Đêm sa mạc lạnh, nhưng vẫn kém xa sự lạnh lùng của lòng người.
Thủ lĩnh quân Tây Lương chém tứ chi hán tử, lúc này mới thu đao vào vỏ, ngồi xổm xuống bên cạnh hán tử kia nói vài câu gì, lúc này mới đứng dậy đi tới xoay người lên ngựa. Quân Tây Lương đều lên ngựa, thủ lĩnh kia quay đầu ngựa lại, thúc tuấn mã chạy đi như bay, quân Tây Lương cũng không lưu lại ngựa, kéo mấy con ngựa không chủ lại thúc ngựa đuổi theo sau. Sau một lát, quân Tây Lương đều mất tung tích, chỉ còn lại hơn mười cỗ thi thể trong sa mạc.
Sở Hoan chờ quân Tây Lương rời đi, không do dự nữa, đứng dậy từ trên cồn cát chạy vội xuống, nhắm thẳng người đàn ông bị chặt tứ chi chạy qua, Mị Nương và Khỉ La cũng đứng dậy đuổi theo.
Sở Hoan chạy xuống cồn cát, ngoại trừ hơn mười cỗ thi thể, cũng có hai con tuấn mã bị chém chết.
Sở Hoan tới bên người gã đàn ông kia, thấy trên mặt cát đều là máu tươi, vẻ mặt gã đàn ông kia rất đáng sợ, không ngờ vẫn còn mở mắt, miệng ứa máu tươi ra ngoài, thân thể vẫn còn giãy dụa, trong thời gian ngắn vẫn chưa chết, nhưng máu tươi chảy ra từ chỗ tổn thương bốn chi nhiều lắm, muốn sống sót là không thể nào.
Bốn chi của gã bị chặt, nhìn qua cực kỳ khủng bố, đôi mắt đã đỏ thẫm kia nhìn thấy Sở Hoan ngồi xổm xuống bên cạnh mình, chỉ là đồng tử gã tan rã, đã u ám không ánh sáng.
Mị Nương và Khỉ La cách vài mét liền dừng bước lại, người đàn ông kia quá mức thê thảm, cũng không dám tới xem.
- Ta là sứ thần Đại Tần.
Sở Hoan biết người này sắp chết, cũng không giấu diếm thân phận của mình, ghé sát vào người đàn ông thấp giọng nói:
- Ngươi là người phương nào?
Muốn người đàn ông kia nói rõ mọi chuyện, dùng tình trạng trước mắt của gã đương nhiên là không thể nào, gã thương thế quá nặng, hấp hối, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, Sở Hoan chỉ hy vọng biết được thân phận từ miệng gã.
Gã hai mắt vô thần, ngơ ngác nhìn Sở Hoan, đột nhiên đôi mắt tỏa sáng, nhìn thấy Khỉ La chậm rãi đi tới.
Khỉ La nhìn thấy bộ dáng của gã, vô cùng thê thảm, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, lại mang theo vẻ bi phẫn, che miệng. Gã đàn ông kia môi mấp máy, dường như muốn nói điều gì, nhưng cổ họng tràn đầy máu tươi, nhất thời nói không ra lời.
Thân thể của gã run lên kịch liệt, Sở Hoan thấy gã không thể nói chuyện, lại sắp chết đi, vốn tưởng rằng không nghe được cái gì, bỗng nghe được gã khó nhọc nói:
- Bắc...Bắc...Có...Có biến...!
Dường như gã dùng hết khí lực toàn thân mới nói ra những lời này, nói xong những lời này, hai mắt gã trợn trừng, thân thể dừng lại, liền không thể nhúc nhích, một chút thần thái cuối cùng trong mắt đã biến mất.
Mặc dù trước khi chết gã đã nói, nhưng vì trong miệng tràn đầy máu tươi, lại nói mơ hồ không rõ, trong nhất thời Sở Hoan quả thật nghe không rõ, nhíu mày suy tư.
Đúng lúc này, lại nghe giọng nói tràn đầy vui vẻ của Mị Nương truyền đến:
- Hoan ca, huynh tới, huynh tới xem!
Sở Hoan nhìn lại theo tiếng, thấy trong tay Mị Nương là một túi nước, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ vui sướng:
- Huynh xem, nước, chúng không mang nước đi!
