Đoàn người Sở Hoan ra khỏi Hồ châu, liền tiến vào đất Thái Nguyên. Nếu như nói Hồ châu nhiều núi thì Thái Nguyên lại lắm sông. Thái Nguyên đâu đâu cũng có hồ nước. Đồng cỏ phì nhiêu bao la bát ngát. Bờ ruộng dọc ngang chằng chịt. So với đường Hồ châu, đường ở Thái Nguyên thông thuận hơn rất nhiều.
Xưa nay, Thái Nguyên là khu vực quan trọng phía bắc của đế quốc. Một trong bốn kho lương lớn nhất đế quốc là Trần Dương đặt tại cảnh nội An Ấp đạo. Là thủ phủ của An Ấp đạo, thành Thái Nguyên tự cung tự cấp lương thực từ xưa đến nay, vẫn là nơi trù phú bậc nhất bắc bộ đế quốc. Mưa thuận gió hòa, theo lý thuyết, nơi này dân chúng phải sống thái bình mới đúng. Nhưng trên thực tế, tài chính An Ấp đao vẫn hết sức căng thẳng. Vì triều đình biết An Ấp đạo ít khi bị thiên tai, nên một khi cần điều động lương thảo, thì phủ Thái Nguyên ở vùng bắc bộ là nơi đầu tiên được tính đến.
Lương thực điều động từ phủ Thái Nguyên không ít, nhưng là gia tộc vinh quang của đế quốc, An quốc công Hoàng thị bộ tộc cho đến nay đều được hưởng quyền miễn thuế má. Nhưng vì của cải ở An Ấp, một phần ba là của Hoàng thị bộ tộc. Nên thuế má điều động lại phải phân chia cho các địa phương khác. An Ấp nhìn qua mưa thuận gió hòa, nhưng đám dân chúng thiếu thuế má lại cao hơn các địa phương khác.
Tuy nhiên, có một thực tế không thể phủ nhận, thành Thái Nguyên tuyệt đối là một trong những đô thị phồn hoa nhất bắc bộ đế quốc. Tuy rằng nối liền với Tây Sơn đạo, nhưng thủ phủ Tây Sơn đạo Vân Sơn phủ tuyệt đối không thể phồn hoa như phủ Thái Nguyên.
Sở Hoan còn chưa hiểu hết sự phồn hoa của phủ Thái Nguyên. Lúc này hắn còn cách thành Thái Nguyên chưa đến hai ngày đường.
Thành Thái Nguyên phồn hoa cũng không có nghĩa khắp nơi trên đất Thái Nguyên đều phồn hoa. Ít nhất, những nơi Sở Hoan đi qua đều có vẻ vắng lặng tiêu điều.
Sau khi chia tay Vân Đại Lực, Sở Hoan tăng tốc để hy vọng tìm thấy một chỗ nghỉ trước khi trời tối. Nếu gặp được thôn trấn thì càng tốt, nếu không thì tìm một thôn trang nào đó nghỉ tạm.
Không phải hắn lo lắng những hắc điếm ở nơi hoang vu sẽ nhiều bất trắc. Chỉ là hắn không muốn trước khi tới Thái Nguyên đã để xảy ra phiền toái.
Con đường này thoạt hìn cũng không đến nỗi hoang vắng, nhưng không có người ở, trời lại tối nên trước sau không hề nhìn thấy dấu hiệu của thành trấn. Sở Hoan đã nghĩ phải tìm một thôn xóm để nghỉ tạm rồi.
Một trận gió thổi qua. Tôn Tử Không đột nhiên đưa tay lên bịt mũi:
- Sư phụ, người có ngửi thấy mùi gì không?
Sở Hoan gật đầu. Khi trận gió thổi qua, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi hắn. Sở Hoan quay về hướng trận gió thổi tới, thấy xa xa dường như có một rừng cây. Sở Hoan ghìm cương ngựa. Mã Chính đi ngay phía sau hiểu ý rất nhanh, giục ngựa tiến lên nói:
- Đại nhân, ta đi xem một chút.
