- Ài... Nhân sinh chính là một trò chơi, mỗi người đều làm nhiệm vụ của mình đợi tới khi trò chơi kết thúc, làm hết sức mới có thể nhận được khen ngợi!
- Rượu ngon bình quý quạt vàng, áo bào phấp phới nhẹ nhàng theo mây...
Vị đế quốc đệ nhất ngâm du thi nhân này một thân trường bào phiêu phiêu ngâm ra một câu cảm xúc, liền đắc ý nhấp một ngụm quỳnh tương (rượu ngon).
Ở bên cạnh hắn, một thân ảnh gầy gò mặc trường bào màu nâu vàng lẳng lặng đứng im không nói, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm trận chiến bên dưới.
- Tên tiểu tử này, hắc hắc, có ý tứ a, gã mang mặt nạ kia có phải Hương Ba Vương Alexander không nhỉ? Ừm, khí tức hoàn toàn khác nhau, phương thức chiến đấu cũng hoàn toàn bất đồng, thuấn phát ma pháp... Giống phải mà lại không phải, đã lâu rồi không gặp chuyện quái lại này... Này ông bạn già, nhận xét xem. Ta đã nói nhiều như vậy, dù ngươi không muốn nghe thì cũng nói một tiếng chứ!
Đế quốc đệ nhất ngâm du thi nhân Materazzi cố ý cả giận nói.
Thân ảnh gầy gò kia quay sang nhìn hắn, dừng một chút, sau đó tặc lưỡi:
- Chậc!
Materazzi:
- ...
- Vị trong thâm cung kia có đỡ hơn tí nào không?
Materazzi lại uống một hớp rượu ngon, tiếp tục tìm đề tài.
- Không biết.
- Không thể nào, ngươi cũng không biết?
- Ừ!
- Không phải chứ, hai chúng ta quan hệ tốt như vậy, ngươi có thể mỗi lần trả lời nhiều thêm mấy chữ không?
- Được.
- ...
. . .
- Hì hì, xem ra tiểu gia hỏa này còn vài bí mật không muốn người biến, dưới trướng hắn vẫn còn một ma pháp sư nữa sao? Hay ma pháp sư kia căn bản chính là hắn? Ừm, thật là một ma pháp sư kinh khủng, thuấn phát ra hỏa cầu có thể so với một kích toàn lực của ngũ tinh võ giả. Thực lực như vậy đại khái gần vượt khỏi tinh cấp rồi đi?
Trong một căn phòng khác cũng tại tầng tửu lâu 6 tầng kia, ma nữ lẳng lơ Paris khẽ mỉm cười, thân thể toát ra một mùi u hương nhàn nhạt, đứng trước cửa sổ nhìn về bên ngoài.
Mà phía sau Paris, lại có một người đang ngồi bên bàn rượu.
Một nam tử trẻ tuổi ăn mặc rất bình thường, mái tóc đen dài tới hông tùy ý phiêu tán, khuôn mặt như quan ngọc, đến nỗi nếu có người nói gương mặt này chính là tập hợp những thứ tốt đẹp nhất trong thiên hạ hẳn cũng không sai. Hắn vươn bàn tay trắng nõn khiến nữ nhân cũng phải ghen tỵ mà nâng lên chén rượu.
Rượu là loại thượng đẳng nhất, mùi hương bay ra khiến cả căn phòng tràn ngập trong sắc mộng ảo.
Thế nhưng rượu này lại không phải để người uống.
Là cho chó uống.
Một con chó nhỏ tàn phế mất hai chân sau, đầu ghé vài nam tử anh tuấn đủ khiến toàn bộ thiếu nữ đế quốc điên cuồng kia, vươn cái lưỡi hồng liếm láp mỹ tửu trong chén, ánh mắt mê mẩn, thỉnh thoảng lại ngước nhìn chủ nhân của mình phát tiếng kêu ‘Ư ử’ hưng phấn. Con chó nhỏ này cũng chẳng phải giống quý báu gì, thậm chí còn xấu xí hơn cả đám chó hoang lưu lạc ở ven đường.