Sở Hoan nhìn thấy hai túi nước kia, cũng lộ ra vẻ vui mừng, trong sa mạc chỉ trông vào thịt ưng máu ưng duy trì, máu ưng kia tuy rằng giải khát, nhưng mùi máu tanh làm sao so được nước trong, Mị Nương ném cho Sở Hoan một túi nước, mở một túi nước còn lại muốn uống, đột nhiên dừng lại nhìn Khỉ La một cái, đậy nắp lại ném túi nước cho Khỉ La, kêu lên:
- Nhận lấy!
Chỉ là Khỉ La ngơ ngác nhìn gã đàn ông đã chết kia, dĩ nhiên không kịp phản ứng, túi nước nên lên người, nàng giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn lại, lộ ra vẻ tức giận, kêu lên giống như con báo cái:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Đầu tiên Mị Nương ngẩn ra, nàng có ý tốt, Khỉ La lại quát to với nàng, Mị Nương cũng không phải ngồi không, lúc sắp tử vong, quan hệ của hai người từng chuyển biến tốt đẹp một lần, nhưng giờ phút này Khỉ La quát to, cơn tức của Mị Nương cũng dâng lên, cười lạnh nói:
- Kêu la cái gì, nghĩ rằng quân Tây Lương còn chưa đi xa sao?
Nàng cũng không để ý tới nữa, tìm một thi thể, tháo túi nước từ bên hông thi thể, mở ra ngửa đầu liền uống.
Vừa rồi lúc Sở Hoan hỏi chữ Hán, Mị Nương đã đánh giá chiến trường một phen, đúng như lời Sở Hoan nói, những thi thể chết trận này đều là trang phục quân Tây Lương, vừa rồi hai bên chém giết, lúc này trang phục gần giống nhau, cũng nhìn không ra hai bên, chỉ thấy hơn mười thi thể nằm lung tung trên mặt cát.
Nếu không phải vừa rồi Mị Nương nhìn thấy tận mắt, còn tưởng rằng những người này đều là đồng bạn, bị một đám người khác giết chết.
Dưới bóng đêm, tuy rằng tanh máu, nhưng Mị Nương đương nhiên cũng không sợ hãi, nàng không quan tâm những thi thể này, chỉ để ý vật phẩm trên người thi thể.
Bên hông mỗi một tên lính Tây Lương đều treo túi nước, hơn nữa nhìn ra nước bên trong đều không ít. Mị Nương quả thật vô cùng vui sướng, lượng nước này khiến Mị Nương đã xác định hoàn toàn có thể rời khỏi sa mạc.
Tâm tình của nàng đương nhiên tốt, bởi vì có đầy đủ nước, nàng uống nước không kiêng nể gì, thậm chí hơi phóng túng, nước từ bên môi nàng chảy xuống, chảy xuôi theo má lăn trên cổ tiến vào trong vạt áo, nhìn qua câu người khác thường.
Lúc này Khỉ La đặt mông trên mặt cát, dường như đang suy nghĩ.
Sở Hoan lấy được túi nước, cũng không lập tức uống mà lấy tay ước lượng, lập tức mở nắp, ngó bên trong còn lại bao nhiêu nước, lập tức trong mắt Sở Hoan lộ ra thần thái, nhìn về phía Mị Nương nói:
- Chúng ta sắp rời khỏi sa mạc rồi!
Mị Nương uống đủ nước, bên trong còn lại rất nhiều, lúc này đầy đủ nước, nàng dĩ nhiên đổ nước lên mặt mình, tẩy rửa khuôn mặt xinh đẹp.
Nữ nhân xinh đẹp chú trọng nhất bề ngoài của mình, hơn nữa rất thích sạch sẽ, nếu là bình thường, Mị Nương đương nhiên không cho phép trên người mình có một hạt tro bụi, thậm chí quần áo mình mặc cũng phải sạch sẽ.
Nhưng đang ở sa mạc, đừng nói quần áo, ngay cả thân thể muốn duy trì sạch sẽ cũng là chuyện không thể, không có bất kỳ ai dám dùng nước quý giá đến cực điểm để tẩy rửa thân thể.
Dọc theo con đường này, kỳ thật Mị Nương sớm bị vết bẩn trên người tra tấn khó có thể chịu được, lúc này thất nước rất nhiều, cũng không e dè gì, điều đầu tiên nghĩ tới là muốn rửa khuôn mặt xinh đẹp của mình, nước kia đổ lên mặt, mặc dù hơi lạnh lẽo, nhưng đã lâu chưa tiếp xúc với nước, da thịt vô cùng sảng khoái.
