Sở Hoan phấn chấn hỏi:
- Lão nhân gia, nếu ta không lầm thì đó chính là ngôn ngữ của người Quỷ Phương?
Hách Khê Cốc hơi cau mày suy nghĩ một chút rồi mới nói:
- Tựa hồ là thế… nhưng cũng không phải.
- Xin chỉ giáo cho.
Sở Hoan nôn nóng.
Hách Khê Cốc nói:
- Đạt khách, câu nói kia lúc ta vừa nghe thì xác thực là ngôn ngữ Quỷ Phương. Tuy nhiên, còn có một vài từ ta nghe không hiểu, có lẽ không hoàn toàn là ngôn ngữ Quỷ Phương chúng ta.
Sở Hoan nhíu mày, Hách Khê Cốc đã nói tiếp:
- Đạt khách, trong lời nói vừa có tâm linh, lại có biến hóa, toàn câu thì nghe lại không hiểu.
Sở Hoan vốn đang hưng phấn lại có chút thất vọng. Hách Khê Cốc liền giải thích:
- Cách phát âm thì đúng là cách phát âm của người Quỷ Phương chúng ta. Chỉ có điều, chúng ta sống trên đất Trung Nguyên đã trăm năm nay. Từ thời tổ tiên cũng đã dùng Hán ngữ để trao đổi. Cho nên hôm nay, rất nhiều người Quỷ Phương thậm chí còn không biết ngôn ngữ mẹ đẻ.
Lão bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói:
- Đúng rồi, Đại Kỳ Mông chúng ta có một lão nhân đã gần 80 tuổi, mắt đã mờ, nhưng hiểu rất rõ về ngôn ngữ Quỷ Phương.
- Ý của lão là mấy câu ta vừa nói có người sẽ hiểu được?
Sở Hoan lại dấy lên hy vọng.
Hách Khê Cốc gật đầu:
- Chúng ta tuy đã quên nhiều thứ thuộc về tộc đàn, nhưng Quỷ Phương Thiên tế của chúng ta thì vẫn còn giữ. Chủ trì Thiên tế là Quỷ lão, là người có học vấn trong tộc, cũng là một trong số hiếm những người còn tinh thông ngôn ngữ Quỷ Phương. Theo lời lão nhân thì chắc chắn Quỷ Phương Quỷ lão sẽ hiểu được mấy lời ngươi vừa nói.
Sở Hoan khẽ gật đầu, hơi cau mày nói:
- Nếu lão là Quỷ lão, chắc là một người có địa vị cao trong tộc các người, liệu lão có đồng ý giải thích mấy câu này không?
Hách Khê Cốc lại cười:
- Đạt khách yên tâm, ngươi là đạt khách của người Quỷ Phương, chỉ cần gặp được Quỹ lão, có ta ra mặt, lão nhất định sẽ giúp ngươi.
Sở Hoan nghe vậy, trong lúc đó ý thức được cái gì, thấy vòng cổ của Hách Khê Cốc đeo đầy hình điêu khắc, đang định hỏi thăm, đúng lúc đó, nghe thấy tiếng bước chân vang lên, trước cửa phòng ngục xuất hiên hai tên lính canh ngục mặc hắc y. Một người cầm trong tay đoản côn nói:
- Ngươi, ngươi nữa, đi ra.
Gã chỉ côn vào người Sở Hoan, sau đó chỉ vào Tôn Tử Không bên cạnh. Sở Hoan đứng dậy. Hách Khê Cốc cũng đứng dậy, nghiêm túc nói:
- Bọn họ không phạm vương pháp, vì sao cũng bắt vào đại lao?
Lính canh ngục không thèm để ý tới, một người mở cửa nhà lao, chép miệng, ra hiệu cho hai người đi ra. Sở Hoan ngoan ngoãn phục tùng. Hai người ra tới cửa, Sở Hoan quay đầu lại, nhìn thấy Hách Khê Cốc đang lo lắng nhìn mình liền mỉm cười, ra hiệu cho Hách Khê Cốc không phải lo lắng. Hai người kia lại khóa cửa phòng ngục, đẩy hai người Sở Hoan từ sau lưng.
