- Ngươi làm cho ta quá thất vọng...!
Ma pháp sư trẻ tuổi nói xong, khẽ vươn tay đặt trước trán Rapha, đột nhiên phóng ra một cỗ hỏa diễm, chỉ một thoáng một mùi cháy khét theo đó lan ra, Rapha đáng thương chỉ có thể giãy dụa gào thét được vài giây, toàn bộ thân thể liền hóa thành một khói bụi phiêu tán trong không trung.
- Phế vật như vậy, giữ ngươi lại cũng chẳng để làm gì...
Giống như không có chuyện gì, người trẻ tuổi lạnh nhạt nói, sau đó lấy ra một chiệc khăn vàng chậm rãi lau tay.
Cả đại sảnh ngầm nhất thời trở nên yên tĩnh đáng sợ.
Toàn bộ binh lính đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Ma pháp sư trẻ tuổi, bị thủ đoạn tâm ngoan thủ lạt của hắn trấn nhiếp, tất cả đều quỳ xuống, cả thở mạnh cũng không dám.
- Ngươi nên tự kết liễu đi, miễn phải bị thống khổ của Liệt diễm thiêu đốt.
Ma pháp sư trẻ tuổi nở một nụ cười nhìn Tôn Phi.
- Ta không phải người của Huyết Đạo dong binh!
Tôn Phi khoanh tay, chẳng hề quan tâm nói.
- Mặc kệ ngươi có phải hay không, hiện tại ta muốn ngươi chết trước mắt ta!
Người trẻ tuổi khóe miệng hiện ra một đường cong khinh miệt, thần sắc giễu cợt trên khuôn mặt hắn không hề che giấu chút nào.
- A, có ý tứ!
Tôn Phi cũng mỉm cười, quốc vương bệ hạ giống như đã lâu chưa gặp qua người nào ở trước mặt mình mà hung hăng như vậy, tâm tình chơi đùa chợt nổi lên nói.
- Vậy ngươi biết ta là ai không?
- Ta không cần biết ngươi là ai, ngược lại ngươi nên biết thân phận của ta thì tốt hơn.
Ánh mắt người trẻ tuổi lạnh lùng.
-Ta muốn ngươi chết, ngươi phải chết!
- Oh? Càng có ý tứ, vậy nói cho ta xem, ngươi là ai?
Tôn Phi vẫn mỉm cười như cũ.
- Con kiến hôi thấp hèn, nói nhảm nhiều quá đấy!
Trên trán ma pháp sư trẻ tuổi bày ra bộ dạng mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng giơ bàn tay lên, từ đó bùng cháy lên luồng hỏa diễm đỏ rực, nhiệt độ lan ra cơ hồ làm tàn chảy cả căn bảo tàng ngầm, chậm rãi đưa bàn tay mang theo liệt diễm mãnh liệt hướng về phía Tôn Phi, nhẹ nhàng nói ra tên mình:
- Cristo, Tứ vương tử đế quốc, đã biết tên ta, bây giờ ngươi chết đi!
Oanh!
Vô tận hỏa diễm nháy mắt từ trên tay hắn lan ra, lửa thế mênh mông làm người ta có một loại ảo giác nơi này như biến thành một biển hỏa diễm, tiếp đó, tất cả liệt diễm xoáy tròn hóa thành một con Hỏa long khổng lồ, gào thét quét tới Tôn Phi, rất nhanh đem thân ảnh Quốc vương bệ hạ chôn vùi vào trong đó.
Hỏa diễm hệ công kích của ma pháp sư tứ tinh đỉnh phong tiêu chuẩn.
Tuy rằng không dùng hết toàn lực, nhưng chiêu này cũng coi như là một trong những công kích đắc ý của Hoàng tử Cristo.
Mỗi lần đem biển lửa kia thiêu địch nhân thành tro tan, tai lắng nghe tiếng kêu thảm của bọn chúng, trong lòng hắn luôn tràn ngập một cảm giác hưng phấn vui vẻ khó nói lên lời.
