Hắc tiên sinh vẫn chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Tính toán rất tốt, đến lúc đó chỉ cần tính được chính xác số mũi tên trên thi thể là được. Nếu Sở Hoan có giá trị năm vạn lượng, trên người có năm mũi tên, vậy mỗi mũi tên đáng giá một vạn lượng.
Kẻ cao cao vội nói:
- Hắc tiên sinh, vậy là không công bằng rồi. Bên này ta chỉ có ba tiễn thủ, bên kia có năm tên, nhìn chung nhiều hơn chúng ta đấy.
Kẻ đeo bao tay cười lạnh:
- Hắc tiên sinh đã nói vậy, nếu ngươi không phục thì có thể dẫn người của mình lui ra.
Kẻ cao hơn cắn răng, oán hận:
- Ngươi đừng có càn rỡ ở đây. Ân oán của chúng ta sau này sẽ tính đủ.
Gã trầm giọng phân phó ba tiễn thủ thủ hạ:
- Chỉ cần nước chảy vừa hết, bắn hết tên của các ngươi ra.
Dứt lời, gã vung tay:
– Những kẻ khác theo ta đi ngăn dòng nước!
Trong sơn động đằng sau thác nước, mấy người Sở Hoan cũng không biết đám thích khách đang xảy ra nội chiến. Cừu Như Huyết canh cửa động, cẩn thận đề phòng. Lang Oa Tử và Bạch Hạt Tử cũng đã xử lý xong miệng vết thương.
Trong động vốn đang tối mù mờ, nhưng một lát sau, dường như mặt nước sáng lên, ánh sáng phản chiếu vào thung lũng cũng không ít, Sở Hoan biết, trời đang sáng dần lên.
Không rõ tình hình bên ngoài, Bạch Hạt Tử nóng ruột hỏi:
- Đại nhân, bây giờ là giờ gì rồi? Hình như ngoài trời đang sáng dần, xem thử viện binh bên kia có đến kịp không?
Sở Hoan không trả lời, Cừu Như Huyết cũng không quay đầu lại, chỉ nói vọng ra sau:
- Đừng có cứ nghĩ mãi đến viện binh, trước mắt cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã. Nếu thực sự viện binh không đến kịp, chúng ta vẫn phải chém giết với bọn chúng.
Bạch Hạt Tử nói:
- Vậy cũng không hẳn. Đại nhân mãi không về, cho dù cái đầu của Hiên Viên Thắng Tài mọc ở mông cũng sẽ nghĩ ra chúng ta đã xảy ra chuyện, tất nhiên sẽ phái người tới cứu. Trước khi bọn họ đến, chúng ta chỉ cần trốn trong thạch động này là bình yên vô sự, đám cứt chó kia sẽ không thể vào được…
- Đám người này đến vì đại nhân – Cừu Như Huyết lên tiếng – Bọn chúng đã trăm phương ngàn kế, mai phục hơn mười người gây chiến, ngươi nghĩ bọn chúng sẽ vì một cái thác nước mà tử thủ bên ngoài à? Chúng ta biết rõ Hiên Viên Thắng Tài có thể mang binh đến giúp, đám người bên ngoài đương nhiên cũng không thể không biết. Chúng ta đoán chắc thời gian, bọn họ còn vội hơn chúng ta.
- Cừu đại hiệp, vậy ý của ngài là?
- Đám người này xem chừng ai cũng đầy kinh nghiệm giang hồ. – Cừu Như Huyết nghiêm mặt – Mặc dù chúng ta có thể lánh ở đây một lúc nhưng cũng đừng quá cảm thấy an toàn… Chúng ta không ra, nhất định bọn chúng sẽ tìm cách giết vào… Vào lúc này, bọn chúng càng không tấn công mạnh mẽ càng cho thấy chúng đang tìm cách gì đó!
Sở Hoan vuốt vuốt cằm:
- Cừu huynh nói không sai, bọn chúng tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, trước khi Hiên Viên Thắng Tài đến, nhất định chúng sẽ tìm đủ cách để đến đây.
