Vận khí sứ đoàn dường như rất tốt, trước khi bão cát đến chừng một khắc, sứ đoàn rốt cuộc đã tới cồn cát hình cốc. Trong mắt không ít người, nếu sa mạc là biển rộng, thì cồn cát hình cốc chính là con thuyền lớn. Sứ đoàn như người chết đuối vớ phải cọc, đột nhiên thấy chiếc thuyền lớn này, mừng rỡ như điên.
Tiết Hoài An sắc mặt vẫn vô cùng yếu ớt, khi biết rốt cuộc đã chạy tới cồn cát, mới nhẹ nhàng thở ra. Lạc đà khách dẫn đầu từ trên sườn núi tiến nhập cồn cát, trong hoàn cảnh ác liệt, hiển nhiên không một ai còn lường tới tình huống có một đội sa phỉ đang chờ cách đó không xa.
Cồn cát diện tích rất lớn, nhóm lạc đà khách mười phần kinh nghiệm cũng không sắp xếp đội ngũ tụ tập ở giữa hố cát, mà tận lực dồn về hướng Bắc. Ngủ ở hướng Bắc cồn cát, có vách cốc cát làm lá chắn, cho dù đại phong đánh úp tới, cũng có thể có chút tác dụng.
Mọi người kéo ngựa theo lạc đà khách xông về hướng Bắc. So với bên ngoài, trong hố hiển nhiên bão cát nhỏ hơn không ít. Các binh sĩ cũng không có khả năng ngủ ngay lập tức, mà bắt đầu tháo hàng hóa xuống, chất lại một chỗ. Đang bận bận rộn rộn, đột nhiên nghe thấy tiếng rít gào vọng tới. Mọi người ngẩng đầu nhìn, liền thấy từ phía Đông một đạo lốc xoáy cuốn tới. Đạo lốc xoáy này so với đạo lốc xoáy trước còn hung mãnh hơn nhiều. Mọi người bất thần đứng yên không dám nhúc nhích, đợi cho lốc xoáy đi về phía Nam mới dám tiếp tục làm việc.
Sở Hoan lúc này cũng xác định phán đoán của mình không sai.
Đại phong này, quả nhiên không phải nhỏ. Cuốn tới cũng không phải một hai hay cơn lốc xoáy mà từ phía Bắc đã nghe thấy tiếng cuồng phong gào thét, biết kế tiếp sẽ còn có nhiều cơn lốc xoáy cuốn tới nữa.
Sở Hoan lúc này cũng mệt mỏi không chịu nổi, ngồi xuống trên mặt cát định nghỉ tạm, đúng lúc đó, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó bất ổn, mày nhăn lại, khóe mắt hơi nhảy lên, nhìn về phía sườn Nam, kêu to:
- Không tốt, mọi người cẩn thận.
Giọng của hắn cực cao, không ít người bên cạnh hắn còn đang ngơ ngác, thì Sở Hoan đã rút Huyết Ẩm đao ra, lớn tiếng quát:
- Có địch.
Sở Hoan mơ hồ nhìn thấy từ phía Nam mơ hồ xuất hiện không ít bóng dáng, đang nhanh chóng lao về phía bên này.
Sở Hoan không phải là thánh, hắn cũng chưa từng nghĩ đến, vào lúc này lại có người đột nhiên đột kích.
Đám người kia quả nhiên là kẻ liều mạng.
Đột nhiên tập kích, đương nhiên là đám sa phỉ Hắc Phong. Hắc Phong dẫn đầu, đi theo phía sau có hàng trăm sa phỉ, dựa theo hình cánh quạt, dồn hết sức lực, tay cầm dao bầu, điên cuồng xông tới.
Đại bộ phận sứ đoàn vẫn còn bận rộn dỡ hàng, sa phỉ đột kích, mọi người không chuẩn bị tâm lý, vừa đối mặt với bão cát, rất nhiều người đã sớm quên sự uy hiếp của sa phỉ.
Hắc Phong gầm rú như thú dữ, chỉ trong nửa khắc, đã vọt tới gần chỗ sứ đoàn, giơ tay chém xuống, một binh sĩ không kịp phản ứng lập tức bị chém gãy cổ.