Mà bây giờ, kẻ đáng thương không có chút thực nào mà dám phách lối trước mặt mình, sắp trở thành đối tượng mang lại cho cảm giác thỏa mãn vui sướng đó.
Hai mắt Cristo đã nhắm lại, hắn đã không thể chờ đợi hơn được muốn nghe cái âm thanh tuyệt diệu của tiếng kêu gào van xin từ người trước mặt kia.
Nhưng...
Rất lâu sau đó, âm thanh tuyệt vời đó vẫn không có truyền đến.
Hắn mở to mắt.
Cristo thấy được một màn cực kỳ ngoài ý muốn.
Hỏa long khổng lồ từ ma pháp kia đột nhiên trở nên yên lặng dị thường, không hề tiến thêm được nửa tấc nào về phía trước.
Một bàn tay xuyên qua những màn lửa nhiệt độ khủng bố, đặt tại trước đầu Hỏa long, tức thì hỏa diễm nóng đến độ đủ tan chảy cả sắt thép tựa hồ như bị loại lực lượng vô cùng đáng sợ xâm nhập, liệt diễm bên trong bắt đầu tiêu tán, giống như chỉ trong nháy mắt, một ma pháp công kích hỏa hệ cấp bốn nổi danh đã bị nhẹ nhàng phá giải.
Phương thức phá giải chỉ đơn giản là dùng một tay chấn vỡ.
Đồng tử của hoàng tử Cristo co rút lại.
Ngạo mạn không có nghĩa là ngu ngốc, sự thật đã chứng minh rõ ràng rằng, người trước mắt thực lực đã vượt xa ra khỏi dự liệu của hắn, bởi vì đối phương chỉ dùng một tay, điều này nói cho hắn biết, ngươi còn kém lắm, còn lâu mới có thể là đối thủ của ta.
- Ngươi là ai?
Sắc mặt Cristo trở nên ngưng trọng, cũng không muốn ra tay thêm lần nữa, hắn biết, cho dù mình có xuất toàn lực, ở trước mặt người kia cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục.
- Ngươi không phải vừa mới nói rằng, ngươi không cần biết ta là ai hay sao?
Tôn Phi thu hồi tay, vẫn nhẹ nhàng cười trả lời, chỉ là nụ cười này, trong mắt Cristo đã không còn giống như trước, mà như một khoảng lặng của trận bão táp sắp tới...
Tứ Hoàng tử Cristo ngưng trệ, sắc mặt trở nên khó coi dị thường:
- Thực lực cũng không phải vốn liếng để ngươi có thể càn rỡ trước mặt một vị Đế quốc Hoàng tử.
- Ha ha, thân phận Hoàng tử cũng không phải là vốn liếng để ngươi có thể càn rỡ trước mắt người dễ dàng đem ngươi bóp chết, được rồi, hoàng tử điện hạ, ta rất chân thành nói cho ngươi biết, từ giờ trở đi, bổn vương cũng không muốn nghe ngươi om sòm nữa, cũng không muốn ngươi ở trước mặt bổn vương mà khoe khoang mấy cái ưu điểm của ngươi, thành thật ngậm miệng lại cho ta, nếu không, ta không thể cam đoan rằng ngươi có thể nguyên vẹn rời khỏi đây hay không đâu!
Tôn Phi đột nhiên nghe được một hồi tiếng bước chân từ hành lang lát đá bên ngoài, lập tức không muốn dây dưa với vị hoàng tử nho nhỏ cao ngạo lại có chút biến thái kia nữa.
- Ngươi...!
Tứ Hoàng tử giận dữ, muốn nói thêm điều gì, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh như vạn niên Hàn băng của Tôn Phi, nhất thời tất cả tức giận cùng kiêu ngạo tan thành mây khói, không còn có chút dũng khí thốt ra lời nào để vãn hồi mặt mũi chính mình nữa.
