Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 663: Bộ Bộ

/1596


Thủy Liên nhìn thấy Sở Hoan, lập tức vui vẻ ra mặt. Lão cũng không quên vị Công phó đại nhân ra tay hào phóng này, nhìn thấy Tiết Hoài An và Sở Hoan tiến đến, vội vàng tới nghênh đón:

- Tạp gia đã nghe nói hai vị sứ thần về nước, thật sự là chúc mừng hai vị rồi.

Thủy Liên này mặc dù chỉ là một thái giám, nhưng lại là người bên cạnh bệ hạ, cho dù Tiết Hoài An là Lễ bộ Thượng thư, cũng không dám lạnh nhạt, chắp tay cười nói:

- Công công khổ cực.

Y nói tiếp:

- Không biết có thể bái kiến Công chúa điện hạ hay không? Chuyện Tây Lương có thay đổi, chúng ta còn muốn bẩm báo với Công chúa!

Thủy Liên khẽ gật đầu, vội nói:

- Xảy ra chuyện gì?

Sở Hoan cười nói:

- Công công chớ vội, không phải chuyện xấu, là chuyện tốt!

Thủy Liên thở nhẹ ra, nói:

- Hai vị đại nhân chờ một lát.

Gã nói một câu liền rời đi, sau một lát trở về nói khẽ:

- Hai vị đại nhân hãy đi theo tạp gia!

Thủy Liên dẫn hai người xuyên qua đình viện, đi tới một viện tử u tĩnh, tới trước cửa, lão cung kính nói vọng vào trong:

- Công chúa, Tiết Hoài An Tiết đại nhân cùng Sở Hoan Sở Công phó cầu kiến!

Trong phòng truyền đến một tiếng uh, cũng không nói nhiều.

Thủy Liên lại cười nói:

- Hai vị đại nhân có chuyện gì, báo cáo ngay tại chỗ này, lúc này Công chúa cũng không tiện triệu kiến.

Lúc này Tiết Hoài An mới sửa sang lại xiêm y, tiến lên hai bước, cung kính nói:

- Thần Tiết Hoài An khởi bẩm Công chúa, Tây Lương phát sinh nội loạn, đã lui binh, Đại vương tử Tây Lương Ma Ha Tạng hiện giờ ngồi lên ngôi vị Nhiếp Chính Vương, xử lý quốc sự Tây Lương. Chúng thần vốn định nghênh đón Công chúa Tây Lương trở về, nhưng Ma Ha Tạng không thực hiện lời hứa, chúng thần vô năng, cũng không thể nghênh đón Công chúa Tây Lương trở về.

Thủy Liên nghe vậy, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tiết Hoài An vội nói:

- Tuy rằng không thể nghênh đón Công chúa Tây Lương trở về, nhưng Tây Lương binh đã rút khỏi Tây Bắc, giải trừ uy hiếp của người Tây Lương đối với Tây Bắc Đại Tần ta. Tây Lương bội ước trước, như vậy Đại Tần ta cũng sẽ không tuân thủ ước định, Công chúa điện hạ không cần tới Tây Lương.

Trong phòng rốt cuộc truyền đến âm thanh:

- Thật sự... Thật vậy chăng?

Trong giọng nói mang theo niềm vui mừng không thể dấu.

Tiết Hoài An đáp:

- Đúng là như thế.

Y lại cung kính hỏi:

- Ngày mai thần sẽ dẫn sứ đoàn trở về kinh, không biết phải chăng ngày mai Công chúa cũng trở về kinh?

- Điều này... !

Trong phòng truyền đến âm thanh nhỏ nhẹ:

- Hết thảy... hết thảy đều do Thủy công công làm chủ.

Tiết Hoài An nhìn về phía Thủy Liên, Thủy Liên vội đáp:

- Nếu như Công chúa điện hạ thật sự không cần tới Tây Lương, đương nhiên là trở về kinh càng sớm càng tốt. Tiết đại nhân, hôm nay bên chúng ta sẽ chuẩn bị, ngài mai sứ đoàn các ngài cùng hộ tống Công chúa trở lại kinh.