- Ha ha, từ từ thôi đừng để bị sặc!
Nam tử anh tuấn cười nói với nó như là với lão bằng hữu thân thiết.
Phía sau nam tử, chính là Hồng Hồ Tử Granero thân mặc kim chúc khôi giáp lẳng lặng đứng. Thân thể hắn thẳng tắp như một cây thương, ánh mắt luôn mang vẻ cảnh giác, tay cầm sẵn chuôi kiếm.
Ngoài Hồng Hồ Tử Granero, trong phòng còn có một người nữa đồng dạng đứng thẳng tắp.
Chẳng qua người này là đứng đằng sau Paris.
Trên người của hắn mặc kim hoàng sắc khôi giáp, cho dù không lên tiếng thế, một cỗ khí tức uy áp nhàn nhạt cũng sẽ lơ đãng biểu lộ. Chính là đế quốc thập đại tài quyết kỵ sĩ - đệ thập Thái Dương Hoàng Kim kỵ sĩ Christopher Sutton. Ánh mắt của hắn luôn dừng trên người Paris, giống như trong phòng chỉ có hai người, trong đó là sự thân thiết, yêu thương... Biểu tình một nam nhân phải có với người trong lòng toàn bộ xuất hiện trong mắt hắn.
- He he, ta nói này, Christopher, ngươi có thể dùng ánh mắt khác nhìn Paris được không, rất buồn nôn, ta và Oka nhìn sắp phát ói rồi!
Nam tử anh tuấn vẫn luôn ngồi vỗ về con chó nhỏ đột nhiên cất tiếng trêu chọc.
Hắn vẫn luôn chuyện trò tùy ý như thế.
Con chó nhỏ mất hai chân sau trong lòng hắn tên là Oka.
Mà hắn, cũng gọi là Oka.
Oka Domingos.
Dưới Yashin đại đế Zenit đế quốc, quyền thế như mặt trời ban trưa nhị hoàng tử Domingos.
- Ặc... Được rồi!
Hoàng Kim kỵ sĩ Christopher Sutton xoay mình để phần áo choàng sau lưng chặn tầm mắt hoàng tử Domingos.
Một màn này làm cho Domingos vỗ vỗ ót, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.
- Oka, ngài không tới xem tiểu bằng hữu của chúng ta đại sát tứ phương sao? Hấp dẫn lắm đấy!
Ma nữ lẳng lơ quay đầu nhìn nhị hoàng tử, vẫy vaãy tay, động tác như là gọi một bằng hữu thông thường chứ không phải là trò chuyện cùng đường đường hoàng tử đế quốc.
- Đánh đánh giết giết, rất không có ý nghĩa, ngươi tự mình xem đi, ta ngủ cái đã! Giết xong thì gọi ta!
Nói xong, nhị hoàng tử liền ghé người nằm bò lên bàn, không chút chú ý hình tượng, miệng lẩm bẩm:
- Thật là, ta đường đường một hoàng tử đế quốc, lý ra nên mỗi tối ăn ngon mặc đẹp cùng các mỹ nữ bàn chuyện nhân sinh. Giờ ngủ không được ngủ, lại còn bị kéo tới đây xem giết người, không thú vị a không thú vị.
Bất quá hắn trời sinh anh tuấn, cho dù tùy ý nằm úp sấp lên bàn cũng không giảm được vẻ nổi bật.
Mà tiểu cẩu cũng tên Oka trong ngực hắn giờ đã đủ say, ánh mắt mơ mơ màng màng gục dưới chân bàn như lão tửu quỷ lâu năm.
Sau đó, một người một chó thi nhau ngáy, thật sự là ngủ mất rồi.
. . .
. . .
- Ngươi... Đồ nhu nhược! Nếu ngươi còn có sĩ diện của một ma pháp sư thì cùng ta quyết đấu đi!
Huyết Đao đoàn trưởng giận điên lên.
