Ân Tịch Ly nghênh ngang dẫn Viên Liệt đi “đập” quán, dọc đường, băng qua một khu chợ, Ân Tịch Ly lấy bạc, mua một con gà trống và một con gà mái ở ven đường, dùng dây thừng cột chân, xách lên rồi đi tiếp.
Viên Liệt không rõ tên chuyên gây họa này đến tột cùng muốn làm trò gì, đành phải lẽo đẽo theo sau.
Đi thêm được một đoạn, Ân Tịch Ly lại thuê hai cỗ kiệu, tìm bốn phu khiêng, thả gà trống vào cỗ kiệu có mành xanh, gà mái thì cho vào cỗ kiệu có mành che màu đỏ, lại phân phó mấy vị kiệu phu, tuyệt đối không được nói năng, cứ cúi đầu mà khiêng kiệu, hứa hẹn sau khi xong việc sẽ trọng thưởng, còn đưa trước cho bọn họ mỗi người một lượng bạc.
Mấy người kiệu phu kia đương nhiên là hớn hở đáp ứng, không phàn nàn gì khiêng cỗ kiệu lên theo sát Ân Tịch Ly.
Viên Liệt càng bức bối, tự nhủ, tên thư sinh điên rồ này có bệnh sao? Như thế nào lại đem hai cỗ kiệu hảo hảo cho gà ngồi, trong khi hai người bọn họ đích thực là hai đại nhân sống sờ sờ, lại phải cuốc bộ a?
Ân Tịch Ly thấy Viên Liệt nhìn mình với vẻ mặt hồ nghi, khóe miệng liền khẽ nhếch lên. Tên này quả nhiên có bộ dáng yêu nghiệt trời sinh, khi cười, cái cằm thon thon, mặt mày đắc ý, khiến Viên Liệt tâm phiền ý loạn, sao lại có loại người tai hại như thế trên đời chứ?!
Đến trước cửa Hàn Mai quán, đã thấy đại môn rộng mở.
Ân Tịch Ly khơi khóe miệng mỉm cười, lệnh cho bốn phu khiêng kiệu chờ trước cửa, bản thân cùng Viên Liệt sải bước đi vào.
Bên trong Hàn Mai quán, có mấy bà mối ngồi quanh bàn, vừa đếm bạc vừa cắn hạt dưa, thấy có người đến, tưởng rằng có sinh ý (việc làm ăn ) tới, nhanh nhảu giương mắt đảo qua, rồi kinh ngạc nhảy dựng lên.
Chỉ riêng người đi trước, một thân bạch y cân xứng, phong thái nhã nhặn, nhìn đến diện mạo, mấy bà mối đột nhiên hít vào một hơi, hảo tuấn nam tử a!
Lại ngó ra phía sau Ân Tịch Ly, càng hít thêm một hơi lãnh khí nữa, đây chẳng phải là đại tướng quân Viên Liệt sao? Viên Liệt được coi như đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy tại Nhạc Đô, tuy biểu tình luôn nghiêm túc bất cẩu ngôn tiếu[13], nhưng vẫn là tình nhân trong mộng của đại bộ phận nữ tử Nhạc Đô a.
Bà mối nhủ thầm hôm nay có quái sự a…Viên Liệt mà lại đến Hàn Mai quán? Lẽ nào cũng muốn lo việc hôn sự? Nếu xảy ra chuyện này thật, phỏng chừng toàn thể cô nương của Nhạc Đô đều muốn xếp hàng.
Một bà mối để bạc và hạt dưa trong tay xuống, đứng lên hành lễ với hai người… “Ui! Khách quý khách quý! Viên đại tướng quân, vị công tử này, đến đây là muốn kết thân a, hay tìm người mai mối?”
Ân Tịch Ly cười cười, ra vẻ rất khách khí với bà mối, nói, “Vị mụ mụ này, xưng hô như thế nào?”
“A, gọi ta Lưu mụ được rồi, đằng kia là Từ mụ, Trương mụ, Ngô mụ.” Lưu mụ giới thiệu qua một lần cho Ân Tịch Ly, ngày thường Hàn Mai quán tổng cộng có bốn bà mối trông coi, bốn người luôn hết sức bận bịu, gặp lúc lễ tết không đủ nhân lực, sẽ mời thêm vài người nữa đến hỗ trợ.
Ân Tịch Ly rất mực hiền hòa theo sát các bà mối hỏi han, rồi ngồi xuống thở dài.
Viên Liệt chẳng nói chẳng rằng, vẫn bày ra bộ mặt nghiêm nghị đặc trưng, ngồi cạnh Ân Tịch Ly, chờ xem hắn ứng đối như thế nào.
Mấy bà mối vội dâng trà, hỏi, “Vị công tử này, xưng hô như thế nào a?”
“Nga, ta họ Mẫn.” Ân Tịch Ly lôi cái tên giả ra dùng, Viên Liệt đoán được ngay hắn lại muốn gây họa cho người khác nữa đây.
Ân Tịch Ly bưng chén lên nhấp một ngụm trà, sau đó hạ chén trà xuống, thở dài.