Lúc này nàng còn đang đắm chìm trong sảng khoái nước mang lại cho mình, thậm chí trong đầu suy nghĩ có nên tìm một chỗ tẩy rửa nơi quan trọng nhất của mình một chút, thân thể của nàng vô cùng mẫn cảm, mỗi lúc trời tối dán lên người Sở Hoan sưởi ấm, Sở Hoan đương nhiên có phản ứng, phản ứng của Mị Nương so với Sở Hoan tuyệt đối không ít hơn, thường xuyên có nước từ chỗ kia trào ra, không thể tẩy rửa, ban ngày đi lại nơi đó luôn dính dính, buổi tối lại vô cùng lạnh lẽo, vô cùng khó chịu lại không thể nói với ai, thậm chí Mị Nương cảm thấy có lẽ hương vị chỗ kia đã nồng đậm, chỉ muốn tìm một chỗ gột rửa cẩn thận.
Nàng cũng nghe được Sở Hoan nói chuyện với mình, lại nghe không rõ, hai tay gạt mái tóc về phía sau, lộ ra cái trán rất mê người, hỏi:
- Huynh nói cái gì?
- Chúng ta sắp rời khỏi sa mạc rồi.
Nhìn thấy Mị Nương dùng nước rửa mặt, Sở Hoan bất đắc dĩ trong lòng.
Mị Nương ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
- Sao huynh biết?
Sở Hoan lắc lư túi nước trong tay, nói:
- Ngươi nhìn nước bên trong, còn lại hơn nửa gói to, nói cách khác, thời gian đám người này tiến vào sa mạc cũng không lâu. Tuy rằng họ cưỡi ngựa, nhưng ban ngày ngựa không thể chạy, chỉ có thể cưỡi ngựa buổi tối, ta tính toán một chút, nhìn từ tình hình túi nước, chúng ta đi hướng bắc nhiều nhất ba ngày, chắc chắn có thể rời khỏi sa mạc!
Gian khổ xuyên qua sa mạc, Mị Nương từng mất đi hy vọng, lúc này chẳng những nhận được rất nhiều vật phẩm còn sót lại, lại biết được sẽ thoát khỏi sa mạc, lập tức lộ ra nụ cười mê người:
- Huynh nói chỉ cần chúng ta chống đỡ được ba ngày là tốt rồi?
Sở Hoan gật đầu, cầm túi nước uống mấy ngụm, cảm thấy toàn thân thoải mái. Túi nước này giống như ngọc lộ vậy, trước kia Sở Hoan chưa bao giờ cảm thấy nước lại thơm ngọt ngon miệng như thế.
Hắn quay đầu nhìn Khỉ La, thấy Khỉ La đang ngồi trên mặt cát, vẻ mặt ảm đạm, dường như đang suy nghĩ gì, không rên một tiếng, ngay cả nước cũng không uống, tới gần nhẹ giọng hỏi:
- Khỉ La, ngươi làm sao vậy?
Khỉ La tỉnh táo lại lắc đầu:
- Không...không có gì.
Nhưng vẻ mặt rất mất tự nhiên.
Sở Hoan đã nhìn ra, dường như Khỉ La đầy bụng tâm sự, trước đó ngay cả có thể thoát khỏi sa mạc hay không cũng không thể xác định, Sở Hoan cũng không có hứng thú đối với thân phận của Khỉ La, nhưng hiện giờ tình thế rất tốt, hắn bắt đầu hứng thú tới thân phận của Khỉ La.
Khỉ La công bố mình bị người đuổi giết tới sa mạc, Sở Hoan đương nhiên ba phần tin bảy phần nghi ngờ, tối nay Khỉ La biểu hiện vô cùng khác thường, Sở Hoan cũng nhìn trong mắt, hơi trầm ngâm rốt cuộc chỉ vào người đàn ông Tây Lương đã chết hỏi:
- Khỉ La, ngươi có biết hắn không?
- A?
Khỉ La giật mình lập tức lắc đầu nói:
- Không...không biết!
Sở Hoan gật đầu, thật ra lúc nãy hắn nhìn ra, Khỉ La cũng không e ngại người đàn ông Tây Lương bị chặt tứ chi, lúc tới gần vẻ mặt Khỉ La vừa bi thương lại vừa phẫn nộ, Sở Hoan cảm thấy dường như Khỉ La nhận thức người đàn ông Tây Lương này, giờ phút này Khỉ La không thừa nhận, Sở Hoan cũng không hỏi tiếp dịu dàng nói:
- Chúng ta tìm một số vật phẩm cần thiết, sau đó rời khỏi nơi này!