Sở Hoan và Tôn Tử Không đi theo con đường trong nhà lao, thỉnh thoảng liếc nhìn sang hai bên. Nhà lao Hình bộ Ti này thực sự không nhỏ, nhưng chật cứng tù phạm.
Đi một lát, thì thấy phía trước xuất hiện một cánh cửa gỗ. Hai gã lính canh ngục đẩy hai người Sở Hoan vào bên trong, lại thấy bên trong bày đầy dụng cụ tra tấn.
Tôn Tử Không nhìn thấy hình cụ, lập tức hoảng hốt, nhưng thấy Sở Hoan trấn định tự nhiên, trong lòng chợt nhớ Sở Hoan chính là khâm sai triều đình, chỉ cần chứng minh thân phận, cũng đủ hù chết mấy tên lính cai ngục này. Nghĩ thế, gã liền khôi phục tinh thần.
Sở Hoan đi vào phòng tra tấn, nhìn thấy môt gã lính canh ngục mặc đồ đen ngồi phía sau cái bàn lớn. Sau lưng gã, có hai gã nam tử tráng kiện đeo bội đao đứng hai bên, diện mạo dữ tợn, hung hăng nhìn Sở Hoan và Tôn Tử. Những người này tựa như mèo thấy chuột, hai mắt sáng rực lên.
- Bổn quan là Lao đầu (đội trưởng nhà lao).
Lao đầu ngồi phía sau bàn vốn mặt lạnh như băng, lúc này đột nhiên nở nụ cười:
- Nghe nói hai người có ý đồ mưu phản, có việc này không?
Sở Hoan giả bộ ngơ ngác, thản nhiên nói:
- Không biết tội mưu phản từ đâu mà đến? Chúng ta đang đi trên đường cái quang minh chính đại thì bị các người xông tới bắt, thật sự không biết phạm phải tội gì?
Lao đầu kia đã cười:
- Các ngươi cũng đừng nóng vội. Chuyện gì cũng có thể giải quyết rõ ràng. Chúng ta xưa nay luôn đề phòng người Quỷ Phương. Các ngươi lại đi cùng bọn chúng, tất nhiên sẽ bị nghi ngờ.
Gã dừng một chút, dò xét Sở Hoan và Tôn Tử Không một hồi, rồi mới nói:
- Các ngươi cũng đừng sợ, sẽ nhanh được thả ra thôi. Đúng rồi, các ngươi hình như không phải người An Ấp, là từ nơi nào đến?
Sở Hoan khảng khái đáp:
- Tây Sơn đạo.
- À?
Lao đầu khẽ gật đầu:
- Tây Sơn đạo giáp An Ấp đạo chúng ta. Các ngươi đến An Ấp đạo là để kinh doanh hay làm gì?
Sở Hoan thấy Lao đầu này tỏ ra vui mừng một cách khác thường, cảm giác gã có chủ tâm riêng, liền cười nhạt:
- Cũng không phải là cố ý đến đây để buôn bán. Ta có một bằng hữu rời nhà nhiều năm, bặt vô âm tín, cho nên huynh đệ chúng ta đi tìm khắp nơi.
- Vậy đã tìm được chưa?
- Chưa.
Sở Hoan lắc đầu:
- Đại Tần rộng mênh mông, chúng ta cũng không biết hắn ở đâu, cứ đi tìm vậy thôi.
Lao đầu càng vui vẻ hơn:
- Nói như thế, người nhà các ngươi cũng không biết các ngươi đang ở phủ Thái Nguyên?
Sở Hoan lắc đầu.
Tôn Tử Không ngạc nhiên, không biết vì sao Sở Hoan lại phải lừa gạt đám cai ngục này.
