Viên Sùng Thượng cắt ngang:
- Nói gì nói hết đi, đừng dài dòng.
Sư Chủ sự đành trả lời:
- Bọn họ nói quan binh thất bại, tính mạng hàng ngàn tướng sĩ đều mất trong tay đại nhân.
Y tưởng rằng lời vừa nói ra, Viên Sùng Thượng sẽ nổi cơn giận dữ, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Nào ngờ Viên Sùng Thượng mãi sau vẫn không lên tiếng, y khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Viên Sùng Thượng khó coi nhưng vẫn không hé răng nói một lời.
- Phương Thế Hào sao rồi?
Hồi lâu sau, Viên Sùng Thượng mới mở miệng:
- Hắn cũng chết trận rồi hả?
- Trong rủi có may, Phương Thống chế còn sống.
Sư Chủ sự vội nói:
- Hắn bơi được vào đến bờ, tuy thoi thóp nhưng vẫn còn sống. Tuy nhiên toàn cơ thể bị nhiễm lạnh, đã mang về nội thành, đại phu đang khám và chữa bệnh.
Viên Sùng Thượng thở dài:
- Còn sống là tốt rồi. Đây cũng không phải là lỗi của hắn. Là sai lầm của bản đốc. Sư Chủ sự, ngươi là người đọc sách, bản đốc nhờ ngươi làm một việc.
- Đại nhân xin cứ ra lệnh.
- Ngươi giúp ta thảo một bản tấu chương nhận tội.
Viên Sùng Thượng ảm đạm nói:
- Bẩm báo với thánh thượng tất cả chuyện này. Hết thảy tội lỗi đều do một mình bản đốc gánh chịu.
Y khoát tay:
- Ngươi đi đi, nhanh đem tấu chương nhận tội tới cho bản đốc. Bản đốc sẽ phái người chuyển vào kinh.
Sư Chủ sự giật mình nói:
- Đại nhân… việc này… việc này sao có thể? Hôm nay An Ấp đang gặp muôn vàn khó khăn, đại nhân há có thể nhận tội với triều đình? Nếu triều đình tức giận, đại nhân… đại nhân… hậu quả…
Y hoảng sợ lắp ba lắp bắp. Y do một tay Viên Sùng Thượng cất nhắc, là người thân tín của Tổng đốc. Nếu như Viên Sùng Thượng nộp tấu chương nhận tội lên triều đình, không ai biết kết quả sẽ như thế nào?
Sư Chủ sự là người bên cạnh Viên Sùng Thượng. Y biết đương kim Hoàng đế Bệ hạ tính khí thất thường. Mấy năm gần đây, không ít triều thần bỗng nhiên ngã ngựa. Chỉ cần trái ý Hoàng đế ngay lập tức bị tịch thu tài sản và giết chết cả nhà.
Viên Sùng Thượng tuy rằng là thần tử trung thành của Hoàng đế, nhưng cũng chỉ là quần thần mà thôi. Trận chiến hồ Ngọc Tỏa, Cấm Vệ quân được người đời xưng tụng toàn quân bị diệt. Đội quân tinh nhuệ nhất An Ấp đã bị bỏ mạng hơn một nửa. Đối với triều đình mà nói, đây là nỗi nhục lớn. Mà ảnh hưởng của trận chiến này, đủ đẩy quan phủ An Ấp lâm vào khốn cảnh.
Nếu như tấu chương này được trình lên, trong cơn thịnh nộ, Hoàng đế hạ chỉ lấy đầu của Viên Sùng Thượng là chuyện rất có thể. Cho dù may mắn giữ được tính mạng thì bãi quan miễn chức cũng không thể tránh.
Sư Chủ sự rất rõ, mình có thể làm mưa làm gió ở Hộ bộ Ti đơn giản là nhờ được Viên Sùng Thượng tín nhiệm. Nhưng một khi Viên Sùng Thượng rơi đài, với tư cách là người thân tín bên cạnh Tổng đốc, con đường làm quan của y coi như đã chấm dứt.
Viên Sùng Thượng cười lạnh:
- Phải chăng ngươi cảm thấy bản đốc sợ chết?
Sư Chủ sự lập tức nói:
- Hạ quan không dám.