Sở Hoan suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Cánh rừng kia cũng không quá xa. Chỉ có điều, mặt trời đã xuống núi, không gian mờ mịt tối nên có chút mông lung mơ hồ. Nhưng Sở Hoan vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng của Mã Chính đi đến bên cạnh cánh rừng rất nhanh liền quay lại, mặt mày có vẻ rất hưng phấn:
- Đại nhân, trong rừng cây hình như có nhà ở. Chúng ta có thể đến đó tìm nơi nghỉ tạm.
- Hả?
Sở Hoan nhướn mày lên:
- Có bao nhiêu nhà?
- Có hơn hai mươi nhà.
Mã Chính đáp:
- Tuy nhiên, không thấy có ai cả.
Sở Hoan thấp giọng:
- Chúng ta đến đó xem, nếu tiện thì có thể ngủ lại một đêm. Gần đây chỉ sợ chỉ có thôn này mà thôi. Nếu nơi này không chấp nhận, chúng ta phải ngủ ngoài trời một hôm rồi.
Nếu là mùa khác, Sở Hoan cũng không cần bận tâm ngủ ngoài trời hay không. Chỉ có điều bây giờ đã bắt đầu vào đông, ban đêm nhiệt độ hạ xuống trời rất lạnh. Vốn đã chạy đường dài, tối lại phải chống cự cái rét, sẽ bị tiêu hao tinh lực không ít. Cho nên, nếu tìm được nơi nghỉ chân, uống chén nước ấm, có thể nói là giúp khôi phục thể lực và tinh thần rất tốt.
Tới gần bìa rừng, Sở Hoan càng cảm thấy mùi hôi thối nồng nặc, khiến cho người ta không khỏi buồn nôn. Hắn cũng lấy làm lạ. Tôn Tử không đã lấy khăn che mặt bịt kín mũi. Nhưng dường như vẫn không thể ngăn được mùi hôi kia nên gã lại dùng cả tay che mũi. Quả nhiên, nhìn thấy bên cạnh cánh rừng có một xóm nhỏ, hơn hai mươi căn nhà thưa thớt, phần lớn là bằng đất đắp nên. Đây là dạng nhà cửa phổ biến của vùng này.
Dân chúng ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sáng bảnh mắt là làm tới khi mặt trời xuống núi. Chỉ có điều lúc này mặt trời đã lặn, nhưng trong thôn xóm này vẫn yên ắng vô cùng, giống như là một cái làng chết.
- Hình như không có ai.
Mã Chính nói:
- Trong thôn không hề thấy có bóng người. Lúc này, cũng phải đốt đèn lên mới đúng.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm. Kỳ thật hắn cũng đã phát hiện nơi này khác lạ. Hơn hai mươi căn nhà, không có nhà nào sáng đèn, cũng không hề thấy bóng người qua lại. Về lý mà nói, với hai chục gia đình, thôn này không thể gọi là nhỏ được, tuyệt không thể tĩnh mịch không một tiếng động như thế được.
- Hay là thôn này đã bị bỏ hoang?
Tôn Tử Không đoán mò.
Mã Chính lắc đầu:
- Ta không nghĩ vậy. Ngươi xem ba hàng rào kia mà xem, nhìn cũng biết là mới dựng nên. Các ngươi coi, hàng rào này đang dựng dở, còn chưa xong…
Gã chưa dứt lời, đã thấy Tôn Tử Không thất thanh kêu lên đầy vẻ hoảng sợ:
- Má ơi!!!!!!!!!!!!!!
Sở Hoan đang quan sát thôn, nghe tiếng kêu của Tôn Tử Không vội quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt của Tôn Tử Không khiếp đảm tựa như gặp phải quỷ liền nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì?
- Sư phụ… người nhìn kìa…
Tôn Tử Không kinh hãi giơ tay lên chỉ về phía không trung. Tất cả mọi người nhìn theo tay gã, rất nhanh, đều giật bắn mình.
