Sở Hoan mỉm cười gật đầu, trong nội tâm bỗng nhiên nhớ tới Lăng Sương, có lòng muốn hỏi thăm tình hình Lăng Sương hiện tại thế nào nhưng lại không tiện mở miệng. Hôm nay Lăng Sương theo bên người Doanh Nhân, mình mở lời hỏi thì hơi không ổn lắm.
Có câu tục ngữ rằng, nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Sở Hoan còn chưa nhắc tới Tào Tháo, chỉ thầm nghĩ tới Lăng Sương thì Doanh Nhân lại nói nhỏ:
- Đúng rồi, Sở Hoan, lúc ngươi trở lại không gặp Mạc cô nương. Nàng đã tiến cung.
Sở Hoan gật gật đầu, không thay đổi sắc mặt mà cười nói:
- Mạc cô nương có thích ứng với sinh hoạt trong nội cung không?
Doanh Nhân cười khổ nói:
- Nàng sau khi vào cung, ta vẫn luôn nghĩ, không biết đưa nàng vào trong nội cung rốt cục là đúng hay sai!
- Ý điện hạ là sao?
- Lúc trước mấy lần ta đi vào phủ, thấy Lăng Sương đều tươi cười.
Doanh Nhân thở dài.
- Nhưng sau khi nàng tiến cung, ta hiếm khi thấy nàng cười!
Dường như sợ Sở Hoan hiểu lầm mình đối xử không tốt với Lăng Sương, hắn vội giải thích:
- Không phải ta không đối xử tốt với nàng. Ta chỉ để nàng ở trong nội cung của ta, không hề bỏ mặc, càng không để lộ thân phận không tiện lộ ra của nàng. Cho nên ta để nàng đọc sách cùng ta. Lăng Sương thích đọc sách, trong nội cung của có tàng thư phòng. Lăng Sương đã được ta đưa tới tàng thư phòng rồi!
Trong lòng Sở Hoan hơi ảm đạm. Hoa Nhị chẳng biết đưa Lăng Sương vào nội cung là đúng hay sai.
Sở Hoan hắn cũng không biết đưa Lăng Sương vào trong nội cung là đúng hay sai nữa, chỉ có thể khuyên lớn:
- Mạc cô nương tiến cung không lâu, có thể không thích ứng hoàn cảnh trong nội cung lắm. Điện hạ cho nàng thêm chút thời gian, để nàng chậm rãi thích ứng!
Doanh Nhân cười khổ một tiếng, lập tức trong mắt lại hiện lên một tia hy vọng, nói:
- Ngươi nói có đạo lý. Nàng có thể còn chưa quen với sinh hoạt trong nội cung. Nhưng cũng không sao. Chẳng mấy chốc ta sẽ xuất cung, cũng mang theo Lăng Sương cùng xuất cung. Hy vọng đến lúc đó nàng sẽ bắt đầu vui vẻ trở lại!
Hắn lập tức thở dài:
- Ta biết nàng thích ở cùng với mấy tỷ tỷ bên trong phủ của ngươi, thích các nàng. Vốn ta còn muốn đợi tới lúc xuất cung khai phủ, có tự do nhiều hơn thì sẽ để Lăng Sương thường xuyên tới bên kia. Nhưng lần này các người đều rời đi cả, ta chỉ sợ về sau nàng sẽ càng không vui hơn!
Doanh Nhân nhìn hơi phiền muộn. Hắn vất vả lắm mới dẫn được Lăng Sương vào nội cung, vốn tưởng rằng về sau sớm chiều ở chung, nhất định sẽ vui vẻ vô cùng. Chỉ là kết quả lại không giống như hắn tưởng tượng.
- Mà thôi.
Doanh Nhân hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Không nói những điều này nữa. Đúng rồi, suýt nữa là quên mất một chuyện. Khi vừa rồi ngươi chưa đi ra, Thái Tử ca ca nói với ta, ngươi sẽ phải tới Tây Bắc xa xôi. Hắn sẽ tiễn từ phủ Thái Tử tiễn đưa ngươi, phái người tới đón ngươi.
