Bất ngờ, vách núi như quái thú gương nanh nhe vuốt.
Lúc này, Sở Hoan chẳng khác nào đang đặt mình vào trong vô số răng nanh của mãnh thú. Trên trán hắn, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu đổ xuống ròng ròng.
La Đa mặc bộ đồ đen, dán mình trên vách đá, người khác không dễ phát hiện ra. Nhiệt độ cao như vậy nhưng trán của y vẫn không hề có một giọt mồ hôi. Y tựa như con dơi, dán mình tren vách đá, nhìn rất nhẹ nhàng, đơn giản.
Lúc này Sở Hoan đã ở giữa động đá. Sở Hoan cười khổ trong lòng. Hắn tưởng rằng chỉ cần cắn răng lại, thật sự sẽ có khả năng đi tới phía đối diện. Nhưng lúc này tự mình thử một chút, mới biết là còn khó hơn mình nghĩ rất nhiều. Tuy ý chí của hắn rất mạnh, nhưng có nhiều lúc, chỉ dựa vào ý chí, thì cũng không làm nên chuyện.
Hắn cảm thấy cơ thể của mình càng lúc càng nặng, dù chỉ là di chuyển một mét, nhưng cũng tiêu hao thể lực lớn.
La Đa dùng một tay bám vào một vách đá nhô ra, quay đầu nhìn Sở Hoan, trong mắt lộ ra ý khích lệ.
Sở Hoan nhìn y, cắn răng một cái, lại tiếp tục bò. Một tay bám vào tảng đá, thân nhích dần lên, trong lúc đó, đột nhiên cảm thấy tay nặng hơn. Tảng đá kia như muốn động đậy. Sở Hoan kinh hãi. Thể lực của hắn vốn đã tiêu hao cực lớn, tảng đá bỗng nhiên rớt ra. Toàn thân Sở Hoan bị hẫng một cái, hai chân bất ổn, cả người chực rơi xuống.
Sở Hoan lạnh toát cả gáy. Hắn thầm nghĩ lúc này liều lĩnh quả là quá mạo hiểm, nghĩ đến chuyện sắp bỏ mạng lại nơi này cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Lại cảm thấy hông bị xiết chặt, bên tai bỗng lên giọng nói rất khẽ của La Đa:
- Ổn định thân thể, không nên nghĩ nhiều. Khẩu quyết Tịnh Thổ đạo đâu?
Chỉ trong chớp mắt đó, La Đa đã xuất hiện bên cạnh hắn, nắm chặt lấy eo Sở Hoan.
Eo Sở Hoan bị giữ chặt lại. Hắn ổn định thân thể, lập tức lại vươn tay nắm lấy tảng đá, hai chân thăng bằng trở lại.
Lúc này La Đa mới buông tay, nói khẽ:
- Bây giờ ngươi dựa theo khẩu quyết Tịnh Thổ đạo luyện khí, ngưng thần, tĩnh khí đi.
Sở Hoan nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi tập trung tinh thần, dựa theo khẩu quyết Tịnh Thổ đạo, đạo thứ ba trong Long Tượng kinh để vận khí.
Long Tượng kinh có tám đạo, mà trong cơ thể con người cũng có kỳ kinh bát mạch. Phương pháp luyện khí của Long Tượng kinh cũng cực kỳ đặc biệt, tám đạo tập trung vào bát kinh.
Kỳ kinh bát mạch là mạch xung, mạch âm kiểu, mạch đới, mạch dương kiểu, mạch đốc, mạch âm duy, mạch nhâm, mạch dương duy. Ngay từ đầu, khi tu luyện Long Tượng kinh, Sở Hoan cũng chưa phát hiện ra. Nhưng hôm nay hắn đã hiểu, quá trình tu luyện Long Tượng kinh chẳng những giúp đột phá thể chất đến độ cực hạn. Mà còn sửa chữa thay đổi cả kỳ kinh bát mạch.
Tu luyện Chiếu Luân đạo, kình khí chủ yếu là đả thông đốc mạch. Phù Trần đạo, thì thay đổi nhâm mạch. Đối với người bình thường mà nói, mạch nhâm và đốc là hai mạch trụ cột. Phàm là người luyện võ, đều phải đả thông hai mạch nhâm đốc thì mới có thể tu luyện khí công.
