Khất Cốt Nhĩ hoán đổi y phục cho Sở Hoan, hơn nữa, thân hình của gã cũng vừa khéo xấp xỉ Sở Hoan, cúi đầu lao ngựa ra ngoài. Võ sĩ Tháp lý khắc nhìn thấy, tưởng là Sở Hoan muốn chạy trốn. Một gã võ sĩ Tháp lý khắc vung đao lên:
- Giết chết hắn, không cho hắn chạy thoát.
Gã giục ngựa đuổi theo, lúc này, người kêu ngựa hí, tên bắn loạn xạ cả lên. Khất Cốt Nhĩ tuy rằng tướng mạo bình thường nhưng thuật cưỡi ngựa cũng không kém.
Một gã võ sĩ Tháp lý khắc kêu lên:
- Phía sau còn có người, lưu lại vài người giết hắn.
Bốn năm kỵ binh ở lại, lao về phía cột đá, cũng đã nhìn thấy từ phía sau cột đá vang lên tiếng ngựa hí, một con khoái mã lao ra chạy như bay.
Mục tiêu của đám kỵ binh này hiển nhiên là Sở Hoan. Khất Cốt Nhĩ đóng giả Sở Hoan thu hút sự chú ý của bon chúng, hơn nửa đám kỵ binh rầm rập đuổi theo, chỉ để lại năm tên giết người nấp sau cột đá.
Nhìn thấy phía sau cột đá có người lao ra, trốn chạy như bay, năm tên kỵ binh cũng không do dự, thúc ngựa theo sát phía sau, đeo bám quyết liệt.
Sở Hoan ôm Mị Nương, trong lúc nhất thời cũng không đưa tay ra phía sau bắn tên, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước. Theo lời chỉ dẫn của Khất Cốt Nhĩ, thì chỉ cần chạy đến miếu thờ ở sườn đồi, đám võ sĩ Tháp lý khắc này sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn nhìn về phía Khất Cốt Nhĩ, chỉ thấy hơn mười kỵ binh đang đuổi sát theo sau, vó ngựa vù vù, đất cát cuốn lên mù mịt. Trong lòng biết, Khất Cốt Nhĩ đánh lạc hướng kẻ thù, nhất định cửu tử nhất sinh.
Cũng may mắn khi xuất phát, Trác Nhan bộ đã trang bị cho bọn họ những con tuấn mã mạnh mẽ nhất bộ tộc. Nếu là tuấn mã bình thường, e rằng đã sớm bị võ sĩ Tháp lý khắc đuổi kịp.
Nếu không phải có Mị Nương trong ngực, Sở Hoan có thể dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa và tài bắn cung của mình mà sống mái một phen với đám võ sĩ Tháp lý khắc kia. Nhưng còn vướng bận Mị Nương, tay chân không thể thoải mái động đậy, hơn nữa, mặt trời càng lúc càng lên cao, hàn khí trong người Mị Nương càng lúc càng nặng, lạnh như băng giá, không thể trì hoãn. Nghĩ đến Bác Luân Hổ đê tiện như thế, trong lòng hắn sát ý nồng đậm.
Năm con ngựa phía sau tuyệt nhiên không buông tha. Cả đám xếp thành hình cánh quạt đuổi theo như gió, tên bắn ra liên tục. Sở Hoan né tránh vài lần, thì nghe phía sau có người gào lên:
- Bắn vào ngựa.
Sở Hoan cả kinh. Võ sĩ Tháp lý khắc này tốc độ rất nhanh, hơn nữa, tài bắn cung của bọn họ cũng không kém. Nếu chỉ là bắn vào mình, mình còn có thể né tránh. Nhưng một khi tất cả đều nhắm vào tuấn mã, xem chừng rất nhanh sẽ bị bắn trúng, đã không còn ngựa, căn bản không thể thoát thân.
