Sở Hoan nhìn Đỗ Phụ Công bên cạnh một cái, hỏi:
- Có phải ý của lão thái gia là, hiện giờ Tây Quan thiếu muối?
Lão thái gia thở dài:
- Tây Bắc chưa bao giờ đủ muối, có lẽ đại nhân còn chưa rõ ràng lắm, muối này chia làm ba loại, muối biển, muối hồ cùng muối hầm. Muối biển không cần phải nói, chung quanh Tây Bắc không có biển, đương nhiên không có khả năng sản sinh muối biển. Còn muối hồ cùng muối hầm, cũng chỉ có một số khu vực trên đất liền sản xuất được, hơn nữa chủ yếu tập trung ở khu vực Xuyên Trung. Mặc dù Tây Bắc có mấy mỏ muối, nhưng muối làm ra chẳng những hương vị không tốt, hơn nữa số lượng cực kỳ có hạn… Chớ nói giải quyết chợ muối Tây Bắc, cho dù giải quyết chợ muối một Châu, đó cũng là vấn đề.
Sở Hoan hỏi:
- Nói như vậy, chợ muối Tây Bắc cần muối, đều chở tới từ quan nội?
Lão thái gia gật đầu vuốt râu nói:
- Trước giờ, muối cũng giống như sắt, đều thuộc về quan phủ phân phối.
- Quan phủ phân phối?
Đỗ Phụ Công ở bên giải thích:
- Đại nhân, bắt đầu từ thời Xuân Thu, Quản Trọng nước Tề đưa ra chính sách "Quan Sơn Hải", quan phủ đã bắt đầu tiến hành buôn bán đặc quyền đối với muối và sắt, biến pháp của Thương Ưởng nước Tần, khống chế lợi ích núi sông, cũng thực hành buôn bán độc quyền muối sắt, đặc sản của núi sông, chủ yếu là muối và sắt, quan phủ kinh doanh lũng đoạn, tính thuế trong giá, khiến mọi người không tránh được nộp thuế, lại không cảm thấy nộp thuế… Mãi đến những năm đầu triều Hán, cởi mở dân doanh, lại không nghĩ tới thương nhân kinh doanh muối sắt giầu hơn Vương Hầu, tới thời Hán Vũ Đế, áp lực tài chính bức bách, dưới sự chủ trì của Tang Hoằng Dương thực hành Lung Diêm Thiết, thu hồi kinh doanh muối sắt về quan phủ, thi hành buôn bán đặc quyền muối sắt.
Lão thái gia nghe được Đỗ Phụ Công chậm rãi nói, lại mang theo vẻ kinh ngạc nhìn Đỗ Phụ Công.
Hiện giờ Sở Hoan cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, cho dù Đỗ Phụ Công nói ra những lời khiến người ta giật mình, hắn cũng không kinh sợ. Hiện giờ hắn đã xác định, bụng đầy kinh luân học đủ thứ thi thư phải là người như Đỗ Phụ Công, hơn nữa tài học của Đỗ Phụ Công, không phải loại biểu hiện mặt ngoài không ốm mà rên, mà là quả thực có thể sử dụng được học vấn.
- Tại nơi sản xuất muối, thiết lập Diêm quan chuyên tiến hành quản lý.
Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:
- Người không muối không được, mỗi người đều phải ăn muối, dân chúng không ăn muối, tứ chi mềm nhũn, thân thể sưng vù, toàn thân vô lực, căn bản không cách nào làm việc tay chân, mà binh sĩ nếu như không ăn muối, thì không cách nào tiến hành chiến đấu, không có chút sức chiến đấu nào, cho nên nếu như dân chúng và binh sĩ không thể ăn muối, thì quả thực đúng là dân chúng lầm than, cục diện chính trị rung chuyển rồi… Bắt đầu từ triều Hán, liền thiết lập nha môn vận chuyển muối, muối ăn chế ra ở ruộng muối, thông qua nha môn vận chuyển, đưa đến các nơi, giao cho thương nhân buôn muối của triều đình tiêu thụ, hơn nữa mỗi huyện đều thiết lập mấy thương nhân buôn muối, giá cả do quan phủ thống nhất điều phối, nghiêm cấm tăng giá, trữ hàng, đúng là ngăn ngừa có người kinh doanh lũng đoạn, nếu như bị tra ra, đó là trọng tội số một.