Đối với Sở Hoan, rất nhiều năm trước hai mạch nhâm đốc đã đả thông. Mà bản thân Long Tượng kinh, không như một loại tu khí của võ học. Cao thủ võ lâm bình thường, luyện khí chỉ là đả thông mạch, tăng cường các kỹ năng của cơ thể. Còn Long Tượng kinh không chỉ đơn giản là đả thông mà còn tiến hành thay đổi cả kỳ kinh bát mạch.
Hôm nay Sở Hoan tu luyện đạo thứ ba Tịnh Thổ đạo, mục đích là cải tạo mạch xung. Dựa theo khẩu quyết Tịnh Thổ đạo để vận khí, mạch xung sẽ phải chịu một luồng kính khí của cơ thể đè nén, công kích. Hơn nữa, trên bề mặt làn da khắp cơ thể sẽ có cảm giác ngứa ngáy, như có hàng ngàn vạn con côn trùng đang bò khắp cơ thể, cắn xé cơ thể. La Đa nhắc Sở Hoan dựa theo khẩu quyết Tịnh Thổ đạo để vận khí, Sở Hoan cũng không do dự, rất nhanh, khắp người hắn bắt đầu thấy ngứa ngáy càng lúc càng khó chịu. Người đang ở giữa không trung. Sở Hoan biết chỉ cần mình bất cẩn một chút xíu thì sẽ rơi xuống đất. Thế nhưng, cảm giác ngứa ngáy khắp cơ thể này khiến cho hắn cảm thấy khó chịu không thể tả. Hắn chỉ muốn đưa tay ra nhẹ nhàng gãi. Hai khủy tay bất giác cọ cọ vào phần eo, hòng giảm bớt sự ngứa ngáy.
Giọng La Đa vọng tới:
- Ta vừa mới cứu ngươi một lần, nếu lần này ngươi còn không kiên trì, ta tuyệt đối sẽ không ra tay cứu ngươi lần nữa đâu.
Giọng của y vô cùng lãnh đạm:
- Nếu ngay cả điểm ấy ngươi cũng không thể chịu đựng, thì còn có thể làm nên trò trống gì giữa thiên địa?
Khắp người Sở Hoan khó chịu đến cực điểm, nhưng đành cắn răng im lặng.
- Cơ thể chỉ là cái túi da.
Giọng La Đa trầm thấp mà nghiêm nghị:
- Si mê với khoái cảm, vĩnh viễn không thể đạt đến tận cùng. Ta biết rõ cảm giác của cơ thể ngươi lúc này. Nhưng đó cũng không phải là cảm giác của cơ thể ngươi, mà là vì ngươi quá chú ý đến nó. Một việc như nhau, tinh thần của ngươi khác, sẽ cho cảm giác khác.
Giọng La Đa không lớn, nhưng lọt vào tai hắn rất rõ ràng. Lúc này y đứng cách Sở Hoan một đoạn, nghiêm nghị nhìn Sở Hoan. Giọng vẫn tiếp tục vọng vào tai hắn:
- Quên đi nhục thể của ngươi, dùng ý chí, ngươi chỉ là một tảng đá, như mọi tảng đá ở vách núi này.
Kình khí của cơ thể bắt đầu chạy khắp mạch xung. Cảm giác ngứa ngáy cũng càng ngày càng gia tăng. Đó đúng là một cảm giác sống cũng không bằng chết. Nếu như không phải La Đa luôn mồm nhắc nhở, Sở Hoan thậm chí đã muốn buông tay thả mình xuống đất, chấm dứt nỗi thống khổ không thể nào chịu đựng nổi này.
- Cơ thể chỉ là cái túi da. Quên thể xác. Tiến nhập tinh thần. Ngươi chỉ là một tảng đá…
Giọng của La Đa lúc này tựa như từ trên trời cao vọng tới.
Sở Hoan ngỡ như mình đang tiến vào mộng cảnh. Trong giọng nói cổ quái kỳ lạ của La Đa, không ngờ hắn cảm thấy mình đúng là đã biến thành một tảng đá.
- Nghe này… ngươi là một tảng đá. Tập trung tinh thần. Vạn vật đều là không, túi da cũng là không. Di động đi tới. Thân thể của ngươi không thể khống chế tinh thần của ngươi. Chỉ có tinh thần mới khống chế được cơ thể của ngươi. Nỗi đau thể xác đều không có thật.
