Tuy Trần Mạnh kia là trưởng tử, nhưng lại không được sủng ái, chẳng biết là do bẩm sinh kém cỏi, hay vì nguyên nhân nào khác, mà thân thể đã gầy yếu, đầu óc lại còn không được thông minh, một điểm chủ kiến cũng không có, chỉ tín nhiệm đám sủng thần thích vuốt mông ngựa (xu nịnh). Dù chưa đăng cơ đã thể hiện ra bản chất hôn quân.
Trần Mạnh không khôn ngoan, tướng mạo bất hảo, háo sắc, nhưng bất đồng với lão tử ham mê nam sắc của hắn, hắn chỉ thích mỹ nữ. Nhất là mấy năm trước sau khi gặp được Tề Linh, thì nhớ mãi không quên, có điều ngày đó thân thể nàng yếu ớt, hiện tại hắn nghe người ta bảo Tề Linh đã khỏi bệnh, tâm tư lại xao động. Mấy hôm nay, hắn luôn phái người canh chừng bên ngoài Tề vương phủ, vừa nhận tham báo nói Tề Linh cùng Tề Diệc xuất môn, Trần Mạnh kinh hỷ, trong quá khứ với bệnh tình của Tề Linh ra nắng còn không được, hiện giờ lại xuất môn, rõ ràng đã khỏe rồi!
Hắn ở trong cung đứng ngồi không yên, liền đem theo người xuất cung tìm đến, mong gặp được Tề Linh bấy lâu nay ngày nhớ đêm mong.
Vừa đến Long Phượng các, tham báo trở về thưa với hắn, không chỉ riêng Tề Linh, Tề Diệc và hai huynh đệ Viên gia cũng ở đó.
Trần Mạnh nghe nhắc tới Viên Liệt liền rụt cổ kinh hãi. Trên đời này hắn sợ nhất là Viên Liệt.
Có lần, Nam Cảnh đế đi săn, lệnh cho con nối dõi của các vương tôn quý tộc hết thảy đều phải vào cuộc.
Vì thế, Nam Cảnh đế cố tình điều vận rất nhiều chim thú quý hiếm về, trong số đó có một con mãnh hổ.
Mãnh hổ nọ thân hình cực đại, nghe đâu chính là mãnh hổ ăn thịt người, hung hãn vô cùng, mới gầm gừ một tiếng đã khiến Trần Mạnh thất kinh liên tục tháo lui, nhiều tôn tử của các vương công quý tộc thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào bãi săn, duy chỉ có Viên Liệt và Tề Diệc là mang vẻ mặt hưng phấn nhập cuộc.
Cuối cùng, Trần Mạnh cũng bất chấp hiểm nguy đi vào rừng, mặc dù đã rất cẩn trọng, vẫn rơi vào tầm tấn công của mãnh hổ. Tuy có thị vệ bảo hộ, nhưng Trần Mạnh sợ đến mức hai chân run rẩy. Ngay trong lúc nguy cấp, Viên Liệt bất ngờ phi ngựa đến, hắn cưỡi ngựa vung đao vào trận sát hổ, chiến tướng theo sau cũng dũng mãnh dị thường, vây lấy hắn cùng mãnh hổ ở chính giữa, giơ thương reo hò cổ vũ.
Mãnh hổ kia bị Viên Liệt chém máu tươi đầm đìa, mà điểm ám ảnh nhất trong ký ức của Trần Mạnh chính là lúc bấy giờ Viên Liệt vẫn nhếch miệng cười, gương mặt tuấn lãng lạnh lùng vấy đầy máu hổ. Cuối cùng, con hổ bị Viên Liệt giết chết, rồi đích thân hắn lột da hổ, bảo rằng nó đã kinh động đến Thái tử gia, phải lấy da hổ làm áo khoác cho người.
Tam quân tướng sĩ và đám thị vệ vây quanh không ngớt bội phục Viên Liệt, cùng tung hô, “Viên tướng quân thần dũng vô song.”
Trần Mạnh trốn ở phía sau quan sát, đầu óc trống rỗng, đến lúc hắn hiểu được mọi chuyện thì chỉ còn kịp nhận ra quần đã ướt rồi.
Chuyện Trần Mạnh bị hổ dọa đến tiểu ra quần nhanh chóng lan truyền, khiến hắn trở thành trò cười cho bọn thị vệ trong cung, cũng bắt đầu từ ngày đó, có nhiều kẻ đồn đại là hắn bất lực, ngay cả khi nhập phòng với nữ nhân vẫn không cương lên được.
Chưa hết, lúc bấy giờ, liên tục trong vòng nửa năm Trần Mạnh chẳng dám ngủ một mình ban đêm, vì cứ nằm mơ một cái là lại thấy Viên Liệt mang bộ mặt nhuốm máu, lột da hắn, khiến hắn kinh hãi mà khóc mớ.
Sau đó, Trần Mạnh dần dần phát hiện ra thế lực của Viên Liệt ngày càng lớn, đồng thời cũng nhận thức được Nam Cảnh đế phi thường kiêng dè con người này.
Gần đây thân thể Nam Cảnh đế suy nhược, đoán chừng có lẽ đã đến lúc gần đất xa trời, các thái y cũng thường nói, chỉ sợ là cầm cự không quá một năm rưỡi nữa, một khi người băng hà thì hắn sẽ phải đăng cơ. Nhưng Trần Mạnh lại lo rằng, đến lúc đó hắn là quân vương, Viên Liệt là thần tử, vào triều nhỡ Viên Liệt to tiếng quát hắn một cái, chẳng phải hắn sẽ bị hù chết sao? Chi bằng đem ngôi vị hoàng đế tặng Viên Liệt cho rồi. Nếu Tề Linh chịu xuất giá gả cho hắn nữa thì càng hay, mỗi ngày sẽ được cùng nàng ngâm thi tác đối, uống rượu mua vui, làm Vương gia nhàn nhã, thật là tốt biết mấy.