Hắn điên cuồng mà đuổi giết ma pháp sư thần bí mang mặt nạ ác ma kì dị trước mặt, nhưng đối phương lại hoàn toàn phá vỡ nhận biết của hắn về một ma pháp sư cao quý.
Đối thủ này, giảo hoạt như một con chuột thành tinh, không hề có ý định trực diện quyết đấu, ngược lại bằng thân hình quỷ dị, tốc độ cực nhanh vừa trốn vừa tung hỏa cầu, lúc thì giết chết ma pháp sư bên Huyết Đao sắp tung thủy hệ ma pháp lúc thì phóng hỏa. Rất nhanh cả tổng bộ Huyết Đao dong binh đoàn đã lâm vào biển lửa.
Cứu hoả căn bản là phí công.
Ma pháp hỏa diễm quá kinh khủng, rất khó bị dập tắt, ngược lại càng để lâu càng theo gió lan ra.
- Mọi người tập trung, bảo hộ nơi trọng yếu, toàn bộ thủy hệ ma pháp sư, toàn lực làm phép dập tắt lửa!
Trung niên đoàn trưởng Huyết Đao dong binh đoàn lớn tiếng rộng giận vang vọng ở trong bầu trời đêm:
- Cố gắng kiên trì, quân đội đế quốc sẽ tới rất nhanh thôi...
- Chết tiệt, ngươi dừng lại cho ta, ngươi quả thực làm ô nhục vinh quang của ma pháp sư, con lợn tiểu nhân kia!
Đoàn trưởng trung niên một bên gầm lên giận dữ, một bên như trước đuổi giết Tôn Phi.
Một khi để cho ma pháp sư thực lực lục tinh cấp này xuất hiện trên khu vực trung tâm, quả thực chính là tự sát.
Trong đế đô, số lượng ma pháp sư lục tinh cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi một người đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, thân phận cao quý, Huyết Đao dong binh đoàn luôn tận lực giao hảo, cống nạp vô số châu báu cùng ma pháp thạch, dù không thể nâng tới mức giao tình thâm hậu, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không có địch ý, không đến mức đánh tới cửa hạ thủ ngoan độc nhường này. Hơn nữa ma pháp sư luôn cao cao tại thượng sẽ không bao giờ giống kẻ trước mặt, không hề có chút giác ngộ cao quý của ma pháp sư, mà giống một tên phóng hỏa giết người như thế.
Ma pháp sư đeo mặt nạ ác ma có thể thuấn phát ma pháp, rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ là...
Vừa nghĩ tới khả năng xấu nhất, trung niên nhân lòng trầm xuống, càng ngày càng lạnh.
Đúng lúc này...
- Muốn cùng ta quyết đấu phải không?
Thân ảnh vẫn luôn lẩn khuất tung hỏa cầu đột nhiên dừng lại trên một pho tượng võ sĩ, trong nháy mắt hỏa diễm đã cháy bùng cả pho tượng. Mặt nạ ác ma khủng khiếp, toàn thân hỏa diễm nóng như có thể thiêu đốt vạn vật, cười quái dị nói:
- Khặc khặc... Tốt, cho ngươi một cơ hội, nếu tiếp được một chiêu tất sát này của ta, ta sẽ rời đi!
Nói xong, một cỗ ma pháp nguyên tố dao động cực kỳ khủng bố lấy tượng đá làm trung tâm khuếch tán đi bốn phương tám hướng.
Mà ma pháp hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt khắp nơi như được lệnh triệu hồi, càng thêm cuồng bạo lan tới pho tượng kia.
Đoàn trưởng Huyết Đao dong binh đoàn sắc mặt ngưng trọng, tích tụ lực lượng của toàn thân chờ đợi một kích của đối thủ. Có thể được ác ma này xưng là một chiêu ‘tất sát’, chỉ nghĩ cũng hiểu được sẽ kinh thiên động địa tới dạng gì, toàn thân hắn mỗi một khối cơ nhục đều căng lên, tinh thần tập trung, không dám có chút khinh thường.