Nhưng y vẫn không lĩnh mệnh mà lui xuống, lại đi đóng cửa phòng, rồi quỳ rạp xuống đất:
- Đại nhân, hạ quan cả gan góp lời, xin người vì mấy trăm vạn bá tánh An Ấp mà cân nhắc.
Viên Sùng Thượng cau mày:
- Ngươi có ý gì?
- Đại nhân hiểu rõ hơn ai hết. Hôm nay An Ấp gió nổi mây phun, bất cứ lúc nào cũng phát sinh đại loạn.
Sư Chủ sự nghiêm nghị nói:
- Tuy trận chiến này thất bại, nhưng hiện nay, người có thể khống chế cục diện An Ấp cũng chỉ có đại nhân mà thôi. Đại nhân ở An Ấp nhiều năm, hiểu rõ tình hình An Ấp. Lần này thất bại, nhưng chỉ cần tính toán kỹ càng, lần sau nhất định có thể đánh bại Hoàng gia, rửa nỗi nhục lần này. Nếu đại nhân tự mình nhận tội, triều đình trừng phạt đại nhân, như vậy An Ấp chắc chắn sẽ càng rung chuyển mạnh hơn. Cho dù triều đình phái người tới xử lý, đối mặt với thế cục phức tạp của An Ấp, cũng sẽ không có thích hợp hơn đại nhân.
Viên Sùng Thượng nói:
- Nếu vậy thì sao? Bản đốc tính toán sai, tất nhiên phải bẩm báo lên triều đình. Mấy ngàn tính mạng, bởi vì bản đốc mà chôn vùi tại hồ Ngọc Tỏa. Cho dù triều đình lấy đầu bản đốc, bản đốc cũng không có gì để nói.
Sư Chủ sự nói:
- Chẳng lẽ đại nhân không muốn rửa mối nhục này?
Thấy Viên Sùng Thượng cơ mặt giật giật, Sư Chủ sự chậm rãi đứng dậy, nhích tới gần, thấp giọng nói:
- Một khi triều đình biết rõ đại nhân thất bại, tám chín phần sẽ trừng phạt đại nhân. Người làm gì còn cơ hội để báo thù rửa hận? Đại nhân là anh hùng hảo hán. Tục ngữ có câu rằng có cừu oán không báo không phải là quân tử. Mấy ngàn huynh đệ táng thân trong hồ Ngọc Tỏa đều là huynh đệ của đại nhân. Chẳng lẽ đại nhân nhắm mắt nhìn bọn họ bị Hoàng gia loạn đảng làm hại, không muốn thay bọn họ báo thù?
Viên Sùng Thượng siết chặt tay lại, cơ mặt giật liên hồi, hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Chuyện lớn như thế, sao có thể bịt kín được? Chỉ sợ thất bại hôm nay chỉ sợ đã lan truyền khắp An Ấp rồi.
Sư Chủ sự thấy Viên Sùng Thượng có vẻ bớt căng thẳng, lúc này mới dám nói khẽ:
- Đại nhân, kết quả chiến sự hồ Ngọc Tỏa chắc chắn không thể giấu diếm. Nhưng đến tột cùng là ai gây nên thất bại này lại không có mấy người biết.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Sư Chủ sự nói:
- Đại nhân, tất cả mọi người nhìn thấy là Phương Thống chế lãnh binh, xuất chiến. Hơn nữa, cuộc chiến hồ Ngọc Tỏa đại nhân vẫn giao cho Phương Thống chế xử lý. Phương Thống chế là thống lĩnh Cấm Vệ quân, lần vây quét loạn đảng Hoàng gia này đương nhiên có đủ chức trách để lãnh binh xuất chiến.
Viên Sùng Thượng nhìn chằm chằm vào Sư Chủ sự. Sư Chủ sự thấy y không có ý kiến gì, lại tiếp tục nói:
- Đại nhân cũng không ra lệnh cho binh lính tập kích bất ngờ. Thậm chí không hề có thủ lệnh giao cho Phương Thống chế.
Viên Sùng Thượng hiểu ra vấn đề, cau mày nói:
- Ý của ngươi là, đem tất cả trách nhiệm đổ sang người Phương Thống chế?