- Thái Tử tiễn ta sao?
Sở Hoan cau mày nói.
Doanh Nhân gật đầu nói:
- Hắn nói như vậy, rốt cục ngươi nói hắn có ý gì?
Sở Hoan nghĩ ngợi, lắc đầu, cười nói:
- Điện hạ cũng không cần suy nghĩ nhiều. Thái Tử đã lên tiếng, lúc đó chúng ta đi tới là được, không thể không nể mặt Thái Tử được.
Sau khi Sở Hoan xuất cung liền đi thẳng về phủ. Về phủ rồi, hắn liền gọi hết đám người Bạch Hạt Tử, Lang Oa Tử, Cừu Như Huyết và Đỗ Phụ Công tới. Mọi người cũng không biết tại sao đột nhiên Sở Hoan lại tìm mọi người tới. Đợi tới lúc Sở Hoan nói rõ ý chỉ của hoàng đế xong, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Đỗ Phụ Công cũng không lộ vẻ kinh ngạc, khẽ vuốt chòm râu dài, cũng không mở miệng nói chuyện mà như có điều gì suy nghĩ.
- Đại nhân, có phải là chúng ta đều phải rời kinh thành tới Tây Bắc không?
Bạch Hạt Tử là người nói chuyện đầu tiên:
- Ta hơi không rõ, ý chỉ này là thăng chức hay giáng chức đây? Đại nhân trước kia là Thị Lang bộ Hộ, có thể thường xuyên gặp hoàng đế. Hôm nay chuyển tới Tây Bắc, cách hoàng đế rất xa.
- Đương nhiên là giáng chức rồi.
Tôn Tử Không lập tức chen miệng nói:
- Bạch lão đại. Chúng ta trở về từ Tây Lương, đi qua Tây Bắc Tây Quan rồi. Ngươi nói xem địa phương đó có gì hay chứ? Khắp nơi là đều là xác thối, đổ nát thê lương, bị người Tây Lương giày vò hết cả.
Hắn ra vẻ rất có kinh nghiệm:
- Ngươi có biết bộ Hộ đang làm gì không? Bộ Hộ là nơi giữ bạc, sư phụ đếm bạc thật tốt, tự dưng lại bị phái tới nơi chim không thèm đẻ trứng, chó không thèm ỉa kia. Ngươi nói đây là chuyện tốt không?
Tôn Tử Không cảm thấy hơi căm phẫn. Đỗ Phụ Công và Cừu Như Huyết chưa từng thấy thảm trạng của Tây Quan Đạo nhưng Tôn Tử Không trở về nước từ Tây Lương, đi theo sứ đoàn cũng từng nhìn thấy. Giờ hắn nghĩ tới chuyện Sở Hoan bị cử tới địa phương quỷ quái kia, Tôn Tử Không cảm thấy Sở Hoan chịu uất ức rất lớn vậy. Theo hắn thấy, ở kinh thành phồn hoa tốt hơn so với việc tiến về Tây Bắc nhậm chức nhiều.
Sở Hoan cau mày nói:
- Tử Không, đừng có nói bừa.
Tôn Tử Không không cam lòng nhưng thật sự không dám nói nhiều.
Bạch Hạt Tử cũng lo lắng nói:
- Đại nhân, có người đứng sau lưng âm thầm ngáng chân ngươi sao? Ngươi đã lập nhiều công lao cho triều đình như vậy cơ mà!
Do dự một chút, cuối cùng hắn nói tiếp.
Sở Hoan nhìn về phía Cừu Như Huyết, lại cười nói:
- Cừu huynh, lúc này chỉ sợ ta ở lại kinh thành không lâu. Lần này đi Tây Bắc núi cao đường xa, không biết ngươi có tính toán gì không?
Cừu Như Huyết nói:
- Còn chưa nghiên cứu ra đao pháp, chỉ sợ còn phải theo đại nhân đi về Tây Bắc thôi.
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Như thế là tốt.
