Ta là Hương Ba Vương
Trước kia lúc mỗi lần Tôn Phi nói ra những lời này, đều cảm thấy mình hết sức phong cách, nói huyễn hoặc một chút, giống như có một loại cuồng phong mãnh liệt như trong truyền thuyết, một câu thốt ra, có cả thiên hạ, so với mấy tiết mục kinh điển kiếp trước kiểu như hoàng đế đi vi hành gặp ác rồi có tùy tùng đột nhiên hét lớn “hoàng thượng giá lâm” còn oai phong hơn. Nhưng không biết vì cái gì, vào lúc này, cùng một câu nói ra, Tôn Phi lại có cảm giác không ngẩng đầu lên được.
Mà lão nhân Zola lúc này lại rõ ràng ngây dại rồi.
Diễn cảm vốn là mê mang, tiếp theo kinh ngạc, sau đó rung động, cuối cùng là vui mừng khôn xiết, mà rất nhanh lại hóa thành một cỗ ủy khuất cùng hưng phấn khó nói lên lời, lại giống như tiểu hài tử sau khi bị người khi dễ thấy được phụ mẫu thay mình làm làm chủ, ôm đùi Tôn Phi khóc lên.
- Ô ô ô ô. . .
Đây là một loại cảm xúc bị đè nén tới cực hạn đột nhiên bộc phát.
Thanh âm của lão nhân khàn khàn tắc nghẽn, giống như đầu lưỡi bị cắt đứt rời của hắn vẫn chưa dài ra được, thanh âm như đông cứng từ trong cổ họng đi ra, giống như ngàn vạn dặm đê điều Trường Giang và Hoàng Hà vỡ toác, lại giống như hàng trăm mét tường thành dưới lực va chạm cực lớn ầm ầm sụp đổ, Tôn Phi vẫn luôn rất ghét đàn ông chảy nước mắt, nhưng không biết vì sao, vào lúc này, cùng với tiếng nức nở quanh quẩn bên tai, hắn lại cảm giác hốc mắt mình cũng có chút ươn ướt.
Ở bên cạnh lão nhân, thiếu niên gầy yếu Luka lại hoàn toàn ngây dại.
Ngài ấy là Hương Ba Vương?
Thánh Vương ban hành Thánh Nhân pháp điển trong truyền thuyết kia?
Chính là Thánh vương dẫn theo đại quân vô địch Hương Ba toàn diệt liên cửu quốc quân trong lời Zola đại thúc?
Đúng vậy, nghĩ đi nghĩ lại, Luka có cảm giác bừng tỉnh:
- Nhất định là người, tuyệt đối không sai, ngoại trừ Hương Ba Thánh vương của chúng ta, còn ai có thể đem theo cao thủ từ trên trời xuống xuất hiện trước mắt mình? Còn có ai tình nguyện vì một tiểu tử Hương Ba mà nộ sát binh lính Hắc Nham thành hung ác? Còn ai có thủ đoạn như thần thánh đem đại thúc Zola bị trọng thương sắp chết trong khoảnh khắc toàn vẹn như trước?
Trừ người ra, không ai!
Một cảm giác hạnh phúc lớn lao trong nháy mắt tràn ngập thân thể thiếu niên gầy yếu.
- Bệ hạ… Ngài… Rốt cuộc đã tới…
Đây là câu đầu tiên lão nhân nói với Tôn Phi. Zola hiển nhiên là một lão nhân có kinh lịch (từng trải) cùng trí tuệ phi thường, sau chút thời gian ngắn ngủi không khống chế nổi tâm tình, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, nước mắt loang lổ trên khuôn mặt che kín nếp nhăn, chỉ chủ hàng vạn thi thể trong hố, ánh mắt phun ra phẫn nộ và cừu hận:
- Mai táng ở chỗ này, toàn bộ là thi thể con dân Hương Ba Thành a…
- Cái gì?
Tôn Phi trong lòng rung động, bị dọa cho hoảng sợ, cho là mình nghe lầm:
- Toàn bộ… Toàn bộ đều là?
