- Mã Chính Nghĩa cho ngươi một đường lui, nhưng căn bản ngươi không tỉnh ngộ, Mã Chính Nghĩa thấy vậy, liền muốn dudng mạng để khuyên ngươi một lần cuối cùng.
Nói tới đây, hắn khẽ thở dài:
- Khâu Anh Hào, ngươi có sư huynh như vậy, là phúc khí của ngươi, nhưng ngươi lại không biết quý trọng.
Khâu Anh Hào bỗng cười rộ lên:
- Sở đại gia, ngươi đang nói chuyện xưa của mình sao? Ngươi và sư huynh thậm chí không nói với nhau hơn một câu, làm sao ngươi biết tâm tư của hắn? Chẳng lẽ ngươi còn rõ ràng tâm tư của hắn hơn so với ta?
Sở Hoan bình tĩnh nói:
- Ngươi không cần phải gấp. Tốt xấu gì ngươi cũng mang chúng ta đến đây, nếu không nói rõ sự tình, chỉ sợ đám thủ hạ lạc đà khách của ngươi cảm thấy oan uổng mười phần.
Khâu Minh Đạo giận dữ quát:
- Nói cái gì mà rõ ràng? Ngươi nói xấu cha ta rốt cục là có tâm tư gì?
Sở Hoan không để ý tới Khâu Minh Đạo, chỉ nói:
- Mã đương gia đoạt tiêu, ngươi đưa con của ngươi ra trận, khi đó bản quan còn nhìn không ra, cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ đã hiểu, vào lúc dó, ngươi đã mang tâm lý sẽ bại, bởi vì ngươi hiểu được, bản lĩnh của Khâu Minh Đạo và Lang Oa Tử có khoảng cách, càng bởi vì con ngươi mềm lòng hơn so với ngươi, trên đường giật tiêu, nhất định hắn sẽ buông. Cứ như vậy Mã đương gia sẽ thủ thắng, Mã Chính Nghĩa sẽ đi theo ngươi vào sa mạc.
Hắn lắc đầu thở dài:
- Lúc Khâu Minh Đạo bỏ trận, ngươi giận đến không kiềm chế được, ai cũng nghĩ trong lòng ngươi rất không thoải mái, nhưng không ai nghĩ đến, đó lại là lúc trong lòng ngươi vui vẻ nhất.
Khóe mắt Khâu Anh Hào nhảy lên, hừ lạnh một tiếng, không cãi lại.
Tiết hoài An và quan văn ở bên cạnh nghe mà sợ mất mật, chỉ cảm thấy khó có thể tin được.
- Vì sao ngươi nguyện ý nhận thua
Mặt Sở Hoan không chút thay đổi nói:
- Vì sao đồng ý để Mã Chính Nghĩa đi vào sa mạc? Sự thật đương nhiên không phải là vì Mã Chính Nghĩa giúp ngươi hộ tống sứ đoàn, đơn giản lúc đó ngươi đã có sát tâm.
Cố họng Khâu Anh Hào mấp máy, đừng như có chút khô khóc, nhưng âm thanh vẫn lạnh lùng nói:
- Làm quan quả nhiên tâm cơ thâm trầm, sự tình vô cùng đơn giản, lại bị ngươi nói thành phức tạp như vậy, hơn nữa lại còn đảo lộn đen trắng đúng sai, quan lại Tần quốc các ngươi đều như vậy, trách không được hết lần này đến lần khác bị người Tây Lương dẫm lên.
Y hiển nhiên là có chút kích động, hai nắm đấm run nhè nhẹ:
- Ta cùng sư huynh có mấy chục năm giao tình, tình như thủ túc, dù có đánh mất mạng này, ta cũng sẽ không làm thương tổn hắn.
Chúng lạc đà khách đều khẽ vuốt cằm.
Giao tình giữa Khâu Anh Hào và Mã Chính Nghĩa, khắp trấn ai ai cũng biết. Trước đó, quan hệ giữa hai nhà hòa thuận, Khâu Anh Hào và Mã Chính Nghĩa cứ ba ngày lại gặp nhau uống rượu, thậm chí muốn gả nữ nhi kết làm thân gia, nếu nói Khâu Anh Hào có ý muốn giết Mã Chính Nghĩa, nói ra không ai tin.