Sư Chủ sự hạ giọng:
- Đại nhân cho người điều tra, Phương Thống chế vì muốn tranh công lĩnh phần thường nên tự tiện điều binh tập kết hồ Ngọc Tỏa, một trận đại bại. Đây cũng là nguyên nhân dễ giải thích cho thất bại này.
Viên Sùng Thượng cười lạnh:
- Phương Thống chế đi theo bản đốc đã nhiều năm, ngươi lại muốn bản đốc bất chấp tín nghĩa, đổ vấy thất bại mình gây nên cho người khác? Ngươi phải biết, nếu bản đốc nhận trách nhiệm, thánh thượng niệm tình cũ chưa chắc đã giết ta. Nhưng nếu là Phương Thống chế, Phương Thống chế chết không còn nghi ngờ. Hơn nữa, có một điểm ngươi nên biết, quân lệnh lần này, sau đó bản đốc đã nói với khâm sai Sở Hoan. Lệnh là do bản đốc đưa ra, hắn là người thánh thượng khâm phái tới. Nếu đem trách nhiệm đẩy sang Phương Thống chế, nếu Sở Hoan tấu trình lên thánh thượng sự thực, thì còn mắc thêm tội khi quân.
Sư Chủ sự lắc đầu:
- Đại nhân, Sở Hoan đúng là khâm sai, nhưng so với đại nhân, tình cảm của thánh thượng dành cho Sở Hoan chưa hẳn đã bằng. Đại nhân tuy có nói cho Sở Hoan biết lệnh là do đại nhân phát ra, nhưng trong tay hắn không có bất cứ chứng cớ gì. Lệnh tập kích lần này của đại nhân không hề có gì làm bằng? Cũng không có ai có căn cứ chính xác chứng minh chính đại nhân trực tiếp hạ lệnh.
Y cúi người đi đến gần, thấp giọng nói tiếp:
- Đại nhân, mấy ngày này Sở Hoan ở Hộ bộ Ti xử lý công vụ với tiểu nhân, không ít thương nhân khi bái kiến đều đưa lễ vật lên. Hắn đã thu nhận toàn bộ.
Viên Sùng Thượng cau mày:
- Ý của ngươi là…
- Người này nhìn bề ngoài có vẻ khó đoán, kín kẽ tuyệt đối nhưng là… hình như cũng không chê vàng bạc.
Sư Chủ sự khẽ cười:
- Chỉ sợ không yêu thích, còn nếu đã yêu thích, hết thảy đều có cách để giải quyết. Đại nhân chỉ cần hạ lệnh về phần Sở Hoan, tiểu nhân sẽ tự có cách.
Viên Sùng Thượng trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói:
- Thánh thượng vẫn tuyệt đối tín nhiệm bản đốc, long ân cuồn cuộn, làm sao bản đốc có thể khi quân?
- Cũng không phải là đại nhân khi quân. Nếu đại nhân muốn tận trung với thánh thượng, thì phải bình ổn An Ấp, diệt trừ loạn đảng Hoàng gia.
Sư Chủ sự nghiêm nghị nói:
- Một khi đại nhân rời khỏi An Ấp, hôm nay Tây Bắc bất ổn, Đông Nam đại loạn, nếu như An Ấp cũng loạn, nội địa Trung Nguyên chắc chắn là loạn tổng thể. Đây không phải chuyện hay ho gì.
Viên Sùng Thượng tựa trên ghế, cầm lấy chén trà trầm mặc một hồi, đang định uống thì phát hiện chén đã không còn nước. Y đặt chén xuống, hỏi:
- Phương Thống chế xưa nay nhất mực trung thành với bản đốc. Bản đốc… sao có thể nhẫn tâm để hắn gánh tội thay mình…
Y lắc đầu cười khổ:
- Mà thôi, Sư Chủ sự, những lời ngươi nói bản đốc coi như không nghe thấy. Đi viết tấu chương nhận tội ngay đi.
Sư Chủ sự quỳ rạp xuống đất, nức nở nói:
- Đại nhân, muốn làm việc lớn cũng phải chấp nhận hi sinh. Hạ quan nghĩ, nếu quả thật có thể đảm bảo an nguy cho đại nhân, Phương Thống chế sẽ không có ý kiến gì đâu.
Viên Sùng Thượng trầm mặc một hồi, cũng không trả lời. Đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa có người bẩm:
- Lão gia, khâm sai Sở đại nhân cầu kiến.