Bạch Hạt Tử cau mày:
- Cửa sơn động này một người giữ vạn người khó qua, bọn chúng có cách gì để vào?
- Đừng quên chúng có cung tiễn. – Cừu Như Huyết nghiêm nghị:
- Sơn động này rất nông, lại không có đường chạy, nếu thật muốn từ bên ngoài bắn tên vào, chúng ta không chạy đi đâu được.
Bạch Hạt Tử khoát tay:
- Không cần lo lắng, thác nước này tuy không lớn nhưng vẫn có sức cản. Vừa rồi khi ta nhảy vào, nếu không nhờ đại nhân giữ chặt thiếu chút nữa đã bị nước cuốn trôi. Bọn họ cũng không phải Lang Oa Tử, mũi tên của Lang Oa Tử còn có thể xuyên thác, chứ đám cứt chó kia làm gì có bản lĩnh ấy.
- Nói là nói thế, nhưng ta lo bọn chúng sẽ đi ngăn nước.
Cừu Như Huyết hành tẩu giang hồ nhiều năm, rất có danh tiếng, cũng là có thực lực
- Nếu bọn họ lên thượng du ngăn nước, nước sẽ không thể chảy xuống đây, đương nhiên thác sẽ hết nước. Khi đó chúng ta không còn lá chắn nữa…
Bạch Hạt Tử há to miệng, lắp bắp kinh hãi, thật lâu mới nói:
- Bọn chung… Thật sự bọn chúng có thể làm vậy sao? Chuyện này….không có khả năng. Thác nước lớn như vậy, khẳng định nước trên thượng du chảy cũng rất xiết, bọn họ chỉ có mấy chục người, làm sao…làm sao có thể ngăn được nước?
Cừu Như Huyết nói:
- Tuy nói vậy, nhưng chúng ta không rõ địa hình ở đây, bọn họ lại tính kế mai phục đại nhân ở đây, đương nhiên hiểu rất rõ địa hình nơi này. Chúng ta không biết đầu nguồn nước ở đâu, hướng chảy thượng du thế nào, nhưng bọn chúng rất rõ… Bọn chúng chỉ có mấy chục người, nhưng không phải những kẻ bình thường, gộp sức mấy chục người, chặn một đoạn nước chảy chưa chắc không có khả năng. Ít nhất bọn họ còn có thời gian..
Thần sắc Sở Hoan ngưng lại:
- Lời Cừu huynh nói không phải không có lý. Nếu trước khi Hiên Viên Thắng Tào đuổi tới mà bọn họ chặn được dòng nước, chúng ta không thể ngồi chờ chết.
Bạch Hạt Tử siết nắm tay:
- Đại nhân, đến cùng là ai phái đám Vương Bát Đản này đến? Ngài là Quan đạo Tổng đốc do Thánh thượng khâm mệnh, trên đường đi nhậm chức, mà có người dám mai phục hành thích ngài, đám loạn tặc này thật là to gan lớn mật!
- Đám liều mạng vốn là to gan lớn mật!
Sở Hoan ngồi tê đít trong thạch động, thản nhiên nói:
- Thực ra ta cũng muốn biết, đến cùng là ai vội vàng muốn lấy mạng ta như thế…
- Còn có tên tiểu nhân hèn hạ Chu Nhân Khang kia nữa!
Bạch Hạt Tử vừa nghĩ đến Chu Nhân Khang, nổi giận:
- Đợi đến lúc bắt được y, rút gân lột da, phải khiến cho y dở sống dở chết.
- Nói vậy cũng vô dụng.
Cừu Như Huyết trầm giong
- Bạch Hạt Tử, đao của ngươi đã chém dây leo, kiểm tra một chút xem có bị sứt mẻ gì không. Đừng để đến lúc giết người lại không chém được ai.