Bà mối hỏi, “Vì cớ gì Mẫn công tử đây lại mặt ủ mày chau như vậy?”
“Ai…đừng nhắc nữa.” Ân Tịch Ly lắc đầu, phán, “Khó xử a.”
“Sao lại khó xử ?” Mấy bà mối hỏi.
“Sách…” Ân Tịch Ly nói, “Không gạt gì các vị, ta thực không có cách nào khác, mới phải nhờ đến mấy vị cao nhân trợ giúp.”
Mấy bà mối hai mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra sắc thái vui mừng, cười hỏi, “Chắc không phải là Mẫn công tử muốn kết thân a? Trông điều kiện của Mẫn công tử, đừng nói kết thân, thậm chí chọn rể cũng không thành vấn đề a! Cả Nhạc Đô này, nhìn ngài liền muốn gả cô nương ngay, không được một ngàn nhà, phỏng chừng cũng đến tám trăm a.”
“Ha ha ha.” Ân Tịch Ly cười thân thiện, nói, “Các vị mụ mụ thật khéo lời, không phải ta kết thân, mà là hai vị bằng hữu của ta.”
“A?” Mấy bà mối liếc nhau một cái, cùng hỏi, “Vậy ra Mẫn công tử có bằng hữu muốn kết thân?”
“Đúng, là một đôi huynh muội.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Ca ca muốn tìm thê tử để hảo hảo chung sống, muội muội thì muốn tìm nhân gia để có nơi nương tựa.”
“Cảm tình tốt!” Các bà mối nhanh nhẹn gật đầu, hỏi, “Hai vị bằng hữu của Mẫn công tử có điều kiện như thế nào?”
“Sách…” Ân Tịch Ly lắc đầu, cười khổ nói, “Huynh muội bọn họ tuy có hoàng kim bạc triệu, nhưng lại hổ thẹn vì dung mạo xấu xí mà không dám gặp người a.”
“Ai u.” Mấy bà mối mặt mày rạng rỡ, nói, “Chỉ dựa vào việc có hoàng kim bạc triệu thôi, trư còn dựng vợ gả chồng được, cả đống người mơ ước mà xếp hàng!”
“A, so với trư vẫn hảo hơn nhiều.” Ân Tịch Ly vội vàng nói.
“Mẫn công tử cứ việc phân phó a.” Mấy bà mối nói, “Muốn ra điều kiện gì, hoặc nếu đã vừa ý nha đầu nhà ai, chúng ta sẽ giúp ngài mở lời.”
“Hảo, hảo.” Ân Tịch Ly khẽ gật đầu, nói, “Chuyện là thế này, vị huynh trưởng thì không thích tiểu thư khuê các, lại thích nha đầu hoạt bát, cho nên a…Tốt nhất là tìm giang hồ nữ nhân.”
“Giang hồ nữ nhân?” Mấy bà mối ngẩn người, hỏi, “Giang hồ nữ nhân là sao a?”
“Nghĩa là … tốt nhất nên chọn con cái nhà võ.”
“Nga!” Bà mối nhanh nhảu gật đầu, nói, “Cái này có a, Lưu tổng tiêu đầu của Vạn Thông tiêu cục ở nam phố chẳng phải muốn cho nhi nữ xuất giá sao? Tiểu nữ kia hẳn là xinh đẹp.”
“Ai nha.” Ân Tịch Ly lắc đầu nói, “Vị mụ mụ này khéo nhìn a, bằng hữu của ta, đúng là đã phải lòng Lưu gia khuê nữ.”
“Vậy tác hợp nha!” Bà mối thần tình sáng rỡ, nói, “Lưu lão đầu a, rất tham tiền!”
“Bằng hữu của ta hướng nội lắm, không thích giao tiếp!” Ân Tịch Ly bày ra chút vẻ phiền muộn, thuyết, “Cũng không muốn gặp người!”
“Hướng nội càng tốt a!” Bà mối nói, “Lanh lẹ quá không đáng tin cậy nha!”
“Hắn nói, ai đứng ra làm chủ mai mối cho hắn, chu toàn hôn sự này, sẽ được ban thưởng năm trăm lượng , đích xác là năm trăm lượng mỗi người a.”Ân Tịch Ly phán.
“A…” Mấy bà mối hít vào một hơi, nhủ bụng, việc mai mối này không thể không đứng ra làm chủ, ngày thường các mụ chu toàn một đám chỉ được có năm mươi lượng, đám này lại thưởng những năm trăm lượng, quả là đại phú a?
“Không thành vấn đề, hôn sự nhà này cứ phó thác cho bọn ta!” Bà mối Lưu cùng bà mối Trương đứng lên, tuyên bố làm chủ cho hôn sự này.
Ân Tịch Ly lại bồi thêm một câu, “Còn nữa…Hai vị mụ mụ, ta còn có một yêu cầu nhỏ.”
“Công tử cứ nói!” Ngô mụ vỗ ngực, “Đích thân ta sẽ nhận lãnh!”
