi, lùi về sau mấy bước, thả tảng đá dính đầy máu xuống đất. Gã lùi lại liên tục mười bước, cuối cùng hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, thở hồng hộc, trong lúc nhất thời si ngốc đờ đẫn.
Thân lão đại đang hấp hối, đồng tử giãn ra, thân hình bất động, trên đầu máu thịt lùng nhùng, ngón tay hãy còn co giật. Liễu Mị Nương nhẹ lắc eo đi đến bên cạnh Thân lão đại, đối mặt với một thi thể đầy máu sắp chết không chút sợ hãi. Nàng ta ghé sát vào, một đôi mắt trong vắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt vô hồn của Thân lão đại, giọng vẫn cực kỳ quyến rũ:
- Hảo ca ca, xem ra ca không ăn nổi muội muội rồi.
Lập tức cười khanh khách, bộ ngực rung rinh, ba đào mãnh liệt, cặp môi thơm lại ghé sát vào khẽ nói:
- Ngươi có biết hay không? Hảo muội muội ta ghét nhất là loại nam nhân vô năng, ngươi mang theo gần ngàn người, trước đó mai phục, cuối cùng ngay cả xe ngựa của bọn chúng cũng không đụng vào được. Ngươi nói có phải là ngươi rất vô năng không? Có phải hay không rất đáng chết?
Đồng tử Thân lão đại tắt hẳn chút ánh sáng cuối cùng, Liễu Mị Nương nâng tay lên quẹt qua chóp mũi, chán ghét nói:
- Khi còn sống làm cho người ta chán ghét, chết càng làm cho người ta chán ghét.
Nàng ta đứng dậy, xoay người trong nháy mắt, Thân lão đại tay hoàn toàn bất động, đã chết đi. Liễu Mị Nương lắc mông, đong đưa đến bên cạnh người Thủy Dũng. Thủy Dũng ngửi thấy mùi thơm mê người, ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Mị Nương, đứng vụt dậy nói:
- Liễu… Liễu cô nương, Thân lão đại không tốt, ngày thường hay dọa nam nạt nữ làm chuyện xằng bậy, hôm nay còn dám động tay động chân với cô nương. Ta… ta thật sự không chấp nhận được. Liễu cô nương… cô không sao chứ?
Liễu Mị Nương lấy ra một cái khăn tay màu đỏ, đưa cho Thủy Dũng, giọng dịu dàng quyến rũ:
- Ngươi là vì Mị Nương mới giết hắn?
Thủy Dũng thấy Liễu Mị Nương đưa khăn cho luống cuống đón lấy, chợt phát hiện tay đầy máu tươi nên vội nói:
- Cô nương, chờ một chút.
Gã chạy vội đến bên cạnh đầm rửa tay sạch sẽ rồi mới quay lại, cầm lấy cái khăn, cất vào trong ngực. Liễu Mị Nương cười hỏi:
- Thủy đại ca, Mị Nương đưa cho huynh cái khăn lụa, là để huynh lau máu trên tay mà…
Thủy Dũng hồi hộp thở dốc:
- Cô nương, khăn của cô là lễ vật quý giá nhất đối với ta, ta sao có thể dùng nó để lau máu? Ta muốn giữ lại, cả đời này trân quý cất trong lòng.
Đôi mắt đẹp của Mị Nương như có nước, giọng nũng nịu:
- Thủy đại ca thật sự nghĩ như vậy? Huynh… huynh hình như cũng thích Mị Nương.
Thủy Dũng liên tục gật đầu:
- Đúng đúng đúng, cô bảo ta làm gì, ta làm việc đó, về sau ta nguyện làm trâu ngựa cho cô.
Gã lúc này đã bị Liễu Mị Nương hớp hồn, tâm thần điên đảo, nếu bây giờ Mị Nương bảo gã chết đi, chỉ sợ gã sẽ chết không một chút do dự.