Sa phỉ xưa nay giỏi đánh lén, đến như gió mà đi cũng như gió, sát ý hôi hổi, dao bầu bay tán loạn, đội ngũ không kịp phản ứng, đã có hơn mười binh sĩ bỏ mạng dưới đao của sa phỉ.
Kịp phản ứng, ngoài Sở Hoan và một ít binh sĩ, còn có đám lạc đà khách. Lạc đà khách không hổ hàng năm đều qua sa mạc, cung không rời lưng, đao không rời tay. Thời điểm sa phỉ xông đến, nhóm lạc đà khách nhanh chóng lấy cung cài tên, bắn về phía sa phỉ, tiễn pháp của lạc đà khách đương nhiên không kém, lập tức có mấy tên cướp ngã ngựa.
Lang Oa Tử thái độ lạnh lùng, lúc sa phỉ xuất hiện, gã cũng không xông về phía trước, chạy về hướng lưng cồn cát, lấy cung, dựa vào vách tường, bắn ra liên tiếp ba mũi tên. Tuy rằng tầm ngắm cực kém hưng ba mũi tên này khiến ba tên sa phỉ xông lên phía trước ngã ngựa.
Lang Oa Tử tiễn pháp cực kỳ chuẩn xác, hơn nữa, cay độc vô cùng, kẻ nào trúng tên lập tức mất mạng.
Nhưng giờ phút này sa phỉ vẫn chiếm thượng phong, bọn họ đều ngồi trên lưng ngựa, dao bầu chém trái phạt phải, sát thương không ít người. Sứ đoàn lúc này nhất thời hỗn loạn, cũng may lạc đà khách phản ứng đúng lúc, tên liên tiếp bắn ra, cản trở thế công của sa phỉ. Cận Vệ quân dù sao cũng có tố chất huấn luyện, nên nhanh chóng rút đao nghênh địch.
Sở Hoan giờ phút này đã xông lên phía trước, trong lòng có chút ảo não. Hắn không ngờ sa phỉ lúc này đột ngột tấn công, đúng lúc đối phương không kịp trở tay, chỉ trong chốc lát, đã có hơn hai mươi người không chết thì trọng thương, tiếng kêu tiếng khóc rất lớn. Hắn lớn tiếng kêu lên:
- Hiên Viên tướng quân, bảo hộ đại nhân.
Một gã sa phỉ phi ngựa tới bên cạnh Sở Hoan, vung đao chém xuống. Sở Hoan cơ thể chùng xuống, Huyết Ẩm đao chém ra, đã chém dứt móng ngựa trước. Con ngựa đó hí dài một tiếng ngã quỵ xuống, sa phỉ lập tức té khỏi yên. Sở Hoan lại vung đao xuống, chém đứt đầu tên cướp.
Giết chết sa phỉ này, nhìn thấy bên cạnh một tên khác đang phi lên, Sở Hoan giống như con báo cả người bay lên trời, vung đao bổ vào người đó. Sa phỉ không kịp phòng bị, định vung đao lên ngăn cản, thì Huyết Ẩm đao đã chém trúng đầu. Huyết Ẩm đao chém sắt như chém bùn, đầu sa phỉ tất nhiên không phải được làm bằng sắt thép, ngay lập tức bị chém thành hai nửa.
Sở Hoan cũng bay người lên lưng ngựa, tùy tiện đem thi thể sa phỉ này ném xuống đất. Sa phỉ đều có kinh nghiệm chiến đấu trong sa mạc, tuy rằng chưa chắc đã ngựa tuyệt thế nhưng đối với sa mạc hết sức quen thuộc, tốc độ phi trong sa mạc so với ngựa thường tốt hơn nhiều.
Hắn quay đầu ngựa lại, xông thẳng vào chỗ đông sa phỉ nhất, phía sau đã có mười binh sĩ Cận Vệ quân đuổi theo kịp.
