Ánh mắt hắn như điện nhìn về hướng xa xa, nơi “độc nhãn cuồng mãng” đang tập kết thuộc hạ còn sống sót, chỉ thẳng mũi kiếm, mái tóc đen bay múa trong gió, tư thế oai hùng vĩ ngạn, sát khí tận trời nói:
- Lúc các ngươi tứ phía lùng bắt giết choc con dân Hương Ba ta, có từng nghĩ đến ngày này không? Hôm nay bổn vương sẽ cho đám mất hết nhân tính các ngươi nếm thử mùi vị trở thành con mồi!
- Phi! Bắt giết đám dân đen Hương Ba thì sao chứ?
Dù sao cũng là kẻ sống trong giết chóc, tuy bị thực lực Tôn Phi làm cho kinh sợ, nhưng cự hán độc nhãn lúc này lại tàn nhẫn lên, giận cười nói:
- Đám dân đen Hương Ba chết dưới phủ của lão tử không một ngàn cũng phải tám trăm, còn có đám nữ nhân Hương Ba lão tử chơi chán rồi bán vào quân doanh làm kỹ nữ hạ tiện nhất, nhiều không đếm được, ha ha, lão tử làm đấy, một quốc vương nước phụ thuộc nhỏ nhỏ như ngươi làm gì được ta?
- Hảo! Hảo! Hảo! ! Hảo hảo hảo! ! !
Tôn Phi nói liên tiếp năm chữ ‘Hảo’, hắn giận quá thành cười, đi bước một tới gần:
- Làm gì ngươi ư? Hôm nay ta sẽ không giết ngươi, trong vòng một tháng sẽ cho ngươi thấy Huyết Đao dong binh đoàn bị xóa tên tại đế đô St. Petersburg!
Gã đầu trọc nghe thấy thế ngẩn người ra, rồi đột nhiên cười ha ha:
- Làm cho Huyết Đao dong binh đoàn xóa tên khỏi đế đô? Ha ha ha đây là điều nực cười nhất mà ta được nghe! Đáng thương cho con ếch ngồi đáy giếng như ngươi, ngươi có biết Huyết Đao dong binh đoàn có bao nhiêu cao thủ? Hôm nay dâng lên ba vạn tiền vàng, coi như không có chuyện gì xảy ra, ngươi còn có thể sống sót đi về làm tiếp thân phận quốc vương của mình, nếu không chỉ cần một người trong chúng ta chạy được tin tức rơi vào tay tổng bộ, trong vòng một tháng Hương Ba vương thất nhất mạch tất cả chết hết!
- Tốt lắm, để ta xem Huyết Đao dong binh đoàn làm thế nào để Hương Ba vương thất chết hết!
Tôn Phi lười nhiều lời, chuyển đến hình thức người man rợ, phát động kỹ năng “Nhảy vọt” như một cơn cuồng phong lao tới đám dong binh Huyết Đao, hai thanh kiếm “Boolean Kessel hài tử” không lưu tình một chút nào, kiếm phong lóe ra, từng chiếc đầu lâu bắn lên cao, theo sau là cột cột máu phun như suối, nhuộm đỏ cả bóng đêm mờ mịt, mà Tôn Phi như chiếc nĩa sắt đâm vào tảng pho mát, thế không thể ngăn cả mà tới gần cự hán đầu bóng lưỡng.
- Ha ha ha, Hương Ba Vương, ngươi trúng kế!
Gã độc nhãn đột nhiên cười lớn rồi lui nhanh về phía sau, không biết từ lúc nào, sau hắn đã có mười tên chuẩn bị tốt cường nỗ, tức thì bóp cò.
Băng băng băng băng!
