Người của Trọng Sinh Đường làm việc rất có hiệu suất, sáng sớm ngày hôm sau, gia phó Sở Hoan mua tại Trọng Sinh Đường đã được đưa tới, năm tên nam bộc năm tên nha hoàn, ngoài ra còn một người điên.
Hộ lớn mua sắm gia phó, Trọng Sinh Đường đã làm quen việc, dựa theo quy củ, trước khi đưa người hầu tới, hiệu buôn cũng sẽ đặc biệt đổi mới quần áo cho bọn nô bộc, điều này cho thấy những người này lại có khởi đầu mới.
Đêm qua Sở Hoan đã nhắn lại trong phủ, cho nên những người này tới, trong phủ cũng không bất ngờ, trái lại những người này nhìn thấy tiền vào phủ đệ rộng rãi như thế, đều hưng phấn lên.
Đương nhiên, ngoại trừ tên điên.
Tôn Tử Không dựa theo phân phó của Sở Hoan, đã nhận người đưa tới, sau đó dàn xếp, còn tên điên kia, dựa theo Sở Hoan sai sử, sau khi đưa đến, lập tức phái người đi thông báo.
Sở Hoan lập tức truyền lời xuống, để Tôn Tử Không đưa tên điên tới thư phòng.
Trên thực tế cái gọi là thư phòng cũng không hề có sách, nhưng là một viện nhỏ riêng biệt, tại đây rất yên tĩnh, Sở Hoan cũng không tính toán thật sự biến nơi này thành thư phòng, chẳng qua là một nơi làm việc của bản thân mình. Trận pháp Bùi Tích truyền cho hắn, hắn rảnh rỗi liền nghiên cứu một mình tại chỗ này, ngoài ra, công phu Long Tượng Kinh hắn cũng không chậm trễ.
Tên điên mặc trường sam, tuy nói người đọc sách đều rất chú trọng dung nhan của mình, nhưng tên điên hiển nhiên không ở trong hàng ngũ này, dù cho đổi lại áo dài, vẫn lôi thôi lếch thếch như cũ, đầu tóc rối bời dùng một sợi dây thừng buộc lại, từ trên khuôn mặt gã nhìn không ra được sự vui sướng, cũng nhìn không ra bi thương, không chút sợ hãi.
Lúc Sở Hoan ở thư phòng nhìn thấy tên điên, mới phát hiện chòm râu của tên điên còn chưa cạo sạch sẽ, vô cùng lôi thôi, từ trên người của gã thậm chí tản ra một hương vị khó ngửi.
Tôn Tử Không kỳ quái trong lòng, người Trọng Sinh Đường nói tên điên này cũng là gia phó Sở Hoan mua, thế nhưng Tôn Tử Không chứng kiến từ trên xuống dưới, thật sự không biết tên điên này rốt cuộc có tác dụng gì, gã nhìn qua cũng không cao lớn không cường tráng, thậm chí rất gày yếu, hai mắt vô thần, giống như cái xác không hồn, Tôn Tử Không từng hoài nghi có phải người Trọng Sinh Đường tùy tiện dắt một tên ăn mày trên đường tới, giả mạo gia phó.
Cũng may dường như Sở Hoan cảm thấy hứng thú đối với người này, chẳng những lệnh Tôn Tử Không đưa ghế dựa đặt bên cạnh tên điên, thậm chí để cho Tôn Tử Không đi phá chén trà cho tên điên. Khi Tôn Tử Không pha trà ngon đưa đến đặt trên bàn, lúc Sở Hoan ra hiệu gã lui ra, tên điên vẫn ngơ ngác đứng bên cạnh ghế, dường như cũng không có ý muốn ngồi xuống.
Sở Hoan ngồi trên mặt ghế, hứng thú mà dò xét tên điên lôi thôi lếch thếch trước mắt này, dường như tên điên cũng không thèm để ý ánh mắt của hắn, đôi mắt ngốc trệ.
- Vì sao tiên sinh không ngồi?
Sở Hoan rốt cuộc hỏi.
Tên điên không nói lời nào, chỉ nhếch miệng cười cười, nhìn qua rất ngốc, đôi mắt gã bỗng nhiên đặt lên chiếc ghế, tựa như bị chiếc ghế hấp dẫn, đi quanh chiếc ghế một vòng, bỗng nhiên chỉ vào ghế, ngây ngốc hỏi:
- Đây là Long tòa? Đây là Long tòa?
