Người cầm côn đồng trong tay nhíu mày, liền thấy Sở Hoan chậm rãi đứng dậy, trong lúc kinh ngạc, lại thấy thân thể Sở Hoan hơi đảo một cái, dường như chống đỡ không nổi, lại đặt mông ngồi xuống.
Mọi người lập tức cười ha ha, người cầm côn đồng tiến tới cười ha ha nói:
- Ông còn tưởng ngươi có bao nhiêu năng lực, mông hãn dược trong rượu này, ngay cả một con trâu cũng có thể ngã xuống, ngươi tính cái quái gì.
Một người tiến tới bên cạnh người cầm côn đồng, chỉ vào trong góc, người cầm côn đồng nhìn lại, liền thấy người áo bào xám kia.
- Ơ, thiếu chút nữa quên mất, ở đây còn một vị.
Người cầm côn đồng cười ha ha nói:
- Hôm nay buôn bán không tồi. Long Tam, gần đây giá ngựa thế nào?
Một người cười cười nói:
- Lão đại, giá ngựa chợ đêm rất tốt, một con ngựa, ít nhất một trăm lạng bạc không thành vấn đề, mấy con ngựa bên ngoài này ta đã nhìn thấy, đều là ngựa tốt, có thể bán được giá tốt.
Bọn chúng một hỏi một đáp, dường như đại cục đã định.
Đúng lúc này lại nghe người áo bào xám kia thản nhiên nói:
- Vì sao rượu và đồ ăn của ta còn chưa lên?
Giọng gã khàn khàn, cực kỳ trầm thấp, dường như chỉ muốn chờ đợi rượu và thức ăn đi lên, không hề chứng kiến cảnh tượng trong tiệm.
Mọi người nhìn nhau, lập tức cười ha ha. Long Tam kia cầm một cây đao trong tay, cười tủm tỉm đi qua, kéo một chiếc ghế, dẫm một chân lên, cười tủm tỉm nói với người áo xám:
- Khách quan, rượu và thức ăn không có, đao có một thanh, ngài có muốn không?
Người áo bào xám chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác, lúc này Long Tam tới rất gần, nhìn xem, thấy được người này mắt phải lạnh lùng, mắt trái xuất hiện vết sẹo, dường như con mắt kia chịu tổn thương cực nặng, tạo thành vết sẹo rất đáng sợ.
Long Tam cảm thấy hơi khẩn trương, người áo bào xám liếc đao trong tay gã, thản nhiên nói:
- Ngươi hiểu đao?
- Hiểu đao hay không không sao cả, chỉ cần có thể dùng đao giết người là được.
Long Tam bị đôi mắt lạnh lùng của người áo bào xám nhìn chằm chằm, cảm thấy rất không tự nhiên, gã nắm chặt đao trong tay, mắng:
- Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa, ông móc mắt ngươi ra.
Người áo bào xám cười nhạt nói:
- Ta còn lại một con mắt, nếu ngươi có năng lực cứ tới lấy.
Long Tam thấy người áo bào xám như vậy, trong lòng buồn bực, họ là thổ phỉ, người bình thường chứng kiến thổ phỉ, nên biểu hiện cực kỳ hoảng sợ, người áo bào xám này bình tĩnh tự nhiên, hồ đồ không để mình vào mắt, điều này khiến cho Long Tam rất tổn thương. Gã nhìn thấy bao vải đay thô trên bàn, vươn tay ra muốn cướp lấy bao kia. Tay chưa đụng vào bao, lại cảm thấy hoa mắt, trong lúc giật mình lập tức cảm thấy tay cầm đao tê rần. Long Tam khôi phục tinh thần, chợt nghe được tiếng kinh hô truyền đến sau lưng, chợt cảm thấy cổ mát lạnh, đợi gã khôi phục tinh thần, lại phát hiện một thanh hàn đao đang gác trên cổ.
Long Tam hồn bay phách tán, lúc này gã mới phát hiện, chiếc bao vải thô kia vẫn còn trên mặt bàn, nhưng cây đao trong tay đã không thấy, cây đao kia đã bị người áo bào xám nắm lấy, lúc này đang gác trên cổ mình.
