Dịch Cốc Tư cho rằng huynh đệ Hoàng gia sẽ không đáp ứng điều kiện của gã, sắc mặt trầm xuống, thậm chí đã chuẩn bị quay người rời đi. Hoàng Tri Quý liền đứng dậy nói:
- Động chủ bình tĩnh chớ nóng.
Hoàng Thiên Dịch đứng dậy cười nói:
- Xin Động chủ chờ!
Thân thể cả gã béo tròn, vịn vào đệm, hai chân trần đi ra đằng sau. Dịch Cốc Tư đang kỳ quái, trong chốc lát liền thấy Hoàng Thiên Dịch trở về, liền thấy tay trái của Hoàng Thiên Dịch cầm một chồng ngân phiếu, tay phải mang theo một cái hộp màu vàng tiến tới, đặt hộp vàng trên mặt bàn bên cạnh Dịch Cốc Tư, nhét ngân phiếu vào tay Dịch Cốc Tư, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Động chủ, đây là năm vạn lạng ngân phiếu, phát binh 3000, năm vạn lạng bạc này chia ra cho bọn họ, không thể để các huynh đệ chịu ủy khuất.
Một tay khác của gã đặt lên chiếc hộp màu vàng óng:
- Trong này có mười sáu hạt châu nhỏ, Động chủ là chủ, trở về chia cho mỗi Động chủ một viên, biểu đạt tâm ý.
Dịch Cốc Tư hơi giật mình hỏi:
- Ngài đây là?
- Động chủ không cần kinh ngạc.
Hoàng Thiên Dịch nghiêm mặt nói:
- Năm vạn lạng bạc này chỉ là phí xuất binh, để cho các huynh đệ trấn an gia đình trước khi lên đường. Chỉ cần đánh hạ thành Thái Nguyên, Thiên Dịch lại tặng thêm mười vạn lạng bạc, mặt khác người chết trận mỗi người một trăm lạng, gỡ một cái đầu mười lạng bạc, Động chủ có hài lòng không?
Hoàng Thiên Dịch biết tâm tư của người, người Quỷ Phương đòi cũng không nhiều, mình lại tăng thêm giá, người Quỷ Phương nhất định sẽ mang ơn, sẽ càng liều chết cống hiến. Gã biết mặc dù người Quỷ Phương sống ngăn cách với đời, hơi lỗ mãng, nhưng thật lòng mà nói người Quỷ Phương lại kiêu dịch, trong lòng Hoàng Thiên Dịch thật sự muốn người Quỷ Phương làm việc cho mình sau này, trong tay có một lực lượng như vậy, đương nhiên là cầu còn không được.
Dịch Cốc Tư nhíu mày, như có suy nghĩ. Hoàng Thiên Dịch thấy mắt gã ngơ ngác nhìn ngân phiếu, lập tức nói:
- Động chủ không cần lo lắng, ngân phiếu này thông dụng cả nước, bốn tiền trang lớn của đế quốc đều có thể đổi được bạc.
Dịch Cốc Tư lắc đầu nói:
- Ta cũng không có ý tứ này.
Gã lo nghĩ, cuối cùng nói:
- Người Quỷ Phương chúng ta nói lời giữ lời, đã nói mỗi người mười lạng bạc thì sẽ không sửa đổi, chúng ta nhiều nhất có thể điều hơn 3000 người, nhiều hơn chúng ta cũng bất lực, chúng ta chỉ có thể thu ba vạn lạng bạc, còn lại chúng ta không thu.
Gã chia ngân phiếu, để lại một vạn lạng ngân phiếu, còn bốn vạn lạng trả lại cho Hoàng Thiên Dịch, nghiêm mặt nói:
- Ta thu trước một vạn lạng, chờ sau khi chúng ta xuất binh, hai vạn lạng còn lại, xin Đại lão gia trả cho!
Huynh đệ Hoàng thị nhìn thoáng nhau, cảm thấy kỳ quái. Tính tình người Quỷ Phương này quả thực cổ quái, bạc nhiều như vậy, đổi lại người ngoài đã sớm nhét vào trong túi, Dịch Cốc Tư này cũng không phải tầm thường.
- Đại lão gia, Thất lão gia, thô tục nói trước.
Dịch Cốc Tư nhét một vạn lạng ngân phiếu vào trong ngực, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Quỷ Phương sẽ xuất binh tuân theo ước định, nhưng mà… chuyện các vị cam kết, tới lúc đó rồi phải thực hiện, hứa hẹn với người Quỷ Phương chúng ta, nếu đến lúc đó các vị không cách nào thực hiện lời hứa, chúng ta chỉ có thể gặp nhau bằng binh đao.
Ánh mắt của gã bén nhọn, cực kỳ kiên định.
Hoàng Tri Quý cười nói:
- Dịch Động chủ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời hứa.
