Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 919: Cung nghị

/1596


Lần thứ hai lúc Sở Hoan đến trước Quang Minh điện, khi quay về kinh thì đã là chuyện của ngày thứ tư rồi, Hoàng đế phái người vội vã triệu hồi Sở Hoan trở lại. Sở Hoan hơn một lần cho rằng có chuyện gì đó khẩn cấp, nhưng thực tế lúc quay lại, Hoàng đế bệ hạ tựa như bị việc gì đó bận rộn mà mấy ngày sau mới lại triệu kiến.

Hồ Ngọc Thủy quen thuộc, Ngọc đài quen thuộc, Quang Minh điện vẫn rộng rãi trang nghiêm như trước, Hoàng đế mặc đạo bào ngồi trên Ngọc Đài, lúc Sở Hoan đến, phát hiện ở đây đã có hơn mười đại thần bị triệu hồi tới, phân làm hai hàng, nhưng lại có một số ít trọng thần trong đó.

Càng khiến cho Sở Hoan giật mình chính là, không chỉ có trọng thần, mà ngay cả Tề Vương Doanh Nhân cũng ở trong đó, ngoài ra, Sở Hoan còn thật không ngờ Thái Tử Doanh Tường cũng xuất hiện ở Quang Minh điện.

Thái Tử đã rất nhiều năm chưa vào cung, lần này lại xuất hiện ở đây, nét mặt Sở Hoan tuy bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng kinh ngạc. Thái tử ngồi trên xe đẩy, bình thản trầm tĩnh, lúc Sở Hoan đến thì chỉ liếc mắt một cái, không biểu lộ thái độ gì, ngược lại Doanh Nhân nhìn thấy Sở Hoan thì trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, môi giật giật.

Hoàng đế đã rất ít vào triều mà hay triệu tập thần tử tại Quang Minh điện để nghị sự. Sở Hoan vừa đến, có rất nhiều ánh mắt đều hướng vào hắn, mỗi một ánh mắt đều khác nhau, Sở Hoan mơ hồ cảm nhận là có chuyện phát sinh, không biết rốt cuộc Hoàng đế muốn gì, nhưng hắn vẫn tiến lên hành lễ, Hoàng đế cười nói:

- Sở ái khanh, An Ấp yên ổn, ngươi làm rất khá, trẫm rất vui, ngươi đã không làm trẫm thất vọng.

Sở Hoan cung kính nói:

- Đây là bổn phận của thần!

- Hôm nay trẫm tìm ngươi, không phải là vì chuyện An Ấp.

Hoàng đế chậm rãi nói:

- Sở ái khanh, ngươi có từng nghe Tây Bắc xảy ra binh biến không?

- Thần có nghe ạ.

Sở Hoan vẫn cung kính như cũ:

- Chỉ là cụ thể như nào, thần lại không rõ ràng lắm.

Hoàng đế hơi gật đầu, khí sắc nhìn có vẻ rất tốt, quét ngang quần thần, nói:

- Nghe nói Tây Quan hôm nay nạn đạo phỉ hoành hành, Tây Bắc này có thật là có nhiều đạo tặc như vậy không?

Quần thần đều mắt nhìn mũi nhìn tâm, Hoàng đế không chỉ đích danh thì không ai dám đứng ra.

- Từ đại học sĩ, nay ngươi là Trung Thư tỉnh, hẳn là ngươi biết rõ ràng tin tức của Tây Bắc.

Hoàng đế nhìn về phía cựu thần Từ Tòng Dương:

- Ngươi nói cho trẫm hay, Tây Bắc rốt cuộc có bao nhiêu nạn trộm cướp?

Từ Tòng Dương bước ra khỏi hàng, nghiêm nghị đáp:

- Hồi bẩm thánh thượng, Tây Lương mặc dù thối nát, nhưng Tây Bắc đặc biệt là Tây Quan đạo hoang dã xa xôi, hoang phế khó mà hưng thịnh được, lúc Tây Lương chiếm Tây Quan, rất nhiều bách tính rời bỏ quê hương, nay tuy rằng đã có một vài quay trở về cố hương, nhưng bởi Tây Bắc khan hiếm lương thực, hơn nữa có rất nhiều việc chưa thuận, cho nên....cho nên có chút hỗn loạn, có một vài bách tính cuộc sống quá khó khăn, nên đã dễ bị mê hoặc...