Khỉ La gật đầu, nhưng cũng không lập tức nhúc nhích.
Lúc này Mị Nương đang lục soát thi thể, lập tức liền giơ lên một túi da, mỉm cười nói:
- Huynh xem, nơi này có đồ ăn, họ mang theo thịt khô!
Sở Hoan lục soát mấy cỗ thi thể, cởi túi nước to của họ, trên thân thể ngoại trừ nước đều mang theo thực vật, có thịt khô, còn có sữa, bánh, đối với người Trung Nguyên mà nói đây không coi là đồ ăn ngon, thậm chí cũng không thích ứng loại thực vật này, nhưng đối với ba người Sở Hoan trước mắt mà nói, đây giống như sơn hào hải vị.
Sở Hoan và Mị Nương tập trung thức ăn và nước uống lại, gần bảy túi nước to tràn đầy, nếu ba người dùng để uống, dù không tiết kiệm cũng đủ để ba người chống đỡ bốn năm ngày, nếu tích kiệm một chút, thậm chí có thể chống đỡ bảy tám ngày, còn thực vật cộng lại không ít, Sở Hoan cởi một bộ quần áo trên người lính Tây Lương, bọc thực vật lại, có thể xách trong tay.
Vấn đề thức ăn nước uống đã giải quyết, ngay cả xiêm y cũng giải quyết xong.
Đám lính Tây Lương này đều mặc đồ da lông, chịu rét rất tốt, xiêm y của ba người Sở Hoan cũng đã rách nát, khó có thể chịu lạnh, tối nay gặp được chuyện này, không ngờ tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Tuy nói quần áo người chết rất kiêng kị, hơn nữa đều là quần áo nam nhân, mang theo mùi mồ hôi và khí trời, nhưng vì chống lạnh, Mị Nương cũng cau mày mặc quần áo da lông của lính Tây Lương, đội mũ da lên, như vậy ấm áp không ít, ít nhất có thể chống được đêm khuya lạnh giá trong sa mạc.
Thủ lĩnh quân Tây Lương chém tứ chi hán tử, lúc này mới thu đao vào vỏ, ngồi xổm xuống bên cạnh hán tử kia nói vài câu gì, lúc này mới đứng dậy đi tới xoay người lên ngựa. Quân Tây Lương đều lên ngựa, thủ lĩnh kia quay đầu ngựa lại, thúc tuấn mã chạy đi như bay, quân Tây Lương cũng không lưu lại ngựa, kéo mấy con ngựa không chủ lại thúc ngựa đuổi theo sau. Sau một lát, quân Tây Lương đều mất tung tích, chỉ còn lại hơn mười cỗ thi thể trong sa mạc.
Sở Hoan chờ quân Tây Lương rời đi, không do dự nữa, đứng dậy từ trên cồn cát chạy vội xuống, nhắm thẳng người đàn ông bị chặt tứ chi chạy qua, Mị Nương và Khỉ La cũng đứng dậy đuổi theo.
Sở Hoan chạy xuống cồn cát, ngoại trừ hơn mười cỗ thi thể, cũng có hai con tuấn mã bị chém chết.
Sở Hoan tới bên người gã đàn ông kia, thấy trên mặt cát đều là máu tươi, vẻ mặt gã đàn ông kia rất đáng sợ, không ngờ vẫn còn mở mắt, miệng ứa máu tươi ra ngoài, thân thể vẫn còn giãy dụa, trong thời gian ngắn vẫn chưa chết, nhưng máu tươi chảy ra từ chỗ tổn thương bốn chi nhiều lắm, muốn sống sót là không thể nào.
Bốn chi của gã bị chặt, nhìn qua cực kỳ khủng bố, đôi mắt đã đỏ thẫm kia nhìn thấy Sở Hoan ngồi xổm xuống bên cạnh mình, chỉ là đồng tử gã tan rã, đã u ám không ánh sáng.
Mị Nương và Khỉ La cách vài mét liền dừng bước lại, người đàn ông kia quá mức thê thảm, cũng không dám tới xem.
- Ta là sứ thần Đại Tần.
Sở Hoan biết người này sắp chết, cũng không giấu diếm thân phận của mình, ghé sát vào người đàn ông thấp giọng nói:
- Ngươi là người phương nào?