Hắn lại chuyển hướng nhìn Bạch Hạt Tử, nói:
- Lão Bạch, thánh thượng muốn ta nhanh chóng tới Tây Bắc nhậm chức, cho nên thời gian chuẩn bị chỉ có mấy ngày. Trong phòng ngươi có mấy rương hòm, tìm thời gian đưa tới tửu phường tại Kim Ngọc Nhai, sau đó nghĩ biện pháp đưa tới Vân Sơn phủ, giao cho ông chủ Tô đi!
Trong lòng Bạch Hạt Tử biết Sở Hoan xuất kinh, Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều, khẳng định không thể mang theo mấy cái rương toàn vàng bạc châu báu được, gật đầu nói:
- Đại nhân yên tâm. Việc này giao cho ta.
- Tốt nhất là do ngươi trợ giúp người của tửu phường mang những thứ kia về Vân Sơn phủ đi.
Sở Hoan nói.
- Ngươi khởi hành sớm đi, sau đó tụ hợp tại Thông Châu.
Bạch Hạt Tử ôm quyền nghe lệnh.
Sở Hoan lại ra lệnh cho Tôn Tử Không.
- Tử Không, thu thập những vật có thể sử dụng trong phủ một chút. Ngươi đi nói với phu nhân, một số đồ vật không dùng được thì có thể tìm người bán đi, để các nàng chuẩn bị một chút. Lúc nào chúng ta cũng có thể phải xuất phát đấy.
Nghĩ tới điều gì đó, hắn lại quay lại nhìn Bạch Hạt Tử nói:
- Lão Bạch, lần này ngươi cũng đưa người nhà đi Tây Bắc đi. Đường xá xa xôi, chúng ta ở Tây Bắc chắc cũng không phải một hai năm là có thể về được. Mang người nhà của ngươi đi theo chăm sóc cho tốt.
Bạch Hạt Tử cảm kích đồng ý.
Đợi sắp xếp xong hết, Sở Hoan mới bảo mọi người lui xuống, chỉ lưu lại một mình Đỗ Phụ Công, mỉm cười hỏi:
- Đỗ tiên sinh, ngươi giúp đỡ ta rất nhiều, trong nội tâm ta rất cảm kích. Lần này đi Tây Bắc, chẳng biết ngươi có tính toán gì không? Nếu tiên sinh không muốn đi theo thì ta sẽ lưu lại cho ngươi một số tiền an gia phong phú, tiên sinh có thể tự do lựa chọn đi hay ở.
Đỗ Phụ Công suy nghĩ, đột nhiên hỏi:
- Đại nhân có nhận thức gì đối với lần tiến về Tây Bắc nhậm chức này không? Chẳng biết người thấy thế nào?
- Ý chỉ của thánh thượng thì dù ta có nghĩ thế nào cũng chỉ còn cách tuân chỉ làm việc.
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Tây Quan Đạo hỗn loạn vô cùng, ngay cả ta tiến về Tây Quan Đạo cũng không biết là phúc hay họa.
Đỗ Phụ Công vuốt râu nói:
- Thật ra Đỗ mỗ cảm thấy chuyện này chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt.
- Hả?
Sở Hoan hơi giật mình.
- Tiên sinh sao lại nói những lời ấy?
- Kinh thành là nơi thị phi. Rời khỏi nơi thị phi này cũng không phải là chuyện xấu.
Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:
- Đại nhân vốn làm việc tại An Ấp, hoàng đế lại triệu hồi người về, sắp xếp người tới Tây Bắc nhậm chức. Đỗ mỗ cảm thấy, chỉ sợ từ lúc đầu thánh thượng đã định cho đại nhân tới chỉnh đốn Tây Quan Đạo rồi.
- Triều thần cũng tiến cử mấy người nhưng bởi đủ loại duyên cớ, cuối cùng đều bị không được thánh thượng chấp nhận.
Sở Hoan nói.
- Ngược lại Thái Tử vừa tiến cử, thánh thượng liền đồng ý luôn.
- Thái Tử rất thông minh.