Lao đầu đứng dậy đi đến bên cạnh Sở Hoan, dạo quanh một vòng rốt cuộc nói:
- Nhà các ngươi ở chỗ nào? Đã vào lao ngục, cho dù thả cho các ngươi đi cũng không phải sau ba ngày nữa. Cũng phải chờ cấp trên cho phép mới làm được. Chi bằng phái người đi báo cho người nhà biết một tiếng, để họ khỏi phải lo lắng.
Sở Hoan lắc đầu cười:
- Không cần đầu. Không dối gạt đại nhân, lúc chúng ta đi, đã nói cho người nhà biết rõ là nửa năm một năm sau chưa chắc đã về. Đại nhân đã nói ba ngày nữa có thể về, nên càng không cần về báo tin cho người nhà. Càng khiến bọn họ thêm lo lắng.
Lao đầu khẽ gật đầu, thở dài:
- Là người biết nặng biết nhẹ.
Gã lại thở dài:
- Đúng rồi, các ngươi đã ra đi tìm bằng hữu, vì sao lại dây dưa với người Quỷ Phương làm gì?
- Thú thật với đại nhân, chúng ta với người Quỷ Phương không hề quen biết.
Sở Hoan lắc đầu:
- Chúng ta chỉ gặp bọn họ một lần, thấy bọn họ ăn mặc kỳ quái, sinh lòng hiếu kỳ, lại cũng muốn dò la tin tức qua bọn họ, nói không chừng bọn họ biết bằng hữu của chúng ta ở đâu.
Lao đầu lại cười:
- Các ngươi thật sự không quen biết người Quỷ Phương?
- Đúng là như vậy.
Lao đầu cươi tươi hơn:
- Đã không quen biết, càng không thể có quan hệ gì. Trước hết, các ngươi chịu khó ở đây mấy ngày. Các ngươi không cần lo lắng, sau hai ngày, các ngươi sẽ được nguyên vẹn mà rời khỏi nhà lao.
Gã quay sang thủ hạ phân phó:
- Dẫn bọn họ đi.
Hai gã lính canh ngục lúc này mới tiến lên, dẫn theo hai người Sở Hoan đi theo.
Đợi đến lúc Sở Hoan rời đi, bên cạnh phòng thẩm vấn có cánh cửa nhỏ đột nhiên mở ra, Dương đầu béo trắng kia đi ra, trong lòng ngực vẫn còn ôm theo con mèo đen.
- Lão đại, làm theo sự chỉ dẫn của ngài, đã thẩm vấn qua.
Lao đầu kia tiến đến bên cạnh Dương đầu nói:
- Hai người kia có được không?
Dương đầu nhìn theo bóng lưng Sở Hoan xuyên qua song cửa, rồi lại lắc lư thân hình đến ngồi xuống ghế, nói khẽ:
- Ngươi cảm thấy hai người này có gì sơ hở không?
- Lão đại, không cần quá lo lắng như vậy.
Lao đầu thấp giọng nói:
- Ta xem bọn họ sẽ không nói dối. Hơn nữa, ngài nghe giọng của chúng, chắc chắn không phải là người Thái Nguyên chúng ta.
Dương đầu híp mắt lại, trầm ngâm một lát, rốt cuộc đứng dậy nói:
- Đã như thế, ta đi gặp đại nhân nói một tiếng. Nếu đại nhân đồng ý, đêm nay đưa đi hết.
Sở Hoan trở lại phòng. Hách Khê Cốc lúc này mới an tâm, hỏi han vài câu rồi thôi.