Sở Hoan hỏi:
- Quan phủ khống chế giá muối, chắc sẽ không quá cao chứ?
- Muối sắt liên quan tới mạch máu quốc gia, muối là dân sinh, dân sinh vừa loạn, quốc gia đương nhiên cũng phải loạn.
Đỗ Phụ Công nghiêm mặt nói:
- Cho nên các triều đại thay đổi, quan phủ đều khống chế chợ muối vô cùng nghiêm khắc, nhu cầu chợ muối quá nhiều, cho nên đây cũng là chỗ thu tiền lời trọng yếu nhất của quốc gia… Nếu như chợ muối xảy ra vấn đề, chắc chắn quốc gia xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.
Sở Hoan như có suy nghĩ, hỏi lão thái gia:
- Chợ muối Tây Quan đã xuất hiện vấn đề sao?
- Muối ăn sử dụng ở mỗi Đạo Đại Tần, chủ yếu đến từ vùng duyên hải Đông Nam.
Lão thái gia giải thích:
- Hiện giờ Thiên Môn Đạo làm loạn vùng Đông Nam, triều đình giằng co với Thiên Môn Đạo, hai bên đương nhiên tranh cướp khống chế muối biển, điều này chẳng những khiến cho khu sản xuất muối của triều đình giảm bớt rất nhiều, hơn nữa chiến sự giằng co, tốc độ sản xuất muối đương nhiên cũng kém xa trước đây… !
Sở Hoan hiểu được, nói:
- Vừa rồi Đỗ tiên sinh từng nói, vì phòng ngừa chợ muối không bị khống chế, cấm trữ hàng muối ăn, nói cách khác, muối cất trữ ở mỗi Đạo Đại Tần cũng không nhiều?
Lão thái gia gật đầu nói:
- Đúng là như thế, đế quốc có đường chuyên chở muối, thông qua nha môn vận chuyển muối ăn điều phối các nơi. Nhưng hiện giờ Đông Nam xuất hiện chiến sự, đường chở muối xảy ra vấn đề, nha môn chuyển muối không có khả năng vận chuyển muối ăn tới các nơi thuận lợi như trước, đặc biệt là Tây Bắc chứng ta, núi cao đường xa, số lượng muối ăn chuyển đến từ Đông Nam vốn đã giảm bớt rất nhiều, mỗi Đạo khác tranh đoạt muối, chúng ta quá mức xa xôi, đương nhiên là chịu thua thiệt.
Đỗ Phụ Công ở bên nói:
- Rất nhiều nơi ở quan nội còn có thể lợi dụng hồ muối và hầm muối cung ứng, ở Tây Bắc ngay cả những thứ này cũng có vấn đề rất lớn… !
Lông mày gã nhăn lại, mặc dù gã gặp chuyện vẫn luôn bình tĩnh tỉnh táo, thế nhưng lúc này hai đầu lông mày lại xuất hiện vẻ lo lắng rõ ràng:
- Cho dù đại nhân thật sự có thể đối phó với bệnh dịch lần này, tiêu diệt bệnh dịch, nhưng một khi thật sự thiếu muối lâu dài, quan nội lại cung ứng không được, chỉ sợ đến lúc đó còn phải đối mặt với khốn cảnh càng nghiêm trọng hơn. Lần bệnh dịch này, mặc dù ứng phó không quá nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng có thể thông qua dược liệu giải quyết, nhưng nếu thiếu muối, vậy thì không có bất cứ thứ gì có thể thay thế.
Lão thái gia lập tức tỏ vẻ đồng ý:
- Đỗ tiên sinh nói rất đúng, muối ăn này không giống thứ khác, ai cũng không thiếu được, nhưng lại không có thứ khác có thể thay thế… !
Sở Hoan suy nghĩ, cuối cùng hỏi:
- Nếu như có thể tìm được thứ thay thế muối ăn, phải chăng rất nhiều phiền toái đều có thể giải quyết dễ dàng?