Hiện giờ đã bắt đầu vào đông, trên các thân cây sớm đã trơ cành trụi lá. Ba người Sở Hoan lúc này phát hiện, phía trước có một cây cổ thụ cành rất to. Trên một cành cây, không ngờ có treo một cỗ thi thể lông lá.
Cành cây giống như trường thương xuyên qua cỗ thi thể kia. Cỗ thi thể đó cũng không phải là người lại treo rất cao. Nếu không phải Tôn Tử Không chỉ, không nhìn kỹ, đúng là chưa chắc đã phát hiện ra.
- Hình như… hình như là một con chó…
Mã Chính nói.
Sở Hoan ngưng thần nhìn kỹ, khẽ gật đầu
- Đúng, là một con chó.
Trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Là ai đem con chó xuyên qua cành cây? Con chó này bị treo lên vẫn còn sống hay đã chết? Có thể treo cao như thế, hơn nữa, lại xỏ qua cành cây, chắc chắn không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.
- Mọi người cẩn thận. Nơi này quái đản.
Sở Hoan trầm giọng nói. Trong lòng hắn biết thôn dân bình thường không có khả năng đem thi thể con chó treo lên cành cây cao như thế. Cành cây cho dù không quá khẳng khiu nhưng cũng không hẳn là quá to thô, lại vươn dài ra ngoài không trung. Người bình thường nếu muốn treo thi thể con chó lên cành cây, thì phải mang theo con chó leo lên cây. Mà sức nặng của cành cây chắc chắn không đủ lớn, chỉ có thể chịu được trọng lượng 50-60kg. Nếu nặng hơn, thì cành sẽ gãy ngay. Một khi ngã từ trên cành cao như thế xuống đất, không chết cũng bị trọng thương. Thôn dân bình thường tuyệt đối không thể làm chuyện mạo hiểm như thế được.
- Đại nhân, ngài xem, bên kia còn một…
Liễu Tùy Phong đột nhiên lên tiếng:
- Đúng rồi, rất giống một con chó.
Sở Hoan nhìn sang, quả nhiên thấy trên càng cây một cây cổ thụ khác, không ngờ cũng treo thi thể một con chó.
Sở Hoan cảm thấy giật mình. Hắn không nhiều lời, quay đầu ngựa lại, chạy như bay ra ngoài. Đám người Tôn Tử Không thấy vậy, cũng theo Sở Hoan chạy như bay ra ngoài. Chạy khoảng hơn hai trăm mét, Sở Hoan liền ghìm chặt ngựa, quay đầu lại, từ đằng xa nhìn về phía rừng cây.
Sở Hoan nhìn kỹ một chút, rồi nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng cảnh tượng này hết sức quỷ dị, nhưng chung quy cũng không có người chết. Hắn sợ nhất là trên cành cây còn có thi thể con người.
Hắn cưỡi ngựa đi về phía thôn xóm kia. Mấy người Tôn Tử Không biết chuyện kỳ lạ, đều đi sát vào nhau. Bốn người cưỡi ngựa thành một hàng tới bên thôn, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Sở Hoan ghìm cương ngựa, đầu tiên là quét mắt nhìn quanh một lượt, sau đó tới trước cửa một gian nhà, nhìn qua cửa sổ vào bên trong. Chỉ thấy bên trong trống không, chỉ còn mấy dụng cụ gia đình hồ như lâu ngày chưa sử dụng chất ở góc tường. Trong phòng không có người ở.
Mấy người lúc này cũng đã chia nhau ra, đi kiểm tra khắp thôn một lượt rồi tụ tập bên cạnh Sở Hoan, đều lắc đầu. Sở Hoan hiểu ý, biết thôn này đúng là không còn một ai sinh sống.
Ngoài thôn treo thi thể chó, trong thôn không một bóng người, hơn nữa bốn phía hoang vắng, không khí có vẻ dị thường quỷ dị.
- Tất cả xuống ngựa, chúng ta nghỉ lại đây.
Sở Hoan xoay người xuống ngựa trước tiên, đi đến một gian nhà. Tôn Tử Không khẽ giật mình:
- Sư phụ, nơi này có thể ở lại sao?