Sa phỉ đột nhiên đột kích, ngay từ đầu quả thật cũng chiếm được tiện nghi. Bọn họ giết chết hơn hai mươi người, nhưng Cận Vệ quân dù sao cũng phải nuôi không, phút bối rối ban đầu qua nhanh, lạc đà khách giúp cản trở trong thời gian ngắn, Cận Vệ quân rốt cuộc ổn định trận tuyến. Sở Hoan chiến đấu anh dũng, các binh sĩ hiển nhiên cũng theo đó mà liều chết xông lên. Hiên Viên Thắng Tài trong lúc hỗn loạn, chỉ huy binh sĩ bảo hộ Tiết Hoài An và đám quan văn, mình thì xông vào trong trận giao thủ với sa phỉ.
Sở Hoan tiến lên đón, hắn biết giờ phút này, nhất định phải giết chết vài tên sa phỉ, có thể chưa đẩy lùi sa phỉ nhưng có thể tạo nên uy hiếp.
Hắn lúc này xông vào chỗ có sa phỉ đông nhất, hai gã sa phỉ phóng ngựa muốn ngăn cản. Sở Hoan cũng mãnh liệt quát một tiếng, hai chân kẹp chặt vào lưng, tuấn mã xông lên, hai tên cướp quát to xông tới, trường đao lần lượt thay đổi, chém tới, chuẩn bị chặn ngang đao của Sở Hoan.
Sa phỉ xuất đao hung ác, Sở Hoan cũng không vội xuất đao, mà cài vào hai con ngựa kia, lúc này mới đột nhiên xuất đao, hàn đao lóe sáng, chỉ trong nháy mắt, hai tên cướp chặn đường Sở Hoan đã ngã lăn khỏi ngựa.
Sở Hoan xuất đao quả nhiên vô cùng nhanh, các binh sĩ theo phía sau hắn có nhiều người lần đầu tiên chứng kiến Sở Hoan ra tay, quả nhiên là kinh sợ. Bọn họ không thấy rõ Sở Hoan xuất đao như thế nào, nhưng thấy hiệu quả như vậy cũng rất vui mừng, bên mình có kiêu tướng, thật sự là vạn hạnh.
Sở Hoan liên tiếp giết người, lớn tiếng rống to, trong bão cát, cực kỳ uy mãnh.
Hộ vệ phía sau lúc này cũng đã cùng nhau xông lên, liều chết tranh giành, bọn họ đi bộ mà chiến với đám sa phỉ cưỡi ngựa, lấy sự mệt mỏi mà ứng đối với đám sa phỉ tinh sắc. Cũng may sứ đoàn tuy rằng thương vong mười người, nhưng số lượng vượt xa sa phỉ. Lúc này tuy không thể phát huy hết sức chiến đấu nhưng vẫn dần dần xoay chuyển cục diện, trong hố trời, hai bên ngươi tới ta đi, kịch liệt đối chiến.
Hắc Phong cũng không hổ là một gã dũng mãnh, gã liên tục chém giết hai binh sĩ Cận Vệ quân, nhìn thấy sa phỉ bốn phía quần chiến Cận Vệ quân, lập tức hét to:
- Không cần ham chiến, giật đồ.
Gã nhắc đến giật đồ đương nhiên không phải sai bộ hạ đi cướp tài vật, mà là muốn đi cướp cỗ xe ngựa kia của Chử Bách hộ. Giọng gã vang rõ, đám sa phỉ nghe tiếng gã, đều chạy về phía bên này. Hắc Phong cũng nhe răng cười độc ác lao vọt về phía cỗ xe ngựa trên.
Liễu Mị Nương không biết từ đâu cũng đã lấy ra hai thanh Liễu Diệp đao, một tay một đao, so với dao găm có dài hơn, cho dù không nặng bằng đại đao. Nàng ta nhìn hai bên kịch chiến trong bầu không khí u ám, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn Mộc Đầu. Mộc Đầu cũng thấy Hắc Phong dẫn theo hơn hai mươi người chạy về phía xe ngựa, vẻ mặt vẫn cứng nhắc nhưng trong đôi mắt vẫn tia kinh ngạc, dường như cũng ngạc nhiên không hiểu đám sa phỉ này vì sao lại có hứng thú đối với cỗ xe ngựa. Tuy nhiên, cũng không do dự, vẫn im lặng không một thanh âm, rút đao từ bên hông chạy về phía cỗ xe ngựa.