Tiếng bước chân ngày càng gần, lại thêm một dám ngươi xuất hiên.
- A, Alexander, nguyên lai ngươi ở đây, làm hại ta mất công một hồi tìm kiếm!
Ma nữ Paris trong bộ trang phục trắng muốt, đi đầu, vừa chứng kiến Tôn Phi, ánh mắt sáng ngời, cười chào hỏi:
- Hì hì. xem ra ngươi đã tới đây lâu rồi!
- Vừa mới đến!
Tôn Phi bất động thanh sắc đáp lại.
Ở phía sau Paris, chính là Hồng Hồ Tử Granero cùng hơn mười cao thủ của sở trị an đế đô, tiếp đến là một người trẻ tuổi tuấn mỹ ôm một con cún nhỏ, bộ dạng như chưa tỉnh ngủ hẳn, một bộ tóc đen dài rối tung, đôi mắt mơ màng, lờ lững đi sai cùng.
Tôn Phi còn chứng kiến hộ vệ của trưởng công chúa, Đại kỵ sĩ trưởng Roman Pavlyuchenko cùng một thiếu nữ thân trang phục màu tím diễm lệ, dáng người, dung mạo đều cực kỳ tuyệt mỹ, hơn nữa còn có một thân thực lực không tầm thường, chính là thiếu nữ luôn luôn theo sau Natasha khi tới Hương Ba thành. Bên cạnh hai ngươi là mười mấy hắc giáp đấu sĩ, miếng hộ tâm trước ngực khắc hai chứ Thiết Huyết đỏ tươi, từng luồng đấu khí ba động rõ ràng, đều là tam tinh tiêu chuẩn, nếu như Tôn Phi không đoán sai, hẳn bọn hắn đều là cao thủ Thiết Huyết doanh dưới trướng quân thần Arshavin.
Ngoại trừ hai nhóm người này, ngay sau đó là một kỵ sĩ mặc thanh đồng chiến giáp, dáng người to lớn, tóc dài như thác, trên mặt là thủy tinh mặt nạ lưu chuyển ánh sáng chói lọi như nước. Phía sau hắn là mười võ sĩ đồng dạng mang thanh đồng khôi giáp cùng mặt nạ đồng xanh, thực lực không hề tầm thường, tuy rằng không thấy rõi diện mạo, nhưng những con mắt kia đều tỏ rõ hàn quang, chứng tỏ rằng những người này đều là những tử sĩ trải qua vô số sinh tử giết chóc trên chiến trường.
Tôn Phi không biết nhóm người này đại biểu cho thế lực phương nào.
Nhưng ngay sau đó, từ hành lang, một vị thần sư của giáo đình với bộ mặt khốn khổ, khoác trên người một trường bào trắng đen đan xen, bộ áo choàng này hiển nhiên đã rất cũ, trên bề mặt thậm chí thấy được nhiều vết vá, lỗ kim chi chít, tuy vậy lại phi thường sạch sẽ. Vị thần sư chừng năm mươi, tóc cùng râu đã có nhiều chỗ hoa râm, dưới chân là một đôi giày bên từ cỏ, từ trên người thấy được nhiều vết sẹo, những vết sẹo này giống như những vết vá trên trường bào, đều lộ ra một hương vị tang thương năm tháng.
- Ân? Người của Thần Thánh giáo đình cũng tham dự vào trận tranh đoạt bảo tàng của Huyết Đạo dong binh? Sự tình tựa hồ có điểm không được bình thường đây!
Tôn Phi ở ngoài mặt thì thần sắc bất động, nhưng trong óc thì nhanh chóng suy nghĩ.
Vị thần sư tóc hoa râm lẻ loi đi một mình, cước bộ thong thả nhưng từng bước đều rất vững vàng ổn đinh.
