Phố Kim Ngọc thực đúng như tên. Sở Hoan làm bộ như tình cờ đi qua giao lộ hai lần, nhưng vẫn không đi qua chính diện. Sau đó về phủ, dẫn theo Đỗ Phụ Công, cùng nhau đi đến đó.
Vào giữa buổi chiều, phố Kim Ngọc ngựa xe như nước. Sở Hoan không tiện công khai đi lại trên đường cái, nên thuê một chiếc xe ngựa, cùng Đỗ Phụ Công ngồi trong xe, vén rèm quan sát đường đi.
Sở Hoan đối với phong thủy cũng không giỏi lắm. Nhưng hắn có cảm giác Đỗ Phụ Công rất có nghề trong chuyện xem xét tìm chọn địa điểm kinh doanh buôn bán. Hắn mang theo Đỗ Phụ Công, mục đích là để Đỗ Phụ Công chọn giúp một cửa hiệu. Mặc dù mỗi cửa hiệu trên con phố này đều có sinh khí nhưng hơn mười cửa hiệu, vị trí cũng có tốt có xấu, thậm chí còn liên quan đến phong thủy. Tuy rằng hắn và Đỗ Phụ Công giao thiệp chưa nhiều, nhưng hắn nhận ra Đỗ Phụ Công là người uyên bác, thuần chất thư sinh. Nhờ y chọn, có lẽ sẽ tốt hơn là cảm giác của hắn.
Lúc trước, Sở Hoan chỉ biết cửa hiệu trên phố Kim Ngọc rất nhiều, nhưng trong sự tưởng tượng của hắn, đơn giản chỉ là những mặt tiền để kinh doanh. Đến khi tận mắt chứng kiến, mới biết phỏng đoán của mình hoàn toàn sai lầm. Trên phố Kim Ngọc, cửa hiệu nào cũng rộng rãi thoáng đãng. Hơn nữa, tất cả đều có hai tầng lầu. Liếc mắt nhìn qua rực rỡ muôn màu, khách khứa phần lớn là quan gia phu nhân tiểu thư nhà giàu.
Không khó để nhận ra cửa hiệu của Hoàng gia. Tất cả đều có giấy niêm phong của Hình bộ. Sở Hoan và Đỗ Phụ Công ngồi trên xe ngựa, đi qua đi lại hai lần. Đỗ Phụ Công tất nhiên cũng hiểu ý đồ của Sở Hoan khi dẫn theo mình, nên chỉ rõ ba cửa hiệu có sinh khí tốt. Một cái nằm ngay đầu đường. Hai cái khác thì đều ở quãng giữa. Sở Hoan nhìn mấy cái cửa hàng rộng rãi kia, trong lòng quả thật cảm thấy Mã Hồng đúng là tâm địa đen tối.
Cửa hàng như vậy, Sở Hoan thấy cho dù bỏ ra hai đến ba ngàn lượng cũng đáng giá. Nếu để cho thương nhân cạnh tranh, Sở Hoan thậm chí còn nghĩ bốn lượng có lẽ cũng có người dám bỏ ra. Kinh thành người buôn bán như mây. Mấy ngàn lượng bạc với những thương gia giàu có thật sự không đáng là gì. Cửa hiệu trên phố Kim Ngọc này có thể nói là có tiền cũng không mua được.
Mã Hồng lại để cho Sở Hoan bỏ ra sáu trăm lượng bạc đổi lấy ba cửa hiệu. Sở Hoan đương nhiên minh bạch, Mã Hồng đã bỏ ra hai trăm lượng bạc để có một cái cửa hiệu ở đây.
Cho dù là đem những cửa hiệu này bán trao tay ra ngoài, cũng có được vài vạn lượng bạc tiền lời. Tên này chỉ cần hai trăm lạng mà nuốt trôi vào bụng mấy ngàn lượng, khẩu vị của y thật lớn, tâm cũng thật đen tối.
Đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng ồn ào. Sở Hoan nhíu mày, xốc màn cửa lên nhìn ra, thì thấy phía trước không xa, có một đám người xúm xít, nhốn nháo, trong lúc đó cũng không nhìn rõ lắm. Phu xe phía trước đã quay đầu lại nói:
- Quan gia, phía trước giao lộ bị chặn lại, phải chờ chút rồi.
Sở Hoan nhíu mày hỏi:
- Có biết đã xảy ra chuyện gì không?
Phu xe kia nói:
- Phía trước hình như là Mã thiếu gia. Còn không biết là xảy ra chuyện gì!
Lão đưa tay chỉ vào một cậu ấm mặc cẩm y phía trước:
- Đó chính là Mã thiếu gia!
- Mã thiếu gia? Mã thiếu gia là người nhà nào?
Sở Hoan nhìn công tử phía trước, toàn thân gã mặc bộ cẩm y bằng sa tanh, bên trên cẩm y lại còn thêu hoa hòe lòe loẹt. Điều khiến Sở Hoan thấy tức mắt là Mã thiếu gia này không đội mũ, mà lại cài một cây trâm hoa, nhìn chẳng giống nam mà cũng không phải nữ.
Phu xe nói:
- Hình như là cháu trai Mã Thượng thư…
Sở Hoan nhíu mày, Mã Thượng thư đương nhiên là Mã Hồng. Vừa đụng độ với Mã Hồng, không thể tượng được nhanh như thế lại gặp ngay cháu trai y. Xem ra hôm nay cũng có chút duyên phận với Mã gia thật rồi.
- Đi tới gần một chút, xem xảy ra chuyện gì?
Sở Hoan phất phất tay. Phu xe đánh xe về phía trước một chút. Phía trước đã có mấy cỗ xe chen chúc nhau, nên cũng khó lại gần. Sở Hoan ra thùng xe, đứng ở đầu càng xe, từ trên cao nhìn xuống, thấy vị Mã thiếu gia kia đang phe phẩy một cây quat, bảy tám tên áo xanh đang vây quanh hai người. Bên cạnh hai người, một gã áo xanh nằm trên mặt đất, miệng không ngừng kêu "ôi, ôi".
Sở Hoan thấy Mã thiếu gia quần là áo lượt lập tức sinh lòng phản cảm. Kinh thành là nơi quan lại quyền quý tụ tập, công tử quần là áo lượt như mây. Nhưng Mã thiếu gia mặc bộ trang phục chỉ thiếu in dòng chữ “ta quần là áo lượt” lên trên, thì cho dù ở kinh thành nhưng cũng không phải nhiều.
Hai người bị vây chính giữa, có môt người mặc áo dài màu xám, nhìn qua rất bình thường. Nhưng bên cạnh người nọ có một nữ tử dáng vẻ yêu kiều. Nàng mặc áo choàng màu tím, đầu đội mũ rộng vành, khăn choàng màu tím che kín khuôn mặt, nhưng dáng người cực kỳ xinh đẹp, eo nhỏ như lá liễu, nổi bật giữa đám đông.
Chỉ thấy Mã thiếu gia kia phe phẩy cái quạt, cười tủm tỉm mà chỉ vào người nằm dưới mặt đất:
- Cô nương, chúng ta đều là người biết phân rõ trắng đen phải trái. Dưới chân thiên tử, đều có đạo lý. Cô đụng vào huynh đệ của ta, cũng không phải mấy lượng bạc liền là có thể xong chuyện, cũng nên biểu hiện chút thành ý mới phải. Chúng ta không khi dễ người, nhưng cũng không thể để cho người khi dễ, đúng không?
Sở Hoan quan sát nàng kia một lúc, chẳng biết tại sao, đúng là có một cảm giác quen thuộc, tựa hồ đã gặp nhau ở đâu rồi, chỉ là trong lúc nhất thời lại không nhớ ra.
Nữ tử đã trầm giọng nói:
- Các ngươi sai rồi. Là hắn đánh chúng ta trước. Nam nhi cao thước bảy lại đánh nữ nhân, tự mình ngã xuống còn giáng họa xuống đầu chúng ta là sao?