Tiết Hoài An cung kính đáp:

- Được!

Sở Hoan nhìn cánh cửa khép hờ, thần sắc cổ quái, đột nhiên hỏi:

- Ngày mai Công chúa lên đường, cần chúng ta chuẩn bị những thứ gì?

Tiết Hoài An hơi kỳ quái, nếu thật sự sẽ trở về kinh, cần chuẩn bị thứ gì, bên Thủy Liên an bài cũng không cần Sở Hoan phải bận tâm.

Nhưng y lập tức nghĩ tới, Sở Hoan còn có một thân phận khác, đó là Công phó Hoàng đế bệ hạ khâm phong. Đều nói Sở Công phó và Công chúa Tĩnh Hoa quan hệ không tệ, người làm Sư phó quan tâm đồ đệ một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Công chúa trong phòng đáp:

- Điều này... đều do Thủy công công xử lý... !

Sở Hoan cười nhẹ một tiếng, Tiết Hoài An khom người nói về phía trong phòng:

- Thần không dám quấy nhiễu Công chúa nhiều, trước tạm cáo lui!

Thủy Liên dẫn đường, y lập tức dẫn theo Sở Hoan rời khỏi viện nhỏ.

- Công chúa tới nơi này đã hơn nửa tháng, hết thảy có quen không?

Sở Hoan mỉm cười hỏi Thủy Liên.

Thủy Liên cười đáp:

- Đương nhiên không thể so sánh với kinh thành, chẳng qua lão tướng quân chiếu cố thích đáng bên này, Công chúa cũng không có gì không khỏe.

- Đúng rồi, Thủy công công, lúc rời kinh, lần cuối cùng ta nhìn thấy Công chúa, Công chúa trật tay không biết đã khôi phục hay chưa?

Sở Hoan hỏi.

- À?

Thủy Liên khẽ giật mình, lập tức cười đáp:

- Chỗ đó đã khôi phục hẳn, cũng không có lo ngại gì, Sở Công phó có lòng rồi.

Sở Hoan mỉm cười gật đầu, đột nhiên nghĩ tới cái gì, dừng bước vỗ đầu một cái:

- Xem đầu óc của ta, thật sự là hồ đồ rồi, ta có một lễ vật muốn tặng cho Công chúa điện hạ, Công chúa điện hạ chắc chắn rất thích, Thủy công công, có thể để ta tặng lễ vật cho Công chúa hay không?

Thủy Liên cười đáp:

- Công phó đại nhân có thể giao lễ vật cho tạp gia, tạp gia nhất định sẽ thay ngài chuyển tới Công chúa điện hạ.

Sở Hoan lại cười nói:

- Cảm tạ của Thủy công công, thực ra Sở Hoan cũng đã chuẩn bị sẵn, chẳng qua lúc rời kinh, ta đã đáp ứng Công chúa điện hạ, mang lễ vật về cho nàng, hơn nữa nhất định tự tay tặng cho nàng... Công công, ngài cũng không thể để ta thất tín với Công chúa chứ!

Thủy Liên nhăn mày, lộ ra vẻ khó xử.

Tiết Hoài An cho đây là việc tư, y cũng biết Sở Hoan quả thật mang không ít đồ đạc trở về từ Tây Lương, trong đó có lễ vật của Công chúa, đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cười nói:

- Sở đại nhân, ngài có lễ vật muốn tặng, ta ra ngoài trước chờ ngài.

Y không muốn xen vào, chắp tay với Thủy Liên, bước nhanh rời đi.

Thấy Thủy Liên không nói lời nào, Sở Hoan đã quay người bước nhanh tới tiểu viện của Công chúa, dưới chân hắn có gió, lúc Thủy Liên kịp phản ứng, Sở Hoan đã cách một đoạn.