Ở phía sau, vẫn còn dày đặc bóng người, mặc kệ cả đám thần sắc nôn nóng, nhưng không có ai dám lướt qua vị thần sư kia, giành đi trước, đây không phải chỉ vì uy danh của Thần Thánh giáo đình, mà còn bởi vì cỗ khí tức mênh mông của lão Thần sư làm kẻ khác phải run sợ, cỗ hơi thở này như đại dương cuồn cuộn, như trời cao rộng lớn, như thái dương chói lọi, cho dù Tôn Phi cũng không nhịn được một trận rung động.
Lão thần sư chậm rãi bước vào đại sảnh ngầm, ngước hàng mi, tầm mắt đảo qua trên người Tôn Phi, sau đó cúi đầu không nhìn thâm bất kỳ người nào nữa, giống như hết thảy đều không hiện hữu, những lại chẳng ai dám bỏ qua sự tồn tại cả lão.
Tiếp đến, lại thêm một đoàn ngươi nữa tiến vào.
Bất qua những người này đều mang theo một cỗ hoang dã khí tức, cả một đám mang vẻ bưu hãn, ánh mắt nhìn quanh lộ ra hung quang, nhưng trong thần sắc lại mang theo cảnh giác, xa không bằng người của sở trị an Đế đô cùng của Thiết Huyết doanh, trang phục còn xem như thống nhất, chứ binh khí lại đủ loại không giống nhau. Tôn Phi cảm thấy những người này cùng các dong binh của Huyết Đạo có phần giống nhau.
Đại sảnh ngầm không tính là lớn, lúc này đã chứa cả trăm ngươi bên trong.
Mỗi người nhìn đống tiền bạc châu báu, ma pháp thạch chất thành núi, còn có một tòa kệ binh khí, khôi giáp hoàn mỹ đủ để trang bị cho cả một trung đội, trong ánh đều lóe lên từng trận tinh quang, trong lúc nhất thời không có ai nói câu nào.
Mỗi đội ngũ đều tự chiếm một vị trí, cẩn thận đánh giá lẫn nhau, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.
Áp lực vô hình đè nặng lên không khí lưu chuyển bên trong đại sảnh ngầm.
Ma pháp sư trẻ tuổi nói xong, khẽ vươn tay đặt trước trán Rapha, đột nhiên phóng ra một cỗ hỏa diễm, chỉ một thoáng một mùi cháy khét theo đó lan ra, Rapha đáng thương chỉ có thể giãy dụa gào thét được vài giây, toàn bộ thân thể liền hóa thành một khói bụi phiêu tán trong không trung.
- Phế vật như vậy, giữ ngươi lại cũng chẳng để làm gì...
Giống như không có chuyện gì, người trẻ tuổi lạnh nhạt nói, sau đó lấy ra một chiệc khăn vàng chậm rãi lau tay.
Cả đại sảnh ngầm nhất thời trở nên yên tĩnh đáng sợ.
Toàn bộ binh lính đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Ma pháp sư trẻ tuổi, bị thủ đoạn tâm ngoan thủ lạt của hắn trấn nhiếp, tất cả đều quỳ xuống, cả thở mạnh cũng không dám.
- Ngươi nên tự kết liễu đi, miễn phải bị thống khổ của Liệt diễm thiêu đốt.
Ma pháp sư trẻ tuổi nở một nụ cười nhìn Tôn Phi.
- Ta không phải người của Huyết Đạo dong binh!
Tôn Phi khoanh tay, chẳng hề quan tâm nói.
- Mặc kệ ngươi có phải hay không, hiện tại ta muốn ngươi chết trước mắt ta!
Người trẻ tuổi khóe miệng hiện ra một đường cong khinh miệt, thần sắc giễu cợt trên khuôn mặt hắn không hề che giấu chút nào.
- A, có ý tứ!
Tôn Phi cũng mỉm cười, quốc vương bệ hạ giống như đã lâu chưa gặp qua người nào ở trước mặt mình mà hung hăng như vậy, tâm tình chơi đùa chợt nổi lên nói.
- Vậy ngươi biết ta là ai không?