- Đúng vậy, giao tình của các ngươi quả thật rất sâu.
Sở Hoan thở dài:
- Có lẽ chính Mã đương gia cũng không tin, ngươi không ngờ lại mang sát tâm đối với hắn. Hắn mang theo theo Mã gia lạc đà khách tiến vào sa mạc, không vì gì khác, chỉ là ở bên cạnh giám thị ngưoi, cũng vì như thế, ngay từ đầu ngươi mới hết sưc quy củ, không hề phát sinh bất kỳ tình trạng nào. Nhưng trong lòng ngươi hiểu, cứ thế này, chỉ cần sứ đoàn ngày đi đêm nghỉ, cho dù mệt mỏi nhưng vẫn đảm bảo tinh lực và thể lực đầy đủ, sa phỉ rất khó có cơ hội xuống tay với sứ đoàn.
Tiết Hoài An dù sao cũng không phải là người ngu xuẩn, nghe Sở Hoan nói tới đây, y vuốt vuốt chòm râu, dần dần hiểu ra cái gì đó.
- Bản quan không rõ ràng lắm tại sao ngươi lại như thế, nhưng để sứ đoàn chúng ta bị thương nặng, thậm chí toàn quân bị diệt trong sa mạc chính là mục đích cuối cùng của ngươi.
Vẻ mặt Sở Hoan tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng trong con ngươi đã mang sắc thái lạnh lùng và nghiêm nghị:
- Nếu ta không đoán sai, ngươi có lẽ cũng đoán được Mã Chính Nghĩa biết tâm tư của ngươi, cho nên dọc đường đi ngươi không dám hành động thiếu suy nghĩ để tránh bị Mã Chính Nghĩa nhìn ra sơ hở; Tuy Mã đương gia cùng ngươi có giao tình sâu đậm, nhưng hắn là một lạc đà khách thuần khiết, nếu như ngươi thực sự khư khư cố chấp, Mã đương gia rất có thể sẽ không để ý giao tình của các ngươi, đem mưu đồ của ngươi lộ ra, đó là kết quả ngươi sợ thấy nhất, nên ngươi rất rõ ràng, Mã đương gia còn sống, kế hoạch của ngươi không thể thực hiện, muốn sa phỉ thuận lợi đạt được mục đích, Mã đương gia nhất định phải chết.
Sắc mặt Khâu Anh Hào đã bắt đầu trắng bệch, thanh âm của Sở Hoan không lớn, lại như từng cái kim, cắm từng nhát lên người Khâu Anh Hào.
Sở Hoan trầm mặc một lát mới chậm rãi nói tiếp:
- Ngươi muốn diệt trừ Mã đương gia cũng không dễ dàng, rất khó có cơ hội, ngươi chậm chạp không động thủ, cũng vì đang đợi cơ hội.
Hắn liếc mắt nhìn Khâu Minh Đạo một cái, thở dài:
- Nếu không bởi vì con của ngươi, có lẽ cơ hội của các ngươi còn không có xuất hiện.
Sắc mặt Khâu Minh Đạo lúc này rất khó coi, nghe Sở Hoan nói vậy, lạnh lùng nói:
- Lời này của ngươi là có ý gì?
- Mã cô nương có hôn ước với ngươi, nhưng tựa hồ nàng cũng không muốn gả cho ngươi.
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi vẫn vì thế mà buồn rầu, nhưng phụ thân của ngươi trước kia cũng không có chú ý điều này, hẳn là cũng không biết, mối hôn nhân này đã xuất hiện một vấn đề thật lớn. Mã cô nương thích Lang Oa Tử, nếu như không cùng lại đây, phụ thân ngươi có lẽ cũng không biết vấn đề trong việc này, nhưng bọn họ tới sa mạc, mọi người ở cùng nhau, phụ thân ngươi dễ dàng thấy có vấn để xảy ra.
Khâu Minh Đạo cau mày, đã nghĩ đến chuyện đêm hôm đó.
Hắn cùng Mac Tú Liên một mình nói chuyện, Mã Tú Liên nói, nguyên nhân là vì Lang Oa Tử cho nên đối với việc hôn nhân này hết sức kháng cự, mà đêm hôm đó, Khâu Anh Hào không ngờ cũng lặng yên không một tiếng động ở bên cạnh, nghe hết sự việc này.