- Ồ?
Viên Sùng Thượng khẽ rùng mình:
- Nhanh mời Sở đại nhân vào.
Sư Chủ sự đã đứng dậy, thấp giọng nói:
- Đại nhân, bây giờ thăm dò xem thái độ của Sở Hoan. An nguy của An Ấp, thậm chí, an nguy của đế quốc, toàn bộ do đại nhân gánh vác. Đại nhân không nên do dự.
Viên Sùng Thượng cũng không nói lời nào, rất nhanh, có tiếng bước chân vang lên, người chưa thấy đã nghe thấy giọng:
- Tổng đốc đại nhân, ngài đã tỉnh lại, vậy là tốt rồi, tốt rồi…
Sư Chủ sự sớm đã tiến lên mở cửa. Sở Hoan sải bước từ bên ngoài vào, sau khi vào cửa lập tức chắp tay nói với Viên Sùng Thượng:
- Muốn tới xem Tổng đốc đại nhân đã tỉnh chưa? Đại nhân bình yên vô sự là tốt rồi.
Viên Sùng Thượng đứng dậy, chắp tay nói:
- Đã làm phiền Sở đại nhân lo lắng. Mời ngồi. Mời ngồi.
Đợi Sở Hoan ngồi xuống, Viên Sùng Thượng đưa mắt ra hiệu Sư Chủ sự ra ngoài. Sau khi Sư Chủ sự từ biệt, Viên Sùng Thượng mới cười khổ:
- Sở đại nhân, bản đốc… bản đốc thật sự xấu hổ. Lần này toàn bộ Cấm Vệ quân tinh nhuệ đã bị tiêu diệt. Ai..
Y thở dài, thần sắc ảm đạm.
Sở Hoan lắc đầu:
- Tổng đốc đại nhân không nên nhụt chí. Thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Chỉ là… Sở mỗ nói thẳng, lần này đại nhân xuất binh, không hề nói qua với Sở mỗ. Sở mỗ thấy không ổn chút nào.
Viên Sùng Thượng khoát tay:
- Đây là bản đốc quá mức cẩn thận. Mà thôi, Sở đại nhân, tình hình bên kia thế nào?
- Sau khi Tổng đốc đại nhân hôn mê, ta lập tức phái người đưa về.
Sở Hoan nói:
- Số tướng sĩ bị Hoàng gia bắt làm tù binh tìm được đường sống trong chỗ chết có khoảng vài trăm người. Tuy nhiên, đại bộ phận đã táng thân tại hồ Ngọc Tỏa. Sau khi Hoàng gia lui quân, chúng ta phái người đến nhặt xác. Trong đó, những người chưa tắt thở chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cũng may Phương Thống chế đã qua được đại nạn, cũng coi như vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Viên Sùng Thượng gật đầu. Sở Hoan nói:
- Hôm nay Bộ binh Chủ sự đã chủ trì quân vụ ở hồ, tiếp tục đóng thuyền. Bất kể thế nào, cũng phải tiêu diệt loạn đảng Hoàng gia. Trận đánh đêm này thất bại, thì cần phải bàn bạc kỹ hơn. Một lần nữa điều động đội ngũ thợ thủ công sửa chữa và đóng mới thuyền chiến.
Viên Sùng Thượng nói:
- Sở đại nhân an bài thỏa đáng.
Sở Hoan nhìn Viên Sùng Thượng, vẻ mặt tươi cười biến mất, nghiêm nghị nói:
- Tổng đốc đại nhân, có một việc cấp bách, cho nên đặc biệt đến cùng đại nhân thương nghị!
- Sở đại nhân muốn nói chuyện gì?
- Lần này Tổng đốc đại nhân tổ chức tập kích không hề có dấu hiệu gì báo trước.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Sở mỗ muốn biết, vì sao Hoàng gia lại có thể chuẩn bị kỹ càng kế hoạch đối phó. Làm thế nào chúng biết đêm qua Tổng đốc đại nhân sẽ tập kích hồ?
Vẻ mặt hắn lạnh như băng:
- Sở mỗ rất muốn biết, ai là người đã tiết lộ việc quân cơ tối quan trọng đó?
- Nói gì nói hết đi, đừng dài dòng.