- Ta không cần biết ngươi là ai, ngược lại ngươi nên biết thân phận của ta thì tốt hơn.
Ánh mắt người trẻ tuổi lạnh lùng.
-Ta muốn ngươi chết, ngươi phải chết!
- Oh? Càng có ý tứ, vậy nói cho ta xem, ngươi là ai?
Tôn Phi vẫn mỉm cười như cũ.
- Con kiến hôi thấp hèn, nói nhảm nhiều quá đấy!
Trên trán ma pháp sư trẻ tuổi bày ra bộ dạng mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng giơ bàn tay lên, từ đó bùng cháy lên luồng hỏa diễm đỏ rực, nhiệt độ lan ra cơ hồ làm tàn chảy cả căn bảo tàng ngầm, chậm rãi đưa bàn tay mang theo liệt diễm mãnh liệt hướng về phía Tôn Phi, nhẹ nhàng nói ra tên mình:
- Cristo, Tứ vương tử đế quốc, đã biết tên ta, bây giờ ngươi chết đi!
Oanh!
Vô tận hỏa diễm nháy mắt từ trên tay hắn lan ra, lửa thế mênh mông làm người ta có một loại ảo giác nơi này như biến thành một biển hỏa diễm, tiếp đó, tất cả liệt diễm xoáy tròn hóa thành một con Hỏa long khổng lồ, gào thét quét tới Tôn Phi, rất nhanh đem thân ảnh Quốc vương bệ hạ chôn vùi vào trong đó.
Hỏa diễm hệ công kích của ma pháp sư tứ tinh đỉnh phong tiêu chuẩn.
Tuy rằng không dùng hết toàn lực, nhưng chiêu này cũng coi như là một trong những công kích đắc ý của Hoàng tử Cristo.
Mỗi lần đem biển lửa kia thiêu địch nhân thành tro tan, tai lắng nghe tiếng kêu thảm của bọn chúng, trong lòng hắn luôn tràn ngập một cảm giác hưng phấn vui vẻ khó nói lên lời.
Mà bây giờ, kẻ đáng thương không có chút thực nào mà dám phách lối trước mặt mình, sắp trở thành đối tượng mang lại cho cảm giác thỏa mãn vui sướng đó.
Hai mắt Cristo đã nhắm lại, hắn đã không thể chờ đợi hơn được muốn nghe cái âm thanh tuyệt diệu của tiếng kêu gào van xin từ người trước mặt kia.
Nhưng...
Rất lâu sau đó, âm thanh tuyệt vời đó vẫn không có truyền đến.
Hắn mở to mắt.
Cristo thấy được một màn cực kỳ ngoài ý muốn.
Hỏa long khổng lồ từ ma pháp kia đột nhiên trở nên yên lặng dị thường, không hề tiến thêm được nửa tấc nào về phía trước.
Một bàn tay xuyên qua những màn lửa nhiệt độ khủng bố, đặt tại trước đầu Hỏa long, tức thì hỏa diễm nóng đến độ đủ tan chảy cả sắt thép tựa hồ như bị loại lực lượng vô cùng đáng sợ xâm nhập, liệt diễm bên trong bắt đầu tiêu tán, giống như chỉ trong nháy mắt, một ma pháp công kích hỏa hệ cấp bốn nổi danh đã bị nhẹ nhàng phá giải.
Phương thức phá giải chỉ đơn giản là dùng một tay chấn vỡ.
Đồng tử của hoàng tử Cristo co rút lại.
Ngạo mạn không có nghĩa là ngu ngốc, sự thật đã chứng minh rõ ràng rằng, người trước mắt thực lực đã vượt xa ra khỏi dự liệu của hắn, bởi vì đối phương chỉ dùng một tay, điều này nói cho hắn biết, ngươi còn kém lắm, còn lâu mới có thể là đối thủ của ta.
- Ngươi là ai?