- Vì sao không thể?
Sở Hoan thản nhiên cười nói:
- Đốt một đống lửa bên trong nhà, bên trong sẽ ấm lên rất nhiều. Chẳng lẽ ngươi nguyện ý ở bên ngoài chịu lạnh.
Hắn đem dây cương giao cho Tôn Tử Không để gã buộc ngựa ngoài cửa. Mã Chính và Liễu Tùy Phong tuy rằng có chút bất an, nhưng nếu Sở Hoan đã quyết định như vậy thì tất nhiên cũng không thể cãi lời.
Trong phòng không thiếu củi. Mấy người vây quanh đống lửa ngồi xuống, lấy lương khô ra ăn. Tôn Tử Không rốt cuộc không kìm nổi lại hỏi:
- Sư phụ, người nói nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Gã bất giác liếc mắt ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài tối đen như mực. Tôn Tử Không cảm giác như có đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, mặc dù có mấy người Sở Hoan bên cạnh nhưng vẫn cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Gã thấp giọng thì thầm:
- Mấy con chó kia vì sao lại bị treo lên cành cây? Thôn này vì sao lại không có người?
Sở Hoan nói:
- Vốn là vẫn có người ở, nhưng không lâu trước đây đã rời khỏi.
Tôn Tử Không ngạc nhiên:
- Sư phụ, vì sao người biết bọn họ vừa rời đi không lâu?
- Vừa rồi, các ngươi không đi vào bếp sao?
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Trong bếp vẫn còn tro, có thể thấy, bọn họ rời khỏi nhà tối đa cũng chỉ mười ngày mà thôi.
- Vậy là bọn họ cũng chỉ vừa đi có mấy ngày.
Tôn Tử Không vẫn không thôi thắc mắc:
- Thôn này rất tốt, vì sao bọn họ lại không ở?
Sở Hoan tựa vào vách tường, tháo bình nước bên hông ra uống một ngụm, rồi mới nói:
- Chuyện này, chỉ sợ có liên quan đến xác mấy con chó treo trên cành cây.
Xưa nay, Thái Nguyên là khu vực quan trọng phía bắc của đế quốc. Một trong bốn kho lương lớn nhất đế quốc là Trần Dương đặt tại cảnh nội An Ấp đạo. Là thủ phủ của An Ấp đạo, thành Thái Nguyên tự cung tự cấp lương thực từ xưa đến nay, vẫn là nơi trù phú bậc nhất bắc bộ đế quốc. Mưa thuận gió hòa, theo lý thuyết, nơi này dân chúng phải sống thái bình mới đúng. Nhưng trên thực tế, tài chính An Ấp đao vẫn hết sức căng thẳng. Vì triều đình biết An Ấp đạo ít khi bị thiên tai, nên một khi cần điều động lương thảo, thì phủ Thái Nguyên ở vùng bắc bộ là nơi đầu tiên được tính đến.
Lương thực điều động từ phủ Thái Nguyên không ít, nhưng là gia tộc vinh quang của đế quốc, An quốc công Hoàng thị bộ tộc cho đến nay đều được hưởng quyền miễn thuế má. Nhưng vì của cải ở An Ấp, một phần ba là của Hoàng thị bộ tộc. Nên thuế má điều động lại phải phân chia cho các địa phương khác. An Ấp nhìn qua mưa thuận gió hòa, nhưng đám dân chúng thiếu thuế má lại cao hơn các địa phương khác.
Tuy nhiên, có một thực tế không thể phủ nhận, thành Thái Nguyên tuyệt đối là một trong những đô thị phồn hoa nhất bắc bộ đế quốc. Tuy rằng nối liền với Tây Sơn đạo, nhưng thủ phủ Tây Sơn đạo Vân Sơn phủ tuyệt đối không thể phồn hoa như phủ Thái Nguyên.
Sở Hoan còn chưa hiểu hết sự phồn hoa của phủ Thái Nguyên. Lúc này hắn còn cách thành Thái Nguyên chưa đến hai ngày đường.