Tâm tư này hắn nào dám nói cho ai biết, vì nếu Nam Cảnh đế nghe được, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, mới hôm qua phụ hoàng còn răn dạy hắn, khuyên hắn năng luyện võ, bớt gần nữ sắc, coi Viên Liệt như đại địch. Viên Liệt kia dã tâm bừng bừng, hiện tại trấn áp được hắn là nhờ các bậc tiền bối vẫn còn sống, một khi các tiền bối quy tiên, cam đoan người này sẽ tạo phản!
Lẽ đương nhiên, tiền sơn có sói thì hậu sơn còn có hổ! Trần Mạnh không khỏi ngán ngẩm, hắn vẫn còn một Nhị đệ khôn khéo giỏi giang. Chủ ý của Nam Cảnh đế và Hạ quốc cữu hẳn là muốn mượn tay Nhị đệ để đối đầu với Viên Liệt, dẫn đến lưỡng bại câu thương, sau đó Trần Mạnh có thể thừa dịp “ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, chỉ là làm thế nào để châm ngòi cho hai bên xung đột thì hắn vẫn chưa biết.
Nhưng việc Trần Mạnh theo đuổi Tề Linh lại được Nam Cảnh đế ủng hộ, Tề Vương gia nắm binh mã trong tay, Tề Diệc cũng là nhân tài, nếu có thể thu về dưới trướng, thì quả là ‘làm chơi ăn thật’.
Trần Mạnh một mặt miên man suy nghĩ, một mặt đi tới đầu thang, biết Tề Linh đang ở trong gian phòng phía trước, hắn vừa mừng vừa sợ, muốn tiến mà không dám, trong lúc đứng do dự ở cửa, Lễ bộ thị lang đi qua gặp hắn, liền chắp tay, “Thái tử gia.”
Lễ bộ thị lang này vốn cũng có chút thành ý, nguyên lai hắn biết Viên Liệt tọa bên trong nhã gian (phòng thượng hạng), bởi vậy cố tình cao giọng hành lễ với Trần Mạnh, để người trong kia có sự chuẩn bị trước.
Trần Mạnh gượng gạo cười cười với hắn, đảo mắt nhìn đại môn của nhã gian vẫn không thấy động tĩnh gì, chẳng biết bọn Viên Liệt có nghe được hay không?
Quả nhiên, không lâu sau, cửa lớn của nhã gian chợt mở ra…Tề Diệc xuất hiện, chắp tay với Trần Mạnh, “Tham kiến Thái tử.”
“Tề tướng quân không cần đa lễ.” Trần Mạnh vội vàng trả lễ, tuy hắn là thái tử, thế nhưng kỳ thực vị công tử nào của tứ đại gia tộc cũng có địa vị cao hơn hắn cả.
Tề Diệc hành lễ với Trần Mạnh xong, liền xoay người định trở về, không có ý tiếp chuyện với hắn, Trần Mạnh hỏi, “…Tề tướng quân, ta nghe nói Linh nhi đã khỏe rồi đúng không?”
Tề Diệc nhíu mày, quả nhiên vì Tề Linh mà tới, đành trả lời, “Bệnh của Linh nhi thật sự đã bình phục.”
“Nga…vậy thì tốt rồi.” Trần Mạnh gật đầu, hỏi, “Đã lâu ngày ta không gặp Linh nhi, nên đang muốn tìm cơ hội đến quý phủ thăm nàng.”
Tề Diệc nhìn Trần Mạnh dò xét, dáng người Trần Mạnh thấp bé gầy còm, chưa kể mặt thì hóp như mặt chuột, tính tình nhu nhược nhát gan, tuy biết rằng không nên xem thường người khác, thế nhưng thực là tầm thường hết sức. Một nam nhân kiểu đó, làm sao xứng với muội muội tài mạo song toàn như thiên tiên của hắn. Bất quá suy cho cùng đối phương vẫn là thái tử, hiện tại hai bên cũng không có hiềm khích gì, nên Tề Diệc khó mà thẳng thừng đuổi tên kia đi, đành miễn cưỡng nói, “Nếu Thái tử muốn gặp, Linh nhi đang ở bên trong.”
“Nga?” Trần Mạnh thấy cuối cùng cũng được thỏa ý, vội vàng nói, “Thật đúng lúc a, để ta gặp mặt nàng.”
Tề Diệc âm thầm thở dài, Trần Mạnh kia phái cả đống người quanh quẩn trước cửa vương phủ, còn tưởng rằng ta không biết sao? Liền gật đầu, “Thái tử, thỉnh.”
Sau đó Tề Diệc mở rộng cửa, mời Trần Mạnh đi vào.
Vẫn biết là nên lễ độ, Viên Liệt theo mọi người đứng dậy, hành lễ với Trần Mạnh.
Trần Mạnh ngoài miệng nói không cần đa lễ, hai mắt thì lách thẳng qua mọi người, hướng về Tề Linh đang ngồi ở trong cùng.
Tề Linh cúi đầu hành lễ với hắn, hiện tại trông nàng khác xa so với vẻ đau yếu tiều tụy ngày trước, thần sắc tươi tắn hẳn ra, lại càng quyến rũ hơn. Trần Mạnh cảm thấy hồn xiêu phách lạc, hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài, hắn không ý thức được người khác nhìn vào là biết ngay, hắn đã tương tư Tề Linh đến khắc cốt ghi tâm.
Tề Linh không khỏi có phần ngán ngẩm hắn, nhìn Trần Mạnh đương thanh niên trai tráng mà dáng dấp hèn mọn, lại xoay qua Ân Tịch Ly đang hiếu kỳ quan sát Trần Mạnh… khuôn mặt của Ân Tịch Ly rất ưa nhìn, từ mắt đến mũi, cằm đến cổ… đích thực là thanh tú phi phàm, chân mày khóe mắt đều toát ra vẻ phong lưu khoáng đạt, hai người này quả là khác nhau một trời một vực a!
Tề Linh dùng Ân Tịch Ly để rửa mắt, khiến Trần Mạnh chú ý.