“Bằng hữu của ta bảo, hắn thuộc dạng không gặp được ý trung nhân thì không nói chuyện, các vị bàn bạc sao cho ổn thỏa, nhạc phụ đồng ý, giao phó cô nương, hắn mới gặp.” Nói xong, Ân Tịch Ly chỉ tay ra cỗ kiệu rèm xanh ngoài cửa, “Bằng hữu của ta hiện ở trong đó, hắn còn dặn, nếu trông thấy người vén rèm lên trước là nhạc phụ, hắn sẽ không thưởng bạc, trái lại còn phá nát Hàn Mai quán của các ngươi!”
“Ai u, bằng hữu của ngươi sao lại nóng nảy như thế a?” Lưu mụ nhịn không được hỏi.
“Hắn xuất thân cao quý, tính khí như vậy cũng đúng thôi.” Ân Tịch Ly nói, quay sang hỏi Viên Liệt, “Viên tướng quân, ngươi bảo có phải hay không a?”
Viên Liệt không thể phản bác, đành gật đầu.
Trước khi lên đường, Trương mụ hỏi, “Thế danh tánh của vị công tử kia là gì?”
“Họ Cơ.” Ân Tịch Ly cười nói, “Tên Công Dậu.”
“A…” các bà mối gật đầu ra hiệu đã biết.
Viên Liệt nhịn cười, nghĩ thầm chắc Ân Tịch Ly điên rồi, rõ ràng trong kiệu chỉ có mỗi con gà trống! Chưa kể, nếu sinh năm Dậu cầm tinh gà, còn không phải là Gà Trống Dậu sao?
Thế là Lưu mụ cùng Trương mụ bám theo sau cỗ kiệu.
Ân Tịch Ly lại quay sang nói với Từ mụ và Ngô mụ, “Bên trong cỗ kiệu kia, là muội tử của bằng hữu ta, tướng mạo cũng không được tốt lắm, song bằng hữu ta tuyên bố, ai có thể thu xếp tìm cho nàng một hôn sự tốt, tiền thưởng tám trăm lượng.”
Ngô mụ và Từ mụ tròng mắt đã trắng dã, vội vàng gật đầu, “Công tử ngươi nói xem, cô nương thích kiểu người gì?”
“Ha ha, cô nương này a, cũng thích con nhà võ.” Ân Tịch Ly cười.
“Nhà Trần đô thống có một thiếu gia.” Ngô mụ nhanh nhảu nói, “Nghe nói tiểu tử rất hoạt bát, Trần giáo đầu cũng là kẻ hám lợi, chỉ cần có tiền, vợ đẹp hay xấu đều không để ý.”
Ân Tịch Ly nghe xong, vội chắp tay với hai người, “Hai vị, việc này nếu có thể thương lượng thành công, không chỉ bằng hữu của ta biết ơn ngươi, ngay cả ta còn phải tạ ơn ngươi a!”
“Tên họ của cô nương?” Từ mẫu nói.
“A, Cơ Mộ Dậu.” Ân Tịch Ly cười trả lời, Viên Liệt nén cười, hay! Gà Mái Dậu.
Ngô mụ và Từ mụ toan đứng dậy đi, Ân Tịch Ly gọi bọn họ lại, dặn dò, “Ai, hai vị mụ mụ, quy củ ở đây cũng giống như của bằng hữu ta, trên đường tuyệt đối không được vén rèm, cũng không cho phép ngoại nhân nhìn thấy, nói cách khác… chẳng những không trả tiền, bằng hữu ta sẽ xóa sổ quán ngươi!”
“Yên tâm yên tâm.” Hai bà mỗi nghĩ thầm trong bụng, ngươi có Viên Liệt chống lưng, đạp một cước là đủ lấy mạng bọn ta rồi, ai dám bất tuân a.
Cuối cùng, hai bà mối dẫn đường đưa cỗ kiệu đi về hướng đông thành, tìm Trần giáo đầu.
Ân Tịch Ly thấy người đi hết, liền mỉm cười, Viên Liệt hỏi hắn, “Giờ thì ngươi muốn làm cái gì đây?”
Ân Tịch Ly nhún vai một cái, “Trước tiên là đi xem náo nhiệt.” Nói xong, kéo Viên Liệt chạy đến Vạn Thông tiêu cục.
Lại nói về Lưu mụ, Trương mụ lãnh việc đi Vạn Thông tiêu cục, vào đến cửa liền hành lễ với Lưu tổng tiêu đầu, rồi đem người trong kiệu ra khen một trận, tâng bốc lên tận trời cao, rằng hắn lắm tiền nhiều bạc, lại là bằng hữu của Viên Liệt tướng quân, Lưu tổng tiêu đầu nghe xong mồm không khép lại được, liên tiếp gật đầu. Cuối cùng hai vị bà mối mới nói ra khuyết điểm duy nhất chính là hơi hướng nội, tướng mạo cũng hơi xấu xí một chút.
Lưu Vạn Thông hăm hở lắc đầu, “Hai vị mụ mụ vất vả rồi, có điều kiện như vậy, dù hắn lớn lên khó coi như trư đi nữa, ta cũng ưng ý a!”
