Sở Hoan đang tập trung suy nghĩ, đúng lúc đó chợt nghe vù một tiếng, một mũi tên xé không gian mà đến. Mũi tên này không phải do bất kỳ ai ở đây bắn ra, mà từ phía bắc bắn lại.
Mũi tên này bay hình vòng cung, không đả thương ai, nhưng vẫn cắm vào giữa hai đám người. Lúc này mặt trời đã lên, Sở Hoan nhìn xem thấy mũi tên đó dưới ánh mặt trời lóng lánh ánh vàng.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy cách đó không xa có mấy con ngựa đang chậm rãi đi tới. Người tới không quá mười người, giáp trụ sáng quắc, dẫn đầu là một gã khôi giáp màu đen, phía trên mũ có vẽ hình chim ưng, cưỡi con ngựa cao to, người tráng kiện, ngựa hùng dũng, tay gã cầm một cái trường cung, mũi tên sắc bén đó tất nhiên do người này bắn.
Người này một thân khôi giáp màu đen, khôi giáp của gã nhìn qua rất nặng nề, hơn nữa, rất tương xứng với mặt nạ bảo hộ, điểm đáng chú ý trên mặt nạ là hình cái mũi chim ưng rất tinh xảo.
Cái mặt nạ sắt che gần hết gương mặt người này, nên lúc đó không ai rõ tướng mạo gã.
Mấy người Sơn Tháp Hỉ Minh nhìn thấy mũi tên vàng cắm trên mặt đất, vẻ mặt đều ngơ ngác, đã có tiếng quát lớn:
- Đại Vương tử ở đây, còn không xuống ngựa.
Sở Hoan lúc mới nhìn thấy người đội mũ chim ưng dáng dấp cũng quen quen, đến lúc có người lớn tiếng quát, trong đầu Sở Hoan bất chợt lóe linh quang, đột nhiên nhớ tới một người, không khỏi giật mình: “Chẳng lẽ là Ma Ha Tàng?
Hắn vừa rồi thấy dáng dấp người này rất quen thuộc, lúc nãy lại có người nhắc tới Đại Vương tử, Sở Hoan lập tức nhớ tới, vóc dáng người này rất giống với Tây Lương Đại Vương tử Ma Ha Tàng.
Người đội mũ chim ưng đeo trường cung lên vai, gỡ mặt nạ bảo hộ ra, để lộ bộ mặt râu quai nón rậm rì, quay sang Sở Hoan cười nói:s
- Sở huynh đệ, xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Sở Hoan giật bắn người. Đúng là Tây Lương Đại Vương tử Ma Ha Tàng! Hắn quả thật không thể ngờ sẽ gặp Ma Ha Tàng ở đây.
Sơn Tháp Hỉ Minh sớm đã xuống ngựa, run rẩy quỳ rạp dưới đất. Y chưa chắc đã biết Ma Ha Tàng, nhưng mũi tên vàng thì nhận ra.
Ma Ha Tàng không chỉ là Đại Vương tử của Đại Tây Lương mà còn là dũng sĩ hạng nhất nhì của Tây Lương. Lúc còn trẻ đủ sức giết sói diệt hổ, lại bái làm môn hạ Tây Lương Nam Viện Đại vương Tiếu Thiên Vấn, học tập binh pháp, ở Tây Lương quốc uy vọng cực cao. Hơn nữa, đã được Tây Lương vương lập làm Thái tử, tương lai sẽ trở thành Tây Lương vương.
Sơn Tháp Hỉ Minh chỉ là một tộc trưởng bộ tộc Thanh Đồng, nhìn thấy mũi tên vàng, nào dám chậm trễ, vội vàng xuống ngựa cùng mọi người quỳ rạp dưới đất.
Ma Ha Tàng cũng không nhìn y, nhẹ rung cương ngựa, vẫn ngồi trên lưng ngựa đến trước mặt Sở Hoan nhìn hắn một hồi rồi cười nói:
- Sở huynh đệ, ta vẫn lo lắng các ngươi không ra khỏi sa mạc được, lúc này gặp ngươi, thật là tốt quá. Ở Tần quốc đã có lúc làm phiền ngươi, ân tình của ngươi, Ma Ha Tàng vẫn nhớ trong lòng.
Sở Hoan chắp tay hành lễ:
- Sở Hoan bái kiến Đại Vương tử.