- Rượu ngon bình quý quạt vàng, áo bào phấp phới nhẹ nhàng theo mây...
Vị đế quốc đệ nhất ngâm du thi nhân này một thân trường bào phiêu phiêu ngâm ra một câu cảm xúc, liền đắc ý nhấp một ngụm quỳnh tương (rượu ngon).
Ở bên cạnh hắn, một thân ảnh gầy gò mặc trường bào màu nâu vàng lẳng lặng đứng im không nói, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm trận chiến bên dưới.
- Tên tiểu tử này, hắc hắc, có ý tứ a, gã mang mặt nạ kia có phải Hương Ba Vương Alexander không nhỉ? Ừm, khí tức hoàn toàn khác nhau, phương thức chiến đấu cũng hoàn toàn bất đồng, thuấn phát ma pháp... Giống phải mà lại không phải, đã lâu rồi không gặp chuyện quái lại này... Này ông bạn già, nhận xét xem. Ta đã nói nhiều như vậy, dù ngươi không muốn nghe thì cũng nói một tiếng chứ!
Đế quốc đệ nhất ngâm du thi nhân Materazzi cố ý cả giận nói.
Thân ảnh gầy gò kia quay sang nhìn hắn, dừng một chút, sau đó tặc lưỡi:
- Chậc!
Materazzi:
- ...
- Vị trong thâm cung kia có đỡ hơn tí nào không?
Materazzi lại uống một hớp rượu ngon, tiếp tục tìm đề tài.
- Không biết.
- Không thể nào, ngươi cũng không biết?
- Ừ!
- Không phải chứ, hai chúng ta quan hệ tốt như vậy, ngươi có thể mỗi lần trả lời nhiều thêm mấy chữ không?
- Được.
- ...
. . .
- Hì hì, xem ra tiểu gia hỏa này còn vài bí mật không muốn người biến, dưới trướng hắn vẫn còn một ma pháp sư nữa sao? Hay ma pháp sư kia căn bản chính là hắn? Ừm, thật là một ma pháp sư kinh khủng, thuấn phát ra hỏa cầu có thể so với một kích toàn lực của ngũ tinh võ giả. Thực lực như vậy đại khái gần vượt khỏi tinh cấp rồi đi?
Trong một căn phòng khác cũng tại tầng tửu lâu 6 tầng kia, ma nữ lẳng lơ Paris khẽ mỉm cười, thân thể toát ra một mùi u hương nhàn nhạt, đứng trước cửa sổ nhìn về bên ngoài.
Mà phía sau Paris, lại có một người đang ngồi bên bàn rượu.
Một nam tử trẻ tuổi ăn mặc rất bình thường, mái tóc đen dài tới hông tùy ý phiêu tán, khuôn mặt như quan ngọc, đến nỗi nếu có người nói gương mặt này chính là tập hợp những thứ tốt đẹp nhất trong thiên hạ hẳn cũng không sai. Hắn vươn bàn tay trắng nõn khiến nữ nhân cũng phải ghen tỵ mà nâng lên chén rượu.
Rượu là loại thượng đẳng nhất, mùi hương bay ra khiến cả căn phòng tràn ngập trong sắc mộng ảo.
Thế nhưng rượu này lại không phải để người uống.
Là cho chó uống.
Một con chó nhỏ tàn phế mất hai chân sau, đầu ghé vài nam tử anh tuấn đủ khiến toàn bộ thiếu nữ đế quốc điên cuồng kia, vươn cái lưỡi hồng liếm láp mỹ tửu trong chén, ánh mắt mê mẩn, thỉnh thoảng lại ngước nhìn chủ nhân của mình phát tiếng kêu ‘Ư ử’ hưng phấn. Con chó nhỏ này cũng chẳng phải giống quý báu gì, thậm chí còn xấu xí hơn cả đám chó hoang lưu lạc ở ven đường.