Sắc mặt Cristo trở nên ngưng trọng, cũng không muốn ra tay thêm lần nữa, hắn biết, cho dù mình có xuất toàn lực, ở trước mặt người kia cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục.
- Ngươi không phải vừa mới nói rằng, ngươi không cần biết ta là ai hay sao?
Tôn Phi thu hồi tay, vẫn nhẹ nhàng cười trả lời, chỉ là nụ cười này, trong mắt Cristo đã không còn giống như trước, mà như một khoảng lặng của trận bão táp sắp tới...
Tứ Hoàng tử Cristo ngưng trệ, sắc mặt trở nên khó coi dị thường:
- Thực lực cũng không phải vốn liếng để ngươi có thể càn rỡ trước mặt một vị Đế quốc Hoàng tử.
- Ha ha, thân phận Hoàng tử cũng không phải là vốn liếng để ngươi có thể càn rỡ trước mắt người dễ dàng đem ngươi bóp chết, được rồi, hoàng tử điện hạ, ta rất chân thành nói cho ngươi biết, từ giờ trở đi, bổn vương cũng không muốn nghe ngươi om sòm nữa, cũng không muốn ngươi ở trước mặt bổn vương mà khoe khoang mấy cái ưu điểm của ngươi, thành thật ngậm miệng lại cho ta, nếu không, ta không thể cam đoan rằng ngươi có thể nguyên vẹn rời khỏi đây hay không đâu!
Tôn Phi đột nhiên nghe được một hồi tiếng bước chân từ hành lang lát đá bên ngoài, lập tức không muốn dây dưa với vị hoàng tử nho nhỏ cao ngạo lại có chút biến thái kia nữa.
- Ngươi...!
Tứ Hoàng tử giận dữ, muốn nói thêm điều gì, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh như vạn niên Hàn băng của Tôn Phi, nhất thời tất cả tức giận cùng kiêu ngạo tan thành mây khói, không còn có chút dũng khí thốt ra lời nào để vãn hồi mặt mũi chính mình nữa.
Tiếng bước chân ngày càng gần, lại thêm một dám ngươi xuất hiên.
- A, Alexander, nguyên lai ngươi ở đây, làm hại ta mất công một hồi tìm kiếm!
Ma nữ Paris trong bộ trang phục trắng muốt, đi đầu, vừa chứng kiến Tôn Phi, ánh mắt sáng ngời, cười chào hỏi:
- Hì hì. xem ra ngươi đã tới đây lâu rồi!
- Vừa mới đến!
Tôn Phi bất động thanh sắc đáp lại.
Ở phía sau Paris, chính là Hồng Hồ Tử Granero cùng hơn mười cao thủ của sở trị an đế đô, tiếp đến là một người trẻ tuổi tuấn mỹ ôm một con cún nhỏ, bộ dạng như chưa tỉnh ngủ hẳn, một bộ tóc đen dài rối tung, đôi mắt mơ màng, lờ lững đi sai cùng.
Tôn Phi còn chứng kiến hộ vệ của trưởng công chúa, Đại kỵ sĩ trưởng Roman Pavlyuchenko cùng một thiếu nữ thân trang phục màu tím diễm lệ, dáng người, dung mạo đều cực kỳ tuyệt mỹ, hơn nữa còn có một thân thực lực không tầm thường, chính là thiếu nữ luôn luôn theo sau Natasha khi tới Hương Ba thành. Bên cạnh hai ngươi là mười mấy hắc giáp đấu sĩ, miếng hộ tâm trước ngực khắc hai chứ Thiết Huyết đỏ tươi, từng luồng đấu khí ba động rõ ràng, đều là tam tinh tiêu chuẩn, nếu như Tôn Phi không đoán sai, hẳn bọn hắn đều là cao thủ Thiết Huyết doanh dưới trướng quân thần Arshavin.
