Tứ phía thông đạo đều có khủng bố cao thủ của Hương Ba quân trấn thủ.
Thông đạo thứ nhất, thủ quan là Cự kiếm võ sĩ tóc đỏ, toàn thân phát ra lôi điện lực, xuất quyền nhanh như ánh chớp, cơ hồ đạt tới cảnh giới vô hình, lấy thực lực lục tinh cấp hỏa hệ đấu khí của Arshavin, cũng chỉ có thể mơ hồ thấy được quyền ảnh, muốn triệt để chống đỡ toàn bộ là phi thường gian nan, rất rõ ràng rằng, tóc đỏ võ sĩ kia đang nắm trong tay một bộ điện hệ đấu kỹ cực kỳ đáng sợ.
Thông đạo thứ hai, trấn thủ là hai cự hán một tóc đen, một tóc trắng, thân mang khôi giáp kỳ dị, lực lượng vô cùng cường hẵn làm cho bọn họ dù chỉ vung ra nhưng quyền đơn giản đều phát ra tiếng long ngâm hổ gầm, thật làm ngươi ta hoài nghi, dưới lớp da kia không phải là con người, mà là khủng bố mãnh thú, đấu kĩ của hai người cũng không hề đơn giản, ẩn chứa bên trong những đường quyền mạnh mẽ kia mơ hồ nhận ra một loại khí tức tang thương thần bí, đủ khiến trái tim bất kỳ ai nhảy khỏi lồng ngực.
Thông đạo thứ ba, thủ quan chính là nữ ma pháp cung tiễn thủ xinh đẹp tuyệt thế mà Arshavin đã từng gặp trên đỉnh Đông Sơn, nếu so sánh với hơn một tháng về trước, lực lượng của nàng đã tăng hơn rất nhiều, đôi tay nhanh như cắt không ngừng bắn ra những mũi tiễn liên miên bất tuyệt như cuồng phong bạo vũ mang theo ma pháp lực khủng bố mênh mông ngặp trời, lúc thiểm điện, lúc hàn băng khi lại mang theo hỏa diễm tùy ý thay đổi, hiển nhiên nữ cung thủ xinh đẹp kia đồng thời tinh thông tam hệ ma pháp điện, băng, hỏa, hơn nữa trình độ không hề tầm thường, làm cho Đế quốc Quân thần hắn cảm thấy, dù nàng từ đầu đến cuối không sử dụng bất kỳ loại đấu kỹ nào, nhưng thưc lực lại không hề thua kếm so với Cự kiếm vũ sĩ tóc đỏ trong thông đạo thứ nhất.
Thông đạo thứ tư, ngươi trấn thủ là một thiếu niên tóc vàng tuấn tú phiêu dật, trường cung trong tay giống như một loại nghệ thuật, xem hắn sử cung, có một loại mỹ cảm khó nói lên lời, tuyệt mỹ như vũ đạo của nguyệt tinh linh trong đêm đầy tinh quang, càng quỷ dị chính là, tên của thiếu niên kia tuy rằng không ẩn chứa ma pháp lực lượng, nhưng lại mang một loại khí tức thần bí, mũi tên dưới loại khí tức trên thì trở nên vô cùng nguy hiểm, khôi giáp, khiên chắn cứng cỏi như thế nào cũng bị xuyên thủng dễ dàng, thậm chí hộ thể của tứ tinh võ sĩ chỉ giống như giấy không chịu nổi một kích. Mà gã hán tử mập mạp như núi thịt bên cạnh thiếu niên, tuy rằng từ đầu đến cuối không có cơ hội ra tay, nhưng Arshavin có thể nhìn ra trên người hắn lưu chuyển luồng khí tức âm trầm lạnh khốc giống như quỷ dữ đến từ địa ngục, hiển nhiên cũng là cao thủ không tầm thường.
Bốn thông đạo, sáu đại cao thủ.
Sáu người này, cho dù đặt ở đế đô St. Peterburg, cũng có thể xem là thượng khách, được các đại quý tộc, thế lực, thậm chí chủ chiến quân đoàn tranh nhau lôi kéo.
