- Được rồi... Thương thế không nghiêm trọng chứ?
Giáo huấn xong, Tôn Phi bắt đầu quan tâm tới thương thế của đệ tử.
- Không nặng, có giáp hộ thân, chỉ là thoáng thương tổn tới phổi, nhưng con dùng hồng sắc dược tề xong đã bình phục.
Trên gương mặt luôn lạnh như băng của Inzaghi rốt cục lộ ra một nét cười ngượng nghịu.
Tôn Phi gật gật đầu.
Hắn xoay người lột bộ chiến bào làm từ da thất giai ma thú trên người Huyết Đao đoàn trưởng rồi cất vào giới chỉ. Đây là một kiện chiến bào giá trị xa xỉ, ẩn chứa khí tức hàn băng nhàn nhạt, ngưng mà không phát, dẻo chắc lạ thường, còn có tác dụng tăng phúc cho ma pháp cùng đấu khí băng hệ. Tuy nó bị Inzaghi đục một lỗ phía sau, nhưng không ảnh hưởng tới giá trị.
- Gì? Đây là... Lập tức truyền mệnh lệnh của ta tới nhóm Lampard thúc thúc, nói bọn họ tạm thời thời kéo dài thời gian, không cần diệt tuyệt Huyết Đao vội, ta còn có một ít chuyện muốn làm.
Tôn Phi đột nhiên cảm ứng được cái gì, biến sắc, nói.
- Vâng, sư phụ.
Inzaghi cung kính trả lời, thân hình chợt lóe, biến mất trong đêm.
Nhắm mắt lại cẩn thận cảm ứng, xác định phương hướng, Tôn Phi tiến vào đại điện tổng bộ số 1 Huyết Đao dong binh đoàn, tìm kiếm từng chi tiết.
. . .
- Huyết Đao dong binh đoàn... Xong rồi!
Trên một tòa tháp cao xa xa, một thiếu niên vẫn luôn chú ý chiến cuộc khuôn mặt biến đổi không ngừng, cuối cùng suy sụp thở dài một tiếng, hơi do dự, rồi thân hình mấy lóe ra, xuống khỏi tháp cao, lẩn vào bóng tối.
- Huyết Đao bị diệt, tới lúc thu hoạch lợi ích rồi!
. . .
- Hương Ba vương đến giờ còn chưa hiện thân? Chẳng lẽ...
Đế quốc quân thần Arshavin một thân khôi giáp sáng loáng đứng trong vòng bảo vệ của Thiết Huyết doanh cố ý tìm kiếm một thân ảnh, nhưng từ đầu đến cuối, đạo thân ảnh này cũng không xuất hiện... Điều này khiến hắn càng thêm nghi ngờ.
- Thần bí ma pháp sư đeo mặt nạ ác quỷ kia rốt cuộc là ai? Một ma pháp sư tu vi lục tinh cấp không thể là vô danh, tại sao trong tình báo của ta lại chưa từng thấy người này xuất hiện tại Zenit?
Nghĩ đến đây, đế quốc quân thần phát hiện mình như đang bị trùm trong một tầng lụa mỏng, che mắt hết thảy, khiến hắn không thể không lo lắng.
- Nhanh chóng điều tra!
Arshavin giọng lạnh như băng.
- Vâng, điện hạ.
Một thân binh bên cạnh quỳ một chân trên đất lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
Làm tâm phúc đại hoàng tử một tay nâng đỡ lên, cùng xuất sinh nhập tử sóng vai chiến đấu, bọn hắn chẳng những trung tâm như một, hơn nữa còn ăn ý vượt xa thống soái thông thường, chỉ một câu đơn giản kia đã khiến cho bọn họ minh bạch rất nhiều ý tứ, đương nhiên biết đại hoàng tử điện hạ cần tra cái gì.
. . .
Trên hư không, lẩn sau mây đen.
- Ông bạn già, ngươi nhìn ra được không? Tiểu tử mang mặt nạ liệu có phải cái tên Alexander kia?
Materazzi vò đầu, hắn xem tới đỏ mắt cũng không thể kết luận.
- Không.
Thân ảnh gầy yếu nói.
- Ngươi cũng nhìn không ra sao?
- Ừ!
- Ha ha ha, đường đường đế quốc Võ Thánh Krasic đại nhân cũng không nhìn ra sao? Chẳng lẽ một chút manh mối cũng không có?
- Lực lượng cùng khí tức hoàn toàn bất đồng, ta không thể phán đoán.
- A? Rốt cục ngươi cũng nói nhiều thêm vài lời, a ha ha ha, làm ta quá ngạc nhiên rồi. Tận 14 chữ, hơn cả lời trong 3 năm của ngươi, ha ha ha!
