Trước khi mặt trời hoàn toàn lặn, doanh địa của quân viễn chinh Hương Ba rốt cuộc được dựng xong.
Nhìn doanh địa mới xuất hiện cạnh bờ sông, đám người mấy nước phụ thuộc chung quanh toàn bộ xuất thần, cũng không kỳ quái, thật sự là doanh địa này quá mức xa xỉ, bởi lều trại bên trong doanh địa này có đều là bằng vải đen có vẽ ma pháp trận giữ ấm, tản ra ma lực dao động nhàn nhạt, chẳng những có thể làm cho binh lính bên trong không bị lạnh giá ảnh hưởng, mà còn có công năng báo động nhất định, khi bị tập kích sẽ cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, năng lực phòng ngự rất mạnh.
Mà như vậy tính cho mỗi một ma pháp trướng bồng (lều trại), giá trị đã là ngoài ngàn mai kim tệ, hơn nữa để duy trì thôi phát ma pháp trận, nhất định phải mỗi thời mỗi khắc đều tiêu hao ma pháp thạch, một viên ma pháp cấp thấp chỉ có thể duy trì cung cấp ma lực cho ba ngày, đãi ngộ như thế, cho dù là một quốc vương ở tiểu quốc nào đó cũng chưa chắc có được, thế mà người Hương Ba ngay đến thành phần hạ tiện nhất như mã phu cũng có thể ở trong trướng bồng xa hoa đó, điều này làm cho các nước phụ thuộc chung quanh vừa ghen tị vừa hâm mộ.
Đương nhiên, càng nhiều là bắt đầu khiếp sợ thực lực mà Hương Ba Thành bày ra.
Bởi vì ngoài ma pháp trướng bồng sang quý kia, ngay cả các vật phẩm cùng vũ khí quân doanh cũng có quan hệ với ma pháp, bởi thế mà cả doanh địa cứ tràn ra một cố khí tức ma pháp mênh mông, giống như ngay tại đó xuất hiện một tòa ma pháp tháp cấp thấp, mà cùng lúc đó, bốn phía doanh địa đều được dựng lên từng ngọn tháp thuẫn bằng hắc thiết, giống như lầu quan sát đem trọn Hương Ba doanh địa bảo vệ, phòng bị sâm nghiêm, đỉnh tháp thuẫn có trang bị phương tiện nhìn xa, cung tiễn thủ canh gác cẩn mật, cảnh giác tuần tra bốn phía.
Doanh địa có trang bị như vậy, đã tương đương thập đại nước phụ thuộc cấp một.
Nội tình mà Hương Ba Thành để lộ ra, âm thầm khiến những người quan sát kinh hãi.
- Hương Ba Thành này… Thật quá xa xỉ!
- Khiến người ta khó có thể lý giải a, một nước phụ thuộc cấp sáu ở vùng biên giới phía bắc xa xôi lạnh ghê người, nghe nói đến tiền trang bị một đội quân khôi giáp chỉnh tề cũng không có, hiện tại vì sao giàu có như thế? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
- Hừ, bất kể phô trương như thế nào, cũng chỉ là kiểu một gã nhà giàu mới nổi mà thôi!
Chung quanh Ở Hương Ba doanh địa tụ tập rất nhiều võ sĩ cùng quan chức các nước phụ thuộc khác, tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, sôi nổi thì thầm với nhau làm ra bình luận, một số quốc gia đồng minh lúc này trao đổi tình báo, hâm mộ có, tán thưởng có, ghen ghét có…
Mà lúc này hai mươi dặm bình nguyên phạm vi đóng quân này, không khí nhìn như bình thản, nhưng thực tế đã phi thường khẩn trương.
Đại hội diễn võ tác chiến trước mắt nhiều địa quý tộc có thế lực chính là sân khấu để đổi lợi ích của rất nhiều nước phụ thuộc cường đại, mà đối với nhóm tiểu quốc này mà nói, cũng có một chút lợi ích nhỏ bé có thể truy đuổi, đại quốc ăn thịt, tiểu quốc ăn canh, có tiểu quốc quốc vương ảo tưởng đem quốc gia cấp bậc mình bay lên cấp một, cũng có quốc vương nước phụ thuộc hạ đẳng chỉ biết toàn tâm tận lực chống đỡ để bảo trụ cấp bậc cùng tồn tại của vương thất, mà đại hội diễn võ tác chiến khiến cho bất cứ quốc gia nào muốn trở thành địch thủ thì sẽ coi đây là cơ hội cuối cùng thăm dò lẫn nhau.