Nương theo thanh âm giòn tan như tiếng tử thần cười cợt là hai mươi mũi nỗ tiễn có thể xuyên thủng cả đại thụ hai người mới ôm hết, mười bộ cường nỗ này là lợi khí bảo bối của Huyết Đao dong binh đoàn, có thể xem như sản phẩm bán luyện kim, trên thân nỗ có khắc lên phong hệ ma pháp trận cấp thấp, còn khảm cả ma pháp thạch, thậm chí mỗi nỗ tiễn cũng được khảm một chút đồ văn ma pháp, có thể tăng tốc độ nỗ tiễn cùng lực sát thương.
Lúc này Tôn Phi đang xông lên, mười cung thủ đã chuẩn bị sẵn cung nỗ, trong nháy mắt cơ hồ hai mươi đạo nỗ tiễn nhằm thẳng những bộ vị yếu hại trên người Tôn Phi mà phóng tới.
Đây chính là cạm bẫy mà cự hán độc nhãn bố trí.
Cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại nói nhiều đến thế để chọc giận Tôn Phi.
Thông qua giao thủ lúc trước, hắn cũng biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Hương Ba Vương, đối phương cường đại muốn vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, nếu cứng đối cứng, khẳng định toàn bộ Huyết Đao dong binh tại đây sẽ trở thành xác chết, nhưng trong tay hắn nắm giữ vương bài là mười cường nỗ bán luyện kim, nên với nội tâm gian xảo hắn tranh thủ kích động Hương Ba Vương để đồng bọn chuẩn bị cho đợt ám sát, lặng lẽ bố trí cạm bẫy tuyệt sát này.
Mà lúc này chính là thời gian cạm bẫy giăng ra bắt lấy con mồi.
“Độc nhãn cuồng mãnh” cười điên dại trong đêm.
Hắn đã không cần nhịn nữa, cười ha hả giống như là đã nhìn thấy thân thể của Tôn Phi bị nỗ tiễn đâm lỗ chỗ mà chết thảm rồi, chỉ cần tiêu diệt Tôn Phi, hắn vãn thừa sức giải quyết Soros thương đội.
- Cẩn thận…!
- Nguy hiểm…!
Kerner cùng hồng y thiếu phụ bên Soros thương đội lớn tiếng hét lên, nhưng có lẽ đã không kịp nữa rồi.
Nhưng là…
- Chút tài mọn, sao có thể làm khó dễ cho ta được?
Theo tiếng Tôn Phi cười lạnh, dị biến xảy ra, chỉ thấy từng đạo quang diễm đột nhiên từ người Tôn Phi bắn ra, toàn thân Tôn Phi phát ra quang diễm thiên lam, đỏ đậm, xanh thẫm… đủ mọi màu sắc sáng chói, Tôn Phi không lùi mà tiến tới, dường như là muốn lấy thân thể của chính mình để ngăn chặn những nỗ tiễn có thể phá tan cả đá kia.
Đương đương đương đương!
Đang trong lúc mọi người nghẹn họng trân trối, thì những âm thanh nhỏ liên tiếp vang vọng hết trong tai của mỗi người, mọi người nhìn chằm chằm như nhìn thấy quỷ vậy, hai mươi mũi nỗ tiễn như là cây tăm đâm vào tấm thép, rơi hết xuống mặt đất.
Sau đó, quang diễm trên người Tôn Phi mới từ từ biến mất.
Một bộ áo giáp thần kỳ xuất hiện trên người của hắn.
Chỉ thấy toàn thân Tôn Phi trê dưới năm ngón tay, bàn tay, cổ tay, cánh tay, đầu, trước ngực, phía sau lưng, thắt lưng, hạ bộ, đùi… tất cả đều được khôi giáp bao trùm. Bộ khoi giáp này tạo hình kỳ lạ, chưa từng thấy trên đại lục Azeroth, mỗi bộ phận đều lắp ráp chặt chẽ với nhau dán trên người Tôn Phi, nhưng lại không hề có cảm giác nặng nề cùng to lớn như trọng trang kỵ sĩ khôi giáp, ngược lại càng tỏ rõ tư thế oai hùng vô song của Tôn Phi.