Đang ở trong lao ngục cũng không biết thời gian đã đi qua bao lâu, chỉ thấy lính canh ngục đã đốt đuốc mang theo khẩu phần ăn phát cho tù nhân. Cơm tù dĩ nhiên không dễ nuốt. Nửa cái bánh màn thầu cứng như đá, cộng thêm nửa bát cháo trong suốt không nhìn thấy hột gạo. Hách Khê Cốc có chuyện trong lòng, ăn không nổi. Sơ Hoan lại không chê, ăn sạch bách cái bánh bao, nhìn thấy Hách Khê Cốc thái độ lo lắng, không khỏi tò mò hỏi:
- Lão nhân gia, người có gì đang lo lắng phải không?
Hách Khê Cốc cười khổ:
- Đạt khách, nếu tin ta bị tống giam lan truyền ra ngoài, đến tai tộc nhân của ta… chỉ sợ… sẽ xảy ra chuyện lớn.
Sở Hoan ngạc nhiên:
- Vì sao lão nhân gia lại nói như vậy?
Hách .Khê Cốc lắc đầu, muốn nói lại dừng
Sở Hoan thấy Hách Khê Cốc không giải thích cũng không hỏi thêm. Hách Khê Cốc trầm mặc một lát, mới thở dài:
- Đạt khách, ngươi có ơn với người Quỷ Phương, lần này bị bắt giam lại là vì chúng ta. Ai, ta sẽ nói thật với ngươi.
Lão ghé sát bên tai Sở Hoan, hạ giọng nói:
- Đại Kỳ Mông thập lục động, đều có động chủ. Trên thực tế, 16 động có 16 dòng họ người Quỷ Phương. Mà thủ lĩnh 16 động này là Quỷ chủ.
- Quỷ chủ?
Sở Hoan nhíu mày, đột nhiên hiểu ra vấn đề:
- Chẳng lẽ…
- Không sai.
Hách Khê Cốc biết Sở Hoan đã hiểu:
- Ta chính là Quỷ Phương thập lục động Quỷ chủ.
Trước đó, Sở Hoan cũng đã đoán non đoán già thân phận của Hách Khê Cốc trong Quỷ Phương nhân không thấp, nhưng không thể tưởng được lão già này lại là thủ lĩnh của người Quỷ Phương. Hách Khê Cốc tự mình xác nhận, Sở Hoan đúng là có chút giật mình.
- Mấy lần chúng ta phái người đến thương lượng đều không thành công.
Quỷ chủ Hách Khê Cốc chậm rãi nói:
- Lúc trước, ta tự mình cùng Hoàng Tri Quý trao đổi giao dịch. Hôm nay Hoàng Tri Quý không thấy, Hộ bộ Ti không giao lương thực cho chúng ta, ta đành phải đích thân đến đây một chuyến.
- Quỷ chủ nói chuyện lớn xảy ra là …
- Ta lo lắng nếu như tộc nhân biết ta bị bắt vào nhà lao Hình bộ Ti, sẽ bị người thừa cơ lợi dụng.
Hách Khê Cốc thái độ lo lắng:
- Đạt khách, không dối gạt ngươi, trước khi ta đến phủ thành Thái Nguyên, có người đã đến Đại Kỳ Mông chúng ta.
- Là người của Hoàng gia?
Hách Khê Cốc khẽ giật mình, có chút kinh ngạc nhìn Sở Hoan, cuối cùng gật đầu nói:
- Đạt khách đoán không sai. Trên thực tế, không lâu trước, Hoàng Tri Quý đã tự mình đến Đại Kỳ Mông gặp ta.
Sở Hoan nhíu mày, hắn đã bắt đầu hiểu rõ câu chuyện:
- Quỷ chủ nói là, Hoàng Tri Quý đến Đại Kỳ Mông là muốn kết minh với người Quỷ Phương?
Hắn là nể mặt Hách Khê Cốc, không nói mưu phản mà chỉ nói kết minh.
Hách Khê Cốc khẽ gật đầi, nghiêm nghị nói:
- Quỷ Phương chúng ta có 3000 dũng sĩ thiện chiến. Hoàng gia mưu phản, muốn biến 3000 dũng sĩ này thành con dao găm trong tay bọn họ.