Mã thiếu gia khẽ đảo mắt:
- Vị huynh đệ của ta sức khỏe không tốt. Hôm nay dẫn hắn đến đây là để đi bốc thuốc, không nói người đang bệnh mà ngay cả nam nhi khỏe mạnh cũng không chịu nổi va chạm này.
Gã lập tức cười tủm tỉm nhìn nàng kia. Nữ tử này khuôn mặt bị khăn lụa che khuất, không nhìn rõ đường nét, nhưng bộ ngực no đủ phập phồng thì cực kỳ câu người. Gã dán mắt lên bộ ngực kia không biết bao nhiêu lần:
- Cô nương, cô nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?
Sở Hoan mặt không chút cảm xúc. Loại tình huống công tử quần là áo lượt đùa giỡn nữ tử ở đâu chẳng có. Hết lần này đến lần khác, ở nơi ồn ào lẫn nơi hẻo lánh đều có thể xảy ra.
Nàng kia lại cười giễu cợt, hỏi ngược lại:
- Ta đã nói rồi, có thể bồi thường tiền thuốc thang, nhưng công tử lại không chịu, ngươi bảo ta làm sao bây giờ?
Giọng của nàng mềm mại, xen lẫn chút gì đó như hờn dỗi nũng nịu càng khiến cho người nghe dễ bị mê hoặc.
Mã thiếu gia cười hì hì:
- Như vậy đi, vị huynh đệ ta tổn thương không nhẹ, cô nương nếu có thành ý, thì xin đi theo chúng ta, chiếu cố vị huynh đệ kia mấy ngày. Chỉ cần hơi có chuyển biến tốt đẹp, cô nương có thể rời đi. Mấy ngày này, chi phí ăn mặc đều do bổn thiếu gia lo. Cô xem thế nào?
Nữ tử khẽ cười nói:
- Ta có việc trong người, chỉ sợ không có rảnh rỗi... !
Nàng chỉ vào nam tử bên cạnh:
- Đây là huynh đệ của ta, ta có thể cho hắn đi theo công tử, công tử thấy được không?
Mã thiếu gia lắc đầu nói:
- Người là do cô đụng, hắn không làm thay được.
Nữ tử thở dài:
- Vậy thì ta bất lực rồi.
Mã thiếu gia thấy nàng mỗi khi thở mạnh, bộ ngực sữa phập phồng, trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được thò cây quạt ra định vén khăn choàng mặt màu tím của nữ tử, cười hì hì nói:
- Cô nương, chúng ta nói chuyện thoải mái, cần gì phải che mặt? Hãy để cho bổn công tử được nhìn gương mặt xinh đẹp của cô đi.
Mắt thấy cây quạt sắp chạm vào khăn choàng mặt, nàng kia uốn éo vòng eo, dáng điệu uyển chuyển, nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra, lại ủy mị cười:
- Công tử, thanh thiên bạch nhật trước mặt bao người, công tử định làm gì?
Mã thiếu gia thấy giọng nàng kiều mị, cũng không có vẻ gì là cáu giận, càng thấy nôn nao trong dạ, vội bám theo, cười hì hì nói:
- Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, cần gì phải né tránh?
Nữ tử nhõng nhẽo cười nói:
- Ta không dám đi theo công tử đâu, công tử không phải người tốt... !
Nàng cười khúc khích, nghe cực kỳ êm tai.
Sở Hoan cau mày. Thân hình rất đẹp của nàng kia, hắn cũng có ấn tượng. Lúc này nghe giọng nàng, càng cảm thấy quen tai, trong đầu chuyển động, nhưng không tài nào nhớ nổi đã gặp cô nương này ở đâu?
Mã thiếu gia to gan lớn mật, tuy trên đường có không ít người, nhưng vẫn chai mặt đuổi theo. Nàng kia thân pháp nhẹ nhàng, Mã thiếu gia bước chân cũng không chậm, thế nhưng vẫn không thể đuổi kịp, gọi với lên:
- Cô nương, ta là người tốt, ở chung rồi, cô sẽ biết rõ ta là người tốt nhất thành Lạc An này. Cô nương, đừng chạy... !