Sở Hoan thở dài, nói:
- Tới lúc này rồi, tiên sinh cần gì phải giả ngây giả dại?
Tên điên cũng không để ý tới, đặt mông ngồi trên ghế, khua chân múa tay vui vẻ:
- Ta là Hoàng đế, ta là Hoàng đế...!
Sở Hoan đứng lên khỏi ghế, nhìn chằm chằm tên điên, đi tới bên người gã, mặt không biểu tình nhìn ra, trong lúc đó vươn một tay, chộp về phía tên điên.
Trong mắt tên điên lộ ra vẻ kinh dị, nhưng Sở Hoan ra tay quá nhanh, không đợi gã kịp phản ứng, Sở Hoan đã túm lấy vạt áo của gã, dùng sức nhấc lên, đôi mắt rơi vào chỗ ngực tên điên.
Chẳng qua kết quả khiến cho Sở Hoan rất thất vọng.
Tên điên này vẽ ra bức đồ Khổng Tước xòe đuôi, Sở Hoan cho là người này có dính dáng tới những người Đại Đức Tự. Hắn nhỡ rõ trên ngực đám người kia đều có ký tự Vạn, nhưng lồng ngực tên điên này cực kỳ cẩn, chẳng qua có thể nhìn thấy rõ ràng lồng ngực của gã không có phù văn gì.
Lúc hắn ra tay, trong lòng cũng có tâm tư thăm dò tên điên, chỉ cần tên điên từng luyện võ công, đối mặt với Sở Hoan đột nhiên ra tay, có lẽ sẽ phản xạ có điều kiện mà phản ứng.
Nhưng tên điên không có bất kỳ động tác nào.
Nếu như không có gì bất ngờ, tên điên này quả thực không có một chút võ công.
Tên điên ngẩng đầu, dùng ánh mắt quái dị nhìn Sở Hoan. Sở Hoan tươi cười nói:
- Bộ y phục này của tiên sinh không vừa người
Tên điên cúi đầu xuống, không nói lời nào.
- Ta biết rõ ngươi cũng không điên.
Sở Hoan thở dài:
- Những người nghĩ ngươi điên, mới thật sự điên rồi.
Hắn buông tay ra:
- Có lẽ Hồ Nhĩ Tư cũng không nói dối, mấy ngày nữa, nếu thật sự không có người mua ngươi ra khỏi Trọng Sinh Đường, có lẽ hắn sẽ thật sự đuổi ngươi ra Trọng Sinh Đường. Trong mắt hắn, đó là muốn cho ngươi tự sinh tự diệt. Thế nhưng trong mắt của ta, đây là kết quả tiên sinh chờ đợi đã lâu, chẳng qua rất đáng tiếc… ta mua ngươi tới đây… !
Thân thể tên điên chấn động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Hoan.
Đôi mắt gã vốn đục ngầu vô thần, lúc này lại mang theo hào quang, cho dù ai chứng kiến đôi mắt này, cũng không cảm thấy người này là tên điên.
- Đây là trà ngon.
Sở Hoan cười chỉ vào chén trà nóng bên cạnh:
- Ta cũng không hiểu thưởng thức trà, nhưng ta nghĩ có lẽ tiên sinh có sở thích này.
Tên điên liếc chén trà, rốt cuộc nói:
- Một trăm lạng bạc mua một người điên, ngươi cảm thấy rất đáng sao?
Sở Hoan cười ha ha, đi tới bên bàn, vẫy tay với tên điên:
- Tiên sinh tới xem một chút, bức họa này thế nào?
Tên điên nhíu mày, gã không rõ ràng Sở Hoan muốn làm gì. Hơi do dự, cuối cùng gã đứng dậy, sửa sang lại quần áo, chậm rãi đi tới. Tới bên cạnh bàn, nhìn về phía bàn theo ngón tay Sở Hoan chỉ, lại chứng kiến trên bàn quả nhiên có một bức tranh.
Trên tranh vẽ một con Khổng Tước, chẳng qua họa sĩ quả thực rất thô.
Đôi mắt Sở Hoan nhìn chằm chằm vào tên điên, hắn rất muốn biết khi tên điên chứng kiến bức họa này, khuôn mặt sẽ biểu lộ thế nào.