Thời gian trôi qua, trong giọng nói như mê sảng của La Đa, cảm giác cơ thể vốn rất nặng nề của Sở Hoan thế mà mỗi lúc một nhẹ đi. Ngay từ đầu, hắn cố tưởng tượng mình là tảng đá. Nhưng dần dần, khi đã hoàn toàn tập trung tinh thần, hắn thấy mình giống như một cái lá cây, một sợi lông chim…
Trên vách đá, La Đa chậm rãi di chuyển cơ thể. Cơ thể Sở Hoan cũng bắt đầu nhẹ hơn. Nội kình lưu động khắp cơ thể, tựa như sóng đang miên man vỗ về bờ biển. Một lần một lần vỗ vào mạch xung.
Ý thức của Sở Hoan dần cũng minh bạch. Sau mỗi lần kình khí xông vào mạch xung, trên cơ thể sẽ xuất hiện cảm giác tê ngứa. Cảm giác này hình như khởi nguồn từ áp lực mà mạch xung đang chịu.
Nhưng khi tinh thần của hắn tiến vào cảnh giới như mộng như ảo, không thèm nhớ đến cảm giác tê ngứa trên cơ thể, áp lực từ mạch xung bắt đầu giảm đi rất nhiều.
Lúc này Sở Hoan cũng không biết, nếu là người ngoài chứng kiến cảnh đó, sẽ cho rằng thân pháp của hắn cực kỳ quỷ dị.
Cơ thể hắn nhẹ nhàng như cánh bướm, thoải mái đậu vào vách đá, tốc độ di chuyển nhanh hơn lúc đầu rất nhiều, hồ như đang tăng tốc đuổi theo La Đa.
Trong mắt La Đa cuối cùng cũng đã lộ ra vẻ vui mừng. Sở Hoan lúc này đã hoàn toàn giống như con bươm bướm. Cơ thể vốn nặng nề càng lúc càng nhẹ bẫng. Đúng lúc đó, Sở Hoan cảm giác chỗ mạch xung như bị vỡ, toàn bộ kình khí như đê vỡ tràn khắp cơ thể. Cũng cùng lúc, toàn bộ kình mạch khắp cơ thể trong nháy mắt như được tưới một sức sống mới. Cảm giác ngứa ngáy trên da sau một lát liền nhanh chóng biến mất.
Khắp các lỗ chân lông toàn cơ thể, giống như mở ra, đám “côn trùng” ẩn núp bên trong lỗ chân lông tựa hồ đều gặp phải ngày tận thế, từ lỗ chân lông nhanh chóng thoát ra ngoài, rồi biến mất.
Loại cảm giác này vô cùng thư sướng, rất khó có thể diễn tả thành lời. Tựa như sau khi hoan ái với nữ nhân vậy. Trong nháy mắt phát tiết ra ngoài đó, mồ hôi đầm đìa cực khoái không thể tả. Điểm khác chính là, sau cơn cực lạc, cơ thể tựa như không còn chút sức lực nào, nhưng lúc này Sở Hoan lại cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, đã không còn cảm giác nóng đến bỏng da thịt nữa, ngược lại, còn thấy lạnh cả người.
- Đến đây…
Đang lúc Sở Hoan đang đắm chìm trong một thứ cảm giác không thể tưởng tượng được, đột nhiên bên tai vọng lại tiếng của La Đa. Rốt cuộc, hắn phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, đột nhiên phát hiện La Đa đã rời khỏi vách đá, đến một khe hở bên trong núi. Sở Hoan nhìn xung quanh, lúc này mới kinh ngạc nhận ra, không ngờ trong lúc vô tình cũng đã đi đến đích. Thân hình hắn khẽ động. Hắn cũng di chuyển đến kẽ hở kia. Thân ở giữa không trung, lúc này cơ thể nhẹ nhàng chưa từng có. Hắn nhẹ nhàng nhún người, từ từ đáp xuống mặt đất.
Trong ánh lửa, hắn nhìn thấy La Đa đang mỉm cười nhìn mình. Trước tiên, Sở Hoan kéo cánh tay áo lên, xem cánh tay của mình, bỗng nhiên phát hiện trên cánh tay nhớp nháp như dính mỡ. Cái lớp mỡ này chảy ra qua lỗ chân lông, như là mồ hôi nhưng nhờn hơn mồ hôi rất nhiều.