Đối phương cướp đao thế nào, Long Tam không trông thấy, đám đồng bạn đều không xem được rõ ràng, mọi người chỉ thấy thân ảnh người áo xám vụt lên, đợi đến lúc khôi phục tinh thần, đao của Long Tam đã ở trong tay người áo bào xám. Tốc độ ra tay của người áo bào xám cực nhanh, quả thực rợn người, đám cướp trợm mắt há mồm, nhưng lập tức khôi phục tinh thần, trong tiếng kinh hô, người nắm côn đồng đã nắm chặt côn, vung tay lên, đám cướp hô nhau vứt bỏ Sở Hoan, lập tức bao vây người áo bào xám.
Sở Hoan ngồi trên ghế, nhìn qua người áo bào xám. Đám cướp nhìn không ra thủ pháp cướp đao của người áo bào xám, Sở Hoan lại xem rõ ràng. Từ khi người áo bào xám vươn tay, tới lúc cướp đao, cuối cùng chế ngự lại, động tác vô cùng trôi chảy, không có động tác dư thừa, Sở Hoan tự hỏi đổi lại là mình cũng chưa chắc làm được tiêu sái như vậy, hắn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không thể tưởng được người áo bào xám thần bí này lại có thủ đoạn như thế.
- Đao là lợi khí giết người.
Người áo bào xám chậm rãi nói:
- Rút đao thì phải giết người, nếu như không giết người thì chỉ có thể bị giết, nếu không cũng đừng tùy tiện cầm đao, đạo lý này hiện giờ các ngươi có hiểu không?
Đám cướp lộ ra vẻ hoảng sợ, người cầm côn đồng vẫn lạnh lùng nói:
- Mau thả hắn, nếu không… !
- Nếu không thế nào?
Người áo bào xám không chờ người cầm côn đồng nói xong, cười lạnh nói:
- Nếu không sẽ giết ta? Ta thả hay không thả hắn ra, không phải các ngươi cũng muốn giết ta sao? Đã như vậy, vì sao ta không mang theo một người cùng nhau lên đường?
Đôi mắt gã lộ ra hàn quang:
- Huống chỉ các ngươi có thể giết tay hay không, còn là một ẩn số chưa biết!
Long Tam khóc nức nở nói:
- Cứu ta… !
Người cầm côn đồng do dự, cuối cùng nói:
- Ngươi thả hắn, chúng ta tha cho ngươi rời đi!
Người áo bào xám lắc đầu nói:
- Ta đã cầm đao, phải thấy máu, các ngươi muốn tính mạng của hắn, cũng không khó.
Gã dừng một chút, chậm rãi nói:
- Nghe nói người trà trộn trong giang hồ, đều chứ ý chữ nghĩa đầu tiên, không biết có cách nói này?
Người cầm côn đồng lập tức nói:
- Đúng vậy, huynh đệ chúng ta nghĩa khí đứng đầu, nếu ngươi làm thương hắn, chúng ta nhất định bầm thây ngươi thành vạn đoạn.
- Tốt.
Người áo bào xám khàn giọng, giọng nói vô cùng trầm thấp:
- Đã như vậy, ta liền thử xem các ngươi rốt cuộc có lấy nghĩa khí đứng đầu hay không.
Một mắt của gã đảo qua đám cướp, chậm rãi nói:
- Hôm nay đã cầm đao trong tay, nếu không gỡ xuống một tính mạng, cây đao này không thể thu vào vỏ. Ta cho các ngươi một cơ hội, nếu các ngươi muốn hắn sống, thì một người đứng ra chết thay hắn.
Đám cướp đều sững sờ.
Người áo bào xám cười nhạt nói:
- Thế nào, không phải nói nghĩa khí đứng đầu sao? Các ngươi hẳn là muốn trơ mắt nhìn vị huynh đệ này chết trước các ngươi sao?
Người cầm côn đồng quay đầu nhìn lại, phát hiện đám cướp bên người đều lui về phía sau, người cầm côn đồng biểu lộ xấu hổ, Long Tam khóc không ra nước mắt:
- Cứu ta… !