Sở Hoan nhìn vẻ mặt Khâu Minh Đạo, biết lời nói của mình là đúng, khóe miệng muốn cười:
- Kỳ thật bản quan vẫn luôn thấy kỳ quái, Mã đương gia một mình ra khỏi doanh, là người nào hẹn hắn? Nếu không phải việc đặc biệt gì khác, hắn tuyệt không thể dễ dàng rời khỏi doanh địa. Ta cũng đã nghĩ tới hắn ra khỏi doanh là để gặp sa phỉ, nhưng đây chỉ là một khả năng, một khả năng khác so với khả năng này thì lớn hơn nữa…!
Hắn nhìn chằm chằm Khâu Anh Hào:
- Nếu Khâu đương gia có sự tình đặc thù, hẹn một mình Mã đương gia tới nói chuyện, hơn nữa việc này lại không phải nhỏ, bản quan nghĩ Mã đương gia hẳn sẽ không cự tuyệt!.
Khâu Anh Hào cười to nói:
- Nói đi nói lại, ngươi muốn nói khi màn đêm xuống, sư huynh một mình rời doanh, nguyên nhân là vì ta?
Sở Hoan nói:
- Trước khi sa phỉ đánh lén, hết thảy mọi việc chỉ là khả năng, bản quan cũng không thể khẳng định, nhưng khiến sa phỉ xuất hiện, bản quan suy nghĩ, chắc chắn mười phần đúng.
- Ý ngươi nói là, ta lấy việc hôn nhân hẹn sư huynh một mình đi ra ngoài?
Khâu Anh Hào lạnh mặt nói.
Sở Hoan đáp:
- Kỳ thật bản quan ngay từ đầu cũng không nghĩ ra ngươi lấy lý do nào hẹn Mã đương gia ra ngoài, nhưng ngươi lại tự cho mình là thông minh, bản quan cũng bởi vậy mà tìm ra cửa đột phá.
- Tự cho là thông minh?”
- Mã cô nương bảo ngươi tìm Mã đương gia nói mấy thứ gì đó.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào ánh mắt Khâu Anh Hào:
- Ngươi vì để cho Mã cô nương không chịu nổi, vì để cho nàng không nói tiếp, chủ động nói ra hôn sự giữa hai nhà xảy ra vấn đề. Lúc ấy xem ra, lý do này của ngươi hợp tình hợp lý, không chê vào đâu được, Mã cô nương vì vậy mà không thể phản bác. Nhưng bản quan nghĩ lý do này cũng không thể làm Mã đương gia một mình ước hẹn đi ra ngoài.
Hắn khẽ thở dài:
- Bản quan và Mã đương gia gần như không có bất kỳ tiếp xúc nào, nhưng lại có thể nhìn ra, Mã đương gia là một người rất tuân thủ quy củ, hắn giữ nghiêm túc quy củ của một đà khách, giữ lời hứa, nếu cùng Khâu gia ngươi đính hôn, như vậy việc hôn nhân này xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, Mã đương gia nhất định hết sức để ý.
Đám lạc đà khách của Khâu gia đều ngơ ngác nhìn nhai, ngay từ đầu họ chỉ thấy Sở Hoan nói xằng nói bậy, nhưng trong lúc bất tri bất giác, trong lòng mơ hồ cảm thấy lời Sở Hoan nói không phải là không có lý.
Khâu Anh Hào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hai tay nắm chặt, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
- Tình hình lúc đó bản quan cũng không rõ ràng lắm, những bản quan có thể đoán ra đại khái.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Ngươi phát hiện hôn sự xảy ra vấn đề, tự nhiên sẽ không sốt ruột, mà còn vui vẻ, vì cơ hội mà ngươi chờ đợi rốt cục đã tới. Ta nghĩ lúc ấy ngươi hướng Mã đương gia đề cập đến chuyện hôn sự, Mã đương gia nhất định sẽ rất để ý, đặc biệt là người khởi nguồn câu chuyện là Mã cô nương, điều này làm cho Mã đương gia khó mà chịu nổi, ngươi đương nhiên có thể thừa dịp ước định thời gian, muốn cùng Mã đương gia cẩn thận đàm luận việc hôn sự. Sự việc này Mã đương gia đương nhiên là vô cùng mất mặt, nên sẽ chọn một địa phương cách xa doanh địa, Mã đương gia cùng ngươi có giao tình mấy chục năm, thân như huynh đệ, hắn không có khả năng nghĩ đến ngươi nổi lên ý muốn giết hắn, càng không thể biết nơi hắn đề xuất lại là nơi táng thân của hắn!