Động tác của gã vô cùng nhẹ nhàng, tuy rằng trải qua chặng đường dài, toàn sứ đoàn thể lực tiêu hao, nhưng Mộc Đầu tựa hồ như thể lực vẫn dư thừa, chạy vô cùng nhanh, chạy trên cát mà tựa như đang đi trên đất mềm. Liễu Mị Nương cũng không do dự, bám sát gã, quay đầu lại kêu lên:
- Thủy đại ca, mau tới.
Thân hình nàng như mị, bám sát phía sau Mộc Đầu như bóng với hình. Động tác của nàng vừa nhanh vừa gọn, tuy rằng cũng có chút nhẹ nhàng, nhưng hiển nhiên tốc độ không thể bằng Mộc Đầu.
Thủy Dũng nhìn thấy sa phỉ đột nhiên tập kích, đã có chút kinh hãi, vốn định tìm một chỗ yên ổn tránh né, nhưng lúc này Liễu Mị Nương lại lớn tiếng kêu gã, có chút do dự, nhìn bóng lưng Liễu Mị Nương, cắn răng một cái, cuối cũng cũng chạy tới.
Gã tốc độ cũng không chậm, rất nhanh đã đuổi kịp Liễu Mị Nương. Mị Nương ngọt ngào nỏi:
- Thủy đại ca, còn nhớ lần trước Mị Nương nói gì chứ?
Thủy Dũng vừa chạy vừa hỏi:
- Cái gì?
- Ôi, Thủy đại ca, huynh thật đáng ghét.
Giờ khắc này, Mị Nương vẫn dùng giọng nói nũng nịu mà nói:
- Cỗ xe ngựa kia, còn nhớ chuyện mà Mị Nương vẫn cầu cạnh đại ca chứ, cơ hội đến rồi.
Thủy Dũng bừng tỉnh, nắm chặt đại đao trong tay, nói:
- Liễu cô nương, cô yên tâm, ta hiểu rồi.
- Về sau không cần kêu Mị Nương là cô nương nữa. Cứ gọi Mị Nương là muội muội.
Mị Nương vén tấm lụa đen che mặt lên, cười quyến rũ:
- Thủy đại ca, việc này nếu thành, Mị Nương nhất định mãi mãi đi theo đại ca, hầu hạ cả đời.
Thủy Dũng nhìn nụ cười ngọt ngào đó, lại nghe thấy nàng hứa hẹn, trong lòng rung động, lập tức hăng hái:
- Hảo muội tử, Thủy đại ca tuyệt không để muội thất vọng.
Ba người bọn họ nhanh chóng chạy theo hướng xe ngựa, Hắc Phong cũng dẫn theo hai mươi tên cướp bám sát, những tên cướp có tính hiếu sát, không nghe rõ tiếng gọi của Hắc Phong, cũng không nhìn thấy vị trí cỗ xe ngựa, nên vẫn còn tiếp tục chém giết. Có sa phỉ tuy rằng nhìn thấy xe ngựa, nhưng lúc này đã bị Cận Vệ quân đối chiến, nhất thời không thoát thân được. Trong hố cát, tiếng chém tiếng giết trộn lẫn với tiếng bão cát vang lên từng trận.
Tiết Hoài An và vài tên quan văn chen chúc khắp mọi ngõ ngách, hơn hai mươi binh sĩ được Hiên Viên Thắng Tài sai khiến, bảo hộ xung quanh, sa phỉ tựa hồ với đám người này cũng không có hứng thú, không xông đến gần.
Trong cồn cát hình cốc loạn chiến một hồi, sa phỉ cũng không thể lao xuống cồn cát. Lúc này, không ai chú ý tới, đột nhiên xuất hiện một con tuấn mã toàn thân đen kịt, cưỡi trên lưng hắc mã, là một gã toàn thân bao phủ trong hắc bào cũng đen kịt. Người này ngoại trừ đôi mắt lộ ra ngoài, không hề lộ ra một chút tấc da thịt nào. Trong hố cát chiến đấu kịch liệt, hắc bào vẫn ngồi yên như mây trôi nước chảy, trong bão cát, bất động như núi.