Dưới hố sâu này, ít nhất hơn chồng chết hơn một ngàn thi thể lạnh băng, vô cùng thê thảm, theo thương thế trên người mà xem, cơ hồ mỗi người đều là bị ngược đãi mà chết, cụt tay cụt chân, căn bản không có một thi thể hoàn chỉnh… Tôn Phi vốn cho rằng đây hẳn là nơi xử lý toàn bộ thi thể quặng nô do kiệt sức hoặc bị đánh mà chết , thật không ngờ toàn bộ những thi thể này đều là thi thể của con dân Hương Ba thành?! Rốt cuộc là khi nào, Hương Ba Thành thậm chí có hơn một ngàn lao động bị bắt đến Hắc Nham Thành?
- Mấy năm trở lại đây, bởi vì trong bị Hắc Nham quốc quấy phá, ngoài lại gặp dong binh đoàn, không ít con dân Hương Ba hoặc là bị bắt làm tù binh, hoặc bị chộp làm nô lệ, đều bị đưa tới Liệt Nham sơn mạch này làm quặng nô cho Hắc Nham quốc. Tính kĩ ra, ít nhất cũng còn tới ba bốn ngàn tráng niên Hương Ba Thành từng ở đây, nhưng ba bốn năm trước cơ hồ đều chết sạch, không ai có thể ở trong nơi tối tăm mù mịt, thiếu lương thực cùng tra tấn của quân sĩ mà kiên trì sống tới ba năm, hơn nữa, bởi vì Hương Ba Thành và Hắc Nham quốc là kẻ địch không đội trời chung, nô lệ Hương Ba là bị ngược đãi kinh khủng nhất, hơi không cẩn thận, cũng sẽ bị Hắc Nham quân sĩ dùng dây xích, gần nhất là hơn một tháng nay, sau khi bệ hạ toàn diệt cửu quốc liên quân uy danh vang xa, uy hiếp được Hắc Nham quốc, đám súc sinh đó lại càng như ác ma không chút nhân tính, trong thời gian hơn nửa tháng ngắn ngủi, liền tàn sát hơn ngàn quặng nô Hương Ba!
Thần trí lão nhân Zola đã hoàn toàn thanh tỉnh, dùng ngôn ngữ ngắn gọn đơn giản nhấđem toàn bộ khổ cực mà con dân Hương Ba phải chịu kể ra, Tôn Phi yên lặng nhìn những thi thể đã lạnh băng ở dưới hố sâu, giống như nhìn thấy vô số con dân Hương Ba Thành kêu rên giãy dụa thê thảm mà chết đi, giống như chứng kiến vô tận oan hồn ở trước mặt mình nhỏ huyết lệ mà lên án Hắc Nham Thành, giống như đang chất vấn khi họ vật lộn giãy dụa sinh tồn, Hương Ba Thành vương rốt cuộc ở đâu?
Một cỗ oán khí phóng lên cao,trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Hắc Thạch.
Bầu trời vốn trong xanh đột nhiên nổi lên cuồng phong, sau đó mây đen nghìn nghịt không biết từ đâu bắt đầu bao phủ, trong phút chốc che kín cả trời đất, ánh sáng trở nên âm u, một trận bão táp đáng sợ đang chuẩn bị nổi lên.
- Có bao nhiêu người còn sống sót?
Tôn Phi hỏi:
- Họ ở đâu?
- Vào bốn ngày trước, những người sống sót toàn bộ bị đánh đập rồi bị nhốt trong thủy lao bên dưới Hắc Thạch, nghe nói Hắc Nham Vương muốn giết toàn bộ để trút giận…
Zola nhắc tới những người sống sót, trên mặt tỏ ra lo lắng.
Tôn Phi nắm chặt hai tay.
Hắn nhìn xuống Hắc Thạch thành phía dưới, ánh mắt kiên định, cuối cùng hạ quyết tâm:
- Hắc Nham Vương, hừ, hắn sẽ phải trả giá cho hành vi của mình, nợ máu phải trả bằng máu, toàn bộ Hắc Nham quốc đều phải chết… Lấy danh nghĩa quốc vương Hương Ba Thành, ta thề!
- Chúng ta đi!
Tôn Phi túm lấy Luka cùng Zola, từ trên vách đá cao trăm mét trực tiếp nhảy xuống, lúc còn cách mặt đất hai mươi mét, thay đổi hình thức Đức Lỗ Y, triệu hồi ra Ô Nha, đầu ngón chân khẽ chạm vào lưng Ô Nha, triệt tiêu lực rơi, sau đó liền vững vàng đáp trên mặt đất.