Nói tới đây, đám lạc đà khách thay đổi sắc mặt, Tiết Hoài An giật mình nói:
- Sở phó sứ. chẳng lẽ ý ngươi là… Mã Chính Nghĩa kia… là bị Khâu Anh Hào giết chết?
Không đợi Sở Hoan nói chuyện, Khâu Anh Hào đã cất tiếng cười to, lập tức lạnh lùng nói:
- Sở đại nhân, ngươi nói chuyện như thật, có khuôn khổ, nếu không phải mọi người đã biết hung phạm là ai, chỉ sợ chính ta cũng nghi ngờ Khâu Anh Hào ta bắn chết sư huynh.”
Sắc mặt y trầm xuống lạnh lùng nói:-
- Ngươi đừng quên người bắn chết sư huynh là Lang Oa Tử, theo như ý ngươi, chẳng lẽ Khâu Anh Hào ta lại cùng Lang Oa Tử cùng sát hại sư huynh? Sở đại nhân, ngươi không biết đây là một việc vô cùng vớ vẩn sao?
Khâu Minh Đạo khẩn trương vô cùng, những lời Sở Hoan nói, ngay cả Khâu Minh Đạo hết sức tin tưởng cũng nảy lên nghi ngờ, nhưng những lời Khâu Anh Hào nói ra, làm hoài nghi trong lòng Khâu Minh tan biến.
Không sai, Lang Oa Tử sao có thể cùng Khâu Anh Hào liên kết hại chết Mã Chính Nghĩa.
Sở Hoan nói có đạo lý, phân tích tỉ mỉ, nhưng trên thực tế hung phạm không phải là Khâu Anh Hào mà là Lang Oa Tử, mọi người đều biết, Khâu Anh Hào và Lang Oa Tử không thể là một người.
Nói tới đây, hắn khẽ thở dài:
- Khâu Anh Hào, ngươi có sư huynh như vậy, là phúc khí của ngươi, nhưng ngươi lại không biết quý trọng.
Khâu Anh Hào bỗng cười rộ lên:
- Sở đại gia, ngươi đang nói chuyện xưa của mình sao? Ngươi và sư huynh thậm chí không nói với nhau hơn một câu, làm sao ngươi biết tâm tư của hắn? Chẳng lẽ ngươi còn rõ ràng tâm tư của hắn hơn so với ta?
Sở Hoan bình tĩnh nói:
- Ngươi không cần phải gấp. Tốt xấu gì ngươi cũng mang chúng ta đến đây, nếu không nói rõ sự tình, chỉ sợ đám thủ hạ lạc đà khách của ngươi cảm thấy oan uổng mười phần.
Khâu Minh Đạo giận dữ quát:
- Nói cái gì mà rõ ràng? Ngươi nói xấu cha ta rốt cục là có tâm tư gì?
Sở Hoan không để ý tới Khâu Minh Đạo, chỉ nói:
- Mã đương gia đoạt tiêu, ngươi đưa con của ngươi ra trận, khi đó bản quan còn nhìn không ra, cũng không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ đã hiểu, vào lúc dó, ngươi đã mang tâm lý sẽ bại, bởi vì ngươi hiểu được, bản lĩnh của Khâu Minh Đạo và Lang Oa Tử có khoảng cách, càng bởi vì con ngươi mềm lòng hơn so với ngươi, trên đường giật tiêu, nhất định hắn sẽ buông. Cứ như vậy Mã đương gia sẽ thủ thắng, Mã Chính Nghĩa sẽ đi theo ngươi vào sa mạc.
Hắn lắc đầu thở dài:
- Lúc Khâu Minh Đạo bỏ trận, ngươi giận đến không kiềm chế được, ai cũng nghĩ trong lòng ngươi rất không thoải mái, nhưng không ai nghĩ đến, đó lại là lúc trong lòng ngươi vui vẻ nhất.