Đỗ Phụ Công cười nhạt nói:
- Có lẽ Thái Tử thật sự muốn đại nhân rời đi, chỉ là nếu hoàng đế không có ý này thì hắn cũng chưa chắc đã tiến cử đại nhân!
- Hả?
Sở Hoan sờ cằm, nói:
- Hình như Đỗ tiên sinh nhận ra điều gì rồi sao?
Đỗ Phụ Công cười nói:
- Đại nhân phải biết, Đỗ mỗ rất thích nói linh tinh.
- Tiên sinh không cần nói như vậy.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Tiên sinh nói những lời trí tuệ. Có lẽ tiên sinh cũng nhận ra được, ta vẫn coi ngươi là bằng hữu.
Đỗ Phụ Công mỉm cười, rốt cục nói:
- Theo lý thì đại nhân đang rất có tiếng tăm, hoàng đế nên giữ ngươi lại bên cạnh trọng dụng. Nhưng hoàng đế lại thuyên chuyển ngươi tới Tây Bắc. Đại nhân có lẽ đã nhận rõ được tâm tư của hoàng đế chứ?
Sở Hoan sờ lên trán, cười khổ nói:
- Đỗ tiên sinh, thật ra ta cũng chưa hiểu rõ ra sao cả.
- Xem ra hoàng đế đúng là rất coi trọng đại nhân.
Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:
- Đỗ mỗ cũng không biết là mình nghĩ đúng hay không, chỉ cảm thấy hoàng đế có ý bồi dưỡng đại nhân.
- Bồi dưỡng sao?
- Đại nhân được dựng lên vì Tề Vương.
Đỗ Phụ Công nói:
- Cho dù đại nhân nghĩ sao, theo ai thì đại nhân đều là người của Tề Vương đảng, hơn nữa là nhân vật quan trọng của Tề Vương đảng.
Sở Hoan nói:
- Thế là thế nào?
- Đại nhân hiểu rõ tình thế trước mắt hơn ta. Bốn con của hoàng đế, con cả chết trận từ trước, con thứ ba là Hán Vương đã thất thế. Hôm nay chỉ còn lại Tề Vương và Thái Tử.
Đỗ Phụ Công từ từ nói:
- Hạt Tử cũng nhận ra là sau khi hoàng đế trăm tuổi, người kế vị chỉ có thể là Thái Tử hoặc Tề Vương. Đại nhân nếu ở lại kinh thành, dù có nguyện ý hay không thì cũng đều bị cuốn vào phân tranh giữa Thái Tử đảng và Tề Vương đảng. Đại nhân chắc cũng hiểu rất rõ, từ xưa tới nay, bị cuốn vào tranh giành đảng phái là nguy hiểm vô cùng!
Sở Hoan biết rõ Đỗ Phụ Công nói thẳng như vậy tức là đã coi mình là người một nhà, gật đầu nói:
- Ý của Đỗ tiên sinh là thánh thượng không muốn ta bị cuốn vào tranh giành đảng phái sao?
- Đỗ mỗ cũng chỉ suy đoán như vậy.
Đỗ Phụ Công nói chậm rãi:
- Có lẽ lúc trước hoàng đế cũng không có ý tứ như vậy. Từ xưa đế vương nếu muốn ngôi vị hoàng đế an ổn thì phải có thuật cân nhắc. Hoàng đế trước đây trọng dụng đại nhân, chưa chắc đã thật sự coi trọng đại nhân mà là hi vọng mượn đại nhân để đề bạt Tề Vương. Chỉ cần đại nhân làm việc đắc lực, hoàng đế nhìn thấy liền nổi lòng thưởng thức, cho nên không muốn đại nhân bị cuốn vào tranh đấu mà hy vọng đại nhân cho thể bị hắn sử dụng!
Sở Hoan thở dài:
- Cứ ở trên đấy này là thần tử của vương giả. Cho dù ta ở gần Tề Vương thì cuối cùng cũng là thần tử của thánh thượng.
Đỗ Phụ Công lại cười nói:
- Thật sự đại nhân cho là vậy sao?