Lưu mụ và Trương mụ liếc nhau một cái, nhanh nhẹn gật đầu__Hoàn hảo! Vừa rồi không phải Mẫn công tử đã nói sao? So với trư vẫn đỡ hơn nhiều!
Thế là, mấy kiệu phu khiêng cỗ kiệu đi vào.
Lưu mụ còn rất cẩn trọng, đuổi hết kiệu phu ra, không để cho người ngoài cuộc trông thấy, tránh làm phật ý vị công tử kia.
Nhóm người đã đi hết, Lưu Vạn thông mới cho gọi khuê nữ đến cùng gặp mặt.
“Công tử a.” Trương mụ gọi người trong kiệu, “Có thể ra mặt với đối tượng a!”
Thế nhưng, người trong kiệu lại hoàn toàn không có phản ứng.
Trương mụ hơi bất đắc dĩ, nhủ thầm, làm gì mà thẹn thùng vậy? Còn thua cả cô nương khuê các, kiểu này mà không nhờ gia tài bạc triệu thì đòi cưới vợ thế nào được?
Kêu ba tiếng rồi mà người trong kiệu vẫn không đáp lại, Lưu tổng tiêu đầu liền cười, “Có chú rể nào lần đầu gặp mặt lại thẹn thùng đến như vậy, ta tới a!” Nói xong, đưa tay, nhẹ nhàng vén rèm lên.
Lưu cô nương nhanh chóng tiến đến nhìn vào bên trong một cái, sau khi nhìn, cả phụ thân lẫn nhi nữ đều ngẩn người.
“Ai u, kỳ thật cũng không xấu…” Lưu bà mối nói được giữa lưng chừng, nhận ra trong kiệu chỉ có con gà trống, vô cùng sửng sốt…
“A!” Sau một hồi lâu, Lưu cô nương bưng mặt khóc bỏ chạy, Lưu Vạn Thông tức khí mặt đỏ bừng, quát, “Hai ngươi dám giỡn mặt ta…”
“Không phải… ách.” Hai bà mối tuyệt đường chối cãi, Lưu tổng tiêu đầu một cước đạp bay ghế, mắng, “Mặc dù ta không phải quan viên, nhưng cao thủ ở Nhạc Đô hay thậm chí cả trên giang hồ, có ai không nể ta vài phần, ngươi mà cũng có gan làm càn như thế, người đâu a! Lấy côn đánh cho ta!”
“Tuân lệnh!” Một đám tiểu nhị cầm gậy gộc xông lên, đuổi đánh Trương mụ và Lưu mụ, đánh cho mấy ả kêu cha gọi mẹ, chạy hối hả khỏi tiêu cục, Lưu tổng tiêu đầu dẫn người theo sau đe dọa, “Hai người các ngươi lo về yên bề gia thất, sau này cấm tuyệt đối không được làm mai mối, nếu còn gây họa cho kẻ khác, hễ ta thấy ở đâu đánh ngay ở đó!”
Cùng lúc đó, Ngô mụ cùng Từ mụ cũng bị Trần giáo đầu và gia quyến đuổi đánh, “Bọn già kia a, dám trêu gia gia nhà ngươi như thế, đừng để ta bắt gặp các người làm mai ở Nhạc Đô lần nữa, bằng không cứ gặp là đánh chết!”
Bốn bà mối, tay ôm đầu, đầu đầy cục u, quần áo nhếch nhác, khóc sướt mướt quay về Hàn mai quán, nhủ bụng, thế này là thế nào a?
Ân Tịch Ly và Viên Liệt cùng nhau lén theo sau, thích chí cười ha hả, Ân Tịch Ly dậm chân hô, “Hả giận hả giận!”
Viên Liệt nhìn bộ dáng cao hứng bừng bừng của hắn, không hiểu sao trong lòng cũng thấy vui sướng, Ân Tịch Ly khi cười lên, quả thật trông rất đẹp.
“Đi!” Ân Tịch Ly nhìn mấy bà mối khóc sướt mướt trở về Hàn Mai quán, liền kéo Viên Liệt một cái, hướng Hàn Mai quán mà đi.
Viên Liệt cả kinh, giữ hắn lại, nói, “Ngươi hại các ả bị đánh, các ả nhất định rất hận ngươi, ngươi còn muốn đi a?”
Ân Tịch Ly cười, bảo, “Đó là đương nhiên a! Vừa rồi chẳng qua chỉ là chút quà ra mắt, mấy bà mối hại đời cô nương nhà người ta, gây tội lỗi chồng chất, làm thế nào bỏ qua cho bọn họ một cách đơn giản như vậy được? Làm việc ác phải nhận quả báo, ta đây là thay trời hành đạo!”
Nói xong, lại thản nhiên hướng Hàn Mai quán tiến tới, Viên Liệt đành chịu, đuổi theo cho kịp. Hắn không biết Ân Tịch Ly có quỷ kế gì, nhưng đám bà mối kia chắc chắn sẽ còn thê thảm, nhiêu đó thôi cũng đủ khẳng định người này quá sức tai hại, chủ ý như thế ai mà nghĩ ra được?!