Nàng kia né tránh trong đám người, càng lúc càng cách xa Mã thiếu gia. Mã thiếu gia đâu chịu buông tha, theo sát phía sau. Mọi người đi đường chỉ thấy, nàng kia càng chạy càng xa. Mã thiếu gia hô to gọi nhỏ theo ở phía sau, đúng là dần dần đi tới đầu đường.
Đám thủ hạ Mã thiếu gia thấy Mã thiếu gia đi theo, nên cũng không dám sơ sẩy, lập tức chạy đuổi theo gã. Nam nhân của nữ tử kia cũng theo sát phía sau nàng. Một đoàn người rồng rắn đi về phía đầu phố. Không ít người nhìn thấy đám người kia đi xa, trong lòng thầm nghĩ, Mã thiếu gia là tay chơi khét tiếng ở kinh thành, háo sắc hơn cả mạng sống. Hôm nay, cô nương kia chắc chắn không thể thoát khỏi tay gã.
Sở Hoan nhìn theo bong lưng của nàng kia, quay lại thùng xe, ngưng thần trong chốc lát, đúng là vẫn còn không nhớ nổi. Hắn lắc đầu. Trí nhớ của mình xưa nay rất tốt, hôm nay, làm sao lại không thể nhớ nổi đã gặp cô nương đó ở đâu. Nếu như chưa từng gặp qua, thì vì sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
Đỗ Phụ Công thấy Sở Hoan thần sắc cổ quái, nhịn không được hỏi:
- Đại nhân phải chăng không thoải mái?
Sở Hoan khôi phục tinh thần, lắc đầu, cười nói:
- Không có gì. Đỗ tiên sinh, mấy gian cửa hiệu này, chỉ trong hai ba ngày là có thể được nhận. Sau khi có khế ước mua bán, chúng ta có thể chuẩn bị kinh doanh rồi.
Đỗ Phụ công nói:
- Đại nhân, Đỗ mỗ lo chuyện tính toán không thành vấn đề. Nhưng kinh doanh cửa hàng, không phải sở trường của ta, ta chỉ sợ cũng không giúp đỡ được gì nhiều…
Vào giữa buổi chiều, phố Kim Ngọc ngựa xe như nước. Sở Hoan không tiện công khai đi lại trên đường cái, nên thuê một chiếc xe ngựa, cùng Đỗ Phụ Công ngồi trong xe, vén rèm quan sát đường đi.
Sở Hoan đối với phong thủy cũng không giỏi lắm. Nhưng hắn có cảm giác Đỗ Phụ Công rất có nghề trong chuyện xem xét tìm chọn địa điểm kinh doanh buôn bán. Hắn mang theo Đỗ Phụ Công, mục đích là để Đỗ Phụ Công chọn giúp một cửa hiệu. Mặc dù mỗi cửa hiệu trên con phố này đều có sinh khí nhưng hơn mười cửa hiệu, vị trí cũng có tốt có xấu, thậm chí còn liên quan đến phong thủy. Tuy rằng hắn và Đỗ Phụ Công giao thiệp chưa nhiều, nhưng hắn nhận ra Đỗ Phụ Công là người uyên bác, thuần chất thư sinh. Nhờ y chọn, có lẽ sẽ tốt hơn là cảm giác của hắn.
Lúc trước, Sở Hoan chỉ biết cửa hiệu trên phố Kim Ngọc rất nhiều, nhưng trong sự tưởng tượng của hắn, đơn giản chỉ là những mặt tiền để kinh doanh. Đến khi tận mắt chứng kiến, mới biết phỏng đoán của mình hoàn toàn sai lầm. Trên phố Kim Ngọc, cửa hiệu nào cũng rộng rãi thoáng đãng. Hơn nữa, tất cả đều có hai tầng lầu. Liếc mắt nhìn qua rực rỡ muôn màu, khách khứa phần lớn là quan gia phu nhân tiểu thư nhà giàu.