- Ta nói rồi, đến được nơi này, ta sẽ tặng cho ngươi một món quà to.
La Đa cười:
- Sở huynh đệ, món quà này, ngươi thích chứ?
- Đại ca nói là…
Sở Hoan chợt ý thức được điều gì.
La Đa nói:
- Sở huynh đệ, kinh mạch của ngươi khác người thường, trời cho ngươi may mắn đó. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi một năm, đã đột phá ba đạo Long Tượng kinh. Bản thân ta lúc trước cũng phải mất bốn năm. Ngươi lại có thể đột phá Tịnh Thổ đạo ngay trong khi đang tu luyện. Căn bản Tịnh Thổ đạo khác hai đạo trước, chẳng những đột phá cơ thể mà còn đột phá cả tinh thần. Hôm nay, nhân cơ hội này, ngươi đã đột phá Tịnh Thổ đạo.
Sở Hoan vừa mừng vừa sợ. Sau khi hắn tu luyện Tịnh Thổ đạo, chậm chạp không đột phá được. Nguyên do là không có người hướng dẫn. Không thể tưởng được hôm nay La Đa lại mượn cơ hội này giúp mình đột phá.
Lúc này hắn đã tỉnh ngộ. Trước đây hắn một mực chú trọng tu luyện cơ thể, cũng chưa từng nghĩ tới tu luyện tinh thần. Nhưng hôm nay lâm vào hoàn cảnh một sống hai chết, lại có thêm La Đa chỉ điểm mới tình cờ đột phá được đạo này. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu như không phải nhờ có La Đa hướng dẫn, tiến nhập vào thế giới tinh thần phi phàm, chớ nói bốn năm, chỉ sợ 40 năm cũng chưa chắc đã đột phá được Tịnh Thổ đạo.
Nhớ lại vừa rồi tiến nhập vào thế giới tinh thần, tựa hồ như Sở Hoan đã có lý giải hoàn toàn khác về võ học. Tựa hồ như phạm trù võ học cũng không chỉ giới hạn ở sự đột phá về mặt thể xác mà ngay cả thế giới tinh thần cũng có cái cao thâm huyền diệu của nó.
Lúc này, Sở Hoan chẳng khác nào đang đặt mình vào trong vô số răng nanh của mãnh thú. Trên trán hắn, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu đổ xuống ròng ròng.
La Đa mặc bộ đồ đen, dán mình trên vách đá, người khác không dễ phát hiện ra. Nhiệt độ cao như vậy nhưng trán của y vẫn không hề có một giọt mồ hôi. Y tựa như con dơi, dán mình tren vách đá, nhìn rất nhẹ nhàng, đơn giản.
Lúc này Sở Hoan đã ở giữa động đá. Sở Hoan cười khổ trong lòng. Hắn tưởng rằng chỉ cần cắn răng lại, thật sự sẽ có khả năng đi tới phía đối diện. Nhưng lúc này tự mình thử một chút, mới biết là còn khó hơn mình nghĩ rất nhiều. Tuy ý chí của hắn rất mạnh, nhưng có nhiều lúc, chỉ dựa vào ý chí, thì cũng không làm nên chuyện.
Hắn cảm thấy cơ thể của mình càng lúc càng nặng, dù chỉ là di chuyển một mét, nhưng cũng tiêu hao thể lực lớn.
La Đa dùng một tay bám vào một vách đá nhô ra, quay đầu nhìn Sở Hoan, trong mắt lộ ra ý khích lệ.
Sở Hoan nhìn y, cắn răng một cái, lại tiếp tục bò. Một tay bám vào tảng đá, thân nhích dần lên, trong lúc đó, đột nhiên cảm thấy tay nặng hơn. Tảng đá kia như muốn động đậy. Sở Hoan kinh hãi. Thể lực của hắn vốn đã tiêu hao cực lớn, tảng đá bỗng nhiên rớt ra. Toàn thân Sở Hoan bị hẫng một cái, hai chân bất ổn, cả người chực rơi xuống.
Sở Hoan lạnh toát cả gáy. Hắn thầm nghĩ lúc này liều lĩnh quả là quá mạo hiểm, nghĩ đến chuyện sắp bỏ mạng lại nơi này cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Lại cảm thấy hông bị xiết chặt, bên tai bỗng lên giọng nói rất khẽ của La Đa:
- Ổn định thân thể, không nên nghĩ nhiều. Khẩu quyết Tịnh Thổ đạo đâu?