Hắn như cười như không, biểu hiện bình thường vô cùng ít xuất hiện. Lúc này hai mắt của hắn như lóe sáng.
Có câu tục ngữ rằng, nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo tới. Sở Hoan còn chưa nhắc tới Tào Tháo, chỉ thầm nghĩ tới Lăng Sương thì Doanh Nhân lại nói nhỏ:
- Đúng rồi, Sở Hoan, lúc ngươi trở lại không gặp Mạc cô nương. Nàng đã tiến cung.
Sở Hoan gật gật đầu, không thay đổi sắc mặt mà cười nói:
- Mạc cô nương có thích ứng với sinh hoạt trong nội cung không?
Doanh Nhân cười khổ nói:
- Nàng sau khi vào cung, ta vẫn luôn nghĩ, không biết đưa nàng vào trong nội cung rốt cục là đúng hay sai!
- Ý điện hạ là sao?
- Lúc trước mấy lần ta đi vào phủ, thấy Lăng Sương đều tươi cười.
Doanh Nhân thở dài.
- Nhưng sau khi nàng tiến cung, ta hiếm khi thấy nàng cười!
Dường như sợ Sở Hoan hiểu lầm mình đối xử không tốt với Lăng Sương, hắn vội giải thích:
- Không phải ta không đối xử tốt với nàng. Ta chỉ để nàng ở trong nội cung của ta, không hề bỏ mặc, càng không để lộ thân phận không tiện lộ ra của nàng. Cho nên ta để nàng đọc sách cùng ta. Lăng Sương thích đọc sách, trong nội cung của có tàng thư phòng. Lăng Sương đã được ta đưa tới tàng thư phòng rồi!
Trong lòng Sở Hoan hơi ảm đạm. Hoa Nhị chẳng biết đưa Lăng Sương vào nội cung là đúng hay sai.
Sở Hoan hắn cũng không biết đưa Lăng Sương vào trong nội cung là đúng hay sai nữa, chỉ có thể khuyên lớn:
- Mạc cô nương tiến cung không lâu, có thể không thích ứng hoàn cảnh trong nội cung lắm. Điện hạ cho nàng thêm chút thời gian, để nàng chậm rãi thích ứng!
Doanh Nhân cười khổ một tiếng, lập tức trong mắt lại hiện lên một tia hy vọng, nói:
- Ngươi nói có đạo lý. Nàng có thể còn chưa quen với sinh hoạt trong nội cung. Nhưng cũng không sao. Chẳng mấy chốc ta sẽ xuất cung, cũng mang theo Lăng Sương cùng xuất cung. Hy vọng đến lúc đó nàng sẽ bắt đầu vui vẻ trở lại!
Hắn lập tức thở dài:
- Ta biết nàng thích ở cùng với mấy tỷ tỷ bên trong phủ của ngươi, thích các nàng. Vốn ta còn muốn đợi tới lúc xuất cung khai phủ, có tự do nhiều hơn thì sẽ để Lăng Sương thường xuyên tới bên kia. Nhưng lần này các người đều rời đi cả, ta chỉ sợ về sau nàng sẽ càng không vui hơn!
Doanh Nhân nhìn hơi phiền muộn. Hắn vất vả lắm mới dẫn được Lăng Sương vào nội cung, vốn tưởng rằng về sau sớm chiều ở chung, nhất định sẽ vui vẻ vô cùng. Chỉ là kết quả lại không giống như hắn tưởng tượng.
- Mà thôi.
Doanh Nhân hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Không nói những điều này nữa. Đúng rồi, suýt nữa là quên mất một chuyện. Khi vừa rồi ngươi chưa đi ra, Thái Tử ca ca nói với ta, ngươi sẽ phải tới Tây Bắc xa xôi. Hắn sẽ tiễn từ phủ Thái Tử tiễn đưa ngươi, phái người tới đón ngươi.
- Thái Tử tiễn ta sao?
Sở Hoan cau mày nói.
Doanh Nhân gật đầu nói:
- Hắn nói như vậy, rốt cục ngươi nói hắn có ý gì?