Khóe mắt Khâu Anh Hào nhảy lên, hừ lạnh một tiếng, không cãi lại.
Tiết hoài An và quan văn ở bên cạnh nghe mà sợ mất mật, chỉ cảm thấy khó có thể tin được.
- Vì sao ngươi nguyện ý nhận thua
Mặt Sở Hoan không chút thay đổi nói:
- Vì sao đồng ý để Mã Chính Nghĩa đi vào sa mạc? Sự thật đương nhiên không phải là vì Mã Chính Nghĩa giúp ngươi hộ tống sứ đoàn, đơn giản lúc đó ngươi đã có sát tâm.
Cố họng Khâu Anh Hào mấp máy, đừng như có chút khô khóc, nhưng âm thanh vẫn lạnh lùng nói:
- Làm quan quả nhiên tâm cơ thâm trầm, sự tình vô cùng đơn giản, lại bị ngươi nói thành phức tạp như vậy, hơn nữa lại còn đảo lộn đen trắng đúng sai, quan lại Tần quốc các ngươi đều như vậy, trách không được hết lần này đến lần khác bị người Tây Lương dẫm lên.
Y hiển nhiên là có chút kích động, hai nắm đấm run nhè nhẹ:
- Ta cùng sư huynh có mấy chục năm giao tình, tình như thủ túc, dù có đánh mất mạng này, ta cũng sẽ không làm thương tổn hắn.
Chúng lạc đà khách đều khẽ vuốt cằm.
Giao tình giữa Khâu Anh Hào và Mã Chính Nghĩa, khắp trấn ai ai cũng biết. Trước đó, quan hệ giữa hai nhà hòa thuận, Khâu Anh Hào và Mã Chính Nghĩa cứ ba ngày lại gặp nhau uống rượu, thậm chí muốn gả nữ nhi kết làm thân gia, nếu nói Khâu Anh Hào có ý muốn giết Mã Chính Nghĩa, nói ra không ai tin.
- Đúng vậy, giao tình của các ngươi quả thật rất sâu.
Sở Hoan thở dài:
- Có lẽ chính Mã đương gia cũng không tin, ngươi không ngờ lại mang sát tâm đối với hắn. Hắn mang theo theo Mã gia lạc đà khách tiến vào sa mạc, không vì gì khác, chỉ là ở bên cạnh giám thị ngưoi, cũng vì như thế, ngay từ đầu ngươi mới hết sưc quy củ, không hề phát sinh bất kỳ tình trạng nào. Nhưng trong lòng ngươi hiểu, cứ thế này, chỉ cần sứ đoàn ngày đi đêm nghỉ, cho dù mệt mỏi nhưng vẫn đảm bảo tinh lực và thể lực đầy đủ, sa phỉ rất khó có cơ hội xuống tay với sứ đoàn.
Tiết Hoài An dù sao cũng không phải là người ngu xuẩn, nghe Sở Hoan nói tới đây, y vuốt vuốt chòm râu, dần dần hiểu ra cái gì đó.
- Bản quan không rõ ràng lắm tại sao ngươi lại như thế, nhưng để sứ đoàn chúng ta bị thương nặng, thậm chí toàn quân bị diệt trong sa mạc chính là mục đích cuối cùng của ngươi.
Vẻ mặt Sở Hoan tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng trong con ngươi đã mang sắc thái lạnh lùng và nghiêm nghị:
- Nếu ta không đoán sai, ngươi có lẽ cũng đoán được Mã Chính Nghĩa biết tâm tư của ngươi, cho nên dọc đường đi ngươi không dám hành động thiếu suy nghĩ để tránh bị Mã Chính Nghĩa nhìn ra sơ hở; Tuy Mã đương gia cùng ngươi có giao tình sâu đậm, nhưng hắn là một lạc đà khách thuần khiết, nếu như ngươi thực sự khư khư cố chấp, Mã đương gia rất có thể sẽ không để ý giao tình của các ngươi, đem mưu đồ của ngươi lộ ra, đó là kết quả ngươi sợ thấy nhất, nên ngươi rất rõ ràng, Mã đương gia còn sống, kế hoạch của ngươi không thể thực hiện, muốn sa phỉ thuận lợi đạt được mục đích, Mã đương gia nhất định phải chết.