Hương Ba Vương Alexander, rốt cuộc từ lúc nào bồi dưỡng được nhiều cao thủ như vậy? Rốt cuộc từ lúc nào, đã có một lực lượng khủng bố đủ để khiến cả đế đô này phải khinh thường như vậy?
Lẳng lặng xem hết trận mà đơn phương chém giết kia, mặc dù Arshavin đã trải qua vô số lần rèn luyện sinh tử trên chiến trường, tâm đã phẳng lặng như nước, nhưng đối với một màn trên cũng chấn động lớn.
Mà ngoài chấn đông, vị Đế quốc Quân thần nắm trong tay trọng quyền nhất nhì Zenit này, lại mơ hồ cảm thấy một loại uy hiếp.
- Nếu cứ phát triển theo đà này, phải hay không sẽ có ngày Hương Ba quốc sẽ cường đại đến mức đứng ngang hàng với đế quốc?
. . .
Trên đỉnh Võ thánh sơn.
Đế quốc đệ nhất ngâm du thi nhân (ngâm thơ rong) Materazzi không biết từ lúc nào đã ngừng lải nhải, ngay cả rượu cũng quên uống, hơi híp đôi mắt, lẳng lặng quan sát trận chiến bên dưới... Hỏa diễm trùng thiên, Huyết đạo dong binh tuy rằng đã chắc chắn bị diệt, chỉ là tốc độ nhanh hơn một ít, đủ để làm Materazzi ngậm lại cái miệng rộng tựa hồ như không lúc nào ngừng nói.
Nhưng bên cạnh hắn Võ thánh đế quốc Krasic ánh mắt lại càng lúc càng sáng.
Materazzi đã nhận ra ra điều đó.
- Ông bạn già, ta cảm thấy ngươi giống như đã thật sự động tâm, cần thiết phải như vậy sao?
Materazzi hỏi.
- Ân!
- Ngươi hẳn là biết lấy khả năng của Hương Ba Vương bây giờ, ngươi làm như vậy đối với đế quốc có ý nghĩa như thế nào không?
- Ân!
- Vậy sao ngươi còn muốn làm?
- Thời gian...
- Ai... Nhân sinh trên đời, tại trần thế mênh mông này mọi sự đều làm cho người ta không thể nề hà, dù có cường đại vũ lực thì như thế nào? Dù có thân phận cao quý thì như thế nào? Dù có địa vị khiến mọi người đều kính sợ thì như thế nào? Chẳng qua cũng chỉ như một trò chơi, mà chỉ có người mạnh nhất mới có được phần thưởng cuối cùng mà thôi!
Materazzi giống như tự cảm thán nói ra.
Hưu!
Võ thánh Krasic thân hình vừa động, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất tại bóng đêm mờ mịt xa xa.
. . .
Ong ong ...!
Tôn Phi vươn tay muốn cầm lấy Ma vương Trí tuệ đang lơ lửng trong không trung, đột nhiên xuất hiện từng đợt sóng ngân sắc hình thành một vòng bảo hộ bọc lấy quyển sách, ngăn trở bàn tay của hắn.
Lực cản của màn hào quang ngân sắc rất cường đại, cho dù Tôn Phi đem hết toàn lực, nhưng cũng không thể nào khiến vòng hào quang lõm xuống một li.
Đúng lúc này, Tôn Phi kinh ngạc phát hiên, bốn phía xung quanh Ma vương trí tuệ có sáu ngọn Thạch đèn cũng đồng dạng trôi nổi trong hư không, tuy rằng không có bấc, cũng không có dầu, nhưng lại đang bùng cháy lên một ngọn lửa xanh nhàn nhạt, sáu thạch đèn bị mười tám sợi xích kỳ dị khắc đầy các loại phù văn kéo lại lơ lửng bay, giống như những vì sao quanh mặt trăng, đem Ma Vương trí tuệ bảo vệ ở giữa.
Vừa rồi toàn bộ chú ý đều bị Ma Vương trí tuệ hấp dẫn, nên Tôn Phi còn chưa nhận ra sự tồn tại của sáu ngọn Thạch đèn kia.
Hắn lại thử thêm vài lần, cũng không thể lấy được quyển sách.