Chỉ trong chớp mắt đó, La Đa đã xuất hiện bên cạnh hắn, nắm chặt lấy eo Sở Hoan.
Eo Sở Hoan bị giữ chặt lại. Hắn ổn định thân thể, lập tức lại vươn tay nắm lấy tảng đá, hai chân thăng bằng trở lại.
Lúc này La Đa mới buông tay, nói khẽ:
- Bây giờ ngươi dựa theo khẩu quyết Tịnh Thổ đạo luyện khí, ngưng thần, tĩnh khí đi.
Sở Hoan nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi tập trung tinh thần, dựa theo khẩu quyết Tịnh Thổ đạo, đạo thứ ba trong Long Tượng kinh để vận khí.
Long Tượng kinh có tám đạo, mà trong cơ thể con người cũng có kỳ kinh bát mạch. Phương pháp luyện khí của Long Tượng kinh cũng cực kỳ đặc biệt, tám đạo tập trung vào bát kinh.
Kỳ kinh bát mạch là mạch xung, mạch âm kiểu, mạch đới, mạch dương kiểu, mạch đốc, mạch âm duy, mạch nhâm, mạch dương duy. Ngay từ đầu, khi tu luyện Long Tượng kinh, Sở Hoan cũng chưa phát hiện ra. Nhưng hôm nay hắn đã hiểu, quá trình tu luyện Long Tượng kinh chẳng những giúp đột phá thể chất đến độ cực hạn. Mà còn sửa chữa thay đổi cả kỳ kinh bát mạch.
Tu luyện Chiếu Luân đạo, kình khí chủ yếu là đả thông đốc mạch. Phù Trần đạo, thì thay đổi nhâm mạch. Đối với người bình thường mà nói, mạch nhâm và đốc là hai mạch trụ cột. Phàm là người luyện võ, đều phải đả thông hai mạch nhâm đốc thì mới có thể tu luyện khí công.
Đối với Sở Hoan, rất nhiều năm trước hai mạch nhâm đốc đã đả thông. Mà bản thân Long Tượng kinh, không như một loại tu khí của võ học. Cao thủ võ lâm bình thường, luyện khí chỉ là đả thông mạch, tăng cường các kỹ năng của cơ thể. Còn Long Tượng kinh không chỉ đơn giản là đả thông mà còn tiến hành thay đổi cả kỳ kinh bát mạch.
Hôm nay Sở Hoan tu luyện đạo thứ ba Tịnh Thổ đạo, mục đích là cải tạo mạch xung. Dựa theo khẩu quyết Tịnh Thổ đạo để vận khí, mạch xung sẽ phải chịu một luồng kính khí của cơ thể đè nén, công kích. Hơn nữa, trên bề mặt làn da khắp cơ thể sẽ có cảm giác ngứa ngáy, như có hàng ngàn vạn con côn trùng đang bò khắp cơ thể, cắn xé cơ thể. La Đa nhắc Sở Hoan dựa theo khẩu quyết Tịnh Thổ đạo để vận khí, Sở Hoan cũng không do dự, rất nhanh, khắp người hắn bắt đầu thấy ngứa ngáy càng lúc càng khó chịu. Người đang ở giữa không trung. Sở Hoan biết chỉ cần mình bất cẩn một chút xíu thì sẽ rơi xuống đất. Thế nhưng, cảm giác ngứa ngáy khắp cơ thể này khiến cho hắn cảm thấy khó chịu không thể tả. Hắn chỉ muốn đưa tay ra nhẹ nhàng gãi. Hai khủy tay bất giác cọ cọ vào phần eo, hòng giảm bớt sự ngứa ngáy.
Giọng La Đa vọng tới:
- Ta vừa mới cứu ngươi một lần, nếu lần này ngươi còn không kiên trì, ta tuyệt đối sẽ không ra tay cứu ngươi lần nữa đâu.
Giọng của y vô cùng lãnh đạm:
- Nếu ngay cả điểm ấy ngươi cũng không thể chịu đựng, thì còn có thể làm nên trò trống gì giữa thiên địa?
Khắp người Sở Hoan khó chịu đến cực điểm, nhưng đành cắn răng im lặng.