Trong tay Cừu Như Huyết là Hàn Nguyệt nhận, trong tay Sở Hoan là Huyết Ẩm đao, đây là hai thanh tuyệt thế danh đao, đương nhiên không có vấn đề gì, trong tay Lang Oa Tử tuy chỉ có một con đao duy nhất chém giết nãy giờ nhưng y không chỉ thành thạo dùng đao mà còn thạo bắn tên, không có đao dùng tên cũng có thể khiến đối thủ bị thương. Ngược lại Bạch Hạt Tử chỉ có một cây đại đao trong tay, nếu đao không ổn, đến lúc cần chém giết có thể bị tổn thất nặng.
Bạch Hạt Tử vội kiểm tra lại đại đao của mình, vết máu trên đó vẫn chưa kịp khô:
- Sứt mẻ thì không có, có điều mài sắc một chút cũng không tệ.
Thoáng nhìn bên cạnh có một tảng đá bèn đi qua mài đao.
Lang Oa Tử cũng kiểm tra lại đao của mình, sau đó gỡ hộp tên xuống, đếm đếm kiểm tra. Lúc trước chém giết liên tục đã tiêu hao không ít tên, chỉ còn lại khoảng mười cái, số lượng không nhiều, nhìn chung quanh một chút, thò tay giật giật dây leo có vẻ cứng trên vách tường, không do dự vung đao chém.
Bạch Hạt Tử ở bên cạnh mài đao, thấy hành động kỳ lạ của Lang Oa Tử, tò mò hỏi:
- Lang Oa Tử, ngươi chém dây leo làm gì, chúng có oán hận gì với ngươi đâu?
Lang Oa Tử đáp:
- Vô Song muốn làm tên.
- Làm tên?
Bạch Hạt Tử ngạc nhiên:
- Dây leo cũng có thể làm tên? Lần đầu ta nghe đấy.
Sở Hoan cười nói:
- Trăm nghề đều có Trạng Nguyên. Đao thủ thực sự, cầm một thanh đao đốn củi cũng có thể đánh nhau với người. Tiễn thủ thực sự, cho dù chỉ có một cành cây trong tay cũng có thể biến thành mũi tên đả thương người.
Bạch Hạt Tử hiểu ra, gật đầu nói:
- Đại nhân nói có lý. Lang Oa Tử là một cao thủ tiễn thuật, dây leo trong tay y cũng có thể biến thành lợi khí giết người…!
Đột nhiên “Ồ” lên một tiếng, Sở Hoan và Cừu Như Huyết còn tưởng xảy ra chuyện gì, lập tức nhìn theo, Bạch Hạt Tử thấy ánh mắt của Sở Hoan, ngượng ngùng cười:
- Không có việc gì. Đại nhân, có phải sơn động này trước kia cũng ngập nước không?
- Ngập nước?
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại nói vậy?
Bạch Hạt Tử vừa mài đao vừa bĩu môi nhìn thạch bích:
- Ngài xem ở đây bị ngâm trắng rồi, ta chưa từng thấy có tường trắng như thế trên núi đâu.
Nghe y nói vậy, Sở Hoan lấy làm lạ, bước tới bên cạnh Bạch Hạt Tử, ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì mà tường trắng?
Nhìn theo ánh sáng trắng mà Bạch Hạt Tử chỉ, chỉ thấy trước mặt chi chít dây leo, đằng sau đó là thạch bích nhô lên, nhìn qua cũng không có gì, nhưng nhìn cẩn thận, quả thực trên vách tường lấm tấm có vài đốm trắng rải rác.
Sở Hoan nhíu mày, Bạch Hạt Tử lại hỏi:
- Đại nhân, ngài xem có phải trước kia trong này đã bị ngâm nước?
Sở Hoan không nói gì, đi tới bên cạnh, phát hiện ở một chỗ khác trên thạch bích cũng có điểm trắng lấm tấm. Do dự một lát, đột nhiên vung lên Huyết Ẩm đao, xát lên vách đá.
Cừu Như Huyết nhìn vậy mà đau lòng xót ruột, nhưng vẫn không nói gì, chỉ thầm nghĩ, trước khi cảm thấy lúc trước Bạch Hạt Tử chém lên dây leo thì vẫn còn nhẹ, nhưng vị Tổng đốc đại nhân này chém lên thạch bích lại chẳng nể nang, lại càng khiến cho Cừu Như Huyết xót xa.