Mà đám người Tôn Phi bởi vì lấy được vị trí hạ trại tuyệt hảo, lập tức đã trở thành tiểu điểm để mọi người chú ý, tiếp đó sự tình chấn kinh một trong thập đại tài quyết kỵ sĩ khiêu chiến Hương Ba Vương càng làm cho toàn bộ các quốc gia tập trung dõi theo khối đất trống nho nhỏ cạnh bờ sông này.
Có thể được đường đường đỉnh cấp cao thủ trong thập đại tài quyết kỵ sĩ hạ thân phận chủ động khiêu chiến, bất luận kết quả cuối cùng thắng hay bại, đều đã là một loại vinh quang mà quốc vương thông thường khó có thể với tới, đồng thời cũng là thừa nhận thực lực của Hương Ba Vương, điều này chính là vấn đề tò mò của vô số người, rất nhanh, chiến tích của Hương Ba Vương Alexander tại Song Tháp phong bắt đầu bị người truyền bá đi, khiến cho một mảnh kinh hãi cùng nghi ngờ, càng nhiều thêm là mong chờ đến ngày quyết đấu.
Bình nguyên từ Moros sơn khẩu đi có một phần hơn hai mươi dặm bị đế quốc phân chia chỉnh thành thành từng địa phương lớn nhỏ, trong mỗi một khoảng lại là nơi đóng quân của một nước phụ thuộc, từ trên bầu trời nhìn xuống, giống như một bàn cờ thật lớn do thiên địa tạo thành, mà hai trăm năm mươi nước phụ thuộc chính là quân cờ trên bàn cờ đó, sắp triển khai một hồi tranh đấu một sống một chết gió tanh mưa máu.
Làm tiêu điểu trong hai mươi dặm ấy, người Hương Ba Thành nhận lấy đãi ngộ bị tham quan như sở thú.
Từ giữa trưa đến chạng vạng, cơ hồ mỗi nước phụ thuộc tham gia đại hội đều phái người đi tìm hiểu thực lực của đám Hương Ba Thành, tại đại hội diễn võ tác chiến lần này, một nước phụ thuộc cấp sáu lại xuất hiẹn cao thủ có thể khiến cho đại nhân vật như tài quyết kỵ sĩ chủ động khiêu chiến, đối với bất kỳ một quốc gia nào mà nói đều không phải là tin tốt lành gì, bởi vì theo như truyền thống của đại hội, mãnh hổ đột ngột xuất hiện này có thể gặp phải bất kỳ quốc gia nào, cũng là có thể uy hiếp chính quốc gia đó. Có một tồn tại như thế khiến Hương Ba Thành mơ hồ đã trở thành đối thủ của đa số quốc gia.
Khi đêm đến, người tụ tập quanh Hương Ba doanh địa càng ngày càng nhiều.
Không chút kiêng dè, có lẽ mấy ngày nữa song phương sẽ ở trong đại hội mà diễn ra chiến đấu, lúc đó người chết phơi thây là chuyện bình thường, cho nên chuyện trong khu vực doanh địa của hai trăm năm mươi quốc gia này có kẻ một lời không hợp, rút đao khiêu chiến là chuyện tình mỗi thời mỗi khắc đều phát sinh, đế quốc cũng không cấm võ sĩ của nước phụ thuộc tự mình quyết đấu, tại khu doanh địa này đã chuẩn bị năm mươi tòa thí kiếm đài dành cho việc này, từ lúc kiến tạo đến giờ, số người chết trên thí kiếm đài đã vượt quá một trăm, trong đó đủ loại cao thủ đấu khí, ngay cả một cao thủ mộc hệ đấu khí cấp tứ tinh cũng nằm xuống tại đây.
Cho nên việc đứng bên cạnh doanh địa quan sát tình hình địch này, đám võ sĩ có thể làm “'Quang minh chính đại”, trong khoảng thời gian ngắn, chung quanh Hương Ba đại doanh náo nhiệt vô cùng, giống như là đổ phường (sòng bạc) lớn nhất đế đô.