Người áo bào xám nhìn chằm chằm người cầm côn đồng, hỏi:
- Ngươi có bằng lòng chết thay hắn không? Hắn là huynh đệ của ngươi, bán mạng cho ngươi, hôm nay nguy trong sớm tối, ngươi có nguyện ý động thân mà ra hay không?
Người cầm côn đồng không kìm lòng được lui về phía sau một bước, người áo bào xám lập tức phát ra tiếng cười cổ quái:
- Nghĩa khí đứng đầu… Ha ha ha, thiên hạ này làm sao có người nghĩa khí đứng đầu?
Gã xiết chặt tay, đúng lúc này lại nghe một thanh âm bên ngoài:
- Đao của ngươi muốn thấy máu, vậy dùng máu của ta.
Trong thanh âm, mấy người tiến vào từ bên ngoài, người đi đầu lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to, trong tay cầm một xiên sắt. Ba bốn người đi theo phía sau, tay đều cầm cung tên.
- Đại ca… !
Long Tam nhìn thấy người tới, trong mắt lập tức phát ra hàn quang.
Sở Hoan nhìn qua cửa, thấy đại hán lưng hùm vai gấu kia, nhìn sang bên cạnh gã, không ngờ lại quen mắt.
Người áo bào xám quay đầu nhìn người nọ, thấy người nọ bước tới, ném xiên sắt trong tay cho người cầm côn đồng, không hề sợ hãi, sải bước đi tới bàn đối diện, ngồi xuống đối diện người áo bào xám, đôi mắt hổ chờ người áo bào xám:
- Ngươi muốn thấy máu mới bằng lòng buông tha huynh đệ của ta?
- Hóa ra ngươi mới là đại ca của bọn hắn.
Người áo bào xám chậm rãi nói:
- Lời của ta ngươi đã nghe thấy rõ ràng, hẳn là ngươi nguyện ý chết thay hắn?
Đại hán đáp:
- Ta có tâm nguyện chưa xong, tạm thời không thể chết, nhưng có thể cho ngươi một thứ, một cánh tay, hoặc một chân, đổi lấy tính mạng huynh đệ của ta, ngươi thấy thế nào?
Người áo bào xám lắc đầu nói:
- Ta muốn chính là mạng, không phải tay chân.
Đại hán cau mày nói:
- Các hạ cần gì phải bức người như thế?
- Xem ra ngươi cũng không cứu được hắn.
Người áo bào xám cười nhạt nói.
- Ta đáp ứng ngươi, giao tính mạng này cho ngươi, nhưng ngươi phải cho ta thời gian.
Đại hán chậm rãi nói:
- Tâm nguyện của ta chưa xong, chỉ cần ta đạt được tâm nguyện, tính mạng này sẽ giao cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
- Người trong thiên hạ đều có tâm nguyện.
Người áo bào xám đáp:
- Gần như mỗi người sắp chếp, đều có tâm nguyện chưa xong, vì sao ta phải cho ngươi cơ hội?
Đại hán cau mày, người cầm côn đồng nói:
- Đại ca, thằng này đặc biệt tới gây chuyện, nếu hắn giết Long Tam, chúng ta cùng xông lên lấy mạng hắn.
Đại hán lạnh lùng nói:
- Im ngay.
Người cầm côn đồng khẽ giật mình, không dám nói nữa.
Người áo bào xám nhìn chằm chằm đại hán, hỏi:
- Ngươi đã suy nghĩ kỹ?
Đại hán suy nghĩ, cuối cùng nói:
- Được, ngươi thả hắn, mạng này của ta, là của ngươi!
Trong mắt người áo bào xám lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như không nghĩ tới đại hán thật sự dám động thân mà ra. Sở Hoan ở bên nhìn chằm chằm khuôn mặt đại hán, càng nhìn càng quen thuộc.
- Đại ca, đừng… đừng.
Lưỡi đao lạnh như băng dán trên cổ Long Tam, chỉ cần người áo bào xám kéo nhẹ một cái, sẽ cắt vỡ cổ họng của gã:
- Hắn muốn giết ta, mọi người… mọi người báo thù cho ta là được, người nhà của ta, xin nhờ… xin nhờ đại ca và các huynh đệ chăm sóc… !