Hắn là thần tử Đại Tần, Ma Ha Tàng là Tây Lương Vương tử, Sở Hoan tất nhiên không cần xuống ngựa.
Ma Ha Tàng nhìn xung quanh một hồi rồi hỏi:
- Sở huynh đệ, ta thấy hình như ngươi và người của Sơn Tháp bộ có chút mâu thuẫn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sở Hoan lập tức đem việc miếu thờ kể lại một lượt, tuy niên chuyện gì cần giấu thì phải giấu, chỉ nói mình tìm Quỷ đại sư nhờ chữa bệnh, sau đó đột nhiên có một đám người đến thiêu hủy miếu, bắt được một người còn sống, ai ngờ Sơn Tháp Hỉ Minh vu cáo là hung thủ, nên hai bên mới gây ra mâu thuẫn.
Chuyện hắn bái Quỷ đại sư là sư phụ, chuyện Bì sa môn và Quỷ đại sư đọ sức, tất nhiên hắn không đề cập đến một chữ.
Sau khi Ma Ha Tàng nghe xong, tay cầm roi ngựa, quay lại bên cạnh Sơn Tháp Hỉ Minh quất roi vào người y. Sơn Tháp Hỉ Minh không dám né tránh, ngọn roi quất trúng vào lưng làm áo rách thành từng mảng lộ hết da thịt, roi lằn trên lưng như rắn. Sơn Tháp Hỉ Minh co rúm người lại, cúi đầu cắn chặt răng, không dám kêu một tiếng.
Ma Ha Tàng rút roi về, lạnh lùng nhìn Sơn Tháp Hỉ Minh hỏi:
- Ai sai ngươi làm vậy?
Sơn Tháp Hỉ Minh cúi đầu, đáp:
- Đại Vương tử, miếu thờ đúng là bị bọn họ thiêu hủy. Ô Qua nhìn thấy.
Y chưa dứt lời, Ma Ha Tàng đã lại quất roi xuống, làn này đánh vào đầu Sơn Tháp Hỉ Minh. Sơn Tháp Hỉ Minh kêu thảm một tiếng, ôm đầu gục xuống đất, đám thuộc hạ Sơn Tháp bộ nhìn thấy, trong lòng run sợ.
Ma Ha Tàng lúc này mới quay đầu ngựa lại, nói với Sở Hoan:
- Ngươi không cần lo lắng, không ai dám nói miếu thờ là do các ngươi thiêu hủy, các ngươi trong sạch.
Sở Hoan miễn cưỡng cười hỏi:
- Đại Vương tử, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Ma Ha Tàng cười:
- Ta đang đi tuần tra các bộ thuộc thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, đi ngang qua nơi này, từ xa thấy ánh lửa mịt mù, cho nên liền đến xem thử, ai biết gặp lại Sở huynh đệ.
Gã nhìn miếu thờ đang ngập trong khói, khóe mắt nhảy lên hai cái, lập tức quét qua thuộc hạ bên cạnh Sở Hoan:
- Sở huynh đệ, sứ đoàn chỉ có chừng này người?
Sở Hoan hỏi ngược lại:
- Đại Vương tử có nhìn thấy đội ngũ khác của sứ đoàn chúng ta không?
Ma Ha Tàng lắc đầu. Sở Hoan trong lòng có chút lo lắng, thầm nghĩ không biết Hiên Viên Thắng Tài và đội ngũ hiện giờ như thế nào? Lại nghĩ tới Thú Bác Già và Mị Nương không biết tung tích. Nặc Cự La thì rõ ràng đã bị Bì sa môn bắt đi. Sở Hoan trong lúc đó thấy đầu ong ong.
Nặc Cự La bị Bì sa môn mang đi, mình nếu là đệ tử chân truyền của Quỷ đại sư, phải cứu Nặc Cự La về là việc hiển nhiên. Độc tố trong cơ thể Mị Nương chưa loại bỏ hết, bị Thú Bác Già mang đi, Quỷ đại sư tuy rằng nói Thú Bác Già có thể giải độc nhưng đến tột cùng kết quả thế nào cũng không ai biết.
Ngoài ra còn phải đi tìm mấy người Hiên Viên Thắng Tài nữa. Cho đến hôm nay, vẫn chưa từng có tin tức của đội ngũ sứ đoàn, cũng không biết là bọn họ đã đi ra sa mạc chưa? Nhiều chuyện rối rắm không tìm thấy lối thoát càng khiến cho hắn đau đầu hơn.