Trần Mạnh nhận ra Tề Linh đang chăm chú ngắm người bên cạnh, lập tức đưa mắt nhìn Ân Tịch Ly rồi thất kinh, người này hảo tướng mạo a…Lần đầu tiền hắn thấy có kẻ tuấn lãng hơn cả Viên Liệt… Dĩ nhiên, khí chất của người này và Viên Liệt hoàn toàn bất đồng, Viên Liệt uy vũ, anh khí hơn một chút, còn người nọ lại nhã nhặn, thư sinh.
Bên cạnh đó, hắn cũng để tâm đến vài kẻ lạ mặt ngồi trong bàn, Hạ Vũ và Tiêu Lạc.
Trước đây Trần Mạnh có gặp Tiêu Lạc một lần, nhưng vì không phải là mỹ nữ, cho nên Trần Mạnh đã sớm quên.
Thấy Trần Mạnh đứng kế bên bàn một cách lúng túng, Viên Liệt mỉm cười, “Thái tử, hiếm khi được xuất cung, cung thỉnh ngồi xuống uống một chén đi!”
Trần Mạnh dĩ nhiên cầu còn không được, vội vàng ngồi xuống, Viên Lạc rót cho hắn chén rượu.
Tề Linh hơi mất hứng, vì sao Viên Liệt lại mời tên chết tiệt này cùng dùng bữa, chỉ nhìn mặt hắn thôi là đã ăn không vô. Tề Linh nhớ rõ lúc còn bé, vừa gặp là đã bị thái tử đây cuốn quýt đeo bám, khiến nàng sợ đến nỗi òa khóc chạy đi tìm Tề Diệc, hắn mới đành thất tha thất thểu bỏ cuộc.
Ân Tịch Ly đưa mắt sang Viên Liệt, Viên Liệt cũng nhìn lại hắn một cái, hàm ý như muốn nói__đây là thái tử đương triều.
Ân Tịch Ly hơi bất mãn quan sát Trần Mạnh, trong lòng thở dài, đúng là mức độ phàm phu tục tử còn cao hơn cả phàm phu tục tử một cấp, kỳ thực cũng thương cảm mà tiếc thay cho hắn sinh ra làm bậc đế vương. Quan sát tướng mạo của người này, Ân Tịch Ly không khỏi lắc đầu__Đây tuyệt đối không phải tướng đế vương, mà là tướng đoản mệnh điển hình.
“Mấy vị này là…” Trần Mạnh hỏi Tề Diệc, hắn ngồi một mình ngoài cùng, vị trí này lại đối diện với Viên Liệt, khiến Trần Mạnh sợ hãi thậm chí còn không dám ngẩng đầu mà ăn. Tề Linh thì ngồi phía trong được Tề Diệc che chắn, bên cạnh lại là Ân Tịch Ly, cứ cúi xuống mà dùng bữa, Trần Mạnh muốn ngắm nàng cũng khó.
Trong lúc Tề Linh dùng bữa, cảm thấy món nào ngon, liền chỉ chỉ cho Ân Tịch Ly, như có ý bảo hắn, thứ này ăn ngon. Ân Tịch Ly đa phần đều dùng thử một đũa trước… rồi mới gắp cho nàng một đũa.
Viên Liệt vốn hoài nghi không biết Ân Tịch Ly có ý tứ gì với Tề Linh không? Bình thường hắn giống như một con nhím, vì sao đối với Tề Linh lại ôn nhu như vậy? Thế nhưng về sau thì dần dần nhận ra, Ân Tịch Ly có vẻ rất tự nhiên, như thể chỉ đang đối đãi với một tiểu hài nhi thôi.
Hạ Vũ bật cười, thời còn ở trấn Thanh Vân, Ân Tịch Ly coi vậy mà lại là bằng hữu của toàn thể các cô nương trong trấn, hầu hết cô nương ở đó đều là hồng nhan tri kỷ với hắn, tuy nhiên, chẳng phải hắn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt gì, trước giờ hắn luôn đối đãi đặc biệt hảo với nữ hài tử. Câu cửa miệng của Ân Tịch Ly là,thông thường nếu nữ nhân gặp bất hạnh, hơn phân nửa căn nguyên đều có liên quan đến nam nhân, vì thế thân làm nam nhân, ắt phải quan tâm đến các nàng nhiều hơn.
Trần Mạnh nhìn cảnh Tề Linh thân tình với Ân Tịch Ly như thế, lòng dạ bồn chồn, người kia là ai a? Phải chăng chính là người trong mộng của Tề Linh?
“Vị này là con của Tiêu Vương gia, Tiêu Lạc.” Tề Diệc giới thiệu cho Trần Mạnh, “Không biết Thái tử còn nhớ không?”
Trần Mạnh ngập ngừng, một hồi sau mới minh bạch, “Nga…Ta nhớ ra rồi, nguyên lai là Tiêu tướng quân.”
Tiêu Lạc bật cười, “Thái tử thật biết đùa, làm thế nào mà ai cũng gọi là tướng quân được a?”
Kỳ thực Tiêu Lạc không hề biết, Trần Mạnh đích thực đại diện cho phế vật, căn bản hắn không rành hết chức quan của các đại thần, cả tên cũng không nhớ nổi. Cho nên, nếu gặp văn nhân hắn sẽ gọi đại nhân, thấy quân nhân liền kêu tướng quân, tuyệt nhiên không đổi. Sự việc này về sau bị Ân Tịch Ly biết được, cười ha hả giễu cợt hắn, phán ngay rằng Thái tử thật tài ba.
“Vị này chính là môn sinh tâm đắc của Quý tướng.” Viên Liệt giới thiệu, “Ân Tịch Ly.”
“Nga…” Trần Mạnh hết sức bất ngờ, “Nguyên lai là cao đồ của Quý tướng.” Vừa nói xong, hắn quay qua nhìn Hạ Vũ.
“Vị này là thần y đã chữa trị cho Linh nhi, Hạ Vũ.” Tề Diệc giới thiệu.
“Nga?” Trần Mạnh lập tức giật mình, không ngờ căn bệnh hiểm ác khiến đám ngự y trong cung đều thúc thủ vô sách (bó tay,vô phương), lại được chữa trị bởi một người trẻ tuổi như thế.