Dịch Cốc Tư gật đầu, cuối cùng hỏi:
- Khi nào thì chúng ta xuất binh?
Hoàng Thiên Dịch nhìn về phía Hoàng Tri Quý, Hoàng Tri Quý lại trầm ngâm, Dịch Cốc Tư liền nói:
- Chẳng lẽ hai vị không biết khi nào xuất binh?
Hoàng Tri Quý mỉm cười lắc đầu nói:
- Muốn tấn công Thái Nguyên, đương nhiên phải phá vòng vây của quan binh ra ngoài… !
Gã cười quái dị, hỏi ngược lại:
- Dịch Động chủ có kế sách gì hay?
Dịch Cốc Tư đáp:
- Cần gì phí đầu óc như vậy. Phía đông hồ Ngọc Tỏa binh lực ít nhất, ta thấy chẳng qua chỉ khoảng ngàn người, nếu các vị đồng ý, trận chiến đầu tiên này để người Quỷ Phương chúng ta tới đánh.
Hoàng Thiên Dịch hứng thú:
- Ý của Động chủ là?
- Không phải hơn 1000 nhân mã sao?
Dịch Cốc Tư khinh thường:
- Lực chú ý của họ đều ở trong hồ, chúng ta định trước thời gian, các vị phát binh hướng đông từ trong hồ, bọn họ nhất định sẽ nghĩ rằng các vị muốn phá vòng vây ra ngoài, 3000 dũng sĩ Quỷ Phương chúng ta sẽ trốn phía sau họ, đến lúc đó chúng ta tập kích từ phía sau, ta nghĩ bọn họ nhất định không chịu nổi một kích!
Hoàng Thiên Dịch cười ha ha nói:
- Dũng sĩ Quỷ Phương xuất mã, đương nhiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Hoàng Tri Quý như có suy nghĩ, hỏi:
- Giả sử chúng ta đánh lui quan binh bờ đông, bọn họ cũng không thiếu nhân mã, chắc chắn có chi viện!
Dịch Cốc Tư cau mày nói:
- Bên này của các vị có 2000 tới 3000 nhân thủ, lại thêm Quỷ Phương chúng ta, như vậy cũng có năm sáu ngàn nhân mã, quan binh cũng không chiếm ưu thế trên số lượng!
Gã dừng một chút, lại nghi hoặc hỏi:
- Không phải hai vị nói còn có mấy đạo nhân mã khác cùng xuất binh sao? Đến lúc đó chỉ sợ nhân mã của chúng ta cũng không ít hơn họ!
Hoàng Thiên Dịch đáp:
- Tuy rằng nói vậy, nhưng mấy đạo nhân mã kia còn có nhiệm vụ của mình, mục tiêu của chúng ta là toàn bộ An Ấp, Châu thành của các Châu khác đều muốn lấy xuống, thành Thái Nguyên này lại cần chúng ta tự mình đi đánh.
Thấy Dịch Cốc Tư hơi biến sắc, gã lập tức nói:
- Chẳng qua trong thành Thái Nguyên còn có người của chúng ta, chỉ cần chúng ta đánh tới dưới thành, lấy được thành Thái Nguyên đó là chuyện sớm muộn!
Dịch Cốc Tư cau mày nói:
- Nói như vậy đánh thành Thái Nguyên chỉ có năm sáu ngàn binh mã chúng ta?
Hoàng Thiên Dịch cười nói:
- Thật ra nhân mã cũng không thiếu, chẳng qua Dịch Động chủ ngài nghĩ xem, thành Thái Nguyên này chính là phủ thành An Ấp Đạo, tường cao thành dày, phòng thủ nghiêm mật, đánh thành này không ở nhiều người là ở bất ngờ, nếu điều động mấy đạo nhân mã, tất cả đều tới thành Thái Nguyên, chỉ cần bị quan phủ nhìn ra một chút động tĩnh, bọn họ chắc chắn sẽ gấp rút phòng thủ, để phòng ngừa vạn nhất, bọn họ càng sẽ giới nghiêm toàn thành, đến lúc đó nội ứng của chúng ta ở trong thành không tiện hành động, muốn đánh thành Thái Nguyên sẽ hết sức khó khăn.
Hoàng Tri Quý ở bên cạnh nói tiếp:
- Cho nên đánh thành Thái Nguyên, chúng ta chỉ có thể đánh bất ngờ. Dịch Động chủ mưu kế thần kỳ, chúng ta tuôn tới phía đông, vòng lại hướng nam, chỉ sợ quan binh còn tưởng rằng chúng ta phá vòng vây chạy trốn, chúng ta liền lao thẳng tới thành Thái Nguyên, chỉ cần tới dưới thành Thái Nguyên, quan binh trong thành chắc chắn không kịp chuẩn bị, chúng ta nội ứng ngoại hợp, một lần hành động hạ được thành Thái Nguyên.