Tiết Hoài An sắc mặt vẫn vô cùng yếu ớt, khi biết rốt cuộc đã chạy tới cồn cát, mới nhẹ nhàng thở ra. Lạc đà khách dẫn đầu từ trên sườn núi tiến nhập cồn cát, trong hoàn cảnh ác liệt, hiển nhiên không một ai còn lường tới tình huống có một đội sa phỉ đang chờ cách đó không xa.
Cồn cát diện tích rất lớn, nhóm lạc đà khách mười phần kinh nghiệm cũng không sắp xếp đội ngũ tụ tập ở giữa hố cát, mà tận lực dồn về hướng Bắc. Ngủ ở hướng Bắc cồn cát, có vách cốc cát làm lá chắn, cho dù đại phong đánh úp tới, cũng có thể có chút tác dụng.
Mọi người kéo ngựa theo lạc đà khách xông về hướng Bắc. So với bên ngoài, trong hố hiển nhiên bão cát nhỏ hơn không ít. Các binh sĩ cũng không có khả năng ngủ ngay lập tức, mà bắt đầu tháo hàng hóa xuống, chất lại một chỗ. Đang bận bận rộn rộn, đột nhiên nghe thấy tiếng rít gào vọng tới. Mọi người ngẩng đầu nhìn, liền thấy từ phía Đông một đạo lốc xoáy cuốn tới. Đạo lốc xoáy này so với đạo lốc xoáy trước còn hung mãnh hơn nhiều. Mọi người bất thần đứng yên không dám nhúc nhích, đợi cho lốc xoáy đi về phía Nam mới dám tiếp tục làm việc.
Sở Hoan lúc này cũng xác định phán đoán của mình không sai.
Đại phong này, quả nhiên không phải nhỏ. Cuốn tới cũng không phải một hai hay cơn lốc xoáy mà từ phía Bắc đã nghe thấy tiếng cuồng phong gào thét, biết kế tiếp sẽ còn có nhiều cơn lốc xoáy cuốn tới nữa.
Sở Hoan lúc này cũng mệt mỏi không chịu nổi, ngồi xuống trên mặt cát định nghỉ tạm, đúng lúc đó, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó bất ổn, mày nhăn lại, khóe mắt hơi nhảy lên, nhìn về phía sườn Nam, kêu to:
- Không tốt, mọi người cẩn thận.
Giọng của hắn cực cao, không ít người bên cạnh hắn còn đang ngơ ngác, thì Sở Hoan đã rút Huyết Ẩm đao ra, lớn tiếng quát:
- Có địch.
Sở Hoan mơ hồ nhìn thấy từ phía Nam mơ hồ xuất hiện không ít bóng dáng, đang nhanh chóng lao về phía bên này.
Sở Hoan không phải là thánh, hắn cũng chưa từng nghĩ đến, vào lúc này lại có người đột nhiên đột kích.
Đám người kia quả nhiên là kẻ liều mạng.
Đột nhiên tập kích, đương nhiên là đám sa phỉ Hắc Phong. Hắc Phong dẫn đầu, đi theo phía sau có hàng trăm sa phỉ, dựa theo hình cánh quạt, dồn hết sức lực, tay cầm dao bầu, điên cuồng xông tới.
Đại bộ phận sứ đoàn vẫn còn bận rộn dỡ hàng, sa phỉ đột kích, mọi người không chuẩn bị tâm lý, vừa đối mặt với bão cát, rất nhiều người đã sớm quên sự uy hiếp của sa phỉ.
Hắc Phong gầm rú như thú dữ, chỉ trong nửa khắc, đã vọt tới gần chỗ sứ đoàn, giơ tay chém xuống, một binh sĩ không kịp phản ứng lập tức bị chém gãy cổ.
Sa phỉ xưa nay giỏi đánh lén, đến như gió mà đi cũng như gió, sát ý hôi hổi, dao bầu bay tán loạn, đội ngũ không kịp phản ứng, đã có hơn mười binh sĩ bỏ mạng dưới đao của sa phỉ.