Cái hồ nước nhỏ theo như lời Khất Cốt Nhĩ nói vẫn chưa thấy, khoảng cách đến miếu thờ dĩ nhiên còn xa, nếu cứ tiếp tục đi như vậy, chắc chắn sẽ bị bọn họ đuổi kịp, lúc này phía trước vẫn mênh mông bát ngát, ngay cả một chỗ nấp nho nhỏ cũng không có.
Sở Hoan trong lòng vừa lo vừa giận, không thể ngồi đây mà chờ chết, hắn để Mị Nương dựa vào ngực mình, một bàn tay cởi thắt lưng ra, sau đó cột chặt nàng vào người mình, từ đó, tay bắt đầu có thể hoạt động. Sau khi cột chắc chắn, hai chân lại kẹp chặt vào bụng ngựa, tên từ phía sau bắn tới, vài lần thiếu chút nữa bắn trúng bụng ngựa. Sở Hoan dựa vào mã kỹ cao siêu, vài lần tránh thoát. Trong lúc đó lại có một mũi tên bắn tới như thiểm điện, lúc này nhắm vào mông ngựa. Chỉ cần bị bắn trúng, tuấn mã chắc chắn chấn kinh sẽ dựng chân lên. Sở Hoan cầm Huyết Ẩm đao, ngửa người ra phía sau, vung tay dùng đao hết mũi tên ra ngoài.
Tên phía sau vẫn không ngừng, Sở Hoan tay cầm Huyết Ẩm đao, liên tục đánh bay tên. Trong lúc đó, hắn thoáng thấy từ xa xa, bỗng nhiên xuất hiện một đoàn người, bóng người chớp động.
(khiếp nổi cả da gà)
Sở Hoan kinh sợ, không biết những người kia lai lịch thế nào. Coi bộ dạng bọn họ thì không giống như dân chăn nuôi bình thường, hơn nữa, nơi này thưa thớt, vắng vẻ, trong vòng hai ba mươi dặm đều không có cỏ, dân chăn nuôi sẽ không đến đây làm gì. Nếu những người đó cũng là Tây Lương binh, hắn nhất định lâm vào tình thế hai mặt giáp công.
Người đang ở hiểm cảnh, Sở Hoan cũng không sợ hãi, chỉ nghỉ đã đến lúc này rồi, nếu không thể thoát, thì quá lắm là cùng Mị Nương bỏ mạng lại chốn này.
Tuyv rằng có nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng cũng không thể cứu vãn nữa rồi.
Đội nhân mã kia đang dừng chân nghỉ tạm, dường như cũng nhìn thấy tình huống bên này, đều lên ngựa, có khoảng vài chục người đao cung đầy đủ. Sở Hoan dần dần tới gần, mơ hồ nhìn rõ hơn, hai mắt sáng lên, lớn tiếng kêu:
- Ta là Sở Hoan, ta là Tần quốc Phó sứ Sở Hoan.
Đội nhân mã kia đã bày thành thế trận sẵn sàng nghênh địch, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghe thấy Sở Hoan kêu lên như thế, liền ầm ầm giục ngựa phi lại.
- Sở đại nhân, là người sao?
Từ phía đối diện truyền đến giọng nói:
- Ta là Bạch Hạt Tử, đại nhân, là Sở đại nhân?
Sở Hoan tuyệt đối không ngờ được, đội nhân mã đột nhiên xuất hiện này không phải ai khác mà là người của sứ đoàn nước Tần, có gần ba chục người, không ít người còn mặc võ bị Tần quốc mới tinh. Bóng dáng Bạch Hạt Tử, Sở Hoan từ xa cũng nhận ra, quả nhiên là mừng muốn phát điên.
Lúc này cũng không rảnh để nói nhiều, Sở Hoan lạnh lùng nói:
- Đem đám chó con Tây Lương này giết sạch cho ta, không còn một mống.