Nói tới đây, vẻ tươi cười trên mặt gã càng đậm:
- Chỉ cần lấy được thành Thái Nguyên, bắt được quan viên lớn nhỏ trong đó, dựng cờ trên đầu tường, đến lúc đó chắc chắn rất nhiều người hưởng ứng.
Dịch Cốc Tư suy nghĩ, nói:
- Đã như vậy, thì làm thế nào?
Nụ cười của Hoàng Tri Quý thu liễm lại, thở dài:
- Nhưng trong đó lại có một sơ hở, nếu không thể bổ khuyết sơ hở này lại, chỉ sợ sẽ sinh ra biến cố.
Dịch Cốc Tư chậm rãi ngồi xuống hỏi:
- Sơ hở gì?
- Viện binh.
Hoàng Tri Quý thở dài:
- Chúng ta xuất binh đánh phía đông, quan binh các mặt khác chắc chắn sẽ biết, trong quan binh có trang bị không ít ngựa, khoảng cách của chúng ta với thành Thái Nguyên cũng xa khoảng trăm dặm, Tri Quý lo lắng chúng ta còn chưa tới dưới chân thành, viện binh các nơi khác của quan binh sẽ đuổi theo chúng ta, nếu bị chúng cuốn lấy, cho dù chúng ta có lực để đánh bại bọn họ, nhưng bị kéo dài như vậy, chỉ sợ thành Thái Nguyên cũng sẽ nhận được tin tức… !
Dịch Cốc Tư hiểu được, nói:
- Ý của Thất lão gia là vừa muốn ngăn cản viện binh, còn phải nhanh chóng tiến tới dưới thành Thái Nguyên?
Hoàng Tri Quý gật đầu, giơ ngón cái lên:
- Dịch Động chủ quả nhiên tinh thông chiến thuật.
Dịch Cốc Tư khoát tay nói:
- Ta cũng chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, không hiểu được chiến thuật gì.
Gã dừng một chút, nói:
- Người Quỷ Phương chúng ta quanh năm ở trong núi, thỉnh thoảng đều phải đi săn mà sống, gặp gỡ những mãnh thú kia, xưa nay đều không cứng rắn chống lại, mà bày bẫy rập.
Hoàng Thiên Dịch ồ một tiếng, liền nghe Dịch Cốc Tư nói tiếp:
- Ta nhớ được, năm đó gặp phải hang của một con gấu, khí lực con gấu này rất lớn, da dày thịt béo, rất khó bắt được. Lúc đó chúng ta đào bẫy rập cách hang gấu không xa, sau đó để một người thân thủ nhanh nhẹn tới hang gấu trêu chọc, con gấu kia quả nhiên đuổi tới, tộc nhân đưa nó tới chỗ bẫy rập, con gấu này rơi vào trong bẫy, bị chúng ta săn được.
Hoàng Tri Quý đảo mắt, dường như hiểu được cái gì, hỏi:
- Dịch Động chủ nói là bày mai phục với quan binh?
Dịch Cốc Tư lộ ra nụ cười khó được:
- Nếu hai vị tin tưởng được, chuyện đối phó viện binh liền giao cho dũng sĩ Quỷ Phương chúng ta.
Hoàng Tri Quý hứng thú hỏi:
- Động chủ chuẩn bị làm thế nào?
- Đến lúc đó hai vị cứ dẫn người tới Thái Nguyên.
Dịch Cốc Tư đáp:
- Chúng ta lưu lại, ta sẽ phái một nghìn dũng sĩ đợi đến lúc viện binh đuổi tới, 2000 dũng sĩ còn lại mai phục trước đó, chờ lúc bọn chúng tới, 1000 dũng sĩ lập tức lui lại, khiến quan binh cho rằng chúng ta địch không lại, dẫn chúng vào bẫy rập của chúng ta, đến lúc đó trước sau giáp kích, quan viên chắc chắn hỗn loạn. Hai vị lão gia cũng đã nói, quan binh chẳng qua là một đám giá áo túi cơm, 3000 dũng sĩ tinh nhuệ của Quỷ Phương ta chắc chắn có thể thắng được, đến lúc đó chính là lấy không hết đầu người rồi.
Nói tới chỗ này, trong mắt Dịch Cốc Tư lộ ra hung quang, vẻ mặt gã hơi dữ tợn. Gã vốn hết sức xấu xí, lúc này trông giống như một con dã thú đã ngửi được mùi máu tươi.
- Kế sách hay!
Hoàng Thiên Dịch vỗ tay cười nói:
- Động chủ quả nhiên giỏi mưu kế, chúng ta coi quan binh giống như con gấu, bày bẫy rập, chờ con gấu này nhảy vào!