Không khó để nhận ra cửa hiệu của Hoàng gia. Tất cả đều có giấy niêm phong của Hình bộ. Sở Hoan và Đỗ Phụ Công ngồi trên xe ngựa, đi qua đi lại hai lần. Đỗ Phụ Công tất nhiên cũng hiểu ý đồ của Sở Hoan khi dẫn theo mình, nên chỉ rõ ba cửa hiệu có sinh khí tốt. Một cái nằm ngay đầu đường. Hai cái khác thì đều ở quãng giữa. Sở Hoan nhìn mấy cái cửa hàng rộng rãi kia, trong lòng quả thật cảm thấy Mã Hồng đúng là tâm địa đen tối.
Cửa hàng như vậy, Sở Hoan thấy cho dù bỏ ra hai đến ba ngàn lượng cũng đáng giá. Nếu để cho thương nhân cạnh tranh, Sở Hoan thậm chí còn nghĩ bốn lượng có lẽ cũng có người dám bỏ ra. Kinh thành người buôn bán như mây. Mấy ngàn lượng bạc với những thương gia giàu có thật sự không đáng là gì. Cửa hiệu trên phố Kim Ngọc này có thể nói là có tiền cũng không mua được.
Mã Hồng lại để cho Sở Hoan bỏ ra sáu trăm lượng bạc đổi lấy ba cửa hiệu. Sở Hoan đương nhiên minh bạch, Mã Hồng đã bỏ ra hai trăm lượng bạc để có một cái cửa hiệu ở đây.
Cho dù là đem những cửa hiệu này bán trao tay ra ngoài, cũng có được vài vạn lượng bạc tiền lời. Tên này chỉ cần hai trăm lạng mà nuốt trôi vào bụng mấy ngàn lượng, khẩu vị của y thật lớn, tâm cũng thật đen tối.
Đang chuẩn bị rời đi, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng ồn ào. Sở Hoan nhíu mày, xốc màn cửa lên nhìn ra, thì thấy phía trước không xa, có một đám người xúm xít, nhốn nháo, trong lúc đó cũng không nhìn rõ lắm. Phu xe phía trước đã quay đầu lại nói:
- Quan gia, phía trước giao lộ bị chặn lại, phải chờ chút rồi.
Sở Hoan nhíu mày hỏi:
- Có biết đã xảy ra chuyện gì không?
Phu xe kia nói:
- Phía trước hình như là Mã thiếu gia. Còn không biết là xảy ra chuyện gì!
Lão đưa tay chỉ vào một cậu ấm mặc cẩm y phía trước:
- Đó chính là Mã thiếu gia!
- Mã thiếu gia? Mã thiếu gia là người nhà nào?
Sở Hoan nhìn công tử phía trước, toàn thân gã mặc bộ cẩm y bằng sa tanh, bên trên cẩm y lại còn thêu hoa hòe lòe loẹt. Điều khiến Sở Hoan thấy tức mắt là Mã thiếu gia này không đội mũ, mà lại cài một cây trâm hoa, nhìn chẳng giống nam mà cũng không phải nữ.
Phu xe nói:
- Hình như là cháu trai Mã Thượng thư…
Sở Hoan nhíu mày, Mã Thượng thư đương nhiên là Mã Hồng. Vừa đụng độ với Mã Hồng, không thể tượng được nhanh như thế lại gặp ngay cháu trai y. Xem ra hôm nay cũng có chút duyên phận với Mã gia thật rồi.
- Đi tới gần một chút, xem xảy ra chuyện gì?
Sở Hoan phất phất tay. Phu xe đánh xe về phía trước một chút. Phía trước đã có mấy cỗ xe chen chúc nhau, nên cũng khó lại gần. Sở Hoan ra thùng xe, đứng ở đầu càng xe, từ trên cao nhìn xuống, thấy vị Mã thiếu gia kia đang phe phẩy một cây quat, bảy tám tên áo xanh đang vây quanh hai người. Bên cạnh hai người, một gã áo xanh nằm trên mặt đất, miệng không ngừng kêu "ôi, ôi".