Hoàng đế lạnh lùng nói:

- Dễ bị mê hoặc? Chẳng phải là vào rừng làm thảo khấu, bởi vì nhất thời khốn đốn mà cầm vũ khí lên phản kháng lại trẫm sao? Năm xưa thiên hạ phân loạn, dân chúng lầm than, trẫm nhất thống tứ hải, làm cho bọn họ sống yên ổn hơn hai mươi năm, nay chỉ vì kẻ thù bên ngoài có chút quấy nhiễu, bọn họ lập tức quên ân huệ trẫm đã ban cho...Hừ, ngu dân chính là ngu dân, chỉ thấy lợi trước mắt, mà không nhớ ân huệ trẫm đã ban cho họ.

Lại bộ Thượng thư Lâm Nguyên Phương phụ họa:

- Thánh thượng nói rất đúng, nhớ năm xưa bọn họ còn không bằng cẩu heo, thánh thượng bình định thiên hạ, vạn dân sống yên bình, cho bọn họ có được cuộc sống cơm no áo ấm, hôm nay Tây Bắc xảy ra chút họa, là điêu dân vô tình vô nghĩa, thần xin Thánh thượng lập tức trách phạt, tuyệt đối không thể nhân từ nương tay.

Lập tức có vài quan viên cũng lên tiếng phụ họa theo.

Môn Hạ Tỉnh Nạp Ngôn Chu Đình vội vàng ra khỏi hàng:

- Thánh thượng, cục diện Tây bắc cũng cần phải cẩn thận, hoang phế khó hưng, càng phải dẹp yên, tuy nói Tây Bắc hiện nay có chút hỗn loạn, nhưng không phải tất cả mọi người đều là loạn dân, chỉ là một số ít nghịch tặc vô pháp vô thiên mà thôi. Nay quan binh Tây Bắc cũng đang ra sức tiễu trừ.

Từ Tòng Dương cũng nói:

- Thánh Thượng, trước đó Thánh thượng từng hạ ý chỉ, sẽ trọng thưởng cho quan binh có công tiêu diệt bình nạn tặc phỉ, lúc ý chỉ ban ra, nạn đạo phỉ ở Tây Quan Đạo cũng đã được áp chế không ít. Lại nói tiếp, loạn Tây Quan, chung quy là di chứng sau khi người Tây Lương xâm lấn, phía bên quan viên không chết thì bỏ trốn, ghế trống rất nhiều, có câu nói rất đúng là, rắn không có đầu thì không được, chỉ cần quan viên có được vị trí tốt, nghiêm gia quản lý, đúng là vẫn có thể khôi phục lại bình thường được.

- Đúng thế.

Chu Đình nói theo:

- Nay Chu Lăng Nhạc đang chỉnh đốn Tây Bắc, so với trước đây, hiệu quả thực tế đã lộ rõ.

Hoàng đế nói:

- Trẫm biết Chu Lăng Nhạc rất có tài, thế nhưng ba đạo Tây Bắc trăm phế khó hưng, Chu Lăng Nhạc không phải là người thích hợp.

Dừng một chút, hỏi:

- Tây Quan đạo còn thiếu bao nhiêu?

- Chu Lăng Nhạc sớm đã khảo hạch quan viên Tây bắc rồi, lựa chọn được không ít.

Chu Đình nói:

- Nhưng thực thiếu đều là tân quan tiền nhiệm, tuy rằng cẩn trọng, nhưng kinh nghiệm chưa đủ, nhưng một thời gian nữa thì có thể sẽ thuận lợi.

- Chỉ có tài, không có đức hạnh, vậy cũng không được.

Hoàng đế lắc đầu nói:

- Lúc trước trẫm đích thân bổ nhiệm Lục Huyền làm Tổng đốc Tây Quan đạo, hắn có tài cán đấy, nhưng trẫm lại bỏ qua phẩm tính của người này, Tây Lương đánh tới, đường đường là Tổng đốc một đạo, nhưng hắn lại bỏ trốn không còn tăm tích, nếu không phải có Thần Y Vệ tìm được tung tích của hắn, trẫm còn tưởng rằng hắn đã chết trong loạn quân ấy chứ.