Sở Hoan nghĩ ngợi, lắc đầu, cười nói:
- Điện hạ cũng không cần suy nghĩ nhiều. Thái Tử đã lên tiếng, lúc đó chúng ta đi tới là được, không thể không nể mặt Thái Tử được.
Sau khi Sở Hoan xuất cung liền đi thẳng về phủ. Về phủ rồi, hắn liền gọi hết đám người Bạch Hạt Tử, Lang Oa Tử, Cừu Như Huyết và Đỗ Phụ Công tới. Mọi người cũng không biết tại sao đột nhiên Sở Hoan lại tìm mọi người tới. Đợi tới lúc Sở Hoan nói rõ ý chỉ của hoàng đế xong, mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Đỗ Phụ Công cũng không lộ vẻ kinh ngạc, khẽ vuốt chòm râu dài, cũng không mở miệng nói chuyện mà như có điều gì suy nghĩ.
- Đại nhân, có phải là chúng ta đều phải rời kinh thành tới Tây Bắc không?
Bạch Hạt Tử là người nói chuyện đầu tiên:
- Ta hơi không rõ, ý chỉ này là thăng chức hay giáng chức đây? Đại nhân trước kia là Thị Lang bộ Hộ, có thể thường xuyên gặp hoàng đế. Hôm nay chuyển tới Tây Bắc, cách hoàng đế rất xa.
- Đương nhiên là giáng chức rồi.
Tôn Tử Không lập tức chen miệng nói:
- Bạch lão đại. Chúng ta trở về từ Tây Lương, đi qua Tây Bắc Tây Quan rồi. Ngươi nói xem địa phương đó có gì hay chứ? Khắp nơi là đều là xác thối, đổ nát thê lương, bị người Tây Lương giày vò hết cả.
Hắn ra vẻ rất có kinh nghiệm:
- Ngươi có biết bộ Hộ đang làm gì không? Bộ Hộ là nơi giữ bạc, sư phụ đếm bạc thật tốt, tự dưng lại bị phái tới nơi chim không thèm đẻ trứng, chó không thèm ỉa kia. Ngươi nói đây là chuyện tốt không?
Tôn Tử Không cảm thấy hơi căm phẫn. Đỗ Phụ Công và Cừu Như Huyết chưa từng thấy thảm trạng của Tây Quan Đạo nhưng Tôn Tử Không trở về nước từ Tây Lương, đi theo sứ đoàn cũng từng nhìn thấy. Giờ hắn nghĩ tới chuyện Sở Hoan bị cử tới địa phương quỷ quái kia, Tôn Tử Không cảm thấy Sở Hoan chịu uất ức rất lớn vậy. Theo hắn thấy, ở kinh thành phồn hoa tốt hơn so với việc tiến về Tây Bắc nhậm chức nhiều.
Sở Hoan cau mày nói:
- Tử Không, đừng có nói bừa.
Tôn Tử Không không cam lòng nhưng thật sự không dám nói nhiều.
Bạch Hạt Tử cũng lo lắng nói:
- Đại nhân, có người đứng sau lưng âm thầm ngáng chân ngươi sao? Ngươi đã lập nhiều công lao cho triều đình như vậy cơ mà!
Do dự một chút, cuối cùng hắn nói tiếp.
Sở Hoan nhìn về phía Cừu Như Huyết, lại cười nói:
- Cừu huynh, lúc này chỉ sợ ta ở lại kinh thành không lâu. Lần này đi Tây Bắc núi cao đường xa, không biết ngươi có tính toán gì không?
Cừu Như Huyết nói:
- Còn chưa nghiên cứu ra đao pháp, chỉ sợ còn phải theo đại nhân đi về Tây Bắc thôi.
Sở Hoan gật đầu cười nói:
- Như thế là tốt.