Tên Đấu Bồng nhân Ô Qua kia lúc này vẫn nằm trên mặt đất. Đầu gối gã trúng tên, ngay từ đầu thấy Sơn Tháp Hỉ Minh còn mừng mừng rỡ rỡ, sau thấy Ma Ha Tàng xuất hiện, đến giờ vẫn quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích, giống như đã chết.
Ma Ha Tàng thấy Sở Hoan tỏ ra có chút khó xử, lại hỏi:
- Sở huynh đệ, có cần giúp gì không? Ta đang định đến Trác Nhan bộ, chi bằng đi cùng ta đến đó, uống chén rượu cho vui.
Sở Hoan trong lòng cũng biết việc phải giải quyết từ từ. Quỷ đại sư đã nói Thú Bác Già có thể chữa khỏi cho Mị Nương, sau đó sẽ chủ động tìm mình. Thú Bác Già nếu rời khỏi, khẳng định là tránh đám người Bì sa môn, trước đó nhất định thu xếp kế hoạch chặt chẽ. Mình có đi tìm cũng không chắc có thể tìm được.
Kể cả Nặc Cự La, nếu bị Bì sa môn mang đi, muốn cứu về, tất nhiên phải tìm được Bì sa môn. Chỉ có điều muốn tìm được Bì sa môn, lại phải biết y đến tột cùng là ai?
Đấu Bồng nhân Ô Qua tất nhiên sẽ biết thân phận của Bì sa môn. Sở Hoan hơi trầm ngâm, nghĩ nếu nắm được Ô Qua này trong tay, có lẽ sẽ có cơ hội truy hỏi, cuối cùng tìm được tung tích của Bì sa môn.
Miếu thờ bị hủy, trước mặt chỉ còn cách quay về Trác Nhan bộ, suy tính kỹ lại mọi việc. Hơn nữa, có Ma Ha Tàng bên cạnh, ở trong đất Tây Lương, là một ưu thế. Ngoài ra, có thể nhờ Trác Nhan Luân phái người đi tìm Hiên Viên Thắng Tài cùng đội ngũ sứ đoàn. Nghĩ vậy, hắn hướng sang Ma Ha Tàng nói:
- Hết thảy làm phiền Đại Vương tử.
Rồi ra hiệu thủ hạ mang Ô Qua đi.
Hai gã Cận Vệ quân xoay người xuống ngựa, đều rút đao ra, đến gần Ô Qua kêu vài tiếng. Ô Qua vẫn phủ phục trên mặt đất, không nhúc nhích. Một gã lạnh lùng quát:
- Vẫn chưa chịu dậy, giả bộ chết sao?
Sở Hoan thấy Ô Qua không nhúc nhích, lập tức nhíu mày cảm thấy có chuyện không tốt. Hắn ra hiệu binh sĩ tiến lên. Một tên binh sĩ tới gần lật người Ô Qua ra, phát hiện măt Ô Qua đã chuyển thành màu tím, trong miệng mũi đều có vết máu đen sẫm chảy ra. Tất cả mọi người kinh hãi, tên này không ngờ khi mọi người không chú ý đã cắn thuốc độc tự sát.
Ma Ha Tàng thấy Ô Qua đã chết, cũng nhíu mày nhưng không nói gì.
Sở Hoan trầm mặc một lát, ôm quyền nói với Ma Ha Tàng:
- Đại Vương tử xin chờ chút.
Rồi sai người đi thông báo cho đám Bạch hạt tử chuẩn bị quay lại Trác Nhan bộ.
Miếu thờ cháy, Lang Oa Tử dẫn một nửa đội đến, nhưng Bạch hạt tử thì không tới.
Sở Hoan cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân đi vào miếu thờ đã bị thiêu hủy, chỉ thấy một tòa miếu trang nghiêm lúc trước bây giờ chỉ còn một đống đổ nát, lửa đã tắt, chỉ còn bốc lên vài đám khói mịt mù. Sở Hoan ngồi trên lưng ngựa, quét mắt nhìn một lượt, chắp tay trước ngực mặc niệm một hồi, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, là Bạch hạt tử dẫn người chạy tới, vừa thấy Sở Hoan đã vội hỏi:
- Đại nhân, ngài không sao chứ? Thức ăn không nhiều lắm, chúng ta đi kiếm chút đồ ăn thôn quê, cho nên về trễ.