“Linh nhi đích thực là cát nhân thiên tướng!” Trần Mạnh gật đầu cười, nhưng trong lòng hắn lại bức bối, ngay cả lúc giới thiệu những nhân vật thứ yếu kia, Tề Linh cũng không nhìn tới mặt hắn, đến một câu cũng chẳng thèm nói với hắn. Hắn thấy không cam tâm. Nhân cơ hội nói, “Đúng rồi, còn mấy ngày nữa thì tân khoa Trạng nguyên cũng chọn xong, ta sẽ đại diện phụ vương đãi yến ở hoàng cung , đến lúc đó Linh nhi cùng đến tham dự đi?”
Tề Linh không lên tiếng, nhìn Ân Tịch Ly một chút, hạ giọng nói thầm một câu, “Nếu Ân đại ca đỗ cao, ta nhất định sẽ đến.”
Ân Tịch Ly ngoáy ngoáy cái lỗ tai, không biết có nghe rõ không, khóe miệng nhếch lên cười.
Viên Liệt nhìn Trần Mạnh, hỏi, “Long thể an khang không?”
Vốn dĩ, Nam Cảnh đế đã dặn trước với Trần Mạnh, để hắn đừng nói bệnh tình của mình ra bên ngoài, thế nhưng hắn vừa thấy Tề Linh thì cái gì cũng quên sạch, liền thành thật mà đáp, “Nga, bệnh trạng của phụ vương ngày càng trầm trọng, thái y cũng không tìm ra được phương pháp chữa trị hiệu quả…”
Trần Mạnh còn chưa dứt lời, chợt nhận ra bị lão thái giám đi theo sau lưng thúc mạnh một cái ngay sườn.
“Ách..” Trần Mạnh giật mình, ý thức được, bụng nghĩ, Nguy rồi! Nếu phụ hoàng biết được mình kể bệnh tình của người ra với Viên Liệt, tất sẽ uất ức mà nổi trận lôi đình!
“Hừm hừm.” Trần mạnh vội vã tằn hắn vài tiếng để đổi đề tài, cười nói, “Có điều, gần đây thực chất đã chuyển biến tốt hơn rồi.”
Viên Liệt gật đầu qua loa, trong lòng vốn đã hiểu rõ.
“Linh nhi, hai ngày trước có lệ chi thượng hạng được tiến cung, một hồi nữa ta phái người đưa đến cho nàng được không?” Trần Mạnh tìm cơ hội xum xoe nịnh bợ.
Tề Linh lắc đầu, “Tiểu nữ vẫn chưa thể ăn đồ tươi sống được.”
“Nga…” Trần Mạnh xoa cằm, có chút xấu hổ, lúc này, chợt nghe lão Công Công đằng sau nói, “Thái tử gia, cũng nên trở về đi, sắp đến giờ học rồi.”
Trần Mạnh có chút mất hứng, nhưng chẳng thể làm gì khác hơn đành đứng lên, cáo từ rồi rời đi, Tề Diệc đứng dậy đưa tiễn.
Ra tới cửa, Trần Mạnh quay lại nói với Tề Linh, “Linh nhi, ta đi đây, lúc rảnh rỗi sẽ đến thăm nàng.”
Tề Linh vẫn không đáp lại hắn, chỉ gật đầu.
Trần Mạnh đành ngượng ngùng bước đi, trong lòng ngẫm nghĩ, hình như Linh nhi thích người ở bên cạnh nàng…
Sau đó, mọi người tiếp tục dùng bữa, xong xuôi lại rủ nhau ra hồ dạo chơi.
Màn đêm buông xuống, trên sông thuyền hoa xuôi ngược như thoi đưa.
Viên Lạc cùng Tề Diệc đứng ở đầu thuyền ngắm đèn màu, Tiêu Lạc là kẻ phong nhã, ngồi trong khoang thuyền đánh cờ với Hạ Vũ, còn Viên Liệt lẳng lặng đứng tựa vào đuôi thuyền nhìn mông lung, cũng chẳng biết là đang suy nghĩ gì.
Ân Tịch Ly cầm chén rượu, đứng bên cạnh, Tề Linh vốn cùng chơi đoán đăng mê[18] với bọn Viên Lạc, không biết thế nào, lại chạy ra chỗ Ân Tịch Ly.
“Gió sông có lạnh không?” Ân Tịch Ly hỏi nàng, “Lấy áo khoác cho ngươi nhé?”
“Không lạnh, ta đã mặt nhiều áo rồi.” Tề Linh nhỏ nhẹ nói một câu, “Ân đại ca, huynh có nghĩ là tính tình ta bất hảo không?”
Ân Tịch Ly bưng chén rượu, thoáng ngạc nhiên, xoay mặt nhìn nàng, cười hỏi, “Sao lại hỏi như vậy?”
“Vừa rồi ta đối xử với Trần Mạnh không tốt a.” Tề Linh nói, “Kỳ thực hắn cũng chẳng làm gì xấu, chỉ là ta không thích mà thôi.”
Ân Tịch Ly không để tâm tới, nhún nhún vai, “Ngươi làm vậy là phải, nếu ngươi không thích hắn, nên để cho hắn biết, rõ ràng không thích mà còn ra vẻ thích mới đúng là hại người.”
“Ân.” Tề Linh nhịn không được nhoẻn miệng cười, “Vậy nếu thích, thì cũng phải thể hiện cho người ta biết ư?”
Ân Tịch Ly cười, không đáp, Tề Linh thẹn thùng, xoay người chạy đến chỗ bọn Viên Lạc, tiếp tục ngắm đèn trên sông.
“Ngươi quả thật rất được hoan nghênh.” Viên Liệt không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Ân Tịch Ly, “ Linh nhi là một hài tử đơn thuần, nếu ngươi không có tình ý gì thì đừng trêu chọc nàng, nàng đã là hôn thê của Viên Lạc.”
Ân Tịch Ly giương mắt nhìn hắn, hỏi, “Ta có làm gì sao?”