Kịp phản ứng, ngoài Sở Hoan và một ít binh sĩ, còn có đám lạc đà khách. Lạc đà khách không hổ hàng năm đều qua sa mạc, cung không rời lưng, đao không rời tay. Thời điểm sa phỉ xông đến, nhóm lạc đà khách nhanh chóng lấy cung cài tên, bắn về phía sa phỉ, tiễn pháp của lạc đà khách đương nhiên không kém, lập tức có mấy tên cướp ngã ngựa.
Lang Oa Tử thái độ lạnh lùng, lúc sa phỉ xuất hiện, gã cũng không xông về phía trước, chạy về hướng lưng cồn cát, lấy cung, dựa vào vách tường, bắn ra liên tiếp ba mũi tên. Tuy rằng tầm ngắm cực kém hưng ba mũi tên này khiến ba tên sa phỉ xông lên phía trước ngã ngựa.
Lang Oa Tử tiễn pháp cực kỳ chuẩn xác, hơn nữa, cay độc vô cùng, kẻ nào trúng tên lập tức mất mạng.
Nhưng giờ phút này sa phỉ vẫn chiếm thượng phong, bọn họ đều ngồi trên lưng ngựa, dao bầu chém trái phạt phải, sát thương không ít người. Sứ đoàn lúc này nhất thời hỗn loạn, cũng may lạc đà khách phản ứng đúng lúc, tên liên tiếp bắn ra, cản trở thế công của sa phỉ. Cận Vệ quân dù sao cũng có tố chất huấn luyện, nên nhanh chóng rút đao nghênh địch.
Sở Hoan giờ phút này đã xông lên phía trước, trong lòng có chút ảo não. Hắn không ngờ sa phỉ lúc này đột ngột tấn công, đúng lúc đối phương không kịp trở tay, chỉ trong chốc lát, đã có hơn hai mươi người không chết thì trọng thương, tiếng kêu tiếng khóc rất lớn. Hắn lớn tiếng kêu lên:
- Hiên Viên tướng quân, bảo hộ đại nhân.
Một gã sa phỉ phi ngựa tới bên cạnh Sở Hoan, vung đao chém xuống. Sở Hoan cơ thể chùng xuống, Huyết Ẩm đao chém ra, đã chém dứt móng ngựa trước. Con ngựa đó hí dài một tiếng ngã quỵ xuống, sa phỉ lập tức té khỏi yên. Sở Hoan lại vung đao xuống, chém đứt đầu tên cướp.
Giết chết sa phỉ này, nhìn thấy bên cạnh một tên khác đang phi lên, Sở Hoan giống như con báo cả người bay lên trời, vung đao bổ vào người đó. Sa phỉ không kịp phòng bị, định vung đao lên ngăn cản, thì Huyết Ẩm đao đã chém trúng đầu. Huyết Ẩm đao chém sắt như chém bùn, đầu sa phỉ tất nhiên không phải được làm bằng sắt thép, ngay lập tức bị chém thành hai nửa.
Sở Hoan cũng bay người lên lưng ngựa, tùy tiện đem thi thể sa phỉ này ném xuống đất. Sa phỉ đều có kinh nghiệm chiến đấu trong sa mạc, tuy rằng chưa chắc đã ngựa tuyệt thế nhưng đối với sa mạc hết sức quen thuộc, tốc độ phi trong sa mạc so với ngựa thường tốt hơn nhiều.
Hắn quay đầu ngựa lại, xông thẳng vào chỗ đông sa phỉ nhất, phía sau đã có mười binh sĩ Cận Vệ quân đuổi theo kịp.