Trong đám người, ba bốn thanh niên thân mặc cẩm bào, phong tư bất phàm hấp dẫn ánh mắt mọi người, bên cạnh bọn hắn là mười hộ vệ khôi giáp sáng loáng, một đám trên người toát lên đấu khí ba động không hề tầm thường, chung quanh không người nào dám tới gần bọn hắn, đều tránh xa xa, ánh mắt nhìn về mấy người trẻ tuổi mang theo vẻ sợ hãi.
- Sora vương tử, ngài thấy đám người Hương Ba này thế nào? Có thể tạo ra uy hiếp với chúng ta không?
Một thanh niên anh tuấn thân mặc kim sắc trường bào, cài một chiếc trâm ngọc bích trên mái tóc màu lam, hai tay khoanh trước ngực mở miệng hỏi.
- Hừ, chỉ là một đám thỏ non chưa thấy cảnh đời mà thôi!
Sora vương tử lạnh lùng cười, đôi lông mi nhỏ khẽ nhếch lên, bộ mặt coi như là anh tuấn, nhưng chiếc mũi ưng lại làm cho phần anh tuấn này có vẻ hung ác nham hiểm, hắn tự cao tự đại, mặt vẻ khinh thường.
- Sora điện hạ không nên sơ ý, kia là Hương Ba Cương, là nhân vật là đệ thất tài quyết kỵ sĩ - Huyết Tinh kỵ sĩ Claude tự mình chỉ mặt thách đấu, tuyệt đối không đơn giản! Mặc dù Sora điện hạ đã đạt tới ngũ tinh trung giai, chỉ sợ cũng không làm gì được Hương Ba Vương a!
Một thanh niên tóc tím khác tay nắm bảo kiếm, khẽ cười nói. Người này làm cho người ta có cảm giác trầm ổn, nhưng đôi tinh quang lóe ra, lại toát vẻ thâm độc. Hơn nữa từ trong lời nói của hắn, có thể thấy được ý tứ châm ngòi.
- Hừ!
Sora vương tử khinh thường hừ lạnh một tiếng, không nói gì nhưng trên trán lại nhiều hơn một phần tức giận cùng muốn thử sức.
- Các vị điện hạ, Hương Ba Vương này thuộc hạ từng thấy tận mắt qua, thực lực đích xác không tầm thường, nhưng tính cách cuồng vọng, vô pháp vô thiên, y như một con chó điên, hơn nữa hắn còn phi thường háo sắc, bên người có mấy nữ tử, đều là giai nhân tuyệt sắc!
Một lão giả chỉ còn một bên tai đứng phái sau mấy vương tử trẻ tuổi, đột nhiên vuốt chòm râu dê mở miệng nói.
Hử? Giai nhân tuyệt sắc?
Trong bốn gã thanh niên, người cuối cùng vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng. Tóc trên đều hắn có vẻ thưa thớt, lộ ra da đầu, há miệng, có thể nhìn thấy một đám răng vàng, dáng người thấp bé, ngũ quan quái dị, sắc tái nhợt vọt như bệnh nặng mới khỏi, nghe được bốn chữ “giai nhân tuyệt sắc” mà lão giả có chòm râu dê kia nói, nhất thời tinh thần tỉnh táo:
- Có bao nhiêu tuyệt sắc?
Từ sâu trong ánh mắt lão giả có chòm râu dê kia bắt đầu lóe lên một tia âm độc, ngoài miệng lại cung kính nói:
- Tzvetan điện hạ, thứ cho thuộc hạ vô lễ, nếu so với tứ đại nữ phó bên cạnh ngài thì xinh đẹp cao quý gấp mười lần!
- Mười lần? Ha ha, hắc hắc, có ý tứ, thật biết điều!
Tzvetan vương tử diện mạo xấu xí, liếm lấy môi nở nụ cười:
- Ta có lẽ nên đi gặp vị Hương Ba Vương có ý tứ này!
- Đại điện hạ cường quốc đứng đầu thập đại nước phụ thuộc cấp một Musk quốc bằng lòng gặp Hương Ba Vương chính là vinh hạnh của hắn...
Lão giả râu dê khen tặng nói.
Cách không xa đám vương tử là mấy thiếu niên đen gầy thân mặc bì giáp đã cũ, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm lên đại môn Hương Ba đại doanh, trong đó lóe lên vẻ nóng rực, bọn hắn đã đứng ở chỗ này tròn nửa buổi chiều, một mực do dự, muốn bước vào đại môn kia, lại tựa hồ như băn khoăn cái gì, thủy chung không hạ được quyết tâm.