Đế quốc đệ nhất ngâm du thi nhân Materazzi mở to hai mắt nhìn, đắc ý phi thường.
Võ Thánh:
- ...
Materazzi:
- He he, nếu hôm nay có người khác ở đây khẳng định bị ngươi dọa sợ.
Võ Thánh:
- Còn ngươi nếu ít lời đi một chút hẳn sẽ đáng yêu gấp nghìn lần.
Materazzi:
- ...
Materazzi:
- Muốn lột cái mặt nạ kia nhìn một cái không?
- Đừng!
- Lại nữa, nhiều thêm mấy từ sẽ chết à?
- ...
. . .
. . .
Đại điện tổng bộ số 1 Huyết Đao dong binh đoàn cực kỳ to lớn, như một quảng trường thu nhỏ, mà dù bên trong giờ đã bị Tôn Phi dùng Hỏa Đạn làm nổ tan một vài chỗ, lửa vẫn thiêu đốt hừng hực, nhưng đại bộ phận kiến trúc vẫn còn hoàn hảo như cũ.
Tôn Phi cẩn thận cảm ứng, triệu hồi ra pháp trượng trong bộ sáo trang Akana quỷ kế, sẵn sàng phòng bị, đi từng bước tới vương tọa tạc hình song sư ma thú khổng lồ ở ngay trung ương đại điện.
- Một đoàn trưởng dong binh đoàn nho nhỏ cũng dám ngồi vương tọa song sư ma thú chỉ quốc vương nước phụ thuộc được sắc phong mới dám ngồi sao? Huyết Đao dong binh, thật sự là gan lớn đến cực điểm.
Tôn Phi nói xong, khẽ cười lạnh vung pháp trượng trong tay.
Sưu sưu sưu sưu!
Tiếng rít bén nhọn vang lên, liên tục bốn đạo Hỏa Đạn ẩn chứa lực lượng hỏa nguyên tố khủng bố tiêu xạ mà ra, hung hăng đập vào phía trên vương tọa song sư ma thú. Vương tọa bằng đá kia há chịu nổi cường lực như vậy, lập tức nổ tan tành.
Đá bụi chậm rãi lắng xuống.
Phía sau vương tọa song sư, lộ ra một cổng vòm mật đạo một người qua, đen kịt sâu thăm thẳm không biết thông tới đâu.
Vách đá hai bên cổng vòm khắc từng lộ tuyến thần bí lưu chuyển ngân sắc chói lọi, đây là một loại ma pháp trận văn phi thường kỳ dị, hoàn toàn bất đồng với phương thức khắc trận văn trên đại lục. Tôn Phi tới gần cẩn thận quan sát, phát hiện cổng vòm này tựa hồ là từ nguyên một tảng đá khổng lồ tạo hình thành chứ không hề có lắp ghép, thỉnh thoảng lại khẽ tản một cỗ khí tức tang thương cổ xưa như đã trải qua vô vàn năm tháng.
Mà những chữ triện khắc trên ma pháp trận ở cổng vòm lại tạo cho Tôn Phi cảm giác quen thuộc khó nói nên lời.
Trực giác nói cho hắn, cổng vòm này hẳn là thứ tốt.
- Thu lại rồi nói sau...
Không thể lập tức kết luận, thấy bốn bề vắng lặng, Tôn Phi trực tiếp chuyển sang hình thức người man rợ, dùng sức dỡ cả cổng vòm xuống rồi thu vào không gian trữ vật.
Làm xong tất cả chuyện này, hắn mới chậm rãi cất bước vào chỗ sâu trong mật đạo.
Lúc trước hắn vô ý cảm ứng được một tia triệu hoán lúc ẩn lúc hiện, chính là từ trong mật đạo này lộ ra.
Mật đạo phi thường nhỏ hẹp, chỉ có chứa một người nghiêng thân mà vào, về phía trước ước chừng hơn năm mươi thước, mật đạo mới bắt đầu trở nên rộng rãi, hiện ra một nơi ánh sáng mông mông, khiến kẻ khác như lâm vào mộng ảo.
Nếu người bình thường ở trong địa đạo nhỏ hẹp như vậy đi lại một đoạn thời gian, đột nhiên chứng kiến quang mang thánh khiết sáng lạn như thế, nhất định sẽ tăng cước bộ chạy tới.
Nhưng Tôn Phi thì lại dừng một chút, sau đó đứng yên tại chỗ.
Bởi vì hắn có thể cảm giác được, sau khi mật đạo trở nên rộng mở, trước mắt sáng bừng lên thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng trực giác lại để hắn nhận được một tia nguy hiểm khiến hắn phải kinh sợ.