Dịch Cốc Tư lập tức hỏi:
- Như vậy khi nào chúng ta có thể động thủ?
Vẻ mặt gã trông đợi, xoa tay, dường như rất ngóng trông chiến sự sớm tới.
Hoàng Thiên Dịch nói:
- Không nóng nảy, Động chủ đi đường khổ cực, trước nghỉ ngơi một chút, chuyện tình cụ thể, Tri Quý sẽ nói chuyện với ngài.
Gã nói với Hoàng Tri Quý:
- Tri Quý, trước tiên đệ đưa Động chủ đi nghỉ ngơi, nhất định phải an bài thật tốt.
Hoàng Tri Quý đứng dậy, chắp tay đồng ý. Dịch Cốc Tư biết sắc trời đã tối, Hoàng Thiên Dịch có vẻ hơi mệt mỏi, lập tức chắp tay trước ngực hành lễ, Hoàng Thiên Dịch dẫn theo gã lui ra. Chờ lúc bọn họ rời đi, Hoàng Thiên Dịch dựa vào đệm, nhắm mắt trầm tư. Một lát sau, Hoàng Tri Quý mới trở về, Hoàng Thiên Dịch lập tức ngồi dậy hỏi:
- Sắp xếp xong xuôi chưa?
Hoàng Tri Quý cười nói:
- Người này có lẽ không tham tiền, nhưng lại rất háo sắc, tiểu đệ an bài hai nữ nhân hầu hạ hắn tắm, tên này nhìn thấy không có người, liền bắt đầu hồ thiên hồ địa với hai nữ nhân kia, lúc này chỉ sợ khó nói chuyện được.
Hoàng Thiên Dịch vuốt cằm cười nói:
- Có khuyết điểm thì tốt.
Gã chỉ vào cái ghế Dịch Cốc Tư đã ngồi:
- Tri Quý, sau này phái người đốt cái ghế này đi, để ở trong sảnh này có một mùi thối.
Hoàng Tri Quý cười nói:
- Chỉ là tục phu lỗ mãng, đại ca đừng để ý, hiện giờ chúng ta còn cần dùng đến. Tuy rằng người Quỷ Phương này không hiểu lễ phép, đầu óc ngu si, chẳng qua thật sự chém giết lại vô cùng hung hãn.
Hoàng Thiên Dịch sờ lên cằm, hỏi:
- Tri Quý, đệ cảm thấy người Quỷ Phương này có tin được hay không?
Hoàng Tri Quý hỏi ngược lại:
- Phải chăng đại ca cảm thấy Dịch Cốc Tư này có vấn đề gì?
- Cũng không phải.
Hoàng Thiên Dịch lắc đầu:
- Chỉ có điều người Quỷ Phương tính tình lỗ mãng, nếu thật sự có thể làm việc cho bản thân ta, đương nhiên tất cả đều vui vẻ, chỉ sợ đám người này đến lúc đó tự cho là đúng, không nghe lời… !
Hoàng Tri Quý lắc đầu cười nói:
- Đại ca, Quỷ Phương cũng chỉ mấy ngàn người, qua mấy trận chiến chỉ sợ cũng phải tổn thất hơn một nửa. Một đám dã phu ngu dốt, không làm được gì. Sau khi chúng ta lấy được thành Thái Nguyên, sẽ nhanh chóng chiêu binh mãi mã, nếu như đến lúc đó người Quỷ Phương thật sự có can đảm gây chuyện, xem một chút dao găm của họ cứng rắn hay là dao găm của chúng ta cứng rắn.
Gã nâng chén trà lên, nhấp một cáp:
- Hôm nay không phải chúng ta dùng họ đánh thành Thái Nguyên sao? Có mấy ngàn người, trước mắt mà nói, đúng là một trợ giúp lớn.
Hoàng Thiên Dịch thở dài:
- Quả thực là lòng người không chân thực, lúc trước rất nhiều người phụ thuộc Hoàng gia chúng ta, hiện giờ lại phải dựa vào một đám dã nhân làm việc, đám rùa đen rút đầu kia, vừa có được chỗ tốt, lại không có loại… !
Hoàng Tri Quý khuyên:
- Nhân tính như vậy, thật ra đại ca không cần để ở trong lòng. Chỉ cần chúng ta đánh hạ thành Thái Nguyên, đám người gió thổi chiều nào theo chiều nấy kia chắc chắn sẽ đến quy phụ dưới chân chúng ta.
- Thành Thái Nguyên… !
Hoàng Thiên Dịch cầm chiếc ngọc như ý bên cạnh lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt:
- Hoàng gia chúng ta muốn phát triển nghiệp lớn từ thành Thái Nguyên, nợ máu của Hoàng gia, tất nhiên phải đòi lại từ hôn quân… !