Một màn này, trừ Luka đã thấy qua thực lực Tôn Phi nên không có phản ứng, nhưng lão nhân Zola lại là lần đầu tiên nhìn thấy loại cao thủ thực sự này, trong lòng hắn chấn động không nói lên lời, nghĩ đến người thanh niên này là quốc vương thứ hai mươi lăm của Hương Ba Thành, Zola lại khó có thể ngăn chặn kích động trong lòng, truyền thuyết đều là thật, Hương Ba vương quả nhiên cường đại không thể tưởng tượng nổi.
Mấy lần dậm chân, Tôn Phi một lần nữa đã trở lại trên quảng trường nhỏ.
Sau đó sự tình phát sinh biến hóa.
Chỉ thấy tại Hắc Thạch, Hắc Nham quân đã tập kết, hơn ba nghìn binh lính Hắc Nham võ trang đầy đủ như thủy triều từ khắp cách ngóc ngách vọt tới, đem đội quân viễn chinh Hương Ba Thành vây kín ở giữa, tiếng hò hét vang động một vùng, chỗ binh lính giao chiến gần nhất đã có không ít thi thể ngã xuống mặt đất, chỉ có điều đều là binh sĩ mặc giáp đen của Hắc Nham Thành.
Quân viễn chinh Hương Ba không có lệnh của Tôn Phi, chỉ phòng thủ chứ không tấn công.
Dù vậy, hơn một trăm người cũng biểu hiện giống như tảng đá giữa dòng nước xiết, kiên cố không phá vỡ nổi, mặc cho làn sóng đen lũ lượt xông lên trước, đều bị đâm cho tan xương nát thịt, đầu rơi máu chảy mà lui xuống.
- Giết!
Tôn Phi nổi giận gầm lên một tiếng, giơ tay lên cao, lực lượng nguyên tố đặc thù của Đức Lỗ Y “hỗn độn lực” điên cuồng tụ lại, một luồng xích hồng sắc quang diễm từ trong tay hắn lóe ra, bắn vào bên trong cơn lũ Hắc Nham quân phía dưới.
Đạo xích hồng sắc quang diễm chỉ lớn cỡ bàn tay, không hề đặc sắc, hơn nữa không có chút nào ma lực dao động, thoạt nhìn tựa hồ không có gì uy hiếp, cho nên, quân sĩ Hắc Nham ở phía dưới không hề để ý, thậm chí còn cười nhạo.
Nhưng, đúng vào lúc này, dị biến phát sinh…
Lúc ở cự li cách mặt đất chưa tới hai ba mét, xích hồng sắc quang diễm bất ngờ nhanh chóng bành trướng, trong giây lát, liền biến thành một quả cầu màu đỏ sậm thật lớn có đường kính ba mét, quả cầu kia phía trên chi chít khe hở giống như tơ nhện, từ mỗi một khe hở đều có ngọn lửa khủng bố màu cam cực nóng lan tỏa, một tiếng ầm vang dội trên mặt đất, nháy mắt liền đè chết năm sáu tên lính tránh né không kịp.
Nhưng mà ác mộng không chấm dứt như vậy.
Sau khi hỏa cầu rơi trên mặt đất, lại tự động lăn lộn, hướng tới chỗ đám đông mà ầm ầm lăn qua, nơi nó đi qua đều bỏ lại phía sau vô tận nham thạch nóng chảy, tạo ra bức tường lửa cao hơn hai mét, hỏa diễm đáng sợ đem binh lính gần đó trực tiếp biến thành tro tàn, đến áo giáp sắt trên người bọn chúng cũng rất nhanh nóng chảy thành nước thép…
Kỹ năng ma pháp của Đức Lỗ Y —— “Dung tương cự nham”. (Nham thạch nóng chảy)
Có thể tập hợp nguyên tố hỗn độn cuồng bạo triệu hồi ra một khối dung nham cực lớn, đè chết thiêu đốt hết thảy địch nhân, ngoại trừ biến thân và triệu hoán đây là ma pháp kỹ năng mà Tôn Phi hình thức Đức Lỗ Y hiện tại có thể nắm giữ, thích hợp quần chiến.