Viên Liệt không rõ tên chuyên gây họa này đến tột cùng muốn làm trò gì, đành phải lẽo đẽo theo sau.
Đi thêm được một đoạn, Ân Tịch Ly lại thuê hai cỗ kiệu, tìm bốn phu khiêng, thả gà trống vào cỗ kiệu có mành xanh, gà mái thì cho vào cỗ kiệu có mành che màu đỏ, lại phân phó mấy vị kiệu phu, tuyệt đối không được nói năng, cứ cúi đầu mà khiêng kiệu, hứa hẹn sau khi xong việc sẽ trọng thưởng, còn đưa trước cho bọn họ mỗi người một lượng bạc.
Mấy người kiệu phu kia đương nhiên là hớn hở đáp ứng, không phàn nàn gì khiêng cỗ kiệu lên theo sát Ân Tịch Ly.
Viên Liệt càng bức bối, tự nhủ, tên thư sinh điên rồ này có bệnh sao? Như thế nào lại đem hai cỗ kiệu hảo hảo cho gà ngồi, trong khi hai người bọn họ đích thực là hai đại nhân sống sờ sờ, lại phải cuốc bộ a?
Ân Tịch Ly thấy Viên Liệt nhìn mình với vẻ mặt hồ nghi, khóe miệng liền khẽ nhếch lên. Tên này quả nhiên có bộ dáng yêu nghiệt trời sinh, khi cười, cái cằm thon thon, mặt mày đắc ý, khiến Viên Liệt tâm phiền ý loạn, sao lại có loại người tai hại như thế trên đời chứ?!
Đến trước cửa Hàn Mai quán, đã thấy đại môn rộng mở.
Ân Tịch Ly khơi khóe miệng mỉm cười, lệnh cho bốn phu khiêng kiệu chờ trước cửa, bản thân cùng Viên Liệt sải bước đi vào.
Bên trong Hàn Mai quán, có mấy bà mối ngồi quanh bàn, vừa đếm bạc vừa cắn hạt dưa, thấy có người đến, tưởng rằng có sinh ý (việc làm ăn ) tới, nhanh nhảu giương mắt đảo qua, rồi kinh ngạc nhảy dựng lên.
Chỉ riêng người đi trước, một thân bạch y cân xứng, phong thái nhã nhặn, nhìn đến diện mạo, mấy bà mối đột nhiên hít vào một hơi, hảo tuấn nam tử a!
Lại ngó ra phía sau Ân Tịch Ly, càng hít thêm một hơi lãnh khí nữa, đây chẳng phải là đại tướng quân Viên Liệt sao? Viên Liệt được coi như đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy tại Nhạc Đô, tuy biểu tình luôn nghiêm túc bất cẩu ngôn tiếu[13], nhưng vẫn là tình nhân trong mộng của đại bộ phận nữ tử Nhạc Đô a.
Bà mối nhủ thầm hôm nay có quái sự a…Viên Liệt mà lại đến Hàn Mai quán? Lẽ nào cũng muốn lo việc hôn sự? Nếu xảy ra chuyện này thật, phỏng chừng toàn thể cô nương của Nhạc Đô đều muốn xếp hàng.
Một bà mối để bạc và hạt dưa trong tay xuống, đứng lên hành lễ với hai người… “Ui! Khách quý khách quý! Viên đại tướng quân, vị công tử này, đến đây là muốn kết thân a, hay tìm người mai mối?”
Ân Tịch Ly cười cười, ra vẻ rất khách khí với bà mối, nói, “Vị mụ mụ này, xưng hô như thế nào?”
“A, gọi ta Lưu mụ được rồi, đằng kia là Từ mụ, Trương mụ, Ngô mụ.” Lưu mụ giới thiệu qua một lần cho Ân Tịch Ly, ngày thường Hàn Mai quán tổng cộng có bốn bà mối trông coi, bốn người luôn hết sức bận bịu, gặp lúc lễ tết không đủ nhân lực, sẽ mời thêm vài người nữa đến hỗ trợ.
Ân Tịch Ly rất mực hiền hòa theo sát các bà mối hỏi han, rồi ngồi xuống thở dài.
Viên Liệt chẳng nói chẳng rằng, vẫn bày ra bộ mặt nghiêm nghị đặc trưng, ngồi cạnh Ân Tịch Ly, chờ xem hắn ứng đối như thế nào.
Mấy bà mối vội dâng trà, hỏi, “Vị công tử này, xưng hô như thế nào a?”
“Nga, ta họ Mẫn.” Ân Tịch Ly lôi cái tên giả ra dùng, Viên Liệt đoán được ngay hắn lại muốn gây họa cho người khác nữa đây.
Ân Tịch Ly bưng chén lên nhấp một ngụm trà, sau đó hạ chén trà xuống, thở dài.
Bà mối hỏi, “Vì cớ gì Mẫn công tử đây lại mặt ủ mày chau như vậy?”