- Cạm bẫy ma pháp? Cơ quan thuật?
Thật không ngờ một cái ổ cỏn con như Huyết Đao dong binh đoàn lại đang ngầm cất dấu một địa phương đáng sợ như vậy.
Tôn Phi nghĩ nghĩ, thời gian cấp bách, hắn chuyển sang hình thức thích khách, sau đó từ từ đi về phía trước.
Trong bảy đại chức nghiệp Diablo, thích khách am hiểu nhất là chế tạo cùng phá giải cạm bẫy ma pháp, đối với cơ quan thuật cũng có lý giải nhất định, thích hợp nhất trong hoàn cảnh này.
Quả nhiên, dưới hình thức thích khách, Tôn Phi có thể cảm nhận được rõ ràng, trên mặt đất cùng vách đá nhẵn nhụi kia cất dấu chi chít cạm bẫy, đủ khiến dù là lục tinh cấp võ sĩ tùy tiện xông tới, cũng có thể bị thua thiệt lớn, nếu vận khí không tốt, thậm chí có thể trực tiếp vẫn lạc tại nơi đây.
Tôn Phi chậm chạp đi tới.
Hắn đang lần lượt dở bõ từng cạm bẫy trong thông đạo, bất quá không phải là bỏ hết, mà là theo một quỹ tích quái dị chỉ đủ một người bước qua.
- Lạ thật, những cạm bẫy cùng cơ quan này thiết kế phi thường xảo diệu nhưng bố trí lại rất vụng về, giống như là do một kẻ không biết tí gì về hai thứ này sắp bừa lên, trông mèo vẽ hổ vậy...
Tôn Phi dần dần đã phát hiện một ít khác thường, thông đạo khắp nơi đều hiện đầy cạm bẫy, nhưng vì quá dày khiến uy lực của chúng tự triệt tiêu mà giảm đi, tựa hồ do một người tiện tay lung tung bố trí.
Cả đoạn đường này ước chừng dài hơn mười thước, Tôn Phi dưới hình thức thích khách hao tốn suốt 30 phút mới thông qua.
Mà cả quá trình hắn không hề kích phát một cái bẫy rạp nào, quay đầu nhìn lại không hề phát hiện vết tích của người mới bước qua.
Giáo huấn xong, Tôn Phi bắt đầu quan tâm tới thương thế của đệ tử.
- Không nặng, có giáp hộ thân, chỉ là thoáng thương tổn tới phổi, nhưng con dùng hồng sắc dược tề xong đã bình phục.
Trên gương mặt luôn lạnh như băng của Inzaghi rốt cục lộ ra một nét cười ngượng nghịu.
Tôn Phi gật gật đầu.
Hắn xoay người lột bộ chiến bào làm từ da thất giai ma thú trên người Huyết Đao đoàn trưởng rồi cất vào giới chỉ. Đây là một kiện chiến bào giá trị xa xỉ, ẩn chứa khí tức hàn băng nhàn nhạt, ngưng mà không phát, dẻo chắc lạ thường, còn có tác dụng tăng phúc cho ma pháp cùng đấu khí băng hệ. Tuy nó bị Inzaghi đục một lỗ phía sau, nhưng không ảnh hưởng tới giá trị.
- Gì? Đây là... Lập tức truyền mệnh lệnh của ta tới nhóm Lampard thúc thúc, nói bọn họ tạm thời thời kéo dài thời gian, không cần diệt tuyệt Huyết Đao vội, ta còn có một ít chuyện muốn làm.
Tôn Phi đột nhiên cảm ứng được cái gì, biến sắc, nói.
- Vâng, sư phụ.
Inzaghi cung kính trả lời, thân hình chợt lóe, biến mất trong đêm.
Nhắm mắt lại cẩn thận cảm ứng, xác định phương hướng, Tôn Phi tiến vào đại điện tổng bộ số 1 Huyết Đao dong binh đoàn, tìm kiếm từng chi tiết.
. . .
- Huyết Đao dong binh đoàn... Xong rồi!
Trên một tòa tháp cao xa xa, một thiếu niên vẫn luôn chú ý chiến cuộc khuôn mặt biến đổi không ngừng, cuối cùng suy sụp thở dài một tiếng, hơi do dự, rồi thân hình mấy lóe ra, xuống khỏi tháp cao, lẩn vào bóng tối.
- Huyết Đao bị diệt, tới lúc thu hoạch lợi ích rồi!
. . .
- Hương Ba vương đến giờ còn chưa hiện thân? Chẳng lẽ...