Bức họa này Sở Hoan tự mình tiện tay vẽ ra đêm qua, hắn vẽ đương nhiên không được lòng người khác, nhưng hắn lại phác thảo ra hình dáng đại khái của bức đồ Khổng Tước xòe đuôi, chẳng qua so sánh với bức họa của tên điên tại Trọng Sinh Đường, kém xa trời vực.
Chỉ tiếc khuôn mặt tên điên cũng không hiện ra biểu lộ khiếp sợ mà Sở Hoan hi vọng chứng kiến, trái lại chứng kiến sụ khinh thường trong mắt tên điên, hiển nhiên gã không để bức đồ Khổng Tước thô ráp này vào mắt.
- Tiên sinh có đánh giá gì?
Sở Hoan hỏi.
Tên điên liếc Sở Hoan, nhịn cả buổi, cuối cùng nói:
- Giấy vẽ của bức họa này có giá trị hơn bức họa nhiều lắm.
Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức xấu hổ.
- Ngươi mua ta là muốn ta vẽ tranh cho ngươi?
Tên điên liếc Sở Hoan, cười lạnh nói:
- Chẳng qua ngươi tốt nhất nên sớm từ bỏ ý niệm này đi, ngươi dựa vào ta, không nhận được một bức họa.
Một quan viên triều đình, tốn một trăm lạng bạc đi mua một người đọc sách tay trói gà không chặt, tên điên đương nhiên sẽ không cảm thấy quan viên này có thiện tâm gì.
Gã đương nhiên nhớ rõ, ngay đêm qua, là quan viên trẻ tuổi trước mắt này đứng bên tường xem bức họa hồi lâu, gã đương nhiên cảm thấy người này nhìn trúng khả năng vẽ tranh của mình.
Rất nhiều quan viên học đòi văn vẻ, tên điên cũng hiểu rõ trong lòng, thấy tác phẩm kém cỏi của quan viên trẻ tuổi này, gã lập tức phán đoán có lẽ người này cũng là một quan viên học đòi văn vẻ, mua mình về chỉ là mua một cây bút vẽ mà thôi.
Sở Hoan thở dài nói:
- Tiên sinh chớ hiểu lầm, thật ra trước đó, ta thật sự không có bất kỳ hứng thú đối với tranh vẽ vần thơ. Chẳng qua hôm qua chứng kiến bức họa của tiên sinh, cảm thấy rất xinh đẹp, cho nên mới mời tiên sinh đến nói chuyện một chút.
- Không dám.
Tên điên giọng điệu lạnh nhạt:
- Hôm nay ngươi mua ta ra, ta chính là nô bộc của ngươi, ngươi cũng không cần nói chuyện khách khí như thế.
- Tiên sinh là người đọc sách, mà Sở mỗ trước nay đều rất kính trọng người đọc sách.
Sở Hoan lại cười nói:
- Không dối gạt tiên sinh, Sở mỗ có ngày hôm nay, thật sự là vận may qúa tốt, bản thân Sở mỗ không có vài năm đọc sách, một mực lấy làm tiếc, mời tiên sinh đến thật ra hi vọng sau này tiên sinh có thể dạy bảo nhiều hơn, ta hi vọng có thể đạt được một số vật hữu dụng.
Tên điên cười lên ha ha, trong tiếng cười tràn đầy trào phúng:
- Học được đồ hữu dụng từ trên người ta? Có phải đại nhân đang nói đùa hay không? Nếu ta thật sự có bổn sự như vậy, cũng sẽ không làm nô cho người rồi.
Sở Hoan lắc đầu, hơi trầm ngâm, rốt cuộc hỏi:
- Tiên sinh rất thích Khổng Tước?
- Ta thích rất nhiều thứ, cũng ghét rất nhiều thứ.
Tên điên không có chút giác người lam nô cho người nào, hơi ngẩng cổ lên:
- Ta thấy dường như đại nhân cảm thấy rất hứng thú đối với bức đồ Khổng Tước này.
- Ngươi nói không sai.
Sở Hoan không phủ nhận:
- Ta muốn hỏi tiên sinh, vì sao tiên sinh lại vẽ một bức đồ như vậy lên tường?
- Trên tường có rất nhiều bức họa, vì sao ngươi chỉ nhìn trúng bức này?
Tên điên thản nhiên nói, từ sâu trong mắt gã sinh ra một chút hiếu kỳ.