Năm tên võ sĩ Tháp lý khắc đã truy sát đến nơi, đột nhiên thấy một đội kỵ binh nghênh diện mà tới, hùng hùng hổ hổ, đang lúc kinh ngạc, đã thấy đối phương không chút lưu tình giương cung cài tên không đợi cho bọn chúng kịp phản ứng hơn mười mũi tên đã bắn như điện tới.
Một tiếng hét thảm vang lên, một gã võ sĩ Tháp lý khắc rơi xuống đất, một mũi tên cực kỳ chuẩn xác mà bắn trúng ngay giữa hai lông mày gã.
Bốn võ sĩ Tháp lý khắc đang giật mình, lại nhìn thấy bên trong đám kỵ binh đối phương, một gã xiêm y da lông trẻ tuổi xông ra đầu tiên. Người này thuật cưỡi ngựa rất cao, hơn nữa, động tác bắn tên cũng cực kỳ thành thục, người xuống ngựa đầu tiên, chính là bị gã này bắn trúng.
Người nọ lúc này lại đã bắn tiếp mũi tên khác, nhanh như sao băng, lại trúng ngay ấn đường của gã võ sĩ Tháp lý khắc khác, gã này cũng ngay lập tức ngã quỵ xuống.
Ba võ sĩ Tháp lý khắc này đúng là tim mật như vỡ ra, không thể tưởng được đối phương lại có người tiễn pháp cao siêu như thế, biết tai vạ đến nơi, quay đầu ngựa lại, định bỏ chạy.
Xông pha đi đầu bắn chết hai người, tất nhiên là Lang Oa Tử tiễn pháp vô song.
Sở Hoan nếu hạ lệnh giết chết đám người kia không sót một mống, đám Lang Oa Tử tất nhiên sẽ không cần biết nguyên nhân, lúc này người đông thế mạnh, ào ào xông lên. Tôn Tử Không tiễn pháp không giỏi, lúc này cầm một cây đao, thúc ngựa tiến lên, trong đám người đang gào thét rung chuyển trời đất như thể có mối thù không đội trời chung với đám võ sĩ Tháp lý khắc này, cũng lớn tiếng quát to:
- Đám chó con kia, mắt bị mù à? Dám động đến sư phụ ta? Cho ngươi chứng kiến bản lãnh Tôn đại gia ta.
Gã quơ dao lên, tựa như thợ săn tìm được con mồi, dương dương đắc ý.
Tuấn mã của võ sĩ Tháp lý khắc quả thật mạnh hơn của đám người Lang Oa Tử, nhưng lúc trước đã truy đuổi một hồi, ngựa bị tiêu hao thể lực, mà ngựa của đám Lang Oa Tử thì mới nghỉ ngơi, nên tinh lực sung túc. Nên ưu thế tuấn mã của đám võ sĩ Tháp lý khắc không còn, khoảng cách càng lúc càng gần, đám người nước Tần kia tên bắn ra như mưa, đuổi theo chưa đến vài dặm, ba gã võ sĩ Tháp lý khắc đã trúng tên xuống ngựa.
Sở Hoan lúc này nhìn đám võ sĩ Tháp lý khắc bị giết chết, lạnh lùng cười.
Lúc này hắn đã thấy, trong đám người của mình có gần hai mươi Cận Vệ quân, có Mã gia lạc đà khách, cộng thêm Bạch Hạt Tử và Tôn Tử Không áng chừng ba mươi người.
Bạch Hạt Tử lúc này đã quay đầu ngựa trở về, mọi người đều xúm lại bên cạnh Sở Hoan. Sở Hoan tháo mũ mềm xuống, mọi người đều nhận ra đúng là Sở Hoan, một đám mừng rỡ. Nhưng nhìn thấy cô nương trong ngực Sở Hoan, nhất thời không nhận ra ai. Thấy Mị Nương mặt quần áo Tây Lương, còn tưởng là một cô nương Tây Lương.