Viên Liệt khẽ nhíu mày, chợt thấy Ân Tịch Ly hơi đắc ý mỉm cười với hắn, ba đầu ngón tay đỡ lấy cái chén, ngón trỏ chỉ vào Viên Liệt cười nói, “Viên Liệt, ngươi ghen a… Thật thú vị a.”
Trần Mạnh không khôn ngoan, tướng mạo bất hảo, háo sắc, nhưng bất đồng với lão tử ham mê nam sắc của hắn, hắn chỉ thích mỹ nữ. Nhất là mấy năm trước sau khi gặp được Tề Linh, thì nhớ mãi không quên, có điều ngày đó thân thể nàng yếu ớt, hiện tại hắn nghe người ta bảo Tề Linh đã khỏi bệnh, tâm tư lại xao động. Mấy hôm nay, hắn luôn phái người canh chừng bên ngoài Tề vương phủ, vừa nhận tham báo nói Tề Linh cùng Tề Diệc xuất môn, Trần Mạnh kinh hỷ, trong quá khứ với bệnh tình của Tề Linh ra nắng còn không được, hiện giờ lại xuất môn, rõ ràng đã khỏe rồi!
Hắn ở trong cung đứng ngồi không yên, liền đem theo người xuất cung tìm đến, mong gặp được Tề Linh bấy lâu nay ngày nhớ đêm mong.
Vừa đến Long Phượng các, tham báo trở về thưa với hắn, không chỉ riêng Tề Linh, Tề Diệc và hai huynh đệ Viên gia cũng ở đó.
Trần Mạnh nghe nhắc tới Viên Liệt liền rụt cổ kinh hãi. Trên đời này hắn sợ nhất là Viên Liệt.
Có lần, Nam Cảnh đế đi săn, lệnh cho con nối dõi của các vương tôn quý tộc hết thảy đều phải vào cuộc.
Vì thế, Nam Cảnh đế cố tình điều vận rất nhiều chim thú quý hiếm về, trong số đó có một con mãnh hổ.
Mãnh hổ nọ thân hình cực đại, nghe đâu chính là mãnh hổ ăn thịt người, hung hãn vô cùng, mới gầm gừ một tiếng đã khiến Trần Mạnh thất kinh liên tục tháo lui, nhiều tôn tử của các vương công quý tộc thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào bãi săn, duy chỉ có Viên Liệt và Tề Diệc là mang vẻ mặt hưng phấn nhập cuộc.
Cuối cùng, Trần Mạnh cũng bất chấp hiểm nguy đi vào rừng, mặc dù đã rất cẩn trọng, vẫn rơi vào tầm tấn công của mãnh hổ. Tuy có thị vệ bảo hộ, nhưng Trần Mạnh sợ đến mức hai chân run rẩy. Ngay trong lúc nguy cấp, Viên Liệt bất ngờ phi ngựa đến, hắn cưỡi ngựa vung đao vào trận sát hổ, chiến tướng theo sau cũng dũng mãnh dị thường, vây lấy hắn cùng mãnh hổ ở chính giữa, giơ thương reo hò cổ vũ.
Mãnh hổ kia bị Viên Liệt chém máu tươi đầm đìa, mà điểm ám ảnh nhất trong ký ức của Trần Mạnh chính là lúc bấy giờ Viên Liệt vẫn nhếch miệng cười, gương mặt tuấn lãng lạnh lùng vấy đầy máu hổ. Cuối cùng, con hổ bị Viên Liệt giết chết, rồi đích thân hắn lột da hổ, bảo rằng nó đã kinh động đến Thái tử gia, phải lấy da hổ làm áo khoác cho người.
Tam quân tướng sĩ và đám thị vệ vây quanh không ngớt bội phục Viên Liệt, cùng tung hô, “Viên tướng quân thần dũng vô song.”
Trần Mạnh trốn ở phía sau quan sát, đầu óc trống rỗng, đến lúc hắn hiểu được mọi chuyện thì chỉ còn kịp nhận ra quần đã ướt rồi.
Chuyện Trần Mạnh bị hổ dọa đến tiểu ra quần nhanh chóng lan truyền, khiến hắn trở thành trò cười cho bọn thị vệ trong cung, cũng bắt đầu từ ngày đó, có nhiều kẻ đồn đại là hắn bất lực, ngay cả khi nhập phòng với nữ nhân vẫn không cương lên được.
Chưa hết, lúc bấy giờ, liên tục trong vòng nửa năm Trần Mạnh chẳng dám ngủ một mình ban đêm, vì cứ nằm mơ một cái là lại thấy Viên Liệt mang bộ mặt nhuốm máu, lột da hắn, khiến hắn kinh hãi mà khóc mớ.
Sau đó, Trần Mạnh dần dần phát hiện ra thế lực của Viên Liệt ngày càng lớn, đồng thời cũng nhận thức được Nam Cảnh đế phi thường kiêng dè con người này.
Gần đây thân thể Nam Cảnh đế suy nhược, đoán chừng có lẽ đã đến lúc gần đất xa trời, các thái y cũng thường nói, chỉ sợ là cầm cự không quá một năm rưỡi nữa, một khi người băng hà thì hắn sẽ phải đăng cơ. Nhưng Trần Mạnh lại lo rằng, đến lúc đó hắn là quân vương, Viên Liệt là thần tử, vào triều nhỡ Viên Liệt to tiếng quát hắn một cái, chẳng phải hắn sẽ bị hù chết sao? Chi bằng đem ngôi vị hoàng đế tặng Viên Liệt cho rồi. Nếu Tề Linh chịu xuất giá gả cho hắn nữa thì càng hay, mỗi ngày sẽ được cùng nàng ngâm thi tác đối, uống rượu mua vui, làm Vương gia nhàn nhã, thật là tốt biết mấy.
Tâm tư này hắn nào dám nói cho ai biết, vì nếu Nam Cảnh đế nghe được, chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, mới hôm qua phụ hoàng còn răn dạy hắn, khuyên hắn năng luyện võ, bớt gần nữ sắc, coi Viên Liệt như đại địch. Viên Liệt kia dã tâm bừng bừng, hiện tại trấn áp được hắn là nhờ các bậc tiền bối vẫn còn sống, một khi các tiền bối quy tiên, cam đoan người này sẽ tạo phản!