- Ha ha, từ từ thôi đừng để bị sặc!
Nam tử anh tuấn cười nói với nó như là với lão bằng hữu thân thiết.
Phía sau nam tử, chính là Hồng Hồ Tử Granero thân mặc kim chúc khôi giáp lẳng lặng đứng. Thân thể hắn thẳng tắp như một cây thương, ánh mắt luôn mang vẻ cảnh giác, tay cầm sẵn chuôi kiếm.
Ngoài Hồng Hồ Tử Granero, trong phòng còn có một người nữa đồng dạng đứng thẳng tắp.
Chẳng qua người này là đứng đằng sau Paris.
Trên người của hắn mặc kim hoàng sắc khôi giáp, cho dù không lên tiếng thế, một cỗ khí tức uy áp nhàn nhạt cũng sẽ lơ đãng biểu lộ. Chính là đế quốc thập đại tài quyết kỵ sĩ - đệ thập Thái Dương Hoàng Kim kỵ sĩ Christopher Sutton. Ánh mắt của hắn luôn dừng trên người Paris, giống như trong phòng chỉ có hai người, trong đó là sự thân thiết, yêu thương... Biểu tình một nam nhân phải có với người trong lòng toàn bộ xuất hiện trong mắt hắn.
- He he, ta nói này, Christopher, ngươi có thể dùng ánh mắt khác nhìn Paris được không, rất buồn nôn, ta và Oka nhìn sắp phát ói rồi!
Nam tử anh tuấn vẫn luôn ngồi vỗ về con chó nhỏ đột nhiên cất tiếng trêu chọc.
Hắn vẫn luôn chuyện trò tùy ý như thế.
Con chó nhỏ mất hai chân sau trong lòng hắn tên là Oka.
Mà hắn, cũng gọi là Oka.
Oka Domingos.
Dưới Yashin đại đế Zenit đế quốc, quyền thế như mặt trời ban trưa nhị hoàng tử Domingos.
- Ặc... Được rồi!
Hoàng Kim kỵ sĩ Christopher Sutton xoay mình để phần áo choàng sau lưng chặn tầm mắt hoàng tử Domingos.
Một màn này làm cho Domingos vỗ vỗ ót, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ.
- Oka, ngài không tới xem tiểu bằng hữu của chúng ta đại sát tứ phương sao? Hấp dẫn lắm đấy!
Ma nữ lẳng lơ quay đầu nhìn nhị hoàng tử, vẫy vaãy tay, động tác như là gọi một bằng hữu thông thường chứ không phải là trò chuyện cùng đường đường hoàng tử đế quốc.
- Đánh đánh giết giết, rất không có ý nghĩa, ngươi tự mình xem đi, ta ngủ cái đã! Giết xong thì gọi ta!
Nói xong, nhị hoàng tử liền ghé người nằm bò lên bàn, không chút chú ý hình tượng, miệng lẩm bẩm:
- Thật là, ta đường đường một hoàng tử đế quốc, lý ra nên mỗi tối ăn ngon mặc đẹp cùng các mỹ nữ bàn chuyện nhân sinh. Giờ ngủ không được ngủ, lại còn bị kéo tới đây xem giết người, không thú vị a không thú vị.
Bất quá hắn trời sinh anh tuấn, cho dù tùy ý nằm úp sấp lên bàn cũng không giảm được vẻ nổi bật.
Mà tiểu cẩu cũng tên Oka trong ngực hắn giờ đã đủ say, ánh mắt mơ mơ màng màng gục dưới chân bàn như lão tửu quỷ lâu năm.
Sau đó, một người một chó thi nhau ngáy, thật sự là ngủ mất rồi.
. . .
. . .
- Ngươi... Đồ nhu nhược! Nếu ngươi còn có sĩ diện của một ma pháp sư thì cùng ta quyết đấu đi!
Huyết Đao đoàn trưởng giận điên lên.