Sưu sưu sưu sưu!!
Liên tiếp xích hồng sắc hỏa diễm theo lửa giận của Tôn Phi mà phát ra, toán bộ hóa thành “dung tương cự nham”, cả quảng trường nhỏ ngoại trừ địa phương quân viễn chinh Hương Ba Thành đang đứng, những chỗ còn lại toàn bộ biến thành biển lửa hừng hực, tiếng kêu thảm thiết của binh lính Hắc Nham liên tục truyền đến không dứt!
Ầm!
Tôn Phi đã nhảy tới trước đám người Lampard.
- Bệ hạ…
Lục đại cao thủ nhanh chóng tiến lại, phát hiện Tôn Phi không việc gì, lúc này mới yên tâm.
- Chiến sĩ Hương Ba Thành nghe quân lệnh của ta… Đồ thành!
Tôn Phi đem Zola và Luka giao cho binh lính bên cạnh đỡ, chuyến sang hình thức người man rợ, hai tay tìm tòi trong hư không, hào quang chợt lóe, cầm Tử Thanh song kiếm, hét lớn một tiếng:
- Giết! Hắc Thạch thành, gà chó không tha!
Trên quản trường lúc này “dung tương cự nham” đã biến mất, hỗn độn nguyên tố tan đi, hỏa diễm cũng tắt dần, một đợt công kích khủng bố của Đức Lỗ Y này, khiến trong nháy mắt ba bốn trăm tên lính Hắc Nham hóa thành tro tàn, uy lực không thể tưởng tượng nổi, làm cho rất nhiều Hắc Nham quân xa xa dù chiếm lấy ưu thế số lượng, nhưng cũng bị thanh thế như vậy làm cho hồn phi phách tán, hao nhụt ý chí chiến đấu, do dự không dám xông lại.
Tôn Phi hạ lệnh một tiếng, năm mươi thánh đấu sĩ dưới sự dẫn dắt của lục đại cao thủ, chủ động xông tới, nháy mắt dấy lên một màn gió tanh mưa máu!
Trước kia lúc mỗi lần Tôn Phi nói ra những lời này, đều cảm thấy mình hết sức phong cách, nói huyễn hoặc một chút, giống như có một loại cuồng phong mãnh liệt như trong truyền thuyết, một câu thốt ra, có cả thiên hạ, so với mấy tiết mục kinh điển kiếp trước kiểu như hoàng đế đi vi hành gặp ác rồi có tùy tùng đột nhiên hét lớn “hoàng thượng giá lâm” còn oai phong hơn. Nhưng không biết vì cái gì, vào lúc này, cùng một câu nói ra, Tôn Phi lại có cảm giác không ngẩng đầu lên được.
Mà lão nhân Zola lúc này lại rõ ràng ngây dại rồi.
Diễn cảm vốn là mê mang, tiếp theo kinh ngạc, sau đó rung động, cuối cùng là vui mừng khôn xiết, mà rất nhanh lại hóa thành một cỗ ủy khuất cùng hưng phấn khó nói lên lời, lại giống như tiểu hài tử sau khi bị người khi dễ thấy được phụ mẫu thay mình làm làm chủ, ôm đùi Tôn Phi khóc lên.
- Ô ô ô ô. . .
Đây là một loại cảm xúc bị đè nén tới cực hạn đột nhiên bộc phát.
Thanh âm của lão nhân khàn khàn tắc nghẽn, giống như đầu lưỡi bị cắt đứt rời của hắn vẫn chưa dài ra được, thanh âm như đông cứng từ trong cổ họng đi ra, giống như ngàn vạn dặm đê điều Trường Giang và Hoàng Hà vỡ toác, lại giống như hàng trăm mét tường thành dưới lực va chạm cực lớn ầm ầm sụp đổ, Tôn Phi vẫn luôn rất ghét đàn ông chảy nước mắt, nhưng không biết vì sao, vào lúc này, cùng với tiếng nức nở quanh quẩn bên tai, hắn lại cảm giác hốc mắt mình cũng có chút ươn ướt.
Ở bên cạnh lão nhân, thiếu niên gầy yếu Luka lại hoàn toàn ngây dại.