- Tìm được thứ thay thế muối ăn?
Lão thái gia và Đỗ Phụ Công liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt đều lộ vẻ ngờ vực. Trong chốc lát, Đỗ Phụ Công lại cười nói:
- Đại nhân nói đùa rồi, từ xưa đến nay, quả thực không có thứ gì có thể thay thế muối ăn. Nếu quả thực có thứ tốt như vậy, muối ăn sẽ không cùng với sắt trở thành độc quyền của quan phủ… !
Nhưng gã nhìn thần sắc của Sở Hoan cũng không giống đùa giỡn, trong lòng lại hơi hoài nghi, chẳng qua cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy lời Sở Hoan nói hơi hão huyền rồi.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Lão thái gia, Đỗ tiên sinh, hai người từng nói, sản xuất muối ăn, chủ yếu đến từ muối biển, muối hồ và muối hầm, ngoại trừ ba thứ này ra, sẽ không có biện pháp khác đạt được muối ăn? Hoặc là nói, bản thân Tây Bắc không thể sản xuất ra lượng lớn muối ăn?
Lão thái gia và Đỗ Phụ Công lại liếc nhau lần nữa, Đỗ Phụ Công học rộng tài cao, lão thái gia kiến thức rộng lớn, hai người nhìn nhau, đều nhìn ra ý tứ trong mắt đối phương, lập tức đều lắc đầu.
Sở Hoan thở dài, nói:
- Xem ra quả nhiên là như vậy rồi.
Đỗ Phụ Công nghe Sở Hoan nói cổ quái, nhịn không được hỏi:
- Đại nhân nói quả nhiên như vậy, không biết có ý gì?
Sở Hoan nghĩ nghĩ, cuối cùng nói:
- Lão thái gia, Đỗ tiên sinh, hiện giờ ta cũng không giải thích với hai người, cho ta thời gian một ngày, vào lúc này ngài mai, có thứ muốn hai vị xem xét.
Lão thái gia và Đỗ Phụ Công cũng không biết Sở Hoan muốn làm gì, thấy trong mắt Sở Hoan lóe lên ánh sáng cổ quái, trong lòng đều nghi hoặc.
- Chờ lát nữa họ nhất định mang người bệnh tới.
Sở Hoan đương nhiên sẽ không quên đánh cược với Mã Tiên Cô:
- Đỗ tiên sinh, người của họ tới, liền làm phiền ngài đi sắp xếp một chút. Tôn đại phu trong phủ, hắn nhớ rõ biện pháp, dựa theo biện pháp lần trước, chắc sẽ không xuất hiện sai lầm gì… !
Đỗ Phụ Công đương nhiên đáp ứng, chờ sau khi lão thái gia và Đỗ Phụ Công rời đi, Sở Hoan trở lại thư phòng, viết một danh sách, gọi Tôn Tử Không tới, giao danh sách cho gã, để gã đi chuẩn bị vật trong danh sách.
Tôn Tử Không nhìn thấy đồ trong danh sách, không khỏi rất kinh ngạc, chỉ thấy thứ liệt ra trong danh sách đều hết sức cổ quái, cái sàng, chùy sắt, vải bố, thùng gỗ, than củi vân vân, còn đá mài có tay cầm, Tôn Tử Không càng xem càng kinh ngạc, không biết Sở Hoan muốn làm gì, đi tìm vật phẩm dựa theo danh sách của Sở Hoan, có rất nhiều thứ căn bản không tìm được trong phủ, đá mài có tay cầm kia trong phủ Tổng đốc sẽ không có, chỉ có thể ra ngoài tìm.
Chờ sau khi Tôn Tử Không thu gom toàn bộ mọi thứ trên danh sách, đã quá giữa trưa, lúc trở lại phủ đệ, Sở Hoan đã không còn trong phủ.
Lúc này Sở Hoan không ở phủ Tổng đốc, hắn đã đến nha môn Binh Bộ Ti. Chủ sự Binh Bộ Ti họ Triệu tên Tín, cũng không ngờ Tổng đốc đại nhân lại đích thân đến nha môn Binh Bộ Ti, gã vội vàng dẫn quan viên trong nha môn ra ngoài chờ đón.