Mị Nương lúc trước ở sứ đoàn đều đội nón tre che mặt, không ai thấy rõ mặt nàng, thậm chí cũng không ai biết nàng đeo mặt nạ, lúc này chỉ cho là một cô nương Tây Lương, thấy nàng trắng bệnh, hôn mê bất tỉnh, hơn nữa, thấy lộ ra mặt nạ Lưu Vân ai nấy đều kỳ quái không biết Sở Hoan và cô gái này rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Sở Hoan gặp đồng bạn, thở phào nhẹ nhõm. Bạch Hạt Tử đã giục ngựa tới gần, hỏi:
- Đại nhân, ngài làm sao lại ở đây? Đám người Tây Lương này vì sao phải truy sát ngài?
Sở Hoan lắc đầu:
- Không có thời gian giải thích. Bạch Hạt Tử, sứ đoàn ở đâu?
Bạch Hạt Tử giải thích:
- Đại nhân, chúng ta không đi cùng sứ đoàn. Lang Oa Tử và chúng ta đi tìm tung tích của ngài, dần dần đi ra khỏi sa mạc, đi tới nơi này, cũng đang định hỏi thăm tung tích của ngài, nhưng ở đây tìm kiếm hai ngày liền vẫn chưa thấy, đang định tiếp tục đi về hướng bắc. Khâu gia lạc đà khách dẫn sứ đoàn ra khỏi sa mạc, hiện giờ cũng không biết bọn họ tới đâu rồi.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, hắn biết sau khi mình mất tích, sứ đoàn nhất định phái người tìm, nhưng trong sa mạc không thấy nhau. Ngược lại, đúng lúc mình nguy cấp nhất, mà gặp được nhau.
- Các ngươi có thấy gần đây có hồ nước nào không?
Sở Hoan vội hỏi:
- Đúng rồi, có thấy miếu thờ nào không?
- Miếu thờ?
Bạch Hạt Tử ngạc nhiên hỏi:
- Đại nhân, tại sao biết nơi này có miếu thờ?
Gã chỉ về phía tây, nói:
- Chúng ta đi từ phía đó lại, trên đường đi qua một vách núi, thật sự có một cái miếu thờ ở đó, ta còn đi đến hỏi tung tích của ngài, nhưng hòa thượng trong miếu nói không nhìn thấy, nên chúng ta cũng không quấy nhiễu bọn họ.
Sở Hoan vui mừng hỏi:
- Nơi đó còn xa không?
- Không xa.
Bạch Hạt Tử hỏi lại:
- Đại nhân, ngài muốn đến miếu thờ?
- Không nên hỏi nhiều, mau dẫn ta đến đó.
Sở Hoan vội nói, rồi hướng qua mọi người phân phó:
- Chư vị huynh đệ, hôm nay mọi người lập công lao, quay về sẽ có trọng thưởng.
Hắn bảo Lang Oa Tử:
- Lang Oa Tử, ta đi đến miếu có việc, phía sau vẫn còn có truy binh, các ngươi ở đây, nếu có truy binh, giết chết toàn bộ bọn chúng.
Lang Oa Tử gật đầu. Sở Hoan lại nói:
- Không được xem thường bọn họ. Bọn họ đều là võ sĩ sắc bén tinh nhuệ nhất Tây Lương, bản lĩnh không kém, chúng ta cố hết sức tránh thương vong.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫy tay gọi Lang Oa Tử lại gần, ghé sát tai gã nói nhỏ mấy câu. Lang Oa Tử gật đầu vâng lệnh. Sở Hoan lúc này mới ra hiệu Bạch Hạt Tử dẫn đường đi về phía trước.
Bạch Hạt Tử triệu tập Tôn Tử Không và hai gã binh sĩ Cận Vệ quân đuổi theo, thúc ngựa dẫn đường, Sở Hoan nhìn Mị Nương vẫn bất tỉnh trong lòng ngực, lòng nặng như đeo đá, chỉ mong có thể tìm thấy Quỷ đại sư, bằng pháp lực thông thiên có thể cứu Mị Nương về từ trong tay Tử thần.