Sư Chủ sự đành trả lời:
- Bọn họ nói quan binh thất bại, tính mạng hàng ngàn tướng sĩ đều mất trong tay đại nhân.
Y tưởng rằng lời vừa nói ra, Viên Sùng Thượng sẽ nổi cơn giận dữ, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Nào ngờ Viên Sùng Thượng mãi sau vẫn không lên tiếng, y khẽ ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt Viên Sùng Thượng khó coi nhưng vẫn không hé răng nói một lời.
- Phương Thế Hào sao rồi?
Hồi lâu sau, Viên Sùng Thượng mới mở miệng:
- Hắn cũng chết trận rồi hả?
- Trong rủi có may, Phương Thống chế còn sống.
Sư Chủ sự vội nói:
- Hắn bơi được vào đến bờ, tuy thoi thóp nhưng vẫn còn sống. Tuy nhiên toàn cơ thể bị nhiễm lạnh, đã mang về nội thành, đại phu đang khám và chữa bệnh.
Viên Sùng Thượng thở dài:
- Còn sống là tốt rồi. Đây cũng không phải là lỗi của hắn. Là sai lầm của bản đốc. Sư Chủ sự, ngươi là người đọc sách, bản đốc nhờ ngươi làm một việc.
- Đại nhân xin cứ ra lệnh.
- Ngươi giúp ta thảo một bản tấu chương nhận tội.
Viên Sùng Thượng ảm đạm nói:
- Bẩm báo với thánh thượng tất cả chuyện này. Hết thảy tội lỗi đều do một mình bản đốc gánh chịu.
Y khoát tay:
- Ngươi đi đi, nhanh đem tấu chương nhận tội tới cho bản đốc. Bản đốc sẽ phái người chuyển vào kinh.
Sư Chủ sự giật mình nói:
- Đại nhân… việc này… việc này sao có thể? Hôm nay An Ấp đang gặp muôn vàn khó khăn, đại nhân há có thể nhận tội với triều đình? Nếu triều đình tức giận, đại nhân… đại nhân… hậu quả…
Y hoảng sợ lắp ba lắp bắp. Y do một tay Viên Sùng Thượng cất nhắc, là người thân tín của Tổng đốc. Nếu như Viên Sùng Thượng nộp tấu chương nhận tội lên triều đình, không ai biết kết quả sẽ như thế nào?
Sư Chủ sự là người bên cạnh Viên Sùng Thượng. Y biết đương kim Hoàng đế Bệ hạ tính khí thất thường. Mấy năm gần đây, không ít triều thần bỗng nhiên ngã ngựa. Chỉ cần trái ý Hoàng đế ngay lập tức bị tịch thu tài sản và giết chết cả nhà.
Viên Sùng Thượng tuy rằng là thần tử trung thành của Hoàng đế, nhưng cũng chỉ là quần thần mà thôi. Trận chiến hồ Ngọc Tỏa, Cấm Vệ quân được người đời xưng tụng toàn quân bị diệt. Đội quân tinh nhuệ nhất An Ấp đã bị bỏ mạng hơn một nửa. Đối với triều đình mà nói, đây là nỗi nhục lớn. Mà ảnh hưởng của trận chiến này, đủ đẩy quan phủ An Ấp lâm vào khốn cảnh.
Nếu như tấu chương này được trình lên, trong cơn thịnh nộ, Hoàng đế hạ chỉ lấy đầu của Viên Sùng Thượng là chuyện rất có thể. Cho dù may mắn giữ được tính mạng thì bãi quan miễn chức cũng không thể tránh.
Sư Chủ sự rất rõ, mình có thể làm mưa làm gió ở Hộ bộ Ti đơn giản là nhờ được Viên Sùng Thượng tín nhiệm. Nhưng một khi Viên Sùng Thượng rơi đài, với tư cách là người thân tín bên cạnh Tổng đốc, con đường làm quan của y coi như đã chấm dứt.
Viên Sùng Thượng cười lạnh:
- Phải chăng ngươi cảm thấy bản đốc sợ chết?
Sư Chủ sự lập tức nói:
- Hạ quan không dám.
Nhưng y vẫn không lĩnh mệnh mà lui xuống, lại đi đóng cửa phòng, rồi quỳ rạp xuống đất:
- Đại nhân, hạ quan cả gan góp lời, xin người vì mấy trăm vạn bá tánh An Ấp mà cân nhắc.