Nhẽ nhíu đôi mày, đại não của Tôn Phi nhanh chóng hoạt động, phải nghĩ ra biện pháp đem tất cả mọi thứ ở nơi này tới trong tay, bất luận là bộ xương Hoàng kim, quyển Ma thần trí tuệ trước mặt này, hay là sáu ngọn Thạch đèn kỳ lạ kia thậm chí cả bức tường vàng không ngừng phát ra những phù văn đồ án ngân sắc, hiển nhiên đây là một bí mật to lớn, tuyệt đối không thể để rơi vào tay người khác.
Rất nhanh, hắn đã có chủ ý.
Ong ong ong!
Khởi động một trong tam đại thần kỹ kỹ năng Triệu hoán, gọi ra một cánh cổng truyền tống lam sắc hư không xuất hiện trong thạch thất.
Tôn Phi tiến vào truyền tống môn.
Một giây sau đó, hắn đã xuất hiện ở Rogue Doanh địa, trong Diablo thế giới.
Xem ra vách tường thần bí của thạch thất cũng không thể nào ngăn cản được hiệu quả của kỹ năng Triệu hoán, không ngăn cách truyền tống, vậy kế hoạch của Tôn Phi có thể thực hiện được rồi.
Thông qua kế hoạch này, hắn thậm chí có thể đem toàn bộ thạch thất kia biến thành hậu hoa viên bí mật của mình.
(DG: Ặc, thần bí hoa viên?)
Mười phút sau.
Cùng với một vằng sáng xanh nhạt, Tôn Phi xuất hiện trước miệng cái hố đen trong lòng đất đại sảnh Huyết Đạo, khi hắn bước từ truyền tống môn ra bên ngoài, lại đạp lên hai dấu chân kỳ dị kia, từng hồi chấn động răng răc của bánh răng truyền đến, tiếp đó là những tiếng ong ong nhỏ, vòng sáng lam sắc vụt tắt, truyền tống môn trong hầm ngầm tự nhiên như vậy mà tiêu thất.
Tâm niệm Tôn Phi vừa động, phát ra một luồng lực lượng chấn động, tất cả xương cốt bốn phía dưới chân đều nát vụn thành cát.
Tức thì phía bên dưới hai dấu chân kia, lộ ra những bộ phận của một cơ quan tinh sảo.
Đây là hai cái bàn đạp, thông qua trọng lượng đè lên, cơ quan dưới bàn đạp lập tức đưa hai trung phẩm ma pháp thạch đến kích hoạt ma pháp trận, khu động trên đồ án trên thạch bích, mở ra truyền tống môn đến thạch thất thần bí, mà dẫm lên bàn đạp lần thứ hai, cơ quan sẽ tự động bỏ ma pháp thạch, khiến truyền tống môn biến mất.
Điều này giải thích vì sao khi hắn dẫm lên hai dấu chân, trước mắt lại xuất hiện, hoặc làm biến mất truyền tông môn.
Tôn Phi cẩn thận quan sát cơ quan bàn đạp, sau đó chân đột nhiên phát ra một trận ám kình, ầm ầm một tiếng, toàn bộ cơ quan ngầm bị chấn thành bột phấn, cùng mảnh xương đá vụn trộn lẫn thành hỗn hợp, không để lại bất kỳ dấu vết nào, sau đó lại đem bàn tay đặt trên thạch bích, phóng lực chấn động đồng thời nhẹ nhàng vuốt phẳng, đợi đến lúc hắn rút bàn tay trở lại, trên thạch bích đã rơi rụng một mảng bụi đá, ma pháp trận đồ trên đó cũng bị hoàn toàn phá hủy, giờ nhìn lại không thể nào phát hiện ra dấu hiệu đã từng có một ma pháp trận đồ ở đây.
Làm xong chuyện này, hắn lần thứ hai cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác nhận không có bất kỳ sơ sảy nào, hắn nhẹ nhàng nhún chấn, nhẩy ra khỏi cái hố.