Một thân khôi giáp từ trên xuống dưới thần bí mỹ lệ khiến kẻ khác nhìn trân trối, từng bộ vị chặt chẽ tương liên, phóng thích quang diễm cùng ma pháp dao động nhàn nhạt, hiển nhiên là trang bị ma pháp cường đại, phối hợp với “Boolean Kessel thần thánh đại giới chi cự thần chi nhận” và “Boolean Kessel bộ tộc thủ hộ bí mật nghi chi kiếm” trong tay hắn, tựa như một thiết huyết Chiến Thần vẫn thường thấy trong các câu truyện Thần Ma.
Một thân khôi giáp này mặc lên như thế nào, không ai thấy rõ.
Nhưng mỗi người đều tinh tường chứng kiếm bộ khôi giáp bỗng dưng xuất hiện này có thể cản hết thảy nỗ tiễn bắn xuyên được cả cự thạch mà trên mặt không hề có thêm một vết xước.
- Điều này sao có thể…
“Độc nhãn cuồng mãng” ngơ ngẩn, cả người lạnh toát.
Thương thương thương thương…!
Không đợi hắn phản ứng, kiếm mang bắn ra, hàn quang bạo tuôn, ngay sau đó dâng lên một mảnh gió tanh mưa máu gay mũi, mười tên dong binh vừa bắn cường nỗ không có được cơ hội bóp cò lần thứ hai, đã bị Tôn Phi một kiếm chém làm hai mươi đoạn, mười mạng quy thiên.
Nháy mắt sau đó, mũi kiếm của Tôn Phi xẹt đến thân thể cự hán độc nhãn.
Tứ chi truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cự hán độc nhãn run rẩy không thể đứng thẳng tiếp, từng tơ máu từ cổ tay cùng hai mắt cá chân hắn chảy ra, đã bị Tôn Phi như tia chớp chặt đứt gân tay cùng gân chân.
- Bổn vương nói rồi, nhất định phải lưu ngươi một mạng, cho ngươi còn sống chứng kiến Huyết Đao dong binh đoàn toàn diệt!
Thanh âm lạnh như băng của Tôn Phi truyền đến bên tại “độc nhãn cuồng mãng”, phảng phất như tiếng tử thần đòi mạng, mà vết thương ở tay chân càng làm lòng hắn lạnh lẽo, đối với một cái võ sĩ mà nói, chặt đứt gân tay gân chân chẳng khác nào phế đi một thân vũ lực, quả thực so với chết còn khó chịu hơn, “độc nhãn cuồng mãng” vô lực ngã trên mặt đất, oán độc trong mắt khó có thể nói lên lời:
- Hương Ba vương, ngoan độc lắm…
Nói xong, hắn muốn cắn lưỡi tự sát.
Nhưng là…
Ba!
Tôn Phi một cước đá nát cằm hắn, cười lạnh nói:
- Bổn vương muốn ngươi còn sống, ngươi không chết được đâu!
Tôn Phi lăng không không nhảy lên một cột đá gần đó, ánh mắt như điện, tuần tra mọi nơi, tìm kếm trung niên vẻ mặt trung hậu lúc nãy đứng bên cạnh cự hán đầu trọc, từ đầu tới giờ, Huyết Đao dong binh đoàn tiểu đội tứ đại cao thủ, chỉ còn mình hắn không biết trốn tại nơi nào, vẫn còn là một uy hiếp.
Cùng lúc đó, Tôn Phi làm ra thủ thế, nhóm thánh đấu sĩ vẫn ẩn nấp từ tứ phía như mãnh hổ lao ra, trảm sát đám dong binh còn lại.