Đại hán lắc đầu nói:
- Lúc trước là ta kéo ngươi nhập bọn, ta đã nói, mọi thứ đều có ta chống đỡ, sẽ không để các ngươi chết sớm hơn ta.
Gã nâng ngang một tay:
- Lấy đao tới!
Đám cướp đều giật mình, đại hán lớn tiếng lần nữa:
- Lấy đao tới!
Người cầm côn đồng nhịn không được nói:
- Đại ca, huynh… !
- Đao!
Đại hán lạnh lùng nói.
Đám cướp hai mặt nhìn nhau, cuối cùng có một người miễn cưỡng đứng ra, đi tới bên người đại hán, tay cầm đao run rẩy, đưa đại đao trong tay tới. Đại hán nhận lấy đao, đặt ngang cổ, nói với người áo bào xám:
- Mong rằng các hạ giữ lời hứa, sau khi ta chết, đừng tổn thương một người bọn họ… !
Gã quay đầu nhìn người cầm côn đồng:
- Sau khi ta chết, phát chút tiền an gia cho mỗi huynh đệ, hôm nay giải án.
- Đại ca… !
Tất cả mọi người biến sắc, một người lạnh lùng nói:
- Đại ca, nếu như huynh chết, chúng ta lập tức chém người này thành thịt vụn.
- Nếu ai dám xằng bậy, ta chết cũng sẽ không bỏ qua hắn.
Đại hán lạnh lùng nói:
- Chỉ cần hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, các ngươi thả hắn rời đi, không được khó xử.
Gã không nói thêm lời nào, nhìn về phía người áo bào xám, cười nhạt một tiếng, tay xiết chặt, muốn kéo đao cắt cổ.
Ngay khi đại hán sắp ra tay, lại nghe một tiếng rầm vang lên, người áo bào xám đá vào chân bàn, chiếc bàn này đột nhiên bay ra, đụng lên người đại hán kia. Cú va chạm này rất mạnh, đại hán kia bị chiếc bàn đụng ngã xuống đất, đao trong tay lập tức rời tay, mọi người chấn động, vài tên cướp cầm cung tên giương cung cài tên, nhắm ngay người áo xám.
Mọi người lập tức cười ha ha, người cầm côn đồng tiến tới cười ha ha nói:
- Ông còn tưởng ngươi có bao nhiêu năng lực, mông hãn dược trong rượu này, ngay cả một con trâu cũng có thể ngã xuống, ngươi tính cái quái gì.
Một người tiến tới bên cạnh người cầm côn đồng, chỉ vào trong góc, người cầm côn đồng nhìn lại, liền thấy người áo bào xám kia.
- Ơ, thiếu chút nữa quên mất, ở đây còn một vị.
Người cầm côn đồng cười ha ha nói:
- Hôm nay buôn bán không tồi. Long Tam, gần đây giá ngựa thế nào?
Một người cười cười nói:
- Lão đại, giá ngựa chợ đêm rất tốt, một con ngựa, ít nhất một trăm lạng bạc không thành vấn đề, mấy con ngựa bên ngoài này ta đã nhìn thấy, đều là ngựa tốt, có thể bán được giá tốt.
Bọn chúng một hỏi một đáp, dường như đại cục đã định.
Đúng lúc này lại nghe người áo bào xám kia thản nhiên nói:
- Vì sao rượu và đồ ăn của ta còn chưa lên?
Giọng gã khàn khàn, cực kỳ trầm thấp, dường như chỉ muốn chờ đợi rượu và thức ăn đi lên, không hề chứng kiến cảnh tượng trong tiệm.
Mọi người nhìn nhau, lập tức cười ha ha. Long Tam kia cầm một cây đao trong tay, cười tủm tỉm đi qua, kéo một chiếc ghế, dẫm một chân lên, cười tủm tỉm nói với người áo xám:
- Khách quan, rượu và thức ăn không có, đao có một thanh, ngài có muốn không?
Người áo bào xám chậm rãi nghiêng đầu qua chỗ khác, lúc này Long Tam tới rất gần, nhìn xem, thấy được người này mắt phải lạnh lùng, mắt trái xuất hiện vết sẹo, dường như con mắt kia chịu tổn thương cực nặng, tạo thành vết sẹo rất đáng sợ.