“Ai…đừng nhắc nữa.” Ân Tịch Ly lắc đầu, phán, “Khó xử a.”
“Sao lại khó xử ?” Mấy bà mối hỏi.
“Sách…” Ân Tịch Ly nói, “Không gạt gì các vị, ta thực không có cách nào khác, mới phải nhờ đến mấy vị cao nhân trợ giúp.”
Mấy bà mối hai mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra sắc thái vui mừng, cười hỏi, “Chắc không phải là Mẫn công tử muốn kết thân a? Trông điều kiện của Mẫn công tử, đừng nói kết thân, thậm chí chọn rể cũng không thành vấn đề a! Cả Nhạc Đô này, nhìn ngài liền muốn gả cô nương ngay, không được một ngàn nhà, phỏng chừng cũng đến tám trăm a.”
“Ha ha ha.” Ân Tịch Ly cười thân thiện, nói, “Các vị mụ mụ thật khéo lời, không phải ta kết thân, mà là hai vị bằng hữu của ta.”
“A?” Mấy bà mối liếc nhau một cái, cùng hỏi, “Vậy ra Mẫn công tử có bằng hữu muốn kết thân?”
“Đúng, là một đôi huynh muội.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Ca ca muốn tìm thê tử để hảo hảo chung sống, muội muội thì muốn tìm nhân gia để có nơi nương tựa.”
“Cảm tình tốt!” Các bà mối nhanh nhẹn gật đầu, hỏi, “Hai vị bằng hữu của Mẫn công tử có điều kiện như thế nào?”
“Sách…” Ân Tịch Ly lắc đầu, cười khổ nói, “Huynh muội bọn họ tuy có hoàng kim bạc triệu, nhưng lại hổ thẹn vì dung mạo xấu xí mà không dám gặp người a.”
“Ai u.” Mấy bà mối mặt mày rạng rỡ, nói, “Chỉ dựa vào việc có hoàng kim bạc triệu thôi, trư còn dựng vợ gả chồng được, cả đống người mơ ước mà xếp hàng!”
“A, so với trư vẫn hảo hơn nhiều.” Ân Tịch Ly vội vàng nói.
“Mẫn công tử cứ việc phân phó a.” Mấy bà mối nói, “Muốn ra điều kiện gì, hoặc nếu đã vừa ý nha đầu nhà ai, chúng ta sẽ giúp ngài mở lời.”
“Hảo, hảo.” Ân Tịch Ly khẽ gật đầu, nói, “Chuyện là thế này, vị huynh trưởng thì không thích tiểu thư khuê các, lại thích nha đầu hoạt bát, cho nên a…Tốt nhất là tìm giang hồ nữ nhân.”
“Giang hồ nữ nhân?” Mấy bà mối ngẩn người, hỏi, “Giang hồ nữ nhân là sao a?”
“Nghĩa là … tốt nhất nên chọn con cái nhà võ.”
“Nga!” Bà mối nhanh nhảu gật đầu, nói, “Cái này có a, Lưu tổng tiêu đầu của Vạn Thông tiêu cục ở nam phố chẳng phải muốn cho nhi nữ xuất giá sao? Tiểu nữ kia hẳn là xinh đẹp.”
“Ai nha.” Ân Tịch Ly lắc đầu nói, “Vị mụ mụ này khéo nhìn a, bằng hữu của ta, đúng là đã phải lòng Lưu gia khuê nữ.”
“Vậy tác hợp nha!” Bà mối thần tình sáng rỡ, nói, “Lưu lão đầu a, rất tham tiền!”
“Bằng hữu của ta hướng nội lắm, không thích giao tiếp!” Ân Tịch Ly bày ra chút vẻ phiền muộn, thuyết, “Cũng không muốn gặp người!”
“Hướng nội càng tốt a!” Bà mối nói, “Lanh lẹ quá không đáng tin cậy nha!”
“Hắn nói, ai đứng ra làm chủ mai mối cho hắn, chu toàn hôn sự này, sẽ được ban thưởng năm trăm lượng , đích xác là năm trăm lượng mỗi người a.”Ân Tịch Ly phán.
“A…” Mấy bà mối hít vào một hơi, nhủ bụng, việc mai mối này không thể không đứng ra làm chủ, ngày thường các mụ chu toàn một đám chỉ được có năm mươi lượng, đám này lại thưởng những năm trăm lượng, quả là đại phú a?
“Không thành vấn đề, hôn sự nhà này cứ phó thác cho bọn ta!” Bà mối Lưu cùng bà mối Trương đứng lên, tuyên bố làm chủ cho hôn sự này.
Ân Tịch Ly lại bồi thêm một câu, “Còn nữa…Hai vị mụ mụ, ta còn có một yêu cầu nhỏ.”
“Công tử cứ nói!” Ngô mụ vỗ ngực, “Đích thân ta sẽ nhận lãnh!”