Cả bảo khố ngầm dưới đại sảnh vẫn như trước, sáng rực lấp lánh tài bào cùng hàn quang từ khôi giáp, vũ khí, như thể chưa có chuyện gì phát sinh. Tôn Phi dám khẳng định rằng, từ nay về sau, cho dù nhật cấp tôn giả tới nơi đây, không có truyền tống môn kia cũng đừng hòng tiến vào không gian thần bí chứa bộ xương Hoàng Kim.
Mà cũng từ đó, Tôn Phi đột nhiên suy nghĩ minh bạch rất nhiều chuyện.
Thật hiển nhiên, trước mình từng có một người thường xuyên vào trong thần bí thạch thất đó.
Nếu Tôn Phi đoán không sai, khẳng đinh người kia chính là Đoàn trưởng Huyết Đạo dong binh.
Vận khí người này thật sự không tệ, cũng không biết như thế nào từ lâu trước đã phát hiện sự tồn tại huyết động ngầm dưới lòng đất, hắn vốn muốn tại đó xây dựng, cải tạo một cái bảo khố chứa đủ các loại bảo vật này nọ, nhưng sau lại đánh bậy đánh bạ mở ra truyền tống môn, tiến vào thạch thất thần bí, phòng chừng khi hắn thấy được Hoàng Kim khô lâu cùng Ma vương trí tuệ chi thư, tức thì ý thức được giá trị của hai vật kia, nên liền giểt tất cả thợ thủ công, tự mình độc hưởng bí mật này.
Chỉ là đoàn trưởng Huyết đạo thực lực có hạn, hắn cũng không thể tới gần hài cốt Hoàng Kim, lấy không được chiến phủ hai lưỡi kia, cũng vô pháp phá vỡ vòng ngân quang bảo hộ Ma vương trí tuệ, vì thế chỉ có thể ở xa xem nội dung của nó, hơn nữa thiên phú tư chất của hắn không tốt, chỉ hời hợt học được một vài cơ quan, ma pháp cạn bẫy ghi trên sách ...
Những ma pháp cạn bẫy chằng chịt bên ngoài hành lang ngầm kia hẳn là do người này phòng ngừa người khác tiến vào mà thiết kế chướng ngại.
Thông đạo thứ nhất, thủ quan là Cự kiếm võ sĩ tóc đỏ, toàn thân phát ra lôi điện lực, xuất quyền nhanh như ánh chớp, cơ hồ đạt tới cảnh giới vô hình, lấy thực lực lục tinh cấp hỏa hệ đấu khí của Arshavin, cũng chỉ có thể mơ hồ thấy được quyền ảnh, muốn triệt để chống đỡ toàn bộ là phi thường gian nan, rất rõ ràng rằng, tóc đỏ võ sĩ kia đang nắm trong tay một bộ điện hệ đấu kỹ cực kỳ đáng sợ.
Thông đạo thứ hai, trấn thủ là hai cự hán một tóc đen, một tóc trắng, thân mang khôi giáp kỳ dị, lực lượng vô cùng cường hẵn làm cho bọn họ dù chỉ vung ra nhưng quyền đơn giản đều phát ra tiếng long ngâm hổ gầm, thật làm ngươi ta hoài nghi, dưới lớp da kia không phải là con người, mà là khủng bố mãnh thú, đấu kĩ của hai người cũng không hề đơn giản, ẩn chứa bên trong những đường quyền mạnh mẽ kia mơ hồ nhận ra một loại khí tức tang thương thần bí, đủ khiến trái tim bất kỳ ai nhảy khỏi lồng ngực.
Thông đạo thứ ba, thủ quan chính là nữ ma pháp cung tiễn thủ xinh đẹp tuyệt thế mà Arshavin đã từng gặp trên đỉnh Đông Sơn, nếu so sánh với hơn một tháng về trước, lực lượng của nàng đã tăng hơn rất nhiều, đôi tay nhanh như cắt không ngừng bắn ra những mũi tiễn liên miên bất tuyệt như cuồng phong bạo vũ mang theo ma pháp lực khủng bố mênh mông ngặp trời, lúc thiểm điện, lúc hàn băng khi lại mang theo hỏa diễm tùy ý thay đổi, hiển nhiên nữ cung thủ xinh đẹp kia đồng thời tinh thông tam hệ ma pháp điện, băng, hỏa, hơn nữa trình độ không hề tầm thường, làm cho Đế quốc Quân thần hắn cảm thấy, dù nàng từ đầu đến cuối không sử dụng bất kỳ loại đấu kỹ nào, nhưng thưc lực lại không hề thua kếm so với Cự kiếm vũ sĩ tóc đỏ trong thông đạo thứ nhất.