Long Tam cảm thấy hơi khẩn trương, người áo bào xám liếc đao trong tay gã, thản nhiên nói:
- Ngươi hiểu đao?
- Hiểu đao hay không không sao cả, chỉ cần có thể dùng đao giết người là được.
Long Tam bị đôi mắt lạnh lùng của người áo bào xám nhìn chằm chằm, cảm thấy rất không tự nhiên, gã nắm chặt đao trong tay, mắng:
- Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa, ông móc mắt ngươi ra.
Người áo bào xám cười nhạt nói:
- Ta còn lại một con mắt, nếu ngươi có năng lực cứ tới lấy.
Long Tam thấy người áo bào xám như vậy, trong lòng buồn bực, họ là thổ phỉ, người bình thường chứng kiến thổ phỉ, nên biểu hiện cực kỳ hoảng sợ, người áo bào xám này bình tĩnh tự nhiên, hồ đồ không để mình vào mắt, điều này khiến cho Long Tam rất tổn thương. Gã nhìn thấy bao vải đay thô trên bàn, vươn tay ra muốn cướp lấy bao kia. Tay chưa đụng vào bao, lại cảm thấy hoa mắt, trong lúc giật mình lập tức cảm thấy tay cầm đao tê rần. Long Tam khôi phục tinh thần, chợt nghe được tiếng kinh hô truyền đến sau lưng, chợt cảm thấy cổ mát lạnh, đợi gã khôi phục tinh thần, lại phát hiện một thanh hàn đao đang gác trên cổ.
Long Tam hồn bay phách tán, lúc này gã mới phát hiện, chiếc bao vải thô kia vẫn còn trên mặt bàn, nhưng cây đao trong tay đã không thấy, cây đao kia đã bị người áo bào xám nắm lấy, lúc này đang gác trên cổ mình.
Đối phương cướp đao thế nào, Long Tam không trông thấy, đám đồng bạn đều không xem được rõ ràng, mọi người chỉ thấy thân ảnh người áo xám vụt lên, đợi đến lúc khôi phục tinh thần, đao của Long Tam đã ở trong tay người áo bào xám. Tốc độ ra tay của người áo bào xám cực nhanh, quả thực rợn người, đám cướp trợm mắt há mồm, nhưng lập tức khôi phục tinh thần, trong tiếng kinh hô, người nắm côn đồng đã nắm chặt côn, vung tay lên, đám cướp hô nhau vứt bỏ Sở Hoan, lập tức bao vây người áo bào xám.
Sở Hoan ngồi trên ghế, nhìn qua người áo bào xám. Đám cướp nhìn không ra thủ pháp cướp đao của người áo bào xám, Sở Hoan lại xem rõ ràng. Từ khi người áo bào xám vươn tay, tới lúc cướp đao, cuối cùng chế ngự lại, động tác vô cùng trôi chảy, không có động tác dư thừa, Sở Hoan tự hỏi đổi lại là mình cũng chưa chắc làm được tiêu sái như vậy, hắn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, không thể tưởng được người áo bào xám thần bí này lại có thủ đoạn như thế.
- Đao là lợi khí giết người.
Người áo bào xám chậm rãi nói:
- Rút đao thì phải giết người, nếu như không giết người thì chỉ có thể bị giết, nếu không cũng đừng tùy tiện cầm đao, đạo lý này hiện giờ các ngươi có hiểu không?
Đám cướp lộ ra vẻ hoảng sợ, người cầm côn đồng vẫn lạnh lùng nói:
- Mau thả hắn, nếu không… !
- Nếu không thế nào?
Người áo bào xám không chờ người cầm côn đồng nói xong, cười lạnh nói:
- Nếu không sẽ giết ta? Ta thả hay không thả hắn ra, không phải các ngươi cũng muốn giết ta sao? Đã như vậy, vì sao ta không mang theo một người cùng nhau lên đường?
Đôi mắt gã lộ ra hàn quang:
- Huống chỉ các ngươi có thể giết tay hay không, còn là một ẩn số chưa biết!
Long Tam khóc nức nở nói:
- Cứu ta… !