- Bởi vì ta rất ít khi thấy Khổng Tước đồ.
Sở Hoan nói:
- Cho dù chứng kiến Khổng Tước đồ, cũng rất ít chứng kiến Khổng Tước đồ nghiêm túc và trang trạng như vậy, ta muốn hỏi tiên sinh, bức Khổng Tước đồ này có ý nghĩa gì với ngươi?
- Không có ý nghĩa nào.
Tên điên lạnh nhạt nói:
- Thích vẽ thì ra tay vẽ, sau khi vẽ xong cũng quên rồi. Nếu như không chứng kiến bức đồ này, chỉ sợ ta đã quên từng vẽ bức đồ này.
Sở Hoan nhíu mày, tên điên nói hời hợt, nhưng Sở Hoan cảm thấy bên trong tuyệt đối không đơn giản như thế, hắn nhìn tên điên, đang muốn nói chuyện, nào ngờ tên điên dường như nhìn ra cái gì, hỏi ngược lại:
- Tựa như bức đồ này rất quan trọng đối với ngươi.
Sở Hoan cười nói:
- Ta chỉ muốn biết bức đồ này rốt cuộc có bí mật gì.
- Bí mật?
Lông mày tên điên nhíu chặt:
- Ngươi cảm thấy trong bức đồ này cất giấu bí mật?
- Vậy thì cần tiên sinh nói cho ta biết.
Tên điên dò xét Sở Hoan vài lần, bỗng nhiên cười lên ha ha, đi tới bên bàn, cầm lấy chén trà uống một hớp, quay đầu nói:
- Ngươi quả nhiên biết rõ một số thứ.
Sở Hoan khẽ động trong lòng, tên điên đặt mông ngồi trên ghế:
- Đúng vậy, bên trong bức đồ này, quả thực cất giấu một bí mật lớn, ngươi rất muốn biết bí mật này?
Sở Hoan mặt không đổi sắc, vẫn cười nhạt nói:
- Tiên sinh biết rõ bí mật trong đó?
- Nếu như ta không biết, ngươi cũng không hỏi ta rồi.
Tên diên ngồi trên mặt ghế:
- Chẳng qua ngươi muốn biết bí mật trong đó, cũng không phải một chuyện dễ dàng, trừ khi ngươi đáp ứng ta một điều kiện!
Hộ lớn mua sắm gia phó, Trọng Sinh Đường đã làm quen việc, dựa theo quy củ, trước khi đưa người hầu tới, hiệu buôn cũng sẽ đặc biệt đổi mới quần áo cho bọn nô bộc, điều này cho thấy những người này lại có khởi đầu mới.
Đêm qua Sở Hoan đã nhắn lại trong phủ, cho nên những người này tới, trong phủ cũng không bất ngờ, trái lại những người này nhìn thấy tiền vào phủ đệ rộng rãi như thế, đều hưng phấn lên.
Đương nhiên, ngoại trừ tên điên.
Tôn Tử Không dựa theo phân phó của Sở Hoan, đã nhận người đưa tới, sau đó dàn xếp, còn tên điên kia, dựa theo Sở Hoan sai sử, sau khi đưa đến, lập tức phái người đi thông báo.
Sở Hoan lập tức truyền lời xuống, để Tôn Tử Không đưa tên điên tới thư phòng.
Trên thực tế cái gọi là thư phòng cũng không hề có sách, nhưng là một viện nhỏ riêng biệt, tại đây rất yên tĩnh, Sở Hoan cũng không tính toán thật sự biến nơi này thành thư phòng, chẳng qua là một nơi làm việc của bản thân mình. Trận pháp Bùi Tích truyền cho hắn, hắn rảnh rỗi liền nghiên cứu một mình tại chỗ này, ngoài ra, công phu Long Tượng Kinh hắn cũng không chậm trễ.
Tên điên mặc trường sam, tuy nói người đọc sách đều rất chú trọng dung nhan của mình, nhưng tên điên hiển nhiên không ở trong hàng ngũ này, dù cho đổi lại áo dài, vẫn lôi thôi lếch thếch như cũ, đầu tóc rối bời dùng một sợi dây thừng buộc lại, từ trên khuôn mặt gã nhìn không ra được sự vui sướng, cũng nhìn không ra bi thương, không chút sợ hãi.