Muốn người đàn ông kia nói rõ mọi chuyện, dùng tình trạng trước mắt của gã đương nhiên là không thể nào, gã thương thế quá nặng, hấp hối, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi, Sở Hoan chỉ hy vọng biết được thân phận từ miệng gã.
Gã hai mắt vô thần, ngơ ngác nhìn Sở Hoan, đột nhiên đôi mắt tỏa sáng, nhìn thấy Khỉ La chậm rãi đi tới.
Khỉ La nhìn thấy bộ dáng của gã, vô cùng thê thảm, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, lại mang theo vẻ bi phẫn, che miệng. Gã đàn ông kia môi mấp máy, dường như muốn nói điều gì, nhưng cổ họng tràn đầy máu tươi, nhất thời nói không ra lời.
Thân thể của gã run lên kịch liệt, Sở Hoan thấy gã không thể nói chuyện, lại sắp chết đi, vốn tưởng rằng không nghe được cái gì, bỗng nghe được gã khó nhọc nói:
- Bắc...Bắc...Có...Có biến...!
Dường như gã dùng hết khí lực toàn thân mới nói ra những lời này, nói xong những lời này, hai mắt gã trợn trừng, thân thể dừng lại, liền không thể nhúc nhích, một chút thần thái cuối cùng trong mắt đã biến mất.
Mặc dù trước khi chết gã đã nói, nhưng vì trong miệng tràn đầy máu tươi, lại nói mơ hồ không rõ, trong nhất thời Sở Hoan quả thật nghe không rõ, nhíu mày suy tư.
Đúng lúc này, lại nghe giọng nói tràn đầy vui vẻ của Mị Nương truyền đến:
- Hoan ca, huynh tới, huynh tới xem!
Sở Hoan nhìn lại theo tiếng, thấy trong tay Mị Nương là một túi nước, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ vui sướng:
- Huynh xem, nước, chúng không mang nước đi!
Sở Hoan nhìn thấy hai túi nước kia, cũng lộ ra vẻ vui mừng, trong sa mạc chỉ trông vào thịt ưng máu ưng duy trì, máu ưng kia tuy rằng giải khát, nhưng mùi máu tanh làm sao so được nước trong, Mị Nương ném cho Sở Hoan một túi nước, mở một túi nước còn lại muốn uống, đột nhiên dừng lại nhìn Khỉ La một cái, đậy nắp lại ném túi nước cho Khỉ La, kêu lên:
- Nhận lấy!
Chỉ là Khỉ La ngơ ngác nhìn gã đàn ông đã chết kia, dĩ nhiên không kịp phản ứng, túi nước nên lên người, nàng giật mình tỉnh lại, quay đầu nhìn lại, lộ ra vẻ tức giận, kêu lên giống như con báo cái:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Đầu tiên Mị Nương ngẩn ra, nàng có ý tốt, Khỉ La lại quát to với nàng, Mị Nương cũng không phải ngồi không, lúc sắp tử vong, quan hệ của hai người từng chuyển biến tốt đẹp một lần, nhưng giờ phút này Khỉ La quát to, cơn tức của Mị Nương cũng dâng lên, cười lạnh nói:
- Kêu la cái gì, nghĩ rằng quân Tây Lương còn chưa đi xa sao?
Nàng cũng không để ý tới nữa, tìm một thi thể, tháo túi nước từ bên hông thi thể, mở ra ngửa đầu liền uống.
Vừa rồi lúc Sở Hoan hỏi chữ Hán, Mị Nương đã đánh giá chiến trường một phen, đúng như lời Sở Hoan nói, những thi thể chết trận này đều là trang phục quân Tây Lương, vừa rồi hai bên chém giết, lúc này trang phục gần giống nhau, cũng nhìn không ra hai bên, chỉ thấy hơn mười thi thể nằm lung tung trên mặt cát.
Nếu không phải vừa rồi Mị Nương nhìn thấy tận mắt, còn tưởng rằng những người này đều là đồng bạn, bị một đám người khác giết chết.
Dưới bóng đêm, tuy rằng tanh máu, nhưng Mị Nương đương nhiên cũng không sợ hãi, nàng không quan tâm những thi thể này, chỉ để ý vật phẩm trên người thi thể.