“Bằng hữu của ta bảo, hắn thuộc dạng không gặp được ý trung nhân thì không nói chuyện, các vị bàn bạc sao cho ổn thỏa, nhạc phụ đồng ý, giao phó cô nương, hắn mới gặp.” Nói xong, Ân Tịch Ly chỉ tay ra cỗ kiệu rèm xanh ngoài cửa, “Bằng hữu của ta hiện ở trong đó, hắn còn dặn, nếu trông thấy người vén rèm lên trước là nhạc phụ, hắn sẽ không thưởng bạc, trái lại còn phá nát Hàn Mai quán của các ngươi!”
“Ai u, bằng hữu của ngươi sao lại nóng nảy như thế a?” Lưu mụ nhịn không được hỏi.
“Hắn xuất thân cao quý, tính khí như vậy cũng đúng thôi.” Ân Tịch Ly nói, quay sang hỏi Viên Liệt, “Viên tướng quân, ngươi bảo có phải hay không a?”
Viên Liệt không thể phản bác, đành gật đầu.
Trước khi lên đường, Trương mụ hỏi, “Thế danh tánh của vị công tử kia là gì?”
“Họ Cơ.” Ân Tịch Ly cười nói, “Tên Công Dậu.”
“A…” các bà mối gật đầu ra hiệu đã biết.
Viên Liệt nhịn cười, nghĩ thầm chắc Ân Tịch Ly điên rồi, rõ ràng trong kiệu chỉ có mỗi con gà trống! Chưa kể, nếu sinh năm Dậu cầm tinh gà, còn không phải là Gà Trống Dậu sao?
Thế là Lưu mụ cùng Trương mụ bám theo sau cỗ kiệu.
Ân Tịch Ly lại quay sang nói với Từ mụ và Ngô mụ, “Bên trong cỗ kiệu kia, là muội tử của bằng hữu ta, tướng mạo cũng không được tốt lắm, song bằng hữu ta tuyên bố, ai có thể thu xếp tìm cho nàng một hôn sự tốt, tiền thưởng tám trăm lượng.”
Ngô mụ và Từ mụ tròng mắt đã trắng dã, vội vàng gật đầu, “Công tử ngươi nói xem, cô nương thích kiểu người gì?”
“Ha ha, cô nương này a, cũng thích con nhà võ.” Ân Tịch Ly cười.
“Nhà Trần đô thống có một thiếu gia.” Ngô mụ nhanh nhảu nói, “Nghe nói tiểu tử rất hoạt bát, Trần giáo đầu cũng là kẻ hám lợi, chỉ cần có tiền, vợ đẹp hay xấu đều không để ý.”
Ân Tịch Ly nghe xong, vội chắp tay với hai người, “Hai vị, việc này nếu có thể thương lượng thành công, không chỉ bằng hữu của ta biết ơn ngươi, ngay cả ta còn phải tạ ơn ngươi a!”
“Tên họ của cô nương?” Từ mẫu nói.
“A, Cơ Mộ Dậu.” Ân Tịch Ly cười trả lời, Viên Liệt nén cười, hay! Gà Mái Dậu.
Ngô mụ và Từ mụ toan đứng dậy đi, Ân Tịch Ly gọi bọn họ lại, dặn dò, “Ai, hai vị mụ mụ, quy củ ở đây cũng giống như của bằng hữu ta, trên đường tuyệt đối không được vén rèm, cũng không cho phép ngoại nhân nhìn thấy, nói cách khác… chẳng những không trả tiền, bằng hữu ta sẽ xóa sổ quán ngươi!”
“Yên tâm yên tâm.” Hai bà mỗi nghĩ thầm trong bụng, ngươi có Viên Liệt chống lưng, đạp một cước là đủ lấy mạng bọn ta rồi, ai dám bất tuân a.
Cuối cùng, hai bà mối dẫn đường đưa cỗ kiệu đi về hướng đông thành, tìm Trần giáo đầu.
Ân Tịch Ly thấy người đi hết, liền mỉm cười, Viên Liệt hỏi hắn, “Giờ thì ngươi muốn làm cái gì đây?”
Ân Tịch Ly nhún vai một cái, “Trước tiên là đi xem náo nhiệt.” Nói xong, kéo Viên Liệt chạy đến Vạn Thông tiêu cục.
Lại nói về Lưu mụ, Trương mụ lãnh việc đi Vạn Thông tiêu cục, vào đến cửa liền hành lễ với Lưu tổng tiêu đầu, rồi đem người trong kiệu ra khen một trận, tâng bốc lên tận trời cao, rằng hắn lắm tiền nhiều bạc, lại là bằng hữu của Viên Liệt tướng quân, Lưu tổng tiêu đầu nghe xong mồm không khép lại được, liên tiếp gật đầu. Cuối cùng hai vị bà mối mới nói ra khuyết điểm duy nhất chính là hơi hướng nội, tướng mạo cũng hơi xấu xí một chút.
Lưu Vạn Thông hăm hở lắc đầu, “Hai vị mụ mụ vất vả rồi, có điều kiện như vậy, dù hắn lớn lên khó coi như trư đi nữa, ta cũng ưng ý a!”