Thần sắc mọi người đều lộ vẻ xấu hổ.

Quân Tây Lương đánh vào Nhạn Môn quan, Tổng Đốc Tây Quan đạo chính là Lục Huyền, có thể tọa trấn Tây Quan đạo, Lục Huyền cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, nhưng quân Tây Lương đánh vào Tây Quan đạo, đánh bại biên quân Tây Bắc, Lục Huyền sợ hãi, không hề chuẩn bị tổ chức binh lực tiến hành phòng thủ mà vứt thành bỏ chạy, ngay cả triều đình cũng không biết tung tích người này ở đâu, cũng may Thần Y Vệ ở mọi chỗ mọi nơi, cuối cùng đã tìm được Lục Huyền, áp giải vào kinh.

Ngoại trừ Lục Huyền ra, Tây Quan đạo còn có một nhóm lớn quan viên cũng đều là tai họa lớn thì bỏ chạy, giống như chó nhà có tang.

Tây Lương Nam Viện Đại Vương Tiếu Thiên Vấn suất lĩnh thiết kỵ Tây Lương cố nhiên là vô cùng thiện chiến, nhưng nếu không phải Lục Huyền bỏ chạy, dẫn đến quân tâm dân tâm toàn bộ Tây Quan tan vỡ, thì quân Tây Lương cũng sẽ không thế như chẻ tre, rất nhiều thành trì không chiến mà phá được như thế.

Đối với việc này, Hoàng đế vô cùng tức giận, hạ chỉ trừng phạt nghiêm khắc, Lục Huyền cùng với mười mấy quan viên Tây Quan đạo bị Thần Y Vệ bắt áp giải đưa đến kinh thành, Hoàng đế đã vung tay lên, toàn bộ những quan viên đó đều đầu rơi xuống đất.

Lúc này Hoàng đế nhắc lại chuyện vũ, trong lòng mọi người đều có chút xấu hổ, đồng thời cũng rất sợ hãi.

Trong khoảnh khắc Quang Minh điện rơi vào tĩnh lặng, cuối cùng Hoàng đế nói:

- Hứa Thiệu kia nay thế nào rồi?

Sở Hoan lập tức căng thẳng.

Lúc hắn ở An Ấp, từ trong miệng Viên Sùng Thượng mà biết về việc Hứa Thiệu binh biến, Hưa Thiệu là Thiên tướng quân thủ hạ của Dư Bất Khuất, thuộc về dòng chính tướng lĩnh của Dư Bất Khuất, nhưng không ngờ lại nghe nói bộ hạ của Hứa Thiệu mang binh cướp bóc, Chu Lăng Nhạc hạ lệnh trừng phạt nghiêm khắc, nhưng Hứa Thiệu lại mang binh cướp đạo trường, làm phát sinh binh biến, sau đó tình huống thế nào, Sở Hoan cũng không rõ.

Từ Tòng Dương bẩm:

- Chu Lăng Nhạc đã trình báo, đang đem hết toàn lực truy kích và tiêu diệt Hứa Thiệu.

Hoàng đế nhíu mày nói:

- Hứa Thiệu là thuộc cấp của Dư Bất Khuất, chẳng lẽ là không có Dư Bất Khuất thì người này với coi trời bằng vung thế sao? Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh Chu Lăng Nhạc phải tận khả năng bắt sống người này, áp giải về kinh thành, trẫm muốn xem hắn rốt cuộc có phải là ăn gan hùm mật gấu không, dám phản loạn lại trẫm?

Thanh âm Hoàng đế không lớn, nhưng ngữ khí lại hết sức lạnh lẽo.

Ông ta thấy mọi người không nói lời nào, ánh mắt đảo qua, rơi trên người Thái tử nhìn thấy Thái tử sắc mặt không biểu lộ gì, lãnh đạm hỏi:

- Thái tử, chuyện Tây Bắc, con có ý kiến gì không?

Chúng quan lập tức bừng tỉnh, nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Thái tử tiến cung, cũng là lần đầu tiên Thái tử tham gia nghị chính sự với quần thần trước mặt Hoàng đế. Năm xưa, Hán vương đảng cực thịnh một thời, rất nhiều người đã bỏ qua sự tồn tại của Thái tử, thế nhưng lúc Hán vương đảng bị diệt, Thái Tử đảng lần thứ hai lại tiến thẳng vào vũ đài triều đường, lần này Hoàng đế lệnh Thái tử tiến cung, thậm chí còn hỏi việc Tây Bắc, điều này làm cho chúng quan viên nhạy cảm bắt được một tia gì đó.