Sở Hoan chăm chú nhìn lên thạch bích, Huyết Ẩm đao vô cùng sắc bén, mảnh đá trên thạch bích rơi xuống lả tả, Cừu Như Huyết canh giữ cửa động đề phòng bên ngoài, Bạch Hạt Tử lại thấy rõ ràng, Sở Hoan chém một lượt, tầng đá bên ngoài rơi xuống, bên trong hiện ra một mặt tường trắng. Y nhìn tấm tường trắng vô cùng kỳ lạ kia, tò mò nhích lại gần, thò tay sờ sờ lên, cảm thấy rất rắn chắc, hơi thô ráp và lồi lõm.
Tấm thạch bích màu trắng này nhìn như ngọc bích, nhưng còn trắng hơn cả bạch ngọc, hơn nữa, so với cảm giác ôn nhuận mượt mà của ngọc lại khác nhau rất lớn.
Chỉ thấy Sở Hoan duỗi ngón tay ấn ấn lên bức vách, lại liếm liếm đầu ngón tay, sắc mặt chợt biến cổ quái.
Bạch Hạt Tử không hiểu Sở Hoan đang làm cái gì, cũng ấn ấn lên bức vách, lại liếm liếm, nghĩ bụng không ngờ đại nhân lại thấy có hứng thú với hương vị của phiến đá này?
Nhìn y, Sở Hoan cười cười hỏi:
- Hương vị thế nào?
Y thè lưỡi:
- Thật đắng… Đại nhân, đây là cái gì, sao lại đắng thế?
Sở Hoan không nói gì, lấy Huyết Ấm đao đào ra một miếng màu trắng to bằng đầu nắm tay từ trên thạch bích, cầm trong tay, nhìn kỹ một chút, ánh mắt sáng lên lấp lánh, quay sang nhìn Cừu Như Huyết hỏi:
- Cừu huynh, trước kia huynh đã thấy thứ này chưa?
Miệng nói, tay đã giơ tảng đá trước mặt Cừu Như Huyết
- Tính toán rất tốt, đến lúc đó chỉ cần tính được chính xác số mũi tên trên thi thể là được. Nếu Sở Hoan có giá trị năm vạn lượng, trên người có năm mũi tên, vậy mỗi mũi tên đáng giá một vạn lượng.
Kẻ cao cao vội nói:
- Hắc tiên sinh, vậy là không công bằng rồi. Bên này ta chỉ có ba tiễn thủ, bên kia có năm tên, nhìn chung nhiều hơn chúng ta đấy.
Kẻ đeo bao tay cười lạnh:
- Hắc tiên sinh đã nói vậy, nếu ngươi không phục thì có thể dẫn người của mình lui ra.
Kẻ cao hơn cắn răng, oán hận:
- Ngươi đừng có càn rỡ ở đây. Ân oán của chúng ta sau này sẽ tính đủ.
Gã trầm giọng phân phó ba tiễn thủ thủ hạ:
- Chỉ cần nước chảy vừa hết, bắn hết tên của các ngươi ra.
Dứt lời, gã vung tay:
– Những kẻ khác theo ta đi ngăn dòng nước!
Trong sơn động đằng sau thác nước, mấy người Sở Hoan cũng không biết đám thích khách đang xảy ra nội chiến. Cừu Như Huyết canh cửa động, cẩn thận đề phòng. Lang Oa Tử và Bạch Hạt Tử cũng đã xử lý xong miệng vết thương.
Trong động vốn đang tối mù mờ, nhưng một lát sau, dường như mặt nước sáng lên, ánh sáng phản chiếu vào thung lũng cũng không ít, Sở Hoan biết, trời đang sáng dần lên.
Không rõ tình hình bên ngoài, Bạch Hạt Tử nóng ruột hỏi:
- Đại nhân, bây giờ là giờ gì rồi? Hình như ngoài trời đang sáng dần, xem thử viện binh bên kia có đến kịp không?