Liễu Mị Nương cười tươi như hoa, đưa bàn tay thon mềm như ngọc cầm lấy tay Thủy Dũng, cười quyến rũ:
- Ôi, cơ thể rắn chắc, Thủy đại ca có tình có nghĩa, lại cường tráng như thế, nữ nhân nào mà không bị một anh hùng như vậy làm cho điên đảo. Mị Nương thật hy vọng có một nam nhân như Thủy đại ca làm chỗ dựa vững chắc. Vừa bảo hộ Mị Nương, vừa có năng lực…
Nàng ta cười lẳng lơ, ghé sát vào bên người Thủy Dũng nói như rên:
- Hơn nữa, đi theo Thủy đại ca, tuyệt sẽ không cô đơn, nhất định sẽ rất sung sướng…
Thủy Dũng ngay cả thở cũng quên, cảm giác tay Liễu Mị Nương thật mềm, thật mát, thật mịn, toàn thân thư sướng vô cùng, cố lấy hết dũng khí nói:
- Liễu… Liễu cô nương, không bằng cô đi theo ta, đến Thanh Hà đường của ta, nơi đó là địa bàn của ta, bảo vệ cô bình an, ăn sung mặc sướng không thành vấn đề.
Yết hầu gã nhô lên, ý tứ rất rõ rồi, là muốn Mị Nương đi theo làm áp trại phu nhân, lòng hồi hộp chỉ mong Mị Nương có thể đáp ứng, nếu có một báu vật quyến rũ như vậy làm phu nhân áp trại thì mình chắc chắn sẽ khoái hoạt như thần tiên.
Liễu Mị Nương buồn bã nói:
- Mị Nương làm sao không muốn? Chỉ có điều…
- Chỉ có điều gì..?
Thủy Dũng thấy Mị Nương tựa như sẽ đồng ý, mừng rỡ vỗ ngực nói:
- Có vấn đề gì, cô cứ nói, núi đao biển lửa ta cũng đi làm cho cô.
Liễu Mị Nương dùng ngón tay vẽ vài vòng lên cánh tay Thủy Dũng, xuân tình nồng đượm, khẽ thở dài:
- Thủy đại ca không biết, lần này mời các huynh hỗ trợ, kỳ thực là muốn giúp Mị Nương cứu một người. Mị Nương có thân nhân bị quan binh nắm trong tay, không thể cứu hắn ra, Mị Nương nào có thể an tâm?
- Thì ra là thế.
Thủy Dũng cau mày nói:
- Việc này chỉ sợ có chút phiền phức, quan binh có vài trăm người, đều rất lợi hại.
Gã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Liễu Mị Nương thoáng có chút thất vọng, lập tức sửa lời nói:
- Tuy nhiên cũng không phải không có cơ hội.
Liễu Mị Nương thở dài:
- Thủy đại ca, Liễu Mị Nương nhất định phải tìm cách cứu hắn ra, huynh trước tiên cứ về Thanh Hà đường, sau khi Mị Nương cứu hắn ra, sẽ đi tìm huynh? Có chịu không?
Đôi mắt nàng ta quyến rũ như tơ, long lanh như ngấn nước, hồn xiêu phách lạc nhìn Thủy Dũng, Thủy Dũng vội đáp:
- Bọn họ người đông thế mạnh, làm sao cứu được?
Liễu Mị Nương nói:
- Ta từ từ suy nghĩ biện pháp là được.
Thủy Dũng nói:
- Ta có thể nào bỏ mặc kệ cô? Cô nếu phải cứu hắn, ta phải giúp đỡ cô mới đúng, bất kể gian nan như thế nào, ta nhất định ở bên cạnh cô.
Liễu Mị Nương tỏ ra rất cảm kích, ánh mắt đưa tình nói:
- Thủy đại ca thật sự có tình có nghĩa, chỉ là lần này thất bại, muốn tìm cơ hội khác thật không dễ, Mị Nương phải tự mình tìm đường thôi, không dám làm liên lụy Thủy đại ca.
Thủy Dung nghe Liễu Mị Nương thỏ thẻ tâm thần rung động nhất thời hào khí nổi lên, vỗ ngực nói:
- Cái gì mà liên lụy với không liên lụy, chuyện của cô cũng là chuyện của ta, ngay cả tính mạng ta cũng không tiếc.
Liễu Mị Nương tới gần, nép mình vào trong lồng ngực cường tráng của Thủy Dũng, nũng nịu nói:
- Thủy đại ca, huynh thật tốt, Mị Nương được gặp huynh thật là may mắn.
Thủy Dũng không kìm nổi lòng ôm eo Liễu Mị Nương siết chặt, Liễu Mị Nương đột nhiên đẩy ra, hạ giọng nói:
- Thủy đại ca, Mị Nương thích huynh nhưng đại sự chưa xong lòng không thoải mái, đợi sau khi chúng ta cứu hắn ra, Mị Nương… mới có thể hầu hạ huynh tốt được, huynh có chịu không?