Sở Hoan thấy đám người kia quả nhiên là bắt được vài con thỏ mấy con chim rừng dắt ở bên hông, lắc lắc đầu cũng không nói gì, quay đầu ngựa lại tập hợp đội ngũ vào một chỗ.
Ma Ha Tàng vẫn ngồi trên lưng ngựa chờ, thấy Sở Hoan quay lại, lúc này mới nói:
- Sở huynh đệ, chúng ta đi thôi. Các cô nương Trác Nhan bộ kỹ thuật nhảy múa đẹp nhất đấy.
Sở Hoan cười nhạt một tiếng, Ma Ha Tàng lại nhìn Sơn Tháp Hỉ Minh đang quỳ trên mặt đất, hỏi:
- Sơn Tháp Hỉ Minh, những người này đều là tinh binh của bộ tộc ngươi à?
Sơn Tháp Hỉ Minh vội đáp:
- Đại Vương tử, Sơn Tháp là bộ tộc nhỏ, trừ những tráng niên đã bị điều đi lính, hôm nay đến đây đều là dũng sĩ cường tráng nhất bộ tộc.
Ma Ha Tàng gật đầu:
- Mang theo người của ngươi đi theo bổn vương tử đến Trác Nhan bộ.
Sơn Tháp Hỉ Minh ngẩn ra, nhưng không dám nói thêm nhiều. Chỉ thầm nghĩ bụng, Ma Ha Tàng là Đại Vương tử, xưa nay bên người không thiếu hộ vệ dũng mãnh, thậm chí là người đông thế mạnh tiền hô hậu ủng cần gì tới đám hộ vệ của một bộ tộc Thanh Đồng như mình.
Sơn Tháp Hỉ Minh nghe nói, Tiểu Vương tử Ma Ha La mỗi khi xuất hành bên người không kém một ngàn quân, tuy nhiên y cũng biết Đại Vương tử Ma Ha Tàng xưa nay hành tẩu độc lập, khác với người thường, chỉ mang theo vài tên hộ vệ đi tuần tra, đối với vị Đại Vương tử này mà nói cũng chẳng phải chuyện quá mức kỳ quái.
Bạch hạt tử nhìn Ma Ha Tàng, quan sát bộ hắc khôi giáp của gã, trong con mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, thoáng suy nghĩ, dường như có tâm sự gì.
Mũi tên này bay hình vòng cung, không đả thương ai, nhưng vẫn cắm vào giữa hai đám người. Lúc này mặt trời đã lên, Sở Hoan nhìn xem thấy mũi tên đó dưới ánh mặt trời lóng lánh ánh vàng.
Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy cách đó không xa có mấy con ngựa đang chậm rãi đi tới. Người tới không quá mười người, giáp trụ sáng quắc, dẫn đầu là một gã khôi giáp màu đen, phía trên mũ có vẽ hình chim ưng, cưỡi con ngựa cao to, người tráng kiện, ngựa hùng dũng, tay gã cầm một cái trường cung, mũi tên sắc bén đó tất nhiên do người này bắn.
Người này một thân khôi giáp màu đen, khôi giáp của gã nhìn qua rất nặng nề, hơn nữa, rất tương xứng với mặt nạ bảo hộ, điểm đáng chú ý trên mặt nạ là hình cái mũi chim ưng rất tinh xảo.
Cái mặt nạ sắt che gần hết gương mặt người này, nên lúc đó không ai rõ tướng mạo gã.
Mấy người Sơn Tháp Hỉ Minh nhìn thấy mũi tên vàng cắm trên mặt đất, vẻ mặt đều ngơ ngác, đã có tiếng quát lớn:
- Đại Vương tử ở đây, còn không xuống ngựa.
Sở Hoan lúc mới nhìn thấy người đội mũ chim ưng dáng dấp cũng quen quen, đến lúc có người lớn tiếng quát, trong đầu Sở Hoan bất chợt lóe linh quang, đột nhiên nhớ tới một người, không khỏi giật mình: “Chẳng lẽ là Ma Ha Tàng?
Hắn vừa rồi thấy dáng dấp người này rất quen thuộc, lúc nãy lại có người nhắc tới Đại Vương tử, Sở Hoan lập tức nhớ tới, vóc dáng người này rất giống với Tây Lương Đại Vương tử Ma Ha Tàng.