Hắn lại chuyển hướng nhìn Bạch Hạt Tử, nói:
- Lão Bạch, thánh thượng muốn ta nhanh chóng tới Tây Bắc nhậm chức, cho nên thời gian chuẩn bị chỉ có mấy ngày. Trong phòng ngươi có mấy rương hòm, tìm thời gian đưa tới tửu phường tại Kim Ngọc Nhai, sau đó nghĩ biện pháp đưa tới Vân Sơn phủ, giao cho ông chủ Tô đi!
Trong lòng Bạch Hạt Tử biết Sở Hoan xuất kinh, Thạch Sanh thì ít Lý Thông thì nhiều, khẳng định không thể mang theo mấy cái rương toàn vàng bạc châu báu được, gật đầu nói:
- Đại nhân yên tâm. Việc này giao cho ta.
- Tốt nhất là do ngươi trợ giúp người của tửu phường mang những thứ kia về Vân Sơn phủ đi.
Sở Hoan nói.
- Ngươi khởi hành sớm đi, sau đó tụ hợp tại Thông Châu.
Bạch Hạt Tử ôm quyền nghe lệnh.
Sở Hoan lại ra lệnh cho Tôn Tử Không.
- Tử Không, thu thập những vật có thể sử dụng trong phủ một chút. Ngươi đi nói với phu nhân, một số đồ vật không dùng được thì có thể tìm người bán đi, để các nàng chuẩn bị một chút. Lúc nào chúng ta cũng có thể phải xuất phát đấy.
Nghĩ tới điều gì đó, hắn lại quay lại nhìn Bạch Hạt Tử nói:
- Lão Bạch, lần này ngươi cũng đưa người nhà đi Tây Bắc đi. Đường xá xa xôi, chúng ta ở Tây Bắc chắc cũng không phải một hai năm là có thể về được. Mang người nhà của ngươi đi theo chăm sóc cho tốt.
Bạch Hạt Tử cảm kích đồng ý.
Đợi sắp xếp xong hết, Sở Hoan mới bảo mọi người lui xuống, chỉ lưu lại một mình Đỗ Phụ Công, mỉm cười hỏi:
- Đỗ tiên sinh, ngươi giúp đỡ ta rất nhiều, trong nội tâm ta rất cảm kích. Lần này đi Tây Bắc, chẳng biết ngươi có tính toán gì không? Nếu tiên sinh không muốn đi theo thì ta sẽ lưu lại cho ngươi một số tiền an gia phong phú, tiên sinh có thể tự do lựa chọn đi hay ở.
Đỗ Phụ Công suy nghĩ, đột nhiên hỏi:
- Đại nhân có nhận thức gì đối với lần tiến về Tây Bắc nhậm chức này không? Chẳng biết người thấy thế nào?
- Ý chỉ của thánh thượng thì dù ta có nghĩ thế nào cũng chỉ còn cách tuân chỉ làm việc.
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Tây Quan Đạo hỗn loạn vô cùng, ngay cả ta tiến về Tây Quan Đạo cũng không biết là phúc hay họa.
Đỗ Phụ Công vuốt râu nói:
- Thật ra Đỗ mỗ cảm thấy chuyện này chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt.
- Hả?
Sở Hoan hơi giật mình.
- Tiên sinh sao lại nói những lời ấy?
- Kinh thành là nơi thị phi. Rời khỏi nơi thị phi này cũng không phải là chuyện xấu.
Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:
- Đại nhân vốn làm việc tại An Ấp, hoàng đế lại triệu hồi người về, sắp xếp người tới Tây Bắc nhậm chức. Đỗ mỗ cảm thấy, chỉ sợ từ lúc đầu thánh thượng đã định cho đại nhân tới chỉnh đốn Tây Quan Đạo rồi.
- Triều thần cũng tiến cử mấy người nhưng bởi đủ loại duyên cớ, cuối cùng đều bị không được thánh thượng chấp nhận.
Sở Hoan nói.
- Ngược lại Thái Tử vừa tiến cử, thánh thượng liền đồng ý luôn.
- Thái Tử rất thông minh.
Đỗ Phụ Công cười nhạt nói:
- Có lẽ Thái Tử thật sự muốn đại nhân rời đi, chỉ là nếu hoàng đế không có ý này thì hắn cũng chưa chắc đã tiến cử đại nhân!