Nàng đảo mắt như sóng, giọng mềm như nước, Thủy Dũng hồn xiêu phách lạc gật đầu như bị ma làm.
Thân lão đại đang hấp hối, đồng tử giãn ra, thân hình bất động, trên đầu máu thịt lùng nhùng, ngón tay hãy còn co giật. Liễu Mị Nương nhẹ lắc eo đi đến bên cạnh Thân lão đại, đối mặt với một thi thể đầy máu sắp chết không chút sợ hãi. Nàng ta ghé sát vào, một đôi mắt trong vắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt vô hồn của Thân lão đại, giọng vẫn cực kỳ quyến rũ:
- Hảo ca ca, xem ra ca không ăn nổi muội muội rồi.
Lập tức cười khanh khách, bộ ngực rung rinh, ba đào mãnh liệt, cặp môi thơm lại ghé sát vào khẽ nói:
- Ngươi có biết hay không? Hảo muội muội ta ghét nhất là loại nam nhân vô năng, ngươi mang theo gần ngàn người, trước đó mai phục, cuối cùng ngay cả xe ngựa của bọn chúng cũng không đụng vào được. Ngươi nói có phải là ngươi rất vô năng không? Có phải hay không rất đáng chết?
Đồng tử Thân lão đại tắt hẳn chút ánh sáng cuối cùng, Liễu Mị Nương nâng tay lên quẹt qua chóp mũi, chán ghét nói:
- Khi còn sống làm cho người ta chán ghét, chết càng làm cho người ta chán ghét.
Nàng ta đứng dậy, xoay người trong nháy mắt, Thân lão đại tay hoàn toàn bất động, đã chết đi. Liễu Mị Nương lắc mông, đong đưa đến bên cạnh người Thủy Dũng. Thủy Dũng ngửi thấy mùi thơm mê người, ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Mị Nương, đứng vụt dậy nói:
- Liễu… Liễu cô nương, Thân lão đại không tốt, ngày thường hay dọa nam nạt nữ làm chuyện xằng bậy, hôm nay còn dám động tay động chân với cô nương. Ta… ta thật sự không chấp nhận được. Liễu cô nương… cô không sao chứ?
Liễu Mị Nương lấy ra một cái khăn tay màu đỏ, đưa cho Thủy Dũng, giọng dịu dàng quyến rũ:
- Ngươi là vì Mị Nương mới giết hắn?
Thủy Dũng thấy Liễu Mị Nương đưa khăn cho luống cuống đón lấy, chợt phát hiện tay đầy máu tươi nên vội nói:
- Cô nương, chờ một chút.
Gã chạy vội đến bên cạnh đầm rửa tay sạch sẽ rồi mới quay lại, cầm lấy cái khăn, cất vào trong ngực. Liễu Mị Nương cười hỏi:
- Thủy đại ca, Mị Nương đưa cho huynh cái khăn lụa, là để huynh lau máu trên tay mà…
Thủy Dũng hồi hộp thở dốc:
- Cô nương, khăn của cô là lễ vật quý giá nhất đối với ta, ta sao có thể dùng nó để lau máu? Ta muốn giữ lại, cả đời này trân quý cất trong lòng.
Đôi mắt đẹp của Mị Nương như có nước, giọng nũng nịu:
- Thủy đại ca thật sự nghĩ như vậy? Huynh… huynh hình như cũng thích Mị Nương.
Thủy Dũng liên tục gật đầu:
- Đúng đúng đúng, cô bảo ta làm gì, ta làm việc đó, về sau ta nguyện làm trâu ngựa cho cô.
Gã lúc này đã bị Liễu Mị Nương hớp hồn, tâm thần điên đảo, nếu bây giờ Mị Nương bảo gã chết đi, chỉ sợ gã sẽ chết không một chút do dự.
Liễu Mị Nương cười tươi như hoa, đưa bàn tay thon mềm như ngọc cầm lấy tay Thủy Dũng, cười quyến rũ:
- Ôi, cơ thể rắn chắc, Thủy đại ca có tình có nghĩa, lại cường tráng như thế, nữ nhân nào mà không bị một anh hùng như vậy làm cho điên đảo. Mị Nương thật hy vọng có một nam nhân như Thủy đại ca làm chỗ dựa vững chắc. Vừa bảo hộ Mị Nương, vừa có năng lực…
Nàng ta cười lẳng lơ, ghé sát vào bên người Thủy Dũng nói như rên:
- Hơn nữa, đi theo Thủy đại ca, tuyệt sẽ không cô đơn, nhất định sẽ rất sung sướng…
Thủy Dũng ngay cả thở cũng quên, cảm giác tay Liễu Mị Nương thật mềm, thật mát, thật mịn, toàn thân thư sướng vô cùng, cố lấy hết dũng khí nói:
- Liễu… Liễu cô nương, không bằng cô đi theo ta, đến Thanh Hà đường của ta, nơi đó là địa bàn của ta, bảo vệ cô bình an, ăn sung mặc sướng không thành vấn đề.