Mãi đến lúc này, mọi người mới phát hiện, Hương Ba Vương không phải đến một mình, dũng sĩ dưới trướng hắn đã sớm bao vây cả cái hồ nhỏ, , rất rõ ràng, từ vừa mới bắt đầu, Hương Ba Vương liền không nghĩ sẽ thả cho bất kỳ một gã dong binh nào rời đi. Hương Ba dũng sĩ vừa tới khí thế dũng mãnh, thực lực kinh người, dưới sự dẫn dắt của một cự hán mặt sẹo cao hai thước cùng một thiếu niên tóc vàng anh tuấn sử dụng cung tên hoàn toàn thực hiện cuộc đồ sát một phía, đám dong binh Huyết Đao liều mạng phản kháng, nhưng chẳng qua châu chấu đá xe, ngay cả chút cản trở cũng không thể tạo ra, rất nhanh ngoài mười mấy tên khôn ngoan ném vũ khí xuống đất đầu hàng, tất cả đều chết sạch.
Mà vào lúc đó, Tôn Phi cũng rốt cục phát hiện gã cao thủ lẩn trốn.
- Muốn chạy? Hừ! Đã muộn, lăn ra đây cho ta!
Tôn Phi đứng thẳng trên cột đá, song quyền liên tục lăng không đánh ram mục phia là mặt hồ phía xa kia, lực lượng khủng bố của người man rợ cấp 38 được phát huy tinh tế, quyền đầu như xé rách không khí, tạo lên từng cột nước cao đến tận trời, bên trong bọt nước là một đạo thân ảnh đang vùng vẫy muốn thoát đi, nhưng bị từng đạo quyền kình chặn đường lui, không thể không trở lại bờ hồ.
Người này chính là gã trung niên mặt mày phúc hậu chưa hề lộ diện, một trong những trung cấp đầu mục của Huyết Đao dong binh đoàn, một kẻ nham hiểm, giết người không gớm tay, tâm ngoan thủ lạt, tàn sát lùng bắt vô số con dân Hương Ba Thành.
- Hương Ba Vương tha mạng a…
Người này vừa xuống tới mặt đất, liền lập tức quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.
Tôn Phi nhảy xuống cột đá, đứng ở trước mặt hắn.
Đột nhiên…
- Ha ha ha, chết đi!
Gã trung niên đột nhiên biến đổi sắc mặt, thần thái tàn nhẫn, năm ngón tay cong lại, phần eo hơi chấn động, tức thì ám khí đầy trời như mưa to cánh hoa rụng hướng chỗ yếu hại của Tôn Phi đâm tới… Người này không ngờ là một cao thủ ám khí tuyệt đỉnh, chỉ trong nháy mắt, toàn thân trên dưới mỗi một bộ vị trên người hắn đều bắn ra trên trăm ngàn ám khí quái lại, trong đó còn xen lẫn bột phấn kịch độc sực mùi tanh hôi cùng ma pháp dao động.
- Hừ! Chút tài mọn cũng khoe ra!
Tôn Phi cười lạnh, hắn sớm đã có phòng bị, đứng thẳng tại chỗ, song kiếm trong tay bay múa che kín trước mặt, chắn toàn bộ ám khí ở ngoài một thước.
Đây là chiến lực khủng bố sau khi Tôn Phi đem kỹ năng “chi phối trường kiếm” của người man rợ tăng lên cấp 8, trình độ lĩnh ngộ cùng thao tác kiếm thuật đã vượt xa hơn tất cả lý giải của đại lục Azeroth.
Ám khí bị đập bay, tất cả chỉ trong tích tắc.
Tôn Phi không chút lưu tình tiện đà cắt hết gân tay gân chân hắn, vì phòng ngừa hắn lại xuất ra ám khí, Tôn Phi thậm chí còn phá hủy vài trung khu thần kinh điều khiển hoạt động cơ thể, với việc có thể tùy thời chuyển sang hình thức thích khách thì đây chỉ là cái nhấc tay.
Đến tận đây, hơn hai trăm dong binh Huyết Đao cùng tứ đại thủ lĩnh của bọn chúng toàn quân bị diệt, không kẻ nào lọt lưới.
Đoàn người Soros thương đội nghẹn họng nhìn trân trối, thần sắc ngơ ngẩn.
- Bệ hạ, những người này xử trí thế nào đây?