- Giết chết hắn, không cho hắn chạy thoát.
Gã giục ngựa đuổi theo, lúc này, người kêu ngựa hí, tên bắn loạn xạ cả lên. Khất Cốt Nhĩ tuy rằng tướng mạo bình thường nhưng thuật cưỡi ngựa cũng không kém.
Một gã võ sĩ Tháp lý khắc kêu lên:
- Phía sau còn có người, lưu lại vài người giết hắn.
Bốn năm kỵ binh ở lại, lao về phía cột đá, cũng đã nhìn thấy từ phía sau cột đá vang lên tiếng ngựa hí, một con khoái mã lao ra chạy như bay.
Mục tiêu của đám kỵ binh này hiển nhiên là Sở Hoan. Khất Cốt Nhĩ đóng giả Sở Hoan thu hút sự chú ý của bon chúng, hơn nửa đám kỵ binh rầm rập đuổi theo, chỉ để lại năm tên giết người nấp sau cột đá.
Nhìn thấy phía sau cột đá có người lao ra, trốn chạy như bay, năm tên kỵ binh cũng không do dự, thúc ngựa theo sát phía sau, đeo bám quyết liệt.
Sở Hoan ôm Mị Nương, trong lúc nhất thời cũng không đưa tay ra phía sau bắn tên, chỉ có thể liều mạng chạy về phía trước. Theo lời chỉ dẫn của Khất Cốt Nhĩ, thì chỉ cần chạy đến miếu thờ ở sườn đồi, đám võ sĩ Tháp lý khắc này sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn nhìn về phía Khất Cốt Nhĩ, chỉ thấy hơn mười kỵ binh đang đuổi sát theo sau, vó ngựa vù vù, đất cát cuốn lên mù mịt. Trong lòng biết, Khất Cốt Nhĩ đánh lạc hướng kẻ thù, nhất định cửu tử nhất sinh.
Cũng may mắn khi xuất phát, Trác Nhan bộ đã trang bị cho bọn họ những con tuấn mã mạnh mẽ nhất bộ tộc. Nếu là tuấn mã bình thường, e rằng đã sớm bị võ sĩ Tháp lý khắc đuổi kịp.
Nếu không phải có Mị Nương trong ngực, Sở Hoan có thể dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa và tài bắn cung của mình mà sống mái một phen với đám võ sĩ Tháp lý khắc kia. Nhưng còn vướng bận Mị Nương, tay chân không thể thoải mái động đậy, hơn nữa, mặt trời càng lúc càng lên cao, hàn khí trong người Mị Nương càng lúc càng nặng, lạnh như băng giá, không thể trì hoãn. Nghĩ đến Bác Luân Hổ đê tiện như thế, trong lòng hắn sát ý nồng đậm.
Năm con ngựa phía sau tuyệt nhiên không buông tha. Cả đám xếp thành hình cánh quạt đuổi theo như gió, tên bắn ra liên tục. Sở Hoan né tránh vài lần, thì nghe phía sau có người gào lên:
- Bắn vào ngựa.
Sở Hoan cả kinh. Võ sĩ Tháp lý khắc này tốc độ rất nhanh, hơn nữa, tài bắn cung của bọn họ cũng không kém. Nếu chỉ là bắn vào mình, mình còn có thể né tránh. Nhưng một khi tất cả đều nhắm vào tuấn mã, xem chừng rất nhanh sẽ bị bắn trúng, đã không còn ngựa, căn bản không thể thoát thân.
Cái hồ nước nhỏ theo như lời Khất Cốt Nhĩ nói vẫn chưa thấy, khoảng cách đến miếu thờ dĩ nhiên còn xa, nếu cứ tiếp tục đi như vậy, chắc chắn sẽ bị bọn họ đuổi kịp, lúc này phía trước vẫn mênh mông bát ngát, ngay cả một chỗ nấp nho nhỏ cũng không có.