Nhìn doanh địa mới xuất hiện cạnh bờ sông, đám người mấy nước phụ thuộc chung quanh toàn bộ xuất thần, cũng không kỳ quái, thật sự là doanh địa này quá mức xa xỉ, bởi lều trại bên trong doanh địa này có đều là bằng vải đen có vẽ ma pháp trận giữ ấm, tản ra ma lực dao động nhàn nhạt, chẳng những có thể làm cho binh lính bên trong không bị lạnh giá ảnh hưởng, mà còn có công năng báo động nhất định, khi bị tập kích sẽ cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, năng lực phòng ngự rất mạnh.
Mà như vậy tính cho mỗi một ma pháp trướng bồng (lều trại), giá trị đã là ngoài ngàn mai kim tệ, hơn nữa để duy trì thôi phát ma pháp trận, nhất định phải mỗi thời mỗi khắc đều tiêu hao ma pháp thạch, một viên ma pháp cấp thấp chỉ có thể duy trì cung cấp ma lực cho ba ngày, đãi ngộ như thế, cho dù là một quốc vương ở tiểu quốc nào đó cũng chưa chắc có được, thế mà người Hương Ba ngay đến thành phần hạ tiện nhất như mã phu cũng có thể ở trong trướng bồng xa hoa đó, điều này làm cho các nước phụ thuộc chung quanh vừa ghen tị vừa hâm mộ.
Đương nhiên, càng nhiều là bắt đầu khiếp sợ thực lực mà Hương Ba Thành bày ra.
Bởi vì ngoài ma pháp trướng bồng sang quý kia, ngay cả các vật phẩm cùng vũ khí quân doanh cũng có quan hệ với ma pháp, bởi thế mà cả doanh địa cứ tràn ra một cố khí tức ma pháp mênh mông, giống như ngay tại đó xuất hiện một tòa ma pháp tháp cấp thấp, mà cùng lúc đó, bốn phía doanh địa đều được dựng lên từng ngọn tháp thuẫn bằng hắc thiết, giống như lầu quan sát đem trọn Hương Ba doanh địa bảo vệ, phòng bị sâm nghiêm, đỉnh tháp thuẫn có trang bị phương tiện nhìn xa, cung tiễn thủ canh gác cẩn mật, cảnh giác tuần tra bốn phía.
Doanh địa có trang bị như vậy, đã tương đương thập đại nước phụ thuộc cấp một.
Nội tình mà Hương Ba Thành để lộ ra, âm thầm khiến những người quan sát kinh hãi.
- Hương Ba Thành này… Thật quá xa xỉ!
- Khiến người ta khó có thể lý giải a, một nước phụ thuộc cấp sáu ở vùng biên giới phía bắc xa xôi lạnh ghê người, nghe nói đến tiền trang bị một đội quân khôi giáp chỉnh tề cũng không có, hiện tại vì sao giàu có như thế? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
- Hừ, bất kể phô trương như thế nào, cũng chỉ là kiểu một gã nhà giàu mới nổi mà thôi!
Chung quanh Ở Hương Ba doanh địa tụ tập rất nhiều võ sĩ cùng quan chức các nước phụ thuộc khác, tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, sôi nổi thì thầm với nhau làm ra bình luận, một số quốc gia đồng minh lúc này trao đổi tình báo, hâm mộ có, tán thưởng có, ghen ghét có…
Mà lúc này hai mươi dặm bình nguyên phạm vi đóng quân này, không khí nhìn như bình thản, nhưng thực tế đã phi thường khẩn trương.
Đại hội diễn võ tác chiến trước mắt nhiều địa quý tộc có thế lực chính là sân khấu để đổi lợi ích của rất nhiều nước phụ thuộc cường đại, mà đối với nhóm tiểu quốc này mà nói, cũng có một chút lợi ích nhỏ bé có thể truy đuổi, đại quốc ăn thịt, tiểu quốc ăn canh, có tiểu quốc quốc vương ảo tưởng đem quốc gia cấp bậc mình bay lên cấp một, cũng có quốc vương nước phụ thuộc hạ đẳng chỉ biết toàn tâm tận lực chống đỡ để bảo trụ cấp bậc cùng tồn tại của vương thất, mà đại hội diễn võ tác chiến khiến cho bất cứ quốc gia nào muốn trở thành địch thủ thì sẽ coi đây là cơ hội cuối cùng thăm dò lẫn nhau.