Viên Sùng Thượng cau mày:
- Ngươi có ý gì?
- Đại nhân hiểu rõ hơn ai hết. Hôm nay An Ấp gió nổi mây phun, bất cứ lúc nào cũng phát sinh đại loạn.
Sư Chủ sự nghiêm nghị nói:
- Tuy trận chiến này thất bại, nhưng hiện nay, người có thể khống chế cục diện An Ấp cũng chỉ có đại nhân mà thôi. Đại nhân ở An Ấp nhiều năm, hiểu rõ tình hình An Ấp. Lần này thất bại, nhưng chỉ cần tính toán kỹ càng, lần sau nhất định có thể đánh bại Hoàng gia, rửa nỗi nhục lần này. Nếu đại nhân tự mình nhận tội, triều đình trừng phạt đại nhân, như vậy An Ấp chắc chắn sẽ càng rung chuyển mạnh hơn. Cho dù triều đình phái người tới xử lý, đối mặt với thế cục phức tạp của An Ấp, cũng sẽ không có thích hợp hơn đại nhân.
Viên Sùng Thượng nói:
- Nếu vậy thì sao? Bản đốc tính toán sai, tất nhiên phải bẩm báo lên triều đình. Mấy ngàn tính mạng, bởi vì bản đốc mà chôn vùi tại hồ Ngọc Tỏa. Cho dù triều đình lấy đầu bản đốc, bản đốc cũng không có gì để nói.
Sư Chủ sự nói:
- Chẳng lẽ đại nhân không muốn rửa mối nhục này?
Thấy Viên Sùng Thượng cơ mặt giật giật, Sư Chủ sự chậm rãi đứng dậy, nhích tới gần, thấp giọng nói:
- Một khi triều đình biết rõ đại nhân thất bại, tám chín phần sẽ trừng phạt đại nhân. Người làm gì còn cơ hội để báo thù rửa hận? Đại nhân là anh hùng hảo hán. Tục ngữ có câu rằng có cừu oán không báo không phải là quân tử. Mấy ngàn huynh đệ táng thân trong hồ Ngọc Tỏa đều là huynh đệ của đại nhân. Chẳng lẽ đại nhân nhắm mắt nhìn bọn họ bị Hoàng gia loạn đảng làm hại, không muốn thay bọn họ báo thù?
Viên Sùng Thượng siết chặt tay lại, cơ mặt giật liên hồi, hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:
- Chuyện lớn như thế, sao có thể bịt kín được? Chỉ sợ thất bại hôm nay chỉ sợ đã lan truyền khắp An Ấp rồi.
Sư Chủ sự thấy Viên Sùng Thượng có vẻ bớt căng thẳng, lúc này mới dám nói khẽ:
- Đại nhân, kết quả chiến sự hồ Ngọc Tỏa chắc chắn không thể giấu diếm. Nhưng đến tột cùng là ai gây nên thất bại này lại không có mấy người biết.
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
Sư Chủ sự nói:
- Đại nhân, tất cả mọi người nhìn thấy là Phương Thống chế lãnh binh, xuất chiến. Hơn nữa, cuộc chiến hồ Ngọc Tỏa đại nhân vẫn giao cho Phương Thống chế xử lý. Phương Thống chế là thống lĩnh Cấm Vệ quân, lần vây quét loạn đảng Hoàng gia này đương nhiên có đủ chức trách để lãnh binh xuất chiến.
Viên Sùng Thượng nhìn chằm chằm vào Sư Chủ sự. Sư Chủ sự thấy y không có ý kiến gì, lại tiếp tục nói:
- Đại nhân cũng không ra lệnh cho binh lính tập kích bất ngờ. Thậm chí không hề có thủ lệnh giao cho Phương Thống chế.
Viên Sùng Thượng hiểu ra vấn đề, cau mày nói:
- Ý của ngươi là, đem tất cả trách nhiệm đổ sang người Phương Thống chế?
Sư Chủ sự hạ giọng:
- Đại nhân cho người điều tra, Phương Thống chế vì muốn tranh công lĩnh phần thường nên tự tiện điều binh tập kết hồ Ngọc Tỏa, một trận đại bại. Đây cũng là nguyên nhân dễ giải thích cho thất bại này.