- Có phải ý của lão thái gia là, hiện giờ Tây Quan thiếu muối?
Lão thái gia thở dài:
- Tây Bắc chưa bao giờ đủ muối, có lẽ đại nhân còn chưa rõ ràng lắm, muối này chia làm ba loại, muối biển, muối hồ cùng muối hầm. Muối biển không cần phải nói, chung quanh Tây Bắc không có biển, đương nhiên không có khả năng sản sinh muối biển. Còn muối hồ cùng muối hầm, cũng chỉ có một số khu vực trên đất liền sản xuất được, hơn nữa chủ yếu tập trung ở khu vực Xuyên Trung. Mặc dù Tây Bắc có mấy mỏ muối, nhưng muối làm ra chẳng những hương vị không tốt, hơn nữa số lượng cực kỳ có hạn… Chớ nói giải quyết chợ muối Tây Bắc, cho dù giải quyết chợ muối một Châu, đó cũng là vấn đề.
Sở Hoan hỏi:
- Nói như vậy, chợ muối Tây Bắc cần muối, đều chở tới từ quan nội?
Lão thái gia gật đầu vuốt râu nói:
- Trước giờ, muối cũng giống như sắt, đều thuộc về quan phủ phân phối.
- Quan phủ phân phối?
Đỗ Phụ Công ở bên giải thích:
- Đại nhân, bắt đầu từ thời Xuân Thu, Quản Trọng nước Tề đưa ra chính sách "Quan Sơn Hải", quan phủ đã bắt đầu tiến hành buôn bán đặc quyền đối với muối và sắt, biến pháp của Thương Ưởng nước Tần, khống chế lợi ích núi sông, cũng thực hành buôn bán độc quyền muối sắt, đặc sản của núi sông, chủ yếu là muối và sắt, quan phủ kinh doanh lũng đoạn, tính thuế trong giá, khiến mọi người không tránh được nộp thuế, lại không cảm thấy nộp thuế… Mãi đến những năm đầu triều Hán, cởi mở dân doanh, lại không nghĩ tới thương nhân kinh doanh muối sắt giầu hơn Vương Hầu, tới thời Hán Vũ Đế, áp lực tài chính bức bách, dưới sự chủ trì của Tang Hoằng Dương thực hành Lung Diêm Thiết, thu hồi kinh doanh muối sắt về quan phủ, thi hành buôn bán đặc quyền muối sắt.
Lão thái gia nghe được Đỗ Phụ Công chậm rãi nói, lại mang theo vẻ kinh ngạc nhìn Đỗ Phụ Công.
Hiện giờ Sở Hoan cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, cho dù Đỗ Phụ Công nói ra những lời khiến người ta giật mình, hắn cũng không kinh sợ. Hiện giờ hắn đã xác định, bụng đầy kinh luân học đủ thứ thi thư phải là người như Đỗ Phụ Công, hơn nữa tài học của Đỗ Phụ Công, không phải loại biểu hiện mặt ngoài không ốm mà rên, mà là quả thực có thể sử dụng được học vấn.
- Tại nơi sản xuất muối, thiết lập Diêm quan chuyên tiến hành quản lý.
Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:
- Người không muối không được, mỗi người đều phải ăn muối, dân chúng không ăn muối, tứ chi mềm nhũn, thân thể sưng vù, toàn thân vô lực, căn bản không cách nào làm việc tay chân, mà binh sĩ nếu như không ăn muối, thì không cách nào tiến hành chiến đấu, không có chút sức chiến đấu nào, cho nên nếu như dân chúng và binh sĩ không thể ăn muối, thì quả thực đúng là dân chúng lầm than, cục diện chính trị rung chuyển rồi… Bắt đầu từ triều Hán, liền thiết lập nha môn vận chuyển muối, muối ăn chế ra ở ruộng muối, thông qua nha môn vận chuyển, đưa đến các nơi, giao cho thương nhân buôn muối của triều đình tiêu thụ, hơn nữa mỗi huyện đều thiết lập mấy thương nhân buôn muối, giá cả do quan phủ thống nhất điều phối, nghiêm cấm tăng giá, trữ hàng, đúng là ngăn ngừa có người kinh doanh lũng đoạn, nếu như bị tra ra, đó là trọng tội số một.