Đế quốc quân thần Arshavin một thân khôi giáp sáng loáng đứng trong vòng bảo vệ của Thiết Huyết doanh cố ý tìm kiếm một thân ảnh, nhưng từ đầu đến cuối, đạo thân ảnh này cũng không xuất hiện... Điều này khiến hắn càng thêm nghi ngờ.
- Thần bí ma pháp sư đeo mặt nạ ác quỷ kia rốt cuộc là ai? Một ma pháp sư tu vi lục tinh cấp không thể là vô danh, tại sao trong tình báo của ta lại chưa từng thấy người này xuất hiện tại Zenit?
Nghĩ đến đây, đế quốc quân thần phát hiện mình như đang bị trùm trong một tầng lụa mỏng, che mắt hết thảy, khiến hắn không thể không lo lắng.
- Nhanh chóng điều tra!
Arshavin giọng lạnh như băng.
- Vâng, điện hạ.
Một thân binh bên cạnh quỳ một chân trên đất lĩnh mệnh, xoay người rời đi.
Làm tâm phúc đại hoàng tử một tay nâng đỡ lên, cùng xuất sinh nhập tử sóng vai chiến đấu, bọn hắn chẳng những trung tâm như một, hơn nữa còn ăn ý vượt xa thống soái thông thường, chỉ một câu đơn giản kia đã khiến cho bọn họ minh bạch rất nhiều ý tứ, đương nhiên biết đại hoàng tử điện hạ cần tra cái gì.
. . .
Trên hư không, lẩn sau mây đen.
- Ông bạn già, ngươi nhìn ra được không? Tiểu tử mang mặt nạ liệu có phải cái tên Alexander kia?
Materazzi vò đầu, hắn xem tới đỏ mắt cũng không thể kết luận.
- Không.
Thân ảnh gầy yếu nói.
- Ngươi cũng nhìn không ra sao?
- Ừ!
- Ha ha ha, đường đường đế quốc Võ Thánh Krasic đại nhân cũng không nhìn ra sao? Chẳng lẽ một chút manh mối cũng không có?
- Lực lượng cùng khí tức hoàn toàn bất đồng, ta không thể phán đoán.
- A? Rốt cục ngươi cũng nói nhiều thêm vài lời, a ha ha ha, làm ta quá ngạc nhiên rồi. Tận 14 chữ, hơn cả lời trong 3 năm của ngươi, ha ha ha!
Đế quốc đệ nhất ngâm du thi nhân Materazzi mở to hai mắt nhìn, đắc ý phi thường.
Võ Thánh:
- ...
Materazzi:
- He he, nếu hôm nay có người khác ở đây khẳng định bị ngươi dọa sợ.
Võ Thánh:
- Còn ngươi nếu ít lời đi một chút hẳn sẽ đáng yêu gấp nghìn lần.
Materazzi:
- ...
Materazzi:
- Muốn lột cái mặt nạ kia nhìn một cái không?
- Đừng!
- Lại nữa, nhiều thêm mấy từ sẽ chết à?
- ...
. . .
. . .
Đại điện tổng bộ số 1 Huyết Đao dong binh đoàn cực kỳ to lớn, như một quảng trường thu nhỏ, mà dù bên trong giờ đã bị Tôn Phi dùng Hỏa Đạn làm nổ tan một vài chỗ, lửa vẫn thiêu đốt hừng hực, nhưng đại bộ phận kiến trúc vẫn còn hoàn hảo như cũ.
Tôn Phi cẩn thận cảm ứng, triệu hồi ra pháp trượng trong bộ sáo trang Akana quỷ kế, sẵn sàng phòng bị, đi từng bước tới vương tọa tạc hình song sư ma thú khổng lồ ở ngay trung ương đại điện.
- Một đoàn trưởng dong binh đoàn nho nhỏ cũng dám ngồi vương tọa song sư ma thú chỉ quốc vương nước phụ thuộc được sắc phong mới dám ngồi sao? Huyết Đao dong binh, thật sự là gan lớn đến cực điểm.
Tôn Phi nói xong, khẽ cười lạnh vung pháp trượng trong tay.
Sưu sưu sưu sưu!
Tiếng rít bén nhọn vang lên, liên tục bốn đạo Hỏa Đạn ẩn chứa lực lượng hỏa nguyên tố khủng bố tiêu xạ mà ra, hung hăng đập vào phía trên vương tọa song sư ma thú. Vương tọa bằng đá kia há chịu nổi cường lực như vậy, lập tức nổ tan tành.
Đá bụi chậm rãi lắng xuống.
Phía sau vương tọa song sư, lộ ra một cổng vòm mật đạo một người qua, đen kịt sâu thăm thẳm không biết thông tới đâu.