Người đội mũ chim ưng đeo trường cung lên vai, gỡ mặt nạ bảo hộ ra, để lộ bộ mặt râu quai nón rậm rì, quay sang Sở Hoan cười nói:s
- Sở huynh đệ, xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Sở Hoan giật bắn người. Đúng là Tây Lương Đại Vương tử Ma Ha Tàng! Hắn quả thật không thể ngờ sẽ gặp Ma Ha Tàng ở đây.
Sơn Tháp Hỉ Minh sớm đã xuống ngựa, run rẩy quỳ rạp dưới đất. Y chưa chắc đã biết Ma Ha Tàng, nhưng mũi tên vàng thì nhận ra.
Ma Ha Tàng không chỉ là Đại Vương tử của Đại Tây Lương mà còn là dũng sĩ hạng nhất nhì của Tây Lương. Lúc còn trẻ đủ sức giết sói diệt hổ, lại bái làm môn hạ Tây Lương Nam Viện Đại vương Tiếu Thiên Vấn, học tập binh pháp, ở Tây Lương quốc uy vọng cực cao. Hơn nữa, đã được Tây Lương vương lập làm Thái tử, tương lai sẽ trở thành Tây Lương vương.
Sơn Tháp Hỉ Minh chỉ là một tộc trưởng bộ tộc Thanh Đồng, nhìn thấy mũi tên vàng, nào dám chậm trễ, vội vàng xuống ngựa cùng mọi người quỳ rạp dưới đất.
Ma Ha Tàng cũng không nhìn y, nhẹ rung cương ngựa, vẫn ngồi trên lưng ngựa đến trước mặt Sở Hoan nhìn hắn một hồi rồi cười nói:
- Sở huynh đệ, ta vẫn lo lắng các ngươi không ra khỏi sa mạc được, lúc này gặp ngươi, thật là tốt quá. Ở Tần quốc đã có lúc làm phiền ngươi, ân tình của ngươi, Ma Ha Tàng vẫn nhớ trong lòng.
Sở Hoan chắp tay hành lễ:
- Sở Hoan bái kiến Đại Vương tử.
Hắn là thần tử Đại Tần, Ma Ha Tàng là Tây Lương Vương tử, Sở Hoan tất nhiên không cần xuống ngựa.
Ma Ha Tàng nhìn xung quanh một hồi rồi hỏi:
- Sở huynh đệ, ta thấy hình như ngươi và người của Sơn Tháp bộ có chút mâu thuẫn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sở Hoan lập tức đem việc miếu thờ kể lại một lượt, tuy niên chuyện gì cần giấu thì phải giấu, chỉ nói mình tìm Quỷ đại sư nhờ chữa bệnh, sau đó đột nhiên có một đám người đến thiêu hủy miếu, bắt được một người còn sống, ai ngờ Sơn Tháp Hỉ Minh vu cáo là hung thủ, nên hai bên mới gây ra mâu thuẫn.
Chuyện hắn bái Quỷ đại sư là sư phụ, chuyện Bì sa môn và Quỷ đại sư đọ sức, tất nhiên hắn không đề cập đến một chữ.
Sau khi Ma Ha Tàng nghe xong, tay cầm roi ngựa, quay lại bên cạnh Sơn Tháp Hỉ Minh quất roi vào người y. Sơn Tháp Hỉ Minh không dám né tránh, ngọn roi quất trúng vào lưng làm áo rách thành từng mảng lộ hết da thịt, roi lằn trên lưng như rắn. Sơn Tháp Hỉ Minh co rúm người lại, cúi đầu cắn chặt răng, không dám kêu một tiếng.
Ma Ha Tàng rút roi về, lạnh lùng nhìn Sơn Tháp Hỉ Minh hỏi:
- Ai sai ngươi làm vậy?
Sơn Tháp Hỉ Minh cúi đầu, đáp:
- Đại Vương tử, miếu thờ đúng là bị bọn họ thiêu hủy. Ô Qua nhìn thấy.
Y chưa dứt lời, Ma Ha Tàng đã lại quất roi xuống, làn này đánh vào đầu Sơn Tháp Hỉ Minh. Sơn Tháp Hỉ Minh kêu thảm một tiếng, ôm đầu gục xuống đất, đám thuộc hạ Sơn Tháp bộ nhìn thấy, trong lòng run sợ.
Ma Ha Tàng lúc này mới quay đầu ngựa lại, nói với Sở Hoan:
- Ngươi không cần lo lắng, không ai dám nói miếu thờ là do các ngươi thiêu hủy, các ngươi trong sạch.