Thông đạo thứ tư, ngươi trấn thủ là một thiếu niên tóc vàng tuấn tú phiêu dật, trường cung trong tay giống như một loại nghệ thuật, xem hắn sử cung, có một loại mỹ cảm khó nói lên lời, tuyệt mỹ như vũ đạo của nguyệt tinh linh trong đêm đầy tinh quang, càng quỷ dị chính là, tên của thiếu niên kia tuy rằng không ẩn chứa ma pháp lực lượng, nhưng lại mang một loại khí tức thần bí, mũi tên dưới loại khí tức trên thì trở nên vô cùng nguy hiểm, khôi giáp, khiên chắn cứng cỏi như thế nào cũng bị xuyên thủng dễ dàng, thậm chí hộ thể của tứ tinh võ sĩ chỉ giống như giấy không chịu nổi một kích. Mà gã hán tử mập mạp như núi thịt bên cạnh thiếu niên, tuy rằng từ đầu đến cuối không có cơ hội ra tay, nhưng Arshavin có thể nhìn ra trên người hắn lưu chuyển luồng khí tức âm trầm lạnh khốc giống như quỷ dữ đến từ địa ngục, hiển nhiên cũng là cao thủ không tầm thường.
Bốn thông đạo, sáu đại cao thủ.
Sáu người này, cho dù đặt ở đế đô St. Peterburg, cũng có thể xem là thượng khách, được các đại quý tộc, thế lực, thậm chí chủ chiến quân đoàn tranh nhau lôi kéo.
Hương Ba Vương Alexander, rốt cuộc từ lúc nào bồi dưỡng được nhiều cao thủ như vậy? Rốt cuộc từ lúc nào, đã có một lực lượng khủng bố đủ để khiến cả đế đô này phải khinh thường như vậy?
Lẳng lặng xem hết trận mà đơn phương chém giết kia, mặc dù Arshavin đã trải qua vô số lần rèn luyện sinh tử trên chiến trường, tâm đã phẳng lặng như nước, nhưng đối với một màn trên cũng chấn động lớn.
Mà ngoài chấn đông, vị Đế quốc Quân thần nắm trong tay trọng quyền nhất nhì Zenit này, lại mơ hồ cảm thấy một loại uy hiếp.
- Nếu cứ phát triển theo đà này, phải hay không sẽ có ngày Hương Ba quốc sẽ cường đại đến mức đứng ngang hàng với đế quốc?
. . .
Trên đỉnh Võ thánh sơn.
Đế quốc đệ nhất ngâm du thi nhân (ngâm thơ rong) Materazzi không biết từ lúc nào đã ngừng lải nhải, ngay cả rượu cũng quên uống, hơi híp đôi mắt, lẳng lặng quan sát trận chiến bên dưới... Hỏa diễm trùng thiên, Huyết đạo dong binh tuy rằng đã chắc chắn bị diệt, chỉ là tốc độ nhanh hơn một ít, đủ để làm Materazzi ngậm lại cái miệng rộng tựa hồ như không lúc nào ngừng nói.
Nhưng bên cạnh hắn Võ thánh đế quốc Krasic ánh mắt lại càng lúc càng sáng.
Materazzi đã nhận ra ra điều đó.
- Ông bạn già, ta cảm thấy ngươi giống như đã thật sự động tâm, cần thiết phải như vậy sao?
Materazzi hỏi.
- Ân!
- Ngươi hẳn là biết lấy khả năng của Hương Ba Vương bây giờ, ngươi làm như vậy đối với đế quốc có ý nghĩa như thế nào không?
- Ân!
- Vậy sao ngươi còn muốn làm?
- Thời gian...