Thủy Liên biến sắc, vội đuổi theo, liền thấy Sở Hoan nhìn như đi bộ nhưng tốc độ cực nhanh, Thủy Liên chạy theo, dĩ nhiên đuổi không kịp, không ngừng nói:

- Sở Công phó, Sở đại nhân, ngài chờ một chút, Công chúa... Công chúa có chỉ, không gặp... không gặp bất luận kẻ nào... !

Sở Hoan cũng không để ý tới lão, đi thẳng vào viện nhỏ, tới trước phòng, Sở Hoan mới dừng bước. Thủy Liên thở hồng hộc đuổi theo, khom người há mồm thở dốc:

- Sở... Sở đại nhân, ngài không được vào... Công chúa ở bên trong, ngài không thể làm ẩu, nếu chọc tới Công chúa, tạp gia cũng không tiện nói chuyện cho ngài!

Sở Hoan mỉm cười nhìn Thủy Liên, hỏi:

- Thủy công công có còn nhớ rõ Thánh thượng khâm phong ta làm Công phó?

- Điều này... điều này đương nhiên là nhớ rõ!

- Thánh thượng lệnh cho ta dạy bảo Công chúa võ công.

Sở Hoan mặt không đổi sắc, mang theo nụ cười nhẹ nhàng:

- Tuy ta đi sứ Tây Lương, nhưng không ngày nào quên tiến triển võ công của Công chúa. Hôm nay vừa vặn tặng lễ vật cho Công chúa, thuận tiện muốn hỏi thăm một chút Công chúa luyện võ công thế nào, Thủy công công, đây là chuyện hợp tình hợp lý, sẽ không khiến ngài quá khó xử chứ?

Thủy công công xấu hổ cười nói:

- Sở Công phó cần gì phải gấp, chờ trở lại kinh rồi hỏi lại... !

- Thủy công công... !

Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, kéo dài giọng, đôi mắt nhìn chung quanh, sau đó ghé sát bên tai Thủy Liên, thần sắc bình tĩnh:

- Công chúa... thật sự ở trong phòng này?

Thủy Liên khẽ giật mình, bỗng nhiên biến sắc, thất thanh hỏi:

- Sở... Sở Công phó, ngài có ý gì?

- Công công không rõ ý của ta?

Sở Hoan nhíu mày, giọng nói lạnh lùng:

- Sở mỗ cho rằng, người nói chuyện trong phòng, không phải Tĩnh Hoa Công chúa!

Thủy Liên lui về sau hai bước, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Sở Hoan không nói hai lời, đi vào trong phòng, Thủy Liên vội kêu lên:

- Sở... Sở Công phó, ngài không nên làm ẩu, mạo phạm Công chúa, sẽ phải... sẽ phải chém đầu đấy!

- Vậy ngươi có biết, không thể bảo vệ tốt Công chúa, cũng sẽ rơi đầu!

Sở Hoan quay người, giọng nói lạnh lùng, lúc này đã tới trước cửa, muốn đẩy cửa bước vào, Thủy Liên giơ tay lên nói:

- Sở Công phó, ngài chờ một chút, ngài... chờ một chút!

Một tay Sở Hoan đã đặt lên cửa, đẩy một cái sẽ mở cửa, nhưng vẫn chậm rãi thu tay lại. Thủy Liên tiến lên, nhìn chung quanh, lúc này mới cười khổ nói:

- Vì sao Công phó khẳng định trong phòng không phải Công chúa?

- Giọng nói bên trong quả thực rất giống Công chúa, nhưng ngữ khí lại hoàn toàn khác nhau.

Sở Hoan nói:

- Giọng điệu nói chuyện của Công chúa không phải như vậy, hơn nữa... Thủy công công, xưa nay Công chúa gọi thẳng tên ngươi, dường như chưa bao giờ gọi ngài là Thủy công công?

Thủy Liên khẽ giật mình, giờ mới hiểu được Sở Hoan dựa vào điều này kết luận người trong phòng không phải Công chúa.