Mà đám người Tôn Phi bởi vì lấy được vị trí hạ trại tuyệt hảo, lập tức đã trở thành tiểu điểm để mọi người chú ý, tiếp đó sự tình chấn kinh một trong thập đại tài quyết kỵ sĩ khiêu chiến Hương Ba Vương càng làm cho toàn bộ các quốc gia tập trung dõi theo khối đất trống nho nhỏ cạnh bờ sông này.
Có thể được đường đường đỉnh cấp cao thủ trong thập đại tài quyết kỵ sĩ hạ thân phận chủ động khiêu chiến, bất luận kết quả cuối cùng thắng hay bại, đều đã là một loại vinh quang mà quốc vương thông thường khó có thể với tới, đồng thời cũng là thừa nhận thực lực của Hương Ba Vương, điều này chính là vấn đề tò mò của vô số người, rất nhanh, chiến tích của Hương Ba Vương Alexander tại Song Tháp phong bắt đầu bị người truyền bá đi, khiến cho một mảnh kinh hãi cùng nghi ngờ, càng nhiều thêm là mong chờ đến ngày quyết đấu.
Bình nguyên từ Moros sơn khẩu đi có một phần hơn hai mươi dặm bị đế quốc phân chia chỉnh thành thành từng địa phương lớn nhỏ, trong mỗi một khoảng lại là nơi đóng quân của một nước phụ thuộc, từ trên bầu trời nhìn xuống, giống như một bàn cờ thật lớn do thiên địa tạo thành, mà hai trăm năm mươi nước phụ thuộc chính là quân cờ trên bàn cờ đó, sắp triển khai một hồi tranh đấu một sống một chết gió tanh mưa máu.
Làm tiêu điểu trong hai mươi dặm ấy, người Hương Ba Thành nhận lấy đãi ngộ bị tham quan như sở thú.
Từ giữa trưa đến chạng vạng, cơ hồ mỗi nước phụ thuộc tham gia đại hội đều phái người đi tìm hiểu thực lực của đám Hương Ba Thành, tại đại hội diễn võ tác chiến lần này, một nước phụ thuộc cấp sáu lại xuất hiẹn cao thủ có thể khiến cho đại nhân vật như tài quyết kỵ sĩ chủ động khiêu chiến, đối với bất kỳ một quốc gia nào mà nói đều không phải là tin tốt lành gì, bởi vì theo như truyền thống của đại hội, mãnh hổ đột ngột xuất hiện này có thể gặp phải bất kỳ quốc gia nào, cũng là có thể uy hiếp chính quốc gia đó. Có một tồn tại như thế khiến Hương Ba Thành mơ hồ đã trở thành đối thủ của đa số quốc gia.
Khi đêm đến, người tụ tập quanh Hương Ba doanh địa càng ngày càng nhiều.
Không chút kiêng dè, có lẽ mấy ngày nữa song phương sẽ ở trong đại hội mà diễn ra chiến đấu, lúc đó người chết phơi thây là chuyện bình thường, cho nên chuyện trong khu vực doanh địa của hai trăm năm mươi quốc gia này có kẻ một lời không hợp, rút đao khiêu chiến là chuyện tình mỗi thời mỗi khắc đều phát sinh, đế quốc cũng không cấm võ sĩ của nước phụ thuộc tự mình quyết đấu, tại khu doanh địa này đã chuẩn bị năm mươi tòa thí kiếm đài dành cho việc này, từ lúc kiến tạo đến giờ, số người chết trên thí kiếm đài đã vượt quá một trăm, trong đó đủ loại cao thủ đấu khí, ngay cả một cao thủ mộc hệ đấu khí cấp tứ tinh cũng nằm xuống tại đây.
Cho nên việc đứng bên cạnh doanh địa quan sát tình hình địch này, đám võ sĩ có thể làm “'Quang minh chính đại”, trong khoảng thời gian ngắn, chung quanh Hương Ba đại doanh náo nhiệt vô cùng, giống như là đổ phường (sòng bạc) lớn nhất đế đô.
Trong đám người, ba bốn thanh niên thân mặc cẩm bào, phong tư bất phàm hấp dẫn ánh mắt mọi người, bên cạnh bọn hắn là mười hộ vệ khôi giáp sáng loáng, một đám trên người toát lên đấu khí ba động không hề tầm thường, chung quanh không người nào dám tới gần bọn hắn, đều tránh xa xa, ánh mắt nhìn về mấy người trẻ tuổi mang theo vẻ sợ hãi.