Trong mắt gã lộ ra vẻ tàn khốc:
- Thành Thái Nguyên này… cũng không thể để người khác đoạt được… !
- Động chủ bình tĩnh chớ nóng.
Hoàng Thiên Dịch đứng dậy cười nói:
- Xin Động chủ chờ!
Thân thể cả gã béo tròn, vịn vào đệm, hai chân trần đi ra đằng sau. Dịch Cốc Tư đang kỳ quái, trong chốc lát liền thấy Hoàng Thiên Dịch trở về, liền thấy tay trái của Hoàng Thiên Dịch cầm một chồng ngân phiếu, tay phải mang theo một cái hộp màu vàng tiến tới, đặt hộp vàng trên mặt bàn bên cạnh Dịch Cốc Tư, nhét ngân phiếu vào tay Dịch Cốc Tư, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Động chủ, đây là năm vạn lạng ngân phiếu, phát binh 3000, năm vạn lạng bạc này chia ra cho bọn họ, không thể để các huynh đệ chịu ủy khuất.
Một tay khác của gã đặt lên chiếc hộp màu vàng óng:
- Trong này có mười sáu hạt châu nhỏ, Động chủ là chủ, trở về chia cho mỗi Động chủ một viên, biểu đạt tâm ý.
Dịch Cốc Tư hơi giật mình hỏi:
- Ngài đây là?
- Động chủ không cần kinh ngạc.
Hoàng Thiên Dịch nghiêm mặt nói:
- Năm vạn lạng bạc này chỉ là phí xuất binh, để cho các huynh đệ trấn an gia đình trước khi lên đường. Chỉ cần đánh hạ thành Thái Nguyên, Thiên Dịch lại tặng thêm mười vạn lạng bạc, mặt khác người chết trận mỗi người một trăm lạng, gỡ một cái đầu mười lạng bạc, Động chủ có hài lòng không?
Hoàng Thiên Dịch biết tâm tư của người, người Quỷ Phương đòi cũng không nhiều, mình lại tăng thêm giá, người Quỷ Phương nhất định sẽ mang ơn, sẽ càng liều chết cống hiến. Gã biết mặc dù người Quỷ Phương sống ngăn cách với đời, hơi lỗ mãng, nhưng thật lòng mà nói người Quỷ Phương lại kiêu dịch, trong lòng Hoàng Thiên Dịch thật sự muốn người Quỷ Phương làm việc cho mình sau này, trong tay có một lực lượng như vậy, đương nhiên là cầu còn không được.
Dịch Cốc Tư nhíu mày, như có suy nghĩ. Hoàng Thiên Dịch thấy mắt gã ngơ ngác nhìn ngân phiếu, lập tức nói:
- Động chủ không cần lo lắng, ngân phiếu này thông dụng cả nước, bốn tiền trang lớn của đế quốc đều có thể đổi được bạc.
Dịch Cốc Tư lắc đầu nói:
- Ta cũng không có ý tứ này.
Gã lo nghĩ, cuối cùng nói:
- Người Quỷ Phương chúng ta nói lời giữ lời, đã nói mỗi người mười lạng bạc thì sẽ không sửa đổi, chúng ta nhiều nhất có thể điều hơn 3000 người, nhiều hơn chúng ta cũng bất lực, chúng ta chỉ có thể thu ba vạn lạng bạc, còn lại chúng ta không thu.
Gã chia ngân phiếu, để lại một vạn lạng ngân phiếu, còn bốn vạn lạng trả lại cho Hoàng Thiên Dịch, nghiêm mặt nói:
- Ta thu trước một vạn lạng, chờ sau khi chúng ta xuất binh, hai vạn lạng còn lại, xin Đại lão gia trả cho!
Huynh đệ Hoàng thị nhìn thoáng nhau, cảm thấy kỳ quái. Tính tình người Quỷ Phương này quả thực cổ quái, bạc nhiều như vậy, đổi lại người ngoài đã sớm nhét vào trong túi, Dịch Cốc Tư này cũng không phải tầm thường.
- Đại lão gia, Thất lão gia, thô tục nói trước.
Dịch Cốc Tư nhét một vạn lạng ngân phiếu vào trong ngực, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Quỷ Phương sẽ xuất binh tuân theo ước định, nhưng mà… chuyện các vị cam kết, tới lúc đó rồi phải thực hiện, hứa hẹn với người Quỷ Phương chúng ta, nếu đến lúc đó các vị không cách nào thực hiện lời hứa, chúng ta chỉ có thể gặp nhau bằng binh đao.
Ánh mắt của gã bén nhọn, cực kỳ kiên định.
Hoàng Tri Quý cười nói:
- Dịch Động chủ yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời hứa.
Dịch Cốc Tư gật đầu, cuối cùng hỏi:
- Khi nào thì chúng ta xuất binh?