Sở Hoan hỏi:
- Quan phủ khống chế giá muối, chắc sẽ không quá cao chứ?
- Muối sắt liên quan tới mạch máu quốc gia, muối là dân sinh, dân sinh vừa loạn, quốc gia đương nhiên cũng phải loạn.
Đỗ Phụ Công nghiêm mặt nói:
- Cho nên các triều đại thay đổi, quan phủ đều khống chế chợ muối vô cùng nghiêm khắc, nhu cầu chợ muối quá nhiều, cho nên đây cũng là chỗ thu tiền lời trọng yếu nhất của quốc gia… Nếu như chợ muối xảy ra vấn đề, chắc chắn quốc gia xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.
Sở Hoan như có suy nghĩ, hỏi lão thái gia:
- Chợ muối Tây Quan đã xuất hiện vấn đề sao?
- Muối ăn sử dụng ở mỗi Đạo Đại Tần, chủ yếu đến từ vùng duyên hải Đông Nam.
Lão thái gia giải thích:
- Hiện giờ Thiên Môn Đạo làm loạn vùng Đông Nam, triều đình giằng co với Thiên Môn Đạo, hai bên đương nhiên tranh cướp khống chế muối biển, điều này chẳng những khiến cho khu sản xuất muối của triều đình giảm bớt rất nhiều, hơn nữa chiến sự giằng co, tốc độ sản xuất muối đương nhiên cũng kém xa trước đây… !
Sở Hoan hiểu được, nói:
- Vừa rồi Đỗ tiên sinh từng nói, vì phòng ngừa chợ muối không bị khống chế, cấm trữ hàng muối ăn, nói cách khác, muối cất trữ ở mỗi Đạo Đại Tần cũng không nhiều?
Lão thái gia gật đầu nói:
- Đúng là như thế, đế quốc có đường chuyên chở muối, thông qua nha môn vận chuyển muối ăn điều phối các nơi. Nhưng hiện giờ Đông Nam xuất hiện chiến sự, đường chở muối xảy ra vấn đề, nha môn chuyển muối không có khả năng vận chuyển muối ăn tới các nơi thuận lợi như trước, đặc biệt là Tây Bắc chứng ta, núi cao đường xa, số lượng muối ăn chuyển đến từ Đông Nam vốn đã giảm bớt rất nhiều, mỗi Đạo khác tranh đoạt muối, chúng ta quá mức xa xôi, đương nhiên là chịu thua thiệt.
Đỗ Phụ Công ở bên nói:
- Rất nhiều nơi ở quan nội còn có thể lợi dụng hồ muối và hầm muối cung ứng, ở Tây Bắc ngay cả những thứ này cũng có vấn đề rất lớn… !
Lông mày gã nhăn lại, mặc dù gã gặp chuyện vẫn luôn bình tĩnh tỉnh táo, thế nhưng lúc này hai đầu lông mày lại xuất hiện vẻ lo lắng rõ ràng:
- Cho dù đại nhân thật sự có thể đối phó với bệnh dịch lần này, tiêu diệt bệnh dịch, nhưng một khi thật sự thiếu muối lâu dài, quan nội lại cung ứng không được, chỉ sợ đến lúc đó còn phải đối mặt với khốn cảnh càng nghiêm trọng hơn. Lần bệnh dịch này, mặc dù ứng phó không quá nhẹ nhàng, nhưng cuối cùng có thể thông qua dược liệu giải quyết, nhưng nếu thiếu muối, vậy thì không có bất cứ thứ gì có thể thay thế.
Lão thái gia lập tức tỏ vẻ đồng ý:
- Đỗ tiên sinh nói rất đúng, muối ăn này không giống thứ khác, ai cũng không thiếu được, nhưng lại không có thứ khác có thể thay thế… !
Sở Hoan suy nghĩ, cuối cùng hỏi:
- Nếu như có thể tìm được thứ thay thế muối ăn, phải chăng rất nhiều phiền toái đều có thể giải quyết dễ dàng?
- Tìm được thứ thay thế muối ăn?