Bên hông mỗi một tên lính Tây Lương đều treo túi nước, hơn nữa nhìn ra nước bên trong đều không ít. Mị Nương quả thật vô cùng vui sướng, lượng nước này khiến Mị Nương đã xác định hoàn toàn có thể rời khỏi sa mạc.
Tâm tình của nàng đương nhiên tốt, bởi vì có đầy đủ nước, nàng uống nước không kiêng nể gì, thậm chí hơi phóng túng, nước từ bên môi nàng chảy xuống, chảy xuôi theo má lăn trên cổ tiến vào trong vạt áo, nhìn qua câu người khác thường.
Lúc này Khỉ La đặt mông trên mặt cát, dường như đang suy nghĩ.
Sở Hoan lấy được túi nước, cũng không lập tức uống mà lấy tay ước lượng, lập tức mở nắp, ngó bên trong còn lại bao nhiêu nước, lập tức trong mắt Sở Hoan lộ ra thần thái, nhìn về phía Mị Nương nói:
- Chúng ta sắp rời khỏi sa mạc rồi!
Mị Nương uống đủ nước, bên trong còn lại rất nhiều, lúc này đầy đủ nước, nàng dĩ nhiên đổ nước lên mặt mình, tẩy rửa khuôn mặt xinh đẹp.
Nữ nhân xinh đẹp chú trọng nhất bề ngoài của mình, hơn nữa rất thích sạch sẽ, nếu là bình thường, Mị Nương đương nhiên không cho phép trên người mình có một hạt tro bụi, thậm chí quần áo mình mặc cũng phải sạch sẽ.
Nhưng đang ở sa mạc, đừng nói quần áo, ngay cả thân thể muốn duy trì sạch sẽ cũng là chuyện không thể, không có bất kỳ ai dám dùng nước quý giá đến cực điểm để tẩy rửa thân thể.
Dọc theo con đường này, kỳ thật Mị Nương sớm bị vết bẩn trên người tra tấn khó có thể chịu được, lúc này thất nước rất nhiều, cũng không e dè gì, điều đầu tiên nghĩ tới là muốn rửa khuôn mặt xinh đẹp của mình, nước kia đổ lên mặt, mặc dù hơi lạnh lẽo, nhưng đã lâu chưa tiếp xúc với nước, da thịt vô cùng sảng khoái.
Lúc này nàng còn đang đắm chìm trong sảng khoái nước mang lại cho mình, thậm chí trong đầu suy nghĩ có nên tìm một chỗ tẩy rửa nơi quan trọng nhất của mình một chút, thân thể của nàng vô cùng mẫn cảm, mỗi lúc trời tối dán lên người Sở Hoan sưởi ấm, Sở Hoan đương nhiên có phản ứng, phản ứng của Mị Nương so với Sở Hoan tuyệt đối không ít hơn, thường xuyên có nước từ chỗ kia trào ra, không thể tẩy rửa, ban ngày đi lại nơi đó luôn dính dính, buổi tối lại vô cùng lạnh lẽo, vô cùng khó chịu lại không thể nói với ai, thậm chí Mị Nương cảm thấy có lẽ hương vị chỗ kia đã nồng đậm, chỉ muốn tìm một chỗ gột rửa cẩn thận.
Nàng cũng nghe được Sở Hoan nói chuyện với mình, lại nghe không rõ, hai tay gạt mái tóc về phía sau, lộ ra cái trán rất mê người, hỏi:
- Huynh nói cái gì?
- Chúng ta sắp rời khỏi sa mạc rồi.
Nhìn thấy Mị Nương dùng nước rửa mặt, Sở Hoan bất đắc dĩ trong lòng.
Mị Nương ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
- Sao huynh biết?
Sở Hoan lắc lư túi nước trong tay, nói:
- Ngươi nhìn nước bên trong, còn lại hơn nửa gói to, nói cách khác, thời gian đám người này tiến vào sa mạc cũng không lâu. Tuy rằng họ cưỡi ngựa, nhưng ban ngày ngựa không thể chạy, chỉ có thể cưỡi ngựa buổi tối, ta tính toán một chút, nhìn từ tình hình túi nước, chúng ta đi hướng bắc nhiều nhất ba ngày, chắc chắn có thể rời khỏi sa mạc!
Gian khổ xuyên qua sa mạc, Mị Nương từng mất đi hy vọng, lúc này chẳng những nhận được rất nhiều vật phẩm còn sót lại, lại biết được sẽ thoát khỏi sa mạc, lập tức lộ ra nụ cười mê người:
- Huynh nói chỉ cần chúng ta chống đỡ được ba ngày là tốt rồi?