Lúc Sở Hoan ở thư phòng nhìn thấy tên điên, mới phát hiện chòm râu của tên điên còn chưa cạo sạch sẽ, vô cùng lôi thôi, từ trên người của gã thậm chí tản ra một hương vị khó ngửi.
Tôn Tử Không kỳ quái trong lòng, người Trọng Sinh Đường nói tên điên này cũng là gia phó Sở Hoan mua, thế nhưng Tôn Tử Không chứng kiến từ trên xuống dưới, thật sự không biết tên điên này rốt cuộc có tác dụng gì, gã nhìn qua cũng không cao lớn không cường tráng, thậm chí rất gày yếu, hai mắt vô thần, giống như cái xác không hồn, Tôn Tử Không từng hoài nghi có phải người Trọng Sinh Đường tùy tiện dắt một tên ăn mày trên đường tới, giả mạo gia phó.
Cũng may dường như Sở Hoan cảm thấy hứng thú đối với người này, chẳng những lệnh Tôn Tử Không đưa ghế dựa đặt bên cạnh tên điên, thậm chí để cho Tôn Tử Không đi phá chén trà cho tên điên. Khi Tôn Tử Không pha trà ngon đưa đến đặt trên bàn, lúc Sở Hoan ra hiệu gã lui ra, tên điên vẫn ngơ ngác đứng bên cạnh ghế, dường như cũng không có ý muốn ngồi xuống.
Sở Hoan ngồi trên mặt ghế, hứng thú mà dò xét tên điên lôi thôi lếch thếch trước mắt này, dường như tên điên cũng không thèm để ý ánh mắt của hắn, đôi mắt ngốc trệ.
- Vì sao tiên sinh không ngồi?
Sở Hoan rốt cuộc hỏi.
Tên điên không nói lời nào, chỉ nhếch miệng cười cười, nhìn qua rất ngốc, đôi mắt gã bỗng nhiên đặt lên chiếc ghế, tựa như bị chiếc ghế hấp dẫn, đi quanh chiếc ghế một vòng, bỗng nhiên chỉ vào ghế, ngây ngốc hỏi:
- Đây là Long tòa? Đây là Long tòa?
Sở Hoan thở dài, nói:
- Tới lúc này rồi, tiên sinh cần gì phải giả ngây giả dại?
Tên điên cũng không để ý tới, đặt mông ngồi trên ghế, khua chân múa tay vui vẻ:
- Ta là Hoàng đế, ta là Hoàng đế...!
Sở Hoan đứng lên khỏi ghế, nhìn chằm chằm tên điên, đi tới bên người gã, mặt không biểu tình nhìn ra, trong lúc đó vươn một tay, chộp về phía tên điên.
Trong mắt tên điên lộ ra vẻ kinh dị, nhưng Sở Hoan ra tay quá nhanh, không đợi gã kịp phản ứng, Sở Hoan đã túm lấy vạt áo của gã, dùng sức nhấc lên, đôi mắt rơi vào chỗ ngực tên điên.
Chẳng qua kết quả khiến cho Sở Hoan rất thất vọng.
Tên điên này vẽ ra bức đồ Khổng Tước xòe đuôi, Sở Hoan cho là người này có dính dáng tới những người Đại Đức Tự. Hắn nhỡ rõ trên ngực đám người kia đều có ký tự Vạn, nhưng lồng ngực tên điên này cực kỳ cẩn, chẳng qua có thể nhìn thấy rõ ràng lồng ngực của gã không có phù văn gì.
Lúc hắn ra tay, trong lòng cũng có tâm tư thăm dò tên điên, chỉ cần tên điên từng luyện võ công, đối mặt với Sở Hoan đột nhiên ra tay, có lẽ sẽ phản xạ có điều kiện mà phản ứng.
Nhưng tên điên không có bất kỳ động tác nào.
Nếu như không có gì bất ngờ, tên điên này quả thực không có một chút võ công.
Tên điên ngẩng đầu, dùng ánh mắt quái dị nhìn Sở Hoan. Sở Hoan tươi cười nói:
- Bộ y phục này của tiên sinh không vừa người
Tên điên cúi đầu xuống, không nói lời nào.
- Ta biết rõ ngươi cũng không điên.
Sở Hoan thở dài:
- Những người nghĩ ngươi điên, mới thật sự điên rồi.