Ngài ấy là Hương Ba Vương?
Thánh Vương ban hành Thánh Nhân pháp điển trong truyền thuyết kia?
Chính là Thánh vương dẫn theo đại quân vô địch Hương Ba toàn diệt liên cửu quốc quân trong lời Zola đại thúc?
Đúng vậy, nghĩ đi nghĩ lại, Luka có cảm giác bừng tỉnh:
- Nhất định là người, tuyệt đối không sai, ngoại trừ Hương Ba Thánh vương của chúng ta, còn ai có thể đem theo cao thủ từ trên trời xuống xuất hiện trước mắt mình? Còn có ai tình nguyện vì một tiểu tử Hương Ba mà nộ sát binh lính Hắc Nham thành hung ác? Còn ai có thủ đoạn như thần thánh đem đại thúc Zola bị trọng thương sắp chết trong khoảnh khắc toàn vẹn như trước?
Trừ người ra, không ai!
Một cảm giác hạnh phúc lớn lao trong nháy mắt tràn ngập thân thể thiếu niên gầy yếu.
- Bệ hạ… Ngài… Rốt cuộc đã tới…
Đây là câu đầu tiên lão nhân nói với Tôn Phi. Zola hiển nhiên là một lão nhân có kinh lịch (từng trải) cùng trí tuệ phi thường, sau chút thời gian ngắn ngủi không khống chế nổi tâm tình, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, nước mắt loang lổ trên khuôn mặt che kín nếp nhăn, chỉ chủ hàng vạn thi thể trong hố, ánh mắt phun ra phẫn nộ và cừu hận:
- Mai táng ở chỗ này, toàn bộ là thi thể con dân Hương Ba Thành a…
- Cái gì?
Tôn Phi trong lòng rung động, bị dọa cho hoảng sợ, cho là mình nghe lầm:
- Toàn bộ… Toàn bộ đều là?
Dưới hố sâu này, ít nhất hơn chồng chết hơn một ngàn thi thể lạnh băng, vô cùng thê thảm, theo thương thế trên người mà xem, cơ hồ mỗi người đều là bị ngược đãi mà chết, cụt tay cụt chân, căn bản không có một thi thể hoàn chỉnh… Tôn Phi vốn cho rằng đây hẳn là nơi xử lý toàn bộ thi thể quặng nô do kiệt sức hoặc bị đánh mà chết , thật không ngờ toàn bộ những thi thể này đều là thi thể của con dân Hương Ba thành?! Rốt cuộc là khi nào, Hương Ba Thành thậm chí có hơn một ngàn lao động bị bắt đến Hắc Nham Thành?
- Mấy năm trở lại đây, bởi vì trong bị Hắc Nham quốc quấy phá, ngoài lại gặp dong binh đoàn, không ít con dân Hương Ba hoặc là bị bắt làm tù binh, hoặc bị chộp làm nô lệ, đều bị đưa tới Liệt Nham sơn mạch này làm quặng nô cho Hắc Nham quốc. Tính kĩ ra, ít nhất cũng còn tới ba bốn ngàn tráng niên Hương Ba Thành từng ở đây, nhưng ba bốn năm trước cơ hồ đều chết sạch, không ai có thể ở trong nơi tối tăm mù mịt, thiếu lương thực cùng tra tấn của quân sĩ mà kiên trì sống tới ba năm, hơn nữa, bởi vì Hương Ba Thành và Hắc Nham quốc là kẻ địch không đội trời chung, nô lệ Hương Ba là bị ngược đãi kinh khủng nhất, hơi không cẩn thận, cũng sẽ bị Hắc Nham quân sĩ dùng dây xích, gần nhất là hơn một tháng nay, sau khi bệ hạ toàn diệt cửu quốc liên quân uy danh vang xa, uy hiếp được Hắc Nham quốc, đám súc sinh đó lại càng như ác ma không chút nhân tính, trong thời gian hơn nửa tháng ngắn ngủi, liền tàn sát hơn ngàn quặng nô Hương Ba!