Sở Hoan không trả lời, Cừu Như Huyết cũng không quay đầu lại, chỉ nói vọng ra sau:
- Đừng có cứ nghĩ mãi đến viện binh, trước mắt cứ nghỉ ngơi cho khỏe đã. Nếu thực sự viện binh không đến kịp, chúng ta vẫn phải chém giết với bọn chúng.
Bạch Hạt Tử nói:
- Vậy cũng không hẳn. Đại nhân mãi không về, cho dù cái đầu của Hiên Viên Thắng Tài mọc ở mông cũng sẽ nghĩ ra chúng ta đã xảy ra chuyện, tất nhiên sẽ phái người tới cứu. Trước khi bọn họ đến, chúng ta chỉ cần trốn trong thạch động này là bình yên vô sự, đám cứt chó kia sẽ không thể vào được…
- Đám người này đến vì đại nhân – Cừu Như Huyết lên tiếng – Bọn chúng đã trăm phương ngàn kế, mai phục hơn mười người gây chiến, ngươi nghĩ bọn chúng sẽ vì một cái thác nước mà tử thủ bên ngoài à? Chúng ta biết rõ Hiên Viên Thắng Tài có thể mang binh đến giúp, đám người bên ngoài đương nhiên cũng không thể không biết. Chúng ta đoán chắc thời gian, bọn họ còn vội hơn chúng ta.
- Cừu đại hiệp, vậy ý của ngài là?
- Đám người này xem chừng ai cũng đầy kinh nghiệm giang hồ. – Cừu Như Huyết nghiêm mặt – Mặc dù chúng ta có thể lánh ở đây một lúc nhưng cũng đừng quá cảm thấy an toàn… Chúng ta không ra, nhất định bọn chúng sẽ tìm cách giết vào… Vào lúc này, bọn chúng càng không tấn công mạnh mẽ càng cho thấy chúng đang tìm cách gì đó!
Sở Hoan vuốt vuốt cằm:
- Cừu huynh nói không sai, bọn chúng tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, trước khi Hiên Viên Thắng Tài đến, nhất định chúng sẽ tìm đủ cách để đến đây.
Bạch Hạt Tử cau mày:
- Cửa sơn động này một người giữ vạn người khó qua, bọn chúng có cách gì để vào?
- Đừng quên chúng có cung tiễn. – Cừu Như Huyết nghiêm nghị:
- Sơn động này rất nông, lại không có đường chạy, nếu thật muốn từ bên ngoài bắn tên vào, chúng ta không chạy đi đâu được.
Bạch Hạt Tử khoát tay:
- Không cần lo lắng, thác nước này tuy không lớn nhưng vẫn có sức cản. Vừa rồi khi ta nhảy vào, nếu không nhờ đại nhân giữ chặt thiếu chút nữa đã bị nước cuốn trôi. Bọn họ cũng không phải Lang Oa Tử, mũi tên của Lang Oa Tử còn có thể xuyên thác, chứ đám cứt chó kia làm gì có bản lĩnh ấy.
- Nói là nói thế, nhưng ta lo bọn chúng sẽ đi ngăn nước.
Cừu Như Huyết hành tẩu giang hồ nhiều năm, rất có danh tiếng, cũng là có thực lực
- Nếu bọn họ lên thượng du ngăn nước, nước sẽ không thể chảy xuống đây, đương nhiên thác sẽ hết nước. Khi đó chúng ta không còn lá chắn nữa…
Bạch Hạt Tử há to miệng, lắp bắp kinh hãi, thật lâu mới nói:
- Bọn chung… Thật sự bọn chúng có thể làm vậy sao? Chuyện này….không có khả năng. Thác nước lớn như vậy, khẳng định nước trên thượng du chảy cũng rất xiết, bọn họ chỉ có mấy chục người, làm sao…làm sao có thể ngăn được nước?
Cừu Như Huyết nói:
- Tuy nói vậy, nhưng chúng ta không rõ địa hình ở đây, bọn họ lại tính kế mai phục đại nhân ở đây, đương nhiên hiểu rất rõ địa hình nơi này. Chúng ta không biết đầu nguồn nước ở đâu, hướng chảy thượng du thế nào, nhưng bọn chúng rất rõ… Bọn chúng chỉ có mấy chục người, nhưng không phải những kẻ bình thường, gộp sức mấy chục người, chặn một đoạn nước chảy chưa chắc không có khả năng. Ít nhất bọn họ còn có thời gian..