Sở Hoan trong lòng vừa lo vừa giận, không thể ngồi đây mà chờ chết, hắn để Mị Nương dựa vào ngực mình, một bàn tay cởi thắt lưng ra, sau đó cột chặt nàng vào người mình, từ đó, tay bắt đầu có thể hoạt động. Sau khi cột chắc chắn, hai chân lại kẹp chặt vào bụng ngựa, tên từ phía sau bắn tới, vài lần thiếu chút nữa bắn trúng bụng ngựa. Sở Hoan dựa vào mã kỹ cao siêu, vài lần tránh thoát. Trong lúc đó lại có một mũi tên bắn tới như thiểm điện, lúc này nhắm vào mông ngựa. Chỉ cần bị bắn trúng, tuấn mã chắc chắn chấn kinh sẽ dựng chân lên. Sở Hoan cầm Huyết Ẩm đao, ngửa người ra phía sau, vung tay dùng đao hết mũi tên ra ngoài.
Tên phía sau vẫn không ngừng, Sở Hoan tay cầm Huyết Ẩm đao, liên tục đánh bay tên. Trong lúc đó, hắn thoáng thấy từ xa xa, bỗng nhiên xuất hiện một đoàn người, bóng người chớp động.
(khiếp nổi cả da gà)
Sở Hoan kinh sợ, không biết những người kia lai lịch thế nào. Coi bộ dạng bọn họ thì không giống như dân chăn nuôi bình thường, hơn nữa, nơi này thưa thớt, vắng vẻ, trong vòng hai ba mươi dặm đều không có cỏ, dân chăn nuôi sẽ không đến đây làm gì. Nếu những người đó cũng là Tây Lương binh, hắn nhất định lâm vào tình thế hai mặt giáp công.
Người đang ở hiểm cảnh, Sở Hoan cũng không sợ hãi, chỉ nghỉ đã đến lúc này rồi, nếu không thể thoát, thì quá lắm là cùng Mị Nương bỏ mạng lại chốn này.
Tuyv rằng có nhiều chuyện chưa làm xong, nhưng cũng không thể cứu vãn nữa rồi.
Đội nhân mã kia đang dừng chân nghỉ tạm, dường như cũng nhìn thấy tình huống bên này, đều lên ngựa, có khoảng vài chục người đao cung đầy đủ. Sở Hoan dần dần tới gần, mơ hồ nhìn rõ hơn, hai mắt sáng lên, lớn tiếng kêu:
- Ta là Sở Hoan, ta là Tần quốc Phó sứ Sở Hoan.
Đội nhân mã kia đã bày thành thế trận sẵn sàng nghênh địch, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghe thấy Sở Hoan kêu lên như thế, liền ầm ầm giục ngựa phi lại.
- Sở đại nhân, là người sao?
Từ phía đối diện truyền đến giọng nói:
- Ta là Bạch Hạt Tử, đại nhân, là Sở đại nhân?
Sở Hoan tuyệt đối không ngờ được, đội nhân mã đột nhiên xuất hiện này không phải ai khác mà là người của sứ đoàn nước Tần, có gần ba chục người, không ít người còn mặc võ bị Tần quốc mới tinh. Bóng dáng Bạch Hạt Tử, Sở Hoan từ xa cũng nhận ra, quả nhiên là mừng muốn phát điên.
Lúc này cũng không rảnh để nói nhiều, Sở Hoan lạnh lùng nói:
- Đem đám chó con Tây Lương này giết sạch cho ta, không còn một mống.
Năm tên võ sĩ Tháp lý khắc đã truy sát đến nơi, đột nhiên thấy một đội kỵ binh nghênh diện mà tới, hùng hùng hổ hổ, đang lúc kinh ngạc, đã thấy đối phương không chút lưu tình giương cung cài tên không đợi cho bọn chúng kịp phản ứng hơn mười mũi tên đã bắn như điện tới.