Sa phỉ đột nhiên đột kích, ngay từ đầu quả thật cũng chiếm được tiện nghi. Bọn họ giết chết hơn hai mươi người, nhưng Cận Vệ quân dù sao cũng phải nuôi không, phút bối rối ban đầu qua nhanh, lạc đà khách giúp cản trở trong thời gian ngắn, Cận Vệ quân rốt cuộc ổn định trận tuyến. Sở Hoan chiến đấu anh dũng, các binh sĩ hiển nhiên cũng theo đó mà liều chết xông lên. Hiên Viên Thắng Tài trong lúc hỗn loạn, chỉ huy binh sĩ bảo hộ Tiết Hoài An và đám quan văn, mình thì xông vào trong trận giao thủ với sa phỉ.
Sở Hoan tiến lên đón, hắn biết giờ phút này, nhất định phải giết chết vài tên sa phỉ, có thể chưa đẩy lùi sa phỉ nhưng có thể tạo nên uy hiếp.
Hắn lúc này xông vào chỗ có sa phỉ đông nhất, hai gã sa phỉ phóng ngựa muốn ngăn cản. Sở Hoan cũng mãnh liệt quát một tiếng, hai chân kẹp chặt vào lưng, tuấn mã xông lên, hai tên cướp quát to xông tới, trường đao lần lượt thay đổi, chém tới, chuẩn bị chặn ngang đao của Sở Hoan.
Sa phỉ xuất đao hung ác, Sở Hoan cũng không vội xuất đao, mà cài vào hai con ngựa kia, lúc này mới đột nhiên xuất đao, hàn đao lóe sáng, chỉ trong nháy mắt, hai tên cướp chặn đường Sở Hoan đã ngã lăn khỏi ngựa.
Sở Hoan xuất đao quả nhiên vô cùng nhanh, các binh sĩ theo phía sau hắn có nhiều người lần đầu tiên chứng kiến Sở Hoan ra tay, quả nhiên là kinh sợ. Bọn họ không thấy rõ Sở Hoan xuất đao như thế nào, nhưng thấy hiệu quả như vậy cũng rất vui mừng, bên mình có kiêu tướng, thật sự là vạn hạnh.
Sở Hoan liên tiếp giết người, lớn tiếng rống to, trong bão cát, cực kỳ uy mãnh.
Hộ vệ phía sau lúc này cũng đã cùng nhau xông lên, liều chết tranh giành, bọn họ đi bộ mà chiến với đám sa phỉ cưỡi ngựa, lấy sự mệt mỏi mà ứng đối với đám sa phỉ tinh sắc. Cũng may sứ đoàn tuy rằng thương vong mười người, nhưng số lượng vượt xa sa phỉ. Lúc này tuy không thể phát huy hết sức chiến đấu nhưng vẫn dần dần xoay chuyển cục diện, trong hố trời, hai bên ngươi tới ta đi, kịch liệt đối chiến.
Hắc Phong cũng không hổ là một gã dũng mãnh, gã liên tục chém giết hai binh sĩ Cận Vệ quân, nhìn thấy sa phỉ bốn phía quần chiến Cận Vệ quân, lập tức hét to:
- Không cần ham chiến, giật đồ.
Gã nhắc đến giật đồ đương nhiên không phải sai bộ hạ đi cướp tài vật, mà là muốn đi cướp cỗ xe ngựa kia của Chử Bách hộ. Giọng gã vang rõ, đám sa phỉ nghe tiếng gã, đều chạy về phía bên này. Hắc Phong cũng nhe răng cười độc ác lao vọt về phía cỗ xe ngựa trên.
Liễu Mị Nương không biết từ đâu cũng đã lấy ra hai thanh Liễu Diệp đao, một tay một đao, so với dao găm có dài hơn, cho dù không nặng bằng đại đao. Nàng ta nhìn hai bên kịch chiến trong bầu không khí u ám, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn Mộc Đầu. Mộc Đầu cũng thấy Hắc Phong dẫn theo hơn hai mươi người chạy về phía xe ngựa, vẻ mặt vẫn cứng nhắc nhưng trong đôi mắt vẫn tia kinh ngạc, dường như cũng ngạc nhiên không hiểu đám sa phỉ này vì sao lại có hứng thú đối với cỗ xe ngựa. Tuy nhiên, cũng không do dự, vẫn im lặng không một thanh âm, rút đao từ bên hông chạy về phía cỗ xe ngựa.