Người cầm côn đồng do dự, cuối cùng nói:
- Ngươi thả hắn, chúng ta tha cho ngươi rời đi!
Người áo bào xám lắc đầu nói:
- Ta đã cầm đao, phải thấy máu, các ngươi muốn tính mạng của hắn, cũng không khó.
Gã dừng một chút, chậm rãi nói:
- Nghe nói người trà trộn trong giang hồ, đều chứ ý chữ nghĩa đầu tiên, không biết có cách nói này?
Người cầm côn đồng lập tức nói:
- Đúng vậy, huynh đệ chúng ta nghĩa khí đứng đầu, nếu ngươi làm thương hắn, chúng ta nhất định bầm thây ngươi thành vạn đoạn.
- Tốt.
Người áo bào xám khàn giọng, giọng nói vô cùng trầm thấp:
- Đã như vậy, ta liền thử xem các ngươi rốt cuộc có lấy nghĩa khí đứng đầu hay không.
Một mắt của gã đảo qua đám cướp, chậm rãi nói:
- Hôm nay đã cầm đao trong tay, nếu không gỡ xuống một tính mạng, cây đao này không thể thu vào vỏ. Ta cho các ngươi một cơ hội, nếu các ngươi muốn hắn sống, thì một người đứng ra chết thay hắn.
Đám cướp đều sững sờ.
Người áo bào xám cười nhạt nói:
- Thế nào, không phải nói nghĩa khí đứng đầu sao? Các ngươi hẳn là muốn trơ mắt nhìn vị huynh đệ này chết trước các ngươi sao?
Người cầm côn đồng quay đầu nhìn lại, phát hiện đám cướp bên người đều lui về phía sau, người cầm côn đồng biểu lộ xấu hổ, Long Tam khóc không ra nước mắt:
- Cứu ta… !
Người áo bào xám nhìn chằm chằm người cầm côn đồng, hỏi:
- Ngươi có bằng lòng chết thay hắn không? Hắn là huynh đệ của ngươi, bán mạng cho ngươi, hôm nay nguy trong sớm tối, ngươi có nguyện ý động thân mà ra hay không?
Người cầm côn đồng không kìm lòng được lui về phía sau một bước, người áo bào xám lập tức phát ra tiếng cười cổ quái:
- Nghĩa khí đứng đầu… Ha ha ha, thiên hạ này làm sao có người nghĩa khí đứng đầu?
Gã xiết chặt tay, đúng lúc này lại nghe một thanh âm bên ngoài:
- Đao của ngươi muốn thấy máu, vậy dùng máu của ta.
Trong thanh âm, mấy người tiến vào từ bên ngoài, người đi đầu lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to, trong tay cầm một xiên sắt. Ba bốn người đi theo phía sau, tay đều cầm cung tên.
- Đại ca… !
Long Tam nhìn thấy người tới, trong mắt lập tức phát ra hàn quang.
Sở Hoan nhìn qua cửa, thấy đại hán lưng hùm vai gấu kia, nhìn sang bên cạnh gã, không ngờ lại quen mắt.
Người áo bào xám quay đầu nhìn người nọ, thấy người nọ bước tới, ném xiên sắt trong tay cho người cầm côn đồng, không hề sợ hãi, sải bước đi tới bàn đối diện, ngồi xuống đối diện người áo bào xám, đôi mắt hổ chờ người áo bào xám:
- Ngươi muốn thấy máu mới bằng lòng buông tha huynh đệ của ta?
- Hóa ra ngươi mới là đại ca của bọn hắn.
Người áo bào xám chậm rãi nói:
- Lời của ta ngươi đã nghe thấy rõ ràng, hẳn là ngươi nguyện ý chết thay hắn?
Đại hán đáp:
- Ta có tâm nguyện chưa xong, tạm thời không thể chết, nhưng có thể cho ngươi một thứ, một cánh tay, hoặc một chân, đổi lấy tính mạng huynh đệ của ta, ngươi thấy thế nào?
Người áo bào xám lắc đầu nói:
- Ta muốn chính là mạng, không phải tay chân.
Đại hán cau mày nói:
- Các hạ cần gì phải bức người như thế?