- Hả?
Sở Hoan sờ cằm, nói:
- Hình như Đỗ tiên sinh nhận ra điều gì rồi sao?
Đỗ Phụ Công cười nói:
- Đại nhân phải biết, Đỗ mỗ rất thích nói linh tinh.
- Tiên sinh không cần nói như vậy.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Tiên sinh nói những lời trí tuệ. Có lẽ tiên sinh cũng nhận ra được, ta vẫn coi ngươi là bằng hữu.
Đỗ Phụ Công mỉm cười, rốt cục nói:
- Theo lý thì đại nhân đang rất có tiếng tăm, hoàng đế nên giữ ngươi lại bên cạnh trọng dụng. Nhưng hoàng đế lại thuyên chuyển ngươi tới Tây Bắc. Đại nhân có lẽ đã nhận rõ được tâm tư của hoàng đế chứ?
Sở Hoan sờ lên trán, cười khổ nói:
- Đỗ tiên sinh, thật ra ta cũng chưa hiểu rõ ra sao cả.
- Xem ra hoàng đế đúng là rất coi trọng đại nhân.
Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:
- Đỗ mỗ cũng không biết là mình nghĩ đúng hay không, chỉ cảm thấy hoàng đế có ý bồi dưỡng đại nhân.
- Bồi dưỡng sao?
- Đại nhân được dựng lên vì Tề Vương.
Đỗ Phụ Công nói:
- Cho dù đại nhân nghĩ sao, theo ai thì đại nhân đều là người của Tề Vương đảng, hơn nữa là nhân vật quan trọng của Tề Vương đảng.
Sở Hoan nói:
- Thế là thế nào?
- Đại nhân hiểu rõ tình thế trước mắt hơn ta. Bốn con của hoàng đế, con cả chết trận từ trước, con thứ ba là Hán Vương đã thất thế. Hôm nay chỉ còn lại Tề Vương và Thái Tử.
Đỗ Phụ Công từ từ nói:
- Hạt Tử cũng nhận ra là sau khi hoàng đế trăm tuổi, người kế vị chỉ có thể là Thái Tử hoặc Tề Vương. Đại nhân nếu ở lại kinh thành, dù có nguyện ý hay không thì cũng đều bị cuốn vào phân tranh giữa Thái Tử đảng và Tề Vương đảng. Đại nhân chắc cũng hiểu rất rõ, từ xưa tới nay, bị cuốn vào tranh giành đảng phái là nguy hiểm vô cùng!
Sở Hoan biết rõ Đỗ Phụ Công nói thẳng như vậy tức là đã coi mình là người một nhà, gật đầu nói:
- Ý của Đỗ tiên sinh là thánh thượng không muốn ta bị cuốn vào tranh giành đảng phái sao?
- Đỗ mỗ cũng chỉ suy đoán như vậy.
Đỗ Phụ Công nói chậm rãi:
- Có lẽ lúc trước hoàng đế cũng không có ý tứ như vậy. Từ xưa đế vương nếu muốn ngôi vị hoàng đế an ổn thì phải có thuật cân nhắc. Hoàng đế trước đây trọng dụng đại nhân, chưa chắc đã thật sự coi trọng đại nhân mà là hi vọng mượn đại nhân để đề bạt Tề Vương. Chỉ cần đại nhân làm việc đắc lực, hoàng đế nhìn thấy liền nổi lòng thưởng thức, cho nên không muốn đại nhân bị cuốn vào tranh đấu mà hy vọng đại nhân cho thể bị hắn sử dụng!
Sở Hoan thở dài:
- Cứ ở trên đấy này là thần tử của vương giả. Cho dù ta ở gần Tề Vương thì cuối cùng cũng là thần tử của thánh thượng.
Đỗ Phụ Công lại cười nói:
- Thật sự đại nhân cho là vậy sao?
Hắn như cười như không, biểu hiện bình thường vô cùng ít xuất hiện. Lúc này hai mắt của hắn như lóe sáng.
/1596
|