Sắc mặt Khâu Anh Hào đã bắt đầu trắng bệch, thanh âm của Sở Hoan không lớn, lại như từng cái kim, cắm từng nhát lên người Khâu Anh Hào.
Sở Hoan trầm mặc một lát mới chậm rãi nói tiếp:
- Ngươi muốn diệt trừ Mã đương gia cũng không dễ dàng, rất khó có cơ hội, ngươi chậm chạp không động thủ, cũng vì đang đợi cơ hội.
Hắn liếc mắt nhìn Khâu Minh Đạo một cái, thở dài:
- Nếu không bởi vì con của ngươi, có lẽ cơ hội của các ngươi còn không có xuất hiện.
Sắc mặt Khâu Minh Đạo lúc này rất khó coi, nghe Sở Hoan nói vậy, lạnh lùng nói:
- Lời này của ngươi là có ý gì?
- Mã cô nương có hôn ước với ngươi, nhưng tựa hồ nàng cũng không muốn gả cho ngươi.
Sở Hoan thở dài:
- Ngươi vẫn vì thế mà buồn rầu, nhưng phụ thân của ngươi trước kia cũng không có chú ý điều này, hẳn là cũng không biết, mối hôn nhân này đã xuất hiện một vấn đề thật lớn. Mã cô nương thích Lang Oa Tử, nếu như không cùng lại đây, phụ thân ngươi có lẽ cũng không biết vấn đề trong việc này, nhưng bọn họ tới sa mạc, mọi người ở cùng nhau, phụ thân ngươi dễ dàng thấy có vấn để xảy ra.
Khâu Minh Đạo cau mày, đã nghĩ đến chuyện đêm hôm đó.
Hắn cùng Mac Tú Liên một mình nói chuyện, Mã Tú Liên nói, nguyên nhân là vì Lang Oa Tử cho nên đối với việc hôn nhân này hết sức kháng cự, mà đêm hôm đó, Khâu Anh Hào không ngờ cũng lặng yên không một tiếng động ở bên cạnh, nghe hết sự việc này.
Sở Hoan nhìn vẻ mặt Khâu Minh Đạo, biết lời nói của mình là đúng, khóe miệng muốn cười:
- Kỳ thật bản quan vẫn luôn thấy kỳ quái, Mã đương gia một mình ra khỏi doanh, là người nào hẹn hắn? Nếu không phải việc đặc biệt gì khác, hắn tuyệt không thể dễ dàng rời khỏi doanh địa. Ta cũng đã nghĩ tới hắn ra khỏi doanh là để gặp sa phỉ, nhưng đây chỉ là một khả năng, một khả năng khác so với khả năng này thì lớn hơn nữa…!
Hắn nhìn chằm chằm Khâu Anh Hào:
- Nếu Khâu đương gia có sự tình đặc thù, hẹn một mình Mã đương gia tới nói chuyện, hơn nữa việc này lại không phải nhỏ, bản quan nghĩ Mã đương gia hẳn sẽ không cự tuyệt!.
Khâu Anh Hào cười to nói:
- Nói đi nói lại, ngươi muốn nói khi màn đêm xuống, sư huynh một mình rời doanh, nguyên nhân là vì ta?
Sở Hoan nói:
- Trước khi sa phỉ đánh lén, hết thảy mọi việc chỉ là khả năng, bản quan cũng không thể khẳng định, nhưng khiến sa phỉ xuất hiện, bản quan suy nghĩ, chắc chắn mười phần đúng.
- Ý ngươi nói là, ta lấy việc hôn nhân hẹn sư huynh một mình đi ra ngoài?
Khâu Anh Hào lạnh mặt nói.
Sở Hoan đáp:
- Kỳ thật bản quan ngay từ đầu cũng không nghĩ ra ngươi lấy lý do nào hẹn Mã đương gia ra ngoài, nhưng ngươi lại tự cho mình là thông minh, bản quan cũng bởi vậy mà tìm ra cửa đột phá.
- Tự cho là thông minh?”