Thành Thái Nguyên phồn hoa cũng không có nghĩa khắp nơi trên đất Thái Nguyên đều phồn hoa. Ít nhất, những nơi Sở Hoan đi qua đều có vẻ vắng lặng tiêu điều.
Sau khi chia tay Vân Đại Lực, Sở Hoan tăng tốc để hy vọng tìm thấy một chỗ nghỉ trước khi trời tối. Nếu gặp được thôn trấn thì càng tốt, nếu không thì tìm một thôn trang nào đó nghỉ tạm.
Không phải hắn lo lắng những hắc điếm ở nơi hoang vu sẽ nhiều bất trắc. Chỉ là hắn không muốn trước khi tới Thái Nguyên đã để xảy ra phiền toái.
Con đường này thoạt hìn cũng không đến nỗi hoang vắng, nhưng không có người ở, trời lại tối nên trước sau không hề nhìn thấy dấu hiệu của thành trấn. Sở Hoan đã nghĩ phải tìm một thôn xóm để nghỉ tạm rồi.
Một trận gió thổi qua. Tôn Tử Không đột nhiên đưa tay lên bịt mũi:
- Sư phụ, người có ngửi thấy mùi gì không?
Sở Hoan gật đầu. Khi trận gió thổi qua, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi hắn. Sở Hoan quay về hướng trận gió thổi tới, thấy xa xa dường như có một rừng cây. Sở Hoan ghìm cương ngựa. Mã Chính đi ngay phía sau hiểu ý rất nhanh, giục ngựa tiến lên nói:
- Đại nhân, ta đi xem một chút.
Sở Hoan suy nghĩ một lát rồi gật đầu. Cánh rừng kia cũng không quá xa. Chỉ có điều, mặt trời đã xuống núi, không gian mờ mịt tối nên có chút mông lung mơ hồ. Nhưng Sở Hoan vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng của Mã Chính đi đến bên cạnh cánh rừng rất nhanh liền quay lại, mặt mày có vẻ rất hưng phấn:
- Đại nhân, trong rừng cây hình như có nhà ở. Chúng ta có thể đến đó tìm nơi nghỉ tạm.
- Hả?
Sở Hoan nhướn mày lên:
- Có bao nhiêu nhà?
- Có hơn hai mươi nhà.
Mã Chính đáp:
- Tuy nhiên, không thấy có ai cả.
Sở Hoan thấp giọng:
- Chúng ta đến đó xem, nếu tiện thì có thể ngủ lại một đêm. Gần đây chỉ sợ chỉ có thôn này mà thôi. Nếu nơi này không chấp nhận, chúng ta phải ngủ ngoài trời một hôm rồi.
Nếu là mùa khác, Sở Hoan cũng không cần bận tâm ngủ ngoài trời hay không. Chỉ có điều bây giờ đã bắt đầu vào đông, ban đêm nhiệt độ hạ xuống trời rất lạnh. Vốn đã chạy đường dài, tối lại phải chống cự cái rét, sẽ bị tiêu hao tinh lực không ít. Cho nên, nếu tìm được nơi nghỉ chân, uống chén nước ấm, có thể nói là giúp khôi phục thể lực và tinh thần rất tốt.
Tới gần bìa rừng, Sở Hoan càng cảm thấy mùi hôi thối nồng nặc, khiến cho người ta không khỏi buồn nôn. Hắn cũng lấy làm lạ. Tôn Tử không đã lấy khăn che mặt bịt kín mũi. Nhưng dường như vẫn không thể ngăn được mùi hôi kia nên gã lại dùng cả tay che mũi. Quả nhiên, nhìn thấy bên cạnh cánh rừng có một xóm nhỏ, hơn hai mươi căn nhà thưa thớt, phần lớn là bằng đất đắp nên. Đây là dạng nhà cửa phổ biến của vùng này.