- Lão nhân gia, nếu ta không lầm thì đó chính là ngôn ngữ của người Quỷ Phương?
Hách Khê Cốc hơi cau mày suy nghĩ một chút rồi mới nói:
- Tựa hồ là thế… nhưng cũng không phải.
- Xin chỉ giáo cho.
Sở Hoan nôn nóng.
Hách Khê Cốc nói:
- Đạt khách, câu nói kia lúc ta vừa nghe thì xác thực là ngôn ngữ Quỷ Phương. Tuy nhiên, còn có một vài từ ta nghe không hiểu, có lẽ không hoàn toàn là ngôn ngữ Quỷ Phương chúng ta.
Sở Hoan nhíu mày, Hách Khê Cốc đã nói tiếp:
- Đạt khách, trong lời nói vừa có tâm linh, lại có biến hóa, toàn câu thì nghe lại không hiểu.
Sở Hoan vốn đang hưng phấn lại có chút thất vọng. Hách Khê Cốc liền giải thích:
- Cách phát âm thì đúng là cách phát âm của người Quỷ Phương chúng ta. Chỉ có điều, chúng ta sống trên đất Trung Nguyên đã trăm năm nay. Từ thời tổ tiên cũng đã dùng Hán ngữ để trao đổi. Cho nên hôm nay, rất nhiều người Quỷ Phương thậm chí còn không biết ngôn ngữ mẹ đẻ.
Lão bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nói:
- Đúng rồi, Đại Kỳ Mông chúng ta có một lão nhân đã gần 80 tuổi, mắt đã mờ, nhưng hiểu rất rõ về ngôn ngữ Quỷ Phương.
- Ý của lão là mấy câu ta vừa nói có người sẽ hiểu được?
Sở Hoan lại dấy lên hy vọng.
Hách Khê Cốc gật đầu:
- Chúng ta tuy đã quên nhiều thứ thuộc về tộc đàn, nhưng Quỷ Phương Thiên tế của chúng ta thì vẫn còn giữ. Chủ trì Thiên tế là Quỷ lão, là người có học vấn trong tộc, cũng là một trong số hiếm những người còn tinh thông ngôn ngữ Quỷ Phương. Theo lời lão nhân thì chắc chắn Quỷ Phương Quỷ lão sẽ hiểu được mấy lời ngươi vừa nói.
Sở Hoan khẽ gật đầu, hơi cau mày nói:
- Nếu lão là Quỷ lão, chắc là một người có địa vị cao trong tộc các người, liệu lão có đồng ý giải thích mấy câu này không?
Hách Khê Cốc lại cười:
- Đạt khách yên tâm, ngươi là đạt khách của người Quỷ Phương, chỉ cần gặp được Quỹ lão, có ta ra mặt, lão nhất định sẽ giúp ngươi.
Sở Hoan nghe vậy, trong lúc đó ý thức được cái gì, thấy vòng cổ của Hách Khê Cốc đeo đầy hình điêu khắc, đang định hỏi thăm, đúng lúc đó, nghe thấy tiếng bước chân vang lên, trước cửa phòng ngục xuất hiên hai tên lính canh ngục mặc hắc y. Một người cầm trong tay đoản côn nói:
- Ngươi, ngươi nữa, đi ra.
Gã chỉ côn vào người Sở Hoan, sau đó chỉ vào Tôn Tử Không bên cạnh. Sở Hoan đứng dậy. Hách Khê Cốc cũng đứng dậy, nghiêm túc nói:
- Bọn họ không phạm vương pháp, vì sao cũng bắt vào đại lao?
Lính canh ngục không thèm để ý tới, một người mở cửa nhà lao, chép miệng, ra hiệu cho hai người đi ra. Sở Hoan ngoan ngoãn phục tùng. Hai người ra tới cửa, Sở Hoan quay đầu lại, nhìn thấy Hách Khê Cốc đang lo lắng nhìn mình liền mỉm cười, ra hiệu cho Hách Khê Cốc không phải lo lắng. Hai người kia lại khóa cửa phòng ngục, đẩy hai người Sở Hoan từ sau lưng.