Sở Hoan thấy Mã thiếu gia quần là áo lượt lập tức sinh lòng phản cảm. Kinh thành là nơi quan lại quyền quý tụ tập, công tử quần là áo lượt như mây. Nhưng Mã thiếu gia mặc bộ trang phục chỉ thiếu in dòng chữ “ta quần là áo lượt” lên trên, thì cho dù ở kinh thành nhưng cũng không phải nhiều.
Hai người bị vây chính giữa, có môt người mặc áo dài màu xám, nhìn qua rất bình thường. Nhưng bên cạnh người nọ có một nữ tử dáng vẻ yêu kiều. Nàng mặc áo choàng màu tím, đầu đội mũ rộng vành, khăn choàng màu tím che kín khuôn mặt, nhưng dáng người cực kỳ xinh đẹp, eo nhỏ như lá liễu, nổi bật giữa đám đông.
Chỉ thấy Mã thiếu gia kia phe phẩy cái quạt, cười tủm tỉm mà chỉ vào người nằm dưới mặt đất:
- Cô nương, chúng ta đều là người biết phân rõ trắng đen phải trái. Dưới chân thiên tử, đều có đạo lý. Cô đụng vào huynh đệ của ta, cũng không phải mấy lượng bạc liền là có thể xong chuyện, cũng nên biểu hiện chút thành ý mới phải. Chúng ta không khi dễ người, nhưng cũng không thể để cho người khi dễ, đúng không?
Sở Hoan quan sát nàng kia một lúc, chẳng biết tại sao, đúng là có một cảm giác quen thuộc, tựa hồ đã gặp nhau ở đâu rồi, chỉ là trong lúc nhất thời lại không nhớ ra.
Nữ tử đã trầm giọng nói:
- Các ngươi sai rồi. Là hắn đánh chúng ta trước. Nam nhi cao thước bảy lại đánh nữ nhân, tự mình ngã xuống còn giáng họa xuống đầu chúng ta là sao?
Mã thiếu gia khẽ đảo mắt:
- Vị huynh đệ của ta sức khỏe không tốt. Hôm nay dẫn hắn đến đây là để đi bốc thuốc, không nói người đang bệnh mà ngay cả nam nhi khỏe mạnh cũng không chịu nổi va chạm này.
Gã lập tức cười tủm tỉm nhìn nàng kia. Nữ tử này khuôn mặt bị khăn lụa che khuất, không nhìn rõ đường nét, nhưng bộ ngực no đủ phập phồng thì cực kỳ câu người. Gã dán mắt lên bộ ngực kia không biết bao nhiêu lần:
- Cô nương, cô nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?
Sở Hoan mặt không chút cảm xúc. Loại tình huống công tử quần là áo lượt đùa giỡn nữ tử ở đâu chẳng có. Hết lần này đến lần khác, ở nơi ồn ào lẫn nơi hẻo lánh đều có thể xảy ra.
Nàng kia lại cười giễu cợt, hỏi ngược lại:
- Ta đã nói rồi, có thể bồi thường tiền thuốc thang, nhưng công tử lại không chịu, ngươi bảo ta làm sao bây giờ?
Giọng của nàng mềm mại, xen lẫn chút gì đó như hờn dỗi nũng nịu càng khiến cho người nghe dễ bị mê hoặc.
Mã thiếu gia cười hì hì:
- Như vậy đi, vị huynh đệ ta tổn thương không nhẹ, cô nương nếu có thành ý, thì xin đi theo chúng ta, chiếu cố vị huynh đệ kia mấy ngày. Chỉ cần hơi có chuyển biến tốt đẹp, cô nương có thể rời đi. Mấy ngày này, chi phí ăn mặc đều do bổn thiếu gia lo. Cô xem thế nào?
Nữ tử khẽ cười nói:
- Ta có việc trong người, chỉ sợ không có rảnh rỗi... !
Nàng chỉ vào nam tử bên cạnh:
- Đây là huynh đệ của ta, ta có thể cho hắn đi theo công tử, công tử thấy được không?
Mã thiếu gia lắc đầu nói:
- Người là do cô đụng, hắn không làm thay được.
Nữ tử thở dài:
- Vậy thì ta bất lực rồi.