Hắn buông tay ra:
- Có lẽ Hồ Nhĩ Tư cũng không nói dối, mấy ngày nữa, nếu thật sự không có người mua ngươi ra khỏi Trọng Sinh Đường, có lẽ hắn sẽ thật sự đuổi ngươi ra Trọng Sinh Đường. Trong mắt hắn, đó là muốn cho ngươi tự sinh tự diệt. Thế nhưng trong mắt của ta, đây là kết quả tiên sinh chờ đợi đã lâu, chẳng qua rất đáng tiếc… ta mua ngươi tới đây… !
Thân thể tên điên chấn động, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Hoan.
Đôi mắt gã vốn đục ngầu vô thần, lúc này lại mang theo hào quang, cho dù ai chứng kiến đôi mắt này, cũng không cảm thấy người này là tên điên.
- Đây là trà ngon.
Sở Hoan cười chỉ vào chén trà nóng bên cạnh:
- Ta cũng không hiểu thưởng thức trà, nhưng ta nghĩ có lẽ tiên sinh có sở thích này.
Tên điên liếc chén trà, rốt cuộc nói:
- Một trăm lạng bạc mua một người điên, ngươi cảm thấy rất đáng sao?
Sở Hoan cười ha ha, đi tới bên bàn, vẫy tay với tên điên:
- Tiên sinh tới xem một chút, bức họa này thế nào?
Tên điên nhíu mày, gã không rõ ràng Sở Hoan muốn làm gì. Hơi do dự, cuối cùng gã đứng dậy, sửa sang lại quần áo, chậm rãi đi tới. Tới bên cạnh bàn, nhìn về phía bàn theo ngón tay Sở Hoan chỉ, lại chứng kiến trên bàn quả nhiên có một bức tranh.
Trên tranh vẽ một con Khổng Tước, chẳng qua họa sĩ quả thực rất thô.
Đôi mắt Sở Hoan nhìn chằm chằm vào tên điên, hắn rất muốn biết khi tên điên chứng kiến bức họa này, khuôn mặt sẽ biểu lộ thế nào.
Bức họa này Sở Hoan tự mình tiện tay vẽ ra đêm qua, hắn vẽ đương nhiên không được lòng người khác, nhưng hắn lại phác thảo ra hình dáng đại khái của bức đồ Khổng Tước xòe đuôi, chẳng qua so sánh với bức họa của tên điên tại Trọng Sinh Đường, kém xa trời vực.
Chỉ tiếc khuôn mặt tên điên cũng không hiện ra biểu lộ khiếp sợ mà Sở Hoan hi vọng chứng kiến, trái lại chứng kiến sụ khinh thường trong mắt tên điên, hiển nhiên gã không để bức đồ Khổng Tước thô ráp này vào mắt.
- Tiên sinh có đánh giá gì?
Sở Hoan hỏi.
Tên điên liếc Sở Hoan, nhịn cả buổi, cuối cùng nói:
- Giấy vẽ của bức họa này có giá trị hơn bức họa nhiều lắm.
Sở Hoan khẽ giật mình, lập tức xấu hổ.
- Ngươi mua ta là muốn ta vẽ tranh cho ngươi?
Tên điên liếc Sở Hoan, cười lạnh nói:
- Chẳng qua ngươi tốt nhất nên sớm từ bỏ ý niệm này đi, ngươi dựa vào ta, không nhận được một bức họa.
Một quan viên triều đình, tốn một trăm lạng bạc đi mua một người đọc sách tay trói gà không chặt, tên điên đương nhiên sẽ không cảm thấy quan viên này có thiện tâm gì.
Gã đương nhiên nhớ rõ, ngay đêm qua, là quan viên trẻ tuổi trước mắt này đứng bên tường xem bức họa hồi lâu, gã đương nhiên cảm thấy người này nhìn trúng khả năng vẽ tranh của mình.
Rất nhiều quan viên học đòi văn vẻ, tên điên cũng hiểu rõ trong lòng, thấy tác phẩm kém cỏi của quan viên trẻ tuổi này, gã lập tức phán đoán có lẽ người này cũng là một quan viên học đòi văn vẻ, mua mình về chỉ là mua một cây bút vẽ mà thôi.
Sở Hoan thở dài nói:
- Tiên sinh chớ hiểu lầm, thật ra trước đó, ta thật sự không có bất kỳ hứng thú đối với tranh vẽ vần thơ. Chẳng qua hôm qua chứng kiến bức họa của tiên sinh, cảm thấy rất xinh đẹp, cho nên mới mời tiên sinh đến nói chuyện một chút.