Dân chúng ngày ngày bán mặt cho đất bán lưng cho trời, sáng bảnh mắt là làm tới khi mặt trời xuống núi. Chỉ có điều lúc này mặt trời đã lặn, nhưng trong thôn xóm này vẫn yên ắng vô cùng, giống như là một cái làng chết.
- Hình như không có ai.
Mã Chính nói:
- Trong thôn không hề thấy có bóng người. Lúc này, cũng phải đốt đèn lên mới đúng.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm. Kỳ thật hắn cũng đã phát hiện nơi này khác lạ. Hơn hai mươi căn nhà, không có nhà nào sáng đèn, cũng không hề thấy bóng người qua lại. Về lý mà nói, với hai chục gia đình, thôn này không thể gọi là nhỏ được, tuyệt không thể tĩnh mịch không một tiếng động như thế được.
- Hay là thôn này đã bị bỏ hoang?
Tôn Tử Không đoán mò.
Mã Chính lắc đầu:
- Ta không nghĩ vậy. Ngươi xem ba hàng rào kia mà xem, nhìn cũng biết là mới dựng nên. Các ngươi coi, hàng rào này đang dựng dở, còn chưa xong…
Gã chưa dứt lời, đã thấy Tôn Tử Không thất thanh kêu lên đầy vẻ hoảng sợ:
- Má ơi!!!!!!!!!!!!!!
Sở Hoan đang quan sát thôn, nghe tiếng kêu của Tôn Tử Không vội quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt của Tôn Tử Không khiếp đảm tựa như gặp phải quỷ liền nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì?
- Sư phụ… người nhìn kìa…
Tôn Tử Không kinh hãi giơ tay lên chỉ về phía không trung. Tất cả mọi người nhìn theo tay gã, rất nhanh, đều giật bắn mình.
Hiện giờ đã bắt đầu vào đông, trên các thân cây sớm đã trơ cành trụi lá. Ba người Sở Hoan lúc này phát hiện, phía trước có một cây cổ thụ cành rất to. Trên một cành cây, không ngờ có treo một cỗ thi thể lông lá.
Cành cây giống như trường thương xuyên qua cỗ thi thể kia. Cỗ thi thể đó cũng không phải là người lại treo rất cao. Nếu không phải Tôn Tử Không chỉ, không nhìn kỹ, đúng là chưa chắc đã phát hiện ra.
- Hình như… hình như là một con chó…
Mã Chính nói.
Sở Hoan ngưng thần nhìn kỹ, khẽ gật đầu
- Đúng, là một con chó.
Trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ nghi hoặc. Là ai đem con chó xuyên qua cành cây? Con chó này bị treo lên vẫn còn sống hay đã chết? Có thể treo cao như thế, hơn nữa, lại xỏ qua cành cây, chắc chắn không phải là việc mà người bình thường có thể làm được.
- Mọi người cẩn thận. Nơi này quái đản.
Sở Hoan trầm giọng nói. Trong lòng hắn biết thôn dân bình thường không có khả năng đem thi thể con chó treo lên cành cây cao như thế. Cành cây cho dù không quá khẳng khiu nhưng cũng không hẳn là quá to thô, lại vươn dài ra ngoài không trung. Người bình thường nếu muốn treo thi thể con chó lên cành cây, thì phải mang theo con chó leo lên cây. Mà sức nặng của cành cây chắc chắn không đủ lớn, chỉ có thể chịu được trọng lượng 50-60kg. Nếu nặng hơn, thì cành sẽ gãy ngay. Một khi ngã từ trên cành cao như thế xuống đất, không chết cũng bị trọng thương. Thôn dân bình thường tuyệt đối không thể làm chuyện mạo hiểm như thế được.
- Đại nhân, ngài xem, bên kia còn một…
Liễu Tùy Phong đột nhiên lên tiếng:
- Đúng rồi, rất giống một con chó.
Sở Hoan nhìn sang, quả nhiên thấy trên càng cây một cây cổ thụ khác, không ngờ cũng treo thi thể một con chó.