Một tiếng hét thảm vang lên, một gã võ sĩ Tháp lý khắc rơi xuống đất, một mũi tên cực kỳ chuẩn xác mà bắn trúng ngay giữa hai lông mày gã.
Bốn võ sĩ Tháp lý khắc đang giật mình, lại nhìn thấy bên trong đám kỵ binh đối phương, một gã xiêm y da lông trẻ tuổi xông ra đầu tiên. Người này thuật cưỡi ngựa rất cao, hơn nữa, động tác bắn tên cũng cực kỳ thành thục, người xuống ngựa đầu tiên, chính là bị gã này bắn trúng.
Người nọ lúc này lại đã bắn tiếp mũi tên khác, nhanh như sao băng, lại trúng ngay ấn đường của gã võ sĩ Tháp lý khắc khác, gã này cũng ngay lập tức ngã quỵ xuống.
Ba võ sĩ Tháp lý khắc này đúng là tim mật như vỡ ra, không thể tưởng được đối phương lại có người tiễn pháp cao siêu như thế, biết tai vạ đến nơi, quay đầu ngựa lại, định bỏ chạy.
Xông pha đi đầu bắn chết hai người, tất nhiên là Lang Oa Tử tiễn pháp vô song.
Sở Hoan nếu hạ lệnh giết chết đám người kia không sót một mống, đám Lang Oa Tử tất nhiên sẽ không cần biết nguyên nhân, lúc này người đông thế mạnh, ào ào xông lên. Tôn Tử Không tiễn pháp không giỏi, lúc này cầm một cây đao, thúc ngựa tiến lên, trong đám người đang gào thét rung chuyển trời đất như thể có mối thù không đội trời chung với đám võ sĩ Tháp lý khắc này, cũng lớn tiếng quát to:
- Đám chó con kia, mắt bị mù à? Dám động đến sư phụ ta? Cho ngươi chứng kiến bản lãnh Tôn đại gia ta.
Gã quơ dao lên, tựa như thợ săn tìm được con mồi, dương dương đắc ý.
Tuấn mã của võ sĩ Tháp lý khắc quả thật mạnh hơn của đám người Lang Oa Tử, nhưng lúc trước đã truy đuổi một hồi, ngựa bị tiêu hao thể lực, mà ngựa của đám Lang Oa Tử thì mới nghỉ ngơi, nên tinh lực sung túc. Nên ưu thế tuấn mã của đám võ sĩ Tháp lý khắc không còn, khoảng cách càng lúc càng gần, đám người nước Tần kia tên bắn ra như mưa, đuổi theo chưa đến vài dặm, ba gã võ sĩ Tháp lý khắc đã trúng tên xuống ngựa.
Sở Hoan lúc này nhìn đám võ sĩ Tháp lý khắc bị giết chết, lạnh lùng cười.
Lúc này hắn đã thấy, trong đám người của mình có gần hai mươi Cận Vệ quân, có Mã gia lạc đà khách, cộng thêm Bạch Hạt Tử và Tôn Tử Không áng chừng ba mươi người.
Bạch Hạt Tử lúc này đã quay đầu ngựa trở về, mọi người đều xúm lại bên cạnh Sở Hoan. Sở Hoan tháo mũ mềm xuống, mọi người đều nhận ra đúng là Sở Hoan, một đám mừng rỡ. Nhưng nhìn thấy cô nương trong ngực Sở Hoan, nhất thời không nhận ra ai. Thấy Mị Nương mặt quần áo Tây Lương, còn tưởng là một cô nương Tây Lương.