Sở Hoan nói xong câu đó, đã đẩy cửa vào. Sau khi hắn vào nhà, liền thấy một người trong phòng kêu lên một tiếng, nhanh chóng kéo khăn trùm đầu, quay lưng đi, luống cuống đưa tay che đầu.

Sở Hoan nhìn phía sau, bóng lưng cô nương này này cũng có bảy tám phần tương tự Tĩnh Hoa Công chúa, nhưng hắn hết sức quen thuộc Tĩnh Hoa, nếu là người bình thường, chưa hẳn chỉ một lát có thể nhìn ra, thế nhưng Sở Hoan đã đoán được từ bóng lưng cô nương kia, đây tuyệt đối không phải Tĩnh Hoa Công chúa.

Thủy Liên đóng cửa phòng lại, tiến tới bên người Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Công phó đại nhân, việc này không phải tầm thường, không thể tiết lộ.

- Là ngươi làm lạc mất Công chúa sao?

- Điều này... điều này sao có thể.

Thủy Liên vội đáp:

- Tạp gia hộ tống từ kinh thành tới đây, đúng là vị Công chúa này.

Sở Hoan chậm rãi đi qua, tới bên cạnh cô nương kia, cô nương kia run rẩy toàn thân, cực kỳ khẩn trương, Sở Hoan thở dài nói:

- Gỡ khăn trùm đầu xuống, ta biết rõ ngươi không phải Công chúa, ngươi cũng không cần sợ hãi.

Thủy Liên đi tới, thấp giọng nói:

- Gỡ xuống đi, đây là Sở Công phó!

Cô nương run rẩy dùng tay gỡ khăn trùm đầu xuống, mi thanh mục tú, mặt mày quả thật có vài phần tương tự Tĩnh Hoa Công chúa, chẳng qua khuôn mặt này tái nhợt, nhìn thấy Sở Hoan chăm chú nhìn mình, đã cúi đầu không dám đối mặt với Sở Hoan.

- Công công, các ngươi chuẩn bị mang nàng tới Tây Lương?

Sở Hoan cau mày nói.

Thủy Liên thở dài:

- Công phó đại nhân, dựa theo kế hoạch lúc đầu, quả thực để nàng thay thế Công chúa tới Tây Lương.

- Ngươi tên là gì?

Sở Hoan hỏi tiểu cô nương đang căng thẳng.

- Ta... ta gọi Bộ Bộ, họ cũng gọi ta Bộ Bộ... !

Công chúa giả điềm đạm đáng yêu nói:

- Các nàng nói lúc ta đi đường, bước chân rất nhỏ, bước nhỏ từng bước, cho nên... cho nên đều gọi ta Bộ Bộ!

- Bộ Bộ?

Sở Hoan nhíu mày, nhìn về phía Thủy Liên, thấp giọng hỏi:

- Thủy công công, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không lẽ ... không lẽ triều đình chuẩn bị đưa Công chúa giả tới Tây Lương?

Thủy Liên cười khổ nói:

- Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, sao Thánh thượng có thể thất tín với người?

Lão thấp giọng nói:

- Sở Công phó, Tĩnh Hoa Công chúa đã mất tích, sau khi sứ đoàn các ngài rời kinh, chỉ khoảng mười ngày, Tĩnh Hoa Công chúa đã không rõ tung tích... !

Tim Sở Hoan trầm xuống, thất thanh nói:

- Công chúa... Công chúa mất tích? Điều này... điều này sao có thể?

- Cực kỳ chắc chắn.

Thủy Liên kéo tay Sở Hoan đi qua một bên:

- Chuyện này cũng chỉ có thể cho ngài biết rõ, ngàn vạn lần không thể tiết lộ ra ngoài. Sau khi Công chúa mất tích, Thánh thượng âm thầm phái người tìm, điều cả Thần Y Vệ. Thần Y Vệ gần như dốc toàn bộ lực lượng, tìm chung quanh, lại thủy chung không có tung tích của Công chúa. Công chúa... Công chúa tựa như chim vậy, bay ra khỏi Hoàng thanh, không rõ tung tích!


/1596

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status