Vách đá hai bên cổng vòm khắc từng lộ tuyến thần bí lưu chuyển ngân sắc chói lọi, đây là một loại ma pháp trận văn phi thường kỳ dị, hoàn toàn bất đồng với phương thức khắc trận văn trên đại lục. Tôn Phi tới gần cẩn thận quan sát, phát hiện cổng vòm này tựa hồ là từ nguyên một tảng đá khổng lồ tạo hình thành chứ không hề có lắp ghép, thỉnh thoảng lại khẽ tản một cỗ khí tức tang thương cổ xưa như đã trải qua vô vàn năm tháng.
Mà những chữ triện khắc trên ma pháp trận ở cổng vòm lại tạo cho Tôn Phi cảm giác quen thuộc khó nói nên lời.
Trực giác nói cho hắn, cổng vòm này hẳn là thứ tốt.
- Thu lại rồi nói sau...
Không thể lập tức kết luận, thấy bốn bề vắng lặng, Tôn Phi trực tiếp chuyển sang hình thức người man rợ, dùng sức dỡ cả cổng vòm xuống rồi thu vào không gian trữ vật.
Làm xong tất cả chuyện này, hắn mới chậm rãi cất bước vào chỗ sâu trong mật đạo.
Lúc trước hắn vô ý cảm ứng được một tia triệu hoán lúc ẩn lúc hiện, chính là từ trong mật đạo này lộ ra.
Mật đạo phi thường nhỏ hẹp, chỉ có chứa một người nghiêng thân mà vào, về phía trước ước chừng hơn năm mươi thước, mật đạo mới bắt đầu trở nên rộng rãi, hiện ra một nơi ánh sáng mông mông, khiến kẻ khác như lâm vào mộng ảo.
Nếu người bình thường ở trong địa đạo nhỏ hẹp như vậy đi lại một đoạn thời gian, đột nhiên chứng kiến quang mang thánh khiết sáng lạn như thế, nhất định sẽ tăng cước bộ chạy tới.
Nhưng Tôn Phi thì lại dừng một chút, sau đó đứng yên tại chỗ.
Bởi vì hắn có thể cảm giác được, sau khi mật đạo trở nên rộng mở, trước mắt sáng bừng lên thoạt nhìn không có gì khác thường, nhưng trực giác lại để hắn nhận được một tia nguy hiểm khiến hắn phải kinh sợ.
- Cạm bẫy ma pháp? Cơ quan thuật?
Thật không ngờ một cái ổ cỏn con như Huyết Đao dong binh đoàn lại đang ngầm cất dấu một địa phương đáng sợ như vậy.
Tôn Phi nghĩ nghĩ, thời gian cấp bách, hắn chuyển sang hình thức thích khách, sau đó từ từ đi về phía trước.
Trong bảy đại chức nghiệp Diablo, thích khách am hiểu nhất là chế tạo cùng phá giải cạm bẫy ma pháp, đối với cơ quan thuật cũng có lý giải nhất định, thích hợp nhất trong hoàn cảnh này.
Quả nhiên, dưới hình thức thích khách, Tôn Phi có thể cảm nhận được rõ ràng, trên mặt đất cùng vách đá nhẵn nhụi kia cất dấu chi chít cạm bẫy, đủ khiến dù là lục tinh cấp võ sĩ tùy tiện xông tới, cũng có thể bị thua thiệt lớn, nếu vận khí không tốt, thậm chí có thể trực tiếp vẫn lạc tại nơi đây.
Tôn Phi chậm chạp đi tới.
Hắn đang lần lượt dở bõ từng cạm bẫy trong thông đạo, bất quá không phải là bỏ hết, mà là theo một quỹ tích quái dị chỉ đủ một người bước qua.
- Lạ thật, những cạm bẫy cùng cơ quan này thiết kế phi thường xảo diệu nhưng bố trí lại rất vụng về, giống như là do một kẻ không biết tí gì về hai thứ này sắp bừa lên, trông mèo vẽ hổ vậy...
Tôn Phi dần dần đã phát hiện một ít khác thường, thông đạo khắp nơi đều hiện đầy cạm bẫy, nhưng vì quá dày khiến uy lực của chúng tự triệt tiêu mà giảm đi, tựa hồ do một người tiện tay lung tung bố trí.
Cả đoạn đường này ước chừng dài hơn mười thước, Tôn Phi dưới hình thức thích khách hao tốn suốt 30 phút mới thông qua.
Mà cả quá trình hắn không hề kích phát một cái bẫy rạp nào, quay đầu nhìn lại không hề phát hiện vết tích của người mới bước qua.
/344
|