Mị Nương lúc trước ở sứ đoàn đều đội nón tre che mặt, không ai thấy rõ mặt nàng, thậm chí cũng không ai biết nàng đeo mặt nạ, lúc này chỉ cho là một cô nương Tây Lương, thấy nàng trắng bệnh, hôn mê bất tỉnh, hơn nữa, thấy lộ ra mặt nạ Lưu Vân ai nấy đều kỳ quái không biết Sở Hoan và cô gái này rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
Sở Hoan gặp đồng bạn, thở phào nhẹ nhõm. Bạch Hạt Tử đã giục ngựa tới gần, hỏi:
- Đại nhân, ngài làm sao lại ở đây? Đám người Tây Lương này vì sao phải truy sát ngài?
Sở Hoan lắc đầu:
- Không có thời gian giải thích. Bạch Hạt Tử, sứ đoàn ở đâu?
Bạch Hạt Tử giải thích:
- Đại nhân, chúng ta không đi cùng sứ đoàn. Lang Oa Tử và chúng ta đi tìm tung tích của ngài, dần dần đi ra khỏi sa mạc, đi tới nơi này, cũng đang định hỏi thăm tung tích của ngài, nhưng ở đây tìm kiếm hai ngày liền vẫn chưa thấy, đang định tiếp tục đi về hướng bắc. Khâu gia lạc đà khách dẫn sứ đoàn ra khỏi sa mạc, hiện giờ cũng không biết bọn họ tới đâu rồi.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, hắn biết sau khi mình mất tích, sứ đoàn nhất định phái người tìm, nhưng trong sa mạc không thấy nhau. Ngược lại, đúng lúc mình nguy cấp nhất, mà gặp được nhau.
- Các ngươi có thấy gần đây có hồ nước nào không?
Sở Hoan vội hỏi:
- Đúng rồi, có thấy miếu thờ nào không?
- Miếu thờ?
Bạch Hạt Tử ngạc nhiên hỏi:
- Đại nhân, tại sao biết nơi này có miếu thờ?
Gã chỉ về phía tây, nói:
- Chúng ta đi từ phía đó lại, trên đường đi qua một vách núi, thật sự có một cái miếu thờ ở đó, ta còn đi đến hỏi tung tích của ngài, nhưng hòa thượng trong miếu nói không nhìn thấy, nên chúng ta cũng không quấy nhiễu bọn họ.
Sở Hoan vui mừng hỏi:
- Nơi đó còn xa không?
- Không xa.
Bạch Hạt Tử hỏi lại:
- Đại nhân, ngài muốn đến miếu thờ?
- Không nên hỏi nhiều, mau dẫn ta đến đó.
Sở Hoan vội nói, rồi hướng qua mọi người phân phó:
- Chư vị huynh đệ, hôm nay mọi người lập công lao, quay về sẽ có trọng thưởng.
Hắn bảo Lang Oa Tử:
- Lang Oa Tử, ta đi đến miếu có việc, phía sau vẫn còn có truy binh, các ngươi ở đây, nếu có truy binh, giết chết toàn bộ bọn chúng.
Lang Oa Tử gật đầu. Sở Hoan lại nói:
- Không được xem thường bọn họ. Bọn họ đều là võ sĩ sắc bén tinh nhuệ nhất Tây Lương, bản lĩnh không kém, chúng ta cố hết sức tránh thương vong.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫy tay gọi Lang Oa Tử lại gần, ghé sát tai gã nói nhỏ mấy câu. Lang Oa Tử gật đầu vâng lệnh. Sở Hoan lúc này mới ra hiệu Bạch Hạt Tử dẫn đường đi về phía trước.
Bạch Hạt Tử triệu tập Tôn Tử Không và hai gã binh sĩ Cận Vệ quân đuổi theo, thúc ngựa dẫn đường, Sở Hoan nhìn Mị Nương vẫn bất tỉnh trong lòng ngực, lòng nặng như đeo đá, chỉ mong có thể tìm thấy Quỷ đại sư, bằng pháp lực thông thiên có thể cứu Mị Nương về từ trong tay Tử thần.
/1596
|