Lưu mụ và Trương mụ liếc nhau một cái, nhanh nhẹn gật đầu__Hoàn hảo! Vừa rồi không phải Mẫn công tử đã nói sao? So với trư vẫn đỡ hơn nhiều!
Thế là, mấy kiệu phu khiêng cỗ kiệu đi vào.
Lưu mụ còn rất cẩn trọng, đuổi hết kiệu phu ra, không để cho người ngoài cuộc trông thấy, tránh làm phật ý vị công tử kia.
Nhóm người đã đi hết, Lưu Vạn thông mới cho gọi khuê nữ đến cùng gặp mặt.
“Công tử a.” Trương mụ gọi người trong kiệu, “Có thể ra mặt với đối tượng a!”
Thế nhưng, người trong kiệu lại hoàn toàn không có phản ứng.
Trương mụ hơi bất đắc dĩ, nhủ thầm, làm gì mà thẹn thùng vậy? Còn thua cả cô nương khuê các, kiểu này mà không nhờ gia tài bạc triệu thì đòi cưới vợ thế nào được?
Kêu ba tiếng rồi mà người trong kiệu vẫn không đáp lại, Lưu tổng tiêu đầu liền cười, “Có chú rể nào lần đầu gặp mặt lại thẹn thùng đến như vậy, ta tới a!” Nói xong, đưa tay, nhẹ nhàng vén rèm lên.
Lưu cô nương nhanh chóng tiến đến nhìn vào bên trong một cái, sau khi nhìn, cả phụ thân lẫn nhi nữ đều ngẩn người.
“Ai u, kỳ thật cũng không xấu…” Lưu bà mối nói được giữa lưng chừng, nhận ra trong kiệu chỉ có con gà trống, vô cùng sửng sốt…
“A!” Sau một hồi lâu, Lưu cô nương bưng mặt khóc bỏ chạy, Lưu Vạn Thông tức khí mặt đỏ bừng, quát, “Hai ngươi dám giỡn mặt ta…”
“Không phải… ách.” Hai bà mối tuyệt đường chối cãi, Lưu tổng tiêu đầu một cước đạp bay ghế, mắng, “Mặc dù ta không phải quan viên, nhưng cao thủ ở Nhạc Đô hay thậm chí cả trên giang hồ, có ai không nể ta vài phần, ngươi mà cũng có gan làm càn như thế, người đâu a! Lấy côn đánh cho ta!”
“Tuân lệnh!” Một đám tiểu nhị cầm gậy gộc xông lên, đuổi đánh Trương mụ và Lưu mụ, đánh cho mấy ả kêu cha gọi mẹ, chạy hối hả khỏi tiêu cục, Lưu tổng tiêu đầu dẫn người theo sau đe dọa, “Hai người các ngươi lo về yên bề gia thất, sau này cấm tuyệt đối không được làm mai mối, nếu còn gây họa cho kẻ khác, hễ ta thấy ở đâu đánh ngay ở đó!”
Cùng lúc đó, Ngô mụ cùng Từ mụ cũng bị Trần giáo đầu và gia quyến đuổi đánh, “Bọn già kia a, dám trêu gia gia nhà ngươi như thế, đừng để ta bắt gặp các người làm mai ở Nhạc Đô lần nữa, bằng không cứ gặp là đánh chết!”
Bốn bà mối, tay ôm đầu, đầu đầy cục u, quần áo nhếch nhác, khóc sướt mướt quay về Hàn mai quán, nhủ bụng, thế này là thế nào a?
Ân Tịch Ly và Viên Liệt cùng nhau lén theo sau, thích chí cười ha hả, Ân Tịch Ly dậm chân hô, “Hả giận hả giận!”
Viên Liệt nhìn bộ dáng cao hứng bừng bừng của hắn, không hiểu sao trong lòng cũng thấy vui sướng, Ân Tịch Ly khi cười lên, quả thật trông rất đẹp.
“Đi!” Ân Tịch Ly nhìn mấy bà mối khóc sướt mướt trở về Hàn Mai quán, liền kéo Viên Liệt một cái, hướng Hàn Mai quán mà đi.
Viên Liệt cả kinh, giữ hắn lại, nói, “Ngươi hại các ả bị đánh, các ả nhất định rất hận ngươi, ngươi còn muốn đi a?”
Ân Tịch Ly cười, bảo, “Đó là đương nhiên a! Vừa rồi chẳng qua chỉ là chút quà ra mắt, mấy bà mối hại đời cô nương nhà người ta, gây tội lỗi chồng chất, làm thế nào bỏ qua cho bọn họ một cách đơn giản như vậy được? Làm việc ác phải nhận quả báo, ta đây là thay trời hành đạo!”
Nói xong, lại thản nhiên hướng Hàn Mai quán tiến tới, Viên Liệt đành chịu, đuổi theo cho kịp. Hắn không biết Ân Tịch Ly có quỷ kế gì, nhưng đám bà mối kia chắc chắn sẽ còn thê thảm, nhiêu đó thôi cũng đủ khẳng định người này quá sức tai hại, chủ ý như thế ai mà nghĩ ra được?!
/95
|