- Ai... Nhân sinh trên đời, tại trần thế mênh mông này mọi sự đều làm cho người ta không thể nề hà, dù có cường đại vũ lực thì như thế nào? Dù có thân phận cao quý thì như thế nào? Dù có địa vị khiến mọi người đều kính sợ thì như thế nào? Chẳng qua cũng chỉ như một trò chơi, mà chỉ có người mạnh nhất mới có được phần thưởng cuối cùng mà thôi!
Materazzi giống như tự cảm thán nói ra.
Hưu!
Võ thánh Krasic thân hình vừa động, hóa thành một đạo lưu quang, biến mất tại bóng đêm mờ mịt xa xa.
. . .
Ong ong ...!
Tôn Phi vươn tay muốn cầm lấy Ma vương Trí tuệ đang lơ lửng trong không trung, đột nhiên xuất hiện từng đợt sóng ngân sắc hình thành một vòng bảo hộ bọc lấy quyển sách, ngăn trở bàn tay của hắn.
Lực cản của màn hào quang ngân sắc rất cường đại, cho dù Tôn Phi đem hết toàn lực, nhưng cũng không thể nào khiến vòng hào quang lõm xuống một li.
Đúng lúc này, Tôn Phi kinh ngạc phát hiên, bốn phía xung quanh Ma vương trí tuệ có sáu ngọn Thạch đèn cũng đồng dạng trôi nổi trong hư không, tuy rằng không có bấc, cũng không có dầu, nhưng lại đang bùng cháy lên một ngọn lửa xanh nhàn nhạt, sáu thạch đèn bị mười tám sợi xích kỳ dị khắc đầy các loại phù văn kéo lại lơ lửng bay, giống như những vì sao quanh mặt trăng, đem Ma Vương trí tuệ bảo vệ ở giữa.
Vừa rồi toàn bộ chú ý đều bị Ma Vương trí tuệ hấp dẫn, nên Tôn Phi còn chưa nhận ra sự tồn tại của sáu ngọn Thạch đèn kia.
Hắn lại thử thêm vài lần, cũng không thể lấy được quyển sách.
Nhẽ nhíu đôi mày, đại não của Tôn Phi nhanh chóng hoạt động, phải nghĩ ra biện pháp đem tất cả mọi thứ ở nơi này tới trong tay, bất luận là bộ xương Hoàng kim, quyển Ma thần trí tuệ trước mặt này, hay là sáu ngọn Thạch đèn kỳ lạ kia thậm chí cả bức tường vàng không ngừng phát ra những phù văn đồ án ngân sắc, hiển nhiên đây là một bí mật to lớn, tuyệt đối không thể để rơi vào tay người khác.
Rất nhanh, hắn đã có chủ ý.
Ong ong ong!
Khởi động một trong tam đại thần kỹ kỹ năng Triệu hoán, gọi ra một cánh cổng truyền tống lam sắc hư không xuất hiện trong thạch thất.
Tôn Phi tiến vào truyền tống môn.
Một giây sau đó, hắn đã xuất hiện ở Rogue Doanh địa, trong Diablo thế giới.
Xem ra vách tường thần bí của thạch thất cũng không thể nào ngăn cản được hiệu quả của kỹ năng Triệu hoán, không ngăn cách truyền tống, vậy kế hoạch của Tôn Phi có thể thực hiện được rồi.
Thông qua kế hoạch này, hắn thậm chí có thể đem toàn bộ thạch thất kia biến thành hậu hoa viên bí mật của mình.
(DG: Ặc, thần bí hoa viên?)
Mười phút sau.
Cùng với một vằng sáng xanh nhạt, Tôn Phi xuất hiện trước miệng cái hố đen trong lòng đất đại sảnh Huyết Đạo, khi hắn bước từ truyền tống môn ra bên ngoài, lại đạp lên hai dấu chân kỳ dị kia, từng hồi chấn động răng răc của bánh răng truyền đến, tiếp đó là những tiếng ong ong nhỏ, vòng sáng lam sắc vụt tắt, truyền tống môn trong hầm ngầm tự nhiên như vậy mà tiêu thất.