Thần trí lão nhân Zola đã hoàn toàn thanh tỉnh, dùng ngôn ngữ ngắn gọn đơn giản nhấđem toàn bộ khổ cực mà con dân Hương Ba phải chịu kể ra, Tôn Phi yên lặng nhìn những thi thể đã lạnh băng ở dưới hố sâu, giống như nhìn thấy vô số con dân Hương Ba Thành kêu rên giãy dụa thê thảm mà chết đi, giống như chứng kiến vô tận oan hồn ở trước mặt mình nhỏ huyết lệ mà lên án Hắc Nham Thành, giống như đang chất vấn khi họ vật lộn giãy dụa sinh tồn, Hương Ba Thành vương rốt cuộc ở đâu?
Một cỗ oán khí phóng lên cao,trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Hắc Thạch.
Bầu trời vốn trong xanh đột nhiên nổi lên cuồng phong, sau đó mây đen nghìn nghịt không biết từ đâu bắt đầu bao phủ, trong phút chốc che kín cả trời đất, ánh sáng trở nên âm u, một trận bão táp đáng sợ đang chuẩn bị nổi lên.
- Có bao nhiêu người còn sống sót?
Tôn Phi hỏi:
- Họ ở đâu?
- Vào bốn ngày trước, những người sống sót toàn bộ bị đánh đập rồi bị nhốt trong thủy lao bên dưới Hắc Thạch, nghe nói Hắc Nham Vương muốn giết toàn bộ để trút giận…
Zola nhắc tới những người sống sót, trên mặt tỏ ra lo lắng.
Tôn Phi nắm chặt hai tay.
Hắn nhìn xuống Hắc Thạch thành phía dưới, ánh mắt kiên định, cuối cùng hạ quyết tâm:
- Hắc Nham Vương, hừ, hắn sẽ phải trả giá cho hành vi của mình, nợ máu phải trả bằng máu, toàn bộ Hắc Nham quốc đều phải chết… Lấy danh nghĩa quốc vương Hương Ba Thành, ta thề!
- Chúng ta đi!
Tôn Phi túm lấy Luka cùng Zola, từ trên vách đá cao trăm mét trực tiếp nhảy xuống, lúc còn cách mặt đất hai mươi mét, thay đổi hình thức Đức Lỗ Y, triệu hồi ra Ô Nha, đầu ngón chân khẽ chạm vào lưng Ô Nha, triệt tiêu lực rơi, sau đó liền vững vàng đáp trên mặt đất.
Một màn này, trừ Luka đã thấy qua thực lực Tôn Phi nên không có phản ứng, nhưng lão nhân Zola lại là lần đầu tiên nhìn thấy loại cao thủ thực sự này, trong lòng hắn chấn động không nói lên lời, nghĩ đến người thanh niên này là quốc vương thứ hai mươi lăm của Hương Ba Thành, Zola lại khó có thể ngăn chặn kích động trong lòng, truyền thuyết đều là thật, Hương Ba vương quả nhiên cường đại không thể tưởng tượng nổi.
Mấy lần dậm chân, Tôn Phi một lần nữa đã trở lại trên quảng trường nhỏ.
Sau đó sự tình phát sinh biến hóa.
Chỉ thấy tại Hắc Thạch, Hắc Nham quân đã tập kết, hơn ba nghìn binh lính Hắc Nham võ trang đầy đủ như thủy triều từ khắp cách ngóc ngách vọt tới, đem đội quân viễn chinh Hương Ba Thành vây kín ở giữa, tiếng hò hét vang động một vùng, chỗ binh lính giao chiến gần nhất đã có không ít thi thể ngã xuống mặt đất, chỉ có điều đều là binh sĩ mặc giáp đen của Hắc Nham Thành.
Quân viễn chinh Hương Ba không có lệnh của Tôn Phi, chỉ phòng thủ chứ không tấn công.
Dù vậy, hơn một trăm người cũng biểu hiện giống như tảng đá giữa dòng nước xiết, kiên cố không phá vỡ nổi, mặc cho làn sóng đen lũ lượt xông lên trước, đều bị đâm cho tan xương nát thịt, đầu rơi máu chảy mà lui xuống.
- Giết!
Tôn Phi nổi giận gầm lên một tiếng, giơ tay lên cao, lực lượng nguyên tố đặc thù của Đức Lỗ Y “hỗn độn lực” điên cuồng tụ lại, một luồng xích hồng sắc quang diễm từ trong tay hắn lóe ra, bắn vào bên trong cơn lũ Hắc Nham quân phía dưới.