Thần sắc Sở Hoan ngưng lại:
- Lời Cừu huynh nói không phải không có lý. Nếu trước khi Hiên Viên Thắng Tào đuổi tới mà bọn họ chặn được dòng nước, chúng ta không thể ngồi chờ chết.
Bạch Hạt Tử siết nắm tay:
- Đại nhân, đến cùng là ai phái đám Vương Bát Đản này đến? Ngài là Quan đạo Tổng đốc do Thánh thượng khâm mệnh, trên đường đi nhậm chức, mà có người dám mai phục hành thích ngài, đám loạn tặc này thật là to gan lớn mật!
- Đám liều mạng vốn là to gan lớn mật!
Sở Hoan ngồi tê đít trong thạch động, thản nhiên nói:
- Thực ra ta cũng muốn biết, đến cùng là ai vội vàng muốn lấy mạng ta như thế…
- Còn có tên tiểu nhân hèn hạ Chu Nhân Khang kia nữa!
Bạch Hạt Tử vừa nghĩ đến Chu Nhân Khang, nổi giận:
- Đợi đến lúc bắt được y, rút gân lột da, phải khiến cho y dở sống dở chết.
- Nói vậy cũng vô dụng.
Cừu Như Huyết trầm giong
- Bạch Hạt Tử, đao của ngươi đã chém dây leo, kiểm tra một chút xem có bị sứt mẻ gì không. Đừng để đến lúc giết người lại không chém được ai.
Trong tay Cừu Như Huyết là Hàn Nguyệt nhận, trong tay Sở Hoan là Huyết Ẩm đao, đây là hai thanh tuyệt thế danh đao, đương nhiên không có vấn đề gì, trong tay Lang Oa Tử tuy chỉ có một con đao duy nhất chém giết nãy giờ nhưng y không chỉ thành thạo dùng đao mà còn thạo bắn tên, không có đao dùng tên cũng có thể khiến đối thủ bị thương. Ngược lại Bạch Hạt Tử chỉ có một cây đại đao trong tay, nếu đao không ổn, đến lúc cần chém giết có thể bị tổn thất nặng.
Bạch Hạt Tử vội kiểm tra lại đại đao của mình, vết máu trên đó vẫn chưa kịp khô:
- Sứt mẻ thì không có, có điều mài sắc một chút cũng không tệ.
Thoáng nhìn bên cạnh có một tảng đá bèn đi qua mài đao.
Lang Oa Tử cũng kiểm tra lại đao của mình, sau đó gỡ hộp tên xuống, đếm đếm kiểm tra. Lúc trước chém giết liên tục đã tiêu hao không ít tên, chỉ còn lại khoảng mười cái, số lượng không nhiều, nhìn chung quanh một chút, thò tay giật giật dây leo có vẻ cứng trên vách tường, không do dự vung đao chém.
Bạch Hạt Tử ở bên cạnh mài đao, thấy hành động kỳ lạ của Lang Oa Tử, tò mò hỏi:
- Lang Oa Tử, ngươi chém dây leo làm gì, chúng có oán hận gì với ngươi đâu?
Lang Oa Tử đáp:
- Vô Song muốn làm tên.
- Làm tên?
Bạch Hạt Tử ngạc nhiên:
- Dây leo cũng có thể làm tên? Lần đầu ta nghe đấy.
Sở Hoan cười nói:
- Trăm nghề đều có Trạng Nguyên. Đao thủ thực sự, cầm một thanh đao đốn củi cũng có thể đánh nhau với người. Tiễn thủ thực sự, cho dù chỉ có một cành cây trong tay cũng có thể biến thành mũi tên đả thương người.
Bạch Hạt Tử hiểu ra, gật đầu nói:
- Đại nhân nói có lý. Lang Oa Tử là một cao thủ tiễn thuật, dây leo trong tay y cũng có thể biến thành lợi khí giết người…!