- Sora vương tử, ngài thấy đám người Hương Ba này thế nào? Có thể tạo ra uy hiếp với chúng ta không?
Một thanh niên anh tuấn thân mặc kim sắc trường bào, cài một chiếc trâm ngọc bích trên mái tóc màu lam, hai tay khoanh trước ngực mở miệng hỏi.
- Hừ, chỉ là một đám thỏ non chưa thấy cảnh đời mà thôi!
Sora vương tử lạnh lùng cười, đôi lông mi nhỏ khẽ nhếch lên, bộ mặt coi như là anh tuấn, nhưng chiếc mũi ưng lại làm cho phần anh tuấn này có vẻ hung ác nham hiểm, hắn tự cao tự đại, mặt vẻ khinh thường.
- Sora điện hạ không nên sơ ý, kia là Hương Ba Cương, là nhân vật là đệ thất tài quyết kỵ sĩ - Huyết Tinh kỵ sĩ Claude tự mình chỉ mặt thách đấu, tuyệt đối không đơn giản! Mặc dù Sora điện hạ đã đạt tới ngũ tinh trung giai, chỉ sợ cũng không làm gì được Hương Ba Vương a!
Một thanh niên tóc tím khác tay nắm bảo kiếm, khẽ cười nói. Người này làm cho người ta có cảm giác trầm ổn, nhưng đôi tinh quang lóe ra, lại toát vẻ thâm độc. Hơn nữa từ trong lời nói của hắn, có thể thấy được ý tứ châm ngòi.
- Hừ!
Sora vương tử khinh thường hừ lạnh một tiếng, không nói gì nhưng trên trán lại nhiều hơn một phần tức giận cùng muốn thử sức.
- Các vị điện hạ, Hương Ba Vương này thuộc hạ từng thấy tận mắt qua, thực lực đích xác không tầm thường, nhưng tính cách cuồng vọng, vô pháp vô thiên, y như một con chó điên, hơn nữa hắn còn phi thường háo sắc, bên người có mấy nữ tử, đều là giai nhân tuyệt sắc!
Một lão giả chỉ còn một bên tai đứng phái sau mấy vương tử trẻ tuổi, đột nhiên vuốt chòm râu dê mở miệng nói.
Hử? Giai nhân tuyệt sắc?
Trong bốn gã thanh niên, người cuối cùng vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc mở miệng. Tóc trên đều hắn có vẻ thưa thớt, lộ ra da đầu, há miệng, có thể nhìn thấy một đám răng vàng, dáng người thấp bé, ngũ quan quái dị, sắc tái nhợt vọt như bệnh nặng mới khỏi, nghe được bốn chữ “giai nhân tuyệt sắc” mà lão giả có chòm râu dê kia nói, nhất thời tinh thần tỉnh táo:
- Có bao nhiêu tuyệt sắc?
Từ sâu trong ánh mắt lão giả có chòm râu dê kia bắt đầu lóe lên một tia âm độc, ngoài miệng lại cung kính nói:
- Tzvetan điện hạ, thứ cho thuộc hạ vô lễ, nếu so với tứ đại nữ phó bên cạnh ngài thì xinh đẹp cao quý gấp mười lần!
- Mười lần? Ha ha, hắc hắc, có ý tứ, thật biết điều!
Tzvetan vương tử diện mạo xấu xí, liếm lấy môi nở nụ cười:
- Ta có lẽ nên đi gặp vị Hương Ba Vương có ý tứ này!
- Đại điện hạ cường quốc đứng đầu thập đại nước phụ thuộc cấp một Musk quốc bằng lòng gặp Hương Ba Vương chính là vinh hạnh của hắn...
Lão giả râu dê khen tặng nói.
Cách không xa đám vương tử là mấy thiếu niên đen gầy thân mặc bì giáp đã cũ, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm lên đại môn Hương Ba đại doanh, trong đó lóe lên vẻ nóng rực, bọn hắn đã đứng ở chỗ này tròn nửa buổi chiều, một mực do dự, muốn bước vào đại môn kia, lại tựa hồ như băn khoăn cái gì, thủy chung không hạ được quyết tâm.
/344
|