Lẽ đương nhiên, tiền sơn có sói thì hậu sơn còn có hổ! Trần Mạnh không khỏi ngán ngẩm, hắn vẫn còn một Nhị đệ khôn khéo giỏi giang. Chủ ý của Nam Cảnh đế và Hạ quốc cữu hẳn là muốn mượn tay Nhị đệ để đối đầu với Viên Liệt, dẫn đến lưỡng bại câu thương, sau đó Trần Mạnh có thể thừa dịp “ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”, chỉ là làm thế nào để châm ngòi cho hai bên xung đột thì hắn vẫn chưa biết.
Nhưng việc Trần Mạnh theo đuổi Tề Linh lại được Nam Cảnh đế ủng hộ, Tề Vương gia nắm binh mã trong tay, Tề Diệc cũng là nhân tài, nếu có thể thu về dưới trướng, thì quả là ‘làm chơi ăn thật’.
Trần Mạnh một mặt miên man suy nghĩ, một mặt đi tới đầu thang, biết Tề Linh đang ở trong gian phòng phía trước, hắn vừa mừng vừa sợ, muốn tiến mà không dám, trong lúc đứng do dự ở cửa, Lễ bộ thị lang đi qua gặp hắn, liền chắp tay, “Thái tử gia.”
Lễ bộ thị lang này vốn cũng có chút thành ý, nguyên lai hắn biết Viên Liệt tọa bên trong nhã gian (phòng thượng hạng), bởi vậy cố tình cao giọng hành lễ với Trần Mạnh, để người trong kia có sự chuẩn bị trước.
Trần Mạnh gượng gạo cười cười với hắn, đảo mắt nhìn đại môn của nhã gian vẫn không thấy động tĩnh gì, chẳng biết bọn Viên Liệt có nghe được hay không?
Quả nhiên, không lâu sau, cửa lớn của nhã gian chợt mở ra…Tề Diệc xuất hiện, chắp tay với Trần Mạnh, “Tham kiến Thái tử.”
“Tề tướng quân không cần đa lễ.” Trần Mạnh vội vàng trả lễ, tuy hắn là thái tử, thế nhưng kỳ thực vị công tử nào của tứ đại gia tộc cũng có địa vị cao hơn hắn cả.
Tề Diệc hành lễ với Trần Mạnh xong, liền xoay người định trở về, không có ý tiếp chuyện với hắn, Trần Mạnh hỏi, “…Tề tướng quân, ta nghe nói Linh nhi đã khỏe rồi đúng không?”
Tề Diệc nhíu mày, quả nhiên vì Tề Linh mà tới, đành trả lời, “Bệnh của Linh nhi thật sự đã bình phục.”
“Nga…vậy thì tốt rồi.” Trần Mạnh gật đầu, hỏi, “Đã lâu ngày ta không gặp Linh nhi, nên đang muốn tìm cơ hội đến quý phủ thăm nàng.”
Tề Diệc nhìn Trần Mạnh dò xét, dáng người Trần Mạnh thấp bé gầy còm, chưa kể mặt thì hóp như mặt chuột, tính tình nhu nhược nhát gan, tuy biết rằng không nên xem thường người khác, thế nhưng thực là tầm thường hết sức. Một nam nhân kiểu đó, làm sao xứng với muội muội tài mạo song toàn như thiên tiên của hắn. Bất quá suy cho cùng đối phương vẫn là thái tử, hiện tại hai bên cũng không có hiềm khích gì, nên Tề Diệc khó mà thẳng thừng đuổi tên kia đi, đành miễn cưỡng nói, “Nếu Thái tử muốn gặp, Linh nhi đang ở bên trong.”
“Nga?” Trần Mạnh thấy cuối cùng cũng được thỏa ý, vội vàng nói, “Thật đúng lúc a, để ta gặp mặt nàng.”
Tề Diệc âm thầm thở dài, Trần Mạnh kia phái cả đống người quanh quẩn trước cửa vương phủ, còn tưởng rằng ta không biết sao? Liền gật đầu, “Thái tử, thỉnh.”
Sau đó Tề Diệc mở rộng cửa, mời Trần Mạnh đi vào.
Vẫn biết là nên lễ độ, Viên Liệt theo mọi người đứng dậy, hành lễ với Trần Mạnh.
Trần Mạnh ngoài miệng nói không cần đa lễ, hai mắt thì lách thẳng qua mọi người, hướng về Tề Linh đang ngồi ở trong cùng.
Tề Linh cúi đầu hành lễ với hắn, hiện tại trông nàng khác xa so với vẻ đau yếu tiều tụy ngày trước, thần sắc tươi tắn hẳn ra, lại càng quyến rũ hơn. Trần Mạnh cảm thấy hồn xiêu phách lạc, hai tròng mắt muốn rớt ra ngoài, hắn không ý thức được người khác nhìn vào là biết ngay, hắn đã tương tư Tề Linh đến khắc cốt ghi tâm.
Tề Linh không khỏi có phần ngán ngẩm hắn, nhìn Trần Mạnh đương thanh niên trai tráng mà dáng dấp hèn mọn, lại xoay qua Ân Tịch Ly đang hiếu kỳ quan sát Trần Mạnh… khuôn mặt của Ân Tịch Ly rất ưa nhìn, từ mắt đến mũi, cằm đến cổ… đích thực là thanh tú phi phàm, chân mày khóe mắt đều toát ra vẻ phong lưu khoáng đạt, hai người này quả là khác nhau một trời một vực a!
Tề Linh dùng Ân Tịch Ly để rửa mắt, khiến Trần Mạnh chú ý.
Trần Mạnh nhận ra Tề Linh đang chăm chú ngắm người bên cạnh, lập tức đưa mắt nhìn Ân Tịch Ly rồi thất kinh, người này hảo tướng mạo a…Lần đầu tiền hắn thấy có kẻ tuấn lãng hơn cả Viên Liệt… Dĩ nhiên, khí chất của người này và Viên Liệt hoàn toàn bất đồng, Viên Liệt uy vũ, anh khí hơn một chút, còn người nọ lại nhã nhặn, thư sinh.