Sở Hoan gật đầu, cầm túi nước uống mấy ngụm, cảm thấy toàn thân thoải mái. Túi nước này giống như ngọc lộ vậy, trước kia Sở Hoan chưa bao giờ cảm thấy nước lại thơm ngọt ngon miệng như thế.
Hắn quay đầu nhìn Khỉ La, thấy Khỉ La đang ngồi trên mặt cát, vẻ mặt ảm đạm, dường như đang suy nghĩ gì, không rên một tiếng, ngay cả nước cũng không uống, tới gần nhẹ giọng hỏi:
- Khỉ La, ngươi làm sao vậy?
Khỉ La tỉnh táo lại lắc đầu:
- Không...không có gì.
Nhưng vẻ mặt rất mất tự nhiên.
Sở Hoan đã nhìn ra, dường như Khỉ La đầy bụng tâm sự, trước đó ngay cả có thể thoát khỏi sa mạc hay không cũng không thể xác định, Sở Hoan cũng không có hứng thú đối với thân phận của Khỉ La, nhưng hiện giờ tình thế rất tốt, hắn bắt đầu hứng thú tới thân phận của Khỉ La.
Khỉ La công bố mình bị người đuổi giết tới sa mạc, Sở Hoan đương nhiên ba phần tin bảy phần nghi ngờ, tối nay Khỉ La biểu hiện vô cùng khác thường, Sở Hoan cũng nhìn trong mắt, hơi trầm ngâm rốt cuộc chỉ vào người đàn ông Tây Lương đã chết hỏi:
- Khỉ La, ngươi có biết hắn không?
- A?
Khỉ La giật mình lập tức lắc đầu nói:
- Không...không biết!
Sở Hoan gật đầu, thật ra lúc nãy hắn nhìn ra, Khỉ La cũng không e ngại người đàn ông Tây Lương bị chặt tứ chi, lúc tới gần vẻ mặt Khỉ La vừa bi thương lại vừa phẫn nộ, Sở Hoan cảm thấy dường như Khỉ La nhận thức người đàn ông Tây Lương này, giờ phút này Khỉ La không thừa nhận, Sở Hoan cũng không hỏi tiếp dịu dàng nói:
- Chúng ta tìm một số vật phẩm cần thiết, sau đó rời khỏi nơi này!
Khỉ La gật đầu, nhưng cũng không lập tức nhúc nhích.
Lúc này Mị Nương đang lục soát thi thể, lập tức liền giơ lên một túi da, mỉm cười nói:
- Huynh xem, nơi này có đồ ăn, họ mang theo thịt khô!
Sở Hoan lục soát mấy cỗ thi thể, cởi túi nước to của họ, trên thân thể ngoại trừ nước đều mang theo thực vật, có thịt khô, còn có sữa, bánh, đối với người Trung Nguyên mà nói đây không coi là đồ ăn ngon, thậm chí cũng không thích ứng loại thực vật này, nhưng đối với ba người Sở Hoan trước mắt mà nói, đây giống như sơn hào hải vị.
Sở Hoan và Mị Nương tập trung thức ăn và nước uống lại, gần bảy túi nước to tràn đầy, nếu ba người dùng để uống, dù không tiết kiệm cũng đủ để ba người chống đỡ bốn năm ngày, nếu tích kiệm một chút, thậm chí có thể chống đỡ bảy tám ngày, còn thực vật cộng lại không ít, Sở Hoan cởi một bộ quần áo trên người lính Tây Lương, bọc thực vật lại, có thể xách trong tay.
Vấn đề thức ăn nước uống đã giải quyết, ngay cả xiêm y cũng giải quyết xong.
Đám lính Tây Lương này đều mặc đồ da lông, chịu rét rất tốt, xiêm y của ba người Sở Hoan cũng đã rách nát, khó có thể chịu lạnh, tối nay gặp được chuyện này, không ngờ tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Tuy nói quần áo người chết rất kiêng kị, hơn nữa đều là quần áo nam nhân, mang theo mùi mồ hôi và khí trời, nhưng vì chống lạnh, Mị Nương cũng cau mày mặc quần áo da lông của lính Tây Lương, đội mũ da lên, như vậy ấm áp không ít, ít nhất có thể chống được đêm khuya lạnh giá trong sa mạc.
/1596
|