- Xem ra ngươi cũng không cứu được hắn.
Người áo bào xám cười nhạt nói.
- Ta đáp ứng ngươi, giao tính mạng này cho ngươi, nhưng ngươi phải cho ta thời gian.
Đại hán chậm rãi nói:
- Tâm nguyện của ta chưa xong, chỉ cần ta đạt được tâm nguyện, tính mạng này sẽ giao cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
- Người trong thiên hạ đều có tâm nguyện.
Người áo bào xám đáp:
- Gần như mỗi người sắp chếp, đều có tâm nguyện chưa xong, vì sao ta phải cho ngươi cơ hội?
Đại hán cau mày, người cầm côn đồng nói:
- Đại ca, thằng này đặc biệt tới gây chuyện, nếu hắn giết Long Tam, chúng ta cùng xông lên lấy mạng hắn.
Đại hán lạnh lùng nói:
- Im ngay.
Người cầm côn đồng khẽ giật mình, không dám nói nữa.
Người áo bào xám nhìn chằm chằm đại hán, hỏi:
- Ngươi đã suy nghĩ kỹ?
Đại hán suy nghĩ, cuối cùng nói:
- Được, ngươi thả hắn, mạng này của ta, là của ngươi!
Trong mắt người áo bào xám lộ ra vẻ kinh ngạc, dường như không nghĩ tới đại hán thật sự dám động thân mà ra. Sở Hoan ở bên nhìn chằm chằm khuôn mặt đại hán, càng nhìn càng quen thuộc.
- Đại ca, đừng… đừng.
Lưỡi đao lạnh như băng dán trên cổ Long Tam, chỉ cần người áo bào xám kéo nhẹ một cái, sẽ cắt vỡ cổ họng của gã:
- Hắn muốn giết ta, mọi người… mọi người báo thù cho ta là được, người nhà của ta, xin nhờ… xin nhờ đại ca và các huynh đệ chăm sóc… !
Đại hán lắc đầu nói:
- Lúc trước là ta kéo ngươi nhập bọn, ta đã nói, mọi thứ đều có ta chống đỡ, sẽ không để các ngươi chết sớm hơn ta.
Gã nâng ngang một tay:
- Lấy đao tới!
Đám cướp đều giật mình, đại hán lớn tiếng lần nữa:
- Lấy đao tới!
Người cầm côn đồng nhịn không được nói:
- Đại ca, huynh… !
- Đao!
Đại hán lạnh lùng nói.
Đám cướp hai mặt nhìn nhau, cuối cùng có một người miễn cưỡng đứng ra, đi tới bên người đại hán, tay cầm đao run rẩy, đưa đại đao trong tay tới. Đại hán nhận lấy đao, đặt ngang cổ, nói với người áo bào xám:
- Mong rằng các hạ giữ lời hứa, sau khi ta chết, đừng tổn thương một người bọn họ… !
Gã quay đầu nhìn người cầm côn đồng:
- Sau khi ta chết, phát chút tiền an gia cho mỗi huynh đệ, hôm nay giải án.
- Đại ca… !
Tất cả mọi người biến sắc, một người lạnh lùng nói:
- Đại ca, nếu như huynh chết, chúng ta lập tức chém người này thành thịt vụn.
- Nếu ai dám xằng bậy, ta chết cũng sẽ không bỏ qua hắn.
Đại hán lạnh lùng nói:
- Chỉ cần hắn hết lòng tuân thủ hứa hẹn, các ngươi thả hắn rời đi, không được khó xử.
Gã không nói thêm lời nào, nhìn về phía người áo bào xám, cười nhạt một tiếng, tay xiết chặt, muốn kéo đao cắt cổ.
Ngay khi đại hán sắp ra tay, lại nghe một tiếng rầm vang lên, người áo bào xám đá vào chân bàn, chiếc bàn này đột nhiên bay ra, đụng lên người đại hán kia. Cú va chạm này rất mạnh, đại hán kia bị chiếc bàn đụng ngã xuống đất, đao trong tay lập tức rời tay, mọi người chấn động, vài tên cướp cầm cung tên giương cung cài tên, nhắm ngay người áo xám.
/1596
|