Sở Hoan miễn cưỡng cười hỏi:
- Đại Vương tử, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Ma Ha Tàng cười:
- Ta đang đi tuần tra các bộ thuộc thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, đi ngang qua nơi này, từ xa thấy ánh lửa mịt mù, cho nên liền đến xem thử, ai biết gặp lại Sở huynh đệ.
Gã nhìn miếu thờ đang ngập trong khói, khóe mắt nhảy lên hai cái, lập tức quét qua thuộc hạ bên cạnh Sở Hoan:
- Sở huynh đệ, sứ đoàn chỉ có chừng này người?
Sở Hoan hỏi ngược lại:
- Đại Vương tử có nhìn thấy đội ngũ khác của sứ đoàn chúng ta không?
Ma Ha Tàng lắc đầu. Sở Hoan trong lòng có chút lo lắng, thầm nghĩ không biết Hiên Viên Thắng Tài và đội ngũ hiện giờ như thế nào? Lại nghĩ tới Thú Bác Già và Mị Nương không biết tung tích. Nặc Cự La thì rõ ràng đã bị Bì sa môn bắt đi. Sở Hoan trong lúc đó thấy đầu ong ong.
Nặc Cự La bị Bì sa môn mang đi, mình nếu là đệ tử chân truyền của Quỷ đại sư, phải cứu Nặc Cự La về là việc hiển nhiên. Độc tố trong cơ thể Mị Nương chưa loại bỏ hết, bị Thú Bác Già mang đi, Quỷ đại sư tuy rằng nói Thú Bác Già có thể giải độc nhưng đến tột cùng kết quả thế nào cũng không ai biết.
Ngoài ra còn phải đi tìm mấy người Hiên Viên Thắng Tài nữa. Cho đến hôm nay, vẫn chưa từng có tin tức của đội ngũ sứ đoàn, cũng không biết là bọn họ đã đi ra sa mạc chưa? Nhiều chuyện rối rắm không tìm thấy lối thoát càng khiến cho hắn đau đầu hơn.
Tên Đấu Bồng nhân Ô Qua kia lúc này vẫn nằm trên mặt đất. Đầu gối gã trúng tên, ngay từ đầu thấy Sơn Tháp Hỉ Minh còn mừng mừng rỡ rỡ, sau thấy Ma Ha Tàng xuất hiện, đến giờ vẫn quỳ rạp trên mặt đất, không nhúc nhích, giống như đã chết.
Ma Ha Tàng thấy Sở Hoan tỏ ra có chút khó xử, lại hỏi:
- Sở huynh đệ, có cần giúp gì không? Ta đang định đến Trác Nhan bộ, chi bằng đi cùng ta đến đó, uống chén rượu cho vui.
Sở Hoan trong lòng cũng biết việc phải giải quyết từ từ. Quỷ đại sư đã nói Thú Bác Già có thể chữa khỏi cho Mị Nương, sau đó sẽ chủ động tìm mình. Thú Bác Già nếu rời khỏi, khẳng định là tránh đám người Bì sa môn, trước đó nhất định thu xếp kế hoạch chặt chẽ. Mình có đi tìm cũng không chắc có thể tìm được.
Kể cả Nặc Cự La, nếu bị Bì sa môn mang đi, muốn cứu về, tất nhiên phải tìm được Bì sa môn. Chỉ có điều muốn tìm được Bì sa môn, lại phải biết y đến tột cùng là ai?
Đấu Bồng nhân Ô Qua tất nhiên sẽ biết thân phận của Bì sa môn. Sở Hoan hơi trầm ngâm, nghĩ nếu nắm được Ô Qua này trong tay, có lẽ sẽ có cơ hội truy hỏi, cuối cùng tìm được tung tích của Bì sa môn.
Miếu thờ bị hủy, trước mặt chỉ còn cách quay về Trác Nhan bộ, suy tính kỹ lại mọi việc. Hơn nữa, có Ma Ha Tàng bên cạnh, ở trong đất Tây Lương, là một ưu thế. Ngoài ra, có thể nhờ Trác Nhan Luân phái người đi tìm Hiên Viên Thắng Tài cùng đội ngũ sứ đoàn. Nghĩ vậy, hắn hướng sang Ma Ha Tàng nói:
- Hết thảy làm phiền Đại Vương tử.
Rồi ra hiệu thủ hạ mang Ô Qua đi.