Đột nhiên “Ồ” lên một tiếng, Sở Hoan và Cừu Như Huyết còn tưởng xảy ra chuyện gì, lập tức nhìn theo, Bạch Hạt Tử thấy ánh mắt của Sở Hoan, ngượng ngùng cười:
- Không có việc gì. Đại nhân, có phải sơn động này trước kia cũng ngập nước không?
- Ngập nước?
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại nói vậy?
Bạch Hạt Tử vừa mài đao vừa bĩu môi nhìn thạch bích:
- Ngài xem ở đây bị ngâm trắng rồi, ta chưa từng thấy có tường trắng như thế trên núi đâu.
Nghe y nói vậy, Sở Hoan lấy làm lạ, bước tới bên cạnh Bạch Hạt Tử, ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì mà tường trắng?
Nhìn theo ánh sáng trắng mà Bạch Hạt Tử chỉ, chỉ thấy trước mặt chi chít dây leo, đằng sau đó là thạch bích nhô lên, nhìn qua cũng không có gì, nhưng nhìn cẩn thận, quả thực trên vách tường lấm tấm có vài đốm trắng rải rác.
Sở Hoan nhíu mày, Bạch Hạt Tử lại hỏi:
- Đại nhân, ngài xem có phải trước kia trong này đã bị ngâm nước?
Sở Hoan không nói gì, đi tới bên cạnh, phát hiện ở một chỗ khác trên thạch bích cũng có điểm trắng lấm tấm. Do dự một lát, đột nhiên vung lên Huyết Ẩm đao, xát lên vách đá.
Cừu Như Huyết nhìn vậy mà đau lòng xót ruột, nhưng vẫn không nói gì, chỉ thầm nghĩ, trước khi cảm thấy lúc trước Bạch Hạt Tử chém lên dây leo thì vẫn còn nhẹ, nhưng vị Tổng đốc đại nhân này chém lên thạch bích lại chẳng nể nang, lại càng khiến cho Cừu Như Huyết xót xa.
Sở Hoan chăm chú nhìn lên thạch bích, Huyết Ẩm đao vô cùng sắc bén, mảnh đá trên thạch bích rơi xuống lả tả, Cừu Như Huyết canh giữ cửa động đề phòng bên ngoài, Bạch Hạt Tử lại thấy rõ ràng, Sở Hoan chém một lượt, tầng đá bên ngoài rơi xuống, bên trong hiện ra một mặt tường trắng. Y nhìn tấm tường trắng vô cùng kỳ lạ kia, tò mò nhích lại gần, thò tay sờ sờ lên, cảm thấy rất rắn chắc, hơi thô ráp và lồi lõm.
Tấm thạch bích màu trắng này nhìn như ngọc bích, nhưng còn trắng hơn cả bạch ngọc, hơn nữa, so với cảm giác ôn nhuận mượt mà của ngọc lại khác nhau rất lớn.
Chỉ thấy Sở Hoan duỗi ngón tay ấn ấn lên bức vách, lại liếm liếm đầu ngón tay, sắc mặt chợt biến cổ quái.
Bạch Hạt Tử không hiểu Sở Hoan đang làm cái gì, cũng ấn ấn lên bức vách, lại liếm liếm, nghĩ bụng không ngờ đại nhân lại thấy có hứng thú với hương vị của phiến đá này?
Nhìn y, Sở Hoan cười cười hỏi:
- Hương vị thế nào?
Y thè lưỡi:
- Thật đắng… Đại nhân, đây là cái gì, sao lại đắng thế?
Sở Hoan không nói gì, lấy Huyết Ấm đao đào ra một miếng màu trắng to bằng đầu nắm tay từ trên thạch bích, cầm trong tay, nhìn kỹ một chút, ánh mắt sáng lên lấp lánh, quay sang nhìn Cừu Như Huyết hỏi:
- Cừu huynh, trước kia huynh đã thấy thứ này chưa?
Miệng nói, tay đã giơ tảng đá trước mặt Cừu Như Huyết
/1596
|