Mã thiếu gia thấy nàng mỗi khi thở mạnh, bộ ngực sữa phập phồng, trong lòng ngứa ngáy, nhịn không được thò cây quạt ra định vén khăn choàng mặt màu tím của nữ tử, cười hì hì nói:
- Cô nương, chúng ta nói chuyện thoải mái, cần gì phải che mặt? Hãy để cho bổn công tử được nhìn gương mặt xinh đẹp của cô đi.
Mắt thấy cây quạt sắp chạm vào khăn choàng mặt, nàng kia uốn éo vòng eo, dáng điệu uyển chuyển, nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra, lại ủy mị cười:
- Công tử, thanh thiên bạch nhật trước mặt bao người, công tử định làm gì?
Mã thiếu gia thấy giọng nàng kiều mị, cũng không có vẻ gì là cáu giận, càng thấy nôn nao trong dạ, vội bám theo, cười hì hì nói:
- Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, cần gì phải né tránh?
Nữ tử nhõng nhẽo cười nói:
- Ta không dám đi theo công tử đâu, công tử không phải người tốt... !
Nàng cười khúc khích, nghe cực kỳ êm tai.
Sở Hoan cau mày. Thân hình rất đẹp của nàng kia, hắn cũng có ấn tượng. Lúc này nghe giọng nàng, càng cảm thấy quen tai, trong đầu chuyển động, nhưng không tài nào nhớ nổi đã gặp cô nương này ở đâu?
Mã thiếu gia to gan lớn mật, tuy trên đường có không ít người, nhưng vẫn chai mặt đuổi theo. Nàng kia thân pháp nhẹ nhàng, Mã thiếu gia bước chân cũng không chậm, thế nhưng vẫn không thể đuổi kịp, gọi với lên:
- Cô nương, ta là người tốt, ở chung rồi, cô sẽ biết rõ ta là người tốt nhất thành Lạc An này. Cô nương, đừng chạy... !
Nàng kia né tránh trong đám người, càng lúc càng cách xa Mã thiếu gia. Mã thiếu gia đâu chịu buông tha, theo sát phía sau. Mọi người đi đường chỉ thấy, nàng kia càng chạy càng xa. Mã thiếu gia hô to gọi nhỏ theo ở phía sau, đúng là dần dần đi tới đầu đường.
Đám thủ hạ Mã thiếu gia thấy Mã thiếu gia đi theo, nên cũng không dám sơ sẩy, lập tức chạy đuổi theo gã. Nam nhân của nữ tử kia cũng theo sát phía sau nàng. Một đoàn người rồng rắn đi về phía đầu phố. Không ít người nhìn thấy đám người kia đi xa, trong lòng thầm nghĩ, Mã thiếu gia là tay chơi khét tiếng ở kinh thành, háo sắc hơn cả mạng sống. Hôm nay, cô nương kia chắc chắn không thể thoát khỏi tay gã.
Sở Hoan nhìn theo bong lưng của nàng kia, quay lại thùng xe, ngưng thần trong chốc lát, đúng là vẫn còn không nhớ nổi. Hắn lắc đầu. Trí nhớ của mình xưa nay rất tốt, hôm nay, làm sao lại không thể nhớ nổi đã gặp cô nương đó ở đâu. Nếu như chưa từng gặp qua, thì vì sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
Đỗ Phụ Công thấy Sở Hoan thần sắc cổ quái, nhịn không được hỏi:
- Đại nhân phải chăng không thoải mái?
Sở Hoan khôi phục tinh thần, lắc đầu, cười nói:
- Không có gì. Đỗ tiên sinh, mấy gian cửa hiệu này, chỉ trong hai ba ngày là có thể được nhận. Sau khi có khế ước mua bán, chúng ta có thể chuẩn bị kinh doanh rồi.
Đỗ Phụ công nói:
- Đại nhân, Đỗ mỗ lo chuyện tính toán không thành vấn đề. Nhưng kinh doanh cửa hàng, không phải sở trường của ta, ta chỉ sợ cũng không giúp đỡ được gì nhiều…
/1596
|