Hai gã Cận Vệ quân xoay người xuống ngựa, đều rút đao ra, đến gần Ô Qua kêu vài tiếng. Ô Qua vẫn phủ phục trên mặt đất, không nhúc nhích. Một gã lạnh lùng quát:
- Vẫn chưa chịu dậy, giả bộ chết sao?
Sở Hoan thấy Ô Qua không nhúc nhích, lập tức nhíu mày cảm thấy có chuyện không tốt. Hắn ra hiệu binh sĩ tiến lên. Một tên binh sĩ tới gần lật người Ô Qua ra, phát hiện măt Ô Qua đã chuyển thành màu tím, trong miệng mũi đều có vết máu đen sẫm chảy ra. Tất cả mọi người kinh hãi, tên này không ngờ khi mọi người không chú ý đã cắn thuốc độc tự sát.
Ma Ha Tàng thấy Ô Qua đã chết, cũng nhíu mày nhưng không nói gì.
Sở Hoan trầm mặc một lát, ôm quyền nói với Ma Ha Tàng:
- Đại Vương tử xin chờ chút.
Rồi sai người đi thông báo cho đám Bạch hạt tử chuẩn bị quay lại Trác Nhan bộ.
Miếu thờ cháy, Lang Oa Tử dẫn một nửa đội đến, nhưng Bạch hạt tử thì không tới.
Sở Hoan cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân đi vào miếu thờ đã bị thiêu hủy, chỉ thấy một tòa miếu trang nghiêm lúc trước bây giờ chỉ còn một đống đổ nát, lửa đã tắt, chỉ còn bốc lên vài đám khói mịt mù. Sở Hoan ngồi trên lưng ngựa, quét mắt nhìn một lượt, chắp tay trước ngực mặc niệm một hồi, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, là Bạch hạt tử dẫn người chạy tới, vừa thấy Sở Hoan đã vội hỏi:
- Đại nhân, ngài không sao chứ? Thức ăn không nhiều lắm, chúng ta đi kiếm chút đồ ăn thôn quê, cho nên về trễ.
Sở Hoan thấy đám người kia quả nhiên là bắt được vài con thỏ mấy con chim rừng dắt ở bên hông, lắc lắc đầu cũng không nói gì, quay đầu ngựa lại tập hợp đội ngũ vào một chỗ.
Ma Ha Tàng vẫn ngồi trên lưng ngựa chờ, thấy Sở Hoan quay lại, lúc này mới nói:
- Sở huynh đệ, chúng ta đi thôi. Các cô nương Trác Nhan bộ kỹ thuật nhảy múa đẹp nhất đấy.
Sở Hoan cười nhạt một tiếng, Ma Ha Tàng lại nhìn Sơn Tháp Hỉ Minh đang quỳ trên mặt đất, hỏi:
- Sơn Tháp Hỉ Minh, những người này đều là tinh binh của bộ tộc ngươi à?
Sơn Tháp Hỉ Minh vội đáp:
- Đại Vương tử, Sơn Tháp là bộ tộc nhỏ, trừ những tráng niên đã bị điều đi lính, hôm nay đến đây đều là dũng sĩ cường tráng nhất bộ tộc.
Ma Ha Tàng gật đầu:
- Mang theo người của ngươi đi theo bổn vương tử đến Trác Nhan bộ.
Sơn Tháp Hỉ Minh ngẩn ra, nhưng không dám nói thêm nhiều. Chỉ thầm nghĩ bụng, Ma Ha Tàng là Đại Vương tử, xưa nay bên người không thiếu hộ vệ dũng mãnh, thậm chí là người đông thế mạnh tiền hô hậu ủng cần gì tới đám hộ vệ của một bộ tộc Thanh Đồng như mình.
Sơn Tháp Hỉ Minh nghe nói, Tiểu Vương tử Ma Ha La mỗi khi xuất hành bên người không kém một ngàn quân, tuy nhiên y cũng biết Đại Vương tử Ma Ha Tàng xưa nay hành tẩu độc lập, khác với người thường, chỉ mang theo vài tên hộ vệ đi tuần tra, đối với vị Đại Vương tử này mà nói cũng chẳng phải chuyện quá mức kỳ quái.
Bạch hạt tử nhìn Ma Ha Tàng, quan sát bộ hắc khôi giáp của gã, trong con mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, thoáng suy nghĩ, dường như có tâm sự gì.
/1596
|