- Mã cô nương bảo ngươi tìm Mã đương gia nói mấy thứ gì đó.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào ánh mắt Khâu Anh Hào:
- Ngươi vì để cho Mã cô nương không chịu nổi, vì để cho nàng không nói tiếp, chủ động nói ra hôn sự giữa hai nhà xảy ra vấn đề. Lúc ấy xem ra, lý do này của ngươi hợp tình hợp lý, không chê vào đâu được, Mã cô nương vì vậy mà không thể phản bác. Nhưng bản quan nghĩ lý do này cũng không thể làm Mã đương gia một mình ước hẹn đi ra ngoài.
Hắn khẽ thở dài:
- Bản quan và Mã đương gia gần như không có bất kỳ tiếp xúc nào, nhưng lại có thể nhìn ra, Mã đương gia là một người rất tuân thủ quy củ, hắn giữ nghiêm túc quy củ của một đà khách, giữ lời hứa, nếu cùng Khâu gia ngươi đính hôn, như vậy việc hôn nhân này xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, Mã đương gia nhất định hết sức để ý.
Đám lạc đà khách của Khâu gia đều ngơ ngác nhìn nhai, ngay từ đầu họ chỉ thấy Sở Hoan nói xằng nói bậy, nhưng trong lúc bất tri bất giác, trong lòng mơ hồ cảm thấy lời Sở Hoan nói không phải là không có lý.
Khâu Anh Hào cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hai tay nắm chặt, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
- Tình hình lúc đó bản quan cũng không rõ ràng lắm, những bản quan có thể đoán ra đại khái.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Ngươi phát hiện hôn sự xảy ra vấn đề, tự nhiên sẽ không sốt ruột, mà còn vui vẻ, vì cơ hội mà ngươi chờ đợi rốt cục đã tới. Ta nghĩ lúc ấy ngươi hướng Mã đương gia đề cập đến chuyện hôn sự, Mã đương gia nhất định sẽ rất để ý, đặc biệt là người khởi nguồn câu chuyện là Mã cô nương, điều này làm cho Mã đương gia khó mà chịu nổi, ngươi đương nhiên có thể thừa dịp ước định thời gian, muốn cùng Mã đương gia cẩn thận đàm luận việc hôn sự. Sự việc này Mã đương gia đương nhiên là vô cùng mất mặt, nên sẽ chọn một địa phương cách xa doanh địa, Mã đương gia cùng ngươi có giao tình mấy chục năm, thân như huynh đệ, hắn không có khả năng nghĩ đến ngươi nổi lên ý muốn giết hắn, càng không thể biết nơi hắn đề xuất lại là nơi táng thân của hắn!
Nói tới đây, đám lạc đà khách thay đổi sắc mặt, Tiết Hoài An giật mình nói:
- Sở phó sứ. chẳng lẽ ý ngươi là… Mã Chính Nghĩa kia… là bị Khâu Anh Hào giết chết?
Không đợi Sở Hoan nói chuyện, Khâu Anh Hào đã cất tiếng cười to, lập tức lạnh lùng nói:
- Sở đại nhân, ngươi nói chuyện như thật, có khuôn khổ, nếu không phải mọi người đã biết hung phạm là ai, chỉ sợ chính ta cũng nghi ngờ Khâu Anh Hào ta bắn chết sư huynh.”
Sắc mặt y trầm xuống lạnh lùng nói:-
- Ngươi đừng quên người bắn chết sư huynh là Lang Oa Tử, theo như ý ngươi, chẳng lẽ Khâu Anh Hào ta lại cùng Lang Oa Tử cùng sát hại sư huynh? Sở đại nhân, ngươi không biết đây là một việc vô cùng vớ vẩn sao?
Khâu Minh Đạo khẩn trương vô cùng, những lời Sở Hoan nói, ngay cả Khâu Minh Đạo hết sức tin tưởng cũng nảy lên nghi ngờ, nhưng những lời Khâu Anh Hào nói ra, làm hoài nghi trong lòng Khâu Minh tan biến.
Không sai, Lang Oa Tử sao có thể cùng Khâu Anh Hào liên kết hại chết Mã Chính Nghĩa.
Sở Hoan nói có đạo lý, phân tích tỉ mỉ, nhưng trên thực tế hung phạm không phải là Khâu Anh Hào mà là Lang Oa Tử, mọi người đều biết, Khâu Anh Hào và Lang Oa Tử không thể là một người.
/1596
|