- Không dám.
Tên điên giọng điệu lạnh nhạt:
- Hôm nay ngươi mua ta ra, ta chính là nô bộc của ngươi, ngươi cũng không cần nói chuyện khách khí như thế.
- Tiên sinh là người đọc sách, mà Sở mỗ trước nay đều rất kính trọng người đọc sách.
Sở Hoan lại cười nói:
- Không dối gạt tiên sinh, Sở mỗ có ngày hôm nay, thật sự là vận may qúa tốt, bản thân Sở mỗ không có vài năm đọc sách, một mực lấy làm tiếc, mời tiên sinh đến thật ra hi vọng sau này tiên sinh có thể dạy bảo nhiều hơn, ta hi vọng có thể đạt được một số vật hữu dụng.
Tên điên cười lên ha ha, trong tiếng cười tràn đầy trào phúng:
- Học được đồ hữu dụng từ trên người ta? Có phải đại nhân đang nói đùa hay không? Nếu ta thật sự có bổn sự như vậy, cũng sẽ không làm nô cho người rồi.
Sở Hoan lắc đầu, hơi trầm ngâm, rốt cuộc hỏi:
- Tiên sinh rất thích Khổng Tước?
- Ta thích rất nhiều thứ, cũng ghét rất nhiều thứ.
Tên điên không có chút giác người lam nô cho người nào, hơi ngẩng cổ lên:
- Ta thấy dường như đại nhân cảm thấy rất hứng thú đối với bức đồ Khổng Tước này.
- Ngươi nói không sai.
Sở Hoan không phủ nhận:
- Ta muốn hỏi tiên sinh, vì sao tiên sinh lại vẽ một bức đồ như vậy lên tường?
- Trên tường có rất nhiều bức họa, vì sao ngươi chỉ nhìn trúng bức này?
Tên điên thản nhiên nói, từ sâu trong mắt gã sinh ra một chút hiếu kỳ.
- Bởi vì ta rất ít khi thấy Khổng Tước đồ.
Sở Hoan nói:
- Cho dù chứng kiến Khổng Tước đồ, cũng rất ít chứng kiến Khổng Tước đồ nghiêm túc và trang trạng như vậy, ta muốn hỏi tiên sinh, bức Khổng Tước đồ này có ý nghĩa gì với ngươi?
- Không có ý nghĩa nào.
Tên điên lạnh nhạt nói:
- Thích vẽ thì ra tay vẽ, sau khi vẽ xong cũng quên rồi. Nếu như không chứng kiến bức đồ này, chỉ sợ ta đã quên từng vẽ bức đồ này.
Sở Hoan nhíu mày, tên điên nói hời hợt, nhưng Sở Hoan cảm thấy bên trong tuyệt đối không đơn giản như thế, hắn nhìn tên điên, đang muốn nói chuyện, nào ngờ tên điên dường như nhìn ra cái gì, hỏi ngược lại:
- Tựa như bức đồ này rất quan trọng đối với ngươi.
Sở Hoan cười nói:
- Ta chỉ muốn biết bức đồ này rốt cuộc có bí mật gì.
- Bí mật?
Lông mày tên điên nhíu chặt:
- Ngươi cảm thấy trong bức đồ này cất giấu bí mật?
- Vậy thì cần tiên sinh nói cho ta biết.
Tên điên dò xét Sở Hoan vài lần, bỗng nhiên cười lên ha ha, đi tới bên bàn, cầm lấy chén trà uống một hớp, quay đầu nói:
- Ngươi quả nhiên biết rõ một số thứ.
Sở Hoan khẽ động trong lòng, tên điên đặt mông ngồi trên ghế:
- Đúng vậy, bên trong bức đồ này, quả thực cất giấu một bí mật lớn, ngươi rất muốn biết bí mật này?
Sở Hoan mặt không đổi sắc, vẫn cười nhạt nói:
- Tiên sinh biết rõ bí mật trong đó?
- Nếu như ta không biết, ngươi cũng không hỏi ta rồi.
Tên diên ngồi trên mặt ghế:
- Chẳng qua ngươi muốn biết bí mật trong đó, cũng không phải một chuyện dễ dàng, trừ khi ngươi đáp ứng ta một điều kiện!
/1596
|