Sở Hoan và Tôn Tử Không đi theo con đường trong nhà lao, thỉnh thoảng liếc nhìn sang hai bên. Nhà lao Hình bộ Ti này thực sự không nhỏ, nhưng chật cứng tù phạm.
Đi một lát, thì thấy phía trước xuất hiện một cánh cửa gỗ. Hai gã lính canh ngục đẩy hai người Sở Hoan vào bên trong, lại thấy bên trong bày đầy dụng cụ tra tấn.
Tôn Tử Không nhìn thấy hình cụ, lập tức hoảng hốt, nhưng thấy Sở Hoan trấn định tự nhiên, trong lòng chợt nhớ Sở Hoan chính là khâm sai triều đình, chỉ cần chứng minh thân phận, cũng đủ hù chết mấy tên lính cai ngục này. Nghĩ thế, gã liền khôi phục tinh thần.
Sở Hoan đi vào phòng tra tấn, nhìn thấy môt gã lính canh ngục mặc đồ đen ngồi phía sau cái bàn lớn. Sau lưng gã, có hai gã nam tử tráng kiện đeo bội đao đứng hai bên, diện mạo dữ tợn, hung hăng nhìn Sở Hoan và Tôn Tử. Những người này tựa như mèo thấy chuột, hai mắt sáng rực lên.
- Bổn quan là Lao đầu (đội trưởng nhà lao).
Lao đầu ngồi phía sau bàn vốn mặt lạnh như băng, lúc này đột nhiên nở nụ cười:
- Nghe nói hai người có ý đồ mưu phản, có việc này không?
Sở Hoan giả bộ ngơ ngác, thản nhiên nói:
- Không biết tội mưu phản từ đâu mà đến? Chúng ta đang đi trên đường cái quang minh chính đại thì bị các người xông tới bắt, thật sự không biết phạm phải tội gì?
Lao đầu kia đã cười:
- Các ngươi cũng đừng nóng vội. Chuyện gì cũng có thể giải quyết rõ ràng. Chúng ta xưa nay luôn đề phòng người Quỷ Phương. Các ngươi lại đi cùng bọn chúng, tất nhiên sẽ bị nghi ngờ.
Gã dừng một chút, dò xét Sở Hoan và Tôn Tử Không một hồi, rồi mới nói:
- Các ngươi cũng đừng sợ, sẽ nhanh được thả ra thôi. Đúng rồi, các ngươi hình như không phải người An Ấp, là từ nơi nào đến?
Sở Hoan khảng khái đáp:
- Tây Sơn đạo.
- À?
Lao đầu khẽ gật đầu:
- Tây Sơn đạo giáp An Ấp đạo chúng ta. Các ngươi đến An Ấp đạo là để kinh doanh hay làm gì?
Sở Hoan thấy Lao đầu này tỏ ra vui mừng một cách khác thường, cảm giác gã có chủ tâm riêng, liền cười nhạt:
- Cũng không phải là cố ý đến đây để buôn bán. Ta có một bằng hữu rời nhà nhiều năm, bặt vô âm tín, cho nên huynh đệ chúng ta đi tìm khắp nơi.
- Vậy đã tìm được chưa?
- Chưa.
Sở Hoan lắc đầu:
- Đại Tần rộng mênh mông, chúng ta cũng không biết hắn ở đâu, cứ đi tìm vậy thôi.
Lao đầu càng vui vẻ hơn:
- Nói như thế, người nhà các ngươi cũng không biết các ngươi đang ở phủ Thái Nguyên?
Sở Hoan lắc đầu.
Tôn Tử Không ngạc nhiên, không biết vì sao Sở Hoan lại phải lừa gạt đám cai ngục này.