Ngoại trừ hai nhóm người này, ngay sau đó là một kỵ sĩ mặc thanh đồng chiến giáp, dáng người to lớn, tóc dài như thác, trên mặt là thủy tinh mặt nạ lưu chuyển ánh sáng chói lọi như nước. Phía sau hắn là mười võ sĩ đồng dạng mang thanh đồng khôi giáp cùng mặt nạ đồng xanh, thực lực không hề tầm thường, tuy rằng không thấy rõi diện mạo, nhưng những con mắt kia đều tỏ rõ hàn quang, chứng tỏ rằng những người này đều là những tử sĩ trải qua vô số sinh tử giết chóc trên chiến trường.
Tôn Phi không biết nhóm người này đại biểu cho thế lực phương nào.
Nhưng ngay sau đó, từ hành lang, một vị thần sư của giáo đình với bộ mặt khốn khổ, khoác trên người một trường bào trắng đen đan xen, bộ áo choàng này hiển nhiên đã rất cũ, trên bề mặt thậm chí thấy được nhiều vết vá, lỗ kim chi chít, tuy vậy lại phi thường sạch sẽ. Vị thần sư chừng năm mươi, tóc cùng râu đã có nhiều chỗ hoa râm, dưới chân là một đôi giày bên từ cỏ, từ trên người thấy được nhiều vết sẹo, những vết sẹo này giống như những vết vá trên trường bào, đều lộ ra một hương vị tang thương năm tháng.
- Ân? Người của Thần Thánh giáo đình cũng tham dự vào trận tranh đoạt bảo tàng của Huyết Đạo dong binh? Sự tình tựa hồ có điểm không được bình thường đây!
Tôn Phi ở ngoài mặt thì thần sắc bất động, nhưng trong óc thì nhanh chóng suy nghĩ.
Vị thần sư tóc hoa râm lẻ loi đi một mình, cước bộ thong thả nhưng từng bước đều rất vững vàng ổn đinh.
Ở phía sau, vẫn còn dày đặc bóng người, mặc kệ cả đám thần sắc nôn nóng, nhưng không có ai dám lướt qua vị thần sư kia, giành đi trước, đây không phải chỉ vì uy danh của Thần Thánh giáo đình, mà còn bởi vì cỗ khí tức mênh mông của lão Thần sư làm kẻ khác phải run sợ, cỗ hơi thở này như đại dương cuồn cuộn, như trời cao rộng lớn, như thái dương chói lọi, cho dù Tôn Phi cũng không nhịn được một trận rung động.
Lão thần sư chậm rãi bước vào đại sảnh ngầm, ngước hàng mi, tầm mắt đảo qua trên người Tôn Phi, sau đó cúi đầu không nhìn thâm bất kỳ người nào nữa, giống như hết thảy đều không hiện hữu, những lại chẳng ai dám bỏ qua sự tồn tại cả lão.
Tiếp đến, lại thêm một đoàn ngươi nữa tiến vào.
Bất qua những người này đều mang theo một cỗ hoang dã khí tức, cả một đám mang vẻ bưu hãn, ánh mắt nhìn quanh lộ ra hung quang, nhưng trong thần sắc lại mang theo cảnh giác, xa không bằng người của sở trị an Đế đô cùng của Thiết Huyết doanh, trang phục còn xem như thống nhất, chứ binh khí lại đủ loại không giống nhau. Tôn Phi cảm thấy những người này cùng các dong binh của Huyết Đạo có phần giống nhau.
Đại sảnh ngầm không tính là lớn, lúc này đã chứa cả trăm ngươi bên trong.
Mỗi người nhìn đống tiền bạc châu báu, ma pháp thạch chất thành núi, còn có một tòa kệ binh khí, khôi giáp hoàn mỹ đủ để trang bị cho cả một trung đội, trong ánh đều lóe lên từng trận tinh quang, trong lúc nhất thời không có ai nói câu nào.
Mỗi đội ngũ đều tự chiếm một vị trí, cẩn thận đánh giá lẫn nhau, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.
Áp lực vô hình đè nặng lên không khí lưu chuyển bên trong đại sảnh ngầm.
/344
|