Tâm niệm Tôn Phi vừa động, phát ra một luồng lực lượng chấn động, tất cả xương cốt bốn phía dưới chân đều nát vụn thành cát.
Tức thì phía bên dưới hai dấu chân kia, lộ ra những bộ phận của một cơ quan tinh sảo.
Đây là hai cái bàn đạp, thông qua trọng lượng đè lên, cơ quan dưới bàn đạp lập tức đưa hai trung phẩm ma pháp thạch đến kích hoạt ma pháp trận, khu động trên đồ án trên thạch bích, mở ra truyền tống môn đến thạch thất thần bí, mà dẫm lên bàn đạp lần thứ hai, cơ quan sẽ tự động bỏ ma pháp thạch, khiến truyền tống môn biến mất.
Điều này giải thích vì sao khi hắn dẫm lên hai dấu chân, trước mắt lại xuất hiện, hoặc làm biến mất truyền tông môn.
Tôn Phi cẩn thận quan sát cơ quan bàn đạp, sau đó chân đột nhiên phát ra một trận ám kình, ầm ầm một tiếng, toàn bộ cơ quan ngầm bị chấn thành bột phấn, cùng mảnh xương đá vụn trộn lẫn thành hỗn hợp, không để lại bất kỳ dấu vết nào, sau đó lại đem bàn tay đặt trên thạch bích, phóng lực chấn động đồng thời nhẹ nhàng vuốt phẳng, đợi đến lúc hắn rút bàn tay trở lại, trên thạch bích đã rơi rụng một mảng bụi đá, ma pháp trận đồ trên đó cũng bị hoàn toàn phá hủy, giờ nhìn lại không thể nào phát hiện ra dấu hiệu đã từng có một ma pháp trận đồ ở đây.
Làm xong chuyện này, hắn lần thứ hai cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác nhận không có bất kỳ sơ sảy nào, hắn nhẹ nhàng nhún chấn, nhẩy ra khỏi cái hố.
Cả bảo khố ngầm dưới đại sảnh vẫn như trước, sáng rực lấp lánh tài bào cùng hàn quang từ khôi giáp, vũ khí, như thể chưa có chuyện gì phát sinh. Tôn Phi dám khẳng định rằng, từ nay về sau, cho dù nhật cấp tôn giả tới nơi đây, không có truyền tống môn kia cũng đừng hòng tiến vào không gian thần bí chứa bộ xương Hoàng Kim.
Mà cũng từ đó, Tôn Phi đột nhiên suy nghĩ minh bạch rất nhiều chuyện.
Thật hiển nhiên, trước mình từng có một người thường xuyên vào trong thần bí thạch thất đó.
Nếu Tôn Phi đoán không sai, khẳng đinh người kia chính là Đoàn trưởng Huyết Đạo dong binh.
Vận khí người này thật sự không tệ, cũng không biết như thế nào từ lâu trước đã phát hiện sự tồn tại huyết động ngầm dưới lòng đất, hắn vốn muốn tại đó xây dựng, cải tạo một cái bảo khố chứa đủ các loại bảo vật này nọ, nhưng sau lại đánh bậy đánh bạ mở ra truyền tống môn, tiến vào thạch thất thần bí, phòng chừng khi hắn thấy được Hoàng Kim khô lâu cùng Ma vương trí tuệ chi thư, tức thì ý thức được giá trị của hai vật kia, nên liền giểt tất cả thợ thủ công, tự mình độc hưởng bí mật này.
Chỉ là đoàn trưởng Huyết đạo thực lực có hạn, hắn cũng không thể tới gần hài cốt Hoàng Kim, lấy không được chiến phủ hai lưỡi kia, cũng vô pháp phá vỡ vòng ngân quang bảo hộ Ma vương trí tuệ, vì thế chỉ có thể ở xa xem nội dung của nó, hơn nữa thiên phú tư chất của hắn không tốt, chỉ hời hợt học được một vài cơ quan, ma pháp cạn bẫy ghi trên sách ...
Những ma pháp cạn bẫy chằng chịt bên ngoài hành lang ngầm kia hẳn là do người này phòng ngừa người khác tiến vào mà thiết kế chướng ngại.
/344
|