Lao đầu đứng dậy đi đến bên cạnh Sở Hoan, dạo quanh một vòng rốt cuộc nói:
- Nhà các ngươi ở chỗ nào? Đã vào lao ngục, cho dù thả cho các ngươi đi cũng không phải sau ba ngày nữa. Cũng phải chờ cấp trên cho phép mới làm được. Chi bằng phái người đi báo cho người nhà biết một tiếng, để họ khỏi phải lo lắng.
Sở Hoan lắc đầu cười:
- Không cần đầu. Không dối gạt đại nhân, lúc chúng ta đi, đã nói cho người nhà biết rõ là nửa năm một năm sau chưa chắc đã về. Đại nhân đã nói ba ngày nữa có thể về, nên càng không cần về báo tin cho người nhà. Càng khiến bọn họ thêm lo lắng.
Lao đầu khẽ gật đầu, thở dài:
- Là người biết nặng biết nhẹ.
Gã lại thở dài:
- Đúng rồi, các ngươi đã ra đi tìm bằng hữu, vì sao lại dây dưa với người Quỷ Phương làm gì?
- Thú thật với đại nhân, chúng ta với người Quỷ Phương không hề quen biết.
Sở Hoan lắc đầu:
- Chúng ta chỉ gặp bọn họ một lần, thấy bọn họ ăn mặc kỳ quái, sinh lòng hiếu kỳ, lại cũng muốn dò la tin tức qua bọn họ, nói không chừng bọn họ biết bằng hữu của chúng ta ở đâu.
Lao đầu lại cười:
- Các ngươi thật sự không quen biết người Quỷ Phương?
- Đúng là như vậy.
Lao đầu cươi tươi hơn:
- Đã không quen biết, càng không thể có quan hệ gì. Trước hết, các ngươi chịu khó ở đây mấy ngày. Các ngươi không cần lo lắng, sau hai ngày, các ngươi sẽ được nguyên vẹn mà rời khỏi nhà lao.
Gã quay sang thủ hạ phân phó:
- Dẫn bọn họ đi.
Hai gã lính canh ngục lúc này mới tiến lên, dẫn theo hai người Sở Hoan đi theo.
Đợi đến lúc Sở Hoan rời đi, bên cạnh phòng thẩm vấn có cánh cửa nhỏ đột nhiên mở ra, Dương đầu béo trắng kia đi ra, trong lòng ngực vẫn còn ôm theo con mèo đen.
- Lão đại, làm theo sự chỉ dẫn của ngài, đã thẩm vấn qua.
Lao đầu kia tiến đến bên cạnh Dương đầu nói:
- Hai người kia có được không?
Dương đầu nhìn theo bóng lưng Sở Hoan xuyên qua song cửa, rồi lại lắc lư thân hình đến ngồi xuống ghế, nói khẽ:
- Ngươi cảm thấy hai người này có gì sơ hở không?
- Lão đại, không cần quá lo lắng như vậy.
Lao đầu thấp giọng nói:
- Ta xem bọn họ sẽ không nói dối. Hơn nữa, ngài nghe giọng của chúng, chắc chắn không phải là người Thái Nguyên chúng ta.
Dương đầu híp mắt lại, trầm ngâm một lát, rốt cuộc đứng dậy nói:
- Đã như thế, ta đi gặp đại nhân nói một tiếng. Nếu đại nhân đồng ý, đêm nay đưa đi hết.
Sở Hoan trở lại phòng. Hách Khê Cốc lúc này mới an tâm, hỏi han vài câu rồi thôi.