Torres đi tới, hành lễ với Tôn Phi rồi chỉ hơn mười dong binh đầu hàng, xin chỉ thị.
- Lúc các ngươi tứ phía lùng bắt giết choc con dân Hương Ba ta, có từng nghĩ đến ngày này không? Hôm nay bổn vương sẽ cho đám mất hết nhân tính các ngươi nếm thử mùi vị trở thành con mồi!
- Phi! Bắt giết đám dân đen Hương Ba thì sao chứ?
Dù sao cũng là kẻ sống trong giết chóc, tuy bị thực lực Tôn Phi làm cho kinh sợ, nhưng cự hán độc nhãn lúc này lại tàn nhẫn lên, giận cười nói:
- Đám dân đen Hương Ba chết dưới phủ của lão tử không một ngàn cũng phải tám trăm, còn có đám nữ nhân Hương Ba lão tử chơi chán rồi bán vào quân doanh làm kỹ nữ hạ tiện nhất, nhiều không đếm được, ha ha, lão tử làm đấy, một quốc vương nước phụ thuộc nhỏ nhỏ như ngươi làm gì được ta?
- Hảo! Hảo! Hảo! ! Hảo hảo hảo! ! !
Tôn Phi nói liên tiếp năm chữ ‘Hảo’, hắn giận quá thành cười, đi bước một tới gần:
- Làm gì ngươi ư? Hôm nay ta sẽ không giết ngươi, trong vòng một tháng sẽ cho ngươi thấy Huyết Đao dong binh đoàn bị xóa tên tại đế đô St. Petersburg!
Gã đầu trọc nghe thấy thế ngẩn người ra, rồi đột nhiên cười ha ha:
- Làm cho Huyết Đao dong binh đoàn xóa tên khỏi đế đô? Ha ha ha đây là điều nực cười nhất mà ta được nghe! Đáng thương cho con ếch ngồi đáy giếng như ngươi, ngươi có biết Huyết Đao dong binh đoàn có bao nhiêu cao thủ? Hôm nay dâng lên ba vạn tiền vàng, coi như không có chuyện gì xảy ra, ngươi còn có thể sống sót đi về làm tiếp thân phận quốc vương của mình, nếu không chỉ cần một người trong chúng ta chạy được tin tức rơi vào tay tổng bộ, trong vòng một tháng Hương Ba vương thất nhất mạch tất cả chết hết!
- Tốt lắm, để ta xem Huyết Đao dong binh đoàn làm thế nào để Hương Ba vương thất chết hết!
Tôn Phi lười nhiều lời, chuyển đến hình thức người man rợ, phát động kỹ năng “Nhảy vọt” như một cơn cuồng phong lao tới đám dong binh Huyết Đao, hai thanh kiếm “Boolean Kessel hài tử” không lưu tình một chút nào, kiếm phong lóe ra, từng chiếc đầu lâu bắn lên cao, theo sau là cột cột máu phun như suối, nhuộm đỏ cả bóng đêm mờ mịt, mà Tôn Phi như chiếc nĩa sắt đâm vào tảng pho mát, thế không thể ngăn cả mà tới gần cự hán đầu bóng lưỡng.
- Ha ha ha, Hương Ba Vương, ngươi trúng kế!
Gã độc nhãn đột nhiên cười lớn rồi lui nhanh về phía sau, không biết từ lúc nào, sau hắn đã có mười tên chuẩn bị tốt cường nỗ, tức thì bóp cò.
Băng băng băng băng!
Nương theo thanh âm giòn tan như tiếng tử thần cười cợt là hai mươi mũi nỗ tiễn có thể xuyên thủng cả đại thụ hai người mới ôm hết, mười bộ cường nỗ này là lợi khí bảo bối của Huyết Đao dong binh đoàn, có thể xem như sản phẩm bán luyện kim, trên thân nỗ có khắc lên phong hệ ma pháp trận cấp thấp, còn khảm cả ma pháp thạch, thậm chí mỗi nỗ tiễn cũng được khảm một chút đồ văn ma pháp, có thể tăng tốc độ nỗ tiễn cùng lực sát thương.