Động tác của gã vô cùng nhẹ nhàng, tuy rằng trải qua chặng đường dài, toàn sứ đoàn thể lực tiêu hao, nhưng Mộc Đầu tựa hồ như thể lực vẫn dư thừa, chạy vô cùng nhanh, chạy trên cát mà tựa như đang đi trên đất mềm. Liễu Mị Nương cũng không do dự, bám sát gã, quay đầu lại kêu lên:
- Thủy đại ca, mau tới.
Thân hình nàng như mị, bám sát phía sau Mộc Đầu như bóng với hình. Động tác của nàng vừa nhanh vừa gọn, tuy rằng cũng có chút nhẹ nhàng, nhưng hiển nhiên tốc độ không thể bằng Mộc Đầu.
Thủy Dũng nhìn thấy sa phỉ đột nhiên tập kích, đã có chút kinh hãi, vốn định tìm một chỗ yên ổn tránh né, nhưng lúc này Liễu Mị Nương lại lớn tiếng kêu gã, có chút do dự, nhìn bóng lưng Liễu Mị Nương, cắn răng một cái, cuối cũng cũng chạy tới.
Gã tốc độ cũng không chậm, rất nhanh đã đuổi kịp Liễu Mị Nương. Mị Nương ngọt ngào nỏi:
- Thủy đại ca, còn nhớ lần trước Mị Nương nói gì chứ?
Thủy Dũng vừa chạy vừa hỏi:
- Cái gì?
- Ôi, Thủy đại ca, huynh thật đáng ghét.
Giờ khắc này, Mị Nương vẫn dùng giọng nói nũng nịu mà nói:
- Cỗ xe ngựa kia, còn nhớ chuyện mà Mị Nương vẫn cầu cạnh đại ca chứ, cơ hội đến rồi.
Thủy Dũng bừng tỉnh, nắm chặt đại đao trong tay, nói:
- Liễu cô nương, cô yên tâm, ta hiểu rồi.
- Về sau không cần kêu Mị Nương là cô nương nữa. Cứ gọi Mị Nương là muội muội.
Mị Nương vén tấm lụa đen che mặt lên, cười quyến rũ:
- Thủy đại ca, việc này nếu thành, Mị Nương nhất định mãi mãi đi theo đại ca, hầu hạ cả đời.
Thủy Dũng nhìn nụ cười ngọt ngào đó, lại nghe thấy nàng hứa hẹn, trong lòng rung động, lập tức hăng hái:
- Hảo muội tử, Thủy đại ca tuyệt không để muội thất vọng.
Ba người bọn họ nhanh chóng chạy theo hướng xe ngựa, Hắc Phong cũng dẫn theo hai mươi tên cướp bám sát, những tên cướp có tính hiếu sát, không nghe rõ tiếng gọi của Hắc Phong, cũng không nhìn thấy vị trí cỗ xe ngựa, nên vẫn còn tiếp tục chém giết. Có sa phỉ tuy rằng nhìn thấy xe ngựa, nhưng lúc này đã bị Cận Vệ quân đối chiến, nhất thời không thoát thân được. Trong hố cát, tiếng chém tiếng giết trộn lẫn với tiếng bão cát vang lên từng trận.
Tiết Hoài An và vài tên quan văn chen chúc khắp mọi ngõ ngách, hơn hai mươi binh sĩ được Hiên Viên Thắng Tài sai khiến, bảo hộ xung quanh, sa phỉ tựa hồ với đám người này cũng không có hứng thú, không xông đến gần.
Trong cồn cát hình cốc loạn chiến một hồi, sa phỉ cũng không thể lao xuống cồn cát. Lúc này, không ai chú ý tới, đột nhiên xuất hiện một con tuấn mã toàn thân đen kịt, cưỡi trên lưng hắc mã, là một gã toàn thân bao phủ trong hắc bào cũng đen kịt. Người này ngoại trừ đôi mắt lộ ra ngoài, không hề lộ ra một chút tấc da thịt nào. Trong hố cát chiến đấu kịch liệt, hắc bào vẫn ngồi yên như mây trôi nước chảy, trong bão cát, bất động như núi.
/1596
|