- Cơ thể chỉ là cái túi da.
Giọng La Đa trầm thấp mà nghiêm nghị:
- Si mê với khoái cảm, vĩnh viễn không thể đạt đến tận cùng. Ta biết rõ cảm giác của cơ thể ngươi lúc này. Nhưng đó cũng không phải là cảm giác của cơ thể ngươi, mà là vì ngươi quá chú ý đến nó. Một việc như nhau, tinh thần của ngươi khác, sẽ cho cảm giác khác.
Giọng La Đa không lớn, nhưng lọt vào tai hắn rất rõ ràng. Lúc này y đứng cách Sở Hoan một đoạn, nghiêm nghị nhìn Sở Hoan. Giọng vẫn tiếp tục vọng vào tai hắn:
- Quên đi nhục thể của ngươi, dùng ý chí, ngươi chỉ là một tảng đá, như mọi tảng đá ở vách núi này.
Kình khí của cơ thể bắt đầu chạy khắp mạch xung. Cảm giác ngứa ngáy cũng càng ngày càng gia tăng. Đó đúng là một cảm giác sống cũng không bằng chết. Nếu như không phải La Đa luôn mồm nhắc nhở, Sở Hoan thậm chí đã muốn buông tay thả mình xuống đất, chấm dứt nỗi thống khổ không thể nào chịu đựng nổi này.
- Cơ thể chỉ là cái túi da. Quên thể xác. Tiến nhập tinh thần. Ngươi chỉ là một tảng đá…
Giọng của La Đa lúc này tựa như từ trên trời cao vọng tới.
Sở Hoan ngỡ như mình đang tiến vào mộng cảnh. Trong giọng nói cổ quái kỳ lạ của La Đa, không ngờ hắn cảm thấy mình đúng là đã biến thành một tảng đá.
- Nghe này… ngươi là một tảng đá. Tập trung tinh thần. Vạn vật đều là không, túi da cũng là không. Di động đi tới. Thân thể của ngươi không thể khống chế tinh thần của ngươi. Chỉ có tinh thần mới khống chế được cơ thể của ngươi. Nỗi đau thể xác đều không có thật.
Thời gian trôi qua, trong giọng nói như mê sảng của La Đa, cảm giác cơ thể vốn rất nặng nề của Sở Hoan thế mà mỗi lúc một nhẹ đi. Ngay từ đầu, hắn cố tưởng tượng mình là tảng đá. Nhưng dần dần, khi đã hoàn toàn tập trung tinh thần, hắn thấy mình giống như một cái lá cây, một sợi lông chim…
Trên vách đá, La Đa chậm rãi di chuyển cơ thể. Cơ thể Sở Hoan cũng bắt đầu nhẹ hơn. Nội kình lưu động khắp cơ thể, tựa như sóng đang miên man vỗ về bờ biển. Một lần một lần vỗ vào mạch xung.
Ý thức của Sở Hoan dần cũng minh bạch. Sau mỗi lần kình khí xông vào mạch xung, trên cơ thể sẽ xuất hiện cảm giác tê ngứa. Cảm giác này hình như khởi nguồn từ áp lực mà mạch xung đang chịu.
Nhưng khi tinh thần của hắn tiến vào cảnh giới như mộng như ảo, không thèm nhớ đến cảm giác tê ngứa trên cơ thể, áp lực từ mạch xung bắt đầu giảm đi rất nhiều.
Lúc này Sở Hoan cũng không biết, nếu là người ngoài chứng kiến cảnh đó, sẽ cho rằng thân pháp của hắn cực kỳ quỷ dị.
Cơ thể hắn nhẹ nhàng như cánh bướm, thoải mái đậu vào vách đá, tốc độ di chuyển nhanh hơn lúc đầu rất nhiều, hồ như đang tăng tốc đuổi theo La Đa.
Trong mắt La Đa cuối cùng cũng đã lộ ra vẻ vui mừng. Sở Hoan lúc này đã hoàn toàn giống như con bươm bướm. Cơ thể vốn nặng nề càng lúc càng nhẹ bẫng. Đúng lúc đó, Sở Hoan cảm giác chỗ mạch xung như bị vỡ, toàn bộ kình khí như đê vỡ tràn khắp cơ thể. Cũng cùng lúc, toàn bộ kình mạch khắp cơ thể trong nháy mắt như được tưới một sức sống mới. Cảm giác ngứa ngáy trên da sau một lát liền nhanh chóng biến mất.