Đang ở trong lao ngục cũng không biết thời gian đã đi qua bao lâu, chỉ thấy lính canh ngục đã đốt đuốc mang theo khẩu phần ăn phát cho tù nhân. Cơm tù dĩ nhiên không dễ nuốt. Nửa cái bánh màn thầu cứng như đá, cộng thêm nửa bát cháo trong suốt không nhìn thấy hột gạo. Hách Khê Cốc có chuyện trong lòng, ăn không nổi. Sơ Hoan lại không chê, ăn sạch bách cái bánh bao, nhìn thấy Hách Khê Cốc thái độ lo lắng, không khỏi tò mò hỏi:
- Lão nhân gia, người có gì đang lo lắng phải không?
Hách Khê Cốc cười khổ:
- Đạt khách, nếu tin ta bị tống giam lan truyền ra ngoài, đến tai tộc nhân của ta… chỉ sợ… sẽ xảy ra chuyện lớn.
Sở Hoan ngạc nhiên:
- Vì sao lão nhân gia lại nói như vậy?
Hách .Khê Cốc lắc đầu, muốn nói lại dừng
Sở Hoan thấy Hách Khê Cốc không giải thích cũng không hỏi thêm. Hách Khê Cốc trầm mặc một lát, mới thở dài:
- Đạt khách, ngươi có ơn với người Quỷ Phương, lần này bị bắt giam lại là vì chúng ta. Ai, ta sẽ nói thật với ngươi.
Lão ghé sát bên tai Sở Hoan, hạ giọng nói:
- Đại Kỳ Mông thập lục động, đều có động chủ. Trên thực tế, 16 động có 16 dòng họ người Quỷ Phương. Mà thủ lĩnh 16 động này là Quỷ chủ.
- Quỷ chủ?
Sở Hoan nhíu mày, đột nhiên hiểu ra vấn đề:
- Chẳng lẽ…
- Không sai.
Hách Khê Cốc biết Sở Hoan đã hiểu:
- Ta chính là Quỷ Phương thập lục động Quỷ chủ.
Trước đó, Sở Hoan cũng đã đoán non đoán già thân phận của Hách Khê Cốc trong Quỷ Phương nhân không thấp, nhưng không thể tưởng được lão già này lại là thủ lĩnh của người Quỷ Phương. Hách Khê Cốc tự mình xác nhận, Sở Hoan đúng là có chút giật mình.
- Mấy lần chúng ta phái người đến thương lượng đều không thành công.
Quỷ chủ Hách Khê Cốc chậm rãi nói:
- Lúc trước, ta tự mình cùng Hoàng Tri Quý trao đổi giao dịch. Hôm nay Hoàng Tri Quý không thấy, Hộ bộ Ti không giao lương thực cho chúng ta, ta đành phải đích thân đến đây một chuyến.
- Quỷ chủ nói chuyện lớn xảy ra là …
- Ta lo lắng nếu như tộc nhân biết ta bị bắt vào nhà lao Hình bộ Ti, sẽ bị người thừa cơ lợi dụng.
Hách Khê Cốc thái độ lo lắng:
- Đạt khách, không dối gạt ngươi, trước khi ta đến phủ thành Thái Nguyên, có người đã đến Đại Kỳ Mông chúng ta.
- Là người của Hoàng gia?
Hách Khê Cốc khẽ giật mình, có chút kinh ngạc nhìn Sở Hoan, cuối cùng gật đầu nói:
- Đạt khách đoán không sai. Trên thực tế, không lâu trước, Hoàng Tri Quý đã tự mình đến Đại Kỳ Mông gặp ta.
Sở Hoan nhíu mày, hắn đã bắt đầu hiểu rõ câu chuyện:
- Quỷ chủ nói là, Hoàng Tri Quý đến Đại Kỳ Mông là muốn kết minh với người Quỷ Phương?
Hắn là nể mặt Hách Khê Cốc, không nói mưu phản mà chỉ nói kết minh.
Hách Khê Cốc khẽ gật đầi, nghiêm nghị nói:
- Quỷ Phương chúng ta có 3000 dũng sĩ thiện chiến. Hoàng gia mưu phản, muốn biến 3000 dũng sĩ này thành con dao găm trong tay bọn họ.
/1596
|