Lúc này Tôn Phi đang xông lên, mười cung thủ đã chuẩn bị sẵn cung nỗ, trong nháy mắt cơ hồ hai mươi đạo nỗ tiễn nhằm thẳng những bộ vị yếu hại trên người Tôn Phi mà phóng tới.
Đây chính là cạm bẫy mà cự hán độc nhãn bố trí.
Cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại nói nhiều đến thế để chọc giận Tôn Phi.
Thông qua giao thủ lúc trước, hắn cũng biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Hương Ba Vương, đối phương cường đại muốn vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, nếu cứng đối cứng, khẳng định toàn bộ Huyết Đao dong binh tại đây sẽ trở thành xác chết, nhưng trong tay hắn nắm giữ vương bài là mười cường nỗ bán luyện kim, nên với nội tâm gian xảo hắn tranh thủ kích động Hương Ba Vương để đồng bọn chuẩn bị cho đợt ám sát, lặng lẽ bố trí cạm bẫy tuyệt sát này.
Mà lúc này chính là thời gian cạm bẫy giăng ra bắt lấy con mồi.
“Độc nhãn cuồng mãnh” cười điên dại trong đêm.
Hắn đã không cần nhịn nữa, cười ha hả giống như là đã nhìn thấy thân thể của Tôn Phi bị nỗ tiễn đâm lỗ chỗ mà chết thảm rồi, chỉ cần tiêu diệt Tôn Phi, hắn vãn thừa sức giải quyết Soros thương đội.
- Cẩn thận…!
- Nguy hiểm…!
Kerner cùng hồng y thiếu phụ bên Soros thương đội lớn tiếng hét lên, nhưng có lẽ đã không kịp nữa rồi.
Nhưng là…
- Chút tài mọn, sao có thể làm khó dễ cho ta được?
Theo tiếng Tôn Phi cười lạnh, dị biến xảy ra, chỉ thấy từng đạo quang diễm đột nhiên từ người Tôn Phi bắn ra, toàn thân Tôn Phi phát ra quang diễm thiên lam, đỏ đậm, xanh thẫm… đủ mọi màu sắc sáng chói, Tôn Phi không lùi mà tiến tới, dường như là muốn lấy thân thể của chính mình để ngăn chặn những nỗ tiễn có thể phá tan cả đá kia.
Đương đương đương đương!
Đang trong lúc mọi người nghẹn họng trân trối, thì những âm thanh nhỏ liên tiếp vang vọng hết trong tai của mỗi người, mọi người nhìn chằm chằm như nhìn thấy quỷ vậy, hai mươi mũi nỗ tiễn như là cây tăm đâm vào tấm thép, rơi hết xuống mặt đất.
Sau đó, quang diễm trên người Tôn Phi mới từ từ biến mất.
Một bộ áo giáp thần kỳ xuất hiện trên người của hắn.
Chỉ thấy toàn thân Tôn Phi trê dưới năm ngón tay, bàn tay, cổ tay, cánh tay, đầu, trước ngực, phía sau lưng, thắt lưng, hạ bộ, đùi… tất cả đều được khôi giáp bao trùm. Bộ khoi giáp này tạo hình kỳ lạ, chưa từng thấy trên đại lục Azeroth, mỗi bộ phận đều lắp ráp chặt chẽ với nhau dán trên người Tôn Phi, nhưng lại không hề có cảm giác nặng nề cùng to lớn như trọng trang kỵ sĩ khôi giáp, ngược lại càng tỏ rõ tư thế oai hùng vô song của Tôn Phi.