Viên Sùng Thượng cười lạnh:
- Phương Thống chế đi theo bản đốc đã nhiều năm, ngươi lại muốn bản đốc bất chấp tín nghĩa, đổ vấy thất bại mình gây nên cho người khác? Ngươi phải biết, nếu bản đốc nhận trách nhiệm, thánh thượng niệm tình cũ chưa chắc đã giết ta. Nhưng nếu là Phương Thống chế, Phương Thống chế chết không còn nghi ngờ. Hơn nữa, có một điểm ngươi nên biết, quân lệnh lần này, sau đó bản đốc đã nói với khâm sai Sở Hoan. Lệnh là do bản đốc đưa ra, hắn là người thánh thượng khâm phái tới. Nếu đem trách nhiệm đẩy sang Phương Thống chế, nếu Sở Hoan tấu trình lên thánh thượng sự thực, thì còn mắc thêm tội khi quân.
Sư Chủ sự lắc đầu:
- Đại nhân, Sở Hoan đúng là khâm sai, nhưng so với đại nhân, tình cảm của thánh thượng dành cho Sở Hoan chưa hẳn đã bằng. Đại nhân tuy có nói cho Sở Hoan biết lệnh là do đại nhân phát ra, nhưng trong tay hắn không có bất cứ chứng cớ gì. Lệnh tập kích lần này của đại nhân không hề có gì làm bằng? Cũng không có ai có căn cứ chính xác chứng minh chính đại nhân trực tiếp hạ lệnh.
Y cúi người đi đến gần, thấp giọng nói tiếp:
- Đại nhân, mấy ngày này Sở Hoan ở Hộ bộ Ti xử lý công vụ với tiểu nhân, không ít thương nhân khi bái kiến đều đưa lễ vật lên. Hắn đã thu nhận toàn bộ.
Viên Sùng Thượng cau mày:
- Ý của ngươi là…
- Người này nhìn bề ngoài có vẻ khó đoán, kín kẽ tuyệt đối nhưng là… hình như cũng không chê vàng bạc.
Sư Chủ sự khẽ cười:
- Chỉ sợ không yêu thích, còn nếu đã yêu thích, hết thảy đều có cách để giải quyết. Đại nhân chỉ cần hạ lệnh về phần Sở Hoan, tiểu nhân sẽ tự có cách.
Viên Sùng Thượng trầm ngâm hồi lâu, lắc đầu nói:
- Thánh thượng vẫn tuyệt đối tín nhiệm bản đốc, long ân cuồn cuộn, làm sao bản đốc có thể khi quân?
- Cũng không phải là đại nhân khi quân. Nếu đại nhân muốn tận trung với thánh thượng, thì phải bình ổn An Ấp, diệt trừ loạn đảng Hoàng gia.
Sư Chủ sự nghiêm nghị nói:
- Một khi đại nhân rời khỏi An Ấp, hôm nay Tây Bắc bất ổn, Đông Nam đại loạn, nếu như An Ấp cũng loạn, nội địa Trung Nguyên chắc chắn là loạn tổng thể. Đây không phải chuyện hay ho gì.
Viên Sùng Thượng tựa trên ghế, cầm lấy chén trà trầm mặc một hồi, đang định uống thì phát hiện chén đã không còn nước. Y đặt chén xuống, hỏi:
- Phương Thống chế xưa nay nhất mực trung thành với bản đốc. Bản đốc… sao có thể nhẫn tâm để hắn gánh tội thay mình…
Y lắc đầu cười khổ:
- Mà thôi, Sư Chủ sự, những lời ngươi nói bản đốc coi như không nghe thấy. Đi viết tấu chương nhận tội ngay đi.
Sư Chủ sự quỳ rạp xuống đất, nức nở nói:
- Đại nhân, muốn làm việc lớn cũng phải chấp nhận hi sinh. Hạ quan nghĩ, nếu quả thật có thể đảm bảo an nguy cho đại nhân, Phương Thống chế sẽ không có ý kiến gì đâu.
Viên Sùng Thượng trầm mặc một hồi, cũng không trả lời. Đúng lúc này, chợt nghe ngoài cửa có người bẩm:
- Lão gia, khâm sai Sở đại nhân cầu kiến.