Thái tử thần sắc bình thường, trầm tĩnh như nước, có lẽ nhiều năm cuộc sống thăng trầm, cũng đã khiến y dưỡng thành tính cách thong dong bình thản, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Hoàng đế, trên mặt tỏ vẻ cung kính, suy nghĩ một chút, mới đáp:

- Phụ hoàng, việc Tây Bắc không phải là việc lớn gì.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Thần sắc Hoàng đế cũng vô cùng bình tĩnh, chỉ "ồ" một tiếng, không lộ ra hỉ, nộ, hỏi:

- Con nghĩ Tây Bắc là việc nhỏ?

- Nhi thần còn nhớ, năm xưa Phụ hoàng nam chinh bắc thảo cũng là lúc gây dựng được vạn lý giang sơn. Giang sơn vạn lý này cũng là trăm phế khó hưng.

Thái tử chậm rãi nói:

- Khi đó tuy rằng đã kiến quốc, nhưng dư nghiệt các nơi chưa hết, vẫn nổi lên phản loạn bốn phía, tình huống ấy chẳng phải là cũng tương tự như Tây Bắc sao?

Chúng thần nghe vậy không khỏi cùng gật đầu.

Trong thần tử ở đây, thật ra hầu hết đều biết tình thế thiên hạ lập quốc thời kỳ đầu, tuy rằng khi đó đại cục đã định, nhưng đế quốc Đại Tần từ trong chiến hỏa đến khi lập quốc, khắp nơi đều hỗn loạn, nơi chốn đều là phế tích, cùng với thế lực đối địch không cam lòng thất bại, nổi lên khắp nơi. Thời kỳ đầu lập quốc, thiết kỵ Đại Tần cũng chưa từng ngừng nghỉ việc trấn áp phản loạn.

Hoàng đế chăm chú nhìn Thái tử, không nói gì, chỉ tiếp tục đợi.

- Lúc ấy Phụ hoàng đối mặt với tình thế như vậy, nói nói cười cười, điều binh khiển tướng, phân công hiền thần, phái ra quan viên tổ chức lại các nơi.

Thanh âm Thái tử bình tĩnh mà thong dong:

- Thực thi nền chính trị nhân từ, giảm thuế má, thu nhân tâm, cương nhu cứu tế, phản loạn các nơi cuối cùng dần dần rút lui, thổ địa Đại Tần dần phát triển trong chiến hỏa, khôi phục lại cuộc sống, bách tính an cư lạc nghiệp, thiên hạ thái bình....

Dừng một chút, lại tiếp tục nói:

- Hôm nay loạn cục Tây Bắc không thể nào đánh đồng với thời gian lập quốc, hơn nữa cũng không phải là toàn bộ Tây Bắc đều phế nát, mà chỉ là Tây Quan Đạo bị ảnh hưởng của chiến hỏa mà thôi. Nghĩ đế quốc Đại Tần ta đều là từ trong chiến loạn mà quật khởi, tình huống hôm nay chỉ là một đạo Tây Bắc nho nhỏ, cho nên nhi thần mới nói, trùng kiến Tây Quan Đạo không thể trắc trở hơn năm xưa được, mà chỉ là việc nhỏ mà thôi.

Tuy rằng thần sắc Hoàng đế vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng khóe miệng đã hiện ra nụ cười, gật đầu nói:

- Lời Thái tử nói rất có lý, Đại Tần ta có thể từ trong trắc trở mà đi lên, huống chi chỉ là một đạo Tây Bắc?

Lâm Nguyên Phương cười nói:

- Thánh Thượng, lời Thái tử nói đã khiến chúng thần hiểu ra. Nghĩ Thánh thượng trong vòng mấy năm ngăn ngủi, để đế quốc Đại Tần ta cường thịnh, huống hồ chỉ là Tây Quan Đạo? Chỉ cần Thánh Thượng phái vài năng thần đắc lực, ý chỉ rõ ràng, Tây Quan đạo sẽ rất nhanh khôi phục

lại nguyên khí.

/1596

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status