Một thân khôi giáp từ trên xuống dưới thần bí mỹ lệ khiến kẻ khác nhìn trân trối, từng bộ vị chặt chẽ tương liên, phóng thích quang diễm cùng ma pháp dao động nhàn nhạt, hiển nhiên là trang bị ma pháp cường đại, phối hợp với “Boolean Kessel thần thánh đại giới chi cự thần chi nhận” và “Boolean Kessel bộ tộc thủ hộ bí mật nghi chi kiếm” trong tay hắn, tựa như một thiết huyết Chiến Thần vẫn thường thấy trong các câu truyện Thần Ma.
Một thân khôi giáp này mặc lên như thế nào, không ai thấy rõ.
Nhưng mỗi người đều tinh tường chứng kiếm bộ khôi giáp bỗng dưng xuất hiện này có thể cản hết thảy nỗ tiễn bắn xuyên được cả cự thạch mà trên mặt không hề có thêm một vết xước.
- Điều này sao có thể…
“Độc nhãn cuồng mãng” ngơ ngẩn, cả người lạnh toát.
Thương thương thương thương…!
Không đợi hắn phản ứng, kiếm mang bắn ra, hàn quang bạo tuôn, ngay sau đó dâng lên một mảnh gió tanh mưa máu gay mũi, mười tên dong binh vừa bắn cường nỗ không có được cơ hội bóp cò lần thứ hai, đã bị Tôn Phi một kiếm chém làm hai mươi đoạn, mười mạng quy thiên.
Nháy mắt sau đó, mũi kiếm của Tôn Phi xẹt đến thân thể cự hán độc nhãn.
Tứ chi truyền đến cảm giác lạnh lẽo, cự hán độc nhãn run rẩy không thể đứng thẳng tiếp, từng tơ máu từ cổ tay cùng hai mắt cá chân hắn chảy ra, đã bị Tôn Phi như tia chớp chặt đứt gân tay cùng gân chân.
- Bổn vương nói rồi, nhất định phải lưu ngươi một mạng, cho ngươi còn sống chứng kiến Huyết Đao dong binh đoàn toàn diệt!
Thanh âm lạnh như băng của Tôn Phi truyền đến bên tại “độc nhãn cuồng mãng”, phảng phất như tiếng tử thần đòi mạng, mà vết thương ở tay chân càng làm lòng hắn lạnh lẽo, đối với một cái võ sĩ mà nói, chặt đứt gân tay gân chân chẳng khác nào phế đi một thân vũ lực, quả thực so với chết còn khó chịu hơn, “độc nhãn cuồng mãng” vô lực ngã trên mặt đất, oán độc trong mắt khó có thể nói lên lời:
- Hương Ba vương, ngoan độc lắm…
Nói xong, hắn muốn cắn lưỡi tự sát.
Nhưng là…
Ba!
Tôn Phi một cước đá nát cằm hắn, cười lạnh nói:
- Bổn vương muốn ngươi còn sống, ngươi không chết được đâu!
Tôn Phi lăng không không nhảy lên một cột đá gần đó, ánh mắt như điện, tuần tra mọi nơi, tìm kếm trung niên vẻ mặt trung hậu lúc nãy đứng bên cạnh cự hán đầu trọc, từ đầu tới giờ, Huyết Đao dong binh đoàn tiểu đội tứ đại cao thủ, chỉ còn mình hắn không biết trốn tại nơi nào, vẫn còn là một uy hiếp.
Cùng lúc đó, Tôn Phi làm ra thủ thế, nhóm thánh đấu sĩ vẫn ẩn nấp từ tứ phía như mãnh hổ lao ra, trảm sát đám dong binh còn lại.
Mãi đến lúc này, mọi người mới phát hiện, Hương Ba Vương không phải đến một mình, dũng sĩ dưới trướng hắn đã sớm bao vây cả cái hồ nhỏ, , rất rõ ràng, từ vừa mới bắt đầu, Hương Ba Vương liền không nghĩ sẽ thả cho bất kỳ một gã dong binh nào rời đi. Hương Ba dũng sĩ vừa tới khí thế dũng mãnh, thực lực kinh người, dưới sự dẫn dắt của một cự hán mặt sẹo cao hai thước cùng một thiếu niên tóc vàng anh tuấn sử dụng cung tên hoàn toàn thực hiện cuộc đồ sát một phía, đám dong binh Huyết Đao liều mạng phản kháng, nhưng chẳng qua châu chấu đá xe, ngay cả chút cản trở cũng không thể tạo ra, rất nhanh ngoài mười mấy tên khôn ngoan ném vũ khí xuống đất đầu hàng, tất cả đều chết sạch.