Bên cạnh đó, hắn cũng để tâm đến vài kẻ lạ mặt ngồi trong bàn, Hạ Vũ và Tiêu Lạc.
Trước đây Trần Mạnh có gặp Tiêu Lạc một lần, nhưng vì không phải là mỹ nữ, cho nên Trần Mạnh đã sớm quên.
Thấy Trần Mạnh đứng kế bên bàn một cách lúng túng, Viên Liệt mỉm cười, “Thái tử, hiếm khi được xuất cung, cung thỉnh ngồi xuống uống một chén đi!”
Trần Mạnh dĩ nhiên cầu còn không được, vội vàng ngồi xuống, Viên Lạc rót cho hắn chén rượu.
Tề Linh hơi mất hứng, vì sao Viên Liệt lại mời tên chết tiệt này cùng dùng bữa, chỉ nhìn mặt hắn thôi là đã ăn không vô. Tề Linh nhớ rõ lúc còn bé, vừa gặp là đã bị thái tử đây cuốn quýt đeo bám, khiến nàng sợ đến nỗi òa khóc chạy đi tìm Tề Diệc, hắn mới đành thất tha thất thểu bỏ cuộc.
Ân Tịch Ly đưa mắt sang Viên Liệt, Viên Liệt cũng nhìn lại hắn một cái, hàm ý như muốn nói__đây là thái tử đương triều.
Ân Tịch Ly hơi bất mãn quan sát Trần Mạnh, trong lòng thở dài, đúng là mức độ phàm phu tục tử còn cao hơn cả phàm phu tục tử một cấp, kỳ thực cũng thương cảm mà tiếc thay cho hắn sinh ra làm bậc đế vương. Quan sát tướng mạo của người này, Ân Tịch Ly không khỏi lắc đầu__Đây tuyệt đối không phải tướng đế vương, mà là tướng đoản mệnh điển hình.
“Mấy vị này là…” Trần Mạnh hỏi Tề Diệc, hắn ngồi một mình ngoài cùng, vị trí này lại đối diện với Viên Liệt, khiến Trần Mạnh sợ hãi thậm chí còn không dám ngẩng đầu mà ăn. Tề Linh thì ngồi phía trong được Tề Diệc che chắn, bên cạnh lại là Ân Tịch Ly, cứ cúi xuống mà dùng bữa, Trần Mạnh muốn ngắm nàng cũng khó.
Trong lúc Tề Linh dùng bữa, cảm thấy món nào ngon, liền chỉ chỉ cho Ân Tịch Ly, như có ý bảo hắn, thứ này ăn ngon. Ân Tịch Ly đa phần đều dùng thử một đũa trước… rồi mới gắp cho nàng một đũa.
Viên Liệt vốn hoài nghi không biết Ân Tịch Ly có ý tứ gì với Tề Linh không? Bình thường hắn giống như một con nhím, vì sao đối với Tề Linh lại ôn nhu như vậy? Thế nhưng về sau thì dần dần nhận ra, Ân Tịch Ly có vẻ rất tự nhiên, như thể chỉ đang đối đãi với một tiểu hài nhi thôi.
Hạ Vũ bật cười, thời còn ở trấn Thanh Vân, Ân Tịch Ly coi vậy mà lại là bằng hữu của toàn thể các cô nương trong trấn, hầu hết cô nương ở đó đều là hồng nhan tri kỷ với hắn, tuy nhiên, chẳng phải hắn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt gì, trước giờ hắn luôn đối đãi đặc biệt hảo với nữ hài tử. Câu cửa miệng của Ân Tịch Ly là,thông thường nếu nữ nhân gặp bất hạnh, hơn phân nửa căn nguyên đều có liên quan đến nam nhân, vì thế thân làm nam nhân, ắt phải quan tâm đến các nàng nhiều hơn.
Trần Mạnh nhìn cảnh Tề Linh thân tình với Ân Tịch Ly như thế, lòng dạ bồn chồn, người kia là ai a? Phải chăng chính là người trong mộng của Tề Linh?
“Vị này là con của Tiêu Vương gia, Tiêu Lạc.” Tề Diệc giới thiệu cho Trần Mạnh, “Không biết Thái tử còn nhớ không?”
Trần Mạnh ngập ngừng, một hồi sau mới minh bạch, “Nga…Ta nhớ ra rồi, nguyên lai là Tiêu tướng quân.”
Tiêu Lạc bật cười, “Thái tử thật biết đùa, làm thế nào mà ai cũng gọi là tướng quân được a?”
Kỳ thực Tiêu Lạc không hề biết, Trần Mạnh đích thực đại diện cho phế vật, căn bản hắn không rành hết chức quan của các đại thần, cả tên cũng không nhớ nổi. Cho nên, nếu gặp văn nhân hắn sẽ gọi đại nhân, thấy quân nhân liền kêu tướng quân, tuyệt nhiên không đổi. Sự việc này về sau bị Ân Tịch Ly biết được, cười ha hả giễu cợt hắn, phán ngay rằng Thái tử thật tài ba.
“Vị này chính là môn sinh tâm đắc của Quý tướng.” Viên Liệt giới thiệu, “Ân Tịch Ly.”
“Nga…” Trần Mạnh hết sức bất ngờ, “Nguyên lai là cao đồ của Quý tướng.” Vừa nói xong, hắn quay qua nhìn Hạ Vũ.
“Vị này là thần y đã chữa trị cho Linh nhi, Hạ Vũ.” Tề Diệc giới thiệu.
“Nga?” Trần Mạnh lập tức giật mình, không ngờ căn bệnh hiểm ác khiến đám ngự y trong cung đều thúc thủ vô sách (bó tay,vô phương), lại được chữa trị bởi một người trẻ tuổi như thế.