Đạo xích hồng sắc quang diễm chỉ lớn cỡ bàn tay, không hề đặc sắc, hơn nữa không có chút nào ma lực dao động, thoạt nhìn tựa hồ không có gì uy hiếp, cho nên, quân sĩ Hắc Nham ở phía dưới không hề để ý, thậm chí còn cười nhạo.
Nhưng, đúng vào lúc này, dị biến phát sinh…
Lúc ở cự li cách mặt đất chưa tới hai ba mét, xích hồng sắc quang diễm bất ngờ nhanh chóng bành trướng, trong giây lát, liền biến thành một quả cầu màu đỏ sậm thật lớn có đường kính ba mét, quả cầu kia phía trên chi chít khe hở giống như tơ nhện, từ mỗi một khe hở đều có ngọn lửa khủng bố màu cam cực nóng lan tỏa, một tiếng ầm vang dội trên mặt đất, nháy mắt liền đè chết năm sáu tên lính tránh né không kịp.
Nhưng mà ác mộng không chấm dứt như vậy.
Sau khi hỏa cầu rơi trên mặt đất, lại tự động lăn lộn, hướng tới chỗ đám đông mà ầm ầm lăn qua, nơi nó đi qua đều bỏ lại phía sau vô tận nham thạch nóng chảy, tạo ra bức tường lửa cao hơn hai mét, hỏa diễm đáng sợ đem binh lính gần đó trực tiếp biến thành tro tàn, đến áo giáp sắt trên người bọn chúng cũng rất nhanh nóng chảy thành nước thép…
Kỹ năng ma pháp của Đức Lỗ Y —— “Dung tương cự nham”. (Nham thạch nóng chảy)
Có thể tập hợp nguyên tố hỗn độn cuồng bạo triệu hồi ra một khối dung nham cực lớn, đè chết thiêu đốt hết thảy địch nhân, ngoại trừ biến thân và triệu hoán đây là ma pháp kỹ năng mà Tôn Phi hình thức Đức Lỗ Y hiện tại có thể nắm giữ, thích hợp quần chiến.
Sưu sưu sưu sưu!!
Liên tiếp xích hồng sắc hỏa diễm theo lửa giận của Tôn Phi mà phát ra, toán bộ hóa thành “dung tương cự nham”, cả quảng trường nhỏ ngoại trừ địa phương quân viễn chinh Hương Ba Thành đang đứng, những chỗ còn lại toàn bộ biến thành biển lửa hừng hực, tiếng kêu thảm thiết của binh lính Hắc Nham liên tục truyền đến không dứt!
Ầm!
Tôn Phi đã nhảy tới trước đám người Lampard.
- Bệ hạ…
Lục đại cao thủ nhanh chóng tiến lại, phát hiện Tôn Phi không việc gì, lúc này mới yên tâm.
- Chiến sĩ Hương Ba Thành nghe quân lệnh của ta… Đồ thành!
Tôn Phi đem Zola và Luka giao cho binh lính bên cạnh đỡ, chuyến sang hình thức người man rợ, hai tay tìm tòi trong hư không, hào quang chợt lóe, cầm Tử Thanh song kiếm, hét lớn một tiếng:
- Giết! Hắc Thạch thành, gà chó không tha!
Trên quản trường lúc này “dung tương cự nham” đã biến mất, hỗn độn nguyên tố tan đi, hỏa diễm cũng tắt dần, một đợt công kích khủng bố của Đức Lỗ Y này, khiến trong nháy mắt ba bốn trăm tên lính Hắc Nham hóa thành tro tàn, uy lực không thể tưởng tượng nổi, làm cho rất nhiều Hắc Nham quân xa xa dù chiếm lấy ưu thế số lượng, nhưng cũng bị thanh thế như vậy làm cho hồn phi phách tán, hao nhụt ý chí chiến đấu, do dự không dám xông lại.
Tôn Phi hạ lệnh một tiếng, năm mươi thánh đấu sĩ dưới sự dẫn dắt của lục đại cao thủ, chủ động xông tới, nháy mắt dấy lên một màn gió tanh mưa máu!
/344
|