Mà vào lúc đó, Tôn Phi cũng rốt cục phát hiện gã cao thủ lẩn trốn.
- Muốn chạy? Hừ! Đã muộn, lăn ra đây cho ta!
Tôn Phi đứng thẳng trên cột đá, song quyền liên tục lăng không đánh ram mục phia là mặt hồ phía xa kia, lực lượng khủng bố của người man rợ cấp 38 được phát huy tinh tế, quyền đầu như xé rách không khí, tạo lên từng cột nước cao đến tận trời, bên trong bọt nước là một đạo thân ảnh đang vùng vẫy muốn thoát đi, nhưng bị từng đạo quyền kình chặn đường lui, không thể không trở lại bờ hồ.
Người này chính là gã trung niên mặt mày phúc hậu chưa hề lộ diện, một trong những trung cấp đầu mục của Huyết Đao dong binh đoàn, một kẻ nham hiểm, giết người không gớm tay, tâm ngoan thủ lạt, tàn sát lùng bắt vô số con dân Hương Ba Thành.
- Hương Ba Vương tha mạng a…
Người này vừa xuống tới mặt đất, liền lập tức quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ.
Tôn Phi nhảy xuống cột đá, đứng ở trước mặt hắn.
Đột nhiên…
- Ha ha ha, chết đi!
Gã trung niên đột nhiên biến đổi sắc mặt, thần thái tàn nhẫn, năm ngón tay cong lại, phần eo hơi chấn động, tức thì ám khí đầy trời như mưa to cánh hoa rụng hướng chỗ yếu hại của Tôn Phi đâm tới… Người này không ngờ là một cao thủ ám khí tuyệt đỉnh, chỉ trong nháy mắt, toàn thân trên dưới mỗi một bộ vị trên người hắn đều bắn ra trên trăm ngàn ám khí quái lại, trong đó còn xen lẫn bột phấn kịch độc sực mùi tanh hôi cùng ma pháp dao động.
- Hừ! Chút tài mọn cũng khoe ra!
Tôn Phi cười lạnh, hắn sớm đã có phòng bị, đứng thẳng tại chỗ, song kiếm trong tay bay múa che kín trước mặt, chắn toàn bộ ám khí ở ngoài một thước.
Đây là chiến lực khủng bố sau khi Tôn Phi đem kỹ năng “chi phối trường kiếm” của người man rợ tăng lên cấp 8, trình độ lĩnh ngộ cùng thao tác kiếm thuật đã vượt xa hơn tất cả lý giải của đại lục Azeroth.
Ám khí bị đập bay, tất cả chỉ trong tích tắc.
Tôn Phi không chút lưu tình tiện đà cắt hết gân tay gân chân hắn, vì phòng ngừa hắn lại xuất ra ám khí, Tôn Phi thậm chí còn phá hủy vài trung khu thần kinh điều khiển hoạt động cơ thể, với việc có thể tùy thời chuyển sang hình thức thích khách thì đây chỉ là cái nhấc tay.
Đến tận đây, hơn hai trăm dong binh Huyết Đao cùng tứ đại thủ lĩnh của bọn chúng toàn quân bị diệt, không kẻ nào lọt lưới.
Đoàn người Soros thương đội nghẹn họng nhìn trân trối, thần sắc ngơ ngẩn.
- Bệ hạ, những người này xử trí thế nào đây?
Torres đi tới, hành lễ với Tôn Phi rồi chỉ hơn mười dong binh đầu hàng, xin chỉ thị.
/344
|