Lão thái gia và Đỗ Phụ Công liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt đều lộ vẻ ngờ vực. Trong chốc lát, Đỗ Phụ Công lại cười nói:
- Đại nhân nói đùa rồi, từ xưa đến nay, quả thực không có thứ gì có thể thay thế muối ăn. Nếu quả thực có thứ tốt như vậy, muối ăn sẽ không cùng với sắt trở thành độc quyền của quan phủ… !
Nhưng gã nhìn thần sắc của Sở Hoan cũng không giống đùa giỡn, trong lòng lại hơi hoài nghi, chẳng qua cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy lời Sở Hoan nói hơi hão huyền rồi.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Lão thái gia, Đỗ tiên sinh, hai người từng nói, sản xuất muối ăn, chủ yếu đến từ muối biển, muối hồ và muối hầm, ngoại trừ ba thứ này ra, sẽ không có biện pháp khác đạt được muối ăn? Hoặc là nói, bản thân Tây Bắc không thể sản xuất ra lượng lớn muối ăn?
Lão thái gia và Đỗ Phụ Công lại liếc nhau lần nữa, Đỗ Phụ Công học rộng tài cao, lão thái gia kiến thức rộng lớn, hai người nhìn nhau, đều nhìn ra ý tứ trong mắt đối phương, lập tức đều lắc đầu.
Sở Hoan thở dài, nói:
- Xem ra quả nhiên là như vậy rồi.
Đỗ Phụ Công nghe Sở Hoan nói cổ quái, nhịn không được hỏi:
- Đại nhân nói quả nhiên như vậy, không biết có ý gì?
Sở Hoan nghĩ nghĩ, cuối cùng nói:
- Lão thái gia, Đỗ tiên sinh, hiện giờ ta cũng không giải thích với hai người, cho ta thời gian một ngày, vào lúc này ngài mai, có thứ muốn hai vị xem xét.
Lão thái gia và Đỗ Phụ Công cũng không biết Sở Hoan muốn làm gì, thấy trong mắt Sở Hoan lóe lên ánh sáng cổ quái, trong lòng đều nghi hoặc.
- Chờ lát nữa họ nhất định mang người bệnh tới.
Sở Hoan đương nhiên sẽ không quên đánh cược với Mã Tiên Cô:
- Đỗ tiên sinh, người của họ tới, liền làm phiền ngài đi sắp xếp một chút. Tôn đại phu trong phủ, hắn nhớ rõ biện pháp, dựa theo biện pháp lần trước, chắc sẽ không xuất hiện sai lầm gì… !
Đỗ Phụ Công đương nhiên đáp ứng, chờ sau khi lão thái gia và Đỗ Phụ Công rời đi, Sở Hoan trở lại thư phòng, viết một danh sách, gọi Tôn Tử Không tới, giao danh sách cho gã, để gã đi chuẩn bị vật trong danh sách.
Tôn Tử Không nhìn thấy đồ trong danh sách, không khỏi rất kinh ngạc, chỉ thấy thứ liệt ra trong danh sách đều hết sức cổ quái, cái sàng, chùy sắt, vải bố, thùng gỗ, than củi vân vân, còn đá mài có tay cầm, Tôn Tử Không càng xem càng kinh ngạc, không biết Sở Hoan muốn làm gì, đi tìm vật phẩm dựa theo danh sách của Sở Hoan, có rất nhiều thứ căn bản không tìm được trong phủ, đá mài có tay cầm kia trong phủ Tổng đốc sẽ không có, chỉ có thể ra ngoài tìm.
Chờ sau khi Tôn Tử Không thu gom toàn bộ mọi thứ trên danh sách, đã quá giữa trưa, lúc trở lại phủ đệ, Sở Hoan đã không còn trong phủ.
Lúc này Sở Hoan không ở phủ Tổng đốc, hắn đã đến nha môn Binh Bộ Ti. Chủ sự Binh Bộ Ti họ Triệu tên Tín, cũng không ngờ Tổng đốc đại nhân lại đích thân đến nha môn Binh Bộ Ti, gã vội vàng dẫn quan viên trong nha môn ra ngoài chờ đón.
/1596
|