“Linh nhi đích thực là cát nhân thiên tướng!” Trần Mạnh gật đầu cười, nhưng trong lòng hắn lại bức bối, ngay cả lúc giới thiệu những nhân vật thứ yếu kia, Tề Linh cũng không nhìn tới mặt hắn, đến một câu cũng chẳng thèm nói với hắn. Hắn thấy không cam tâm. Nhân cơ hội nói, “Đúng rồi, còn mấy ngày nữa thì tân khoa Trạng nguyên cũng chọn xong, ta sẽ đại diện phụ vương đãi yến ở hoàng cung , đến lúc đó Linh nhi cùng đến tham dự đi?”
Tề Linh không lên tiếng, nhìn Ân Tịch Ly một chút, hạ giọng nói thầm một câu, “Nếu Ân đại ca đỗ cao, ta nhất định sẽ đến.”
Ân Tịch Ly ngoáy ngoáy cái lỗ tai, không biết có nghe rõ không, khóe miệng nhếch lên cười.
Viên Liệt nhìn Trần Mạnh, hỏi, “Long thể an khang không?”
Vốn dĩ, Nam Cảnh đế đã dặn trước với Trần Mạnh, để hắn đừng nói bệnh tình của mình ra bên ngoài, thế nhưng hắn vừa thấy Tề Linh thì cái gì cũng quên sạch, liền thành thật mà đáp, “Nga, bệnh trạng của phụ vương ngày càng trầm trọng, thái y cũng không tìm ra được phương pháp chữa trị hiệu quả…”
Trần Mạnh còn chưa dứt lời, chợt nhận ra bị lão thái giám đi theo sau lưng thúc mạnh một cái ngay sườn.
“Ách..” Trần Mạnh giật mình, ý thức được, bụng nghĩ, Nguy rồi! Nếu phụ hoàng biết được mình kể bệnh tình của người ra với Viên Liệt, tất sẽ uất ức mà nổi trận lôi đình!
“Hừm hừm.” Trần mạnh vội vã tằn hắn vài tiếng để đổi đề tài, cười nói, “Có điều, gần đây thực chất đã chuyển biến tốt hơn rồi.”
Viên Liệt gật đầu qua loa, trong lòng vốn đã hiểu rõ.
“Linh nhi, hai ngày trước có lệ chi thượng hạng được tiến cung, một hồi nữa ta phái người đưa đến cho nàng được không?” Trần Mạnh tìm cơ hội xum xoe nịnh bợ.
Tề Linh lắc đầu, “Tiểu nữ vẫn chưa thể ăn đồ tươi sống được.”
“Nga…” Trần Mạnh xoa cằm, có chút xấu hổ, lúc này, chợt nghe lão Công Công đằng sau nói, “Thái tử gia, cũng nên trở về đi, sắp đến giờ học rồi.”
Trần Mạnh có chút mất hứng, nhưng chẳng thể làm gì khác hơn đành đứng lên, cáo từ rồi rời đi, Tề Diệc đứng dậy đưa tiễn.
Ra tới cửa, Trần Mạnh quay lại nói với Tề Linh, “Linh nhi, ta đi đây, lúc rảnh rỗi sẽ đến thăm nàng.”
Tề Linh vẫn không đáp lại hắn, chỉ gật đầu.
Trần Mạnh đành ngượng ngùng bước đi, trong lòng ngẫm nghĩ, hình như Linh nhi thích người ở bên cạnh nàng…
Sau đó, mọi người tiếp tục dùng bữa, xong xuôi lại rủ nhau ra hồ dạo chơi.
Màn đêm buông xuống, trên sông thuyền hoa xuôi ngược như thoi đưa.
Viên Lạc cùng Tề Diệc đứng ở đầu thuyền ngắm đèn màu, Tiêu Lạc là kẻ phong nhã, ngồi trong khoang thuyền đánh cờ với Hạ Vũ, còn Viên Liệt lẳng lặng đứng tựa vào đuôi thuyền nhìn mông lung, cũng chẳng biết là đang suy nghĩ gì.
Ân Tịch Ly cầm chén rượu, đứng bên cạnh, Tề Linh vốn cùng chơi đoán đăng mê[18] với bọn Viên Lạc, không biết thế nào, lại chạy ra chỗ Ân Tịch Ly.
“Gió sông có lạnh không?” Ân Tịch Ly hỏi nàng, “Lấy áo khoác cho ngươi nhé?”
“Không lạnh, ta đã mặt nhiều áo rồi.” Tề Linh nhỏ nhẹ nói một câu, “Ân đại ca, huynh có nghĩ là tính tình ta bất hảo không?”
Ân Tịch Ly bưng chén rượu, thoáng ngạc nhiên, xoay mặt nhìn nàng, cười hỏi, “Sao lại hỏi như vậy?”
“Vừa rồi ta đối xử với Trần Mạnh không tốt a.” Tề Linh nói, “Kỳ thực hắn cũng chẳng làm gì xấu, chỉ là ta không thích mà thôi.”
Ân Tịch Ly không để tâm tới, nhún nhún vai, “Ngươi làm vậy là phải, nếu ngươi không thích hắn, nên để cho hắn biết, rõ ràng không thích mà còn ra vẻ thích mới đúng là hại người.”
“Ân.” Tề Linh nhịn không được nhoẻn miệng cười, “Vậy nếu thích, thì cũng phải thể hiện cho người ta biết ư?”
Ân Tịch Ly cười, không đáp, Tề Linh thẹn thùng, xoay người chạy đến chỗ bọn Viên Lạc, tiếp tục ngắm đèn trên sông.
“Ngươi quả thật rất được hoan nghênh.” Viên Liệt không biết từ khi nào đã đến bên cạnh Ân Tịch Ly, “ Linh nhi là một hài tử đơn thuần, nếu ngươi không có tình ý gì thì đừng trêu chọc nàng, nàng đã là hôn thê của Viên Lạc.”
Ân Tịch Ly giương mắt nhìn hắn, hỏi, “Ta có làm gì sao?”
Viên Liệt khẽ nhíu mày, chợt thấy Ân Tịch Ly hơi đắc ý mỉm cười với hắn, ba đầu ngón tay đỡ lấy cái chén, ngón trỏ chỉ vào Viên Liệt cười nói, “Viên Liệt, ngươi ghen a… Thật thú vị a.”
/95
|