Khắp các lỗ chân lông toàn cơ thể, giống như mở ra, đám “côn trùng” ẩn núp bên trong lỗ chân lông tựa hồ đều gặp phải ngày tận thế, từ lỗ chân lông nhanh chóng thoát ra ngoài, rồi biến mất.
Loại cảm giác này vô cùng thư sướng, rất khó có thể diễn tả thành lời. Tựa như sau khi hoan ái với nữ nhân vậy. Trong nháy mắt phát tiết ra ngoài đó, mồ hôi đầm đìa cực khoái không thể tả. Điểm khác chính là, sau cơn cực lạc, cơ thể tựa như không còn chút sức lực nào, nhưng lúc này Sở Hoan lại cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, đã không còn cảm giác nóng đến bỏng da thịt nữa, ngược lại, còn thấy lạnh cả người.
- Đến đây…
Đang lúc Sở Hoan đang đắm chìm trong một thứ cảm giác không thể tưởng tượng được, đột nhiên bên tai vọng lại tiếng của La Đa. Rốt cuộc, hắn phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, đột nhiên phát hiện La Đa đã rời khỏi vách đá, đến một khe hở bên trong núi. Sở Hoan nhìn xung quanh, lúc này mới kinh ngạc nhận ra, không ngờ trong lúc vô tình cũng đã đi đến đích. Thân hình hắn khẽ động. Hắn cũng di chuyển đến kẽ hở kia. Thân ở giữa không trung, lúc này cơ thể nhẹ nhàng chưa từng có. Hắn nhẹ nhàng nhún người, từ từ đáp xuống mặt đất.
Trong ánh lửa, hắn nhìn thấy La Đa đang mỉm cười nhìn mình. Trước tiên, Sở Hoan kéo cánh tay áo lên, xem cánh tay của mình, bỗng nhiên phát hiện trên cánh tay nhớp nháp như dính mỡ. Cái lớp mỡ này chảy ra qua lỗ chân lông, như là mồ hôi nhưng nhờn hơn mồ hôi rất nhiều.
- Ta nói rồi, đến được nơi này, ta sẽ tặng cho ngươi một món quà to.
La Đa cười:
- Sở huynh đệ, món quà này, ngươi thích chứ?
- Đại ca nói là…
Sở Hoan chợt ý thức được điều gì.
La Đa nói:
- Sở huynh đệ, kinh mạch của ngươi khác người thường, trời cho ngươi may mắn đó. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi một năm, đã đột phá ba đạo Long Tượng kinh. Bản thân ta lúc trước cũng phải mất bốn năm. Ngươi lại có thể đột phá Tịnh Thổ đạo ngay trong khi đang tu luyện. Căn bản Tịnh Thổ đạo khác hai đạo trước, chẳng những đột phá cơ thể mà còn đột phá cả tinh thần. Hôm nay, nhân cơ hội này, ngươi đã đột phá Tịnh Thổ đạo.
Sở Hoan vừa mừng vừa sợ. Sau khi hắn tu luyện Tịnh Thổ đạo, chậm chạp không đột phá được. Nguyên do là không có người hướng dẫn. Không thể tưởng được hôm nay La Đa lại mượn cơ hội này giúp mình đột phá.
Lúc này hắn đã tỉnh ngộ. Trước đây hắn một mực chú trọng tu luyện cơ thể, cũng chưa từng nghĩ tới tu luyện tinh thần. Nhưng hôm nay lâm vào hoàn cảnh một sống hai chết, lại có thêm La Đa chỉ điểm mới tình cờ đột phá được đạo này. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu như không phải nhờ có La Đa hướng dẫn, tiến nhập vào thế giới tinh thần phi phàm, chớ nói bốn năm, chỉ sợ 40 năm cũng chưa chắc đã đột phá được Tịnh Thổ đạo.
Nhớ lại vừa rồi tiến nhập vào thế giới tinh thần, tựa hồ như Sở Hoan đã có lý giải hoàn toàn khác về võ học. Tựa hồ như phạm trù võ học cũng không chỉ giới hạn ở sự đột phá về mặt thể xác mà ngay cả thế giới tinh thần cũng có cái cao thâm huyền diệu của nó.
/1596
|