Hoàng Thiên Dịch nhìn về phía Hoàng Tri Quý, Hoàng Tri Quý lại trầm ngâm, Dịch Cốc Tư liền nói:
- Chẳng lẽ hai vị không biết khi nào xuất binh?
Hoàng Tri Quý mỉm cười lắc đầu nói:
- Muốn tấn công Thái Nguyên, đương nhiên phải phá vòng vây của quan binh ra ngoài… !
Gã cười quái dị, hỏi ngược lại:
- Dịch Động chủ có kế sách gì hay?
Dịch Cốc Tư đáp:
- Cần gì phí đầu óc như vậy. Phía đông hồ Ngọc Tỏa binh lực ít nhất, ta thấy chẳng qua chỉ khoảng ngàn người, nếu các vị đồng ý, trận chiến đầu tiên này để người Quỷ Phương chúng ta tới đánh.
Hoàng Thiên Dịch hứng thú:
- Ý của Động chủ là?
- Không phải hơn 1000 nhân mã sao?
Dịch Cốc Tư khinh thường:
- Lực chú ý của họ đều ở trong hồ, chúng ta định trước thời gian, các vị phát binh hướng đông từ trong hồ, bọn họ nhất định sẽ nghĩ rằng các vị muốn phá vòng vây ra ngoài, 3000 dũng sĩ Quỷ Phương chúng ta sẽ trốn phía sau họ, đến lúc đó chúng ta tập kích từ phía sau, ta nghĩ bọn họ nhất định không chịu nổi một kích!
Hoàng Thiên Dịch cười ha ha nói:
- Dũng sĩ Quỷ Phương xuất mã, đương nhiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Hoàng Tri Quý như có suy nghĩ, hỏi:
- Giả sử chúng ta đánh lui quan binh bờ đông, bọn họ cũng không thiếu nhân mã, chắc chắn có chi viện!
Dịch Cốc Tư cau mày nói:
- Bên này của các vị có 2000 tới 3000 nhân thủ, lại thêm Quỷ Phương chúng ta, như vậy cũng có năm sáu ngàn nhân mã, quan binh cũng không chiếm ưu thế trên số lượng!
Gã dừng một chút, lại nghi hoặc hỏi:
- Không phải hai vị nói còn có mấy đạo nhân mã khác cùng xuất binh sao? Đến lúc đó chỉ sợ nhân mã của chúng ta cũng không ít hơn họ!
Hoàng Thiên Dịch đáp:
- Tuy rằng nói vậy, nhưng mấy đạo nhân mã kia còn có nhiệm vụ của mình, mục tiêu của chúng ta là toàn bộ An Ấp, Châu thành của các Châu khác đều muốn lấy xuống, thành Thái Nguyên này lại cần chúng ta tự mình đi đánh.
Thấy Dịch Cốc Tư hơi biến sắc, gã lập tức nói:
- Chẳng qua trong thành Thái Nguyên còn có người của chúng ta, chỉ cần chúng ta đánh tới dưới thành, lấy được thành Thái Nguyên đó là chuyện sớm muộn!
Dịch Cốc Tư cau mày nói:
- Nói như vậy đánh thành Thái Nguyên chỉ có năm sáu ngàn binh mã chúng ta?
Hoàng Thiên Dịch cười nói:
- Thật ra nhân mã cũng không thiếu, chẳng qua Dịch Động chủ ngài nghĩ xem, thành Thái Nguyên này chính là phủ thành An Ấp Đạo, tường cao thành dày, phòng thủ nghiêm mật, đánh thành này không ở nhiều người là ở bất ngờ, nếu điều động mấy đạo nhân mã, tất cả đều tới thành Thái Nguyên, chỉ cần bị quan phủ nhìn ra một chút động tĩnh, bọn họ chắc chắn sẽ gấp rút phòng thủ, để phòng ngừa vạn nhất, bọn họ càng sẽ giới nghiêm toàn thành, đến lúc đó nội ứng của chúng ta ở trong thành không tiện hành động, muốn đánh thành Thái Nguyên sẽ hết sức khó khăn.
Hoàng Tri Quý ở bên cạnh nói tiếp:
- Cho nên đánh thành Thái Nguyên, chúng ta chỉ có thể đánh bất ngờ. Dịch Động chủ mưu kế thần kỳ, chúng ta tuôn tới phía đông, vòng lại hướng nam, chỉ sợ quan binh còn tưởng rằng chúng ta phá vòng vây chạy trốn, chúng ta liền lao thẳng tới thành Thái Nguyên, chỉ cần tới dưới thành Thái Nguyên, quan binh trong thành chắc chắn không kịp chuẩn bị, chúng ta nội ứng ngoại hợp, một lần hành động hạ được thành Thái Nguyên.