Hắn điên cuồng mà đuổi giết ma pháp sư thần bí mang mặt nạ ác ma kì dị trước mặt, nhưng đối phương lại hoàn toàn phá vỡ nhận biết của hắn về một ma pháp sư cao quý.
Đối thủ này, giảo hoạt như một con chuột thành tinh, không hề có ý định trực diện quyết đấu, ngược lại bằng thân hình quỷ dị, tốc độ cực nhanh vừa trốn vừa tung hỏa cầu, lúc thì giết chết ma pháp sư bên Huyết Đao sắp tung thủy hệ ma pháp lúc thì phóng hỏa. Rất nhanh cả tổng bộ Huyết Đao dong binh đoàn đã lâm vào biển lửa.
Cứu hoả căn bản là phí công.
Ma pháp hỏa diễm quá kinh khủng, rất khó bị dập tắt, ngược lại càng để lâu càng theo gió lan ra.
- Mọi người tập trung, bảo hộ nơi trọng yếu, toàn bộ thủy hệ ma pháp sư, toàn lực làm phép dập tắt lửa!
Trung niên đoàn trưởng Huyết Đao dong binh đoàn lớn tiếng rộng giận vang vọng ở trong bầu trời đêm:
- Cố gắng kiên trì, quân đội đế quốc sẽ tới rất nhanh thôi...
- Chết tiệt, ngươi dừng lại cho ta, ngươi quả thực làm ô nhục vinh quang của ma pháp sư, con lợn tiểu nhân kia!
Đoàn trưởng trung niên một bên gầm lên giận dữ, một bên như trước đuổi giết Tôn Phi.
Một khi để cho ma pháp sư thực lực lục tinh cấp này xuất hiện trên khu vực trung tâm, quả thực chính là tự sát.
Trong đế đô, số lượng ma pháp sư lục tinh cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay, mỗi một người đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, thân phận cao quý, Huyết Đao dong binh đoàn luôn tận lực giao hảo, cống nạp vô số châu báu cùng ma pháp thạch, dù không thể nâng tới mức giao tình thâm hậu, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không có địch ý, không đến mức đánh tới cửa hạ thủ ngoan độc nhường này. Hơn nữa ma pháp sư luôn cao cao tại thượng sẽ không bao giờ giống kẻ trước mặt, không hề có chút giác ngộ cao quý của ma pháp sư, mà giống một tên phóng hỏa giết người như thế.
Ma pháp sư đeo mặt nạ ác ma có thể thuấn phát ma pháp, rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ là...
Vừa nghĩ tới khả năng xấu nhất, trung niên nhân lòng trầm xuống, càng ngày càng lạnh.
Đúng lúc này...
- Muốn cùng ta quyết đấu phải không?
Thân ảnh vẫn luôn lẩn khuất tung hỏa cầu đột nhiên dừng lại trên một pho tượng võ sĩ, trong nháy mắt hỏa diễm đã cháy bùng cả pho tượng. Mặt nạ ác ma khủng khiếp, toàn thân hỏa diễm nóng như có thể thiêu đốt vạn vật, cười quái dị nói:
- Khặc khặc... Tốt, cho ngươi một cơ hội, nếu tiếp được một chiêu tất sát này của ta, ta sẽ rời đi!
Nói xong, một cỗ ma pháp nguyên tố dao động cực kỳ khủng bố lấy tượng đá làm trung tâm khuếch tán đi bốn phương tám hướng.
Mà ma pháp hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt khắp nơi như được lệnh triệu hồi, càng thêm cuồng bạo lan tới pho tượng kia.
Đoàn trưởng Huyết Đao dong binh đoàn sắc mặt ngưng trọng, tích tụ lực lượng của toàn thân chờ đợi một kích của đối thủ. Có thể được ác ma này xưng là một chiêu ‘tất sát’, chỉ nghĩ cũng hiểu được sẽ kinh thiên động địa tới dạng gì, toàn thân hắn mỗi một khối cơ nhục đều căng lên, tinh thần tập trung, không dám có chút khinh thường.
/344
|