Yết hầu gã nhô lên, ý tứ rất rõ rồi, là muốn Mị Nương đi theo làm áp trại phu nhân, lòng hồi hộp chỉ mong Mị Nương có thể đáp ứng, nếu có một báu vật quyến rũ như vậy làm phu nhân áp trại thì mình chắc chắn sẽ khoái hoạt như thần tiên.
Liễu Mị Nương buồn bã nói:
- Mị Nương làm sao không muốn? Chỉ có điều…
- Chỉ có điều gì..?
Thủy Dũng thấy Mị Nương tựa như sẽ đồng ý, mừng rỡ vỗ ngực nói:
- Có vấn đề gì, cô cứ nói, núi đao biển lửa ta cũng đi làm cho cô.
Liễu Mị Nương dùng ngón tay vẽ vài vòng lên cánh tay Thủy Dũng, xuân tình nồng đượm, khẽ thở dài:
- Thủy đại ca không biết, lần này mời các huynh hỗ trợ, kỳ thực là muốn giúp Mị Nương cứu một người. Mị Nương có thân nhân bị quan binh nắm trong tay, không thể cứu hắn ra, Mị Nương nào có thể an tâm?
- Thì ra là thế.
Thủy Dũng cau mày nói:
- Việc này chỉ sợ có chút phiền phức, quan binh có vài trăm người, đều rất lợi hại.
Gã nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Liễu Mị Nương thoáng có chút thất vọng, lập tức sửa lời nói:
- Tuy nhiên cũng không phải không có cơ hội.
Liễu Mị Nương thở dài:
- Thủy đại ca, Liễu Mị Nương nhất định phải tìm cách cứu hắn ra, huynh trước tiên cứ về Thanh Hà đường, sau khi Mị Nương cứu hắn ra, sẽ đi tìm huynh? Có chịu không?
Đôi mắt nàng ta quyến rũ như tơ, long lanh như ngấn nước, hồn xiêu phách lạc nhìn Thủy Dũng, Thủy Dũng vội đáp:
- Bọn họ người đông thế mạnh, làm sao cứu được?
Liễu Mị Nương nói:
- Ta từ từ suy nghĩ biện pháp là được.
Thủy Dũng nói:
- Ta có thể nào bỏ mặc kệ cô? Cô nếu phải cứu hắn, ta phải giúp đỡ cô mới đúng, bất kể gian nan như thế nào, ta nhất định ở bên cạnh cô.
Liễu Mị Nương tỏ ra rất cảm kích, ánh mắt đưa tình nói:
- Thủy đại ca thật sự có tình có nghĩa, chỉ là lần này thất bại, muốn tìm cơ hội khác thật không dễ, Mị Nương phải tự mình tìm đường thôi, không dám làm liên lụy Thủy đại ca.
Thủy Dung nghe Liễu Mị Nương thỏ thẻ tâm thần rung động nhất thời hào khí nổi lên, vỗ ngực nói:
- Cái gì mà liên lụy với không liên lụy, chuyện của cô cũng là chuyện của ta, ngay cả tính mạng ta cũng không tiếc.
Liễu Mị Nương tới gần, nép mình vào trong lồng ngực cường tráng của Thủy Dũng, nũng nịu nói:
- Thủy đại ca, huynh thật tốt, Mị Nương được gặp huynh thật là may mắn.
Thủy Dũng không kìm nổi lòng ôm eo Liễu Mị Nương siết chặt, Liễu Mị Nương đột nhiên đẩy ra, hạ giọng nói:
- Thủy đại ca, Mị Nương thích huynh nhưng đại sự chưa xong lòng không thoải mái, đợi sau khi chúng ta cứu hắn ra, Mị Nương… mới có thể hầu hạ huynh tốt được, huynh có chịu không?
Nàng đảo mắt như sóng, giọng mềm như nước, Thủy Dũng hồn xiêu phách lạc gật đầu như bị ma làm.
/1596
|