Nói tới đây, vẻ tươi cười trên mặt gã càng đậm:
- Chỉ cần lấy được thành Thái Nguyên, bắt được quan viên lớn nhỏ trong đó, dựng cờ trên đầu tường, đến lúc đó chắc chắn rất nhiều người hưởng ứng.
Dịch Cốc Tư suy nghĩ, nói:
- Đã như vậy, thì làm thế nào?
Nụ cười của Hoàng Tri Quý thu liễm lại, thở dài:
- Nhưng trong đó lại có một sơ hở, nếu không thể bổ khuyết sơ hở này lại, chỉ sợ sẽ sinh ra biến cố.
Dịch Cốc Tư chậm rãi ngồi xuống hỏi:
- Sơ hở gì?
- Viện binh.
Hoàng Tri Quý thở dài:
- Chúng ta xuất binh đánh phía đông, quan binh các mặt khác chắc chắn sẽ biết, trong quan binh có trang bị không ít ngựa, khoảng cách của chúng ta với thành Thái Nguyên cũng xa khoảng trăm dặm, Tri Quý lo lắng chúng ta còn chưa tới dưới chân thành, viện binh các nơi khác của quan binh sẽ đuổi theo chúng ta, nếu bị chúng cuốn lấy, cho dù chúng ta có lực để đánh bại bọn họ, nhưng bị kéo dài như vậy, chỉ sợ thành Thái Nguyên cũng sẽ nhận được tin tức… !
Dịch Cốc Tư hiểu được, nói:
- Ý của Thất lão gia là vừa muốn ngăn cản viện binh, còn phải nhanh chóng tiến tới dưới thành Thái Nguyên?
Hoàng Tri Quý gật đầu, giơ ngón cái lên:
- Dịch Động chủ quả nhiên tinh thông chiến thuật.
Dịch Cốc Tư khoát tay nói:
- Ta cũng chỉ là hồ ngôn loạn ngữ, không hiểu được chiến thuật gì.
Gã dừng một chút, nói:
- Người Quỷ Phương chúng ta quanh năm ở trong núi, thỉnh thoảng đều phải đi săn mà sống, gặp gỡ những mãnh thú kia, xưa nay đều không cứng rắn chống lại, mà bày bẫy rập.
Hoàng Thiên Dịch ồ một tiếng, liền nghe Dịch Cốc Tư nói tiếp:
- Ta nhớ được, năm đó gặp phải hang của một con gấu, khí lực con gấu này rất lớn, da dày thịt béo, rất khó bắt được. Lúc đó chúng ta đào bẫy rập cách hang gấu không xa, sau đó để một người thân thủ nhanh nhẹn tới hang gấu trêu chọc, con gấu kia quả nhiên đuổi tới, tộc nhân đưa nó tới chỗ bẫy rập, con gấu này rơi vào trong bẫy, bị chúng ta săn được.
Hoàng Tri Quý đảo mắt, dường như hiểu được cái gì, hỏi:
- Dịch Động chủ nói là bày mai phục với quan binh?
Dịch Cốc Tư lộ ra nụ cười khó được:
- Nếu hai vị tin tưởng được, chuyện đối phó viện binh liền giao cho dũng sĩ Quỷ Phương chúng ta.
Hoàng Tri Quý hứng thú hỏi:
- Động chủ chuẩn bị làm thế nào?
- Đến lúc đó hai vị cứ dẫn người tới Thái Nguyên.
Dịch Cốc Tư đáp:
- Chúng ta lưu lại, ta sẽ phái một nghìn dũng sĩ đợi đến lúc viện binh đuổi tới, 2000 dũng sĩ còn lại mai phục trước đó, chờ lúc bọn chúng tới, 1000 dũng sĩ lập tức lui lại, khiến quan binh cho rằng chúng ta địch không lại, dẫn chúng vào bẫy rập của chúng ta, đến lúc đó trước sau giáp kích, quan viên chắc chắn hỗn loạn. Hai vị lão gia cũng đã nói, quan binh chẳng qua là một đám giá áo túi cơm, 3000 dũng sĩ tinh nhuệ của Quỷ Phương ta chắc chắn có thể thắng được, đến lúc đó chính là lấy không hết đầu người rồi.
Nói tới chỗ này, trong mắt Dịch Cốc Tư lộ ra hung quang, vẻ mặt gã hơi dữ tợn. Gã vốn hết sức xấu xí, lúc này trông giống như một con dã thú đã ngửi được mùi máu tươi.
- Kế sách hay!
Hoàng Thiên Dịch vỗ tay cười nói:
- Động chủ quả nhiên giỏi mưu kế, chúng ta coi quan binh giống như con gấu, bày bẫy rập, chờ con gấu này nhảy vào!
Dịch Cốc Tư lập tức hỏi:
- Như vậy khi nào chúng ta có thể động thủ?