Sở Hoan cảm thấy giật mình. Hắn không nhiều lời, quay đầu ngựa lại, chạy như bay ra ngoài. Đám người Tôn Tử Không thấy vậy, cũng theo Sở Hoan chạy như bay ra ngoài. Chạy khoảng hơn hai trăm mét, Sở Hoan liền ghìm chặt ngựa, quay đầu lại, từ đằng xa nhìn về phía rừng cây.
Sở Hoan nhìn kỹ một chút, rồi nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng cảnh tượng này hết sức quỷ dị, nhưng chung quy cũng không có người chết. Hắn sợ nhất là trên cành cây còn có thi thể con người.
Hắn cưỡi ngựa đi về phía thôn xóm kia. Mấy người Tôn Tử Không biết chuyện kỳ lạ, đều đi sát vào nhau. Bốn người cưỡi ngựa thành một hàng tới bên thôn, xung quanh yên tĩnh không một tiếng động. Sở Hoan ghìm cương ngựa, đầu tiên là quét mắt nhìn quanh một lượt, sau đó tới trước cửa một gian nhà, nhìn qua cửa sổ vào bên trong. Chỉ thấy bên trong trống không, chỉ còn mấy dụng cụ gia đình hồ như lâu ngày chưa sử dụng chất ở góc tường. Trong phòng không có người ở.
Mấy người lúc này cũng đã chia nhau ra, đi kiểm tra khắp thôn một lượt rồi tụ tập bên cạnh Sở Hoan, đều lắc đầu. Sở Hoan hiểu ý, biết thôn này đúng là không còn một ai sinh sống.
Ngoài thôn treo thi thể chó, trong thôn không một bóng người, hơn nữa bốn phía hoang vắng, không khí có vẻ dị thường quỷ dị.
- Tất cả xuống ngựa, chúng ta nghỉ lại đây.
Sở Hoan xoay người xuống ngựa trước tiên, đi đến một gian nhà. Tôn Tử Không khẽ giật mình:
- Sư phụ, nơi này có thể ở lại sao?
- Vì sao không thể?
Sở Hoan thản nhiên cười nói:
- Đốt một đống lửa bên trong nhà, bên trong sẽ ấm lên rất nhiều. Chẳng lẽ ngươi nguyện ý ở bên ngoài chịu lạnh.
Hắn đem dây cương giao cho Tôn Tử Không để gã buộc ngựa ngoài cửa. Mã Chính và Liễu Tùy Phong tuy rằng có chút bất an, nhưng nếu Sở Hoan đã quyết định như vậy thì tất nhiên cũng không thể cãi lời.
Trong phòng không thiếu củi. Mấy người vây quanh đống lửa ngồi xuống, lấy lương khô ra ăn. Tôn Tử Không rốt cuộc không kìm nổi lại hỏi:
- Sư phụ, người nói nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Gã bất giác liếc mắt ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài tối đen như mực. Tôn Tử Không cảm giác như có đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, mặc dù có mấy người Sở Hoan bên cạnh nhưng vẫn cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Gã thấp giọng thì thầm:
- Mấy con chó kia vì sao lại bị treo lên cành cây? Thôn này vì sao lại không có người?
Sở Hoan nói:
- Vốn là vẫn có người ở, nhưng không lâu trước đây đã rời khỏi.
Tôn Tử Không ngạc nhiên:
- Sư phụ, vì sao người biết bọn họ vừa rời đi không lâu?
- Vừa rồi, các ngươi không đi vào bếp sao?
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Trong bếp vẫn còn tro, có thể thấy, bọn họ rời khỏi nhà tối đa cũng chỉ mười ngày mà thôi.
- Vậy là bọn họ cũng chỉ vừa đi có mấy ngày.
Tôn Tử Không vẫn không thôi thắc mắc:
- Thôn này rất tốt, vì sao bọn họ lại không ở?
Sở Hoan tựa vào vách tường, tháo bình nước bên hông ra uống một ngụm, rồi mới nói:
- Chuyện này, chỉ sợ có liên quan đến xác mấy con chó treo trên cành cây.
/1596
|