- Ồ?
Viên Sùng Thượng khẽ rùng mình:
- Nhanh mời Sở đại nhân vào.
Sư Chủ sự đã đứng dậy, thấp giọng nói:
- Đại nhân, bây giờ thăm dò xem thái độ của Sở Hoan. An nguy của An Ấp, thậm chí, an nguy của đế quốc, toàn bộ do đại nhân gánh vác. Đại nhân không nên do dự.
Viên Sùng Thượng cũng không nói lời nào, rất nhanh, có tiếng bước chân vang lên, người chưa thấy đã nghe thấy giọng:
- Tổng đốc đại nhân, ngài đã tỉnh lại, vậy là tốt rồi, tốt rồi…
Sư Chủ sự sớm đã tiến lên mở cửa. Sở Hoan sải bước từ bên ngoài vào, sau khi vào cửa lập tức chắp tay nói với Viên Sùng Thượng:
- Muốn tới xem Tổng đốc đại nhân đã tỉnh chưa? Đại nhân bình yên vô sự là tốt rồi.
Viên Sùng Thượng đứng dậy, chắp tay nói:
- Đã làm phiền Sở đại nhân lo lắng. Mời ngồi. Mời ngồi.
Đợi Sở Hoan ngồi xuống, Viên Sùng Thượng đưa mắt ra hiệu Sư Chủ sự ra ngoài. Sau khi Sư Chủ sự từ biệt, Viên Sùng Thượng mới cười khổ:
- Sở đại nhân, bản đốc… bản đốc thật sự xấu hổ. Lần này toàn bộ Cấm Vệ quân tinh nhuệ đã bị tiêu diệt. Ai..
Y thở dài, thần sắc ảm đạm.
Sở Hoan lắc đầu:
- Tổng đốc đại nhân không nên nhụt chí. Thắng bại là chuyện thường của nhà binh. Chỉ là… Sở mỗ nói thẳng, lần này đại nhân xuất binh, không hề nói qua với Sở mỗ. Sở mỗ thấy không ổn chút nào.
Viên Sùng Thượng khoát tay:
- Đây là bản đốc quá mức cẩn thận. Mà thôi, Sở đại nhân, tình hình bên kia thế nào?
- Sau khi Tổng đốc đại nhân hôn mê, ta lập tức phái người đưa về.
Sở Hoan nói:
- Số tướng sĩ bị Hoàng gia bắt làm tù binh tìm được đường sống trong chỗ chết có khoảng vài trăm người. Tuy nhiên, đại bộ phận đã táng thân tại hồ Ngọc Tỏa. Sau khi Hoàng gia lui quân, chúng ta phái người đến nhặt xác. Trong đó, những người chưa tắt thở chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Cũng may Phương Thống chế đã qua được đại nạn, cũng coi như vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Viên Sùng Thượng gật đầu. Sở Hoan nói:
- Hôm nay Bộ binh Chủ sự đã chủ trì quân vụ ở hồ, tiếp tục đóng thuyền. Bất kể thế nào, cũng phải tiêu diệt loạn đảng Hoàng gia. Trận đánh đêm này thất bại, thì cần phải bàn bạc kỹ hơn. Một lần nữa điều động đội ngũ thợ thủ công sửa chữa và đóng mới thuyền chiến.
Viên Sùng Thượng nói:
- Sở đại nhân an bài thỏa đáng.
Sở Hoan nhìn Viên Sùng Thượng, vẻ mặt tươi cười biến mất, nghiêm nghị nói:
- Tổng đốc đại nhân, có một việc cấp bách, cho nên đặc biệt đến cùng đại nhân thương nghị!
- Sở đại nhân muốn nói chuyện gì?
- Lần này Tổng đốc đại nhân tổ chức tập kích không hề có dấu hiệu gì báo trước.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Sở mỗ muốn biết, vì sao Hoàng gia lại có thể chuẩn bị kỹ càng kế hoạch đối phó. Làm thế nào chúng biết đêm qua Tổng đốc đại nhân sẽ tập kích hồ?
Vẻ mặt hắn lạnh như băng:
- Sở mỗ rất muốn biết, ai là người đã tiết lộ việc quân cơ tối quan trọng đó?
/1596
|