Vẻ mặt gã trông đợi, xoa tay, dường như rất ngóng trông chiến sự sớm tới.
Hoàng Thiên Dịch nói:
- Không nóng nảy, Động chủ đi đường khổ cực, trước nghỉ ngơi một chút, chuyện tình cụ thể, Tri Quý sẽ nói chuyện với ngài.
Gã nói với Hoàng Tri Quý:
- Tri Quý, trước tiên đệ đưa Động chủ đi nghỉ ngơi, nhất định phải an bài thật tốt.
Hoàng Tri Quý đứng dậy, chắp tay đồng ý. Dịch Cốc Tư biết sắc trời đã tối, Hoàng Thiên Dịch có vẻ hơi mệt mỏi, lập tức chắp tay trước ngực hành lễ, Hoàng Thiên Dịch dẫn theo gã lui ra. Chờ lúc bọn họ rời đi, Hoàng Thiên Dịch dựa vào đệm, nhắm mắt trầm tư. Một lát sau, Hoàng Tri Quý mới trở về, Hoàng Thiên Dịch lập tức ngồi dậy hỏi:
- Sắp xếp xong xuôi chưa?
Hoàng Tri Quý cười nói:
- Người này có lẽ không tham tiền, nhưng lại rất háo sắc, tiểu đệ an bài hai nữ nhân hầu hạ hắn tắm, tên này nhìn thấy không có người, liền bắt đầu hồ thiên hồ địa với hai nữ nhân kia, lúc này chỉ sợ khó nói chuyện được.
Hoàng Thiên Dịch vuốt cằm cười nói:
- Có khuyết điểm thì tốt.
Gã chỉ vào cái ghế Dịch Cốc Tư đã ngồi:
- Tri Quý, sau này phái người đốt cái ghế này đi, để ở trong sảnh này có một mùi thối.
Hoàng Tri Quý cười nói:
- Chỉ là tục phu lỗ mãng, đại ca đừng để ý, hiện giờ chúng ta còn cần dùng đến. Tuy rằng người Quỷ Phương này không hiểu lễ phép, đầu óc ngu si, chẳng qua thật sự chém giết lại vô cùng hung hãn.
Hoàng Thiên Dịch sờ lên cằm, hỏi:
- Tri Quý, đệ cảm thấy người Quỷ Phương này có tin được hay không?
Hoàng Tri Quý hỏi ngược lại:
- Phải chăng đại ca cảm thấy Dịch Cốc Tư này có vấn đề gì?
- Cũng không phải.
Hoàng Thiên Dịch lắc đầu:
- Chỉ có điều người Quỷ Phương tính tình lỗ mãng, nếu thật sự có thể làm việc cho bản thân ta, đương nhiên tất cả đều vui vẻ, chỉ sợ đám người này đến lúc đó tự cho là đúng, không nghe lời… !
Hoàng Tri Quý lắc đầu cười nói:
- Đại ca, Quỷ Phương cũng chỉ mấy ngàn người, qua mấy trận chiến chỉ sợ cũng phải tổn thất hơn một nửa. Một đám dã phu ngu dốt, không làm được gì. Sau khi chúng ta lấy được thành Thái Nguyên, sẽ nhanh chóng chiêu binh mãi mã, nếu như đến lúc đó người Quỷ Phương thật sự có can đảm gây chuyện, xem một chút dao găm của họ cứng rắn hay là dao găm của chúng ta cứng rắn.
Gã nâng chén trà lên, nhấp một cáp:
- Hôm nay không phải chúng ta dùng họ đánh thành Thái Nguyên sao? Có mấy ngàn người, trước mắt mà nói, đúng là một trợ giúp lớn.
Hoàng Thiên Dịch thở dài:
- Quả thực là lòng người không chân thực, lúc trước rất nhiều người phụ thuộc Hoàng gia chúng ta, hiện giờ lại phải dựa vào một đám dã nhân làm việc, đám rùa đen rút đầu kia, vừa có được chỗ tốt, lại không có loại… !
Hoàng Tri Quý khuyên:
- Nhân tính như vậy, thật ra đại ca không cần để ở trong lòng. Chỉ cần chúng ta đánh hạ thành Thái Nguyên, đám người gió thổi chiều nào theo chiều nấy kia chắc chắn sẽ đến quy phụ dưới chân chúng ta.
- Thành Thái Nguyên… !
Hoàng Thiên Dịch cầm chiếc ngọc như ý bên cạnh lên, nhẹ nhàng vuốt vuốt:
- Hoàng gia chúng ta muốn phát triển nghiệp lớn từ thành Thái Nguyên, nợ máu của Hoàng gia, tất nhiên phải đòi lại từ hôn quân… !
Trong mắt gã lộ ra vẻ tàn khốc:
- Thành Thái Nguyên này… cũng không thể để người khác đoạt được… !
/1596
|